Results 1 to 10 of 10

Thread: Câu chuyện cuối tuần

  1. #1
    Member
    Join Date
    19-10-2010
    Posts
    323

    Câu chuyện cuối tuần





    Việt kiều về quê



    Anh Quốc, một ” Việt kiều ” Canada. Xứ người, anh có một việc làm khá vững chắc. Là một công nhân có tŕnh độ và tay nghề cao nên mức lương cũng được chi trả tương ứng, ngoài việc trang trải cho cuộc sống với ba đứa con, cả hai vợ chồng đều phải đi cày đều tay nên thu nhập cũng có phần dư giả.
    Nhờ hưởng được đầy đủ những phúc lợi của trường học qua chương tŕnh giáo dục rất thực tiễn, rất khoa học của một trong những quốc gia tiến bộ đồng thời cũng nhờ ” ông bà thương ” cho thụ hưởng từ sự giáo dục nề nếp của cha mẹ nên ba cháu đều thông minh hiền ngoan và đỗ đạt…

    Những năm tháng đẹp trong cuộc đời, những mùa hè nghỉ việc mà tiếng anh nó gọi là Holiday, ( một chữ rất thông dụng chứ tôi không hề có ư chêm ngoại ngữ trong bản văn tiếng Việt để ḷe thiên hạ), cả thảy bốn người đều cùng ông Quốc quay về chốn cũ thăm lại quê hương sau bao năm dài xa cách cho thỏa cái nỗi ḷng nhung nhớ…

    Bên cạnh sự may mắn của gia đ́nh ḿnh, anh Quốc, vợ và ba con luôn nghĩ đến những phần đời kém cơi cơ nhỡ khốn khó trong một xă hội đầy rẫy nhiễu nhương… ở măi tận bên nhà. Nơi mà người ta phải trú ngụ nương náu thấu tận dưới hố vực thẳm nào đó nhưng luôn tự hào là thiên đường siêu việt XHCN một cách kiên định lập trường cùng niềm vênh váo với thái độ vô rất ư là hănh tiến.

    Để chia sẻ hầu xoa dịu những nỗi đau từ xă hội, cùng sự bất hạnh của một số người mà anh Quốc có dịp biết được, gia đ́nh anh đă giúp rất nhiều sinh viên nghèo khốn để được tiếp tục ăn học thành tài, mà quả thật ! Lắm đứa có tài…

    Xin đọc lá thư cảm ơn ân nhân của một đứa học sinh nghèo ngày xưa, nhưng là một cán bộ duyệt vay tài khoản của một ngân hàng lớn trực hệ nhà nước ngày nay, thư rằng:


    ” Cảm ơn chú thím đă có ḷng giúp con bởi chú thím đă sớm nhận thấy những tài năng của đất nước… mà đối với chú thím, Việt Nam dẫu sao cũng là quê hương… Nếu không có sự giúp đỡ của chú thím th́ hẳn là con giờ sẽ không biết trôi nổi phương nào…Nhưng chú thím và các em hăy yên tâm tự hào về con, con giờ làm ăn cũng rất khắm khá, tuy lương công chức chỉ đủ để uống cà phê sáng nhưng do biết tranh thủ con đă tậu được một căn nhà 2 trệch 1 lầu khá khang trang rộng răi cộng vài ba lô đất tương đương hơn cả triệu đô Canada,báo cho chú thím cùng các em mừng… rằng con đă tiến thân không thua ǵ chú thím… Con thường nghe bạn bè nói Việt kiều giờ chẳng là ǵ, có chăng là chỉ đáng xách dép cho Việt cộng….nghe cũng rất bất b́nh nhưng xét về thực tế, thấy cũng đúng…

    Kính thư.”

    TB: Chú thím c̣n nhớ thằng Đạt không ? Nó đă chuyển ngành từ đại học kiến trúc, xin vô được đại học an ninh bởi có lư lịch tốt và có lẽ do cặp bồ với cô ( mập lùn ) con gái của một giám đốc CA tỉnh. Sau khi tốt nghiệp, hai đứa lấy nhau và Đạt được chuyển về làm đội phó đội cảnh sát giao thông, vợ làm bên hải quan, tụi nó giờ giàu lắm, giàu hơn con rất nhiều…



    Trước đó ông bà Quốc cũng đă cho khá nhiều căn nhà t́nh thương ( hay c̣n gọi là nhà Đại đoàn kết ) cho những gia đ́nh nghèo khó đông con, già cả, tàn tật…

    Lần một, tưởng vô t́nh, lần hai, tưởng vô ư nhưng khá nhiều lần, tuy có khác h́nh thức nhưng đều chung một nội dung. Nội dung từ cán bộ rằng :

    ” Kính thưa đồng chí bí thư Thị trấn, kính thưa đồng chí phó chủ tịch hội đồng nhân dân Thị trấn cùng các ban nghành sở tại. Dưới chủ trương sáng suốt của đảng lănh đạo, Ủy ban mặt trận tổ quốc đă kiên tŕ vận động được gia đ́nh ông bà Quốc Hà là những Việt kiều yêu nước, nguyện góp chung bàn tay với nhà nước trong chương tŕnh xóa đói giảm nghèo, một chủ trương của VN đă được quốc tế công nhận là làm tốt…”

    Nội dung từ người được giúp đỡ rằng :

    Thưa chính quyền, tôi rất cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước, cảm ơn nhà hảo tâm đă cho tôi có được căn nhà khang trang để thay căn vách cót lụp sụp, nếu không có sự quan tâm của đảng và nhà nước cùng Ủy ban mặc kệ tổ quốc th́ chắc tui măi ở trong vách cót lụp sụp, mái lá mưa dột suốt đời…”

    Một lần, vào năm ngoái,trong chuyến đi tham quan cả nhà ông Quốc cùng người thân đă gặp phải tai nạn giao thông, kẻ phụt máu đầu, người sứt môi nhưng cũng nhờ ông bà thương tất cả đều bằng yên bổn mạng, duy chỉ có đứa con gái út rất xinh bị nứt xương chân, gia đ́nh phải tức tốc bù tiền vé máy bay gấp rút trở về Canada cho kịp đi nhà thương để điều trị chỉnh h́nh và đó cũng là lần cuối gia đ́nh ông Quốc sẽ không bao giờ trở lại cố hương nữa…

    Không về th́ nhớ…
    Về rùi mới thấy bực ḿnh bởi những lư do vô cớ…
    Không giúp th́ áy náy…
    Giúp xong bị nhà nước ngang ngược cướp công th́ bực cái… ḿnh biết mấy…

    Thôi th́…Cùng nhau cất lên tiếng ḥ cho đời bớt khổ.

    Ḥ ơ…ơ…Chuyện đời có tử có sinh
    Việt kiều về nước hy sinh …ơ…là thường.



    Nguyên Thạch
    Last edited by Nguyên Thạch; 20-11-2011 at 11:50 AM.

  2. #2
    Member Le Thi's Avatar
    Join Date
    14-11-2010
    Posts
    1,278
    Cám ơn NT kể câu chuyện rất thấm thía :
    Ông Quốc giúp sinh viên nghèo học thành tài để họ trở thành (không thể nào khác hơn ) cán bộ nhà nước tham ô ; giúp người nghèo có nhà , để nhà nước và đảng vinh danh trường tồn hại dân hại nước ...
    Đảng thành công "trồng " được con người mới XHCN , con người hiểu rằng muốn sinh tồn trong xả hội VN phải sống và hành động phi đạo lư , vô lương tri ...

  3. #3
    Phạm Thái
    Khách
    Quote Originally Posted by Le Thi View Post
    Cám ơn NT kể câu chuyện rất thấm thía :
    Ông Quốc giúp sinh viên nghèo học thành tài để họ trở thành (không thể nào khác hơn ) cán bộ nhà nước tham ô ; giúp người nghèo có nhà , để nhà nước và đảng vinh danh trường tồn hại dân hại nước ...
    Đảng thành công "trồng " được con người mới XHCN , con người hiểu rằng muốn sinh tồn trong xả hội VN phải sống và hành động phi đạo lư , vô lương tri ...
    Thế các bác muốn là chỉ con cán bộ và tham quan được đi học hay sao ? C̣n dân nghèo th́ cứ nghèo và ít học măi .
    Thế th́ CS được trường tồn rồi.
    Các bác muốn CS bị dẹp hay được thiên thu vững mạnh ?

  4. #4
    Member Le Thi's Avatar
    Join Date
    14-11-2010
    Posts
    1,278
    Tôi nói không chỉnh khiến cho ông PT hiểu lầm .
    Điều tôi muốn nói là ở VN hiện tại , hể làm quan đương nhiên là tham quan , nếu trái lại th́ không ai "cho" làm quan .
    Điều đáng buồn là có các người học hành đạt là do ḷng nhân của người mà khi làm quan lại là tham quan ; mà tham quan th́ hại dân hại nước , vậy ḷng nhân đó có đáng tiếp tục hay không ? Thái độ ông Quốc trả lời câu hỏi này :ông và gia đ́nh ông không bao giờ trở lại VN .

  5. #5
    Phạm Thái
    Khách
    Quote Originally Posted by Le Thi View Post
    Tôi nói không chỉnh khiến cho ông PT hiểu lầm .
    Điều tôi muốn nói là ở VN hiện tại , hể làm quan đương nhiên là tham quan , nếu trái lại th́ không ai "cho" làm quan .
    Điều đáng buồn là có các người học hành đạt là do ḷng nhân của người mà khi làm quan lại là tham quan ; mà tham quan th́ hại dân hại nước , vậy ḷng nhân đó có đáng tiếp tục hay không ? Thái độ ông Quốc trả lời câu hỏi này :ông và gia đ́nh ông không bao giờ trở lại VN .
    CS Nga sụp có phải do toàn bộ đảng viên đảng CS đồng ư giải tán không ?
    KHÔNG .

    Chỉ cần có đàn én là có mùa xuân .
    Vậy ḷng nhân nên tiếp tục v́ nhiều ḷng nhân th́ càng có nhiều chim én để hy vọng mang lại mùa xuân cho VN .
    Last edited by Phạm Thái; 21-11-2011 at 05:59 AM.

  6. #6
    Member Phú Yên's Avatar
    Join Date
    12-08-2010
    Posts
    1,858
    Ghé vào chủ đề "Câu chuyện cuối tuần", đọc bài viết Việt Kiều Về Quê - của anh Nguyên Thạch, đậm đà t́nh nghĩa bao nhiêu lại hậm hực v́ cái đảng bất nhân xảo trá!
    Xin cám ơn anh Nguyên Thạch đă mở rộng chủ đề "Câu chuyện cuối tuần" để mọi người có thể đăng / "post" những bài viết "buồn cười" cho thế thái nhân t́nh thời đồ đểu "XHCN".

    Sau đây, tôi xin "post" một bài luận văn của cậu học tṛ tên Nguyễn Trung Hiếu, lớp 11, trường THPT Hà-nội, Amsterdam. Bài văn của cậu học tṛ lớp 11, Nguyễn Trung Hiếu quả là cảm động, đă được đăng trên báo Dân Trí (trong nước) và nhiều bloggers đăng lại.

    Đề tài của bài văn nghị luận: “Nêu quan điểm của anh (chị) về vai tṛ của đồng tiền trong cuộc sống”
    Nhưng cậu học tṛ Nguyễn Trung Hiếu đă dùng cách viết thư để diễn đạt tư tưởng nghị luận.

    Ở đây tôi chỉ đặt trọng tâm vào nội dung bức thư của Nguyễn Trung Hiếu đă biết gửi cho người mẹ thân yêu. Xuyên qua t́nh cảnh bi đát của gia đ́nh cậu, chúng ta thấy được sức chịu đựng của mọi người trong gia đ́nh cậu đă vượt qua sức tưởng tượng ...
    Rồi tôi tự hỏi, sức quyến rũ của đồng tiền đối với người nghèo có chí như cậu học tṛ Nguyễn Trung Hiếu, rồi sẽ đưa cậu học tṛ này về đâu khi ngày nào đó cậu có cơ hội đạt tới thành công để có cơ hội va chạm quyền chức, lợi lộc đồng tiền?

    Chắc là khó cưỡng lại với sự quyến rũ của lợi danh để giữ được nhân phẩm cao quư! v́ chung quanh cậu học tṛ lớp 11 chỉ toàn là những "tấm gương" tham nhũng, gian ác; lực của ṿng quay kia sẽ kéo Nguyễn Trung Hiếu vào ṿng xoáy hoặc nghiền nát cậu ta không thương tiếc ǵ.

    Đề bài văn nghị luận: “Nêu quan điểm của anh (chị) về vai tṛ của đồng tiền trong cuộc sống”

    Thư gửi mẹ.

    Mẹ thân yêu của con !

    “Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế th́ tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây v́ con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đ́nh. Có lúc mẹ c̣n gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .

    Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám căi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ ḷng ḿnh rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động ḱ lạ như vậy. Vâng, tất cả là v́ tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quăng thời gian dài trước đó con đă non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đă chuẩn đoán mẹ bị suy thận măn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đă sống trong túng thiếu bần hàn, v́ bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những ǵ có thể, và cậu bé học tṛ như con cứ vô tư đâu biết lo ǵ.

    Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái ǵ đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh ḿ … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ ḿnh, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm v́ điều kiện sức khỏe không cho phép.

    Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc.
    Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ c̣n bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà ḿnh v́ thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng th́ càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ ǵ đó xa xỉ với nhà ḿnh. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, v́ có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.

    Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ư viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên v́ câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con c̣n thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác th́ chắc con đă ngạc nhiên lắm.
    Nhưng giờ đây con cũng đồng ư với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi v́ nó mà mẹ phải mệt mỏi ră rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà c̣n phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm.

    Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buưt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu ǵ. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nh́n mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm th́ đâu đến nỗi !”.

    Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn pḥng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đă ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào pḥng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là pḥng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu ǵ. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là pḥng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền th́ mới được vào mà thôi. C̣n như mẹ th́ không được. Con căm nghét đồng tiền v́ thế.

    Con c̣n sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó v́ sợ mất mẹ. Mẹ đă phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao v́ huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đă phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đ́a mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …

    Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà ḿnh không đủ tiền để nộp viện phí th́ con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là ḷng con nóng như lửa đốt, c̣n bố th́ cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …

    Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử h́nh, không c̣n đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không c̣n BHYT nữa th́ sao? Và nếu ông mất th́ sao? Chi tiêu hàng ngày nhà ḿnh giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông th́ đă già quá rồi …

    Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đ́nh ḿnh th́ chắc mẹ hiểu rơ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả th́a đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho ḿnh.

    Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quư tiền nữa mẹ ạ. Con quư tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đă giúp nhà ḿnh. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đ́nh ḿnh. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp ǵ được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm ḷng hơn, vững tin hơn.

    Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ư với các kế hoạch của con. Đă có lúc con đ̣i đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh ḿ “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi th́ mẹ sẽ khỏe.

    Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui ḷng. Nhưng mẹ hăy để con giúp mẹ, con đă nghĩ kĩ rồi, không làm ǵ thêm được th́ con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh ḿ được th́ con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hăy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân ḿnh.
    Hăy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giă lạc vừng. Dù con đă sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đ́nh th́ nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai tṛ cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.

    Đứa con ngốc nghếch của mẹ

    Nguyễn Trung Hiếu
    ==============
    Phú Yên

  7. #7
    kenjin_knightvn2009
    Khách
    Thưa Nguyên Thạch tiên sinh cùng Điều Hành Đại Phu,

    Tóm lại mà nói, đá đổ mẹ nó cái bọn Việt cộng xuống!

    Xây dựng lại từ từ th́ giải quyết được xă hội VN.

    Kính phím.


    Quote Originally Posted by Phú Yên View Post
    Ghé vào chủ đề "Câu chuyện cuối tuần", đọc bài viết Việt Kiều Về Quê - của anh Nguyên Thạch, đậm đà t́nh nghĩa bao nhiêu lại hậm hực v́ cái đảng bất nhân xảo trá!
    Xin cám ơn anh Nguyên Thạch đă mở rộng chủ đề "Câu chuyện cuối tuần" để mọi người có thể đăng / "post" những bài viết "buồn cười" cho thế thái nhân t́nh thời đồ đểu "XHCN".

    Sau đây, tôi xin "post" một bài luận văn của cậu học tṛ tên Nguyễn Trung Hiếu, lớp 11, trường THPT Hà-nội, Amsterdam. Bài văn của cậu học tṛ lớp 11, Nguyễn Trung Hiếu quả là cảm động, đă được đăng trên báo Dân Trí (trong nước) và nhiều bloggers đăng lại.

    Đề tài của bài văn nghị luận: “Nêu quan điểm của anh (chị) về vai tṛ của đồng tiền trong cuộc sống”
    Nhưng cậu học tṛ Nguyễn Trung Hiếu đă dùng cách viết thư để diễn đạt tư tưởng nghị luận.

    Ở đây tôi chỉ đặt trọng tâm vào nội dung bức thư của Nguyễn Trung Hiếu đă biết gửi cho người mẹ thân yêu. Xuyên qua t́nh cảnh bi đát của gia đ́nh cậu, chúng ta thấy được sức chịu đựng của mọi người trong gia đ́nh cậu đă vượt qua sức tưởng tượng ...
    Rồi tôi tự hỏi, sức quyến rũ của đồng tiền đối với người nghèo có chí như cậu học tṛ Nguyễn Trung Hiếu, rồi sẽ đưa cậu học tṛ này về đâu khi ngày nào đó cậu có cơ hội đạt tới thành công để có cơ hội va chạm quyền chức, lợi lộc đồng tiền?

    Chắc là khó cưỡng lại với sự quyến rũ của lợi danh để giữ được nhân phẩm cao quư! v́ chung quanh cậu học tṛ lớp 11 chỉ toàn là những "tấm gương" tham nhũng, gian ác; lực của ṿng quay kia sẽ kéo Nguyễn Trung Hiếu vào ṿng xoáy hoặc nghiền nát cậu ta không thương tiếc ǵ.



    ==============
    Phú Yên

  8. #8
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    "Trớ trêu", chuyện ngắn cuối tuần.

    Cám ơn bác PY đã post bài luận văn về "vai trò cuả đồng tiền" cuả em hoc sinh nghèo, sao mà đến quá buồn, nhưng lại là chuyện chẳng lạ gì ở VN!
    Bởi v́ nó mà mẹ phải mệt mỏi ră rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà c̣n phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm.

    Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buưt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu ǵ. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nh́n mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm th́ đâu đến nỗi !”.
    Mẹ cậu học trò naỳ phải hai ngaỳ lên nhà thương loc thận đến...phờ người, mà còn lo sợ có thể gặp biến chứng chết bất cứ lúc nào.
    Ngược lại, tôi đã có quen một người tại hải ngoại, cũng đã đến tình trạng lọc thận hàng ngaỳ, và nhà thương đã cung cấp một hệ thống lọc máu tại nhà - lọc hàng ngày - để không mất thì giờ đi lại, và còn huấn luyện người nhà biết dùng máy lọc máu đó để làm "trợ tá" riêng cho người bịnh. Nói chung, ông ta đã đươc hưởng sự điều trị tối đa và thuận tiện nhất mà ông có quyền được tại xứ này. Tuy nhiên, dù ở vào tình trạng rất đáng ngại kể trên, nhưng ông này lại thấy buồn quá, bèn...theo vợ con về VN chơi, có lẽ là cũng rất tin tưởng vào hệ thống y tế "tiền tiến" - có "tiền" thì ...việc mới có "tiến" - cuả nước ta. Không may cho ông, vì lo đi trip ra miền Trung chơi, đã chậm trễ trong thời khoá biểu loc máu, rồi ...thiệt mạng tại VN!
    Quý vị có thấy cái "trớ trêu" không?
    Hết ý kiến!

  9. #9
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786

    Bus 44



    Đây là một đoạn phim ngắn dựa trên câu chuyện này - một câu chuyện có thật. T́nh tiết trong phim có khác chút xíu nhưng tựu chung cũng để nói lên cái bản chất vô cảm của con người.



    Những CON NGƯỜI sống dưới chế độ cộng sản dần dà đánh mất phần (tính) NGƯỜI chỉ c̣n lại phần CON!

    Bữa nọ, đọc trên mạng câu chuyện ông cụ phu quân của “bà già giết giặc” ốm nhom (bà chỉ đủ sức giết giặc bằng cách vượt tường nhà đi biểu tình), lòng buồn rười rượi. Đỉnh cao của nỗi buồn là đoạn kể: khi nghe ông cảnh cáo “đừng ức hiếp dân quá, hãy trông gương Gadaphi đó”, gã “quần chúng tự phát (?)” đáp ráo hoảnh: “Thằng nào chết cứ chết, thằng nào còn sống cứ phải sống cái đã”. Ôi, triết lư sống thời đại các cháu cụ Hồ đã sa đọa đến mức này sao? Cái ác đã trắng trợn và bất cần đến thế là hết mức! Định viết một bài b́nh luận về câu nói có thể đánh dấu một thời đại kia, nhưng chưa kịp, thì hôm nay một chị bạn gửi cho chuyện này. Chuyện bên Tàu, nhưng những gì ẩn chứa trong đó cũng hoàn toàn Việt Nam. Cũng cái ác hoành hành trắng trợn, cũng sự yếu hèn, ích kỷ và vô cảm của bày cừu, sự cô độc bất lực của người tốt. Nhưng cái kết bất ngờ gây xúc động lớn quá! Hóa ra sự chịu đựng của kẻ yếu chỉ là nhất thời. Hóa ra danh dự bị tổn thương là mầm thù hận không thể lụi tàn, mà sớm muộn sẽ thành cây gậy báo thù. Hóa ra luật nhân quả vẫn mãi đúng. Hóa ra im lặng trước tội ác cũng là tội ác. Bèn dịch, trước tiên để tự an ủi sự bất lực của chính ḿnh, và để tặng tất cả, nạn nhân không thể tự vệ cũng như người tốt cô đơn, cả số đông bàng quan, và cả những kẻ thủ ác chưa bị đền tội. Hoàng Hưng
    Hăy đọc tới đoạn chót v́ đây là một Câu Chuyện Thật đă xảy ra ở Trung Quốc vào năm 2008, và đă được đưa lên BBC & CNN…

    Một câu chuyện thật xảy ra ở Trung Quốc

    Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.

    Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.

    Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

    Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đă bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.

    Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…

    “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa t́m cách giúp ḿnh.

    Người đàn ông sững sờ, nói:
    “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa t́m cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”

    “Cứu tôi ư? Ông đă làm ǵ để cứu tôi chứ?”
    Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách b́nh thản cười.

    Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đă không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đă trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”

    Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

    Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng ḷng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:
    “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể tŕ hoăn thêm chút nào nữa!”

    Một vài hành khách khỏe hơn t́m cách lôi người đàn ông xuống xe.

    Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mănh và b́nh luận: “Chắc tụi ḿnh đă phục vụ cô nàng ra tṛ đấy nhỉ!”

    Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lư của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe.

    Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành tŕnh. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

    Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút.

    Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe b́nh thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.

    Một tên du côn nhận thấy có ǵ không ổn, hắn nói với cô lái xe:
    “Chạy chậm thôi, cô định làm ǵ thế hả?”

    The driver said nothing, but the bus traveled faster and faster.

    Tên du côn t́m cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.

    Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”.
    Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.

    Người đàn ông đă bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái ǵ và v́ sao mà khóc!

    Bạn có biết v́ sao ông ta khóc?

    Nếu bạn có trên xe bus, bạn có đứng lên như người đàn ông kia?
    Chúng ta cần những người như ông để tạo nên và duy tŕ một xă hội b́nh thường!

    Khi ta đối xử với người khác bằng cả tấm ḷng, ta sẽ nhận được hơi ấm và t́nh yêu từ mọi người!
    Đây là một câu chuyện rất bi thảm. Bạn sẽ làm ǵ nếu như bạn là người lái xe?

    Hoàng Hưng dịch từ profiles.google.com

  10. #10
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    1,786
    Lời bàn về câu chuyện Vô Cảm ở trên.

    Đoạn clip đă bị cắt xén hay bị kiểm duyệt khá nhiều t́nh tiết cực hay so với câu chuyện. Một đám hành khách trên bus phần nhiền là thanh niên khá trẽ trong khi chỉ có 2 tên cướp, có lẽ chỉ có dao thôi v́ không thấy súng ống. Că đám như thế bị 2 tên cướp hành hạ không một phản kháng.

    Chuyện phản kháng lại bọn cướp th́ có thể chấp nhận được đi v́ ở nước nào cũng có những cảnh như thế, như vụ 911 bên Mỹ, bọn không tặc 1 nhúm người mà bắn giết đánh đập hàng mấy trăm hành khách để rối că đám chết cháy trong the twin tower.

    Nhưng cốt lỏi cũa câu chuyện phải là sau khi cô gái, tài xế xe bus bị hiếp xong và anh thanh niên trẽ dũng căm xông ra cứu năn nỉ được lên lại xe bus th́ că đám hành khách giống vật đó v́ sự ich kỹ bản thân, chỉ v́ sợ trễ chuyến xe mà thông đồng với tài xế không cho anh ta lên xe. Đây mới là t́nh tiết đáng nói đáng lên án trong xă hội cũa giống vật. Tài xế có ư định cứu mạng anh thanh niên trẽ dũng cảm th́ không nói làm ǵ. Tui nghĩ nếu clip không bị cắt hay đạo diễn bị ép phăi cắt bỏ khúc đó th́ sẽ tạo nên làn sóng công phẩn trong dân chúng, công chúng cũa nước ngoài ḱa chứ công chúng cũa Trung cộng th́ chưa chắc !!! và từ đó thế giới sẽ tẩy chay du lịch TC .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 2
    Last Post: 13-11-2012, 09:38 AM
  2. Câu chuyện cuối tuần
    By Nguyên Thạch in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 25-11-2011, 11:26 AM
  3. Chuyện cuối tuần : Biểu t́nh...trộm
    By Tigon in forum Tin Việt Nam
    Replies: 3
    Last Post: 24-10-2011, 02:09 AM
  4. Replies: 7
    Last Post: 29-09-2010, 04:48 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •