Page 1 of 3 123 LastLast
Results 1 to 10 of 26

Thread: Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

  1. #1
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không
    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    8.9.2005

    Anh,

    "Giờ theo trăng gió bỏ quên t́nh
    Giờ như giông băo vây phủ quanh ḿnh".

    ..............

    Anh cũng dư biết mà. Từ Cổ chí Kim không hề thấy thay đổi - Hễ khi người ta yêu nhau mà không gần để thủ thỉ th́ người ta lại viết thư hoặc làm thơ cho nhau - Nhưng đặc biệt nhất là "những lá thư t́nh" viết mà không gửi "để lâu lâu đọc lại nhớ người xưa" phải không Anh?
    Anh ơi ! Em là người thích sống trong kỷ niệm, vui_buồn với quá khứ, dù khổ đau hay hạnh phúc - dù nghèo nàn hay sang cả. Kỷ niệm đối với em rất quan trọng.
    Sao Anh bảo, những kỷ niệm đau thương nhớ làm ǵ ! À ! Nếu không gặp cảnh thương đau th́ làm sao biết đâu là hạnh phúc ?
    Anh và em hay đối chọi nhau - dù vậy chúng ḿnh cũng đă cho nhau bao kỷ niệm suốt những tháng năm dài... nay đă hơn 22 năm rồi Anh nhỉ !
    Thỉnh thoảng em vẫn soạn ra những lá thư cũ đọc lại... Rồi mỉm cười và đưa mắt nh́n trời, thầm nói cảm ơn, v́ em rất tin Thượng Đế. Phải, Thượng Đế đă gởi Anh đến cho em. Sau "những bước thăng trầm", bao lần thất chí - Và em đă tha thiết réo gọi :

    Rừng đêm hoang vắng, ai Quân Tử,
    Dám nhặt hoa tàn trong gió mưa ?
    Hoặc
    Ṃ kim đáy biển đâu màn
    Một người tử tế đổi ngàn bất nhân !

    Thế là vào đêm 14 tháng 2 năm 1983, Thượng Đế đă đưa Anh đến gặp em giữa đêm đông lạnh buốt và tuyết phủ ngập trời Paris. Mà là đêm "Lễ T́nh Yêu" (Saint-Valentin). Kỷ niệm đó làm sao phai mờ trong ḷng em được.

    Hơn 22 năm Anh đă ban cho, bù đáp lại những ǵ mất mát đau thương của đời em. Trong hơn 22 năm, ḿnh đă có vài lần tưởng chừng như đă găy đổ, chia tay. Nhưng rồi, nhờ t́nh yêu của Anh mà chúng ḿnh lướt qua được những cơn sóng gió - Há, mà sóng gió ấy là do chính em tạo nên. Em thật điên rồ phải không Anh ? Em muốn chặt đứt đi sợi dây mà người đời thường cho là "Định Mệnh đă An Bày" - Thật sự, đến bây giờ em mới tin đó là đúng - nhưng chỉ tin phần nào thôi. Tại sao em tin Thượng Đế mà lại không tin "Định Mệnh"? V́ đời em, em tự cho là có em lèo lái trong ấy...(!) Em nhất định không giao 100% đời ḿnh cho Định Mệnh. Anh cũng thường nói, em cứng đầu, con người em khác hẳn với mọi người !
    ..(...)...
    V́ yêu em, Anh chỉ dễ giải đối với riêng em - nên lúc nào Anh cũng dễ dàng tha thứ cho em - Chưa đủ Anh à ! Thế nên những năm đầu ḿnh hay bất ḥa. Em hay khuyên Anh là phải tốt với tất cả mọi người.
    Em c̣n nhớ câu Anh nói : "Anh vậy đó, em đừng hồng muốn thay đổi Anh". Ha ha... như trời đánh em rồi ! Anh vừa dứt câu, em thấy đời em sắp vào bóng tối rồi - Nhưng em không sợ, ḷng tự nhủ : "chấp nhận, ḿnh không thể ở gần với kẻ hẹp ḥi...".
    Rồi bóng Vô Minh che khuất trí tuệ em. Em buông ḿnh trong trụy lạc và cứ rượu chè thơ với thẩn...:
    ... Ta muốn say cho quên đời gió bụi
    Mượn rượu nồng vùi dập kiếp phong sương
    ...
    V́ trước mặt em thấy đời ḿnh sắp trở vào "Ngơ Hẹp". Em hư hỏng quá phải không Anh ? Nhưng rồi Anh tha thứ cho em - Anh cố t́nh không tin những ǵ em làm và em kể. V́ Anh quá yêu em ! Anh cho đó là em tưởng tượng để viết tiểu thuyết. Mà măi đến bây giờ em nhắc lại, anh chỉ cười và lắc đầu : "Không. Anh không tin"...
    Thật cũng ngộ, em nói sự thật mà anh không tin, chắc em "xạo" th́ có lẽ anh sẽ tin hén !


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    Last edited by việtdươngnhân; 11-09-2010 at 10:18 PM.

  2. #2
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968
    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không
    Ngàn năm chẳng xóa, ngàn đời há quên ?!
    11.9.2005

    Một phút mặc niệm cho
    Ngày 11 tháng 9 năm 2001

    ẢnhTTT

    Anh,

    Ha ! Hôm nay đúng 4 năm quân khủng bố "Al Qaïda" làm sập 2 tháp đôi bên New York. em vừa đề ngày chợt sực nhớ ngay.
    Để em kể cho anh nghe ngày hôm ấy :
    Vào 15 giờ 15 chiều thứ Ba (giờ Paris) tức 9 giờ 15 New York. Đúng pin giờ đó, em bị tụi "du côn" tấn công trên chuyến Métro số 7. Giữa trưa đông người mà chẳng ai dám làm ǵ chúng nó cả. Tại v́ em ngồi ghế phía bên trong...
    Anh c̣n nhớ, hè năm ấy, Cô H nhờ em vào trông chừng nhà và đưa rước cậu con trai 7 tuổi của Cô. V́ cả hai vợ chồng đều bận việc...
    ...
    Thằng nhỏ, tuổi chừng 18, 20, theo sau có 2 thằng nữa. Nó thấy c̣n một ghế trống, liền chen vào ngồi - 5 phút sau nó kéo "fermeture" quần xuống... Nó móc "thằng con" của nó ra và bào em... Em giận xanh mặt, diếng cả người, nói với nó : "Tao đáng bà Nội mày...". Nó trả lời : "Đâu có sao !". Em nhịn hết nổi bèn hét lên : "Cứu tôi ! Cứu tôi !". Hành khách kẻ đứng, người ngồi nh́n dáo dác như t́m tiếng kêu cứu, rồi sang nh́n thấy em, họ tĩnh bơ. Không ai nói ǵ cả - Mắt em nh́n lên chỗ "báo động SOS" cách xa em khoảng 5 người đứng. Em nh́n đồng hồ 15 giờ 15. Trong đầu em chợt nghĩ : "Trời, ḿnh mà bấm chuông báo động th́ nguyên chiếc Métro phải ngừng, trễ giờ rước Bé Ti, v́ Ti ra 16 gờ 30, và làm phiền biết bao người sẽ bị trễ năy..." Em chùng người lại, mà tim em nó đập th́nh thịch sắp lọt ra ngoài lồng ngực - Tự nhủ : "Ḿnh phải ráng nhịn, để không ai v́ riêng ḿnh mà bị trễ năy - nhất là đă hứa với H. sẽ đến rước Bé Ti đúng giờ...". Sắp tới trạm kế xe ngừng, thằng "du côn" kéo "Fermeture" lại và nó đứng dậy đi xuống Metro... Lúc đó, em chỉ c̣n nước là niệm : "Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát" ...
    Tới gare De l'Est sang qua RER về Gagny... Em đi như chạy, về tới nhà H mở cửa vào để lấy ch́a khóa xe đi rước Bé Ti, nh́n đồng hồ c̣n hơi sớm, em đến bấm TV... Ôi, hỡi ơi ! Thấy chiếc máy bay đâm vào Tháp đôi New York... - Xướng ngôn viên đài TF1 nói : "Tin đặc tai nạn máy bay...". Em ngồi xem cỡ 15 phút... rồi em đi rước Bé Ti về tới nhà gần 17 giờ. Vừa vô tới cửa lại nghe TV nói ǵ khủng bố, khủng bố ! (em không tắt TV)
    Em lên pḥng khách xem th́ thấy chiếc máy bay thứ 2 đâm vào Tháp c̣n lại, khói lửa ngút trời NY. Ôi thôi, em gọi điện thoại cho bạn bè hay lung tung beng. Em lại nghĩ tới con trai em, Philippe và vợ nó hay đi công chuyện ở NY - Em phone hoài chẳng có ai trả lời chỉ nhắn máy - Ḷng em lo lo...
    Nhưng rồi chuyện ǵ xẩy ra sau đó th́ nay Anh và tất cả mọi người đă biết hết rồi - Chúng ta nên mặc niệm cho những nạn nhân vô tội đă chết oan trong thảm cảnh "911 Twintowers New York" !

    ...............

    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 9/11/2005 8:52:20 AM >

    ____________________ ________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn


  3. #3
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968
    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không
    Ngàn năm chẳng xóa, ngàn đời há quên ?!

    12.9.2005

    Anh,

    Sáng nay bầu trời Paris âm u xám xịch - tiếng mưa rơi lạch tạch ngoài sân, em nghe ḷng buồn thê thảm. Làm em nhớ lại mùa thu năm xưa chuyện của gia đ́nh em đỗ vỡ. Lúc ấy em được 33 tuổi ta. Người ta thường nói : 31 bước qua 33 bước lại - hăy cẫn thận đoạn đường "đời" khi đi tới "cầu 33" này.

    *

    Em kể Anh nghe thêm đây :

    Năm 1978, trời vừa sang thu, th́ bắt đầu em và J.H. tự động ly thân. Sau một buổi tối đối thoại với nhau. Có khi J.H. hơi lớn tiếng, là em nhẹ giọng : "Ḿnh nói chuyện, chớ không gây lộn - để cho các con ngủ"... Rồi J. đệ đơn đ̣i ly dị.
    Lư do : Tháng 7 trước, J. có bắt buộc em phải bỏ ngang buổi Văn Nghệ Đại Nhạc Hội "Hè Tha Hương" - Nhưng em cương quyết không thể làm thỏa măn chồng em được. J. biết tâm tánh của em đă hứa việc ǵ th́ ít khi nào buông lời hứa. Thế là J. nắm được tâm lư ấy, nên J. dồn em vào góc tường. J. diện cớ nói, em không c̣n nễ trọng J. nữa...
    Thật, khi hết thương nhau th́ cái ǵ cũng đỗ thừa tại, bị này, nọ...
    Anh biết em hơn 22 năm nay, Anh cũng hiểu tánh em quá rồi. Làm sao em có thể bỏ ngang "xù" nửa chừng để phó mặc cho các ACE trong ban tổ chức làm ǵ làm được đây ? Hơn nữa, vai Bà Ngoại (dạo đó) chẳng có ai thay thế. mà có thay thế được đi nữa, em cũng không bỏ cuộc.

    Bao nhiêu tháng trời hội họp, mướn rạp chọn được ngày 25-7-1978 để tổ chức. Do Hội Đoàn "Việt Nam Tự Do Hải Ngoại" do BS TKQ làm hội trưởng đứng ra xin giấy phép - hát - nếu có lời sẽ giúp "Thuyền Nhân VN - Tị Nạn" tại Paris và vùng phụ cận... Soạn giả TTQ soạn tuồng Cải Lương "Sương Trắng Miền Quê Ngoại". Em đóng vai "Bà Ngoại" với Dũng Thanh Lâm, Phương Thanh, Mỹ Ḥa và Kim Chi - Em có trong ban tổ chức - lănh trách nhiệm - trật tự & liên lạc đồng bào. Kỳ đó em không nắm tài chánh - nên hát xong chỉ nghe đâu bị lỗ - không giúp được ǵ cho ai. Buồn ghê !
    ......... !

    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 9/14/2005 10:50:46 AM >

    13.9.2005
    Anh,

    Hôm nay trời hé chút nắng vàng, cộng thêm cú phone của Anh làm tâm hồn em tươi lên như hoa héo vừa được tưới nước. Anh nói, Anh đang vào vườn hồng cách nhà Anh 15 cây số để chụp "những đóa hồng nở muộn"... Anh lúc nào cũng vui và hay giễu giễu. (...)
    Bỗng em sực nhớ tới hồng Horticolor (mà Anh định đặt tên "Caroline de SàiG̣n" - Em khuyên không nên...). Em lên Google t́m, nhưng không thấy đâu hết, ḷng buồn buồn... Nghĩ : "Hồng H. có tên trong Tự Điển mà... Sao trên mạng không có vậy cà ?" - Em viết nhiều tên : Rose H., Rose Jaune, Rose multipcolor... Cuối cùng em viết 1 chữ vỏn vẻn "Horticolor" là đóa hoa hiện ra - Em tự thốt lên : "Ô, Nàng đây rồi ! Ủa, sao không thấy tiểu sử của Nàng ?
    Mà h́nh này không đẹp bằng ở ngoài !".
    Em liền thư cho Anh đây.
    *

    Anh,

    Em c̣n nhớ, lúc ḿnh mới quen nhau. Anh nói : "Anh mới vừa khuếch trương lại hăng H. 6, 7 năm nay - V́ trước đó bị khánh tận. Nay th́ công việc làm ăn kha khá là gặp được em - cảm ơn trời đă đem em lại cho Anh". Em liền nghĩ : "Câu này là ḿnh nói mới đúng hơn chứ - À, th́ ra Chàng đă "si" ḿnh lắm rồi !".
    Em ngả đầu vào ngực Anh và thỏ thẻ : "Không phải vậy đâu Anh. Mà chính trời gởi Anh đến cho em th́ đúng hơn. V́ em là "Hoa Dại" giữa chốn rừng đời. C̣n Anh là "Bách Tùng - Quân Tử", muôn đời em xin nép ḿnh vào bóng mát của Anh để được Anh măi măi che chở em.
    Đâu ngờ cái đêm "lóng lánh sao cài" giữa mùa đông tuyết phủ ngập trời Paris. Em và anh gặp nhau.
    Thế rồi em nghĩ :
    "Người đâu gặp gỡ làm chi,
    Trăm năm biết có duyên ǵ hay không ?
    ..............
    T́nh trong như đă, mặt ngoài c̣n e..."
    ("Kiều" Nguyễn Du).


    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 9/14/2005 2:04:58 PM >

    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn


    >> Blog


  4. #4
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968
    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không
    Ngàn năm chẳng xóa, ngàn đời há quên ?!

    14.9.2005

    "Xem như hoa bướm giữa đàng"

    Anh,

    Gặp Anh trong đêm "Lễ T́nh Yêu" đó. Rồi 1 tháng sau ḿnh gặp lại nhau. Nhưng trong 1 tháng ấy, Anh điện thoại cho em mỗi ngày. Anh c̣n nhớ em nói ǵ không ? V́ em nghe con tim ḿnh rung rinh... Nên em sợ đặt t́nh yêu vào Anh th́ chỉ có nước khổ mà thôi ! Em bảo : "Anh đừng gọi em mỗi ngày - tập cho thói quen - rủi vắng Anh th́ em nhớ chết...". Em nghe giọng nói của Anh rất sung sướng : "Anh sẽ gọi em mỗi ngày cho đến suốt đời Anh !". Chỉ một câu nói đó mà làm tâm hồn em đổi khác, em bị xúc động mạnh - nghe máu trong tim chạy rần rần, mặt nong nóng chắc là hồng hồng... Em chợt nghĩ : "Trời ơi ! R. yêu ḿnh dữ vậy sao ? Chắc ḿnh sắp khổ đến nơi rồi !".
    Quen Anh cả tháng mà em không dám hỏi Anh có hăng ǵ ? Chỉ nói chuyện về gia đ́nh và trên trời dưới đất với nhau. Tại em hay t́m hiểu hoàng cảnh, gia đ́nh của những người đàn ông... Tại v́ sao mà vào nơi chỗ em làm việc (hôtesse de terre). À, vào đây xem "Sexy-show", nghe nhạc và cần Vũ Nữ "cavelière" để nhẩy đầm, rồi tới tới nữa... (?) - Thật là :
    Đàn ông ơi, hỡi đàn ông !
    Trong nhà vợ đẹp, ngoài... không chối từ *.
    ........
    Lá thư "T́nh" đầu tiên Anh viết (4/5/1983) cho em, nay nó vẫn c̣n nằm chung với những lá thư kế tiếp, giấy hơi vàng đă ngả "màu thời gian" - chưa có thư cuối - V́ chúng ḿnh vẫn c̣n nhau.
    .........
    Gặp lại Anh lần thứ hai, em nghe Anh nói về các nhân viên của Anh này nọ... Em cũng không dám hỏi sâu hơn - Em nghĩ, Anh là chủ hăng...
    Bắt đầu em suy nghĩ : "Nếu R. là chủ hăng, th́ ḿnh xin ảnh đem ḿnh vào làm việc như A. M. bên Bỉ (Belgique) vậy". Trong đầu em bắt đầu tính toán hơn thiệt - V́ hai con của em c̣n nhỏ, Mẹ già và đang nuôi mấy gia đ́nh 2 anh 1 chị bên nhà kêu cầu cứu v́ vẫn thiếu thốn đủ điều (1983). Nên bắt buộc em phải tính toán để nhờ Anh có coi thể đem em vào hăng làm việc. V́ cái việc làm hiện tại em chỉ tạm nhất thời thôi. Nay có Anh rồi th́ em sẽ vẫy tay chào vĩnh biệt "Rừng Đêm Muôn Thú"..

    *
    Khi Anh hẹn lần thứ ba, th́ trong đầu của em lập ra nhiều bài toán định sẽ bàn với Anh...(...) Nhưng, sau khi nghe Anh nói, anh và vợ anh đang ly thân. V́ bà bị bệnh tâm thần. Anh có ư muốn bỏ vợ xây dựng lại cuộc đời mới với em. Em vừa nghe xong đầu óc em bị chấn động mạnh, như trời lông, đất lở rồi. Em nhủ thầm : "Trời ơi ! Tôi đă trao t́nh cho kẻ bất nhân - bất nghĩa rồi...".
    Trong tic-tắc em tự trấn an và nghĩ :


    Xem như hoa bướm giữa đàng
    Người ca hát, kẻ đệm đàn có sao !

    Qua sáng hôm sau ḿnh chia tay. Nh́n Anh mà trong ḷng em nhủ : "Vĩnh biệt Anh !" - Ra tới xe em, mở cửa vào ngồi gục đầu nước mắt tuôn tuôn...
    Bắt đầu từ đó, Anh phone cho em, em lạnh lùng, chẳng nói ǵ ngoài những "oui và non" - Anh nhạy cảm biết có chuyện ǵ rồi. Nhưng Anh hỏi th́ em nói, không có ǵ hết...
    Những ngày kế tiếp, em không nhấc điện thoại, em dặn mấy đứa nhỏ : "Đàn ông phone là nói Mẹ không có nhà (ngoại trừ ba của tụi con)". V́ em c̣n dấu các con, không cho chúng biết là em có "nhân t́nh". Lúc nào em cũng dấu các con em như con gái lớn lên lén lúc Mẹ Cha khi có "bồ bịt" vậy.
    ..........
    Anh rất thông minh, sáng trí ! Chắc Anh cảm thấy gọi điện thoại là vô vọng rồi - Em không muốn nói chuyện với Anh nữa. Anh quay sang viết thư mỗi ngày, có hôm em nhận đến 2 lá.
    Anh lên Paris đi ngang nhà bỏ thư vào hộp. Anh biết tự trọng nên không dám lên nhà em bấm chuông bất tử. V́ em chưa dám giới thiệu mấy đứa nhỏ với Anh. Các con em không 1 đứa nào muốn em có người đàn ông khác ngoài ba chúng nó, nên ghen dữ lắm.
    ..........

    Đến lá thư (27/5/1983) dài 8 trang anh viết như "Tuyệt Mạng Thư". Đọc xong, em toát mồ hôi hột, nhủ : "Trả vay, vay trả nhăn tiền !". Ḿnh làm R. khổ mấy tuần nay. Hôm nay đến phiên ḿnh khổ đây". Em phải đấu lư, đấu trí mệt nhoài tâm-xác - Trên đời khó mà vứt ra được 3 thứ này - "T́nh, Tiền và Địa Vị". Anh lại có đầy đủ 3 thứ đó với em... Sau những giờ suy nghĩ thiếu điều bễ đầu, nức óc - Em nghĩ :"Rủi Anh có bề ǵ th́ sẽ có bao nhiêu người lâm cảnh khổ đây ?". Trước tiên là em nghĩ đến vợ Anh, người đàn bà đang không biết vui-buồn... Rồi tới C., con gái Anh mới 10 tuổi. Em không nghĩ ǵ nhiều cho P., con trai Anh đă lớn học hành xong và đă có việc làm tốt đẹp. Bỗng giật ḿnh, nhớ đến trên 30 nhân viên đang làm việc trong hăng của Anh, họ sẽ kị thất nghiệp, nếu em cứng rắn không cho Anh gặp em - Em sợ sẽ xẩy ra... như Anh viết trong thư :.... "Em ơi ! Anh van xin em cho Anh gặp em một lần cuối cùng thôi - Anh không làm việc được, tay Anh run rẫy không kư giấy tờ ǵ cả, mồ hôi hột cứ toát ra... Em ơi ! Hăy mở ḷng rộng lượng cho Anh gặp em lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi, rồi vĩnh viễn Anh không làm phiền em nữa.... Chắc Anh không sống nổi em ơi !...Em là vị cứu tinh, là giọt nước hồi của Anh...Anh yêu em ! Anh yêu em !...".
    Lời van xin thống thiết của Anh trong thư, làm tim em đau nhói như bị ai nghiền nát. Em phân vân tự hỏi :

    Được người, ta phải thiệt tḥi,
    Được ta, người phải ngậm ngùi khổ đau.

    Làm sao cho đồng đều nhau,
    Ḿnh không thiệt, Người không đau bây giờ ?
    Em không can đảm để cho Anh khổ có thể Anh dám chết - v́ em cũng đă yêu Anh rồi. Em nhấc điện thoại gọi vào sở... (...)... Cho Anh cái hẹn cuối cùng như Anh đă van xin em. Tức tốc chiều hôm sau Anh lây máy bay lên Paris liền. Đến Paris Anh mướn xe như thường lệ. Anh cho xe đâu gần nhà em dưới đường...
    Em xuống, và em đề nghị chúng ḿnh lên Tour Montparnasse nhà hàng "Le Ciel de Paris" tầng thứ 56. Vào nhà hàng gọi thức ăn, mà Anh nuốt không trôi - chỉ ngồi nghe em giảng... và ra điều kiện... Anh nh́n em mà nước mắt Anh rơi từng gịọt xuống bàn... Làm thực khách gần đó chú ư... Nhưng họ rất tế nhị. Em lấy khăn giấy Kleenex cḥm qua chậm nước mắt Anh...
    Em nắm được trái tim đen của Anh, em tha hồ ra lệnh... Nhưng hoàn toàn là có lợi cho gia đ́nh Anh và cũng không thiệt hại ǵ cho em.
    Thật cũng đúng câu : "Khi Nữ Tướng ra oai với kẻ đang "si mê" ḿnh". Th́ người đàn ông đó "từ chết tới bị thương" - Nhưng với em th́ ngược lại... Em chấp nhận "từ bị thương đến chết" để làm nền tản cho Anh xây lại hạnh phúc... Người ta cho em là "Đạo Đức Giả" chăng ? - Không. Đạo Đức thật chứ không giả - V́ em chịu thua thiệt mà - nhường cái thế lợi lộc cho vợ con Anh - Sao gọi là "Đạo Đức Giả" được chứ ?
    Phải ! Đă làm "Nhân T́nh" cho kẻ có vợ là có tội rồi. Nhưng cách xử thế như thế nào ? Mỗi hoàng cảnh, mỗi khác. Em bắt buộc Anh phải vào nhà thương thăm vợ ít nhật 2 lần trong tuần, và mỗi lần thăm phải có một đóa hoa hồng tuyệt đẹp. Mặc dù bà không nhớ ǵ trong hiện tại - Nhưng em khuyên Anh cứ tiếp tục làm - Rồi Anh đă làm như lời khuyên của em. Anh bằng ḷng tất cả những ǵ em bảo.
    Như thế, em mới thấy tâm hồn được nhẹ nhàng hạnh phúc khji gặp Anh... !
    *
    "Hôm ấy, em mặc bộ Âu Phục màu đen, trên gương mặt nghiêm trang như một vị Quan Ṭa, nhưng đôi mắt em buồn và đẹp lắm" (lời Anh nói...).
    ..........
    ____________________ ____________________ _____________
    (*)Một số đàn ông trong nhà có vợ đẹp, nhưng khi ra ngoài thấy gái cũng ham ?!
    Chắc phải làm như vậy mới là đàn ông ?


    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 11/5/2009 1:19:14 PM >

    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn


    >> Blog

  5. #5
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    11.02.005

    Anh,

    Hôm nay thứ Bảy đầu tháng 10 - tháng Mười là tháng em hay tổ chức hát ca - hội họp - V́ là mùa Sinh Nhật của em.
    Để em kể lư do v́ sao mà em làm party SN của em vào tháng 10 cho Anh nghe nha ! :
    - Ngày trước (1975) mỗi lần em đăi SN th́ phải xin giấy phép - Trong giấy tờ của em th́ em sanh tháng 10 - Chớ sự thật em sanh ngày 11 tháng Tám.
    Xin giấy phép tượng trưng, lúc nào cũng có 20 người - Mà lần nào em mời cũng trên trăm người. Đặc biệt năm chót (1974) là lên tới hơn hai trăm (200) - Em phải gọi vào Quận Tư xin tăng cường 2 Cảnh Sát gác an ninh - V́ tiệc ấy em mời các Hội Viên trong "Cercles-Spotifs" - Và rất nhiều người ngoại quốc (cao cấp).
    Tiệc SN ấy vui từng bừng - Và rồi 6 tháng sau - SàiG̣n "tắt ánh nắng vàng" - Một cuộc đổi đời khủng khiếp - băo giông cuốn đùa đưa em sang Paris đến ngày hôm nay.
    Người ta bảo, qua 30 năm đă vào trang lịch sử - Nhưng làm sao quên được những chuyện vui-buồn của tuổi thanh xuân, một thời thơ mộng, mái tóc huyền óng ả tha thướt lay bay trong gió...
    Nhớ lại chuyện xửa xưa mà ḷng em bồi hồi đây. Những con đường có dấu chân em, từ Nguyễn Công Trứ - Kư Con - Trần Hưng Đạo - Nguyễn Huệ - Lê Lợi - Tự Do - bến Bạch Đằng & Cầu Quây - Trịnh Minh Thế - Bến Vân Đồn... Ôi, nhớ ơi là nhớ !!

    ..............


    Rose_SJHRG_Morning
    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 10/1/2005 7:44:33 PM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  6. #6
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    2.10.2005

    Anh,

    Ánh nắng chan ḥa tỏa sáng khắp ṿm trời Paris - nhưng trong nhà hơi se lạnh của tiết trời sang thu. Đăy là đúng "Vạt nắng thu vàng thật dễ thương" Anh à !
    Đêm qua em dự
    "Đêm dạ vũ Hội Ngộ 1/10/05"
    "Do Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tự Do tại Pháp" tổ chức
    Với sự Hổ Trợ của
    "Hội Ái Hữu Người Việt vùng Saint Quentin En Yvelynes".

    Rất vui và em có cơ hội gặp lại những Anh Chị Em quen biết, mà từ lâu em không gặp.
    Đơn sơ vài hàng với Anh. C̣n nhiều chuyện kể cho Anh lắm - nhưng em không có th́ giờ.
    Em cố gắng tập thói quen là, mỗi ngày viết cho một lá thư dài dài cho Anh - nhưng đôi khi lại bị "bí"...
    Anh c̣n nhớ không ? Em đă viết truyện dài "Mai Ly" là cuộc đời của "đứa bé mồ côi" (em chứ c̣n ai vô đây? - Khổ biết bao nhiêu là khổ... vậy mà bây giờ em khỏe re !
    Nhưng bây giờ những cảnh ấy, em thầm cảm ơn Trời, Phật - V́ em xem là em học được "kinh nghiệm sống" với đời. Người ta thường nói :
    "Một bằng cấp da bằng ba bằng cấp giấy".

    Nhớ hồi đó em có chồng con rồi - có nhỏ bạn tên Ng. nó học Văn khoa, mà cứ tới ngày sắp thi là đến nhà em "gạo" bài. Đôi khi nó c̣n hỏi em... cũng vui thật Anh à !
    Nghĩ lại từ khi 6, 7 tuổi đến nay em (60 tuổi) th́... úi cha chả, chắc em được tới 10 bằng cấp giấy lận đó anh ơi. Anh c̣n nhớ LAT, cậu cháu rể (tập tàn) của em không? T, nó "tôn" em lên là "Tiến Sĩ Trường Đời" đó - Người ta cũng hay hỏi em học trường nào ? Em nói, có học đâu mà biết tên trường nào ? Người ta có vẽ không tin... - Họ cứ hỏi hoài, em nói đại là, em học "Bách Khoa B́nh Dân" - Nhưng trong đầu em nghĩ (nghĩa là học trăm môn của đời thường...) - Người ta tưởng em học ĐH "Bách khoa" thiệt ở Phú Thọ hồi xưa - (H́nh như nay là Đại Học... ? Em quên rồi) - Nhờ trời thương, lúc em lớn, có chút tiền th́ em mua sách từ trung - đại & cao học về nhà đọc cho biết với người ta...
    C̣n "Thầy đời" của em là những "bọn" lưu manh gian xảo lừa lọc với em (bây giờ em cảm ơn những kẻ đó). Nhờ họ mà em rút kinh nghiệm để sống êm, sống đẹp với mọi người - và đôi khi có ai muốn hiểu khía cạnh nào của "đời" - nếu em hiểu biết th́ em giảng giải. Có bao nhiêu cặp vợ chồng "thuyền t́nh" sắp ch́m - nhà cửa sắp tan - Cả vợ, lẫn chồng đều tin em, và kêu em cầu cứu giải ḥa dùm - Thế là em khuyên giảng rất thành công - họ trở lại với nhau, bây giờ họ sống thật hạnh phúc và phát đạt vô cùng - À, trong đó có Anh hà hà. Anh đă nhiều lần công nhận là Anh có phước. Tiền - tài - danh vọng của Anh vẫn c̣n y nguyên - Chỉ có em là c̣n ba cái THƠ - VĂN (b́nh dân học vụ đời thường) này - Tiền bạc, kệ nó - em đủ sống qua ngày (chờ qua đời) - Người "Tỷ Phú Thời Gian" là em đây !
    Vậy mà lại không đủ thời giờ "chơi NET" đây nè - Chèn ơi ! hơn hai giờ sáng Paris rồi ! Thui, em đi ngủ !
    Sao mà nhanh dữ vầy nè cà ! C̣n bao nhiêu thứ chuyện phải làm đây !
    Ư, thao thao bất tuyệt với Anh cũng dài dài ra chút...
    ............


    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân --

    Rose_Mrs_Sam_Mcgredy
    10/6/2005 1:11:12 PM >



    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  7. #7
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    3.10.2005
    Anh,

    Sáng nay mây xám giăng giăng làm mờ cả bầu trời Paris ! Tiết thu se lạnh đôi vai gầy của em đây... Em chạy vào "Vườn Hồng" lựa t́m 'khiêng' được một đám hồng về đây tặng cho Anh tha hồ ngắm nghía - vuốt ve nha ! - Ơ ḱa ! Bỗng em nh́n thấy một tàng hồng tàn nằm chung với những bông c̣n thắm tươi khoe sắc ... Em ví, cánh hồng đó chính là em :

    Hoa tàn trước ngọn gió đông
    Anh là Quân Tử vẫn nồng nàn yêu !
    Cảm ơn Anh, cung cúc cong ḿnh xin tạ ơn Quân Tử đă và đang dang tay mở rộng đón rước "cánh hoa đời" gian truân - cát bụi "vàng" của em ! Em biết, Anh quí yêu em hơn ngọc, hơn ngà... Chỉ có em là buông tha trụy lạc. May mắn thay ! Em thức tỉnh sớm hơn dự định là, hẹn đúng 60 năm cuộc đời, em sẽ dứt bỏ tất cả những cảnh "ăn chơi" mà người ta cho là "trụy lạc". Nhưng cái 'TÂM' của em nó đ̣i "ngưng" trước hai năm. Tạ ơn Trời - Phật !

    *
    Anh à ! Paris Métro làm "reo", xem như em hết đi đâu. Cho em nghe tin tức chút nha !
    .............
    Em vừa được biết ngày mai Métro mới làm "reo" - VUI ! - Và Anh vừa điện thoại lên cho em hay là thứ Tư Anh lên Paris đi họp hội với những nhà chuyên môn trồng và ghép hoa hồng cùng nhau chấm điểm và duyệt xét những cây hoa hồng vừa mới "sanh" chưa đặt tên.

    Về già, người ta mời Anh làm một việc đúng với khả năng và tài nghệ của Anh - Thật là một "Danh Dự" cho Anh cùng gia đ́nh... Mà em cũng được nép ḿnh dựa hơi Anh như "thân chùm gởi" bám sống nhờ cây Cổ Thụ và rất hănh diện chia sẻ cùng Anh - chẳng có chút ǵ gọi là mặc cảm cả - Thân hoa (em thuộc hoa tàn) - Chỉ c̣n "tàng" hoa để núp bóng Tùng cho khỏi rả tan mau - Đó là chuyện thường t́nh của đời hoa !
    ........



    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 10/3/2005 9:18:16 PM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  8. #8
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    5.10.2005
    Anh,

    Gặp Anh và được Anh yêu hơn 22 năm nay - Anh đă bù đáp và đánh đổi tất cả những bất hạnh của đời em. Bời em có câu :

    "Ṃ kim đáy biển đâu màn
    Một người tử tế đổi ngàn bất nhân"
    (Trường thi "Đời Mai")

    Đêm nay em viết được có mấy câu thôi. V́ mới gặp Anh hồi chiều - rồi tối đi ăn nhà hàng Đại Hàn với Thiên Kim, con gái em. Anh đưa TK về - rồi em muốn về nhà em luôn. Đêm nay cho Anh ngủ khách sạn... một ḿnh. V́ sáng nay, Anh phải thức dậy sớm đi họp với mấy nhà chuyên môn về hoa hồng.
    Thật, Anh yêu ch́u em quá mạng - y hệt như những ngày đầu ḿnh mới yêu nhau.
    Anh là một "Người T́nh Tuyệt Vời" của riêng em.
    Một người chồng và người cha đầy đủ bổn phận với gia đ́nh Anh.
    Đời Anh quá hạnh phúc khó có ai bằng được như Anh. Có lẽ nhờ tâm hồn của Anh cởi mở rộng lượng và lúc nào cũng biết phục thiện. Biết ḿnh làm những cái sai quấy và sửa đổi.
    Nhớ nha ! Em là "Thiên Thần" của Anh đấy nhé !

    Em luôn cảm ơn tấm chân t́nh của Anh yêu em !
    ..............

    7.10.2005
    Rose_Darlow_Pink_Mos s

    Anh,

    Sáng nay, em thức dậy nghĩ đến Anh, liền chạy vào "vườn hồng" t́m cho Anh một đóa hoa thật đẹp đây. Hôm nay em lựa hơi lâu. V́ có nhiều loại không được vừa mắt em. Có rồi nè...
    Bỗng nhiên em nhớ lại những chuyện vui_buồn của Anh và em...
    Hôm kia, sau khi đưa Thien Kim về, ngồi trong xe Anh nói : "Trông Thiên Kim bây giờ tỉnh táo hơn trước nhiều, phải không em ?
    Em nh́n Anh với tấm ḷng biết ơn, và nói : "Cảm ơn Anh. nhờ có Anh, em mới lo cho Thiên Kim đàng hoàng những lúc TK lên cơn bệnh trầm kha !".

    Anh ơi ! Trên cơi đời này, không thế nào có tuyệt đối được - Không nạn này th́ cũng tai họa kia. Nhưng khi ta gặp họa_tai th́ ta hăy sực nhớ lúc ta có may mắn và hạnh phúc.
    Bỗng nhiên ḷng em buồn vô hạn !
    .........
    8.10.2005

    Rose_Herbert_Gray

    Anh,

    À, há, hôm nay đúng một tháng, em mở ra trang này để viết thư cho Anh. Vậy trong trang này em mới "trồn" có 30 loại hồng thôi. Chẳng biết chừng nào mới xong hết - Cũng có một số hồng em nh́n phớt qua v́ "nàng" không hạp mắt em.

    *
    Trời Paris hôm nay bỗng dưng có nắng ấm trông như mùa xuân trở lại !
    Em ngập ngừng muốn kể cho Anh nghe căn bệnh của Thiên Kim lúc mới phát khởi - chỉ sau hơn một năm Ph. , con trai của Anh "chết v́ t́nh" - Nhưng sao em nghe lồng ngực tŕ nặng, mắt rưng rưng. Em đành ngừng lại đây.
    .............
    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn


    >> Blog

  9. #9
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    9.10.2005
    Anh,

    Sáng hôm nay nắng thu vẫn chan ḥa tỏa sáng. Chung quanh cảnh vật như c̣n đang ch́m trong giấc ngủ - thật im ĺm không một tiếng động ! Mặc dù đă hơn 11 giờ sáng rồi. Em cũng khéo lựa căn nhà này được nằm phía bên trong - nên không nghe tiếng xe chạy ngoài đường và chung đây cũng ít trẻ nít. Vẫn yên lặng và yên lặng !
    Em không buồn đi dự "Ngày Văn Hóa Việt Nam" hôm nay ở Paris Quận 12. C̣n ở bên Seattle (WA_USA) hôm nay cũng từng bừng "Đại Hội" cho những nhà văn nhà thơ "Phụ Nữ Việt Nam Hải Ngoại". Em cũng đă phone qua cho Thi Sĩ Quốc Nam để xin lỗi và từ chối không bay qua tham dự Đại Hội v́ lư do riêng - Bữa hôm gặp Anh, em nói là em không đi Mỹ dự Đại Hội..., làm Anh ngạc nhiên giật ḿnh, hỏi em : "Sao em không đi chơi cho vui ? Anh cứ đinh nin tưởng em sẽ bay qua đó và sẵn đi viếng thêm vài Tiểu Bang khác trên nước Mỹ !".
    Thật t́nh Em chẳng ham đi dự mấy chỗ đó nữa (?) - Hồi trước chưa biết ǵ hết, nên ham đi lắm. Nhưng nay đă "biết" và "thấy" quá rồi...(?)- Thật sự, trong ḷng em, em chẳng bao giờ nghĩ ḿnh là nhà văn nhà thơ ǵ ráo trọi. V́ trải qua "Cuộc Đời Buồn" nên em cứ viết viết như để trút đi những ǵ trong tâm tư em thôi - Rồi (nghe lời người ta) bày đặt in sách, ra mắt sách... - Nhưng cũng vui, không ngờ em được người ta thương mến, nên đến tham dự và chia sẻ với em rất đông đảo - Bao năm qua rồi mà nay vẫn c̣n dư âm vang vang - Rồi đây cũng tan theo thời gian - chẳng có ǵ tồn tại vĩnh cửu cả Anh à !
    Đời em cũng vui, bởi em may mắn được học hỏi với nhiều người tài giỏi học cao và đầy đủ đức độ chỉ dẫn, khuyến khích em viết văn làm thơ. Và Quí Vị ấy viết về em. Chẳng biết các Vị ấy có "lầm" em không ? Nhưng làm sao họ lầm được ? Theo em nghĩ, những người viết về em th́ trước khi viết phải đọc hết những ǵ em viết chứ ! Không. Các Vị ấy không lầm em Anh à ! Người ta học cao - hiểu rộng - và có tấm ḷng khoang dung - đại lương - chớ không phải như những loại ễnh ễnh x́u x́u giỏi chẳng ra giỏi, mà dở cũng chẳng ra dở - những người đó mới "lầm" em đấy !
    Người có tài, có đức họ không màn đến "khoa bảng" - mà họ chỉ để ư một tấm ḷng chân thật của con người là hơn hết. "Chữ TÂM kia mới bằng ba chữ TÀI *". Em th́ thuộc loại "dở ẹt" rồi ! Nhưng em ham học hỏi - có sao nói vậy không bao che dấu diếm ǵ cả. Sợ ai trên đời này mà phải nói xạo, nói dốc chứ. V́ vậy mà em được vài ông Thầy có tài-đức rất chịu khó trả lời và giảng dạy em hằng giờ qua điện thoại. Và cộng thêm em cũng rất ham đọc sách. Nhất là những sách Thánh Hiền "Lăo - Khổng - Phật".
    Nhiều năm qua, em cũng đă trút gần cạn ḷng ḿnh rồi.
    Hơn nữa, "Cuộc Đời Buồn" của em đă có Anh bù đáp bao nhiêu năm nay. Ngày xưa ấy, em nghĩ :
    Anh như cánh bướm qua đường
    Vui trong chốc lát bướm vờn bay đi.
    Nào ngờ đâu, bướm không chịu bay đi - bướm trồng "cây si" đă hơn 22 năm nay. Đối với em th́ ân sâu - nghĩa nặng - t́nh tràn đầy. Chúng ta cùng chia vui - sẻ buồn.
    Chúng ta may mắn có t́nh yêu và có cả tiền-tài danh-vọng... Nhưng chúng ta lại thất bại đường con cái - Ph., con trai của Anh đă tự tử "Chết V́ T́nh" - C̣n phía em, Thiên Kim, con gái em mắc bệnh tâm thần - Bác Sĩ nói, rất khó b́nh phục hẳn được.
    Hiện tại, chắc nhờ trời thương, Thiên Kim cũng bớt nhiều lắm rồi. Mấy năm nay TK không có vào "Dưỡng Trí Viện" nữa.
    Thật tội nghiệp cho đời Thiên Kim ! Một đứa con gái xinh đẹp - ngoan hiền - học giỏi... Rồi bỗng nhiên "lên cơn" mắc một chứng bệnh ngặt nghèo khó trị tuyệt gốc !
    Bác Sĩ NTA (Bác của em) chuyên chữa trị bệnh tâm thầm - Bác cũng nói, không thể nào trị dứt bệnh của Thiên Kim được !
    ............
    ________________
    (*)"Kiều" Nguyễn Du
    *

    10.10.2005

    Anh,

    Nắng thu vẫn chan ḥa tỏa lên sáng rực cả ṿm trời Paris - Nắng ấm suốt mấy ngày nay mà em chẳng buồn đi đâu. Nhưng hôm nay em phải đi chợ Paris 13. Rồi sau đó em ghé nhà hàng AVSG để ra "menu" cho chiều chủ Nhật Văn Nghệ "Thu Vàng Giao Duyên" của em.
    *
    Em đâu ngờ bây giờ mỗi ngày em ngồi viết cho Anh một lá thư. Viết để nhớ lại ngày xửa ngày xưa... Và những ǵ xẩy ra đă qua cũng như hiện tại...
    Những năm đầu chúng ḿnh yêu nhau - chỉ có một ḿnh Anh viết thư cho em. V́ em không muốn để một dấu vết... Lo cho Anh và gia đ́nh Anh - tức là em lo cho chính em đó. Nhờ vậy mà ḿnh vẫn có nhau đến bây giờ. Có "những lá thư t́nh" của Anh thật lâm ly bi đát - Sao mà Anh YÊU em dữ vậy?!
    Anh nói, v́ những tiếng nói "YÊU" trực tiếp hay điện thoại với em không đủ. Đôi khi em nghĩ đến Anh nhiều - Em kéo hộc tủ ra và rút đại một lá thư t́nh Anh viết cho em những năm đầu xa xưa ấy. Em đọc, ḷng cảm thấy vui vui, Anh yêu em kinh khủng há ! Chẳng ai yêu em bằng Anh. Vậy mà lâu lâu, tâm hồn em nó "lên cơn" lăng mạn "bay bay" theo gió cuốn trong mây, ngây ngây ngất ngất... Anh th́ hiểu em quá xá quà xa rồi... Anh cũng đă từng làm thơ cho em :

    "Đôi mắt em là sóng t́nh chao gợn
    Làm hồn Anh nghiêng ngả giữa trần gian
    Anh Yêu em chẳng đếm ngày năm tháng
    T́nh yêu này vĩnh cửu chẳng hề tan"
    R_C
    Bỗng nhiên em chợt nhớ những câu thơ của Anh làm cho em ngày xưa ấy... Em thoát dịch đại khái vậy vậy...
    Hôm nay, em tâm sự với Anh vài lời ngắn ngủi. Em phải đi công chuyện và đi chợ khu Á Châu Paris 13.
    T́nh Anh trọn vẹn tràn đầy
    Riêng em đôi lúc chuyển xoay tim ḷng!!

    Măi măi ghi nhớ tấm chân t́nh của Anh YÊU em.
    .........
    *


    14.10.2005

    Rose_Saumon
    Anh,

    Từ sáng giờ em bận quá - quên thư cho Anh !
    Hôm nay bầu trời Paris nắng đẹp và ấm - C̣n em th́ cứ ngồi trên mạng từ sáng giờ không cần thiết cơm nước ǵ cả - Đúng là "Mê Net" hén ! Không sao, em cứ thích ǵ làm đó cho thỏa ḷng những năm tháng "thích" mà không có th́ giờ làm.
    Anh ơi ! Em bận nữa rồi ! Hẹn Anh sau nhé !
    À, mấy hôm nay Anh trờ về Lyon mà Anh chẳng gọi em. Chắc Anh giận em rồi ? V́ em bỏ Anh ngủ một ở khách sạn !!
    À, đừng giận em à nghen ! Giận em th́ có người khác thương ráng chịu đó !
    Em là người đàn bà lăng mạn quá xá hén ! Nói vậy chớ ḷng em lúc nào cũng nghĩ nhớ đến Anh - Và luôn ghi măi tấm chân t́nh Anh đă-đang và (hy vọng) sẽ yêu em măi như Anh đă hứa !
    Bây giờ em nghe tội nghiệp J.H. (chồng em quá) - Chàng phải lo cho G. - Mà J. cũng đă lớn tuổi rồi. Phải ! J. H. là "Người YÊU Lư Tưởng" của đời em thuở xa xưa.
    Chàng rất đàng hoàng - mực-thước - nghiêm trang - nhưng cũng bởi "con ma tinh yêu" nó đến bất ngờ, làm Chàng bị "té" - Rồi kẻ khác mượn bàn tay của Chàng, xúi giục Chàng trở thành kẻ "tiểu nhân" tàn nhẫn với em trước khi vứt áo ra đi - Ôi, hai chữ "Si Mê" nó khiến Chàng làm vậy.
    Sau này em hiểu đời thêm, em thông cảm và vẫn thương những đức tánh hay hay của Chàng.
    J. H. yêu thương em như người t́nh bé nhỏ - như đứa em gái dại khờ - Chàng lo cho em ăn học và cưng em lắm - Có lẽ v́ chàng không muốn em trở lại "chốn bụi đời" nên Chàng "cấm cung" em rất gắt gao ! Và rồi tại em... "Cách Mạng" bùng lên - G. thừa cơ hội "chớp" - và méc đủ điều những ǵ em nói "xấu" J. H.
    Đôi khi em rất vui khi nghe Thiên Kim nói, Papa có hỏi thăm Má !
    Hẹn Anh thư sau nha !
    Cuối tuần này em rất bận... Nhưng ḷng luôn măi nghĩ đến Anh...!!
    ..........

    15.10.2005

    Anh,

    Dù bận, em cũng ráng t́m cho Anh một đóa hồng đây. Hôm nay em đi dự "Hội Thanh Thiếu Niên VNHN" tổ chức gây ủy... cho "Đại Hội Trẻ NV Thế Giới"... - ở nhà hàng "Asiapalace" Paris 13. Chắc em về khuya - Và ngày mai tới "Thu Vàng Giao Duyên" của em. Rất tiếc Anh không lên Paris được - V́ Anh mắc đi họp "Hội Hoa Hồng" ở Nice.
    Chúc Anh một cuối tuần b́nh yên hạnh phúc. Em luôn nghĩ đến Anh.
    ..............
    20.9.2005
    Anh,

    Đă từ lâu em muốn kể cho Anh nghe về cái chết rất "ANH HÙNG" của Ba em. Nhưng khi chúng ḿnh gặp nhau th́ bận rộn công việc quá nên em chưa kể...
    Hôm nay em có thời giờ rỗi rảnh em soạn lại gởi cho Anh... Em c̣n nhớ, cũng nhiều lần Anh ôm em vào ḷng ấu yếm và nói : "Anh hy vọng sẽ có một ngày, Anh được đặt chân lên đất B́nh Chánh để nh́n tận mắt nơi chôn nhau cắt rốn của em. Cảm ơn B́nh Chánh..." Bây giờ th́ sao ? Thôi, để yên đó đi. "Chuyện ǵ đến rồi sẽ đến". Bây giờ Anh hăy lắng nghe em kể đây...:
    "Nợ Nước Trước T́nh Nhà"
    ((_))

    Nhớ Cha

    Chắp tay cúi lạy cha già
    Xin đem năm nén hương hoa dâng người
    Hồn cha hiển hiện muôn nơi
    Nương theo mây bạc mỉm cười nh́n trăng
    Dương trần dù có xa xăm
    Hồn thiêng c̣n măi trong ḷng trẻ thơ
    Thương cha giọt lệ hững hờ
    Tiếng chim kêu thảm thẫn thờ gọi sương.

    minhhao
    ......
    Lời Của Mẹ

    Mẹ ấp ủ con từ trong trứng nước
    Nghe tim con từng giây phút đêm ngày
    Những mong con khôn lớn chốn trần ai
    Làm nở mặt rạng mày cho dân tộc

    Con khôn lớn nhờ giống ṇi tổ quốc
    Bao anh hùng liệt sĩ giữ quê hương
    Đem máu xương reo rắc vạn t́nh thương
    Nuôi con lớn với vô vàn hy vọng

    Nay mẹ già đang trong cơn hấp hối
    Cần bàn tay che chở của lũ con
    Dậy đi thôi! sao cứ măi chập chờn
    Nếu thương mẹ hăy xô nghiêng lịch sử

    Dựng mẹ dậy, hỡi đàn con yêu dấu
    D́u mẹ đi trên khắp nẻo quê hương
    Hồn Trưng Vương, Nguyễn Huệ rực muôn phương
    Để được sống những ngày ôi đáng sống !

    minhhao

    *************
    Minhhao thân mến,
    Cảm ơn Minhhao đă vào đây chia sẻ cùng vdn - và để lại 2 bài thơ "Cha" & "Mẹ"... vdn đọc cảm động quá đây.
    Chúc MH một cuối tuần vui vẻ an b́nh.
    Thân
    7_vdn




    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  10. #10
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!

    18.10.2005
    Anh,
    Hôm nay đúng mùa thu
    Trên trời mây giăng xám
    Dưới đất phủ sương mù
    Gió luồn qua khe cửa
    Em nghe se se lạnh
    Ḷng tưởng nhớ đến anh...
    ........
    19.10.2005

    Anh,
    Ngoài sân vạt nắng vàng buông
    Động ḷng thi sĩ thơ tuôn mấy vần
    Nhớ Anh hồn bỗng lâng lâng
    Ngày xưa hai đứa, Sở, Tần xa xôi !!
    ......

    Ngoài sân trời vẫn âm u
    Như cùng tâm sự mịt mù rối tơ
    Nhớ em ḷng bỗng ước mơ
    Cho trăm năm chẳng bao giờ xa nhau !
    HV
    21.10.2005

    Rose_The_Bishop

    Anh,
    Yêu là khổ, yêu để làm ǵ ?
    T́nh yêu ai biết là cái chi ?
    À ! Yêu th́ phải chờ phải đợi
    Phải buồn hiu hắt lệ hoen mi...
    Phải không Anh?

    Anh ơi ! Em thơ thẩn được vài câu cho Anh đây !
    Thật ra hỗm rày em chẳng viết được ǵ cho Anh - Có lẽ nhiều chuyện quá nên làm cái đầu của em nó rối cục lại đó. Nhưng em không quên cái việc đi t́m hoa hồng thật đẹp hằng ngày cho Anh ngắm. Anh cũng thường ví em là hoa hồng mang dă "rose de sauvage*". Nhưng không có gai .
    Vài lời cho Anh, em phải đi sở thuế đây...
    ____________________ ___
    (*)sauvage=hoa hồng rừng


    22.10.2005

    Rose_Lanei
    Anh,

    Anh có biết... Một ngày vắng nhau là trời sầu đất tủi không ? Nhưng ḿnh đă thỏa thuận và chấp nhận hoàn cảnh này rồi th́ có trách than làm ǵ? Anh vẫn biết, trên đời này có biết bao người chỉ sống cho riêng ḿnh, mà bất cần sự sống chết của người khác - Trên "t́nh trường" em đă thấu hiểu khá nhiều. V́ em đă là "nạn nhân" mà cũng là "tội nhân" đây. Đă biết bao lần em muốn bứt xích xiềng để thoát ra khỏi - nhưng lần nào em cũng yếu ḷng không đủ can đảm để dứt khoát, bỏ mặc Anh buồn khổ - Bao giờ ? Bao giờ hỡi Anh ? Thôi đành chờ đợi tới hơi thở cuối cùng.
    Ngày nay, tuổi này mà t́nh yêu của Anh vẫn như buổi ban đầu mới gặp em. Mỗi lần em nói, ḿnh chấm dứt là đôi mắt Anh rũ xuống buồn thật buồn !!
    T́nh trái ngang là t́nh đẹp măi muôn đời phải không Anh?
    Anh cũng rất lăng mạn và đa t́nh. À, Anh đă từng là Trưởng ban nhạc R_B ở Lyon hồi thập niên 60, và cũng đă làm cho em bao bài "thơ t́nh" nóng bỏng !

    Tài tử, giai nhân cùng sánh bước
    Trên vũng đời ô trược trần gian
    Chờ cho gió thổi mây tan
    Đôi ta chấp cánh bay sang kia bờ.

    ..........
    23.10.2005

    Rose_Sultane_Favorit e

    Anh,

    Em t́m hơn một tiếng đồng hồ, mới vừa ư đóa hồng này tặng cho Anh đây.
    Anh ơi ! Cuối tuần này, bỗng nhiên em nhớ Anh vô cùng. Nhớ từng ánh mắt buồn buồn của Anh, nhớ nụ cười, nhớ những lời đùa giỡn, đă từng làm cho các con em cười nghiêng ngă ḅ lăn dưới đất. Chỉ có Anh. Phải ! Chỉ có Anh là các con em không chống đối - Có lẽ bởi v́ chúng ta không sống chung nhau - Các con em biết chắc là em không thuộc về Anh tất cả - Dạo ấy chúng đang tuổi dậy th́ - Philippe 16 - c̣n Thiên Kim 14 tuổi. Tánh t́nh cũng không thay đổi khác ǵ hơn lúc chúng 9, 10 tuổi.
    Bây giờ các con của em đâu rồi ?... Mỗi đứa mỗi nơi - sống đời tự lập... Thôi, mắt em cay cay rồi - không nhắc đến các con nữa !
    Em phải đi ra Paris 13 để gặp người này, người nọ. Từ hôm chủ Nhật đến nay em chưa đi ra ngoài ấy.
    Sao cuối tuần này em nghe ḷng buồn quá ? Nhưng, nỗi buồn chưa đủ để cho em làm một thơ "cực buồn". V́ em vẫn biết nơi phương trời xa xăm kia có Anh nghĩ đến em. Và chắc chắn, Anh là người yêu em nhất trên cơi đời này ! Yêu em từ cái tốt lẫn những cái xấu xa - thậm tệ - hư hỏng... Đúng, nhờ t́nh yêu, ḷng bao dung của Anh... mà chỉ có Anh là đủ ḷng để cho em tự hối, tự hoán căi đời ḿnh. Ḷng luôn cảm ơn Anh !
    C̣n ngày xửa xưa, JH cho em ăn học..., rồi bắt em "học làm sang" - Sang lắm - Học chung với mấy bà Tướng - Tá - Tổng... Tổng... mà. Rồi đi đâu cũng có tài xế theo canh giữ em như giữ một đứa trẻ nít. Vốn bản tánh của em không thích bị ràn buộc. Đôi khi em muốn thoát ly - Nhưng sực nhớ đến các con. C̣n bây giờ, em luôn nói thầm : "Cám ơn JH ! Cảm ơn ông chồng đẹp trai - nghiêm trang - mực thước và tài ba của em...".
    Phải đấy Anh à ! Ngày xưa, khi JH bỏ em theo "tiếng gọi con tim" - Thật sự em có hận JH lắm - nhưng sau này, em thấy chẳng ǵ đáng hận - Có lẽ nhờ gặp được Anh - Anh đă bù đáp tất cả những ǵ gọi là mất mát của đời em !
    Cảm ơn Anh, cảm ơn JH, cảm ơn những đấng nam nhi - anh tài biết "tiếc ngọc - thương hoa", biết...

    Xót xa thân phận đàn bà
    Thương yêu tất cả loài hoa trên đời
    Hoa vườn, hoa dại cùng ngôi
    Cũng tàn, héo úa, phai phôi đông về !!
    .................... .... !!


    25.10.2005

    Improved_Cecil_Brunn er
    Anh,

    Sáng nay nhớ Anh, em làm thơ :
    Anh là cánh bướm tuyệt vời
    Em như hoa dại giữa trời rừng khuya
    Ngày nào mắt lệ đằm đ́a
    Bây giờ hạnh phúc phân chia đôi đàng.

    Đời em đă lỡ trót mang
    Má hồng phận bạc - trăm ngàn đắng cay
    Anh, người Quân Tử dang tay
    Ắp yêu xoa dịu, em thay đổi đời.

    ............

    26.10.2005

    Sally_Holmes

    Anh,

    Tiếng điện thoại reo, ḷng em nghe mừng, nghĩ là Anh (?)... Vội vàng ngồi dậy đến nhấc lên :
    - A lô !
    - Anh đây !
    - Hu hu...
    - Thôi đừng làm bộ nhơng nhẽo Công Chúa của Anh ơi ! Anh ở Nice.
    - Anh làm ǵ ? Bộ đi họp với "Hội Hoa Hồng" nữa hả?
    - Không. Anh xuống đây họp với mấy chủ nhà...
    - Bao giờ Anh về Lyon ?
    - Tối nay, Anh sẽ lấy TGV (xe lửa tốc hành).
    - Anh không lái xe à !
    - Anh thấy trong người không được khỏe lắm - Nên đi xe lửa cho tiện và đỡ mệt.
    - Em rất vui được tin tức Anh. Anh ráng chăm sóc sức khỏe nha ! Đừng bỏ em một ḿnh à !
    Anh cười ṛn ră :
    - Làm sao Anh bỏ em được chứ ! Em đừng lo lắng chi cho mệt - Anh sống day lắm mà.
    - Dạ, em cầu mong như vậy - Chúc Anh một ngày b́nh an.
    ...
    - À, Anh ơi !
    - Ǵ nữa đó, con chim nhỏ của Anh ?
    - Chừng nào Anh trở xuống Nice, nhớ cho em hay để em "bay" xuống đó thay đổi không khí và hóng gió biển vài ngày nghen !
    - Xin tuân lệnh, cánh hoa hồng hoang dă của Anh !
    - Cảm ơn Anh nhiều !
    ................
    Được nói chuyện với Anh bấy nhiêu thôi, em sẽ vui cả ngày nay...
    Bây giờ em sửa soạn đi Paris - V́ hôm nay trời nắng đẹp quá xá nè...
    Măi ghi nhớ tấm chân t́nh của Anh yêu em.
    Hôm nay em là "người đàn bà hạnh phúc nhất trần gian"... Như lời Anh đă hứa gần 23 năm qua.
    ............
    27.10.2005

    Anh,

    Hôm nay em thức dậy nghe tâm hồn thơi thái. Ḷng chẳng bận buồn_vui. Nh́n ánh nắng vàng chan ḥa khắp ṿm trời Paris, thật giống y như mùa xuân vậy. Em nghe TV cho hay khí tượng - thời tiết rất tốt và nắng ấm - mà tỉnh Anh ở nóng tới 23° C. Thế là như mùa hè giữa thu rồi !
    .....

    Bỗng em sực nhớ, lâu rồi em có soạn một bài vọng cổ này, có lẽ để cho Anh :
    vướng Sợi Tơ T́nh

    Ngâm Sa Mạc

    Bướm xưa trở lại làm ǵ
    Ḷng ta khơi động sầu bi quay về
    Yêu đương nay đă ê chề,
    Nhắc chi những chuyện hẹn thề ngày qua...


    Vọng Cổ

    1-) Hỡi cánh bướm năm xưa sao c̣n trở lại làm chi nữa, nghe ai nói tiếng yêu đương mà ḷng ta như vướng sợi tơ... t́nh. Chuyện ngày qua đà ră bóng tan... h́nh. Trăng bạc đă xa rồi mái trời hôm ấy, c̣n lại bây giờ là tiếng Kệ lời Kinh. Ngọn lửa ái t́nh nay đà nguội lạnh, hiu quạnh quen rồi những ngày thanh vắng, xin người hăy quên đi lời ước hẹn. Thương tiếc làm ǵ thêm trái ngang đau khổ.

    2-) Tiếng chuông reo vang, tay nhấc lên nghe đầu dây bên ấy, giọng nói của ai làm khuấy nát tim... nầy. Mười sáu năm qua, gần sáu ngàn... ngày. Đă gặp biết bao nhiêu điều cay đắng, mà nợ t́nh c̣n vướng măi hay sao. Cao sanh ơi ! định mệnh ǵ như thế nầy, biết đến ngày nào tâm được b́nh yên, ôm khối muộn phiền buồng tim se thắt, chất chứa trong ḷng bao nỗi niềm riêng.
    Lư Con Sáo

    Nghe... tiếng ai....
    Mắt lệ buồn rơi rơi

    ... ... ...
    Tưởng rằng t́nh đă ra khơi
    Ôi ! trải qua gần sáu ngàn ngày
    Dây trái oan bó buộc hoài
    Tháo gỡ rồi, sao vẫn đâu đây
    Hỏi ai, ai nào thấu hay
    Trời dành riêng ta mang khổ thay
    Biết bao giờ thoát cảnh đắng... cay...


    Vọng Cổ:
    5-) Đêm nay trong ḷng ta đang gặp cơn giông băo, có ai mà hiểu dùm ta trong những phút giây đang bấn loạn quay... cuồng. Mưa gió về đây giăng phủ khối u... buồn. Tiến thoái lưỡng nan làm sao vượt khỏi, vướng mắc nợ t́nh khổ lắm người ơi ! Tưởng rằng t́nh ái đă ra khơi, nào ngờ oan trái măi c̣n đeo đẳng, heo hút thâu canh nghe ḷng trĩu nặng, khúc hát năm xưa nay vắng lặng rồi.

    6-) Người ơi ! Ta chẳng c̣n lời ǵ để nói, mà chỉ giao đời ḿnh cho số mệnh mà thôi. Bao đắng cay ta cam đành chấp nhận, xác thân nầy có nghĩa lư ǵ đâu, bởi đời ta có lắm chuyện âu sầu.

    "Trải qua (mấy) cuộc bể dâu,
    Những điều trong thấy mà đau đớn ḷng (*)"

    Nắng mưa sương gió chất chồng
    Khổ đau dồn dập tim ḷng tái tê.
    (Bên bờ sông Seine, Gia Tự Diệu Thi, đêm 01-02-1999)
    _________________

    (*) "Kiều’’ Nguyễn Du

    ...*...*...*...
    Anh c̣n nhớ không ? Em soạn bài vọng này trong lúc em đang mặc bộ đồ già lam xam xám... Em xả bỏ tất cả sự đời để yên tịnh... Nhưng rồi...
    Rồi Anh gọi và năn nỉ muốn gặp tạn mặt em. Em cũng ch́u ư Anh và cho Anh đến nhà...
    Vừa mờ cửa Anh thấy em, mặt Anh tái nhạt - Anh định ôm em để hôn như thường lệ - Em lấy tay chận lại và khoác khoác - Anh thẩn thờ đi vào pḥng khách ngồi nh́n em - Rồi... Anh khóc ̣a lên như một đứa con nít - Em lặng thinh ḷng nhẹ như lông hồng. Linh cảm cho em nhận "biết" đó là "Ai" khiến cho Anh xúc động mạnh dữ vậy. Em để cho khóc - em vẫn điềm nhiên ngồi nh́n Anh... Có lẽ Anh tự hỏi :
    Gần đó, mà xa như vạn dặm
    H́nh ảnh xưa, nay ở nơi đâu
    Ḷng Anh tự hỏi những câu :
    V́ ai em lại "cạo đầu" xa Anh ?
    Anh ơi ! Em vẫn biết, ḿnh nợ nần nhau - nên chưa trả xong - Sáu tháng sau, em để tóc và trở lại cuộc sống b́nh thường với "bề ngoài" - C̣n sự thật trong ḷng em dường như đă lặng yên từ lâu rồi.
    Hằng ngày, em luôn đóng những vai như :
    Vui_buồn_hờn_giận_t́ nh_yêu_lận_đận_si_mê _ham_muốn...
    Chứ thật ra ḷng chẳng nắm níu một thứ ǵ.

    Ôm gh́ hai chữ "Vô VI"
    Thuyền Từ_Bát Nhă khắc ghi nơi ḷng
    Luôn luôn khấn nguyện Quan Âm
    Cầu mong Nhân Thế thăng trầm vượt qua.

    Ai muốn sao, em cũng ch́u theo hết - V́ em muốn cho tất cả được vui.
    Măi ghi nhớ ơn Anh, nhờ Anh, em mới được những giây phút yên tịnh an lành như thế này.
    .........

    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 21-05-2012, 10:28 PM
  2. Con Người ở VN không c̣n nhân tính
    By Trungthuc5 in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 15-04-2012, 11:27 PM
  3. Replies: 14
    Last Post: 27-07-2011, 01:58 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 28-01-2011, 04:42 PM
  5. Replies: 3
    Last Post: 12-11-2010, 01:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •