VIẾT CHO MẸ!
Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm. Những ngày ở tù về con mới có nhiều thời gian ở gần bên mẹ.Nhất là những năm tháng mẹ bệnh... Con theo mẹ từ bệnh viện G̣ Công lên bệnh viện Nguyễn văn Học... Nhà nghèo con chỉ biết lấy t́nh thương san sẻ nỗi đau đớn của mẹ..cũng như nhờ tấm ḷng của bằng hữu tận t́nh giúp đở gia đ́nh trong hoàn cảnh khó khăn, túng thiếu. Con c̣n nhớ có rất nhiều đôi mắt của bác sĩ, y tá, bệnh nhân và thân nhân chung pḥng nh́n con trai nuôi mẹ với cái nh́n đầy thiện cảm, nhất là khi biết con là người tù trở về c̣n nguyên mạng từ núi rừng đất Bắc xa xôi...
Mẹ ơi! Con rất nhớ những tháng ngày nuôi mẹ bệnh, căn bệnh của mẹ kéo dài mấy tháng trường... Tháng 8, trời Sài G̣n đêm nào cũng mưa, đêm khuya con chờ mẹ ngủ say, con mang quần áo dơ của mẹ xuống khu nhà vệ sinh để giặt giũ, đèn bệnh viện vàng vọt,có những con chuột cống to gần bằng mèo, ḿnh đầy ghẻ, tự nhiên ḅ qua lại kiếm ăn, có khi chỉ có ḿnh con, khu nầy ban đêm rất vắng, bên cạnh lại là khu nhà xác...Con thức đêm chăm lo cho mẹ mà ḷng con rất vui, v́ con c̣n diễm phúc hơn nhiều người là con c̣n mẹ, con c̣n mẹ để con được săn sóc mẹ .
Ngày con c̣n trong quân ngũ, thỉnh thoảng về phép thăm nhà, con cũng chỉ cạnh kề bên mẹ đôi chút, rồi lại ra đi vui chơi với bạn bè, thấy mặt con về là mẹ tíu tít lo cơm nước, mẹ muốn con ăn thật no, v́ con về nhà cũng có nghĩa là con ...đi nhậu.Mẹ không cản con được, nh́n con ăn nhiều cơm mẹ vui lắm... Đêm khuya con chếnh choáng về nhà, chưa kịp kêu cửa là mẹ đă mở cho con vào...nh́n lên bộ ván gơ, mùng đă giăng sẵn với gối mền...
Ngày con c̣n trong trại tù Mỹ Phước Tây, lần nào mẹ xách giỏ thăm con là đêm đó con trăn trở gần tới sáng, thương mẹ già c̣n cực khổ v́ con, để rồi hôm sau đi lao động thật mệt... H́nh ảnh mẹ bên hàng rào kẽm gai, với đôi mắt hiền dịu như thương, như xót. t́nh thương của mẹ dành cho con phát ra từ ánh mắt, từ lời nói, từ bàn tay, mẹ vuốt tóc,mẹ xoa nắn bàn tay con... Mẹ đi rồi, con đứng nh́n theo cho tới khi mẹ khuất bóng bên kia chợ Mỹ Phước Tây, con vào pḥng soạn quà thăm nuôi, từng con khô, từng gói muối, con đều thấy có bàn tay của mẹ, của chị...Con biết tính mẹ rất kỷ lưỡng, con khô cá kèo, chính tay mẹ lựa mua, về mẹ sắp lên dĩa để lên mặt hồ nước phơi.. mẹ ngồi canh ruồi, canh kiến...
Mẹ ơi.! H́nh như ở đất người không có ngày nào con không nhớ tới mẹ... dù bây giờ mẹ đang thanh thản nơi cơi vĩnh hằng... Lúc mẹ c̣n trên dương thế, đều đặn, mỗi tuần con đều viết thư cho mẹ, một năm ít nhất có 50 lá thư con gửi thăm mẹ, trong thư con cũng chỉ kể những điều vui, điều sướng, cái khó, cái trở ngai con dấu biệt, con chỉ sợ mẹ buồn... Con đường con đi làm dài 29 miles, con lái mất trên dưới 45 phút, sáng 5 giờ xe nổ máy... Trời lạnh hay nóng con đều gọi mẹ, con rất thường thầm th́ nói chuyện với mẹ, con kể cho mẹ nghe đủ điều, xe gần tới hăng, con gọi mẹ ơi! cầu xin mẹ phù hộ cho con, cho hai đứa nhỏ an lành, bởi v́ con có mạnh khỏe, con mới đi làm, con có tiền con mới chia sớt cho hai chị bên nhà được.
Chuyện vui, chuyện buồn con đều thầm th́ kể cho mẹ,con kể bằng tấm ḷng thực của con, tốt xấu đều kể hết, không như những ngày c̣n ở bên mẹ, chỉ kể điều tốt, điều vui... con có điên không hở mẹ? vừa lái xe vừa lảm nhảm nói một ḿnh...những buổi tan sở về.. hôm nào mệt con thường gọi mẹ
- Hôm nay con mệt quá mẹ ơi!Tiếng thầm th́ của con, không biết gió có chuyền tới mẹ hay không??
Ngày mẹ c̣n sống, con canh kề bên mẹ, con chỉ kể cho mẹ nghe những chuyện vui con gặp phải trong lính, trong tù... mẹ ơi, mẹ đâu có biết là con trai út của mẹ dấu biệt những chuyện hiểm nguy trong đời lính; nhất là chuyện máu lửa trên đường con di tản trên tỉnh lộ 7B, rồi chuyện khổ sai, cực h́nh trong lao tù Cộng Sản... Mẹ ơi ! Con chỉ muốn mẹ vui, chuyện buồn con riêng giữ,...
Bây giờ nơi xứ lạ, chắc mẹ vui lắm khi biết con không c̣n hút thuốc, không c̣n uống rượu, không c̣n thích đến chốn đông người, chút th́ giờ rảnh rỗi, con viết, con viết lại những chuyện buồn , vui, gian khổ mà con đă từng gặp phải...Trí con c̣n nhớ được là con c̣n vui...Trí con nghĩ sao, tay con viết vậy, câu văn miễn suông sẻ chứ không cần trau chuốt. Ngày con ra đi, lời mẹ dặn con vẫn c̣n nhớ, mà con đành phải trái ư mẹ. Mẹ dặn con hăy quên hết thù hận, chăm chỉ làm ăn nuôi con, đừng viết lách nữa mà chuốc oán gây thù...
Mẹ ơi! mẹ đừng buồn con, bây giờ mẹ mất rồi, con c̣n biết có ai mà kể chuyện buồn vui, con phải viết để giải tỏa ần ức tự ḷng con, viết được ra giấy con mới thấy được ḷng con thanh thản nhẹ nhàng, mẹ ơi con không nuôi mộng làm nhà văn, nhà thơ ǵ cả, con chỉ viết bằng tâm, bằng ư, bắng kư ức... tất cả vui buồn mà con của mẹ đă gặp phải trên bước đường đời con mẹ đă đi qua...
Cơi vĩnh hằng linh diệu... Mẹ đọc những bài con viết, mẹ hiểu con nhiều hơn.Mẹ đọc thấy những truân chuyên, gian khổ mà con của mẹ đă trải qua, mẹ cũng đừng buồn con, sao ngày trước dối mẹ Thằng con trai của mẹ, với 7 năm lính, hơn 8 năm tù... một khoảng thời gian khá dài đă hủy hết mùa xuân trai trẻ của nó.Bây giờ với con, hành trang chung bước đường của con là những tập thơ, những bài bút kư... dàn trải tất cả chuyện đời con.Tất cả đều có h́nh ảnh người mẹ thân yêu của con...
Mẹ có hiển linh, mẹ hiểu cho con, mẹ đừng trách con sao quên lời mẹ dặn.
Con trai út của mẹ
( Viết tại Kỳ Đà Động.10-4-2010 )
THỦY LAN VY
( Trích: Bài tựa Thơ và Bút Kư :" Nhớ Thương In Vết"
Bookmarks