CAO HOÀI SƠN *TRẠI TÙ CỘNG SẢN
QUA NHỮNG TRẠI TÙ CỘNG SẢN ...
CAO HOÀI SƠN
Mười hai giờ trưa ngày 30/4/75 . Tổng thống VNCH Dương văn Minh đọc trên Đài phát thanh Sài g̣n, ra lệnh cho Quân Lực VNCH buông súng , chờ giao chính quyền cho Cộng Sản . Như cơn sét đánh bên tai, tôi bàng hoàng trong giây lát . Miền Nam mến yêu đâu c̣n nữa, qua bao năm chiến đấu tốn không ít máu xương, giờ phải chịu buông súng đầu hàng Tôi chào từ biệt vị Tiểu đoàn trưởng TD/229/ĐP Nguyễn hữu Tiến và anh em trong đơn vị , t́m đường trở về quê Chợ Lầu , Phan rí thăm mẹ già và vợ cùng hai con .
Tôi băn khoăn măi không biết nên đi bằng đường bộ hay bằng ghe và khi về th́ phải tŕnh diện ở đâu . Chợ Lầu tuy là quê tôi nhưng mà tôi đă gây ân oán giang hồ với VC nằm vùng rất nhiều, v́ khi c̣n ở DD118/ĐPQ . Tôi đă chỉ huy binh sĩ làm cỏ bọn du kích nằm vùng nhiều quá , có thể chưa kịp nh́n thấy Vợ con th́ đă bị trả thù cũng có .
Tôi cũng vừa nhận được tin ba tôi đă tự tử chết tại nhà, măi đến ba ngày sau ông ngoại tôi lên xă xin đem chôn mới được” Cách mạng”đồng ư . Ngày 17/4/75 sau khi Bắc B́nh Thuận bỏ ngỏ . VC từ trong rừng tràn về chiếm chánh quyền , Ba tôi không chịu tŕnh diện tại Xă để chúng sai khiến . Tối đó ông quyết định uống độc dược quyên sinh . Trước khi chết ông dùng Sơn viết lên tường nhà hàng chữ để lại cho các con .” Ba thà làm phân xanh cho cây cỏ c̣n hơn sống chung với Cộng Sản .” Chúng kết tội ông là CIA phản động . Với chức vụ nhỏ nhoi là phụ tá cho Chi Chiêu Hồi Ḥa Đa , Chính quyền vừa cướp được lấy làm tức tối , v́ có một tên cực kỳ phản động dám công khai dùng cái chết để phỉ nhổ vào mặt chúng .
Thế là cả bọn kéo đến đầy nhà , lục soát lấy đi những ǵ mà không thuộc về chúng , như một lũ kên kên cướp cạn , chỉ thiếu một điều là không ăn xác chết . Và tôi cũng nhận được tin Th/sĩ Nguyễn Th́n Cảnh sát Đặc biệt Chi Khu Phan lư Chàm bị chúng bắt trói đem vào rừng giết man rợ c̣n hơn thời Trung Cổ . Cuối cùng tôi quyết định dùng ghe từ Long Hải để về Phan rí Cửa và tŕnh diện tại đây , dầu sao cũng đỡ hơn tại Chợ lầu, nơi cạm bẫy đang ŕnh rập tôi, muốn một lần nh́n lại người thân rồi th́ thân xác này có bị ra sao th́ mặc .
Tôi biết Việt cộng sẽ trả thù lên thân xác,và gia đ́nh những chiến sĩ QLVNCH, trong đó có tôi . Sáng sớm ngày 3/5/75 tôi đă về đến nhà b́nh yên . Tôi đi tŕnh diện ngay theo lời khuyên của gia đ́nh ở Thôn Song Thanh ,nằm trong Trường Tiểu học Thanh Lộc .Những lời chửi bới của tên Kỷ Thôn trưởng mà sau mấy mươi năm c̣n văng vẳng bên tai, trước đây hắn là cơ sở nằm vùng vừa mới ngoi lên mấy ngày nay . Chúng để tôi yên ổn cho đến sáng ngày 5/5/75 th́ cho một du kích nguyên trước đây là Nhân dân tự vệ dưới quyền chỉ huy của tôi đến thông báo là trưa nay tŕnh diện tại Thôn lúc 1 giờ để đi học tập .
Tôi không có nghe bảo đem cơm gạo, chỉ nhận lệnh tập trung . V́ nghĩ là đi học tâp nên cần ǵ phải đem đồ nhiều , cần ǵ th́ sau này người nhà sẽ mang cho, từ giả vợ con tôi lên đường nhưng thực tâm biết rơ là khó có ngày về . Hơn 12 giờ trưa tôi đă có mặt tại thôn với một ít hành trang . Tên thôn Trưởng sai du kích đem nhốt tôi vào trong một lớp học, ánh sáng lờ mờ qua khe cửa .
Một lúc sau th́ có mặt đầy đủ khoảng mười người . Điểm danh sơ qua tôi thấy có Ấp Trưởng Song thanh là Nhu , Tr/úy Tăng văn Đồng Tr/Ban 5 Chi Khu Ḥa Đa , Th/úy Trần văn Xuân Trưởng ban NDTV /H Đ , Tôi Cao hoài Sơn DDT/DD4/TD/229/ĐP, số cón lại là nhân viên Xă ấp và Cảnh Sát viên . Trong lúc chờ đợi xe đến chở đi , Tôi được người thân báo cho biết qua khe cửa sổ, có một nhóm định đánh chúng tôi khi trên đường ra xe .
Khi tên Thôn trưởng có mặt tôi liền phản đối th́ được hắn trả lời là Nhân dân phẫn nộ không can thiệp được . Th́ ra chính bọn này mang danh nhân dân để tổ chức đánh chúng tôi . Thật quá ư là hèn hạ , chỉ có chế độ cộng sản ưu việt mới sản sinh ra giống người này , chuyên môn đánh người ngă ngựa . Lúc này dân chúng đến xem chật cả sân trường , chỉ chừa một lối đi nhỏ . Nh́n ra không phân biệt được bạn thù , trong số này cũng có rất đông thân nhân đang ra sức ngầm bảo vệ cho chúng tôi lên đường .
Xe đă đến nhưng chúng tôi không ai chịu đi cả , cuối cùng Trưởng Ấp Nhu thí mạng già đi đầu , đám đông chỉ chen lấn . Tôi có ngay quyết định là phải chạy thật nhanh ra xe . Vừa được nửa đường th́ ṿng vây khép lại , bất chợt một tên chen vào đấm vào mặt tôi ,với giỏ xách trên tay ,tôi phản ứng nhanh bằng cách quất mạnh vào mặt nó thật mạnh . Một tên khác giơ cao cái mơ lếch loại lớn nhắm đầu tôi đánh xuống .Không c̣n cách nào khác đành ném cái túi xách giơ hai tay bảo vệ cái đầu . Nhát đánh thật mạnh ,làm bầm cả tay và trượt xuống trúng đầu sưng một cục lớn . May mắn cho tôi, người nhà can thiệp kip thời bảo vệ lên xe .
Nh́n xuống bên dưới một cảnh hỗn loạn xảy ra , hai anh Xuân và Đồng bị tràn ngâp trong đám đông , kẻ đánh người đạp đến chừng lên được xe th́ máu me đầy ḿnh , đấy là nhờ có thân nhân bảo vệ không thi có lẽ khó mà toàn mạng . Lúc này bên dưới có hai phe đánh nhau kịch liệt,một bên gồm thân nhân chúng tôi ra sức bảo vệ, bên c̣n lại cố đánh chúng tôi cho bằng được theo lệnh . Bọn du kích phải bắn chỉ thiên loạn xạ để giải tán . Ngày ra đi như vậy, tôi h́nh dung ra một ngày về thật ảm đam. Nhưng mà c̣n đỡ hơn mấy anh em ở Chợ lầu .
Ngày ra đi bị một nhóm lăo già có con bị phơi xác cho Bác và Đảng quang vinh chận xe lại leo lên xe dùng gậy đánh vào đầu từng anh một,cho đến khi mệt lừ mới thôi . Đây mới thât sự là nhân dân phân nộ . VC đă trưng dụng các xe chở hàng để chở chúng tôi . Xe của các Thôn Giang hải , Hải tân , Phú ninh, Phú hải đà tập trung về đầy đủ trước Thôn Song Thanh . Bọn Du kích 30/4 hăm hở, đạn lên ṇng áp giải chúng tôi lên đường . Tôi c̣n nhớ nét mặt tên Thôn trưởng Song Thanh, tên KỶ đă hân hoan đưa tiễn chúng tôi đi như vừa lập được chiến công hiển hách .
LAO XÁ PHAN THIẾT
Đoàn xe đi về hướng Phan Thiết và dừng lại trước Lao Xá .
Chúng tôi bi lùa vào tập trung ở sân lớn để điểm danh và học nội quy . lúc này, tôi thấy có đầy đủ các Sĩ quan,Cảnh sát, Xă,Ấp trưởng và hầu hết các Trung đội trưởng nghĩa quân . Tôi chợt thấy Trúc viên Trương gia Kỳ Sanh , cựu Dân biểu VNCH , người đă thiên về VC chống lại chính quyền miền nam , đă từng đâm sau lưng chiến sĩ . Người đă dày công tranh đấu chống lại chính quyền Miền nam qua chiêu bài đối lập cuội, làm lợi cho chế độ bạo tàn, đang ngồi bó gối trước một pḥng nhỏ gần sân tập trung .
Đó là ân huệ duy nhất mà đảng đă ban phát , ông ta khỏi phải bi nhốt chung trong những dăy nhà tập thể chật chội . Không biết lúc đó và sau này tới khi qua đời, ông ta nghĩ ǵ và có thấm thía cho cuộc đời lầm lạc đă qua không ? Dăy nhà trước đây thời VNCH chỉ nhốt 50 người , nay th́ chứa hơn 120 người , nên vô cùng chật chội và nóng . Hàng ngày chúng tôi chỉ mặc độc nhất cái quần đùi , khi nào ra sân ăn cơm mới mặc đồ vào .
Ngày được Cách mạng cho ăn 3 lần , mỗi lần một chén cơm với muối hột . Buổi chiều được cho ra sân tắm ở giếng nước . Tôi thấy có mặt Th/tá Thổ Thêm người hùng B́nh Thuận , Trung tá Diệp Sắn Cảnh Quận/CKT/ Hải Ninh và hầu hết những Sĩ Quan tŕnh diện ở B́nh thuận . Tôi nghe anh em nói Đ/u Lê văn Tṛ Đại Đội trưởng Trinh Sát Tỉnh bị bắt đem lên Tân Điền, khi anh vừa mới từ Sài g̣n trở về . Sau khi đọc bản án trước cái gọi là ṭa án nhân dân , anh bi đem đặt lên vĩ sắt nướng cho chết. Sau đó thi thể lại bị VC đâm nát bấy và d́m xuống ruộng, mấy ngày sau nhờ các em chăn trâu phát giác, thân nhân mới xin đem về chon. Không biết có phải anh đă chết thảm khốc như vậy không ? Nếu sự thật như vậy th́ không c̣n ǵ để nói .
TRẠI TÙ CÀ TÓT
Ngày 10/5/75 chúng tôi được tập trung tại sân lao xá ,phân chia thành hai nhóm Ngụy quyền và Ngụy quân . Không biết tại sao anh Tăng văn Đồng lại được sắp xếp vào nhóm Ngụy quyền mặc dù anh là TR/úy Trưởng ban 5 CK/Ḥa Đa . Chỉ it ngày sau anh chết tại Cà Lon v́ vết thương của trận đ̣n thù khi đưa tiển lên đường và bệnh sốt rét . Đoàn xe chở chúng tôi gồm 105 người rẽ vào Tỉnh lộ 8 hướng về Ma Lâm Thiện Giáo .
Ra khỏi Ma Lâm đi theo Tỉnh lộ 8 về hướng tây chừng chục cây số . Xe rẽ trái vào con đường sỏi đá . Đường càng đi độ dốc càng cao, phía trước mặt là núi thấp , rừng lim . Con Sông Quao hay sông Cái phát nguyên từ Di linh nằm bên phải đường, tới đây ḍng sông bi mất hút v́ rặng núi Bà che khuất . Vùng này là rừng già đầy tre nứa , và cây lớn . Bao trùm luôn cả Quận Tánh Linh, Hoài Đức của Tỉnh B́nh Tuy .Vùng này có nhiều mật khu VC , nhờ ẩn nấp kín đáo trong rừng tre bạt ngàn , che kín những con đường ṃn chằng chịt chạy dọc theo con sông La Ngà lên tới đèo Chuối trên QL20 tại Quận Định Quán (Long Khánh ) Có tiếng th́ thào chuyền cho nhau nghe CÀ TÓT . Đoàn xe GMC chở chúng tôi dừng lại ở một lán trống , tất cả xuống xe chuẩn bị đi bộ .
Đoàn người đi hàng một trong im lặng . Súng AK của du kích áp tải chỉa lăm lăm vào đoàn người . Tội nghiệp cho TR/úy SÉT là thương phế binh bị mất một chân quá gối phải đi chân giả , một mắt đui , mắt c̣n lại chỉ thấy lờ mờ , làm sao anh có thể đi theo kịp đoàn người . V́ vậy anh bị chửi bới thậm tệ và chúng hăm bắn bỏ . Anh Sét trước đây đă từng là một Đại Đội Trưởng oai hùng . Năm 1969 anh là DDT/DD/118/ĐPQ đóng quân tại xóm Châu hanh bên kia Sông lũy , bên này là Ḅ phèn . VC đă đem Trung đoàn 820/ĐP ,quyết san bằng đại đội này với một đoàn XDNT đang công tác tại đây .
Trực thăng vơ trang đă đến chi viện kịp thời , và Pháo binh của Mỹ tại Lương Sơn đă bẻ găy cuộc tấn công của địch . Theo tin t́nh báo lúc đó cho biết địch chết 80 tên và tên chỉ huy trận đánh bị cách chức . Có lẽ mối hận chưa nguôi , nên giờ này mặc dù anh đă bị tàn phế vẫn c̣n bị hành hạ . Một tên du kích đi sau với anh . Trong đoàn có một Tr/Sĩ tên On người Phan rí thành ( Ḥa đa ) Không biết v́ có thù oán ǵ với các quan chức Cách mạng địa phương mà được các ngài phong lên TR/úy nên cũng bị bắt theo chúng tôi lên đây, sau này anh bị bệnh gần chết .Măi hơn 10 giờ đêm đoàn người mới tới được trại .
Qua ánh đèn dầu leo lét chúng tôi chả thấy được ǵ . Chúng tôi được tập trung ngoài sân để nghe thủ trưởng lên lớp . Thủ trưởng ở đây tên Hoa , người Đức Nghĩa Phan Thiết , Tươm tất trong bộ quân phục với nón cối dép râu , khẩu K54 đeo ngang hông và mang quân hàm Thiếu tá. Một lần nữa, Thủ trưởng Hoa chửi bới chúng tôi không c̣n lời lẽ ǵ để nói . Những danh từ xấu xa nhất được gán ghép cho đám tù binh VNCH . Nào là ôm chân đế quốc, ăn bơ thừa sữa cặn, Lũ giết người không gớm tay .....
Sao không chạy theo chủ MỸ lại quay về đây . Cá đă nằm trên thớt biết làm sao đây, giờ chúng tôi thấy hối hận v́ tin lời Cộng sản ra tŕnh diện . Sau khi đọc danh sách 105 ngụy quân chúng tôi , hắn chợt bắt gặp tên Thổ Thêm .
Ngó thẳng vào hàng quân quát lớn “ Anh nào là Thổ Thêm bước ra khỏi hàng “, trong đầu tôi nghĩ nhanh chắc là tụi nó thanh toán ông Thêm ngay tại đây để trả thù đây . Từ trong hàng Th/tá Thổ Thêm nói “ có “ và bước ra khỏi hàng, hắn dùng đèn Pin rọi từ đầu đến chân để coi thật kỹ con người đă đi vào huyền thoại này . Hắn không t́m ra được một chút nào bơ thừa sữa cặn , ôm chân đế quốc ,trên thân thể gầy guộc của ông mà hắn vừa chửi khi lên lớp . Không nói tiếng nào , hắn phất tay cho ông Thêm về hàng. Cũng nên nói thêm về ông . Th/tá Thổ Thêm đă giăi ngũ gần hai năm .
Những ngày tháng 4/75 . ông về sống tại Xă Hậu Quách . Ngày 17/4 sau khi làm chủ Bắc B́nh Thuận . Chúng lo thanh toán ân oán giang hồ với những người cho là Ác ôn của chế độ cũ . Ông bị giam vào lao xá từ đó đến nay , đói khát triền miên , nên con người vốn ốm o lại càng hóc hác . Từ khi là Đại đội trưởng DD/888/ĐPQ và là Tiểu đoàn Trưởng TD/230/ĐP hoạt động tại Thiện Giáo . Ông là một thiên tài về quân sự .
Từ cấp nhỏ nhất lên cấp Th/tá , ông đă trăi qua bao trận đánh kinh hồn . Chỉ có thắng chứ chưa hề chiến bại . Ông có 2 Bảo quốc Huân chương và hơn 80 Huy chương đủ loại . Cộng quân nghe đến đơn vị ông là chỉ có đường chạy . Mật khu Tam Giác Sắt và Cà Tót này, đơn vị ông chi huy đă giẫm nát nhiều lần , gây cho địch không biết bao nhiêu thương vong . Nếu không phải là người Chàm chắc ông đă bị tử h́nh . Tối hôm đó , chúng tôi nằm ngủ ngay trên nền đất ẩm ướt .
Muỗi rừng như trấu văi tấn công chúng tôi không thương tiếc. Sáng hôm sau ,khi mặt trời vừa hừng sáng, chúng tôi thấy lố nhố ở 3 dăy nhà h́nh chữ U giữa là một sân rộng . Có khoảng trên 4000 ngàn người ăn bận lôi thôi lếch thếch , nhiều người phải chống gậy mới đi nổi . Cách đó 40m là con suối lớn ,hàng ngày tù binh tắm giặt ở đây . Được biết Tỉnh ủy B́nh Thuận của VC đặt tại đây , trong 3 túp lều núp dưới tàn cây lớn để trốn máy bay của ta . BCH chỉ le que vài mạng , Không đủ người canh đám tù , nên môt trung đội du kích thành lập hồi 30/4 được điều lên đây canh giữ . Trung đội này mấy ngày đầu th́ hùng hổ , chửi bới chúng tôi không tiếc lời , qua chừng 20 ngày không c̣n thằng nào đủ sức lếch đi v́ bị bệnh sốt rét .
Nh́n xung quanh rừng núi âm u , không gian vắng lặng một cách đáng sợ . bốn bề là núi cao, trại nằm trong một thung lũng chết.Đây là nơi tử địa chứ nào phải nơi học tập lao động như lời chúng nói ở Lao xá .Th́ ra dă tâm của bọn VC là muốn giết toàn bộ chúng tôi nhưng sợ thế giới lên án là bọn đồ tể , giống như tụi khờ me đỏ . Nên đem lên đây mượn tay Sốt rét rừng , cùng bỏ đói khát cho chết lần ṃn để trả thù rửa hận .
Chừng 8 giờ sáng , Chúng lục soát tịch thu tất cả mền mùng vơng . Tóm lại những ǵ có liên quan tới quân đội là bi tich thu . Chúng thấy cái mền Poncho light là chộp ngay làm của riêng , không nghĩ những người tù họ đắp bằng ǵ giữa trời lạnh giá của núi rừng nghiệt ngă ...Thực phẩm , thuốc men ít ỏi mang theo cũng bị vét sạch . Giày dép b́nh đựng nước tập trung lại một đống lớn , khi nào đi lao động mới cho mang .Chỗ ở th́ sơ sài lợp bằng cỏ tranh . Giường nằm là những thanh tre được bện lại bằng dây mấu . Dưới chân giường là hàng cùm bằng gỗ như thời trung cổ . Ba dăy nhà hoàn toàn không có vách che , mặc cho gió rừng lạnh buốt xuyên qua .
Những đêm mưa Băo bùng . Gió đập phành phạch như muốn thổi tung mái lá . Cây rừng ngă đổ , may mà không đè lên mái . Gió lạnh buốt thổi từng cơn qua những h́nh hài tàn tạ , đang co ro trong những chiếc mền mỏng c̣n sót lại .Bửa ăn th́ toàn khoai ḿ với ít gạo ẩm mốc . Đọt khoai ḿ , măng rừng nấu với muối hột là món ăn chính . Không ai có thể sông quá 3 tháng nếu bị ngă bệnh rét rừng . Nơi đây thật sự là địa ngục trần gian . Ngay ngày hôm đó gần như toàn bộ Hạ sĩ quan , Binh sĩ , Nghĩa quân , Cảnh sát , Nhân viên Xă âp....
Bi bắt khi di chuyển từ Lâm Đồng về Phan thiết vào đầu tháng 4/75 , Cùng cán bộ hành chánh của B́nh thuận cấp thấp được thả về . Bị bắt chưa đến một tháng mà h́nh hài quá đỗi tang thương, anh em d́u nhau đi giũa rừng núi âm u mà ḷng buốt giá. Ôi thê thảm xiết bao, mạng người đâu phải cầm thú , hởi những tên dă man không tánh người mang danh cách mạng . Trong ngày 11/5/75 tại Cà Tót chỉ c̣n lại khoản 1000 người . Cấp bậc cao nhất là Thiếu tá, Chỗ ở trở nên rộng răi , Những người bị bắt trước đă bắt đầu ngă bệnh nằm la liệt , không thuốc men ǵ cả .
Đến cuối tháng toán 105 người chúng tôi lên từ Lao xá đă có người bị bệnh sốt rét . Ngày nào cũng có người chết ,Tôi không biết tên v́ là từ các đơn vị khác từ Lâm đồng chạy về theo Tỉnh lộ 8. May mắn cho chúng tôi là vợ đă t́m được đường lên thăm . Thật là vất vả gian nan cho các chị . Qua 2 ngày lội suối băng rừng , tối đến các chị phải leo lên cây ngủ v́ sợ cop. Cuối cùng nhờ sự chỉ đường của các người Thượng , các chị mới t́m được đến nơi .
Lúc đău tên Trại trưởng không đồng ư cho gặp chồng . cuối cùng chúng tôi được gặp các Bà vợ vào lúc hoàng hôn và chỉ một tiếng đồng hồ . Chúng tôi nhận được một số thuốc trị sốt rét cùng thực phẩm , áo quần .. Nhất là gặp lại người vợ mà chỉ tưởng thấy trong mơ . Qua hai đêm ở rừng Cà Tót , mười một chị lên thăm chồng trở về tất cả đều ngă bệnh sốt rét nhưng may mắn không ai chết . Chỉ có chị vợ của Anh Xă Ngọc ở Phan rí Cửa lên thăm anh ở Cà lon về bị bệnh chết Ngày 19/6/75, chúng chọn ngày Quân lực của VNCH, toàn bộ Sĩ quan c̣n sót lại , Kể cả giáo chức biệt phái , được VC gọi là Giáo gian .
Tất cả bị hốt hết lên đây , không ít anh em có cha chú nằm vùng có ám số, là Liệt sĩ, và con em gia đ́nh có công với cách mạng . Trong số này có nhà văn Quân đội Hải triều (Lê Văn Hai) . Đây là một cố t́nh bôi nhục ngày quân lực của ta . Lúc này số người tăng lên hơn 3000 người , Trong số này có hơn 10 vị Bác Sĩ Quân y tài ba nhưng cũng đành bó tay v́ không có thuốc .Chúng tôi được phân thành Tổ Đội . TH/tá Đỗ phương Gia đại diện trại viên để nhận lệnh từ BCH trại . Đ/úy Lâm Sĩ quan trợ y của CK/Thiện giáo coi về y tế .
Th/úy Trần văn Xuân nhận trưởng bếp lo việc ăn uống cho toàn trại . Tôi và sáu anh em khác được phân công vào toán đào khoai ḿ, sắn măng, hái rau rừng cho toàn trại . C̣n lại làm các công việc linh tinh như làm cỏ hai đám bắp, chặt tre , gỗ tu sửa lán trại, ngoài ra không có việc ǵ để làm .Ngoài việc làm bản khai Lư lịch , phải khai ba đời và tội ác đă gây ra với nhân dân và Cách mạng . Đại úy Thông ngộ (người Chàm ) Đại đội trưởng DD/888/ĐPQ lừng danh ,
Thay thế ông Thêm khi lên nắm Tiểu đoàn Trưởng 230/ĐP . Không biết anh khai lư lịch thế nào mà bi chúng kêu lên chửi bới thậm tệ và bắt cùm trên sạp tre . Hai tay c̣n bị cột chặt xuống vạt tre 2 ngày, mặc cho muỗi ṃng thiêu đốt , thật tàn bạo hết nói . Đại úy Thông ngộ đă vượt trại ở Hàm trí và mất tích từ đó đến nay cùng Đ/úy Đặng Phiên . Nhiều người khác cũng bị kêu lên làm đi làm lại nhiều lần cho đến khi gọi là “Đạt “ .
Trong thời gian này , Huyện ủy Mười Trung về làm trại trưởng . Thấy chúng tôi bệnh chết nhiều quá nên cũng cảm thấy ít nhiều ân hận . Hàng ngày thường xuyên xuống chỗ anh em đang bệnh nằm , khuyến khích đứng dậy đi tập thể dục . Đám tù già như Thổ Thêm , Nguyễn văn Thứ cho vào tổ xay lúa , sàng gạo lấy cám cho heo ăn . Lâu quá rồi chưa có miếng thịt nào vào bụng nên thèm vô cùng. Thấy ông Thêm đứng nh́n mấy con heo , tôi lại gần th́ ông hỏi .
Sơn mày có muốn ăn thịt heo không ? Tôi cười cười đáp, thịt ở đâu mà ăn , Ông chỉ và mấy con Bồ Cạp đang ḅ ở vỏ cây gần đó . Tôi chợt hiểu và nói khẽ , cẩn thận chú , nó biết được th́ mệt . Hôm sau chúng tôi có thịt heo ăn, tôi biết ngay đây là tác phẩm của ông Thêm . Một hôm nọ, tay Th/sỹ VC tên Hợi đi bắn được một con khỉ đột thật lớn vác về quăng giữa sân , hắn nói anh nào muốn ăn th́ lấy về làm thịt . Tôi cùng vài anh bạn đem về làm thịt ăn , hầu hết rất đói đều muốn ăn nhưng ngại thịt khỉ thành ra c̣n lưỡng lự .
Tay đang cầm cái đùi khỉ vừa nướng chín , tôi nghe tiếng th́ thào gọi tên tôi . Sơn cho anh một miếng , quay lại thấy Th/tá Phạm Minh Trung Tâm Trưởng /TT/TVYT/BT , ngày 4/4/75 tôi đă cùng anh cầm ṿi rồng cứu chợ Phan Thiết và Phố Gia Long . Anh đang nằm trên sạp tre đi không nỗi v́ cơn sốt rét . Tôi đưa cho anh ngay cái đùi khỉ , măi đến hôm nay tôi không quên h́nh ảnh đó . C̣n Th/tá Trịnh vĩnh B́nh đang nhăn nhó v́ con đau bao tử đang hành hạ , ông chết khi bị chuyển ra Bắc tại trại Vĩnh Phú năm 1977. Lúc này chúng tôi đă sức tàn lực kiệt v́ cơn bịnh sốt rét , ngày nào cũng có người chết . Trong số bạn bè thân có ba người ra đi .
Bookmarks