Page 5 of 14 FirstFirst 123456789 ... LastLast
Results 41 to 50 of 131

Thread: THUẬN THIÊN DI SỬ

  1. #41
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử-Hồi 10 :Nhất Thi Khẳng Khái Anh Hùng Lệ, -Bách Chiến, Quan Hà Cố Quốc Tâm

    Thuận Thiên Di Sử

    Hồi 10


    Nhất Thi Khẳng Khái Anh Hùng Lệ, -Bách Chiến, Quan Hà Cố Quốc Tâm


    Nhất thi khẳng khái anh hùng lệ,

    Bách chiến, quan hà cố quốc tâm.

    (Câu đối ở đền thờ Đào Hiển-Hiệu, Quư-Minh, Phương-Dung).

    Nghĩa là:

    Một bài thơ khẳng khái, anh hùng rơi lệ.

    Trăm trận đánh, ḷng luôn nghĩ đến cố quốc.

    Khai-quốc vương đăi tiệc anh em Phạm Hào xong. Hai vị thượng khách được mời đến cư ngụ trong điện Nghinh-tân, là nơi hoàng đế dành tiếp sứ thần ngoại quốc. Thời bấy giờ ngoài sứ nhà Tống c̣n có sứ của Đại-lư, Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua, Xiêm-la thường văng lai Thăng-long. Tất cả đều cư ngụ trong điện Nghinh-tân. C̣n Thanh-Mai, Tự-Mai, Tôn Đản là anh em kết nghĩa với Lư Long, đều ở trong phủ Khai-quốc vương.

    V́ phải tiếp xúc với vơ lâm, anh hùng, nên Khai-Quốc vương mở phủ đệ ở trong Kinh-thành, chứ không ở trong Hoàng-thành như các thân vương khác. Sư huynh, sư muội gặp lại nhau, truyện tṛ như pháo rang.

    Mỹ-Linh đă nếm qua hương vị t́nh yêu, nàng thông cảm với chú, biết chú với Thanh-Mai xa cách đă lâu, có nhiều truyện muốn nói với nhau. Nàng t́m cách đưa Tự-Mai, Tôn Đản rời vương phủ bằng cách sai người dem hai ông mănh hay ṭ ṃ này đi viếng thăm kinh đô thời Âu-lạc ở Cổ-loa, cách xa Kinh-thành hai giờ sức ngựa.

    Sau đó nàng nói với đầu bếp luộc đôi con gà trống lớn, xôi một chơ xôi. Nàng sắm sửa hoa quả, nến, hương rồi nói với Thiệu-Thái:

    - Chúng ta vắng mặt một thời gian. Bây giờ em phải phải yết kiến phụ vương cùng các thúc, bá. Vậy anh với chị Bảo-Ḥa nên đi với em. C̣n ông bà, ngày mai chúng ta theo chú hai vào yết kiến một thể.

    Nghe đến yết kiến Khai-Thiên vương, Thiệu-Thái ngần ngại vô cùng. Chàng biết ông cậu này không thích vơ công, mà chỉ thích văn học. Ông với mạ mạ chàng thường xung đột nhau về nhiều vấn đề. Song ở phận cháu, hơn nữa tương lai c̣n là rể, chàng phải chiều ḷng Mỹ-Linh. Khi chàng chuẩn bị lên đường, Đỗ Lệ-Thanh bàn:

    - Thế tử! Thế tử đừng quên rằng trong phủ Khai-Thiên vương có gian nhân ẩn thân. Hắn đă hại vương phi bằng Chu-sa độc chưởng. Để thế tử với quận chúa đi một ḿnh, tiểu tỳ không an tâm. Xin thế tử cho tiểu tỳ cùng theo đi. .....

  2. #42
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Thiệu-Thái cảm động về sự tận tụy của Đỗ Lệ-Thanh. Chàng nói:

    - Vậy th́ phiền phu nhân quá.

    Đỗ Lệ-Thanh bùi ngùi:

    - Tiểu tỳ c̣n sống đến hôm nay, đều do chủ nhân.

    Thời bấy giờ, chế độ vua chúa thịnh thời. Các nhà giầu đều có gia nhân. Gia nhân suốt đời phải phục vụ chủ. Giữa chủ với tớ cách nhau một khoảng rất xa về vị thế. Đỗ Lệ-Thanh giữ lời hứa, nguyện làm tôi tớ cho Thiệu-Thái. Nhưng một là tính t́nh Thiệu-Thái ôn tồn, chân thực, giản dị. Hai là chàng không giám coi Đỗ Lệ-Thanh như tôi tớ b́nh thường. Cho nên lời nói của chàng đối với bà luôn luôn trịnh trọng.

    Ba người lấy xe ngựa ra đi. Từ phủ Khai-quốc vương tới phủ Khai-thiên vương khá xa. Khi qua thôn Thổ-quan, tới ngơ Ống lệnh, Mỹ-Linh chỉ vào ngôi đền phía trước:

    - Anh Thái, kia có đền thờ các vị anh hùng thời Lĩnh-Nam mà anh rất khâm phục. Xôi, gà cùng hoa quả em sắm để chúng ḿnh lễ các ngài.

    Thiệu-Thái ngơ ngác:

    - Ba vị này là ai? Anh hùng thời Lĩnh-Nam, vị nào mà anh không khâm phục?

    Bảo-Ḥa đưa mắt nh́n Mỹ-Linh cười:

    - Mỹ-Linh đừng nói tên vội, cứ để cho anh Thiệu-Thái nghĩ ra được mới hay.

    Xe từ từ ngừng trước ngôi đền. Đền tuy nhỏ, nhưng rất xinh đẹp. Trước cổng đền có đôi câu đối. Mỹ-Linh đọc:

    Nhất thất trung trinh, thị muội, thị huynh, phái xuất Thanh-hóa tam trí dũng.

    Ức niên miếu mạo, vi thần, vi tướng, lực phù Trưng chúa lưỡng anh thư.

    Thiệu-Thái hỏi:

    - Hai đôi câu đối này nghĩa là ǵ vậy?

    Mỹ-Linh dịch:

    - Đôi câu đối này có nghĩa: Một nhà trung trinh, này em, này anh, ba người đều xuất từ Thanh-hóa. Ức năm sau miếu vẫn thờ kính làm tướng làm thần, v́ đă dốc ḷng pḥ tá vua Trưng.

    Thiệu-Thái vẫn chưa đoán ra đền này thờ ba vị anh hùng nào. Ba người xuống xe. Ông từ thấy có khách vội chạy ra đón vào. Ông nh́n hai thiếu nữ xinh đẹp đi với một thiếu niên, phía sau c̣n một thiếu phụ theo hầu. Tất cả đều đeo kiếm, th́ biết đây là những người có lai lịch lớn. Ông kính cẩn cúi chào:

    - Không biết nhị vị tiểu thư và công tử đi văng cảnh hay lễ thần?

    Mỹ-Linh đáp lễ, nói:

    - Chúng tôi xin được vào lễ nhị vị quốc công cùng công chúa.

    Đỗ Lệ-Thanh bưng mâm lễ cho ông từ. Ông nh́n lồng bàn, cùng mâm, bát, đĩa đựng lễ mà phát rùng ḿnh.

    Nguyên những vật dụng của Thuận-Thiên hoàng đế, cùng thân vương đều có vẽ biểu hiệu riêng. Những ǵ của hoàng đế đều vẽ h́nh rồng bay, để ghi lại khi ngài dời đô ra Đại-la có con rồng thăng thiên. C̣n anh, em ngài cùng các con, mỗi người lấy một biểu hiệu riêng. Anh trai ngài, tước phong Vũ-Uy vương lấy biểu hiệu là con phụng. Em trai ngài, tước phong Dực-Thánh vương lấy biểu hiệu là con kỳ lân. Các vị thái tử con ngài, mỗi người cũng có biểu hiệu riêng biệt. Con đầu ḷng tước phong Khai-Thiên vương lấy biểu hiệu là con ngựa trắng đang bay qua sông, v́ vậy ông c̣n có tên Phật-mă. Bởi tích cũ, hồi c̣n là thái tử, đang đêm đức Phật cỡi Bạch-mă vượt sông, mở đầu cho cuộc đi t́m lẽ giải thoát. Khai-Quốc vương là con thứ, ông lấy biểu hiệu bông sen mầu hồng bên lá xanh. Đông-Chinh vương lấy biểu hiệu là con hổ. Cuối cùng, Vũ-Đức vương lấy biểu hiệu là con voi.

    Dân chúng đều biết việc đó. Cho nên ông từ thấy từ mâm tới lồng bàn, bát, đĩa đều có h́nh bông sen. Ông biết khách tới lễ, ắt là người thuộc phủ Khai-Quốc vương.

    Ông nghe nói, Khai-Quốc vương chưa có vương phi, th́ hai thiếu nữ này không chừng là cháu của vương hoặc có thể là vương phi tương lai. Trong nhất thời, ông không biết phải xưng hô thế nào cho phải. Chợt ông để ư đến quần áo Bảo-Ḥa hơi khác lạ, người nàng lại tiết ra mùi trầm. Ông hiểu ngay:

    - Ḿnh nghe nói Lĩnh-Nam bảo quốc,ḥa dân công chúa hiện là vua Bà vùng Bắc-biên, sinh ra cô con gái là thiên tiên giáng phàm, người lúc nào cũng có hương thơm. Đúng là cô này đây. Hèn chi từ năy đến giờ ḿnh thấy có mùi hương thoang thoảng như trầm. C̣n cậu con trai hơi giống cô, hẳn là anh ruột. Nhưng c̣n cô gái sắc nước hương trời này là ai? Ḿnh thực may mắn, được gặp thiên tiên.

    Mỹ-Linh chỉ vào đôi câu đối phía trước bàn thờ nói với Thiệu-Thái:

    - Anh cứ đọc đôi câu đối này, ắt rơ các ngài là ai.

    Thiệu-Thái đọc:

    - Ứng đào mộng, há tiên cung, dị tích cổ kim tồn bí sử.

    Phù Trưng vương, trừ Hán tặc, linh thanh Nam, Bắc lẫm sùng từ.

    Chàng lắc đầu:

    - Văn câu đối khó quá, anh hiểu không nổi.

    Mỹ-Linh giảng giải:

    - Vế trên nghĩa là : Ngày xưa trên thượng giới, Ngọc-Hoàng thượng đế chuẩn bị tiệc đăi chư tiên. Ngài sai hai tiên nam, một tiên nữ đi hái bàn đào. Không ngờ tới vườn đào, thấy cảnh trí đẹp quá. Ba vị tiên mải chơi, thành ra về trễ. Ngọc-Hoàng thượng đế truyền đầy cả ba xuống đất Cửu-chân. Nay là Thanh-Hoá. Ba vị tiên đó, sau làm tướng giúp vua Trưng. Khi ba vị giáng trần, th́ song thân nằm mộng thấy được cho ba quả đào. V́ vậy câu trên nghĩa là: Ứng vào giấc mộng quả đào, từ tiên cung giáng hạ, tích lạ truyền trong sử sách thần bí. Vế dưới nói rằng: Giúp vua Trưng, trừ giặc Hán, tiếng thiêng khắp Nam, Bắc, đền miếu vẫn tôn nghiêm.

    Thiệu-Thái tỉnh ngộ:

    - Anh biết rồi. Đền thờ này của ba vị anh hùng. Ba vị là anh em ruột. Song anh không nhớ thần tích của ba ngài.

    Mỹ-Linh thuật:

    - Ba anh em đều họ Đào, con chú con bác với Bắc-b́nh vương Đào Kỳ. Anh cả tên Hiển-Hiệu được phong Đăng-châu quốc công. Anh thứ nh́ tên Quư-Minh được phong Kư-hợp quốc công. Em gái tên Phương-Dung được phong Đăng-châu công chúa . Đầu tiên Đăng-châu quốc công lĩnh chức Hổ-nha đại tướng quân thống lĩnh đạo binh Tượng-quận đánh Thục, dưới quyền Bắc-b́nh vương Đào Kỳ. Kư-hợp quốc công làm phó tướng. Sau khi chiếm Thành-đô, anh hùng Lĩnh-nam phản Hán, khởi nghĩa. Ngài đem quân chiếm lại Tượng-quận trong ṿng ba ngày, không tốn một mũi tên, một giọt máu.

    Nghe thuật về anh hùng muôn ngh́n năm cũ, tự nhiên Thiệu-Thái rơm rớm nước mắt v́ cảm động.

    Bảo-Ḥa hỏi:

    - Chị nghe nói, Đăng-châu quốc công là người đa t́nh bậc nhất thời Lĩnh-nam. Có đúng thế không?

    - Đúng đấy. Trước khi ngài đem quân tùng chinh Trung-nguyên, đă được bố mẹ cưới vợ cho. Phu nhân là sư muội đồng môn với ngài. Phu nhân họ Đinh húy Hồng-Thanh, có sắc đẹp huyền ảo, như có như không. Vừa cưới nhau được ba ngày, quốc-công phải lên đường. Trước khi lên đường ngài làm bài thơ dă biệt bằng tiếng Việt. Song nay không c̣n, mà chỉ c̣n bài thơ đă dịch sang Hán văn. Trong đó có hai câu rất thấm thía:

    Nhất thi khảng khái anh hùng lệ,

    Bách chiến quan hà cố quốc tâm.

    Nghĩa là: một bài thơ khẳng khái,anh hùng rơi giọt lệ. Trăm trận đánh quan hà, ḷng vẫn giữ trung thành với cố quốc, chứ không phải tùng chinh Trung-nguyên mà quên đất nước. Thế rồi trong khi Quốc-công đánh chiếm Tượng-quận, ở nhà phu nhân cũng dự trận đánh Luy-lâu. Phu nhân bị tử thương, đúng lúc Quốc-công vừa về tới, để chỉ c̣n ôm xác mà khóc. Từ đấy về sau quốc-công không cưới bất cứ người con gái nào. Ngày ngày ra thăm mộ phu nhân, nói chuyện với phu nhân như hồi c̣n sống.

    Thiệu-Thái bùi ngùi:

    - Anh đọc sử thấy nói công chúa Đăng-châu đánh trận Long-biên, Luy-lâu, hồ Động-đ́nh, Hằng-sơn. Cuối cùng đánh Lưu Long ở Thiên-trường, rồi không rơ sau ra sao.

    Mỹ-Linh gật đầu:

    - Đúng vậy. Sau khi Bắc-b́nh vương cùng vương phi quyết chí phá ṿng vây Long-biên tử chiến. Ba ngài có tham dự, rồi về chỗ này tổ chức kháng chiến. Vào trận đánh cuối cùng, Mă Viện đem quân vây, ba ngài ẩn vào rừng lau sậy, ẩn náu. Sau không rơ ra sao. Đây chính là nơi đồn trú quân của ba ngài.

    Ba người vào đền, quỳ xuống lễ. Bảo-Ḥa hỏi ông từ:

    - Ông từ ơi. Tiền thập phương cúng có đủ nhang khói không?

    Ông từ cúi rạp người xuống:

    - Tấu lạy cô, v́ các ngài linh thiêng. Ai cầu ǵ cũng được, v́ vậy thập phương cúng nhiều lắm ạ.

    Mỹ-Linh nghe ông từ nói, nàng ngẩn người ra, không hiểu sao ông nhận được Bảo-Ḥa? Nàng đưa ra nén vàng:

    - Ông giữ lấy để đèn nhang.

    Ông từ cúi đầu cầm vàng. Thường th́ thời bấy giờ, khách tới lễ thần. Ông từ giữ lại phân nửa lễ vật. Song trường hợp này ông không biết đối xử ra sao. Trả lại hết hay không trả. V́ thường các thân vương đến lễ đền xong, bao giờ cũng để lại hết lễ vật. Nhưng có một lần người trong phủ Vũ-Đức vương đến lễ lại mang về hết. Mỹ-Linh hiểu ư, nàng nói:

    - Bát, đĩa, mâm ông cho tôi xin lại. C̣n lộc, ông cứ giữ hết, mai cho người khó.

    Ba anh em lại lên xe ngựa hướng phủ Khai-Thiên vương. Gần tới phủ, ḷng Mỹ-Linh nao nao những cảm t́nh khác lạ. Lát nữa đây, nàng gặp lại phụ vương, sau gần một năm xa cách. Nàng sẽ gặp lại em trai, gặp lại các em gái. Nhưng nghĩ đến phải cúi đầu lạy mấy bà phi của phụ vương, nàng thấy buồn ḷng.

    Trước đây vương mẫu của nàng sinh được bốn người con. Nàng là gái đầu ḷng. Kế đến hai em gái tên Kim-Thành, và Trường-Ninh. Cuối cùng tới người em trai tên Nhật-Tôn. Khi Nhật-Tôn được ba tuổi th́ xẩy ra thảm trạng khiến vương mẫu nàng qua đời. Trước kia phụ vương cực kỳ sủng ái vương mẫu, bà lại là chính phi. Chị em nàng cũng được phụ vương yêu thương. Sau khi vương mẫu qua đời, con các bà phi khác được sủng ái hơn. V́ vậy nàng phải đi ở với Khai-Quốc vương.

    Khi nàng rời Thăng-long về Trường-yên, phụ vương có ba bà phi họ Mai, họ Vương, họ Đinh. Chưa bà nào được phong làm chính phi. Ngôi chính phi vẫn c̣n bỏ trống. Thành ra trong ba bà, đang diễn ra mối tương tranh để ngồi vào vị thế của vương mẫu nàng.

    Hồi mới lên ngôi vua, mối ưu tư đầu tiên của vua Lư Thái-tổ là chú ư đến việc tuyển chọn người kế vị. Gương vua Đinh bỏ trưởng lập thứ, đưa đến Đinh Liễn giết em vẫn c̣n đó. Lại nữa khi vua Lê băng hà. Các con tranh quyền, đưa đến chém giết nhau khủng khiếp. V́ vậy ngài mới quyết định rằng tất cả các con trai đều được phong thái tử, không chỉ định người kế vị. Như vậy các thái tử luôn luôn phải tỏ ra có đức độ, cũng như tài ba, để hy vọng được truyền ngôi.

    Nhà vua có ba bà hoàng hậu là Tá-Quốc sinh ra công chúa An-quốc gả cho Đào Cam-Mộc, kế đến công chúa thứ nh́ được phong Lĩnh-Nam bảo quốc ḥa dân công chúa. Thứ ba đến Đức-Chính, hiệu Phật-Mă, tước phong Khai-Thiên vương, sinh ra Mỹ-Linh.

    Hoàng hậu Lập-Nguyên sinh Long-Bồ tước phong Khai-Quốc vương cùng bốn công chúa. Hoàng hậu Lập-Giáo sinh hai con trai, được phong Đông-Chinh vương và Vũ-Đức vương. Sau này, thu dụng thêm một mỹ nhân sắc phong Tây-cung quư phi họ Đàm. Bà là con của một đại thần tên Đàm Can, hiện giữ chức đô nguyên soái, tổng trấn Thăng-long. Quư phi c̣n là chị của Đàm Toái-Trạng, cùng Đàm An-Ḥa, sinh ra một trai nữa. Vị hoàng tử này không được phong vương, v́ ông ngoại với cậu phạm tội đại nghịch, sẽ nói sau.

    Tổng cộng vua Lư Thái-tổ có mười ba con gái, đều được phong công chúa. Riêng trường hợp Mỹ-Linh, nàng là con gái Khai-thiên vương, chỉ được phong quận chúa như những cô em nàng cùng các cô con chú. Năm trước đây, vương mẫu nàng qua đời trong một cuộc mưu sát của kẻ vô danh. Thuận-Thiên hoàng đế biết cái chết đó, anh em người thiếp yêu của ngài là Đàm qúi phi có liên hệ.

  3. #43
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Khai-Quốc vương xin thụ lư. Ngài truyền xếp nội vụ lại. Để an ủi Khai-thiên vương, ngài đặc cách phong cho Mỹ-Linh làm công chúa, như vậy ngụ ư ngài ngầm hứa sẽ truyền ngôi vua cho vương. Cho nên vương đặc biệt sủng ái nàng. Ba bà thiếp càng tranh dành nhau quyết liệt. Nếu được làm vương phi, th́ sau này đương nhiên thành hoàng hậu. Bà nào là hoàng hậu th́ con trai sẽ trở thành vua.

    V́ vậy ba bà đều t́m cách ngầm hại nhau, cùng t́m cách dèm pha chị em Mỹ-Linh. Trời sinh Mỹ-Linh có sắc đẹp huyền ảo. Nội trong cung vua, không ai sánh kịp. Đó là một lư do, khiến các bà càng ganh ghét nàng.

    Khai-Quốc vương thấy vậy, đề nghị với anh, giao Mỹ-Linh cho vương nuôi. Khác với anh, dạy con rất nghiêm. Bố con ít khi nói truyện thân mật. Khai-Quốc vương đối xử với các cháu bằng t́nh cảm chân thực. Khi cần dạy dỗ, vương rất nghiêm khắc. C̣n ngoài ra, chú cháu thân thiết đằm thắm. Bất cứ đi đâu vương cũng mang Mỹ-Linh theo. Vương muốn Mỹ-Linh sẽ có vơ công cao như công chúa An-Quốc. Có tài kinh bang, tế thế như công chúa Bảo-Ḥa, đang làm vua Bắc-biên.

    Xe tới cổng vương phủ. Lính canh thấy Mỹ-Linh, vội hành lễ. Xe chạy thẳng đến chính đường. Mỹ-Linh xuống xe. Một tỳ nữ trông thấy nàng, mừng mừng tủi tủi hỏi:

    - Công chúa đă về đấy à? Nhà đang có sự.

    Mỹ-Linh hỏi:

    - Việc ǵ vậy?

    Tỳ nữ nói:

    - Quận chúa Kim-Thành, Trường-Ninh cùng quận chúa Hồng-Phúc gây với nhau. Đinh phi ngày nào cũng kiếm truyện với thế tử Nhật-Tôn. Vương gia nổi giận lôi đ́nh.

    Hồng-Phúc là em gái, bằng tuổi nàng, con vương phi họ Đinh. Vương phi họ Đinh con tiết-độ sứ Đinh Ngô-Thương, đang trấn thủ Thanh-hóa. Hồng-Phúc thường ỷ thế mẹ, gây gổ với chị em nàng luôn.

    Mỹ-Linh hỏi sẽ:

    - Phụ vương hiện ở đâu?

    - Vương gia cùng ba vương phi đều đang ở pḥng luyện vơ. Mời công chúa đến đấy ra mắt vương gia.

    Mỹ-Linh cùng anh em Bảo-Ḥa đẩy cửa bước vào. Giữa vơ đường, Khai-Thiên vương ngồi trên chiếc ghế lớn. Cạnh ông, ba bà phi trong quần áo mầu sặc sỡ. Phía sau, một số vơ sĩ ngồi khoanh tay. Giữa pḥng, Kim-Thành đang đấu với Hồng-Phúc. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa tiến tới trước mặt Khai-Quốc vương qùi gối hành đại lễ, chúc phúc.

    Khai-Thiên vương xa con gái gần năm. Bây giờ gặp lại, thấy nàng lớn hẳn lên, nhan sắc càng diễm lệ. Ông truyền:

    - Con đứng dậy đi.

    Ông thấy anh em Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa gật đầu:

    - Hôm trước bố mẹ cháu nhân sự ở trấn Thanh-hóa, về qua đây có nói hai cháu cùng Mỹ-Linh lĩnh trọng trách chưa về được. Ta tưởng mấy hôm các cháu về. Không ngờ nay gần năm mới xong. Thôi các cháu đứng dậy đi.

    Vương quát lớn:

    - Ngừng tay!

    Kim-Thành, Hồng-Phúc cùng ngừng đấu, bái tổ rồi đứng hai bên chắp tay chờ lệnh. Khai-Thiên vương hướng vào vị vơ sư phụ trách huấn luyện:

    - Xin giáo đầu tiếp tục luyện vơ cho các con ta cùng vệ sĩ. Lát nữa ta trở lại.

    Ông vẫy tay cho Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái theo ông ra ngoài. Khác hẳn với em là Khai-Quốc vương, đằm thắm, giản dị, tính t́nh nồng hậu, mau mắn. Khai-Thiên vương nghiêm cẩn, ít nói, không bao giờ ông đùa. Ông giận hờn, hay vui vẻ ít hiện ra nét mặt. Con gái yêu là Mỹ-Linh, xa cách hơn năm, thế mà nay bố con trùng phùng, ông chỉ hỏi thăm có một câu, rồi vẫy nàng theo.

    Đi theo Khai-thiên vương, Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái cùng có cảm nghĩ như nhau. Nếu là Khai-quốc vương, ông đă gọi các cháu lại ngồi cạnh, rồi hỏi han mọi sự diễn ra trong khi xa cách. Đây Khai-thiên vương lạnh lùng đến phát ớn.

    Tới căn nhà lớn, nơi đặt thư pḥng, vương truyền cho vơ sĩ canh gác phía ngoài, tuyệt đối không cho ai nghe trộm, dù người đó là vợ con ông. Ông truyền Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa ngồi, rồi ông hỏi:

    - Hồi đầu xuân, phụ hoàng ban chiếu chỉ phong con làm công chúa B́nh-dương, con có rơ tại sao không?

    Mỹ-Linh biết việc nàng được phong công chúa, nâng địa vị lên ngang với phụ vương và các chú, các cô hẳn đă gây ra nhiều bất lợi cho phụ vương nàng. Cho nên gương mặt vương kém vui, đăm chiêu. Nàng đă biết rơ tại sao được ông nội sủng ái đặc biệt như vậy rồi. Nhưng muốn biết kết quả không hay về vụ này đă có những ǵ diễn ra khi nàng vắng nhà. Nàng hỏi ngược lại:

    - Thưa phụ vương, thần nhi vắng nhà đă lâu. Ở ng̣ai, thần nhi chỉ biết tuân chỉ dụ của cô mẫu, thúc phụ. Không biết thần nhi đă làm ǵ để phụ vương buồn ḷng.

    Khai-Thiên vương lắc đầu:

    - Con không làm ǵ cho ta buồn. Có điều những việc con làm ở ng̣ai thành công quá, Khu-mật-viện tâu lên, khiến ta là mũi dùi của mọi sự tranh dành. Ta biết, khi con rời ta, coi như vơ chỉ biết mấy thức nội công Tiêu-sơn tập cho khoẻ mạnh. Văn thực đáng khen tài. Nhưng con vốn ngây thơ, kinh nghiệm một chút không có, làm sao hành sự lại mẫn tiệp như Khu-mật-viện tâu về? Ta, ta không c̣n lạ ǵ Khai-quốc vương. Vương muốn đi tu, không muốn làm vua. Vương xin con để làm con nuôi. V́ yêu con quá, mà bao nhiêu việc làm của vương. Vương đều bảo do con làm.

    Ông thở dài:

    - Phụ hoàng ta tuổi hạc đă cao. Anh em chúng ta đến tuổi trên ba mươi cả. Người nào cũng có tài kinh bang, tế thế, có tài cầm quân, công lao với xă tắc đă dày. Bỗng dưng vương mẫu con qua đời một cách đau đớn khôn tả. Vụ này có liên quan tới Đàm Toái-Trạng và Đàm quí phi. Khắp triều đ́nh không ai biết cả. Chỉ duy ta với Khai-quốc vương biết.

    Vương nh́n lên nóc nhà:

    - Vương xin phụ hoàng để cho Khu-mật viện thụ lư. Phụ hoàng đă nói thực như sau: tuổi trời ta đă cao. Ba vị ḥang hậu đều có đức, song không biết hầu hạ ta. Duy Đàm quí phi hầu ta, làm cho ta vui ḷng. Ta làm vua, giầu có ức vạn, chăm lo hạnh phúc cho toàn dân. Ta chỉ mong được yên hưởng thanh phúc với quí phi. Vậy con đừng làm ta phải buồn. Do thế Khai-quốc vương đành im lặng. Phụ hoàng an ủi ta bằng cách phong cho con làm công chúa B́nh-dương, cử làm đại diện người tế mộ Lệ-hải bà vương. Các em ta, cũng như quần thần đều cho rằng cử chỉ đó của phụ vương ngụ ư chỉ định ta làm người thừa kế. V́ vậy có biết bao miệng thế dèm pha ta. Các em kèn cựa ta.

    Bảo-Ḥa đă từng cầm quyền, thông thạo quan trường hơn Mỹ-Linh nhiều, nàng thương hại ông cậu. Nàng an ủi:

    - Khi lên đường đuổi theo bọn Địch Thanh đến trấn Thanh-hóa, mạ mạ cháu cũng nói cho cháu biết cậu đang bị nhiều người kèn cựa. Thưa cậu, c̣n những việc chúng cháu với Mỹ-Linh làm là sự thực, chứ không phải do cậu hai thương chúng cháu, rồi nói tốt đâu.

    Mỹ-Linh tiếp lời Bảo-Ḥa:

    - Con nghĩ trong trường danh lợi, đầu dễ bạc. Phụ vương chẳng nên lao tâm khổ tứ tranh dành ngôi trừ quân làm ǵ. Cứ thản đăng sống ngoài ṿng cương tỏa như sư phụ con có phải sung sướng không?

  4. #44
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử-Hồi 11 :Hậu Thế Tri Âm Như Dục Vấn -Đoạn Trường Tục Kư Thử Dư Âm --

    Thuận Thiên Di Sử-

    Hồi 11 :

    Hậu Thế Tri Âm Như Dục Vấn -Đoạn Trường Tục Kư Thử Dư Âm --

    Hậu thế tri âm như dục vấn
    Đoạn trường tục kư thử dư âm
    Dịch:
    Tri âm ai đó ngàn sau
    Đoạn trường xin hăy v́ nhau tỏ bày.
    (Hà-thượng-Nhân) (1)
    Vương lắc đầu:
    - Con hiểu một mà không hiểu hai. Ta nay lâm thế cỡi cọp rồi. Bước xuống e mất mạng. Mạng ta mất đă đành, đến các con cũng khó an ṭan. Thời Lê, tấm gương c̣n đó. Khi em tranh dành được ngôi vua, việc đầu tiên họ nghĩ ngay đến trừ mầm mống nội loạn. Ta là con trưởng, tay cầm trọng binh, đă từng xông pha trận mạc, công lao cũng nhiều, uy tín không nhỏ. Bây giờ bất cứ người em nào lên làm vua, việc đầu tiên họ nghĩ tới trừ ta trước.
    Mỹ-Linh chợt nhớ lại Bắc-sử, những ǵ chép trong Chiến-quốc sách, trong Hán-sử, trong Tấn-sử, Tùy-sử, Đường-sử sống dậy. Khi người ngoài tranh dành ngôi vua với nhau, kẻ thắng dành cho người bại đất sống. Như khi vua Vơ-vương đánh Trụ, vẫn phong cho con cháu vua Trụ một nước nhỏ để thờ cúng tổ tiên. Thế mà khi vua Hán Văn-đế lên ngôi vua, Triệu-vương Như-Ư bị giết thảm. Chỉ v́ trước đó Cao-tổ Lưu Bang định truyền ngôi cho vương. Đường Thái-tôn tranh ngôi vua, lập tức giết anh là Kiến-Thành, em là Nguyên-Kiệt.
    Mỹ-Linh nghĩ đến Khai-quốc vương, nàng hỏi:
    - Khai-quốc vương hiện nắm binh quyền trong tay. Không lẽ chú hai lại buông tay nh́n phụ vương bị hại sao?
    Vương thở dài:
    - Trong các anh em, chú hai là người duy nhất không hại ta, không tranh dành với ta. Nhưng giữa ta với chú hai có một hố ngăn cách. V́ mẫu hậu ta trước đây nghi ngờ chú hai, nên có nhiều lời dèm pha người. Rồi sau đó, phụ hoàng nghe lời xàm tấu của cung nữ, thái giám hầu hạ mẫu hậu ta nói rằng chú hai làm phản. Đang đêm phụ hoàng cùng ta đem quân đến Trường-yên, mới nảy ra việc chú hai bị hàm oan. Từ đấy hố chia rẽ càng lớn. Hai cung nữ, ba thái giám hầu mẫu hậu ta bị xử tử. Phụ hoàng c̣n trao trọng quyền cho chú hai v́ biết chú hai không thích làm vua. Hôm trước ta có ḍ ư chú hai về việc giúp ta. Chú hai nói thẳng ra rằng chú không giúp bất cứ ai trong anh em ta tranh dành ngôi vua. Người nào được phụ hoàng truyền ngôi, th́ chú hai giúp người đó.
    Vương nh́n Bảo-Ḥa:
    - Ta t́m hậu thuẫn ở mạ mạ cháu. Mạ mạ cháu với ta vốn bất ḥa từ nhỏ. Cho nên ta có nói cũng vô ích. Chỉ duy có công chúa An-Quốc là hứa giúp ta. Nhưng công chúa chỉ thích trồng hoa, tập vơ, c̣n truyện triều đ́nh không màng tới.
    Bảo-Ḥa suy tính, rồi hỏi:
    - Trong các cậu, hiện ai là người thường cạnh tranh với cậu hơn cả?
    - Có hai người. Một là chú ta, tước phong Dực-Thánh vương. Em ta là Vũ-Đức vương. Sở dĩ chú ta cũng tranh dành, v́ phụ hoàng có lần muốn theo gương vua Tống Thái-tổ Triệu Khuông-Dẫn, nhường ngôi cho Tống Thái-tôn là Triệu Khuông-Nghĩa. Hai vị vương đều có vơ công cao, cầm trọng binh trong tay.
    Bảo-Ḥa nhớ lại hành tung của Dực-Thánh vương với bọn Tống, mà nàng cùng Mỹ-Linh gặp trên đường từ Thiên-trường về Thăng-long. Nàng định đem ra nói với Khai-thiên vương. Nhưng nhớ lại hôm mới về Thăng-long, Khai-Quốc vương dặn mọi người không được tiết lộ vụ này. Theo vương, th́ cứ để vậy theo dơi, mới biết rơ âm mưu bọn Tống. C̣n tiết lộ ra, chúng sẽ mua chuộc các thân vương khác, e không biết đâu mà ṃ.
    Nàng nói xa xôi:
    - Thưa cậu, cháu nghĩ Dực-thánh vương không đủ tư cách làm vua Đại-việt. Cho dù người có được truyền ngôi, th́ vơ lâm sẽ nổi lên chống đối. Cậu cứ mặc cho vương tranh dành.
    Khai-thiên vương biết Bảo-Ḥa không phải là người gặp đâu nói đó. Nàng đưa ra nhận xét về Dực-Thánh vương, chắc có những yếu tố quan trọng mà nàng không thể nói ra.
    Khai-thiên vương thấy Bảo-Hoà có nhận xét chính xác. Ông gật đầu:
    - Đành rằng thế. Nhưng Dực-thánh vương lại rất được ḷng mạ mạ cháu. Người đă hỏi cháu cho đứa cháu trai đích tôn. Dường như tên Hưng-Long th́ phải. Hưng-Long học văn, học vơ đều thành. Tính t́nh lại mẫn tiệp, được phụ hoàng rất mực sủng ái. Do vậy thanh thế phủ Dực-thánh càng cao.
    Bảo-Hoà nhăn mặt:
    - Thưa cậu, cháu xin nói thực. Dù mạ mạ đánh què, cháu cũng không lấy thằng Hưng-Long mặt trắng đâu. Cái thứ đó chẳng không làm lên bất cứ việc ǵ. Không biết y học vơ với ai?
    - Y là đệ tử chân truyền của đại sư Nguyên-Hạnh chùa Sơn-tĩnh Cửu-chân. Hiện y thống lĩnh lực lượng thiếu niên Hồng-hương vùng Thăng-long và Thiên-trường, Trường-yên. Thế lực rất lớn.
    Nghe đến Nguyên-Hạnh, Bảo-Hoà, Mỹ-Linh đưa mắt nh́n nhau. Nhưng hai người không dám tiết lộ những ǵ mắt thấy tai nghe ở Thanh-hoá, v́ Khai-quốc vương dặn giữ kín.
    Khai-thiên vương ngừng lại một lát, tiếp:
    - Chỉ lát nữa, phụ hoàng ta sẽ họp tất cả con cháu tại lầu Thúy-hoa. Ta linh cảm thấy việc này rất quan trọng. Cho nên ta cho con biết trước, hầu liệu mà đối đáp.
    Ông nh́n Thiệu-Thái:
    - C̣n cháu, cháu liệu mà trả lời với phụ hoàng ta. V́ các quan trấn Thanh-hóa đều thượng biểu rằng cháu với B́nh-dương có t́nh ư. Cháu đă được mạ mạ hỏi vợ cho. Vợ cháu là con động trưởng động Vật-ác tên Vi Huệ-Chân. Chỉ c̣n chờ ngày cưới. Cháu không thể làm như thế. Hơn nữa việc dựng vợ, gả chồng do cha mẹ. Không có phép cha mẹ, mà trai gái tằng tịu với nhau là trọng tội. Kể từ giờ này, ta cấm cháu với B́nh-dương gần nhau. Bằng trái mệnh ta chặt đầu cả hai. Ta đă quyết gả B́nh-dương cho em trai Đàm quư phi tên Đàm An-Ḥa.
    Mỹ-Linh, Thiệu-Thái nghe vương nói, hai người như bị dội một thùng nước lạnh lên đầu giữa mùa đông. Cả hai nh́n nhau, mặt nhợt nhạt.
    Bảo-Hoà hỏi lại vương:
    - Thưa cậu! Cậu có biết rơ về Đàm An-Ḥa không? Lại nữa cái chết của mợ hai có liên quan tới anh em họ Đàm. Cậu không nên gả Mỹ-Linh cho y. Vả y là một đứa lêu lổng. Văn không thông, vơ không lực. Suốt ngày ăn chơi trên ghẹo lương gia phụ nữ, chỉ biết dựa hơi cha, anh, chị.
    Khai-thiên vương cau mày:
    - Đành rằng thế. Nhưng trong các thiếu niên ngang tuổi với Mỹ-Linh, không ai hơn An-Ḥa. Đàm Can hiện là tể thần số một của triều đ́nh. Năm con trai, th́ bốn làm tiết độ sứ, tuyên vũ sứ, an vũ sứ trọng trấn ở ngoài. Con gái làm quư phi. Ông ta đang giữ chức đô nguyên soái, thái phó, tổng trấn Thăng-long

  5. #45
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Khai-thiên vương tiếp:
    - Mỹ-Linh chưa tập vơ, bây giờ cũng nên luyện tập cho thân thể khoẻ mạnh, chứ chỉ học văn không th́ không đủ.
    Nghe phụ vương nói, Mỹ-Linh mừng thầm, v́ phụ vương chưa biết những ǵ xẩy ra cho nàng hơn năm qua. Về vơ công, hiện giờ trong triều khó ai bằng nàng. Thế mà phụ vương nàng không biết . Nàng hy vọng sư thái Tịnh-Huyền, cùng với sư phụ Huệ-Sinh có thể giúp nàng với Thiệu-Thái được.
    Khai-thiên vương tiếp:
    - Thôi chúng ta trở lại vơ đường.
    Vương đi trước, Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa theo sau. Vào vơ đường, vương ngồi trên ghế chủ vị. Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái đứng ra sau vương, khoanh tay hầu.
    Giáo đầu lại cho Kim-Thành với Hồng-Phúc tái đấu. Mỹ-Linh chú ư theo dơi. Nàng kinh ngạc đến ngẩn người ra, v́ Kim-Thành dùng vơ công Tiêu-sơn. C̣n Hồng-Phúc dùng một thứ vơ công rất lạ. Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái cũng quay lại nh́n nàng như cùng hỏi tại sao. Mỹ-Linh trả lời bằng cái lắc đầu.
    Kể về công lực, Kim-Thành với Hồng-Phúc ngang nhau. Nhưng về chiêu số Kim-Thành sút kém rơ rệt. Mỹ-Linh biết rơ nguyên do. Đối với các vơ công phái khác, chỉ tập một năm đă có một bản lĩnh khá. C̣n vơ công Tiêu-sơn phải luyện tới năm thứ ba trở đi mới có kết qủa. Nhưng bất cứ vơ công môn phái nào, luyện tới năm thứ tư trở đi, đều thua vơ công Tiêu-sơn.
    Tuy Hồng-Phúc dùng những quái chiêu, nhưng Kim-Thành vẫn công thủ giữ kín môn hộ vững chắc. Mỹ-Linh biết Kim-Thành được phụ vương nàng huấn luyện căn bản rất vững, nhưng không ra ngoài bộ Pháp-vân quyền hoặc bộ Tiêu-sơn hộ thể quyền.
    Th́nh ĺnh Hồng-Phúc tấn công liền ba quyền, Kim-Thành lùi ba bước, gần tới chân tường. Hồng-Phúc lui lại phát một chưởng. Chiêu số rất quái dị. Kim-Thành đành khoanh tay trước ngực chịu đ̣n. Khai-thiên vương chuyển thân ḿnh một cái, tay ông xuyên vào giữa Kim-Thành với Hồng-Phúc. Hồng-Phúc bị đẩy bật lui lại. Khai-thiên vương tát Hồng-Phúc hai cái liền. Người Hồng-Phúc bị bật văng về sau. Nàng ôm mặt đứng tần ngần.
    Khai-thiên vương quát lên:
    - Mi học ở đâu ra chưởng pháp này?
    Vương mẫu Hồng-Phúc là con gái Đinh Ngô-Thương, hiện giữ chức tiết độ sứ, tổng trấn vùng Thanh-hóa, thanh thế rất lớn. Bà nhập tuyển cung trước vương mẫu Mỹ-Linh, nhưng chỉ được phong phu nhân. Bà thấy con gái bị đ̣n, th́ chạy xa xoa má cho Hồng-Phúc rồi hỏi:
    - Vương gia. Hai trẻ đang dượt vơ với nhau. Tại sao vương gia bênh Kim-Thành, mà đánh Hồng-Phúc? Chiêu chưởng vừa rồi do thân phụ thần thiếp dạy cho nó đó. Ông ngọai dạy cháu, nào có ǵ lạ?
    Khai-Thiên vương đang đinh cật vấn con gái, th́ có tên thái giám bước vào hành lễ:
    - Khải tấu vương gia. Đă đến giờ khởi hành đi chúc thọ hoàng thượng. Hoàng thượng có chỉ dụ truyền vương gia đem tất cả thế tử, các vương phi, cùng quận chúa nhập Hoàng-Thành chầu ngay lập tức. Hoàng thượng đang thiết đại yến.
    Thời vua Lư Thái-tổ mới lên ngôi, ngài ấn định thiết đại triều một tháng sáu lần vào ngày ba, tám, mừơi ba, mười tám, hai mươi ba và hai mươi tám. C̣n tiểu triều th́ bất cứ lúc nào có việc khẩn, hoàng đế sẽ cho thiết. Tiểu triều gồm các thái tử, tam-công, tể tướng, sáu vị thượng thư sáu bộ, đô nguyên soái, các quan trong Khu-mật viện. C̣n đại triều cũng vẫn những vị trong tiểu triều thêm các thân vương, thân vệ điền tiền chỉ huy sứ cùng các quan văn từ cấp thái bảo trở lên.
    Linh tính báo cho Khai-thiên vương biết có biến cố quan trọng, nên phụ-hoàng mới cho thiết tiểu triều khẩn cấp như vậy. Ông truyền:
    - Các bà chuẩn bị thực mau.
    Ông nói với Mỹ-Linh:
    - Con với Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa cũng đi cùng. Con có gia nhân nào theo hầu không?
    Mỹ-Linh nghĩ tới Đỗ Lệ-Thanh, nàng nói:
    - Con có đem theo một nữ nô bộc, tuổi trên bốn mươi.
    - Vậy con cũng nên cho theo vào hoàng cung luôn.
    Khai-thiên vương cùng ba bà phi đi trên một chiếc xe ngựa. Xe của Mỹ-Linh tương đối rộng lớn, nàng cho hai em gái Kim-Thành, Trường-Ninh đi cùng. C̣n lại các con của ba bà phi đi trên một chiếc, do Hồng-Phúc dẫn đầu. Chị em xa cách lâu ngày, bây giờ gặp lại nhau. Mỹ-Linh kể về chuyến đi của ḿnh cho các em nghe. Tính t́nh nàng chân thật, ôn nhu. V́ vậy dù những biến cố nguy nan, nàng cũng chỉ thuật lướt qua mà thôi. Kim-Thành nhỏ hơn Mỹ-Linh một tuổi, Trường-Ninh nhỏ hơn Mỹ-Linh hai tuổi. Hai nàng nghe chị kể, trong ḷng thầm mơ sẽ được đi ra ngoài như vậy.
    Mỹ-Linh nhớ đến người em trai út, hỏi Kim-Thành:
    - Nhật-Tôn đâu?
    __________________

  6. #46
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Kim-Thành thở dài:
    - Mấy bà vương phi thường khắt khe, ác độc với nó, nên phụ vương cho nó ở trong cung Long-thụy tại Hoàng-thành với nhũ mẫu. Trên đường đi, chúng ta sẽ đón nó.
    Xe vào trong Hoàng-thành, đến cung Long-thụy. Xe ngừng lại. Kim-Thành bước xuống, định vào t́m em, đă thấy nhũ mẫu dắt nó ra.
    Nhũ mẫu Nhật-Tôn là một thiếu phụ tuổi khỏang hai mươi, hai mốt, tên Nương. Dáng người bà cao, mảnh khảnh. Khuôn mặt thanh tú. Chồng bà hiện giữ một chức quan văn nhỏ trong phủ Khai-thiên vương. Bà thấy Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái vội hành lễ. Mỹ-Linh tháo chiếc ṿng ngọc trên tay, mà hôm trước tiết độ sứ Đinh Ngô-Thương đă tặng nàng làm lễ diện kiến. Nàng cầm tay vú Nương, đeo ṿng ngọc vào, rồi nói bằng giọng nhu ḿ:
    - Hơn năm nay mới gặp vú. Hồi này trông vú khỏe mạnh hơn trước. Tôi thay mặt ông nội Nam du, mang quà về tặng vú đấy. Thế nào em tôi ngoan chứ?
    Vú Nương cảm động, nước mắt rưng rưng:
    - Đa tạ công chúa. Hồi này thế tử bắt đầu học chữ. Quan thái phó Lư Đạo-Thành khen thế tử thông minh lạ thường. C̣n vơ th́ thế tử chưa có sư phụ.
    Mỹ-Linh vẫy tay gọi Nhật-Tôn. Nó chạy lại. Nhật-Tôn sinh ra hơn ba năm th́ mẹ mất. Tuy được nhũ mẫu săn sóc, nhưng nó vẫn thấy thiếu một cái ǵ, mà tuổi nó, không biết diễn tả. Nó chỉ biết đeo theo các chị gái. Nhưng các chị gái bị phụ vương ép học văn, học may, học thêu, cùng học cung cách của một quận chúa. Chiều tối c̣n phải luyện vơ nữa. V́ vậy nó cảm thấy bơ vơ cô đơn. Trong các chị gái, nó thích nhất Mỹ-Linh. Không may cho nó, năm trước đây, Mỹ-Linh lại phải rời phủ Khai-thiên vương về ở trong phủ Khai-quốc vương. Gần năm nay, bây giờ nó mới gặp lại nàng.
    Vừa trông thấy Mỹ-Linh, nó chạy tới ôm lấy cổ nàng, rồi không hiểu nghĩ ǵ, nó tu lên khóc. Nó khóc nức nở, khóc nghẹn ngào. Mỹ-Linh bế bổng em vào ḷng, tay nàng ôm chặt đầu nó vào ngực, lấy khăn lau nước mắt cho nó:
    - Nín đi! Nín đi! Chị đă về đây. Chị thương em nhiều.
    Nhật-Tôn lại càng khóc lớn hơn. Nó nói trong nức nở:
    - Mẹ chết rồi! Bố bỏ em! Chị cũng bỏ em. Em ở một ḿnh. Em khổ lắm.
    Hai tay Nhật-Tôn ôm thực chặt cổ Mỹ-Linh, như sợ nàng đi mất. Mỹ-Linh dỗ em:
    - Thôi nín đi. Chị sẽ dẫn em đi chơi! Dẫn em ăn quà.
    Rồi không kiềm chế được, nàng cũng khóc. Thế là trên xe, Bảo-Ḥa, Kim-Thành, Trường-Ninh cũng khóc theo. Nhật-Tôn ngừng khóc trước, hai tay bá cổ chị, nó hỏi:
    - Chị Linh đừng bỏ em đi nữa nhé. Xa chị Linh em khổ lắm.
    Nước mắt Mỹ-Linh lại rơi trên mặt Nhật-Tôn. Nàng dỗ em:
    - Ừ chị ở lại với em. Em học chữ đến đâu rồi?
    Nhật-Tôn nói như con két. Nó thuật tất cả những ǵ nó học được cho chị nghe. Trong khi nó thuật, xe chuyển bánh tới lầu Thúy-hoa, là nơi nhà vua truyền con, cháu tới đó hội họp.
    Mỹ-Linh cùng các em lên lầu. Viên thái giám có bổn phận xếp đặt chỗ ngồi dẫn nàng vào Long-hoa đường là pḥng hội lớn nhất trên lầu Thúy-hoa.
    Trong Long-hoa đường tiệc đă bầy. Một cỗ lớn nhất, đặt trên sập sơn son thiếp vàng, chạm trổ h́nh hai con rồng chầu. Đó là cỗ dành cho hoàng đế và các hoàng hậu cùng quư phi. Phía trái, c̣n ba cỗ nữa, đặt trên ba sập, cũng chạm h́nh hoàng long, dành cho các bà phi tần, mỹ nữ của vua.
    Phía phải có một sập, trên chạm h́nh con phụng hoàng, dành cho Vũ-uy vương. Một sập chạm h́nh con kỳ lân dành cho Dực-thánh vương. Phía đối diện có bốn dẫy sập. Một dẫy chạm h́nh bạch mă dành cho Khai-thiên vương cùng vương phi, con cháu. Riêng Khai-quốc vương chưa có vương phi, con cháu, nên chỉ có một sập, trên bầy cỗ chay. V́ vương thường ăn chay. Một dẫy sập chạm h́nh con hổ dành cho Đông-chinh vương cùng vương phi, con cháu. Một dăy sập nữa chạm h́nh con voi, dành cho Vũ-đức vương với vương phi, con cháu. Tiếp sau, có mười ba cỗ trên mười ba sập, dành cho mười ba công chúa cùng pḥ mă.
    Mỹ-Linh được mời ngồi vào sập thứ nh́ trong dẫy sập dành cho phủ Khai-thiên vương. Nàng ngồi chung cỗ với Kim-Thành, Trường-Ninh, Nhật-Tôn. C̣n sập thứ ba dành cho các em nàng, nhưng là con của Mai, Vương, Đinh phi.
    Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa là con của đệ nhị công chúa, nên được mời ngồi vào sập dành cho mạ mạ nàng. Vô t́nh nàng được ngồi gần sập của công chúa An-Quốc cùng pḥ mă Đào Cam-Mộc.
    Mỹ-Linh đă quen với những cuộc hội họp như thế này, riết rồi nàng thuộc hết mọi thủ tục lễ nghi. Thông thường, mỗi năm vào các ngày ngày sinh nhật, ngày lên ngôi vua, ngày giỗ các tiên tổ và ngày tết Nguyên-đán đều có cuộc họp. Cuộc họp hôm nay không nằm trong thông lệ, chắc ông nội nàng định loan báo một quyết định ǵ.
    Mỹ-Linh đưa mắt quan sát một lượt. Kinh nghiệm cho biết cứ mỗi cuộc họp mới, số người lại tăng lên. V́ vác vương thu dụng thêm tỳ thiếp, cũng như sinh thêm con. Hiện giờ mới có bậc cháu của hoàng đế. Nàng tỷ mỷ nh́n một lựơt, nói với Kim-Thành:
    - Này em, trong các gia, chú hai không có con, cũng chẳng có vợ, thành ra trống trơn. C̣n đông nhất th́ phủ Vũ-uy vương với Vũ-đức vương. Phủ nhà ḿnh đứng hàng thứ ba.
    Trường-Ninh nh́n sang phía phủ Vũ-uy nói:
    - Dực-thánh vương là em của ông nội. V́ vậy các thế tử, quận chúa bên đó đều trên chúng ḿnh một vai. Có người lớn tuổi hơn phụ vương. V́ vậy con cháu họ lớn hơn bọn ḿnh. Bên phủ Dực-thánh không chú trọng văn học, ai cũng phải tập vơ. Vơ công họ rất cao.

  7. #47
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    Đến đó, một thiếu niên mặt trắng, môi hồng, trang phục ḷe loẹt từ phía bên phủ Dực-Thánh dơ tay vẫy chị em Mỹ-Linh. Mỹ-Linh nhận ra y là Hưng-Long. Mỹ-Linh vẫy tay đáp lại. Kim-Thành nói nhỏ:
    - Thằng Hưng-Long kỳ lạ lắm. Suốt ngày tô son, điểm phấn, ơng ẹo như con gái. Coi thực chướng mắt. Miệng nó luôn xưng em, nhún nhẩy. Ai cũng tưởng nó là con gái.
    Mỹ-Linh hỏi em:
    - Các em luyện vơ đến đâu rồi?
    Kim-Thành buồn rầu:
    - Hồi vương mẫu c̣n tại thế, phụ vương cho chúng ḿnh luyện vơ. Sau khi vương mẫu qua đời, phụ vương chỉ cho chúng em học văn. Rồi hồi đầu năm nay lại bắt luyện vơ trở lại. V́ vậy vơ công chúng em thua sút anh chị em phủ khác.

    Hồng-Phúc cười nhạt:
    - Chỉ có chị em nhà các cô vơ công thua sút người, chứ quận chúa phủ Khai-Thiên, có ai chịu thua người đâu? Hôm qua người đấu với ta suưt mất mạng, mà không nhớ ư?
    Mỹ-Linh chậm răi khuyên Hồng-Phúc:
    - Em không nên nói những lời khinh bạc như vậy. Chúng ta là con cùng một cha, như hoa cùng gốc. Kim-Thành với em luyện vơ với nhau, chứ có phải ra trận đánh nhau với quân thù đâu, mà phải kẻ sống người chết?
    Hồng-Phúc vẫn cứng đầu:
    - Người tuy lớn tuổi hơn ta, nhưng người chưa từng học vơ, th́ người lên mặt khuyên ta thế nào được? Ta biết người tự thị văn hay chữ tốt, vậy nếu nay mai có giặc, người hăy cầm bút viết sao cho giặc chết hết mới giỏi, chứ người mang đạo đức ra nói trong nhà nó thối hoăng lên ai mà chịu nổi?
    Mỹ-Linh vẫn kiên nhẫn:
    - Hồng-Phúc ơi. Tại sao em cứ thích gây truyện như vậy? Gây như thế có ích ǵ không? Bộ em tưởng vơ công cao, rồi muốn đánh ai, chửi ai cũng được sao?
    Hồng-Phúc dơ tay tát Mỹ-Linh bằng một chiêu quyền pháp rất kỳ lạ. Nếu Mỹ-Linh muốn, nàng chỉ búng tay một cái, Hồng-Phúc mất mạng ngay. Nhưng nàng thản nhiên để em tát ḿnh. Bộp một tiếng. Hồng-Phúc khoan khóai:
    - Chỉ có những cái tát như vậy mới có thể dạy dỗ cho những đứa vô duyên, thích lên mặt dạy đời. Ối chao ôi, chỉ có chiêu vơ công hạng bét mà tránh cũng không nổi.
    Mỹ-Linh chịu để cho em tát một cái, rồi lên tiếng khuyên giải. Nàng vừa định nói, th́ có tiếng hô:
    - Im lặng. Chuẩn bị hành đại lễ. Các vương phi, công chúa , pḥ mă giá lâm.
    Trong pḥng có hơn trăm người, đang cười nói ồn ào, bỗng im lặng. Từ các cửa của hai bên Long-hoa đường, các bà quần áo sang trọng, ngọc ngà sáng chói bước vào.
    Theo nghi lễ Hoàng-cung thời Lư, trong những lần hội như thế, th́ các thế tử, quận chúa tập hợp. Sau đó các vương phi, công chúa, pḥ mă mới tới. Tất cả mọi người phải quỳ gối cho đến khi các bậc trưởng thượng an tọa, rồi mới được đứng dậy.
    - B́nh thân.
    Tất cả đứng dậy.
    Mười ba công chúa, mười ba pḥ mă cùng hai mươi bốn bà vừa là vương phi, vừa là phu nhân của các vị thân vương vào Long-hoa đường. Long-hoa đường ồn ào hẳn lên, người này hỏi thăm người kia về công việc hàng ngày, về con cái học tập.
    Mỹ-Linh chú ư nhất đến công chúa An-Quốc cùng pḥ mă Đào Cam-Mộc. Kim-Thành hỏi Mỹ-Linh:
    - Ḱa Đào pḥ mă vẫn c̣n sống. Mà sao người ta nói người đă tạ thế. Đến nỗi sử quan cũng chép như vậy. Chị có biết ngyên do tại sao không?
    Mỹ-Linh đáp sẽ:
    - Trước đây pḥ mă Đào Cam-Mộc giúp ông nội thành đại nghiệp, rồi được ông nội gả cô là công chúa An-Quốc cho. Khi ông nội thu dụng chị của Đàm Toái-Trạng làm Tây-cung qúi phi, Đào pḥ mă cực lực phản đối, v́ người thấy vơ công anh em họ Đàm có đôi phần tà môn. Nhưng ông nội vẫn thu dụng. V́ vậy pḥ mă với cô cáo quan, ngao du sơn thủy. Trong hơn năm không có tin tức ǵ. Triều đ́nh cho rằng người đă tạ thế. Chỉ có chú hai biết rơ người ẩn ở Thanh-hóa, lập ra Vạn-hoa sơn trang. Chị đă kể cho em nghe ban năy, về những ǵ diễn ra khi chị đến đấy. Chị đoán chắc chú hai tâu lên ông nội. Ông nội sai sứ giả triệu hồi, v́ vậy cô An-Quốc với người phải về hội kỳ này.
    Công chúa An-Quốc lại bên công chúa Bảo-Ḥa thăm hỏi. Công chúa Lĩnh-Nam Bảo-Ḥa nắm tay chị, rơm rớm nước mắt:
    - Em ở Bắc-biên được tin anh chị cáo quan, vân du sơn thủy, rồi tuyệt tích. Phụ vương cho t́m khắp nơi không thấy. Cho đến hôm cháu Thiệu-Thái khám phá có người nuôi chim ưng, hàng ngày sai chúng tuần tiễu canh chừng động tĩnh bọn gian nhân ở chùa Sơn-tĩnh. Nó báo về cho chị. Chị biết ngay là vợ chồng em. Chị cho cậu hai biết. Cậu hai t́m ra chỗ ẩn thân của anh chị. Không biết nó sai anh chị những ǵ?
    Công chúa An-Quốc cảm động:
    - Anh chị ẩn thân, lập ra Vạn-hoa sơn trang, tưởng vui với cỏ hoa. Nào ngờ chạy không khỏi tầm tay của nó. Nó ghê thực. Nó dùng chim ưng truyền lệnh cho anh chị, bắt làm đủ mọi truyện. Rồi cách đây hai ngày, nó sai chim ưng đem chiếu chỉ triệu hồi anh chị về kinh, làm anh chị phi ngựa bất kể ngày đêm về đây. Cái thằng ghê thực, giá công-chúa Phùng Vĩnh-Hoa, hay tể tướng Nguyễn Phương-Dung thời vua Bà sống dậy cũng không hơn nó.
    Công chúa Lĩnh-nam Bảo-ḥa hỏi sẽ:
    - Tháng giêng năm trước nghe phụ vương tuyển trăm mỹ nữ nhập cung. Nghe đâu dành cho nó một cô đẹp nhất, rồi không ai thấy cô đó đâu. Cuối năm lại tuyển một trăm mỹ nữ, phụ hoàng cho nó cô xinh dẹp nhất, dường như là đệ nhất ca kỹ Long-thành tên Đào Hà-Thanh. Nhưng bấy giờ nó đang đi vi hành Thanh-hóa, nàng chờ nó gần năm. Khi trở về, nó đem nàng đi đâu mất.

  8. #48
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    An-Quốc gật đầu:
    - Nó hành sự thần không biết, quỉ không rơ. Có lẽ hỏi Mỹ-Linh hay con Bảo-Ḥa mới biết được. Cái thằng... hành sự ǵ cũng xuất quỷ nhập thần không ai hiểu nổi. Được cái nó thương các cháu. Cứ hỏi con Mỹ-Linh hay Bảo-Ḥa con th́ biết ngay. À, phụ hoàng cứ bảo nó có tim sắt, không bao giờ động trước người đẹp. Thế mà nó mới gặp một cô gái trong giới vơ lâm là mê ngay.
    Công chúa Lĩnh-nam Bảo-ḥa mở to mắt kinh ngạc:
    - Cô nào mà diễm phúc thế? À, em nghĩ ra rồi, trong lần gặp gỡ ở trấn Thanh-hóa, em thấy một cô xinh đẹp tuyệt trần, vơ công kiến thức rất cao. Cô ấy là con vị chưởng môn phái Đông-a th́ phải.
    Đào pḥ mă nói sẽ:
    - Cái cô đi cùng Bảo-Ḥa con, với Mỹ-Linh đến trang nhà ta đó. Lúc bấy giờ vơ công cô ấy ngang với công chúa. Nhưng bây giờ e hơn.
    Pḥ mă Thân Thừa-Quư kinh ngạc:
    - Tôi tưởng trên đời này, không có người đàn bà thứ nh́ vơ công bằng chị An-Quốc. Nào ngờ lại có một vị cô nương vơ công cao đến như thế ư?
    Đào Cam-Mộc cười :
    - Vơ công th́ c̣n có người sánh với nàng. C̣n mưu trí, tôi e tể tướng Phương-Dung thời vua Bà có sống lại cũng không hơn.
    Nội công Mỹ-Linh hiện rất cao thâm, v́ vậy hai bà cô nói truyện với nhau, nàng nghe rơ hết. Nàng biết tiếng nó hai bà dùng để chỉ Khai-quốc vương. Nàng nảy ra ư so sánh giữa phụ vương với Khai-quốc vương. Nàng thấy Khai-quốc vương quả là nhân vật có tài kinh thiên động địa, tính t́nh lại đằm thắm. C̣n phụ vương nàng tính t́nh nghiêm nghị, nhưng có tài cầm quân. Nếu nàng là ông nội, chắc chắn nàng truyền ngôi cho chú hai, chứ không truyền cho phụ vương.
    An-Quốc chỉ sang phía sập của phủ Khai-quốc vương lo lắng:
    - Phụ hoàng dành cho nó hai đệ nhất mỹ nhân, chả biết bây giờ hai nàng đó đâu? Lát nữa phụ hoàng hỏi đến, không biết nó sẽ trả lời sao? Chị e người nổi giận lôi đ́nh chứ đừng hy vọng bỏ qua. Bấy giờ hai chị em ḿnh cùng quỳ xuống xin tội cho nó, may mới thoát khỏi.
    Thân Thừa-Quư lắc đầu:
    - Đúng ra, đối với người ngoài, cậu hai thừa sức trả lời. Nhưng cậu là người con chí hiếu, nên tôi e cậu ấy sẽ không dám nói dối. Phụ hoàng hỏi hai cô đó đâu, cậu không dám nói thực, chỉ im lặng chịu tội.
    Công-chúa An-quốc tát yêu Bảo-Ḥa một cái:
    - Con cháu thơm này đẹp thực. Hôm trước nó với Mỹ-Linh ghé Vạn-hoa sơn trang. Chị thử chiết chiêu với nó. Công lực nó cao thâm không thua ǵ chị. Không biết nó học được ở đâu trọn bộ Phục-ngưu thần chưởng với Lĩnh-nam chỉ pháp. Cứ đà này, hơn năm nữa nó hơn chị đấy.
    Rồi bà thuật chi tiết mọi việc đă xẩy ra cho em nghe. Cuối cùng bà nói nhỏ:
    - Việc em định gả nó cho Hưng-Long, nên xét lại cẩn thận. V́ Nguyên-Hạnh với Hồng-hương thiếu niên, không phải thiện nhân đâu.
    Bỗng tiếng chiêng trống cùng trỗi dậy, trong Long-hoa đường im phăng phắc. Dứt ba hồi chiêng trống, có tiềng hô:
    - Hoàng thượng giá lâm. Tất cả quỳ gối.
    Thuận-thiên hoàng đế đi trước, phía sau ba bà hoàng hậu Tá-quốc, Lập-nguyên, Lập-giáo, Tây-cung qúi phi, rồi tới các vị thái tử.
    - B́nh thân.
    Mọi người đứng dậy. Thuận-thiên hoàng đế ngồi vào cái sập lớn, có hai con rồng sơn son thiếp vàng chầu. Các bà hoàng hậu, quư phi cùng ngồi trên một sập. Vũ-uy vương, Dực-thánh vương là anh, em hoàng đế, được về chỗ ngồi. C̣n các vị thái tử đứng hai bên sập, khoanh tay hầu hoàng đế với các hoàng hậu.
    Thuận-thiên hoàng đế vẫy tay cho phép các vị thái tử về chỗ. Sập nào cũng đầy người. Sập của Khai-quốc vương chỉ có ḿnh bé Thường-Kiệt ngồi đó từ bao giờ với Đỗ Lệ-Thanh. Trừ Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, ai cũng ngạc nhiên không hiểu Lệ-Thanh với Thường-Kiệt thân thuộc với vương ra sao?
    Công chúa An-quốc hỏi Bảo-Ḥa:
    - Con bé thơm! Ai ngồi trên sập cậu hai vậy?
    - Thiếu phụ đó tên Đỗ Lệ-Thanh, nữ tỳ của anh Thiệu-Thái. C̣n bé Thường-Kiệt, là con trai của tướng Ngô An-Ngữ, quản Khu-mật viện Nam Đại-việt.
    Hồng-Phúc nghe Bảo-Hoà nói, nàng liếc nh́n Đỗ Lệ-Thanh với Thường-Kiệt. Trong ḷng nàng nổi lên cơn giông tố:
    - Ta là quận chúa, c̣n phải ngồi sập nh́, đâu dám ngồi sập nhất với phụ vương! C̣n mụ tôi tớ với đứa trẻ con viên mạt tướng, mà lại ngồi sập nhất ư?
    Nàng định chạy lại đuổi Lệ-Thanh cùng Thường-Kiệt đi, th́ Nhật-Tôn đang ngồi trong ḷng Mỹ-Linh, nó chạy lại bên Khai-quốc vương. Vương bồng cháu vào ḷng, hôn lên mớ tóc nó. Rồi không biết nghĩ ǵ, hai giọt lệ vương rớt trên mặt cháu. Nhật-Tôn hỏi:
    - Chú hai nuôi chị Mỹ-Linh làm con hả?
    - Ừ!
    - Chú hai có thương con không?
    - Chú hai thương con nhất! Hơn cả chị Mỹ-Linh.
    - Chú hai nuôi con đi!
    Vương nh́n cháu, hai mắt ngây thơ chờ vương trả lời. Vương tự biết, ḿnh không thể hứa rồi bỏ qua được. V́ vậy vương im lặng suy nghĩ. Nhật-Tôn ̣a lên khóc:
    - Chú hai không thương con rồi.
    - Nín đi! Nín đi! Chú hai thương con. Chú hai cho con người bạn nghe.
    Vương chỉ bé Thường-Kiệt:
    - Thường-Kiệt chơi với Nhật-Tôn nào.
    Nhật-Tôn nín ngay, một tay nó ôm chặt lấy vương, như sợ vương đi mất. Một tay nó nắm lấy Thường-Kiệt. Sảnh đường đông đến mấy trăm người, không ai chú ư đến hai đứa bé nắm tay nhau. Có ai ngờ cái nắm tay đó, sau này làm nghiêng ngửa giang sơn Đại-tống, Chiêm-thành, Chân-lạp.
    Thuận-thiên hoàng đế phán:
    - Cùng các con, các cháu. Hôm nay ta cho hội các con, các cháu lại đây để cùng nhau hưởng sơn hào hải vị của nước Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua tiến cống. Sau đó, ta sẽ ban hành một số chỉ dụ.
    Chú giải.
    (1)Hai câu thơ trên đây của Hà Thượng Nhân. Hà tiên sinh nhân cảm hứng đề tựa thi tập Con đường cải tạo của Dương Tử do Tổ-hợp xuất bản miền Đông Hoa-kỳ (1990) xuất bản. Bài thơ chứa chan t́nh cảm ngậm ngùi của người Việt trước cảnh tang thương có một không hai trong lịch sử. Xin mạn phép Hà tiên sinh cùng thi hữu Dương Tử ghi vào đây để độc giả thưởng lăm:
    Phiên âm:
    Khoái tai Dương-Tử Long Giao Ngâm
    Nhất phiến u hoài quán cổ câm.
    Báo quốc vô tài thân dĩ ngụy
    Lâm lưu hữu ư thủy do thâm.
    Thiên nhai viễn vọng sương vi vũ,
    Khúc tận tương khan lệ măn khâm.
    Hậu thế tri âm như dục vấn
    Đoạn trường tục kư thử dư âm.
    Dịch:
    Trời ơi một khúc Long Giao,
    Nỗi ḷng Dương-Tử nghẹn ngào xót xa.
    Chính là cũng nỗi ḷng ta,
    Cổ kim dồn cả tinh hoa vào người.
    Những mong giúp ích giống ṇi
    Bất tài giờ biến thành người Ngụy quân.
    Đọc thơ vạt áo ướt đầm
    Sông sâu xem thử tinh thần có sâu?
    Tri âm ai đó ngàn sau
    Đoạn trường xin hăy v́ nhau tỏ
    __________________
    Hắc Y Nữ Hiệp
    8.5 Thành Hỏa Hầu
    Tướng 1 Sao

    Bên hiên nhỏ ,gió hờn cành trúc ngoài song cửa
    Trong cơn mơ quay về Hà Nội xưa
    Mười dặm thác Bản Dốc , Chốn hoa nở thẳm sâu
    Bóng nguyệt soi cung đàn u nhă
    Thấp thoáng dáng người ngọc ngoảnh đầu
    Nắm tay chàng đi giữa mưa khói Ải Nam Quan

  9. #49
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669

    Thuận Thiên Di Sử-Hồi 12 :Vạn Hoa Đại Việt

    Thuận Thiên Di Sử-

    Hồi 12 :

    Vạn Hoa Đại Việt


    Theo như tục lệ, các Thái tử, Công chúa dâng lễ vật lên Hoàng đế, cùng đưa lời chúc tụng. Đúng luật thời bấy giờ, th́ con trai lớn dâng trước rồi theo thứ tự đến các con trai nhỏ. Sau đó tới các con gái lớn. Nhưng Thuận-thiên hoàng đế xuất thân quan vơ. Thủa mới lập nghiệp, công chúa An-quốc vơ công cực cao, theo giúp ngài chinh chiến lập nhiều công. V́ vậy bà được chúc đầu tiên, riết rồi thành lệ cứ theo trật tự con lớn chúc trước. Con nhỏ chúc sau. Luật triều Lư định rằng dù thái tử, dù công chúa, nếu chưa thành gia thất, vẫn bị coi như chưa trưởng thành.
    Thời cổ, các nước Á-châu gọi con trai của vua là Hoàng-tử. Trong các con, người nào được chỉ định làm trừ quân, tất sau này nói ngôi vua cha, được gọi bằng Thái-tử. Nhưng triều Lư có biệt lệ. Tất cả con trai Thuận-thiên đều được phong Thái-tử. Khi các thái-tử tuổi 13-14 được ban tước vương cho mở phủ đệ riêng, cùng cầm quân, thực tập phương sách cai trị, hầu sau này nếu lên nối ngôi cha không gặp bở ngỡ.
    Lư Long Bồ là con thứ nh́ của Thuận-thiên hoàng đế, đến tuổi 13, thụ phong Khai-quốc vương, truyền mở phủ đệ riêng. Vua và Hoàng-hậu tuyển cho vương nhiều cơ thiếp xinh đẹp. Nhưng Vương chỉ giữ lại vài người làm tỳ nữ hầu hạ, chứ không dùng làm cơ thiếp. Vương dùng hết cả tâm tư dùng vào việc học văn, luyện vơ, cùng thu phục nhân tâm thiên hạ. Phụ hoàng và mẫu hậu cho rằng vương khó tính nên chưa có cô gái nào lọt vào mắt xanh.
    Năm trước trong cuộc tuyển cung nữ, phụ hoàng đặc ân chọn Huệ Phương, Hà Thanh là hai thiếu nữ sắc nước hương trời, ôn nhu văn nhă cho Vương. Vương thu nhận hai nàng coi như một người bạn, rồi sau khi biết hai nàng có ẩn t́nh. Vương âm thầm trả hai nàng về với t́nh quân. Cho nên Vương trong cuộc dâng lễ vật, dù vương cầm quyền nghiêng nước, dù vương gần ba mươi tuổi, mà vẫn bị coi như nhỏ nhất, phải dâng lễ vật sau cùng.
    Công chúa An-quốc dâng lễ vật đầu tiên. An-quốc pḥ mă Đào Cam Mộc tiến tới trước sập rồng định qú xuống hành đại lễ. Nhưng đức vua đă đứng dậy, hai tay đỡ pḥ mă công chúa, ngài bùi ngùi cảm động :
    - Các con miễn lễ. Giang sơn này sỡ dĩ có ngày nay, một là do công của cô Hồng Châu, hai là do công của các con. Tiếc rằng cô Hồng Châu không c̣n tại thế. Hai con thích ngao du sơn thủy, đi lập Vạn-hoa sơn tranbg mà vẫn không quênquốc sự. Hôm Khai-quốc vương tấu về t́m được hai con, ta cùng các hoàng hậu mừng đến trẻ được mấy tuổi.
    Công chúa An-quốc định tâu với phụ hoàng về việc cô mẫu, công chúa Hồng Châu c̣n tại thế. Nhưng bà nhớ đến chuyện Khai-quốc vương yêu cầu phải giữ kín, hầu giữ thể diện cho Thân Thiệu Anh, Thân Thừa Quư.
    Đức vua rút thanh kiếm Thượng phương trao cho pḥ mă Đào Cam Mộc :
    - Trước phủ Khai-quốc vương tổng trấn Thanh-hóa. Mới đây ta chuyển vùng Nam Đại-việt thống thuộc về phủ Khai-quốc vương kiêm nhiệm. Ta lại trao chức Thái-úy Phụ-quốc, quăn Khu-mật viện cho vương. Chỉ trong hai năm, mà Vương làm cho binh lực hùng mạnh. Toàn quốc không c̣n một vụ trộm cướp nào. Ta sợ Vương kiêm nhiệm nhiều việc quá, e khó chu toàn. Ta trao thanh gươm này cho con. Con được quyền thay ta thanh sát khắp đất nước. Gặp việc tùy nghi giải quyết.
    Đào Cam Mộc kính cẩn tiếp kiếm.
    Công chúa An-quốc vẫy tay, bẩy thị nữ quần áo xanh tiến vào. Mỗi người bưng một b́nh sứ trồng hoa. Tất cả đều là hoa lan. Hương thơm đặc bioet đưa khắp pḥng. Công chúa An-quốc tâu :
    - Con kính cẩn dâng lên phụ hoàng bẩy thứ Đại-việt danh lan mà con trồng được.
    Dực-thánh vương ngắm nh́n bẩy chậu lan hỏi :
    - Ta tưởng chỉ có một vài loại lan, nào ngờ có bẩy loại sao ?
    Công chúa An-quốc biết ông chú vốn xuất thân vơ nghiệp, chưa từng đọc sách nên giảng giải :
    - Thưa thúc phụ, không phải vài hay bẩy, mà có không biết bao nhiêu mà kể. Thần nhi chỉ mới sưu tầm được hai ngh́n năm trăm loại khác nhau. Tạo hóa ưu ái dành riêng cho Đại-việt ta không biết bao nhiêu loại lan. Mỗi loai lan lại phân ra muôn h́nh, muôn mầu, muôn sắc, đẹp không bút nào tả xiết. V́ vậy tự cổ Lan Đại-Việt được các danh sĩ gọi là Vương-hậu, v́ nét đẹp, v́ hương thơm, và v́ tính chất trong sạch. Tùy theo nơi Lan mọc, thần nhi tạm phân Lan thành ba loại là Phong-lan, Địa-lan và Thạch-lan. Phong-lan là Lan mọc trên những thân cây, trên cao. Địa-lan là Lan mọc trên mặt đất. C̣n Thạch-lan là Lan mọc ở nhưng khe đá. Thần nhi chọn trong hai ngh́n năm trăm loại lan, lấy bẩy thứ lan có tên Thần-lan.
    Vũ-đức vương cười :

  10. #50
    Member
    Join Date
    27-09-2011
    Location
    Hà Nội -Việt Nam
    Posts
    1,669
    - Chị nói bẩy loại lan này vốn có tên, tức tiền nhân đặt ra cho nó, hay chính chị đặt ra ?
    - Pḥ mă Cam Mộc với chị lựa ra bẩy thứ Phong-lan dường như tạo hóa cố t́nh sinh ra, cho hợp với đất linh, khí hùng của Đại-việt. Đặc tính, h́nh, sắc của chúng gắn liền vối lịch sử.
    Đại sảnh đường đông tới hơn trăm người, mà không một tiếng động. Ai cũng im lặng nghe An-quốc giảng giải về Lan. Bà vừa giảng, vừa chỉ vào những chậu lan, tươi mầu sắc sặc sỡ.
    Hoàng hậu Tá-quốc hỏi :
    - Công chúa giỏi thực, chỉ ra đặc tính cây cỏ thiên nhiên phù hợp với dân tộc Việt. Nào công chúa hăy nói tại sao những cây Lan này được ví như những biểu tượng anh linh của ḍng giống Tiên-Rồng.
    An-quốc chỉ vào từng chậu một :
    - Đặc tính thứ nhất là lá xanh, thân lá mọc thẳng. Khi gặp giông tố ngả nghiêng, rồi lại trở về với lối mọc thẳng. Giống như người Việt, dù bị mất nước, dù gặp mưa dồn, sóng vỗ, vẫn không thay đổi tính t́nh. Đặc tính thứ nh́ là các cánh hoa uốn cong vào phía trong nhụy, che cho phấn, nhụy không bị gió thổi tan tác. V́ vậy hoa giữ được hương lâu dài hơn các loại khác. Đặc tính thứ ba là hoa mọc sát nhau, không bao giờ bông nọ ép bông kia. Ví như người Việt, xuất thân ở đâu cũng không kèn cựa, chèn ép người. Đặc tính thứ tư là hương Lan thơm nhẹ nhàng, dù gió đưa, dù ghé mũi ngửi hương thơm cũng như nhau. Về mầu sắc, từ lúc nở đến lúc tàn, mầu sắc vẫn giữ nguyên. Ví như người Việt, bền gan, giữ vững khí tiết, dù lúc c̣n nhỏ, hay khi về già. Đặc tính thứ năm là hoa nở vào cuối Đông, sang đầu Xuân. Trong khi các loại khác đều nở vào mùa Hạ.
    Thuận-thiên hoàng đế gật đầu :
    - Công chúa thực xứng danh vương hậu các loài hoa. Trong bẩy thứ Lan này, chắc mỗi thứ công chúa đặt cho một tên hẳn.
    Được phụ hoàng khen, mặt công chúa ửng hồng :
    - Quả thế. Loại thứ nhất tên Động-đ́nh cầu hôn.
    Một thị nữ tách khỏi hàng, đến trước hoàng đế qú xuống dâng lên một chậu hoa. An-quốc chỉ vào chậu đó :
    - Hoa tên Động-đ́nh cầu hôn để nhắc lại xưa Quốc-tổ An-dương vương cầu hôn cùng con vua Động-đ́nh. Loại hoa này mỗi mầm có hai bông, chẳng bao giờ lẻ loi một, lại chẳng bao giờ có ba. Bông lớn màu đỏ tươi, nở tṛn như mặt trời chiếu sáng. Tỷ như Quốc-tổ Kinh-dương. Bông nhỏ thon dài, mầu nhạt hơn một chút hơi nghiêng về phía bông lớn. Tỷ như công chúa Động-đ́nh. Đặc điểm của thứ lan này mọc trên đỉnh cao nhất của núi. Chỗ nó mọc, xung quanh có không biết bao nhiêu hoa Trường-xuân. Đúng như sử nói: «Xưa vua Kinh-dương cầu hôn cùng công chúa con vua Động-đ́nh, rồi lên núi Tam-sơn hưởng thanh phúc, lúc bấy giờ đỉnh Tam-sơn nở ra ba vạn hoa Trường xuân».
    Nàng vẫy tay, một thị nữ khác tiến đến trước mặt hoàng đế dâng lên chậu thứ nh́. Chậu này gồm hai tầng. Tầng trên có hai bông màu đỏ nhạt. Một bông. Một bông cuống nhỏ dài, đầu nở lớn ra như đầu rồng. Một bông nhỏ hơn, giống như con chim âu bay. Tầng dưới nở ra một bầu đầy hoa nhỏ.
    - Tâu phụ hoàng, loại lan này thần nhi đặt tên là Bách tộc đồng nguyên
    Đây tầng trên, bông h́nh đầu rồng giống Quốc-tổ Lạc-Long, bông h́nh đầu chim, giống Quốc-mẫu Âu-Cơ. Tầng dưới, nở ra hàng trăm hoa nhỏ, giống trăm con. Lọai lan này hương thơm nhẹ nhàng, nhưng lâu tàn. Hoa mọc bất cứ chỗ nào cũng được. Song có đặc điểm hễ tưới phân, hoa chết liền, phải tưới bằng nước mưa. Tương truyền loại lan này xuất hiện vào ngày Quốc-Tổ dẫn năm mươi con xuống biển, Quốc-Mẫu dẫn năm mươi con lên núi. Quốc-Tổ chỉ vào khóm lan nói rằng : Nay các con cùng một gốc, ví như trăm bông khóm lan này. Sau đây mỗi người làm vua một phương, phải dạy con cháu nhớ về cỗi nguồn cùng một tổ.
    Mỹ-Linh đang ngồi nghe cô giảng giải về Lan, bỗng có luồng âm thanh nói như tơ rót vào tai nàng. Nàng nhận ra tiếng của Khai-Quốc vương:
    - Trên nóc điện có gian nhân nghe trộm. Cháu hăy ra ngoài cửa Tây, có Thanh-Mai, Bảo-Ḥa chờ ở đó. Mọi hành động phải nghe lời Thanh-Mai.
    Mỹ-Linh nh́n sang phía dẫy sập của Bắc-biên, quả không thấy Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa, Lệ-Thanh đâu. Nàng vội vàng kiếm cớ đứng lên lẻn ra cửa Tây Long-hoa đường.
    Trong khi đó cuộc luận về Lan vẫn tiếp tục. Đàm quí phi chỉ vào chậu lan thứ ba:
    - Loại lan này, rất thường thấy trong vườn Thượng-uyển. Không hiểu do sự tích ǵ, mà người ta nói rằng nó tượng trưng cho buồn sầu. Trai, gái đang lúc thanh xuân chẳng nên tặng nhau.
    An-Quốc gật đầu:
    - Thưa quí phi quả như thế. Loại lan này xuất hiện vào thời vua Hùng. Tương truyền thời vua Hùng, có cô Mỵ-Nương, con quan Tể-tướng, nhan sắc hiếm có trên đời. Nàng thường ngồi trên lầu ngắm sông dưới trăng. Một ngày kia, thấy trong sương mờ một chiếc thuyền đánh cá lững lờ trôi qua. Trên thuyền có ngư nhân ngồi thổi tiêu. Tiếng tiêu khi cao vút tận mây mờ, khi trầm như xuyên vào cây vào cỏ, như muôn ngàn sợi tơ. Người nghệ sĩ trên sông hàng đêm thổi tiêu, nào biết Mỵ-Nương tương tư ḿnh. Một ngày kia, vắng tiếng tiêu của chàng, Mỵ-Nương bị bệnh nặng, không thuốc ǵ chữa khỏi. Rồi bỗng dưng, người nghệ sĩ lại xuất hiện, tiếng tiêu đưa đến lầu, Mỵ-Nương khỏi bệnh ngay. Quan tể tướng t́m được nguyên do bệnh của con gái. Ngài cho triệu Trương Chi vào yết kiến. Khi Trương Chi đến, th́ hỡi ôi, Mỵ-Mương vỡ mộng, v́ mặt chàng thực là khó coi. Mỵ-Nương thất vọng sai đuổi Trương Chi ra.
    Đàm quư phi mỉm cười:
    - Hèn ǵ trong dân gian có câu ca rằng:
    Ngày xưa có anh Trương-Chi,
    Người th́ thực xấu, tiếng th́ thực hay.
    Cô Mỵ-Nương vốn ở lầu Tây,
    Con quan tể tướng ngày rầy cấm cung.
    Công chúa ơi, thế rồi hai người có thành vợ chồng không?
    - Tâu quư phi không. Anh Trương Chi bị làm nhục, trở về nhảy xuống sông chết. Tin này đến tai Mỵ-Nương, nàng hối hận vô bờ bến, sinh bệnh nặng. Thế nhưng từ đấy, đêm trăng, Trương Chi hiện lên thổi tiêu cho nàng nghe. Quan Tể tướng giận lắm, sai quật mả Trương Chi đem xác đốt, nhưng khi đào lên chỉ có tảng đá. Ngài truyền đem vứt tảng đá đi. Cô Mỵ-Nương sai lượm viên đá, đẽo thành cái chén uống nước. Hằng đêm, nàng đổ nước vào chén, h́nh Trương Chi lại hiện lên, thổi tiêu cho nàng nghe
    __________________

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. T̉A ÁN XÉT XỬ THEO LUẬT RỪNG !
    By Hải âu in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 12-12-2011, 07:55 PM
  2. NGỤY VĂN THÀ: VÁN BÀI LẬT NGỬA
    By hatka in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 31-07-2011, 07:24 AM
  3. Replies: 3
    Last Post: 26-04-2011, 06:44 AM
  4. ĐỪNG BÔI BÁC CÁC NHÂN VẬT LỊCH SỬ VIỆT NAM
    By chinhnghia in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 48
    Last Post: 10-01-2011, 12:07 PM
  5. PHẬT NGỌC HOÀ B̀NH - PHẬT TỬ BẤT B̀NH.
    By Hoang Le in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 7
    Last Post: 18-10-2010, 02:40 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •