Page 1 of 3 123 LastLast
Results 1 to 10 of 30

Thread: Giải pháp đ̣i lại Hoàng Sa

  1. #1
    Copy_Post
    Khách

    Giải pháp đ̣i lại Hoàng Sa

    Làm cách nào để Việt Nam giải quyết và đ̣i hỏi chủ quyền quần đảo Hoàng Sa bằng biện pháp ḥa b́nh (như khẳng định của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi trả lời chất vấn trước Quốc hội)?

    Các thành viên của Quỹ Nghiên cứu biển Đông đưa ra một số cơ sở và bước đi để hiện thực hóa công việc này của Việt Nam.

    Xác lập chủ quyền

    Nhà nước phong kiến Việt Nam đă biết đến các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa khi đó được gọi dưới tên chung là Đại Trường Sa, Hoàng Sa hay Vạn Lư Trường Sa và coi chúng là một phần lănh thổ của ḿnh.

    Trong suốt ba thế kỷ từ 17 - 19, chính quyền phong kiến Việt Nam đă thực thi liên tục chủ quyền của ḿnh trên quần đảo Hoàng Sa bằng cách thường xuyên cử các đội thuyền Hoàng Sa và Bắc Hải đến các đảo này hằng năm để khảo sát, đo đạc, khai thác tài nguyên một cách có hệ thống, thu lượm các tài sản ch́m đắm, xây miếu dựng đền và trồng cây như các biểu tượng khẳng định chủ quyền, tổ chức thu thuế, cứu trợ các tàu thuyền nước ngoài gặp nạn.

    Việc thực thi chủ quyền này diễn ra hoàn toàn không gặp bất cứ sự phản đối hay tranh chấp nào từ phía các quốc gia khác, kể cả Trung Quốc.

    Theo luật quốc tế, bản thân quyền phát hiện đầu tiên một lănh thổ vô chủ không đủ để tạo ra danh nghĩa pháp lư cho quốc gia phát hiện. Muốn thụ đắc chủ quyền, quốc gia này phải tiếp tục chiếm cứ hiệu quả lănh thổ đó. Hai nguyên tắc cơ bản trong việc thụ đắc chủ quyền là nguyên tắc thật sự / tức là chiếm hữu thật sự lănh thổ vô chủ, coi nó như một bộ phận lănh thổ của ḿnh và thực thi quyền hạn nhà nước, quản lư hành chính trong một thời gian hợp lư; và nguyên tắc công khai - việc chiếm hữu phải được các quốc gia khác công nhận. Một cá nhân hay một công ty không thể thụ đắc chủ quyền lănh thổ.

    Ngoài yếu tố vật chất (corpus), việc chiếm hữu thật sự đồng thời c̣n đ̣i hỏi yếu tố tinh thần (animus), nghĩa là ư chí của quốc gia muốn chiếm hữu lănh thổ vô chủ.

    Việc thực thi chủ quyền của nhà nước phong kiến Việt Nam có đầy đủ các yếu tố vật chất và tinh thần, được thực hiện trong một thời gian dài hoàn toàn không gặp bất cứ sự phản đối hay tranh chấp nào từ phía các nước khác, đảm bảo được cả nguyên tắc thật sự và nguyên tắc công khai, do đó việc xác lập chủ quyền quần đảo Hoàng Sa bởi Việt Nam trong thời kỳ nhà nước phong kiến là không thể tranh căi và ít nhất từ thế kỷ 17, Hoàng Sa đă không c̣n là lănh thổ vô chủ (terra nullius).

    Sau khi thiết lập chế độ bảo hộ tại Việt Nam, Pháp đă đại diện cho Việt Nam trong việc thực thi và bảo vệ chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa. Đến ngày 14/10/1950, Chính phủ Pháp chính thức trao lại cho chính quyền Bảo Đại việc quản lư hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Ngày 22/8/1956, sau khi quân Pháp rút đi, chính quyền Việt Nam cộng ḥa đă thiết lập ngay lập tức sự kiểm soát của họ tại Hoàng Sa và Trường Sa và đối phó với Trung Quốc trong tranh chấp này.

    Nhà nước Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam ra đời ngày 2/7/1976 là bên kế thừa hợp pháp của hai nhà nước trước đó, tiếp tục sở hữu danh nghĩa pháp lư đối với quần đảo Hoàng Sa cho đến nay.

    Tuy đă mất yếu tố vật chất do bị Trung Quốc cưỡng chiếm bằng vũ lực, nhưng Việt Nam vẫn luôn thực thi chủ quyền của ḿnh bằng yếu tố tinh thần. Tháng 12/1982, Việt Nam đă thành lập huyện Hoàng Sa trực thuộc tỉnh Quảng Nam / Đà Nẵng.

    Đấu tranh ngoại giao

    Chúng ta cần tận dụng tất cả các diễn đàn quốc tế và khu vực như Liên Hiệp Quốc, APEC, ASEAN, Thượng đỉnh Đông Á... nhằm tranh thủ công luận quốc tế cho một cuộc đấu tranh ngoại giao với Trung Quốc. Thiếu sự hỗ trợ tinh thần và pháp lư của cộng đồng quốc tế sẽ khiến khả năng chấp nhận của Trung Quốc trên bàn đàm phán song phương vốn đang khó khăn sẽ càng khó khăn hơn.

    Đương nhiên, không thể không vận dụng sức mạnh của dư luận và trí tuệ nhân dân, học giả và chuyên gia các giới Việt Nam trong và ngoài nước để tác động đến nhân dân thế giới và những nhà đàm phán Trung Quốc.

    Những tác động này phải đủ mạnh và kiên tŕ, nhưng đồng thời cũng khẳng định thiện chí đàm phán và hợp tác ḥa b́nh với Trung Quốc.

    Chúng ta cần đưa vấn đề Hoàng Sa ra đàm phán song phương với phía Trung Quốc cùng lúc phân tích cái lợi của việc đàm phán này đối với các lợi ích khác của Trung Quốc như sức mạnh mềm, b́nh an ở vùng biển phía nam để phát triển kinh tế của họ.

    Và cần đưa việc tranh chấp Hoàng Sa vào phạm vi điều chỉnh của COC (Quy tắc ứng xử trên biển Đông) cũng như các văn bản khác trong tương lai. Tất nhiên chúng ta vận dụng khéo léo vị thế mà ḿnh đang có để đàm phán với Trung Quốc để họ hiểu rằng đàm phán song phương và ḥa b́nh là cách mà Trung Quốc sẽ được nhiều hơn về uy tín trên trường quốc tế.


    Tàu SAR-412 thuộc Trung tâm T́m kiếm cứu hộ cứu
    nạn hàng hải khu vực 2 từng tham gia cứu nạn ngư
    dân miền Trung tại ngư trường Hoàng Sa.

    Lập cơ quan chuyên trách

    Trước hết, Nhà nước cần lập cơ quan chuyên trách làm đầu mối và quy tụ các trí thức am hiểu về ngoại giao, sử học, công pháp quốc tế, Trung Quốc học để liên tục đưa ra yêu cầu giải quyết và khẳng định chủ quyền Hoàng Sa một cách thiện chí và ḥa b́nh. Cơ quan này có trách nhiệm chuẩn bị cho chứng cứ pháp lư và lịch sử, sẵn sàng cho việc đưa tranh chấp Hoàng Sa ra Ṭa án công lư quốc tế (IJC).

    Chúng ta cần nghiên cứu, rút kinh nghiệm từ những vụ án xét xử tranh chấp lănh thổ giữa các nước Malaysia, Singapore, Indonesia, Campuchia, Thái Lan.

    Theo luật quốc tế, ṭa chỉ có thẩm quyền giải quyết một tranh chấp một khi tất cả các bên trong tranh chấp công nhận thẩm quyền của ṭa cho vụ tranh chấp đó.

    Hiện tại, Trung Quốc chưa hề công nhận thẩm quyền xét xử của ṭa cho tranh chấp biển Đông. V́ vậy, Việt Nam không thể khởi kiện Trung Quốc trước ṭa để giải quyết tranh chấp về Hoàng Sa.

    Chúng ta cần đàm phán, gây áp lực với Trung Quốc để đạt được một sự đồng ư của Trung Quốc nhằm đưa tranh chấp Hoàng Sa ra trước IJC.

    Công việc này đ̣i hỏi sự bền bỉ. V́ vậy các kinh nghiệm về đấu tranh, kiến thức về đàm phán, pháp luật, lịch sử cũng cần được học tập và ứng dụng một cách lâu dài.

    Nhà nước cần phổ biến thông tin một cách sâu rộng trong toàn dân và kiều bào để có sự hậu thuẫn cao nhất cho sự nghiệp lớn này. Nhân dân ta thông hiểu đầy đủ th́ mới gia tăng sức mạnh của ngoại giao nhân dân và tác động mạnh mẽ đến nhân dân Trung Quốc và Hoa kiều trên toàn thế giới. Chúng ta cần kêu gọi tập trung chứng cứ về Hoàng Sa, đồng thời đề nghị các học giả Việt Nam trong và ngoài nước cung cấp, phân tích và hệ thống hóa các chứng cứ này.

    Và điều rất quan trọng là chúng ta chủ động chọn thời điểm để nêu vấn đề khôi phục và thu hồi Hoàng Sa tại các diễn đàn thế giới và khu vực để chuẩn bị dư luận ngoài nước.

    Không thể chinh phục lănh thổ bằng vũ lực

    Theo luật quốc tế, từ đầu thế kỷ 20 việc dùng vũ lực để chinh phục một lănh thổ đă bị lên án và không được chấp nhận. Nghị quyết của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ngày 24/10/1970 ghi rơ: “Lănh thổ của một quốc gia không thể là đối tượng của một sự chiếm đóng quân sự, kết quả của việc sử dụng vũ lực trái với các điều khoản của Hiến chương Liên Hiệp Quốc.

    Lănh thổ của một quốc gia không thể là một đối tượng thụ đắc bởi một quốc gia khác do đe dọa sử dụng vũ lực hoặc sử dụng vũ lực. Bất kỳ sự thụ đắc lănh thổ nào bằng sự đe dọa sử dụng vũ lực hoặc sử dụng vũ lực đều là bất hợp pháp”.Do đó, các hành động dùng vũ lực trái ngược với luật pháp quốc tế của Trung Quốc không thể mang lại danh nghĩa pháp lư cho nước này đối với quần đảo Hoàng Sa
    Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng:

    Chúng ta làm chủ Hoàng Sa từ lâu

    Chúng ta phải giải quyết và khẳng định chủ quyền quần đảo Hoàng Sa. Có đầy đủ căn cứ pháp lư và lịch sử khẳng định rằng quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam. Chúng ta đă làm chủ thật sự ít nhất là từ thế kỷ 17. Chúng ta làm chủ khi hai quần đảo này chưa thuộc bất kỳ một quốc gia nào và chúng ta đă làm chủ trên thực tế.

    Năm 1956 Trung Quốc đưa quân chiếm đóng các đảo phía đông của quần đảo Hoàng Sa. Đến năm 1974, Trung Quốc dùng vũ lực đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa trong sự quản lư hiện tại của chính quyền Sài G̣n, tức chính quyền Việt Nam cộng ḥa. Chính quyền Sài G̣n đă lên tiếng phản đối, lên án việc làm này và đề nghị Liên Hiệp Quốc can thiệp. Chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam Việt Nam lúc đó cũng đă ra tuyên bố phản đối hành vi chiếm đóng này.

    Lập trường nhất quán của chúng ta là Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam. Chúng ta chủ trương đàm phán giải quyết đ̣i hỏi chủ quyền đối với quần đảo Hoàng Sa bằng biện pháp ḥa b́nh. Chủ trương này phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc, phù hợp với Công ước về Luật biển, phù hợp với tuyên bố DOC.

    (Trích nội dung trả lời chất vấn của Thủ tướng NGUYỄN TẤN DŨNG ngày 25/11/2011)
    Sưu tầm từ một tờ báo lớn trong nước

  2. #2
    Phạm Thái
    Khách
    Sưu tầm từ một tờ báo lớn trong nước
    Cắt và dán lại từ tờ Tuổi trẻ th́ nói đại đi , làm bộ "sưu tầm " rồi dấu link cho ra vẻ "bí mật ".
    http://m.tuoitre.vn/tin-tuc/Chinh-tr...i-Hoang-Sa.ttm
    CHỉ biết cóp và chép chứ đâu biết ǵ để mà .. bàn .
    Mods nên chuyển những bài như thế này vào mục "tin tức " .

  3. #3
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Location
    New England
    Posts
    710
    Để hợp pháp chính danh th́ nước VN phải mang tên VNCH hay Viet Nam Republic để có chính danh mà đ̣i lại những ǵ TQ đă chiếm. V́ theo lư luận của CSHanoi và các học giả của phe CSHanoi và thân hữu của CSHanoi th́ các đảo này do VNCH làm chủ, đúng vậy tuy nhiên chính trong sách sử của cSHanoi đă đánh vỡ mặt họ...v́ cho là VNCH là "ngụy".

    Các học giả của CSHanoi và thân CSHanoi ngu ở chổ cứ chưởi VNCH là "ngụy", tức là không có chính danh th́ làm sao làm chủ....

    Tóm lại, nay họ nên VNCH để cứu mạng chọ họ th́ đă đến lúc vất hết các sách sử kia vào thùng rác và sách sử phải được viết lại và VNCH đương nhiên và chính danh được nằm trong chính sử hiện nay và các lảnh tụ của VNCH như TT. Diệm và TT. Thiệu phải được nằm trong đó đàng hoàng chính danh. Có như thế th́ khi mở miệng ra đ̣i th́ ai thằng tQ sao có thể bắt bẻ được.

  4. #4
    Member Trungthuc5's Avatar
    Join Date
    23-07-2011
    Posts
    1,353
    Lăo Dũng nói cho vui thôi, lăo chẳng lẽ không biết chuyện các biệt thự và các nhà ngoài mặt đường ở Sài G̣n của dân VNCH bị bộ đội cướp sao. Kẻ cô thế chỉ biết cam chịu.

    Đất VN bị cướp rồi làm sao mà lấy lại cho được. Lăo thừa hiểu chuyện này nhưng làm bộ màu mè mà thôi.

  5. #5
    lovetohate
    Khách
    Quote Originally Posted by oradb View Post
    Để hợp pháp chính danh th́ nước VN phải mang tên VNCH hay Viet Nam Republic để có chính danh mà đ̣i lại những ǵ TQ đă chiếm. V́ theo lư luận của CSHanoi và các học giả của phe CSHanoi và thân hữu của CSHanoi th́ các đảo này do VNCH làm chủ, đúng vậy tuy nhiên chính trong sách sử của cSHanoi đă đánh vỡ mặt họ...v́ cho là VNCH là "ngụy".

    Các học giả của CSHanoi và thân CSHanoi ngu ở chổ cứ chưởi VNCH là "ngụy", tức là không có chính danh th́ làm sao làm chủ....

    Tóm lại, nay họ nên VNCH để cứu mạng chọ họ th́ đă đến lúc vất hết các sách sử kia vào thùng rác và sách sử phải được viết lại và VNCH đương nhiên và chính danh được nằm trong chính sử hiện nay và các lảnh tụ của VNCH như TT. Diệm và TT. Thiệu phải được nằm trong đó đàng hoàng chính danh. Có như thế th́ khi mở miệng ra đ̣i th́ ai thằng tQ sao có thể bắt bẻ được.
    Khi hai anh em dành nhà đánh nhau th́ chữi nhau, gọi nhau nhửng tên xấu có ǵ lạ đâu. Người th́ gọi Nguỵ, người gọi Vẹm. VN giờ đă là một nước danh chính ngôn thuận, nên việc đ̣i lại nhửng ǵ bị ngoại bang cuớp lấy là chuyện đương nhiên. VN tự ḿnh đ̣i lại, không cần nhờ VNCH, ǵ họ đă đi vào dỉ văng.
    Như một số đảo của Nhật bị Liên Xô chiếm sau Thế Chiến thứ 2 trái phép cho đến ngày hôm nay Nhật đ̣i lại nhưng Nga vẩn không tră lại cho dù Nhật bơ tiền ra, v́ đó là vị trí chiến lược. HS củng thế, Tàu sẻ không tră lại cho dù Toà Án Quốc Tế xữ cho VN, muốn lấy lại chỉ một cách duy nhất là đánh chiếm, nhưng cách này chỉ có Mỹ mai ra.

  6. #6
    Member
    Join Date
    24-03-2011
    Location
    New England
    Posts
    710
    Quote Originally Posted by lovetohate View Post
    Khi hai anh em dành nhà đánh nhau th́ chữi nhau, gọi nhau nhửng tên xấu có ǵ lạ đâu. Người th́ gọi Nguỵ, người gọi Vẹm. VN giờ đă là một nước danh chính ngôn thuận, nên việc đ̣i lại nhửng ǵ bị ngoại bang cuớp lấy là chuyện đương nhiên. VN tự ḿnh đ̣i lại, không cần nhờ VNCH, ǵ họ đă đi vào dỉ văng.
    Như một số đảo của Nhật bị Liên Xô chiếm sau Thế Chiến thứ 2 trái phép cho đến ngày hôm nay Nhật đ̣i lại nhưng Nga vẩn không tră lại cho dù Nhật bơ tiền ra, v́ đó là vị trí chiến lược. HS củng thế, Tàu sẻ không tră lại cho dù Toà Án Quốc Tế xữ cho VN, muốn lấy lại chỉ một cách duy nhất là đánh chiếm, nhưng cách này chỉ có Mỹ mai ra.
    Nhật khó đ̣i lại v́ sau khi bại trận có khí ḥa ước trong đó các các hoàn đảo này. T́nh h́nh Vn khác, ḿnh phải hiểu chính danh theo quốc tế. Không thể tự VN hiểu với nhau được rỏ ràng là như vậy.

  7. #7
    sở không
    Khách

    VNCH mà bạn nói là VNCH nào?

    Quá khứ, hiện tại tượng lai nén trong một VNCH hay là một ḿnh bạn nén trong một VNCH, càng ngày cành thấy các bạn đạng nuốt lời chúc dữ của bạn Dr_tran, có hiểu ư nghĩa của hoạn quan không?

  8. #8
    Member
    Join Date
    13-06-2011
    Posts
    4,171
    Làm cách nào để Việt Nam giải quyết và đ̣i hỏi chủ quyền quần đảo Hoàng Sa bằng biện pháp ḥa b́nh (như khẳng định của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi trả lời chất vấn trước Quốc hội)?


    rồi ...blahh blahh blahh từ báo tuổi trẻ ..

    Thiệt là buồn cười giờ này 3d c̣n ráng vẽ ra cái bánh :

    "đ̣i hỏi chủ quyền quần đảo Hoàng Sa bằng biện pháp ḥa b́nh "

    Hổm rày bị thiên hạ tẩn quá trời cái tờ giấy Đồng vẩu diểu dở , nên bày đàn nợn già trong web giao điễm bèn làm quân sư nói thỏ thẻ 3d nên "do that, do this" cho dân chúng ăn tiếp món "cá rô cây " chăng ?

    Nếu đ̣i chủ quyền bằng biện pháp ḥa b́nh đuợc, th́ chưa tới phiên đỉnh cao trí tuệ loại Nam Kỳ như 3d diễn truớc .

    -Tụi Ấn độ đă phải diễn trước đ̣i phần đất chủ quyền bằng "biện pháp ḥa b́nh" từ trong tay chệt cộng rồi .

    -Tụi Nhật bổn ( đừng có khinh khi dân trí Nhật ngu hơn 3d về ngọai giao nhé! Nhất là nguời ta có kinh nghiệm ngoaị giao lâu đời với cái đám G7 ) đă phải diễn trước đ̣i phần đảo "bằng biện pháp ḥa b́nh" từ trong tay Nga rồi .

    -Tụi Chệt cộng đă phải diễn trước đ̣i chủ quyền đảo "Senkaku / Diaoyutai Islands" bằng biện pháp ḥa b́nh từ trong tay Nhật rồi .

    - Tụi Argentina đă phải diễn trước đ̣i chủ quyền đảo Falkland bằng biện pháp ḥa b́nh từ trong tay UK rồi ..

    Câu hỏi được đặt ra :

    Cái đám ngu đần này (Argentina, Chêt cộng, Nhật bổn ,Ấn độ ..vv) phải chờ 3d diển "thành công" trong chuyện đ̣i hỏi chủ quyền quần đảo Hoàng Sa bằng biện pháp ḥa b́nh , rôi mới bắt chuớc sao ?

    Ở thế kỷ thứ 21 mà c̣n món "cá rô cây" loại đ̣i chủ quyền bằng biện pháp ḥa b́nh .

    -Th́ phe cựu VNCH đă đ̣i lại trong HB lâu rồi ...Cần ǵ lên net chia ra làm hai phe chưỏi bới liên miên vậy .

    -Th́ phe Đài Loan đă đ̣i lại trung hoa lục địa trong HB lâu rồi ...Đâu cần bây giờ phải đóng vai hèn mọn làm cây đinh chọt vào chổ thằng bác của mao chứ!.:p

    -Th́ mọi Amerindian đă có vài khu tự trị trên đất USA bỏ túi lâu rồi ..:p



    Nguyên tắc bất di bất dịch :

    Những chổ có tầm chiến lược một khi lấy bằng máu th́ khg bao giờ hoàn trả lại bằng Orgasmic của Hoà b́nh cả, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lại bằng máu mà thôi .

    Nhà nước Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam ra đời ngày 2/7/1976 là bên kế thừa hợp pháp của hai nhà nước trước đó, tiếp tục sở hữu danh nghĩa pháp lư đối với quần đảo Hoàng Sa cho đến nay.
    Báo TT lại xạo ke nữa ,theo nguyên tắc : Cái ǵ chiếm bằng vũ lực là sặc mùi bất hợp pháp .

    - Yêu bằng vũ lực tức là "rape" chính danh bất hợp pháp (BHP).

    -Dùng vũ lực xô nguời ta té xe gắn máy để lấy cái bóp ,sợi dây chuyền, chiếc đồng hồ ...vv đó là sở hữu chủ BHP

    - Chệt cộng chiếm Hoàng Sa bằng vũ lực tức là BHP

    - CSBV chiếm miền Nam tức là BHP .

    Phải nói thằng thắn rằng :

    Sau 30/04/1975 , CSBV kế thừa Bất hợp pháp của hai nhà nước trước đó .

    Theo luật quốc tế, ṭa chỉ có thẩm quyền giải quyết một tranh chấp một khi tất cả các bên trong tranh chấp công nhận thẩm quyền của ṭa cho vụ tranh chấp đó.

    Hiện tại, Trung Quốc chưa hề công nhận thẩm quyền xét xử của ṭa cho tranh chấp biển Đông. V́ vậy, Việt Nam không thể khởi kiện Trung Quốc trước ṭa để giải quyết tranh chấp về Hoàng Sa

    Lại ḷi chành ra cái thuyết bi đông này ..

    Hèn chi :

    -Tụi Ấn độ chả dám đề đơn kiện lên TAQT v́ chệt cộng "chưa hề công nhận thẩm quyền xét xử của ṭa QT"

    -Tụi Nhật Bổn chả dám đề đơn kiện lên TAQT v́ Nga "chưa hề công nhận thẩm quyền xét xử của ṭa QT"

    - Tụi Chệt cộng chả dám đề đơn kiện lên TAQT v́ Nhật bổn "chưa hề công nhận thẩm quyền xét xử của ṭa QT"

    - Tụi Argentina chả dám đề đơn kiện lên TAQT v́ UK "chưa hề công nhận thẩm quyền xét xử của ṭa QT"

    He he he he... BáoTT nên đổi tên thành báo TT "choàng khăn đỏ" cho nó xôm tụ .

  9. #9
    Member
    Join Date
    28-05-2011
    Posts
    432
    Copy_Post;103706][B]Làm cách nào để Việt Nam giải quyết và đ̣i hỏi chủ quyền quần đảo Hoàng Sa bằng biện pháp ḥa b́nh

    hiiiiiiiiiiiiiiiiiii iiiiiiiiiiiiiiiii

    Lỡ bán rồi !
    Giải pháp duy nhất là phải mua lại !
    Quan trọng là phải có tiền .
    Và người ta có chịu bán lại hay không ?

    --------------------------------------------------------------


    Bài viết của kư giả Frank Ching trên Tạp chí Kinh tế Viễn Đông đề cập đến Công Hàm Bán Nước

    Vấn đề Tranh chấp Chủ quyền trên Quần đảo Hoàng Sa
    Saigon - Hanoi - Paracels Islands Dispute – 1974
    Frank Ching (Far Eastern Economic Review, Feb. 10, 1994)

    1) Tái thẩm định miền Nam Việt Nam

    Chỉ có một số ít các chính phủ sẵn sàng thú nhận rằng họ đă phạm phải sai lầm, ngay cả khi những chính sách của họ cho thấy điều đó một cách rất rơ ràng. Lấy thí dụ như Việt Nam chẳng hạn

    Khi nước CHXHCN Việt Nam đă từ bỏ chủ nghĩa xă hội trên tất cả mọi mặt, ngoại trừ cái tên, th́ họ vẫn ngần ngại không muốn thú nhận điều này. Chính sách kinh tế thị trường mà họ đang theo đuổi, dù sao, đă nói lên điều ngược lại.

    Trong những năm chiến tranh, những trận đánh chống lại quân đội Mỹ và quân đội miền Nam Việt Nam, đă được chiến đấu dưới danh nghĩa của chủ nghĩa xă hội và nhận được sự ủng hộ của toàn thể thế giới cộng sản, đặc biệt là từ Bắc Kinh và Mạc Tư Khoa.

    Những trận đánh này đă đ̣i hỏi một sự hy sinh nặng nề về xương máu và tài nguyên của đất nước, là một cái giá mà người Việt Nam vẫn tiếp tục phải trả cho đến ngày hôm nay khi nhà nước CSVN đang cố gắng, một cách rất muộn màng, đặt việc phát triển kinh tế lên trên ư thức hệ chính trị. Cái ư thức hệ đó trong quá khứ đă buộc Hà Nội phải lựa chọn những chính sách mà khi nh́n lại th́ không có vẻ ǵ là khôn ngoan cả. Và việc bóp méo ư thức hệ này đă gây cho họ nhiều thứ rắc rối khác hơn là chỉ đưa họ vào t́nh trạng khó xử với các đồng chí cộng sản đàn anh của họ ở Mạc Tư Khoa và Bắc Kinh. Đôi khi nó cũng làm mờ mắt họ về những lập trường đứng đắn được khẳng định bởi kẻ thù của họ là chính phủ Sài G̣n .

    Trong những ngày đó, chế độ Hà Nội rất hăng hái trong việc lên án chính quyền miền Nam, cho họ là những con rối của Mỹ, là những kẻ đă bán đứng quyền lợi của nhân dân Việt Nam. Ngay cả lúc đó, một điều rơ ràng là những lời cáo buộc này đă không có căn cứ. Bây giờ, 20 năm sau, cũng lại một điều rơ ràng là đă có những lúc mà chính quyền Sài G̣n đă thật sự đứng lên cho quyền lợi của dân tộc Việt Nam, một cách vô cùng mạnh mẽ, hơn xa cả cái chính quyền tại Hà Nội.

    Một trường hợp để chứng minh cụ thể là vụ tranh chấp về quần đảo Hoàng Sa trên biển Nam Trung Hoa. Quần đảo Hoàng Sa, giống như quần đảo Trường Sa ở xa hơn về phía Nam, được tuyên bố chủ quyền bởi cả hai Trung Quốc và Việt Nam. Nhưng khi chế độ Hà Nội vẫn đang nhận viện trợ từ Bắc Kinh, th́ họ im hơi lặng tiếng trong việc tuyên bố chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa. Quần đảo này đă bị chiếm đoạt bởi Trung Quốc sau một vụ đụng độ quân sự vào tháng Giêng năm 1974, lúc quân Trung Quốc đánh bại những người tự bảo vệ từ miền Nam Việt Nam. Từ đó, quần đảo này đă nằm dưới sự kiểm soát của Trung Quốc.

    Sau khi chiến tranh Việt Nam chấm dứt, có một sự bất đồng nhanh chóng giữa Bắc Kinh và Hà Nội, và chính quyền Hà Nội - vừa mới thống nhất với miền Nam - lại tái tuyên bố chủ quyền của ḿnh trên quần đảo Hoàng Sa. Mặc dù đă có những cuộc đàm phán cao cấp giữa hai nước, nhưng vụ tranh chấp này vẫn chưa được giải quyết. Các chuyên gia của hai nước có hy vọng là sẽ gặp gỡ sớm sủa hơn để bàn thảo về những vấn đề chuyên môn, nhưng không chắc chắn là sẽ có một quyết định toàn bộ . Thật ra, một viên chức cao cấp của Việt Nam đă thú nhận rằng vấn đề sẽ được giải quyết bởi các thế hệ tương lai.

    Dù không muốn phán đoán về những giá trị của lời tuyên bố chủ quyền của bất cứ bên nào, một điều rơ ràng là cương vị của phía Việt Nam đă bị yếu thế hơn v́ sự im hơi lặng tiếng của Hà Nội khi quân đội Trung Quốc chiếm đoạt quần đảo Hoàng Sa. Sự thiếu sót của Hà Nội để phản đối trước hành động quân sự của nước ngoài bây giờ được dùng để quật ngược lại Việt Nam mỗi khi đề tài trên được nêu ra.

    Giới thẩm quyền Việt Nam ngày hôm nay giải thích sự im lặng của họ vào thời điểm đó bằng cách nói rằng họ đă phải dựa vào viện trợ của Trung Quốc trong cuộc chiến chống Mỹ, vốn là kẻ thù chính yếu của họ lúc đó. Vậy th́ một điều chắc chắn là, khi chiến tranh càng được chấm dứt sớm hơn th́ quan hệ hữu nghị giữa Hà Nội và Bắc Kinh cũng như vậy .

    Cộng thêm vào đó là những điều bị bóp méo mới toanh mà Hà Nội phải dùng đến để tăng thêm giá trị cho lời tuyên bố về chủ quyền của họ trên quần đảo Hoàng Sa. Bởi v́ sự im lặng đồng ư ngầm trong quá khứ mà Hà Nội bó buộc phải tránh không dám dùng những lời tuyên bố chính thức của họ từ thập niên 1950 đến thập niên 1970, mà phải dùng những bản tuyên bố của chế độ Sài G̣n - tức là công nhận tính hợp pháp của của chính phủ miền Nam. Một cách rất sớm sủa, như vào năm 1956, chính phủ Sài G̣n đă công bố một thông cáo chính thức xác nhận chủ quyền của ḿnh trên Hoàng Sa và Trường Sa.

    Chế độ Sài G̣n cũng công bố một nghị định để bổ nhiệm nhân sự hành chánh cho quần đảo Hoàng Sa. Cho đến khi họ bị thất bại bởi lực lượng quân sự Trung Quốc vào năm 1974 (chỉ vài tháng trước khi miền Nam Việt Nam bị sụp đổ trước sự tấn công của cộng sản từ miền Bắc), th́ chính phủ Sài G̣n vẫn tiếp tục tuyên bố chủ quyền của ḿnh trên quần đảo Hoàng Sa.

    Trong vài năm vừa qua, nước Nam Dương (Indonesia) đă bảo trợ cho các buổi hội thảo với tính cách phi chính phủ về vùng biển Nam Trung Hoa. Tại các buổi hội thảo lúc có lúc không này, phía Việt Nam một lần nữa lại thấy bối rối khi được yêu cầu giải thích về sự im lặng của họ hồi đó, khi Trung Quốc nắm giữ cái mà Việt Nam bây giờ tuyên bố là một phần của lănh thổ họ. “Trong thời gian này”, họ nói, “có những t́nh trạng rắc rối về chính trị và xă hội tại Việt Nam, cũng như trên thế giới, mà phía Trung Quốc đă lợi dụng, theo từng bước một, để dùng biện pháp quân sự chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa. Và Trung Quốc đă thu gọn toàn bộ Hoàng Sa vào năm 1974.”

    Với lợi thế của hai thập niên về lịch sử, bây giờ có thể thẩm định được những hành động của chính quyền miền Nam với một nhăn quan công minh hơn. Trong cái phúc lợi của việc hàn gắn vết thương chiến tranh, nếu không phải v́ những chuyện khác, có lẽ điều khôn ngoan cho Hà Nội là nên xem xét lại quá khứ và trả lại cho Cesar những ǵ thuộc về Cesar. Và sự chống đỡ mănh liệt của chính quyền Sài G̣n để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên quần đảo Hoàng Sa, đúng vào cái lúc mà chế độ Hà Nội đang bận rộn ve vuốt để nhận đặc ân từ Trung Quốc, là một hành động xuất sắc nên được công nhận.

    Hồ Chí Minh đă có một lần được hỏi rằng ông ta ủng hộ Liên Sô hay ủng hộ Trung Quốc Ông ta đă trả lời rằng ông ta ủng hộ Việt Nam. Bây giờ là lúc để chế độ Hà Nội nh́n nhận rằng đă có lúc khi mà chính quyền Sài G̣n đă ủng hộ cho Việt Nam nhiều hơn là chính quyền của miền Bắc.

    2) Đằng sau những tuyên bố về chủ quyền trên hai quần đảo

    Những ǵ đă xảy ra sau khi Hồ Chí Minh được quân đội của Mao Trạch Đông và các đồng chí giúp nắm giữ quyền lực tại miền Bắc Việt Nam.

    Việt Nam tuyên bố chủ quyền trên “quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa” dựa trên các tài liệu xưa cũ và đặc biệt là tập bút kư “Phủ Biên Tập Lục” của Lê Quư Đôn. Việt Nam gọi hai quần đảo này là Hoàng Sa (Paracels) và Trường Sa (Spratlys); Trung Quốc gọi là Tây Sa (Xisha) và Nam Sa (Nansha). Người Việt Nam đă đụng độ với nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa vào ngày 19/1/1974 với kết qủa là một tàu lớn của Hải quân miền Nam cũ bị đắm và 40 thuỷ thủ bị bắt. Vào tháng 3/1988 nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa lại đến và đánh ch́m 3 tàu của Việt Nam, 72 thuỷ thủ bị thiệt mạng và 9 bị bắt. Vào ngày 25/2/1992, nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa tuyên bố quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của họ.

    Lư do chính để Trung Quốc làm như thế đă được biết đến trước đây như một phần của kế hoạch gọi là “Không gian sinh tồn”, bởi v́ tài nguyên thiên nhiên của hai vùng Măn Châu và Tân Cương sẽ bị cạn kiệt sớm. Để làm điều này, Trung Quốc bắt đầu bằng phần dễ nhất – là cái mà cộng sản Việt Nam đă hứa trước đây. Có nghĩa là Trung Quốc căn cứ vào một sự thương lượng bí mật trong qúa khứ. Trong một bản tin của hăng thông tấn Reuters ngày 30/12/1993, th́ cộng sản Việt Nam đă bác bỏ sự thương lượng bí mật này nhưng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào. Lê Đức Anh đi thăm Trung Quốc và làm chậm trễ vụ tranh chấp này đến 50 năm. Có phải là Trung Quốc có thái độ v́ sự vô ơn và những hứa hẹn trong quá khứ của Lê Đức Anh?

    3) Cộng Sản Việt Nam bán Quần Đảo Hoàng sa và Trường sa, nhưng bây giờ muốn nói không.

    Theo tài liệu "Chủ quyền tuyệt đối của Trung Quốc trên quần đảo Tây Sa và quần đảo Nam Sa" của Bộ Ngoại giao Trung Quốc (Beijing Review, 18/2/1980), th́ Hà Nội đă "dàn xếp" vấn đề này trong quá khứ. Đại khái họ đă bảo rằng:

    - Hồi tháng 6 năm 1956, hai năm sau ngày chính phủ của ông Hồ Chí Minh đă được tái lập tại Hà Nội, Thứ trưởng Ngoại giao Bắc Việt Ung Văn Khiêm nói với Li Zhimin, Xử lư Thường vụ Toà Đại Sứ Trung quốc tại Bắc Việt, rằng "theo những dữ kiện của Việt nam, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là môt bô phận lịch sử của lănh thổ Trung quốc".

    - Ngày 4 tháng 9 năm 1958, chính phủ Trung Quốc đă tuyên bố bề rộng của lănh hải Trung Quốc là mười hai hải lư, được áp dụng cho tất cả các lănh thổ của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, "bao gồm ... Quần Đảo Đông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa ...". Mười ngày sau đó, Phạm Văn Đồng đă ghi rơ trong bản công hàm gởi cho Chu An Lai, rằng "Chính phủ nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa về vấn đề lănh hải".

    Đây là của văn bản của nhà nước Việt Nam do Phạm Văn Đồng kư gởi cho Chu Ân Lai vào ngày 14/9/1958 để ủng hộ cho lời tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc như theo sau:

    Thưa Đồng chí Tổng lư,

    Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lư rơ:

    Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố , ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.

    Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lư của Trung-quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng ḥa Nhân dân Trung hoa trên mặt bể.

    Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lư lời chào rất trân trọng.

    Hà-nội, ngày 14 tháng 9 năm 1958
    PHẠM VĂN ĐỒNG
    Thủ tướng Chính Phủ
    Nước Việt-nam Dân chủ Cộng Ḥa

    Thêm một điều cần ghi nhận là Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa (PRC) đă chỉ đe dọa những lănh thổ mà Việt Nam đă tuyên bố là của ḿnh, và để yên cho các nước khác. Rơ ràng là ông Hồ Chí Minh qua Phạm Văn Đồng, đă tặng cho Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa "một cái bánh bao lớn" bởi v́ lúc đó ông Hồ Chí Minh đang chuẩn bị cho công cuộc xâm lăng miền Nam Việt Nam. Ông Hồ cần sự viện trợ khổng lồ và đă nhắm mắt để nhận tất cả những điều kiện của Bắc Kinh. Đối với ông ta, việc bán "trên giấy tờ" hai quần đảo lúc đó vẫn thuộc về miền Nam Việt Nam là một điều dễ dàng.

    V́ sự việc này mà Cộng sản Việt Nam đă chờ một buổi họp của các quốc gia khối ASEAN tại Manila, để dùng cơ hội này như một cái phao an toàn và kư ngay một văn kiện đ̣i hỏi những quốc gia này giúp Việt Nam giải quyết vấn đề "một cách công b́nh"

    Về phía Trung Quốc, sau khi đă lấy được những đảo của Cộng sản Việt Nam, họ đă tỏ thái độ ôn ḥa đối với Mă Lai Á và Phi Luật Tân, và bảo rằng Trung Quốc sẵn sàng thương lượng các khu vực tài nguyên với các quốc gia này, và gạt Việt Nam qua một bên. Trung Quốc đă nói họ sẽ không tán thành bất cứ quốc gia nào can thiệp vào vấn đề giữa họ và Cộng sản Việt Nam.

    Sau đó, Phạm Văn Đồng đă chối bỏ việc làm sai lầm của ông ta trong quá khứ, trong một ấn bản của Tạp chí Kinh tế Viễn Đông ngày 16/3/1979. Đại khái, ông ấy nói lư do mà ông ấy đă làm bởi v́ lúc đó là "thời kỳ chiến tranh". Đây là một đoạn văn trích từ bài báo này ở trang số 11:

    “Theo ông Li (Phó Thủ tướng Trung quốc Li Xiannian), Trung quốc đă sẵn sàng chia chác vùng vịnh "mỗi bên một nửa" với Việt Nam, nhưng trên bàn thương lượng, Hà Nội đă vẽ đường kiểm soát của Việt Nam đến gần Đảo Hải Nam. Ông Li cũng đă nói rằng vào năm 1956 (hay 1958 ?), Thủ tướng Việt Nam Phạm văn Đồng đă ủng hộ một bản tuyên bố của Trung Quốc về chủ quyền của họ trên Quần Đảo Trường Sa Và Hoàng Sa, nhưng từ cuối năm 1975, Việt Nam đă kiểm soát một phần của nhóm đảo Trường Sa - nhóm đảo Hoàng Sa th́ đă nằm dưới sự kiểm soát bởi Trung Quốc. Năm 1977, theo lời tường thuật th́ ông Đồng đă biện hộ cho lập trường của ông ấy hồi năm 1956: "Lúc đó là thời kỳ chiến tranh và tôi đă phải nói như vậy".”

    V́ hăng hái muốn tạo ra một cuộc chiến thê thảm cho cả hai miền Nam Bắc, và góp phần vào phong trào quốc tế cộng sản, ông Hồ Chí Minh đă hứa, mà không có sự tự trọng, một phần đất "tương lai" để cho Trung Quốc nắm lấy, mà không biết chắc chắn là có thể nào sẽ nuốt được miền Nam Việt Nam hay không.

    Như ông Đồng đă nói, "Lúc đó là thời kỳ chiến tranh và tôi đă phải nói như vậy". Vậy th́ ai đă tạo ra cuộc chiến Việt Nam và sẵn sàng làm tất cả mọi sự có thể làm được để chiếm miền Nam, ngay cả việc bán đất ? Bán đất trong thời chiến và khi cuộc chiến đă chấm dứt, Phạm Văn Đồng lại chối bỏ điều đó bằng cách bịa đặt ra việc đổ thừa cho chiến tranh.

    4) Trong cuốn “Vấn đề tranh chấp lănh thổ Hoa -Việt” của Pao-min-Chang thuộc tủ sách The Washington Papers, do Douglas Pike viết lời nói đầu, được Trung tâm Nghiên cứu chiến lược và Quốc tế thuộc Đại học Georgetown , Washington D.C. xuất bản

    Ngoài cái khoảng cách về địa lư, cả hai nhóm quần đảo này nằm ngoài phía bờ biển của miền Nam Việt Nam và vẫn dưới sự quản lư hành chánh của chế độ Sài G̣n vốn không thân thiện ǵ. Hà Nội đơn giản là không ở trong cái tư thế để đặt vấn đề với cả Trung Quốc lẫn sức mạnh của hải quân Mỹ cùng một lúc. Do đó, vào ngày 15/6/1956, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đă nó́ với phía Trung Quốc: “Từ quan điểm của lịch sử, th́ những quần đảo này thuộc về lănh thổ Trung Quốc” (Beijing Review 30/3/1979, trang 20 – Cũng trong báo Far East Economic Review 16/3/1979, trang 11).

    Hồi tháng 9 năm 1958, khi Trung Quốc, trong bản tuyên bố của họ về việc gia tăng bề rộng của lănh hải của họ đến 12 hải lư, đă xác định rằng quyết định đó áp dụng cho tất cả các lănh thổ của Trung Quốc, bao gồm cả Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, một lần nữa Hà Nội đă lên tiếng nh́n nhận chủ quyền của Trung Quốc trên 2 quần đảo đó. Ông Phạm Văn Đồng đă ghi nhận trong bản công hàm gởi cho lănh tụ Trung Quốc Chu An Lai ngày 14/9/1958: "Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc" (xem Beijing Review 19/6/1958, trang 21 -- Beijing Review 25/8/1979, trang 25 -- Sự tồn tại của bản công hàm đó và tất cả nội dung đă được xác nhận tại Việt Nam trong BBC/FE, số 6189, ngày 9/8/1979, trang số 1.)

    5) Tại sao ?

    Theo ông Carlyle A Thayer, tác giả bài "Sự tái điều chỉnh chiến lược của Việt Nam" trong bộ tài liệu "Trung Quốc như một Sức mạnh Vĩ đại trong vùng Á châu Thái B́nh Dương" của Stuart Harris và Gary Klintworth [Melbourne: Longman Cheshire Pty Ltd., forthcoming 1994] :

    Phía Việt Nam, trong khi theo đuổi quyền lợi quốc gia, đă thực hiện nhiều hành động mà theo quan điểm của Trung Quốc th́ có vẻ khiêu khích cao độ. Thí dụ như, trong công cuộc đấu tranh trường kỳ dành độc lập, Việt Nam đă không biểu lộ sự chống đối công khai nào khi Trung Quốc tuyên bố chủ quyền của họ trên biển Nam Trung Hoa và đúng ra lại tán thành họ. Nhưng sau khi thống nhất đất nước, Việt Nam đă đổi ngược lập trường. Năm 1975, Việt Nam đă chiếm đóng một số hải đảo trong quần đảo Trường Sa và sau đó đă tiến hành việc tuyên bố chủ quyền lănh thổ trên toàn bộ biển Nam Trung Hoa.

    Như Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Mạnh Cầm đă thú nhận:

    "Các nhà lănh đạo của chúng tôi đă có tuyên bố lúc trước về Hoàng Sa và Trường Sa dựa trên tinh thần sau: Lúc đó, theo Hiệp định Geneve 1954 về Đông Dương, các lănh thổ từ vĩ tuyến 17 về phía nam, bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là đặt dưới sự kiểm soát của chính quyền miền Nam. Hơn nữa, Việt Nam đă phải tập trung tất cả các lực lượng quân sự cho mục tiêu cao nhất để chống lại cuộc chiến tranh hung hăn của Mỹ, nhằm bảo vệ nền độc lập quốc gia. Việt Nam đă phải kêu gọi sự ủng hộ của bè bạn trên toàn thế giới. Đồng thời, t́nh hữu nghị Hoa-Việt rất thân cận và hai nước tin tưởng lẫn nhau. Trung Quốc đă cho Việt Nam một sự ủng hộ rất vĩ đại và giúp đỡ vô giá. Trong tinh thần đó và bắt nguồn từ những đ̣i hỏi khẩn cấp nêu trên, tuyên bố của các nhà lănh đạo của chúng tôi [ủng hộ Trung Quốc trong việc tuyên bố chủ quyền của họ trên Quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa] là cần thiết v́ nó trực tiếp phục vụ cho cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập và tự do cho tổ quốc.”

    Đặc biệt thêm nữa là cái tuyên bố đó để nhắm vào việc đạt yêu cầu cho những nhu cầu cấp thiết vào lúc bấy giờ để ngăn ngừa bọn tư bản Mỹ dùng những hải đảo này để tấn công chúng tôi. Nó không có dính dáng ǵ đến nền tảng lịch sử và pháp lư trong chủ quyền của Việt Nam về hai quần đảo Hoàng Sa Và Trường Sa" (Tuyên bố trong một buổi họp báo tại Hà Nội ngày 2/12/1992, được loan tải bởi Thông Tấn Xă Việt Nam ngày 3/12/1992)

    Những ghi nhận này cho thấy rằng tất cả những điều mà Trung Quốc đă tố cáo phía trên là sự thật. Những ǵ xảy ra ngày hôm nay mà có liên hệ đến hai quần đảo này chỉ là những hậu quả của sự dàn xếp mờ ám của hai người cộng sản anh em trong qúa khứ.

    Không một ai trong cộng đồng thế giới muốn bước vào để dàn xếp sự bất đồng giữa Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc. Lư do rất rơ ràng: cái công hàm ngoại giao và sự nh́n nhận của Cộng sản Việt Nam không thể nào xoá bỏ được bởi một nước nhỏ như Việt Nam, kẻ đă muốn chơi đểu để lừa dối Trung Quốc. Hơn nữa, Cộng sản Việt Nam không thể nào tránh được Trung Quốc trong khi họ phải bắt chước theo chính sách "đổi mới" của Trung Quốc để tiến lên chủ nghĩa xă hội.

    Lược dịch từ: Paracels Islands Dispute by Frank Ching (Far Eastern Economic Review, Feb. 10, 1994)


    http://conghambannuoc.tripod.com/

  10. #10
    lovetohate
    Khách
    Ngẫm nghĩ chuyện đời sao lạ ?. Ḿnh không bênh ḿnh, đi bênh người dưng. Người th́ tư thông kim cổ, nào là thế chiến quốc con bà nó !!! H́nh như thấy Tàu Cộng ức hiếp VN là họ vui mừng vui quá vui !!!!.
    Bàn tới, bàn lui nào là Công Hàm hợp pháp. Nhưng tại sao không thấy bọn Tàu đưa ra lư luận, nó ngu ǵ đưa ra v́ biết đó à tờ giấy chủi mông.....không có giá trị pháp lư nhưng nhửng người Việt thù CSVN th́ cho là có lư.....
    Không lẽ thù Cộng cao hơn thù nhà ?. Vậy giữa CSVN và NVHN CC ai yêu nước hơn ai ?. Dĩ nhiên là DCSVN.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 6
    Last Post: 05-03-2012, 02:39 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 14-08-2011, 11:46 PM
  3. Replies: 4
    Last Post: 02-07-2011, 06:29 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 22-12-2010, 03:39 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •