Tôi muốn thấy " thằng Việt Cộng "
Tháng 3 , 2015
Hồi c̣n nhỏ mỗi lần ba tôi và bạn bè quây quần chuyện tṛ trà rượu.Tôi làm công việc chạy lăng xăng nhận sai vặt.Tôi hay lắng nghe những câu chuyện liên hệ tới Việt cộng.Chẳng hạn như chuyện xe đ̣ bị ḿn trên tuyến quốc lộ băng qua điạ phận xă.Chuyện ông thôn trưởng,anh thư kư hội đồng hành chánh bị bắt đi nửa đêm không biết chôn sống hay đưa lên rừng.Những người bạn ba tôi thường hay căi lư căi lẻ thằng Việt cộng thế này thế kia.Người già tuổi nhất nói:
-Việt cộng có bộ óc nhưng không có trái tim.
Người khác nói :
-Việt cộng không có cái lỗ tai.
Tôi nghe rồi mường tượng h́nh thù thằng Việt cộng .Mong ngày nào đó thấy nó bằng xương bằng thịt.
Thế rồi tôi lớn lên ra tỉnh học.Mỗi lần có dịp về quê mẹ tôi đều t́m cách bắt buộc tôi lên nhà bà con ở chợ quận ngũ qua đêm.Nhiều lần tôi vặn hỏi mẹ tôi đều không trả lời lư do mà chỉ lấy ngón tay trỏ chận trước miệng.Tôi có nghe một vài học sinh thanh niên mất tích đêm hôm mà trong xóm không ai dám bàn tán nguyên nhân. Tôi có quen với người con gái trong làng .Tôi ngờ vực trong ḷng là mẹ tôi muốn t́m cách chia rẻ t́nh cảm cuả tôi để lo chuyện học hành,và tôi cũng nhận biết mẹ tôi sợ thằng Việt cộng bắt tôi nhiều hơn là lư do trai gái.Vả lại tôi thấy bất chợt các xóm trong thôn,xă có những trai tráng đua nhau bỏ học t́nh nguyện đi lính càng ngày càng nhiều như Nhảy Dù,Sư Đoàn I Bộ Binh… Có người thi hành nghĩa vụ Quân dịch về rồi cũng bỏ ngang công chuyện làm ăn mà tái ngũ vào Biệt Động Quân.
Một hôm cuối tuần trên chuyến xe đ̣ từ tỉnh về quê.Bất ngờ chiếc xe dừng lại trước một chợ quận.Lính điạ phương chận xe mọi hướng không cho qua.Số người xuống xe ṭ ṃ t́m hiểu trong đó có tôi thấy khoảng năm ,sáu cái đầu đă quấn vào khúc tre khúc cũi cắm bên đường.Có cái đă bị móc mắt ,có cái bị vết chém ngang sọ ,có cái máu bầm c̣n đọng ở miệng.Chờ một người lính tới gần tôi hỏi:
-Anh ơi ! Có đầu mà không thấy xác có phải Việt cộng bị ta giết đây không ?
Người lính vỗ nhẹ vào vai tôi :
-Cậu c̣n trẻ không biết. Đây là những người công chức hay dân bị Việt cộng tàn sát rồi treo đầu cảnh cáo đó.Sau này cậu hiểu tại sao trẻ như tôi lại mặc áo lính .
-Cám ơn anh .Nhưng sao không để dân nh́n tận mắt tội ác mà các anh lại khiêng vác thu gom phủ vải lên rồi bỏ vào xe.
-Phải đưa về chính quyền quận mà thông báo những gia đ́nh có người mất tích tới nhận diện đó chứ !
Khi hiện trường đă được một nhóm quân nhân dọn dẹp .Xe gộ giao thông được tái lập tự do đi lại.Số người hiếu kỳ cũng tự động tản mác.Tôi lên xe ngồi ở một góc .Cái h́nh ảnh ghê rợn cứ lỡn vỡn ám ảnh tôi cho đến khi xe đổ bến.
Tôi cuốc bộ về tới nhà th́ trời trở màu chạng vạng tối. Chị tôi đứng trước hiên nhà thấy tôi thay v́ mừng rở.Chị lại nghiêm nét mặt :
-Sao em lại về lúc tối trời thế này.Vô phúc kinh tài về thâu thuế tóm bắt đi th́ biết đâu mà lường.Giờ ni chắc trai tráng ra ngoài cái xóm cồn giữa đồng ruộng để trốn qua đêm cả rồi.Em về bất ngờ bi chừ làm răng hè ?
Tôi vùng vằng tỏ vẻ khó chịu :
-Thế là nghiă quân,dân vệ trong xă đâu mà để chúng về làm loạn khi đêm về.
-Em đừng có thắc mắc .Họ đâu có đủ quân trăi dài lo an ninh cả cái làng to rộng thế ni.Bao nhiêu kẻ bị bắt đi có khi t́m thấy xác chôn sống sau động cát hoang vu.Thôi chắc em đói bụng rồi.Vô bếp t́m cái ǵ ăn rồi hăy tính.
-Em không trốn đâu hết .Em muốn thấy thằng Việt cộng.
-Em mà đ̣i thấy th́ coi như mẹ không đẻ em ra rồi. Đừng có ương ngạnh.
Tôi lục lọi đồ ăn trong gác –măng- rê.Tôi chộp lấy củ khoai lang nhai ngấu nghiến rồi hỏi chị :
-Mẹ đâu rồi ?
-Mẹ đang ngủ ở nhà trên . Đừng đánh thức.Mẹ nằm đau cả mất tháng nay nhờ thầy trong làng hốt thuốc nam chửa bệnh.Nhà ḿnh được cái bên ngoài mà trong th́ trống tuếch .Thế mà chúng bắt đóng thuế chóng mặt.Dành tí tiền định đưa mẹ đi nhà thương tỉnh cũng chịu bó tay…
Mặc cho chị than thở .Tôi đẩy cái cưả sổ nh́n ra ngoài trời .Trăng non chênh chếch cùng những đốm sao chớp nháy. Ước ǵ được ra đường chạy tung tăng như thời mới ngày nào đây .Tôi leo lên cái giường ván gỗ thoải người nh́n trần nhà.Tôi nghĩ tới hoàn cảnh gia đ́nh ḿnh nằm trong cảnh sống xôi đậu nghiệt ngă .Muốn sinh sống làm ăn cũng không được yên thân.Tôi nghĩ tới v́ ḿnh mà gia đ́nh phải khổ sở . Đang thả hồn mông lung.Tiếng chó suả từ xóm xa vọng lại.Chị tôi nhanh nhẹn kéo tay tôi lại rồi nói nhỏ vào tai :
-Họ về đấy rồi.Em vào cái pḥng đựng lúa mà trốn.Nhớ là bất di bất dịch mới sống c̣n đó.Chị quen cảnh này rồi để chị một ḿnh lo liệu.
Tôi làm theo lời chị.Quả thật không bao lâu sau tôi nghe tiếng gơ cửa:
-Mở cửa mau lên .Mở cửa .
-Ai đó .Chờ tui kéo chốt mở đây ń.
-Nghe tin thằng Hải em cuả cô mới về làng hồi chiều .Kêu nó ra đây tŕnh diện Lực lượng giải phóng dân tộc.
-Nó có về thăm .Thấy mẹ tôi ốm nặng nó vội vàng bắt xe ra tỉnh kiếm thầy thuốc.
-Đừng có che dấu .Chúng tôi muốn gặp để chuyện tṛ thảo luận đường lối cách mạng thôi mà.
-Tôi xin thề là em tôi đi rồi.Nếu không tin cả hai anh và chị cuả lực lượng cứ lục lọi trong nhà.
-Chúng tôi nói vậy thôi.Dẫu sao tiện thể đêm nay về đây nhờ cô ủng hộ .
-Mẹ tôi đau gần chết nhưng lực lượng muốn th́ đây là số tiền tôi đă bán luá dành chửa bệnh cho mẹ.
-Già rồi chết sớm đở gánh nặng .Bây giờ là tới lúc xung công cho lực lượng mà chia sẻ manh cơm với bộ đội.
Trái tim tôi đập th́nh thịch.Tôi rán bịt tai và nín thở .Nghe mà tức giận tới run tay.Trong cái thế chẳng đặng đừng “Tôi muốn thấy thằng VC”cũng không thể được.Tôi gục mặt vào bao luá rồi thiếp đi khi nào không hay…
C̣n tiếp...
Bookmarks