Phan Nhật Nam
Lời nói đầu:
Xin quư vị vui ḷng bỏ chút thời giờ quư báu để đọc và có thể chiasẻ....bài viết cưong trực, liêm chính, chân thành, đầy tính xây dựng, yêu thương cội nguồn quê hương và dân tộc của nhà văn Quân đội PHAN NHẬT NAM.
Cũng nên nhắc biết sơ qua (dù thừa) tác giả vốn xuất thân khóa 18 Trường Vơ Bị Quốc Gia VN (Đà Lạt) . Binh chủng nguyên lai: Nhảy Dù.
Sau thời gian phục vụ trong Sư đoàn Dù, ông ta chuyển ra Bộ Binh trong các nhiệm vụ "phóng viên chiến trường", "nhà văn Quân đội" thuộc Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị / Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa cho đến ngày Miền Nam bị Cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm 30-4-1975.
Sau ngày 30-4-1975, nhà văn và cũng là phóng viên Quân đội PHAN NHẬT NAM sống tù đầy trong cái ḷ cải tạo của Cộng sản VN với cấp bậc Đại Úy QLVNCH và Ông đă bị giam hăm hơn một thập niên tại miền bắc VN dưới chế độ Xă Hội Chủ Nghĩa.
Và bây giờ th́ xin mởi quư vị đọc bài viết của nhà văn Quân đội PHAN NHẬT NAM dưới đây.
Trân trọng,
Nguyễn Văn Trọng (K13)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~
Không ǵ bực ḿnh hơn là phải nghe người ta nói thiệt! V́ lời nói thiệt dễ làm mích ḷng nhau. Nhứt là đối với những người thường hay được nghe những lời ca tụng, tán dương và kể cả nịnh bợ không có thiệt về ḿnh, về gia đ́nh ḿnh, về cộng đồng ḿnh và luôn cả về dân tộc ḿnh!
Nói lên sự thực với người ḿnh —người Việt Nam— quả là một chuyện hết sức khó làm. Bởi v́ từ trước tới nay hầu hết những lời nói hay bài viết của người này đề cập đến người kia, nếu không là chửi bới quá đáng, th́ cũng là tán dương quá độ. Trong tiến tŕnh tán dương quá độ, mọi ngôn từ hoa mỹ đều được vận dụng để ca ngợi đối tượng, mà không có phần nào nghiêm chỉnh phê phán để cho đối tượng này thấy được những khuyết điểm cần phải sửa chữa. "Mặc áo thụng vái nhau,"đó là lối ṃn mà người ḿnh —đặc biệt là các văn nghệ sĩ— vẫn ưa dùng để công kênh nhau trên mọi phương tiện truyền thông có được, bất chấp lương tri và lẽ công bằng. Cứ hết ca ngợi lẫn nhau đến ca ngợi dân tộc ḿnh riết như vậy rồi thành thói quen. Khi có người nào đó dám mon men vạch ra những khuyết điểm hay thói hư, tật xấu của người Việt Nam th́ nhiều người sẽ lại nổi giận lên như thể là danh dự của họ đă bị xúc phạm nặng nề rồi. Không, đó chỉ là cái tự ái dân tộc hảo huyền mà thôi, thưa quư vị.
Sau khi đă nói vậy, bài viết sau đây không nhằm chê bai hay chửi bới ai hết, mà chỉ nhằm nói thiệt, tức nói lên sự thật, về những nguyên do tại sao mà một dân tộc vốn ưa hănh diện về truyền thống lịch sử, văn hoá và đạo đức của ḿnh như dân tộc Việt Nam mà bây giờ lại trở nên một trong những dân tộc trầm luân nhứt thế giới nếu xét về những mặt như nghèo đói, không luật pháp, tàn ác với nhau, tự cho ḿnh là giỏi, hay tham lam, chuyên phản phúc, luôn chê bai và chửi bới những ai không phải là chính ḿnh, coi chuyện ăn hối lộ là quyền đương nhiên của ḿnh, lúc nào cũng chỉ coi trọng đồng tiền và vật chất...
C̣n một điều này nữa. Người viết không muốn bị những người trừ trước tới nay chỉ thích được nghe người khác tán dương hay nịnh bợ (mà nay đành thất vọng v́ không được tiếp tục nghe những lời tán dương, nịnh bợ đó) chụp mũ là cộng sản (như 90% những trường hợp cho thấy), là phản quốc, hoặc là coi thường dân tộc ḿnh... V́ vậy, người viết đành ra tay trước để pḥng thủ, tạm thời tự vỗ ngực nhận ḿnh là một trong những người chống Cộng kiên cường nhứt thế giới, người có t́nh yêu nước Việt Nam nồng nàn nhứt, và người duy nhứt trong cộng đồng nhỏ bé cuả ḿnh lúc nào cũng chỉ biết đặt quyền lợi của tổ quốc và dân tộc lên trên hết.
Dân tộc Việt Nam, ngoài những điểm ưu việt ghê gớm mà các dân tộc khác trên thế giới không có, c̣n có những khuyết điểm, hay nói huỵch tẹt ra là những thói xấu, mà các dân tộc kia không thể nào sánh nổi cho dù họ có cố gắng học hỏi hay bắt chước chúng ta cách mấy đi nữa. Những thói xấu này giải thích tại sao người Việt Nam mà chúng ta vẫn luôn luôn tự hào là thông minh xuất chúng đến như vậy mà bây giờ lại trở nên một trong những dân tộc lụn bại, trầm luân nhứt thế giới, tính cho đến cuối thiên niên kỷ này.
Những thói xấu của người ḿnh thiệt ra khá nhiều, nhiều hơn mức b́nh thường. Người viết bài này chỉ gạn lọc và tŕnh bày một số tính tiêu biểu đă gián tiếp hay trực tiếp đóng góp vào t́nh trạng đất nước Việt Nam ngày càng xơ xác, tiêu điều, các cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại ngày càng tiếp tục chia rẻ, phân hoá tưởng như không bao giờ hàn gắn được. Các thói xấu đó là:
- không tôn trọng sự thực và lẽ phải,
- khoe khoang và kiêu ngạo,
- cố chấp và ngoan cố
- độc tôn,
- kỳ thị,
- tàn ác,
- thiếu cao thượng và ưa chơi gác,
- phe đảng,
- thiển cận,
- ganh ghét,
- thích làm vua làm chúa,
- không công tâm,
- không tôn trọng luật lệ,
- cướp công của người khác,
- ưa nịnh bợ, tâng bốc,
- thích ăn hối lộ,
- tham lam,
- không tôn trọng nguyên tắc và giờ giấc,
- không tuân giữ các cam kết...
Những dẫn chứng về xă hội và lịch sử Việt Nam —cả ở trong lẫn ở ngoài nước— có thể giúp soi rọi vào cội nguồn và những ngóc ngách của các thói xấu nêu trên.
1. Không tôn trọng sự thực và lẽ phải: Lịch sử dân tộc Việt Nam do người ḿnh viết có nhiều điểm mơ hồ và không đi sát sự thực, như những chi tiết liên hệ tới nguồn gốc dân tộc, về các vị nữ anh hùng, về công cuộc mở mang bờ cơi, về các lư do đằng sau việc cấm đạo Cơ Đốc, về các triều đại nhà Nguyễn Tây Sơn và nhà Nguyễn, và gần đây nhứt là về các chiến thắng của Vua Quang Trung trước quân nhà Thanh xâm lược. (2) Những lời đồn đại về Ngô Triều sau ngày 1-11-1963 cũng như những tập hồi kư của các cựu Tướng Đỗ Mậu, Trần Văn Đôn, Nguyễn Chánh Thi, Tôn Thất Đính... (3) cũng là biểu hiện của tính không tôn trọng sự thực của người ḿnh. C̣n lịch sử Việt Nam do Đảng Cộng Sản Việt Nam viết nên th́ lại không hề có lấy một phần mười của tính trung thực cần có trong phương pháp sử học, mà chỉ nhằm phục vụ mục đích tuyên truyền và tự tôn vinh của người Cộng Sản Việt Nam. Gần như người Việt nào ở hải ngoại cũng chửi bới Cộng sản, nhưng hễ đă được về thăm quê hương th́ một số lại khen lấy, khen đễ Cộng sản, cốt sao cho được việc của ḿnh và gia đ́nh ḿnh chớ không hề muốn nói lên sự thực chút nào. (4) Khoe khoang và kiêu ngạo: Đào Duy Anh, khi viết về dân tộc Việt Nam, đặc biệt chú ư tới tính hay khoe khoang, trang hoàng bề ngoài, ưa hư danh của người ḿnh. Trần Trọng Kim cũng cho rằng người Việt Nam hay khoe khoang và ưa trương hoàng bề ngoài, hiếu danh vọng. (5) ở nước ngoài, chúng ta vẫn thường nghe nói tới sự thông minh và tài giỏi của người Việt Nam, tiêu biểu là số lượng học sinh và sinh viên học giỏi, đậu cao tại các học đường Âu, Mỹ, rồi tự lấy làm hí hửng là dân tộc ḿnh number one. B́nh tĩnh mà xét, điều này cũng không có ǵ lạ lắm, v́ có cả trăm triệu người ở Châu Âu, Châu Mỹ đậu những bằng cấp mà người ḿnh đă, đang và sẽ đậu, nhưng họ nào có xuưt xoa hay khua chiêng, gỏ mơ ǵ đâu, mà chỉ im lặng làm việc và thành công sau khi đă lấy được những bằngcấp kia. (6) Đó là chưa kể tới câu hỏi mà ai cũng nhắc tới là Một người Việt Nam th́ vậy, c̣n hai, ba hay nhiều người Việt Nam nữa đứng chung với nhau th́ sao? C̣n về tính kiêu ngạo th́ có lẽ không ai kiêu ngạo hơn dân tộc ḿnh, kể cả dân Thiên Hoàng Nhựt Bản và dân Con Trời Trung Quốc. Theo lời Cộng Sản Việt Nam (và ngay cả một số những người Quốc gia bị thua trận trước đây), th́ Việt Nam quả là cái thế anh hùng khi một ḿnh đánh thắng hết mọi đế quốc sừng sỏ từ Trung Hoa và Mông Cổ tới Pháp, tới Nhựt rồi tới Mỹ. Người Cộng sản c̣n phô trương rằng giới lănh đạo của họ là những bộ óc ưu việt, những đỉnh cao trí tuệ cuả loài người tiến bộ trên thế giới đă xuất thần mà đề xướng ra hai cuộc kháng chiến chống Thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ rồi lại sáng suốt "dắt giống ṇi" vào con đường xă hội chủ nghĩa. (7) Nên nhớ rằng kiêu ngạo là tính mà Ông Trời ghét nhứt, và cũng chính v́ tật xấu này mà loài người hay bị Trời phạt nhiều nhứt. Các thành Sodom và Gomorrha (như được kể lại trong Thánh Kinh Cơ Đốc Giáo) đều đă bị lửa Trời tiêu huỷ chỉ v́ dân chúng ở đó quá kiêu ngạo đến nỗi lo ăn chơi sa đoạ và dâm loạn, bất chấp những điều răn của Thượng Đế. Cứ xem dân tộc ḿnh hiện đang bị nghèo đói, trầm luân, rên siết đêm ngày dưới ách Cộng sản th́ biết ngay.
2. Cố chấp và ngoan cố: Không ai cố chấp và ngoan cố như dân ta. Cái ǵ của ḿnh cũng là nhứt, c̣n người ta là hạng bét. Hễ đă tin là ḿnh đúng rồi th́ cứ bắt người khác phải theo cho bằng được; c̣n nếu sai th́ vẫn cứ cố căi cho tới chết chớ không chịu nhận là ḿnh sai. Vua Tự Đức không tin lời Nguyễn Trường Tộ nói là dân ḿnh bị lạc hậu so với Tây phương, tiếp tục nghe theo Tàu gọi các nước Âu Mỹ là Tây di, rồi khư khư ôm lấy chính sách bế quan, toả cảng, để rồi cuối cùng dân tộc ta phải làm nô lệ cho thực dân Pháp. Hồi thập niên 1950-60, Hồ Chí Minh và phe đảng ông, v́ tin rằng muốn cho đất nước giàu mạnh th́ cả hai miền Nam, Bắc chỉ có cách là đi theo con đường xă hội chủ nghĩa mà thôi nên đă nhứt quyết dùng vơ lực buộc chính phủ và nhân dân Miền Nam Việt Nam phải từ bỏ con đường tự do dân chủ. C̣n chính quyền Ngô Đ́nh Diệm hồi đó th́ vẫn khăng khăng cho rằng các chính đảng khác, kể cả Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt, không có khả năng chống Cộng như ḿnh. Phe quân nhân sau đảo chánh 1-11-1963, v́ quá tự tin ở khả năng ḿnh, đă không để cho các nhà lănh đạo dân sự có cơ hội cầm quyền tại Miền Nam Việt Nam, cho dù họ có tài đức đến đâu. Cộng sản Việt Nam th́ cho giáo điều của họ là hay nhứt, không có lư thuyết chính trị nào hay hơn, kể cả bọn xét lại Liên Sô và bọn hiện đại hoá Trung Quốc. Ngay cả sau khi Liên Sô, vị thánh tổ của Cộng sản thế giới và đại sư báọ của Cộng sản Việt Nam, đă sụp đổ cùng với khối Cộng sản Đông Âu hồi 1991, Cộng sản Việt Nam, dù biết rằng ḿnh đă hoàn toàn sai trái, nhưng vẫn ngoan cố không chịu nh́n nhận điều này để sửa đổi chế độ cho dân tộc được nhờ. Một số đảng viên đă ly khai của họ -- như "hồi chánh viên" Bùi Tín chẳng hạn -- vẫn cứ nhứt định cho rằng chỉ có giới lănh đạo tại Hà Nội, chớ không phải là chủ nghĩa Cộng sản, đă sai lầm. Các cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại, tiêu biểu là tại Nam California, không ai nhịn ai, mạnh ai nấy xưng hùng, xưng bá, làm cho cộng đồng nát bét, chẳng qua cũng chỉ là v́ tính cố chấp mà thôi.
3. Độc tôn: Người ḿnh, nhứt là các nhà lănh đạo, thường có tính ưa độc tôn, tức là chỉ muốn độc quyền làm lănh tụ hay chỉ muốn lịch sử ghi nhận rằng không có ai ngoài họ có thể trị nước an dân. (8) Hồ Chí Minh vẫn thường nói với đám con nít: "Xưa các Vua Hùng có công dựng nước, nay Bác cháu ta có công giữ nước." (ư của họ Hồ là chính ông ta, chớ không phải là ai khác, mới là kẻ có công giữ nước.) (9) Chính v́ cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu chỉ muốn thế giới coi ông là người anh hùng duy nhứt có khả năng giữ vững được Miền Nam Việt Nam khỏi bị Cộng sản nuốt sống nên ông đă cố t́nh làm cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà phải tan ră (cho thiệt đúng với câu après moi le déluge, nghĩa là nếu tao mà xuống ngôi rồi th́ tụi bây chỉ c̣n có nước đắm ch́m trong bể khổ), (10) rồi lại ráng canh cho tới giờ thứ 25 mới giao quyền lại cho cựu Tướng Dương Văn Minh để cho ông này, vốn cũng không có tài kinh bang tế thế ǵ mấy, chỉ c̣n kịp đầu hàng Cộng sản mà thôi. (11) Trong các cộng đồng người Việt hải ngoại cũng vậy, phàm người không làm được việc ǵ để phục vụ đồng hương th́ cũng chẳng thích kẻ khác làm được việc cho cộng đồng để nổi bật hơn ḿnh. Thái độ này đă và đang là trở lực chính ngăn chặn Việt Nam tiến lên bắt kịp với trào lưu tiến bộ hiện nay của thế giới. Người Cộng Sản trong nước, dù biết chắc là họ thua tài, thấp trí và bất lực, vẫn không chịu chấp nhận một thể chế dân chủ đa nguyên để cho người Quốc gia có cơ hội đóng góp tài năng xây dựng đất nước.
4. Kỳ thị: Người Việt hải ngoại, nhứt là tại Mỹ, vẫn hay cười chê người da trắng bản xứ là kỳ thị chủng tộc này nọ.. Nhưng hăy suy gẫm kỹ mà xem thử người ḿnh có mắc bệnh kỳ thị hay không, và bệnh đó so với người Mỹ th́ nặng hay nhẹ hơn. Người viết bài này nhớ hồi nhỏ, lúc c̣n đi học, vẫn được mấy anh lớn trong xóm dạy cho một bài hát châm chọc người Hoa kiều -thường được gọi là "các chú" di cư sang buôn bán làm ăn tại Việt Nam. Bài hát có câu: Si-noa là giống bên Tàu, đẻ ra thằng Chệt ăn toàn... trâu! Đối với dân tộc thiểu số miền núi (như Rhadé, Tày, Mạ, Mán...), người ḿnh không ngần ngại gọi họ là "mọi," với ư nghĩ rằng họ là những giống người kém văn minh hơn ta đây. Dĩ nhiên là đối với hai ông bạn láng giềng Lào và Căm-Bốt th́ người Việt Nam lúc nào cũng vẫn tự coi là ḿnh hơn người ta một bậc, bất kể về phương diện nào. Lại nhớ ngày xưa khi c̣n lính Mỹ tại Việt Nam, những người đi làm sở Mỹ hay phụ nữ kết hôn với binh lính và sĩ quan Mỹ vẫn c̣n bị coi là làm chuyện kém vinh dự hay thiếu đạo đức (v́ ham tiền mới làm), và con lai —dù lai Pháp hay lai Mỹ— vẫn bị xă hội ḿnh coi rẻ, nếu không bảo là khinh khi, gọi là "đồ lấy Tây," "đồ lấy Mỹ." (Chả bù với thời nay, có chút dính dáng về máu huyết hay hôn nhơn với người Mỹ da trắng, kế tới là Anh, Pháp, Đức, Hà Lan, Gia Nă Đại, ư, Đan Mạch, Na Uy, Thuỵ Điển, áo, Úc... th́ lại là một vinh dự lớn lao!)
5. Tàn ác, thiếu cao thượng và ưa chơi gác: Thật ra, người Việt Nam ḿnh không phải là một chủng tộc có bản tính tàn ác. Trong các vua đời Nhà Lư và Nhà Trần, nhờ ảnh hưởng tốt đẹp của Phật Giáo, nhiều vị đă hết sức thương dân và c̣n biết đem ḷng từ bi, hỉ xả cuả nhà Phật ra để dạy dân biết ăn ở cho có đạo đức, nhân từ. Về mặt tàn ác của người ḿnh, sử sách c̣n ghi lại cách đối xử tàn bạo cuả binh lính Nhà Nguyễn dưới quyền Tướng Nguyễn Huỳnh Đức lúc đang chinh phạt Cao Miên (đời Vua Thiệu Trị). Cung cách Cộng sản Việt Nam đối xử với tù binh Mỹ trong tay họ phải nói là tàn ác và tồi tệ chẳng thua chi quân phiệt Nhựt hồi Thế Chiến II nữa. (12) Người Mỹ, tuy bị coi là ham mê t́nh dục mà ít chú trọng tới danh dự (kiểu Clinton) và chỉ nghĩ đến cá nhân ḿnh, nhưng lại giàu ḷng thương hại kẻ yếu kém hơn họ. Chẳng hạn, người Mỹ, lúc đă trở nên giàu có, thường dùng tiền bạc dư thừa để làm việc từ thiện, dù có khi chỉ để mua danh. Và họ ít khi muốn đánh kẻ đă ngă ngựa, cho dù kẻ đó là Đức hay Nhựt. Việt Nam ḿnh th́ khác: Kẻ thắng sẽ đánh, giết người thua cho tới cùng. Các ví dụ trong lịch sử gồm có chuyện Trần Thủ Độ giết hại tôn thất nhà Lư, chuyện Vua Gia Long cho đào mả Vua Quang Trung để lấy đầu lâu đái vào và xử tử nữ Tướng Bùi Thị Xuân cuả Tây Sơn một cách tàn nhẫn, chuyện các vua đời Hậu Lê và Nguyễn giết hại công thần... Quân viễn chinh Việt Nam tại Lào và Căm-Bốt luôn luôn chơi gác đồng minh của ḿnh, dù phe taọ là Quốc gia hay Cộng sản. Hiện đại nhứt vẫn là chuyện Cộng Sản Bắc Việt chơi gác Mỹ tại bàn Hội nghị Ba-lê, với lá bài tẫy là tù binh Mỹ trong tay họ. (Có điều trớ trêu là người Mỹ chỉ ngu đoản kỳ, trong khi Cộng sản Bắc Việt lại ngu trường kỳ!)
6.. Phe đảng: Không dân tộc nào lại có tính phe đảng hơn người ḿnh. Phe đảng đây có nghĩa là ngoài ḿnh ra, ḿnh chỉ lo cho vợ con ḿnh, bà con ḿnh hay bè bạn ḿnh là hết, c̣n đất nước th́ cứ kệ mẹ nó, muốn ra sao th́ ra. Điều này đúng cho cả phe Quốc gia lẫn phe Cộng sản, cho nên đất nước ḿnh mới mau chóng tàn mạt như thế này. (13) John Paul Vann, Cố vấn Trưởng Vùng II Chiến thuật hồi thập niên 1970, đă ngỏ ư xa gần rằng "người Việt Nam là những kẻ yêu thương chan chứa nhứt (thế giới)" (the Vietnamese are the greatest lovers), ư nói người ḿnh chỉ biết yêu thương, lo lắng cho sự an nguy của quyến thuộc, thân bằng mà quên đi vận mệnh chung của đất nước. Ngay cả lúc cần phải lui quân (cỡ Dunkerque), sĩ quan và binh lính ta vẫn đèo ḅng vợ con làm cho cuộc triệt thoái thêm phần vướng víu, chậm chạp và dĩ nhiên là nhiều thương vong. Hồi c̣n Việt Nam Cộng Hoà, cái triết lư một người làm quan, cả họ được nhờ là triết lư phổ biến nhứt và được nhiều người theo nhứt. Ai cũng chê Tổng Thống Diệm là gia đ́nh trị, nhưng nếu chính quyền rơi vào tay một gia đ́nh khác th́ cũng thế, có điều là gia đ́nh này có độc tài và tham nhũng hơn gia đ́nh kia hay không mà thôi. Thời quân nhân cầm quyền ở Miền Nam Việt Nam th́ chỉ có ai trong đảng ka-ki mới được trao quyền cai trị đất nước. Quân đội th́ lại bị một số tướng lănh coi như là tài sản riêng, để rồi họ cứ nhân danh tập thể Quân đội mà ban phát cấp bậc hay chức vụ cho những ai trung thành với họ. Thời Cộng sản th́ khỏi nói rồi, chỉ có "Đảng ta" là xứng đáng được ăn trên, ngồi trốc, làm giàu và cho con du học (Đế quốc) Mỹ mà thôi! Thử hỏi một khi đă mở cửa cho dân chủ đa nguyên th́ làm sao mà Cộng sản có thể thực thi chính sách phe đảng cho được?
7. Thiển cận: Ai viết sách hay giảng thuyết nơi đâu cũng khen ông cha chúng ta là nh́n xa, trông rộng. Sự thật chỉ đúng một phần nào đó mà thôi như phần chịu nhịn nhục triều cống Trung Hoa sau mỗi đợt chiến thắng quân xâm lược phương Bắc c̣n phần nhiều là thiển cận. V́ vậy dân tộc ta mới bỏ mất cơ hội canh tân đất nước (thời nhà Nguyễn), cơ hội hoà giải dân tộc và tái thiết đất nước thời hậu chiến (khi Cộng sản thắng năm 1975) và cơ hội lấy lại Quần đảo Hoàng Sa vốn là lănh thổ của ta 100 phần trăm (khi Trung Cộng đang bị đánh bại trên mặt trận sáu tỉnh biên giới phía Bắc). Cứ nh́n các công tŕnh kiến trúc nhỏ xíu của các triều đại vua, chúa Việt Nam để lại cho hậu thế th́ biết: Không phải tại vua, chúa ta nghèo hay chẳng muốn vắt kiệt sức dân để phục vụ quyền lợi riêng như vua Tàu, vua Miên, vua Xiêm hay vua Lào đâu, nhưng chính là v́ cái nh́n cuả người ḿnh không thoáng, không vượt quá luỹ tre xanh đầu làng nên các công tŕnh kiến trúc của ḿnh thiếu vẻ bề thế, bao la và hùng tráng. (14) Cũng chỉ v́ tầm nh́n không xa, không rộng nên dân chúng Miền Nam mới liên tục biểu t́nh đ̣i hoà b́nh với bất cứ giá nào, đ̣i Mỹ cút ngay, cho dù Việt Cộng đang đánh sát sàn sạt bên hông. C̣n các tướng, tá trong Quân Đội Cộng Hoà th́ chỉ thích lật đổ Tổng Thống Diệm cho khuất mắt để được dịp tự lên lon cho lẹ! Và cũng chính v́ cái tính thiển cận này mà người Việt hải ngoại ít quan tâm đến những cuộc đầu tư có tính cách lâu dài, như đầu tư vào chính trị (đi bầu cho đông để tạo áp lực, ra tranh các chức vụ dân cử...) hay đầu tư vào văn hoá (cấp học bổng cho sinh viên Việt Nam, làm công tác bất vụ lợi...) mà chỉ thích làm sao hễ sáng bỏ tiền ra là tối phải thu lợi vào ngay, chớ không thể để ngâm vốn lâu được!
8. Ganh ghét và đố kỵ: Tại sao người Việt hải ngoại sau hơn hai thập niên sống lưu vong vẫn chỉ làm được có mỗi một việc (coi không được) là đem nộp cho Cộng Sản Việt Nam hơn một tỷ đô-la mỗi năm? Đó lại người ḿnh không đoàn kết (trong t́nh đồng bào cũng như trong sách lược chung), mà cỗi nguồn của t́nh trạng này vẫn là ḷng ganh ghét, đố kỵ nhau từng ly, từng tí. (15) Đối với người ḿnh, trâu buộc ghét trâu ăn đă đành, nhưng trâu ăn này lại c̣n ghét cay, ghét đắng trâu ăn kia nữa mới là đáng nói! Một ví dụ điễn h́nh là vụ C̣i hụ Long An thời Đệ nhị Cộng Hoà ở Miền Nam Việt Nam, tức là vụ phe của Bà Thiệu tranh đua buôn lậu với phe của Bà Khiêm, đôi bên đều sử dụng các lực lượng quân đội hùng hậu, kéo c̣i hụ hộ tống hàng hoá um sùm trời đất. Người viết bài này trộm nghĩ phe Cộng sản bên nhà cũng chẳng khá hơn phe hải ngoại trong lănh vực này. Cứ nh́n việc "Đảng ta" hạ bệ ngay và không tiếc xót "đệ nhất công thần" Vơ Nguyên Giáp sau trận Điện Biên Phủ hồi 1954, cứ nh́n những cuộc thanh trừng nội bộ liên tiếp trong "Đảng ta" —mà Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam là nạn nhân "đáng thương" nhứt— từ hồi chiếm được Miền Nam Việt Nam đến nay th́ đủ biết.
9. Thích làm vua, làm chúa: Cái này th́ đă rơ từ thời c̣n mồ ma thực dân Pháp kia, khi các quan cai trị Pháp nghiên cứu về dân tộc tính của người "An-nam" ta. Một vị Tây mũi lơ —dường như là Toàn Quyền Pierre Pasquier— đă "phán" thẳng thừng: Trong bụng mỗi một người An-nam đều có một ông quan. Câu nói này tuy hơi khắt khe nhưng cũng đă nói lên tính thích làm vua, làm chuá của người ḿnh. Chính v́ cái tính này mà người ḿnh đâu có ai chịu phục ai. Bởi thế cho nên, nh́n quanh, nh́n quất trong cộng đồng người gốc á châu-Thái B́nh Dương ở hải ngoại, chỉ có nhóm người Việt Nam ḿnh là phải thường xuyên khổ sở v́ tranh chấp và kiện tụng về quyền lănh đạo, từ các trung tâm văn bút cho tới các ban đại diện cộng đồng. Quư vị c̣n lạ ǵ khi thấy cảnh bên Mỹ một tiểu bang hay nửa tiểu bang mà có tới hai, ba ban đại diện cộng đồng Việt Nam, trong khi đó xuất hiện hằng trăm hội đoàn, mà hầu hết các hội đoàn này chỉ có chủ tịch đứng tên trong hội đồng quản trị mà thôi. Thậm chí có người đă cả gan một ḿnh đứng làm chủ tịch cả chục hội đoàn, vừa Việt vừa Mỹ. Mà phải như các hội đoàn này có hoạt động ǵ ích quốc, lợi dân cho cam! Trái lại, nó chỉ hiện diện để người cầm đầu dễ bề lợi dụng danh nghĩa cộng đồng vào những âm mưu làm kinh tế hay chính trị riêng tư của họ.
10. Không công tâm: Không công tâm tức là tư vị, mà chuyện này th́ xảy ra như cơm bữa tại Việt Nam dù dưới chế độ nào đi nữa. Con ông, cháu cha (phải được ưu tiên) vẫn là phương châm của mọi thời đại. V́ không công tâm nên mới sinh ra nạn phe đảng và bè phái làm ung thối mọi cấp chính quyền trong quá khứ cũng như hiện tại, bên này hay bên kia vĩ tuyến 17 cũng vậy. Chính nhờ nổi tiếng là có công tâm nên Cụ Trần Văn Hương mới được mời làm đến Thủ Tướng và sau đó là Tổng Thống Việt Nam Cộng Hoà. Nhưng điều đáng tiếc cho vận nước là số người như cụ không nhiều hơn số ngón trên một bàn tay đă cụt hết bốn ngón rồi! Bệnh không công tâm c̣n thể hiện qua cách viết lách, tường thuật, phê phán vụ việc và ghi chép lịch sử nữa. Đặc biệt về cuộc Chiến Tranh Việt Nam, người Việt Nam, ở một mức độ cao hơn người Mỹ, thường thiếu công bằng khi kể lại các sự kiện xảy ra. Nếu là một cựu quân nhân Nhảy Dù, Thuỷ Quân Lục Chiến hay bộ binh viết về một trận đánh nào đó tại Nam Việt Nam, thành tích của đơn vị gốc cuả tác giả thường được đề cao, trong khi thành tích cuả các đơn vị bạn lại bị kín đáo d́m xuống hay có khi bị lờ đi, không đề cập ǵ tới cả. (16) Lối tường thuật và viết sử của Cộng sản dĩ nhiên là c̣n tồi tệ hơn nhiều, nghĩa là không đếm xỉa ǵ tới sự thực mà hoàn toàn thiên vị nhằm mục đích tuyên truyền và độc tôn phe Cộng sản. Dĩ nhiên, một lư do khác của sự thể này là người cầm bút của ḿnh thường thiếu phương pháp sử học và không hề để ư tới nguyên tắc vô tư trong tường thuật báo chí.
(c̣n tiếp)
http://www.saigonocean.com/gocchung/...N-hayvatbo.htm
Bookmarks