Bài viết phóng tác từ nội tâm của sinh viên Lê Vũ Cát Đằng ,
năm thứ 2 Khoa học Xă hội Nhân văn Sài G̣n
“Chiến tranh với Mỹ là có thật, nhưng nếu nói đó là chống xâm lược để cứu nước, th́ không phải. Thưa cô!
Kính thưa Cô.
Đến tận bây giờ, gơ những gịng E-mail trần t́nh này gửi đến Cô em vẫn c̣n trách ông trời, phải chi cuối tiết “Lịch Sử” hôm ấy trời đừng mưa to th́ giảng đường Đại Học không ai c̣n ngồi lại và Cô cũng đâu có thời gian tṛ chuyện khuyến khích sinh viên ḿnh… và hôm nay em cũng không phải gơ mail này gửi Cô mà em biết khi đọc Cô sẽ không vui…
Em c̣n nhớ hôm ấy lời Cô nói “Lịch sử là những ǵ diễn ra trong quá khứ, được tái hiện lại, trong hôm nay và ngày mai, phải trung thực, chân thật nhằm cho người sau biết và lấy đó làm kinh nghiệm, xấu xa sai trái th́ tránh nếu tốt đẹp có ích th́ tự hào để nhân bản thêm lên, v́ vậy đề tài bài tham luận: ’37 mùa xuân Đại Thắng’ nói về ‘chiến công thần thánh’ của quân dân ta chống ‘đế quốc Mỹ xâm lược, cứu nước’ của mỗi bạn, cần phải gọt giũa đánh giá cho xứng tầm vĩ đại của dân tộc, trong khi chờ mưa tạnh, chúng ta cùng nói chuyện bên lề ngoài tiết học, các bạn c̣n điều ǵ lấn cấn chưa rỏ ở chiều sâu và rộng của bài tham luận mà mỗi bạn sẽ phải hoàn thành, th́ cứ hỏi Cô, xem như bạn bè thoải mái bày tỏ quan điểm khách quan và thắc mắc của ḿnh để chúng ta rộng đường suy luận mà viết bài cho sắc sảo có tính thuyết phục cao, ở đây có nhiều bạn theo khoa ‘báo chí’ mà! nào mời các Phóng Viên tương lai nói chuyện chuyên đề, chờ mưa tạnh…”
Và Cô cười, nụ cười giao lưu rất thoải mái.
Em cũng nhớ, ḿnh là người thứ tư, sau các bạn, vô tư ngập ngừng cười, nói với Cô: “Chiến tranh với Mỹ là có thật, nhưng nếu nói đó là chống xâm lược để cứu nước – th́ không phải – thưa cô! em nghĩ như vậy…”
Sau lời nói, thoáng nhiên giảng đường im phăng phắt làm em chột dạ bối rối thấy ḿnh tự nhiên như đông cứng lại tại chỗ ngồi…
Em nhớ, nghe xong lời em Cô quay nhanh bước ra gần cửa sổ ngóng màn mưa ngoài trời một thoáng rồi trở lại.
Cô nh́n em trong ánh mắt tuồng như rất giống ánh mắt mẹ em khi đi chợ nh́n người bán hàng trước khi trả giá mua.
Cô nói với riêng em một câu ngắn gọn nhỏ thôi đủ cho em nghe: “H́nh như bạn đùa không phải lúc”…. rồi b́nh thản cô quay lên bục giảng lấy áo mưa, chần chừ chờ giảng đường thưa người Cô ra về sau cùng, không mang theo áo mưa nên em ngồi nán lại, đi ngang qua.
Cô dừng chân, như thầy giáo nhắc bài học tṛ, cô nói với em: “bạn cần phải lên thư viện nhiều hơn, t́m trong sách, ở đó có nhiều câu trả lời cho vấn đề của bạn vừa nêu ra, tôi nghĩ, không khéo danh hiệu Đoàn Viên Thanh Niên CS/HCM ưu tú, xuất sắc, đối tượng của đảng nơi bạn sẽ lung lay…”
Thưa Cô! mail này của em – chắc chắn nó không phải là chất liệu để em trông đợi giữ cho chặt lại cái danh hiệu “ưu tú-xuất sắc” ấy mà đơn giản em muốn chứng minh thông điệp – lời cô nói – lịch sử rất cần sự “trung thực, chân thật”.
Thưa Cô! Không phải vui đùa đâu ạ! mà em nói thật ḷng: “Chiến tranh với Mỹ là có thật, nhưng nếu nói đó là chống xâm lược để cứu nước – th́… không phải vậy… “. Xin phép cô, cho em giữ nguyên nhận định này của ḿnh dù em biết có những di lụy nhất định không mong đợi… Bởi v́ có rất nhiều dẫn chứng để “ai đó có thể lừa dối một số người trong một lúc, và lừa dối hết mọi người trong vài lúc, nhưng không thể măi măi lừa dối được tất cả mọi người” (Abraham Lincoln). Nói lên điều này em biết Cô sẽ phiền ḷng. Nhưng….
C̣n tiếp...
Bookmarks