Page 16 of 33 FirstFirst ... 612131415161718192026 ... LastLast
Results 151 to 160 of 326

Thread: Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

  1. #151
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên - Trận An Quí, 21-2-1966
    P3
    Trung Tá Lê Hằng Minh Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên TQLC



    Trung Tá Lê Hằng Minh Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên TQLC

    Viết về Cố Trung Tá Lê Hằng Minh
    Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 2 / Thủy Quân Lục Chiến
    Ngọc Thủy

    Gươm đàn nửa gánh,
    Non sông một chèo
    (Nguyễn Du)

    Đất nước Việt đang thời binh biến, Tổ quốc lâm nguy, vang dậy núi sông những lời hiệu triệu anh hào. Khi tôi chưa chào đời th́ vào giữa năm 1954, theo đoàn người trai quyết xếp bút nghiên để lên đường theo tiếng gọi non sông, làm tṛn trách nhiệm người công dân trong thời quê hương khói lửa. Người thanh niên tên Lê Hằng Minh đă từ giă người mẹ hiền, rời bỏ cuộc sống gia đ́nh ấm êm nơi Hàng Keo – Gia Định, từ giă mái trường Huỳnh Khương Ninh & Trương Vĩnh Kư sau khi tốt nghiệp Tú Tài để cùng người anh Lê Minh Đảo (thiếu tướng Lê Minh Đảo gia nhập khóa 10 trường Vơ Bị Liên Quân Đà Lạt, là một trong số những tướng lănh của Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa), lên đường nhập ngũ. Ông theo học khóa 5 Liên Trường Vơ Khoa Thủ Đức (Khóa V́ Dân) và sau khi ra trường vào đầu năm 1955 với cấp bậc Thiếu Úy Trừ Bị, người chiến sĩ Lê Hằng Minh đă cùng bao chiến hữu khác ngược xuôi khắp nẻo đường đất nước, xông pha vào những trận tuyến ngăn giữ bước quân thù xâm lăng, hầu mong mang yên vui cho mảnh đất miền Nam Tự Do thân yêu. Đầu năm 1957, v́ muốn vẫy vùng ngang dọc hơn cho thỏa chí tang bồng, ông rời khỏi Sư đoàn 4/ Bộ binh dă chiến (sau này là Sư đoàn 7/ BB) để t́nh nguyện gia nhập Thủy Quân Lục Chiến, Lực lượng Tổng Trừ Bị ṇng cốt của Quân đội VNCH và lần lượt đảm trách các chức vụ: Trưởng Ban 5 TQLC, Trung đội trưởng (Tiểu đoàn 1), Đại đội trưởng (Tiểu đoàn yểm trợ), (Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 4), Chiến đoàn phó (Chiến đoàn A) và Tiểu đoàn trưởng (Tiểu đoàn 2/ TQLC).
    Tham dự nhiều chiến dịch quan trọng cùng những trận đánh hào hùng trên khắp các mặt trận chiến trường đất nước từ: Đồng Xoài, U Minh, Bời Lời, Đầm Dơi, Bến Cát, Đức Cơ, Plei-me, B́nh Định, Bồng Sơn – Tam Quan, Quảng Ngăi, Thừa Thiên, Huế, Phù Lưu, Quảng Trị v.v… Với những thành tích chiến đấu dũng cảm, Lê Hằng Minh được thăng cấp Trung úy sau hai năm ra trường và được gởi đi du học khóa Sĩ quan TQLC ở Quantico – Hoa Kỳ năm 1959 – 1960. Đầu năm 1959, Lê Hằng Minh đưa Đại đội Trinh Sát TQLC/ Tân Lập về Sài G̣n tham dự khóa học Nhảy dù ở Trung tâm Huấn luyện Hoàng Hoa Thám tại Bà Quẹo. Trong thời gian huấn luyện này, ông chứng tỏ sự gan dạ và là một cấp chỉ huy gương mẫu, xứng đáng làm gương và hướng dẫn quân nhân thuộc quyền noi theo không nề hiểm nguy. Yêu thích đường bay trên những nấc thang mây thênh thang của người lính Nhảy Dù, Lê Hằng Minh luôn hănh diện khi chỉ cho mọi người xem huy hiệu “Cánh Dù” luôn gắn trên túi áo ngực mà ông đă đạt được sau khóa huấn luyện. Trong biến cố 11/11/60, ông cùng Đại Đội Chiến Đấu/ TQLC về giải vây cuộc đảo chánh Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm. Sau đó, năm 1960 ông giữ chức vụ Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn Yểm trợ tiếp vận/ Thủy Quân Lục Chiến. Và rồi nổi trôi theo vận hạn quốc gia cùng t́nh h́nh đất nước rối ren, thêm một lần nữa, vị Tiểu đoàn trưởng Lê Hằng Minh của TĐ4/TQLC lại là một trong những đơn vị tham gia cuộc đảo chánh Tổng thống vào ngày 1/11/63. Những biến cố đất nước cùng những thăng trầm của cuộc đời binh nghiệp vẫn không làm mất đi tinh thần quả cảm của một người chiến sĩ với bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ cùng tinh thần trách nhiệm đối với đồng bào Tổ quốc, ông vẫn cùng với bao lớp người thanh niên chiến hữu luôn giữ vững sự cang cường chiến đấu như ánh thép gươm đao vẫn lóe sáng mỗi khi lâm trận ngoài địa đầu giới tuyến. Sau khi tu nghiệp khóa AWS ở Hoa Kỳ về (1964 – 1965), đầu tháng 11/1965, Thiếu tá Lê Hằng Minh được bổ nhiệm làm Tiểu đoàn trưởng TĐ2/ TQLC và tên tuổi ông đă gắn liền với danh hiệu “Trâu Điên”, một tiểu đoàn lừng danh của Binh chủng Thủy Quân Lục Chiến nói riêng và của Quân đội Việt Nam Cộng Ḥa nói chung từ trận đánh An Quư vào tháng 2/1966 ở Bồng Sơn – Tam Quan. Từ tư thế bất ngờ bị phục kích khi tiến chiếm mục tiêu ấp chiến lược này, dù bị bao vây tứ phía bởi sự bố trí sẵn bên ngoài lẫn sự pḥng thủ rất mạnh của VC bên trong, bị bắn phá nă đạn như mưa vào các toán quân, nhưng điều đó không làm chùn bước được của những người lính luôn luôn trong tư thế chuẩn bị, sẵn sàng xung phong nên ngay giữa cánh đồng trống, không nơi ẩn nấp, vị TĐT đă cùng với tất cả các chiến sĩ lúc ấy vẫn hiên ngang tràn vào và tiến lên dũng mănh đến nỗi VC phải khiếp sợ với khí thế hăng như trâu điên của TĐ2 quyết băng ḿnh phá tan lằn lửa đạn, dù phải đối chọi với tử sinh chạm gần trong gang tấc. Kết quả TĐ2/ TQLC toàn thắng chiếm hẳn được mục tiêu tuy phải chịu sự tổn thất vừa chết vừa bị thương mất gần một trung đội, trong số đó có Trung úy Nguyễn Ngọc Điệp (khóa 17/ VBĐL) v.v…
    Với chiến tích “phản phục kích” vẻ vang này, Tiểu đoàn do Thiếu tá Lê Hằng Minh chỉ huy và yêu cầu sự đề đạt danh hiệu, đă được Bộ tư lệnh TQLC chấp thuận cho mang danh xưng Trâu Điên (Crazy Buffalo) biểu tượng sự Cảm Tử, Hi Sinh và Dũng Mănh. Ngoài ra c̣n được tuyên dương công trạng trước Quân đội lần thứ tư và được mang dây biểu trưng màu xanh Quân Công Bội Tinh. Bắt đầu từ đó, các tiểu đoàn khác cũng được đặt tên để có những danh hiệu riêng như: Quái Điểu, Sói Biển, Ḱnh Ngư, Hắc Long, Thần Ưng, Hùm Xám, Ó Biển, Mănh Hổ.
    Người lính Lê Hằng Minh như chúng ta đă thấy là một chiến sĩ rất gan ĺ và quả cảm khi xông pha ngoài mặt trận, bởi ông luôn đặt trọng trách hi sinh v́ Tổ quốc lên hàng đầu. Nhưng bên trong con người của ông lại là một nghệ sĩ giàu cảm tính và nhân hậu. Ông sinh trưởng trong một gia đ́nh lễ giáo gồm 10 anh chị em. Người mẹ đă tần tảo một ḿnh lo bảo bọc các con khi người Cha đă qua đời năm ông 17 tuổi. Sống và lớn lên từ ngôi nhà cổ kính giữa vườn cây bóng mát xum xuê nơi Hàng Keo nằm trên đường Chi Lăng nối dài, gần chợ Bà Chiểu cạnh đền Lăng Ông nổi tiếng hiển linh, khói trầm nghi ngút quanh năm bên mộ Tả quân Lê Văn Duyệt vẫn tỏa sáng uy linh của bậc trung thần đại nghĩa, phải chăng đă ảnh hưởng phần nào đến tâm t́nh con người Lê Hằng Minh từ thuở nhỏ. Thích sống đời trai oai phong dũng mănh nhưng cũng là người yêu văn nghệ, đàn nhạc, thơ văn. Đôi khi cũng rất ủy mị, ướt át. T́nh cảm của ông cũng rất dạt dào đối với anh chị em trong gia đ́nh cùng sự kính trọng, hiếu thảo đối với bậc sinh thành và nhất là t́nh yêu quê hương đất nước được thể hiện rất rơ nét trong những vần thơ mộc mạc được viết ra từ đáy tâm hồn thiết tha:

    QUÊ TÔI
    Thuận Thành đất của Ba
    Rạch Kiến quê hương Má
    Quê nội quận Cần Đước
    Bên ngoại làng Long Ḥa.
    Sinh tại miền Gia Định
    Việt Nam vạn nẻo đường
    V́ sống cuộc đời lính
    Tôi có lắm quê hương.
    Pleiku xuống Sóc Trăng
    An Giang về Vũng Tàu
    Nha Trang ra Đà Nẵng
    Bến Hải xuôi Cà Mau…
    Gia Định đất linh thiêng
    Lăng Ông ôi nhiệm màu!
    Xa gần đều biết tiếng
    Cầu tài lẫn rể, dâu…
    Pleiku miền đất đỏ
    Thần sống chốn rừng núi
    Người Thượng đeo cung, nỏ
    Vai mang nặng chiếc gùi
    Sóc Trăng thơm ruộng lúa
    Những cô gái gốc Miên
    Nắng cháy da đen đúa
    Đôi mắt thật mơ huyền…
    An Giang xứ mắm ruốc
    Thánh địa đạo Ḥa Hảo
    Câu kinh buồn năo ruột
    Thất Sơn huyền bí sao!
    Danh lam đất Vũng Tàu
    Tuyệt vời ơi Băi Sau
    Băi Trước đông du khách
    Bể rộng với trời cao
    Xứ dân gầy cát trắng
    Cô gái miền Nha Trang
    Tháp Bà đến cầu Đá
    Tóc thề những cô nàng
    Vượt qua đèo Hải Vân
    Ḷng luống những bâng khuâng!
    Thương năo nề Đà Nẵng
    Hải cảng của Trung phần
    Chia đôi bờ đất nước
    Bến Hải thuộc Đế Đô
    Xứ Huế ngàn năm trước
    Thành Nội lắm nhiều mồ…
    Cà Mau là xứ cá
    Đỉa nhiều tợ bánh canh!
    Muỗi độc ôi nhiều quá!
    Cuộc đời thật mỏng manh!
    Tŕu mến đất Thần Kinh (Huế)
    Sài G̣n sao dễ thương!
    Gia Định tôi yêu kính!
    Đất Nước là Quê Hương!

    (LMH viết vào ngày 25 Tết, Kỷ niệm ngày giỗ Ba. Kính tặng các bà Mẹ vạn nẻo đường con đă gặp)

    Trên con đường rong ruổi nghiệp binh đao, ông cũng mang nặng t́nh thương yêu đối với các chiến hữu, những người cùng chí hướng lên đường nối gót chinh nhân. Cuộc đời của những người chấp nhận Đời Lính Chiến với tất cả những vui buồn gian khổ:

    CÁNH CHIM TRỜI
    Anh, tôi và chúng ta
    Thuộc đoàn quân thiện chiến
    Sinh tử siết t́nh ta
    Chiến thắng cùng chia, thù quyết trả!
    Những buổi dừng quân nơi thôn lạ
    Anh đứng gác,
    Anh vá áo,
    Anh ngủ say,
    Anh nấu nướng,
    Máy thu thanh với tuồng cải lương
    … muôn thuở!
    Tôi viết thư bên ngọn đèn dầu
    … ngàn thương!
    Các em bé, quây quần bên đàn anh xa lạ
    Khẽ vuốt lên ṇng súng: Anh ơi súng tên ǵ?
    Cô em gái, rộn ràng, nhà vui quá
    … cảm giác lạ!
    Bà mẹ già, thương xót đàn con muôn phương
    … “ôi tội nghiệp”!
    Tay ngoáy trầu liên miên
    Những cánh chim trời, mai về đâu
    … nào ai biết?
    … lại giết giặc
    … lại cơm vắt với x́ dầu
    … lại lên đường!
    (LHM thân tặng các chiến sĩ vô danh không vụ lợi và để tang cho cố Thiếu tá Nguyễn Văn Nho và những chiến hữu TĐ4/ TQLC đă hi sinh trong trận chiến B́nh Giả cuối tháng 12-1964)

    Những lời ấy là tất cả những tâm t́nh của ông trên bước đường hành quân xuôi ngược đó đây. Qua những trận đánh ác liệt và sau những tiếng súng, người lính trẻ lại trở về với những nỗi niềm cô đơn trăn trở trong những phút giây nhớ nhung và trống vắng:

    Lạc mẹ chim nức nở
    Thổn thức chi ve sầu
    Khúc nhạc buồn muôn thuở
    Cuộc đời là bể dâu…!
    Lá vàng rơi rụng măi
    Mưa thu dài lê thê
    Kiếp sống đầy ngang trái
    T́nh yêu đâu chẳng về…?

    Và trong những ngày mùa đông rét mướt ở Washington trong thời gian du học, ông trải rộng niềm thương nhớ đến người mẹ hiền và cô em gái út ở quê nhà:

    Hoa Tuyết triền miên phủ núi đồi
    Nhẹ nhàng rơi măi rụng không thôi
    Những cô gái Mỹ hây đôi má
    Tuyết phới qua mi, đậu cánh môi
    Ngập lối vài xe không chạy nổi
    Trẻ thơ “đấu tuyết” ném liên hồi
    Lăo bà run rẩy lê thê bước
    Bóng dáng thanh gầy giống Mẹ tôi!

    (Tặng em Ánh Tuyết. Ghi một ngày nhớ má 15/1/65. Mùa đông Washington. LHM)
    Cuộc sống ông cũng rất chí t́nh gắn bó với bạn bè đồng đội:

    Nhớ Soạn, thương Thông, lại mến Tâm*
    Dakbla than văn gió th́ thầm
    Đêm đông gối súng, sương nhiều quá!
    Dế khóc đêm dài… tôi lặng câm!

    (LHM. Kontum – Dakbla ngày 14/12/65. Một đêm nhớ Soạn và trước khi đi hành quân. * Thiếu tá Tôn Thất Soạn, Thiếu tá Hoàng Tích Thông và Trung úy Tâm).

  2. #152
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên - Trận An Quí, 21-2-1966
    P4
    Trung Tá Lê Hằng Minh Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên TQLC



    Và người thanh niên ấy cũng có những phút giây mơ mộng say đắm về t́nh yêu:

    Em là… ly rượu đắng
    Đốt cháy con tim này
    Em là… hoa tư tưởng
    Khiến ḷng anh vấn vương
    Em là nàng chim én
    Mang mùa xuân nhớ thương…!
    Hoặc thương nhớ về những h́nh bóng xa xôi nơi đất lành ông đă đi qua:
    Phong Dinh có bến Ninh Kiều
    Có ḍng sông đẹp với nhiều giai nhân
    Cuộc đời luống những phù vân
    Trở về chốn cũ cố nhân xa rồi!
    Thân em như cánh hoa trôi
    Thương em như cánh chim trời bơ vơ
    Yêu em lỡ cả cuộc đời
    Nhớ thương chỉ gởi mây trời từ đây…

    (Bài thơ “Về Phong Dinh” của LHM đă được nghệ sĩ Hồ Điệp diễn ngâm trong chương tŕnh Thi Văn Tao Đàn năm 1966).

    Cuộc đời gian khổ của người lính chiến rày đây mai đó, luôn cận kề bên những sống chết hiểm nguy, làm sao dám nghĩ đến chuyện t́nh yêu và mộng ước mai sau. Nhưng t́nh cảm đó vẫn không thể thiếu trong trái tim người lính trẻ, vẫn có những nỗi niềm u ẩn, vấn vương, mộng mơ và nhung nhớ…

    NGƯỜI EM GÁI DAKBLA
    Dừng quân nhặt cánh hoa hồng
    Nhớ người em gái trên ḍng Dakbla
    Xuân sang rồi đến đông tàn
    Quan san cách trở đôi đàng ngàn thương
    Tôi đi chinh chiến muôn phương
    Môi em vẫn mọng vẫn hường ấy chăng?
    V́ tôi là lính áo rằn
    Ra đi nào biết mấy trăng mới về!
    Bởi v́ em quư hoa hồng
    Nên trời bắt phải chờ trông
    V́ hồng nhiều gai lắm
    Hợp rồi vẫn là không
    Kontum mấy dặm sơn khê
    Lều khuya rét mướt gió về chơi vơi
    Nhớ em đếm tiếng sương rơi
    Sương bao nhiêu giọt buồn ơi là buồn…

    Ngoài sự yêu thích thơ văn, ông c̣n là người rất tài hoa về âm nhạc. Học đàn năm 12 tuổi, ông đánh thành thạo tất cả các loại đàn dây và điêu luyện nhất là Tây Ban Cầm với những nhạc khúc cổ điển Tây Ban Nha. Trong thời gian c̣n đi học, ông thường đệm đàn cho ban nhạc của trường Petrus Kư, ban Khuyến nhạc của Đài phát thanh Pháp Á và ban nhạc Đồng Nai (đàn và hát chung với người anh là Lê Minh Đảo và người em gái kế là Mộng Huyền, một chi tiết nhỏ để nói lên con người hiền lành hiếu thảo của ông là dù mê đánh đàn ca hát tới đâu, xong việc là ông lo sớm về nhà để phụ giúp mẹ việc nhà và săn sóc các em).
    Qua hai lần sang Mỹ tu học, ông cũng trau dồi thêm về kiến thức âm nhạc với các danh tài ngoại quốc và đă sáng tác một số ca khúc như: Hoa cài trên súng (1959), Bơ vơ (1960), Người anh chinh chiến (1964), Em là mùa thu (1965), Sao buồn (1966) v.v… Có lẽ, Lê Hằng Minh cũng là người lính duy nhất, dù ở hậu cứ hay bất cứ tuyến đầu trận địa nào, đi đâu cũng mang theo bên ḿnh cây đàn Guitaire yêu quư, hễ có dịp dừng quân hay nghỉ ngơi là ông lại ôm đàn thay cho tay súng, đánh lên những tiếng đàn du dương trầm bổng cùng những ca khúc tuyệt vời cho bạn bè binh lính thưởng thức, tạm quên những gian khổ quân hành, vơi bớt nỗi nhớ nhà, cô đơn. Ông luôn lấy sự hào hiệp, tử tế vui vẻ của ḿnh để đối đăi và cư xử với mọi người chung quanh. Trong chỉ huy, ông nguyên tắc mực thước, sống đời thường lại nhân ái giản dị nên ông được hầu hết các bạn bè chiến hữu dành cho t́nh cảm thương mến tốt đẹp.

    Trong bài viết những cảm nghĩ về một vị chỉ huy khả kính của ḿnh (ĐSST), Thiếu tá Lâm Tài Thạnh đă viết đôi ḍng hồi tưởng như sau: Trong những ngày cuối năm 1965 về dưỡng quân tại hậu cứ Thủ Đức (Tam Hà), hôm đó là một buổi chiều thứ bảy, tôi và Quang chẳng biết làm ǵ cho qua “chiều cuối tuần cạn túi” trong pḥng ngủ độc thân v́ cả hai nguyên quán đều ở xa, bà con họ hàng ở Sài G̣n cũng chẳng mấy thân thích gần gũi, c̣n em gái hậu phương th́ cũng chẳng quen biết nhiều với lại điều kiện “đầu tiên” bó buộc. Thôi th́ nằm nhà cho ăn chắc mặc bền. Chúng tôi mang quân dụng ra lau chùi đánh bóng để qua thời giờ giữa buổi trưa quá tĩnh lặng, bỗng nghe vang lên tiếng Tây Ban Cầm réo rắt với bản Panama (Cánh buồm xa xứ) khi th́ như sóng vỗ lúc chẳng khác cơn gió heo may. Tôi nói nhỏ với Quang: “Ông cũng ở nhà như ḿnh”, Quang trả lời: “Ông chưa có lập gia đ́nh” rồi chúng tôi lại tiếp tục công việc c̣n dang dở. Khoảng 30 phút sau, tiếng đàn ngưng hẳn và vào lúc chúng tôi không chuẩn bị để chào kính th́: “Chiều thứ bảy mà không đi bát phố à? Sĩ quan trẻ mà nằm nhà, dở vậy??”. Chúng tôi lúng túng chào tay và cùng trả lời: “Tiền lính tính liền thưa Th/T, với lại chả biết đi đâu”. Ngắn gọn, dứt khoát như khi ban lệnh hành quân: “Mặc quân phục vào, đi với tôi ra hồ tắm “Ngọc Thủy” uống nước giải khát”. Năm phút sau, chúng tôi đă có mặt trên xe do chính Tiểu đoàn trưởng làm tài xế với tôi ngồi kế bên (Quang là khóa đàn em nên cố t́nh nhường tôi ngồi trước với Đại Bàng hoặc v́ e ngại sơ suất khi nói chuyện nên bán cái cho tôi??). Trước khi rời trại, người c̣n nói nhỏ: “Ḿnh đi gần đây khỏi gọi HS Danh (tài xế) làm chi, cho chú ta ở nhà với vợ con”. Trong tự nhiên đối xử như một người anh cả trong gia đ́nh sau khi gọi nước uống cho chúng tôi, NT Minh hỏi thăm về nguyên quán, gia đ́nh, học vấn, quân trường v.v… Từ dè dặt, ngần ngại như lệ thường của bất cứ một Sĩ quan cấp trung đội trưởng nào khi phải trực tiếp tiếp xúc với Đơn vị trưởng ở cấp cao mà thường khi “chạm mặt” th́ chỉ có “Từ chết tới bị thương”, chúng tôi đă vui vẻ trao đổi trả lời các câu hỏi. Dần đà câu chuyện trở nên thân t́nh có tính cách đời thường thực tế và tươi mát hơn. Trước khi ra về, tôi c̣n nhớ rơ: “Các sĩ quan trẻ nhiều năng nổ, chịu khó, kỷ luật, ham học hỏi là xương sống và ch́a khóa thành công của đơn vị. Các em cố gắng nhé, thôi ḿnh về”. Lời nói chân t́nh, tha thiết có giá trị động viên cao của cố Niên trưởng Lê Hằng Minh đă làm cho tôi và Quang thực sự xúc động và cảm mến vị chỉ huy đầy đức độ, nghiêm nhưng không “quan liêu”, oai nhưng không “khắc nghiệt”. Gần 10 năm sau có lần tôi đă lặp lại câu nói đó của người cùng toàn thể Sĩ quan TĐ 9 trong ngày tôi nhận chức vụ TĐT.
    Nơi hậu cứ Thủ Đức – Tam Hà là nơi Tiểu Đoàn 2/ TQLC thường về đây dưỡng quân, sau này c̣n được gọi là hậu cứ Lê Hằng Minh sau năm 1966.
    Trở lại với người chiến sĩ Lê Hằng Minh, khi chiến trường miền Trung càng lúc càng sôi động th́ Tiểu đoàn 2/ TQLC cùng những đơn vị bạn càng đi sâu vào những gian lao chiến đấu với tất cả mọi căng thẳng hiểm nguy ŕnh rập từng phút từng giây. Từ đầu mùa hè năm 1966, họ phải điều động và tham dự nhiều trận hành quân liên tiếp suốt ba tháng không ngày về thăm nhà, nghỉ phép. Đánh B́nh Định, Quế Sơn vừa xong, lại bay vào Quảng Ngăi, rồi về Đà Nẵng, Huế…
    Ngày Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa được chính thức thành lập và công bố là ngày 19 tháng 6 năm 1966. Để tưởng thưởng những phần tử ưu tú có công trong sứ mạng diệt Cộng tại tiền tuyến, một số cấp chỉ huy đơn vị chiến đấu được thăng cấp đặc cách tại mặt trận vào ngày lễ trọng đại này, trong đó có thiếu tá Lê Hằng Minh. Vừa được thăng cấp Trung tá vào ngày 19/6/66, Lê Hằng Minh đă cùng Tiểu đoàn 2 và một số đơn vị tác chiến khác lại lao vào mặt trận Lam Sơn 283 ở Gia Đặng – Phù Lưu (21/6 đến 23/6), tiếp thêm những trận thắng vẻ vang với sự chiến đấu rất gan ĺ dũng cảm của họ. Trong một bài phóng sự, kư giả Dzoăn B́nh đă viết về chuyến gặp gỡ bất ngờ với Tr/T LHM như sau: “Chúng tôi ghi vào sổ tay và tự nhủ sẽ khai thác về cái chết oai hùng của Thiếu úy Bằng, Đại đội 3 thuộc TĐ Trâu Điên. Hỏi về sự anh dũng của đại úy Sứ, tung hoành đè bẹp VC bằng đoàn Cọp Bay M-113. Và ḷng tự nhủ sẽ phải “vớ” được con người chỉ huy Trâu Điên mà khi nói về cá nhân xuất sắc, phần đông đă khuyên chúng tôi nên đi t́m hai ông Trung tá Lê Hằng Minh và Tôn Thất Soạn. Họ nói: “Hai ông này mới có 31 tuổi nhưng đánh đấm ĺ lợm “ch́” lắm. Cả hai đều là Cọp Biển. Trận Phù Lưu – Gia Đặng, cả hai đều đứng khơi khơi đánh xung phong như đi biểu diễn”. Thế rồi, chiều 24/6/66, Huế… buồn xa vắng, mưa lất phất… như trời khóc sụt sùi. Chúng tôi đi “lô ca chân” tạt vào văn pḥng triển lăm ngó anh em đang bầy biện SKZ và súng Nga vừa thu được. Th́nh ĺnh, chúng tôi đụng đầu với hai ông quan Cọp Biển. Nh́n vào ngực thấy cái lon bạc trắng, chẳng rơ là cấp ǵ. Ngó lên nón “bê rê” thấy hai cái bông bạc: cấp Trung tá.
    - Ủa! Sao hai ông Trung tá này trẻ quá. Nếu phỏng đoán bạo lắm cũng chỉ nghĩ họ tới 26 tuổi là cùng.
    Dù Trung tá Minh để râu mép, nhưng nét mặt tràn đầy nhựa sống, hồn nhiên yêu đời của họ đă giúp chúng tôi mạnh dạn làm quen. Sau màn tự giới thiệu, chúng tôi cùng bước vào một quán nước bên đường tṛ chuyện. Trung tá Soạn giơ tay giới thiệu: “Đây, kể về trận đánh ác liệt tại Phù Lưu, tôi xin nhường lời lại cho Tr/T Minh”. Cho đến phút này, con người mang tên Minh mới bắt đầu lên tiếng. Ông cao giỏi lắm là một thước 55, nặng lối 47 kư là tối đa. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt hơi ốc nhồi, miệng cười rất có duyên, nhờ điểm thêm bộ râu mép đă làm tăng thêm vẻ “bô trai” của Tr/T họ Lê. Nh́n ông có thể nhận ra ngay qua h́nh ảnh của người anh ruột là Thiếu tá Lê Minh Đảo ở pḥng 3 của QĐ 4. Hai anh em Minh giống nhau như khuôn đúc.
    Chúng tôi hỏi: “Tại sao lại đặt tên là Trâu Điên?”.
    “V́ tụi tôi hăng và xung phong đánh Cộng như Trâu Điên, chỉ biết húc tới. Có thể nói chưa hề “thất” trận nào. Tiểu đoàn 2 TQLC được kể là đơn vị nổi nhất và đứng đầu sổ về công trạng”.
    Ngừng một lát, ông kể tiếp: “Kỳ này mệt chớ phở, mới đi đánh nhau sơ sơ gần 3 tháng chưa về Sài G̣n. Khi hành quân “cú” Lam Sơn 283, tiểu đoàn Trâu Điên mệt – hết muốn đi – v́ vác nặng gần trọn ngày. Thế mà tới 5 giờ chiều, khi gần tới đầu làng Gia Đặng, đơn vị tôi đă bị dồn cục v́ mới vượt qua cái cầu. Anh em xúm sát gần nhau. Tôi vội lướt lên hàng đầu để ra lệnh cho họ trở về theo cự ly đă định người này cách người nọ 10 thước. Đi xúm xít bị nó “đớp” th́ chết cả đám. Ấy thế rồi, tôi vừa lướt lên đầu th́… thoáng bắt gặp phía trước cách lối 10 thước, 3 cái đầu vội thụp xuống. Linh cảm rất bén nhạy, tôi ra dấu cho toán quân tiên phong nằm ngay xuống, bố trí về phía có địch vừa phát hiện. Tôi cho nổ một loạt đạn trung liên vào cái hố có 3 VC, một tên có thượng liên, hai tên có tiểu liên AK50. Th́ ra chúng là tổ viễn tiêu. Nếu không kịp phát giác th́ tụi tôi đă lọt vào ổ quỉ. Bắn loạt đầu, VC trả lời như pháo Tết, may mà chiến sĩ Trâu Điên đă nắm chiếm ưu thế và ở ngoài tuyến bố trí của địch. Suốt ngày đi “lô ca chân” mệt mỏi phờ người, thế mà gặp địch, lính lại ḥ hét xung phong như trâu điên và tất cả quên đói, đánh địch suốt từ năm giờ chiều cho đến chín giờ tối. Bọn chúng rút khỏi trận địa để lại hơn bảy mươi xác chết. Tiểu đoàn Trâu Điên lại được lệnh quay về mục tiêu Phù Lưu, cách Gia Đặng 10 cây số. V́ tiểu đoàn 808 VC đêm trước đă từ Gia Đặng luồn một lèo “lĩnh” về Phù Lưu. Không thể tưởng tượng được, liền ba đêm ba ngày đi liên miên. Đánh nhau tơi bời tới 21-6-66, suốt đêm đó mắt thao láo nằm vây địch, thế mà sáng hôm 22-6 lại “tỉnh bơ” đi đuổi địch về Phù Lưu, lại xung phong đánh chiếm từng hầm, diệt từng hố, phải băng suối đánh xáp lá cà với VC suốt từ 4 giờ chiều đến 2 giờ đêm mới khóa tắt họng súng địch…”.
    Sau khi kể những chi tiết hấp dẫn về trận đánh, Tr/T Minh nhún vai nói tiếp: Từ nay đến 30/6, cậu chịu khó ra Huế, chúng tôi sẽ mời cậu đi theo hành quân ngay từ lúc mới mở màn, có thế mới viết kỹ và sống động hơn là đánh đấm xong từ khuya rồi mới ḷ ḍ ra viết theo kiểu “nghe đồn rằng…”. Tr/T Minh hẹn sẽ khao chúng tôi một chầu khi tái ngộ tại Thanh Thế khi về tới Sài G̣n. Chúng tôi chia tay hai ông Tá và về Sài G̣n viết loạt bài phóng sự, đặc biệt viết thêm chuyện về Lê Hằng Minh trên Nhật báo Sống. Chúng tôi chân thành viết v́ yêu mến người chiến sĩ Cọp Biển, đánh giặc hay như chơi đàn. Ra trận đánh nhau bằng súng đạn, xong rồi lại… thản nhiên gảy đàn vui nhộn trước ba quân. Dù đă 31 cái xuân xanh mà… Trung Tá Minh vẫn cô độc. Ông vui với đời Cọp Biển và chịu ế vợ có lẽ v́… tự linh cảm thấy ngày mai… của đời chiến sĩ, thuộc đơn vị đă lẫy lừng danh tiếng về tài xung phong diệt địch… ‘Bài phóng sự chiến trường của Dzoăn B́nh”.
    Từ trận chiến thắng Lam Sơn vang dội này, báo chí từ Sài G̣n bay ra mặt trận quan sát và phỏng vấn Tr/Tá Lê Hằng Minh. Buổi lễ chiến thắng được tổ chức trọng thể tại Huế. Ṿng hoa chiến thắng và huy chương lại một lần nữa ngập trên vai người anh hùng mũ xanh, chỉ huy tiểu đoàn Trâu Điên.
    Từ Huế, những cánh quân chia ra để xuôi Nam ngược Bắc. TĐ1 (Th/T Phan Văn Thắng) theo Chiến đoàn B (Tr/T Tôn Thất Soạn) di chuyển vào Quảng Ngăi. TĐ2 ở lại An Ḥa (phía Bắc thành phố Huế) để nhận tăng phái cho SĐ1/ BB với đoàn quân xa GMC nằm chờ từ chiều ngày 28/6/66 để chuẩn bị di chuyển vào sáng sớm hôm sau.
    Sau đây xin được trích phần tường thuật ngắn của vị Đại úy cố vấn thuộc TĐ2/ TQLC là Thomas E. Campbell về những diễn biến của trận đánh: 27 xe GMC, khởi hành từ An Ḥa lúc 7 giờ 30 sáng ngày 29/6 với 573 TQLC. Khi đoàn xe cách Huế khoảng 30 cây số và c̣n 20 cây số th́ đến Quảng Trị theo Quốc lộ số 1, lúc này vào khoảng 8 giờ 30 sáng, di chuyển với tốc độ khoảng 30 – 35 KPH. Hai xe bị bắn bởi đạn 75 ly và bị cháy phải tấp vào lề đường, từ đồi ở phía Tây bắn ra với khoảng cách 400 mét. Đoàn xe phải ngừng lại, Trung tá Minh ra lệnh cho Bộ chỉ huy/ TĐ di chuyển đến gần đường xe lửa cách lộ khoảng 60 – 75 mét. Việt Cộng từ đường rầy bắn ra rất mạnh. Sau một lúc giao chiến, ông Minh bị thương bởi hai viên đạn trúng ngực. Tôi thấy ông bị thương nặng. Một quả lựu đạn nổ làm tôi bị thương vào tay, cổ nhưng nhẹ. Khi tôi trở lại chỗ Trung tá Minh th́ thấy ông đă chết, có lẽ v́ trúng miểng lựu đạn vào đầu”.
    Tiếp theo xin được trích lại bài viết của kư giả Dzoăn B́nh đăng trên Nhật báo Sống về “Trận phản kích tuyệt vời cuối cùng của Trung tá Lê Hằng Minh” sau đây:
    “Theo đúng lời hẹn, chúng tôi ra Huế đúng ngày 29/6/66. Đến Phú Bài lúc 15 giờ chiều, gặp loáng thoáng một đoàn quân nhạc có sĩ quan Cọp Biển đứng chỉ huy. Bên cạnh, có chiếc phi cơ ở phía sau, chúng tôi thấy một quan tài phủ Quốc kỳ. Cũng như lần trước, khi xuống sân bay, chúng tôi cũng gặp cảnh tương tự. V́ thế, ḷng chỉ thấy buồn lâng lâng… tay cầm tờ báo Sống, bụng nóng ruột mong téléphone gọi Tr/T Minh để khoe bài báo viết về khí phách của Trâu Điên và Tiểu đoàn trưởng Trâu Điên. Nhưng… chúng tôi giật ḿnh khi có tiếng la của một Trung sĩ ra lệnh:
    - Này, trung đội 2 sửa soạn chào quan tài Trung Tá.
    Các tiếng x́ xào tự nhiên lọt vào tai tôi:
    - Tiểu đoàn Trâu Điên vừa đánh bại trận phục kích kinh khủng của VC ở quốc lộ 1.
    Chúng tôi lật đật vớ lấy người nói câu này rồi hỏi hấp tấp:
    - Có ai chết không?
    - Có, Trung tá Tiểu đoàn trưởng chết rồi!
    - Có phải Trung tá Minh không?
    Không đợi trả lời, chúng tôi chạy như bay ra phía có chiếc quan tài và… quả đă rơ ràng – đúng là vị trí cuối cùng của Trung tá Lê Hằng Minh. Dường như… chúng tôi có chảy nước mắt trong phút giây đó. Cái sự khóc xảy ra thật kỳ dị. Tôi không có ư thức về cái khóc bất thần này. Nhưng… đó là điều ở trong đáy ḷng tôi. Cảm thấy bồn chồn, tự nhiên tôi thấy tất cả đều phi lư và trong giây phút như mê ấy, tôi vẫn chưa định thần để nhớ cho kỹ lại, liệu ḿnh đang làm ǵ? đang ở đâu? và có chuyện chi đang xảy tới. Cảm giác nghẹn ngào xâm chiếm và đè nặng trĩu. Tôi bùi ngùi nói bâng quơ như khấn vái: “Trung tá Minh ơi! Tôi viết bài đề cao tiểu đoàn Trâu Điên và viết về Trung tá đây này”. Tôi trịnh trọng trải tờ báo lên nắp quan tài và lấy cái nón bê rê xanh đè chặn lên cho gió khỏi bay. Tôi tưởng như Lê Hằng Minh đang tủm tỉm cười với tôi, một nụ cười ma quái xuyên qua nắp chiếc áo quan… vô lư ấy.
    Ḷng không định mà tôi đột nhiên đứng nghiêm rất thẳng người để chào anh lần cuối, nước mắt lại ứa ra. Tôi khấn vái lần nữa: “Anh Minh hăy phù hộ cho tôi có nhiều cơ hội đi với các bạn đồng đội của anh, để viết thật nhiều, viết thật đều, để cho triệu người ở phần đất này thông cảm được sự gian khổ của những người lính chiến hôm qua c̣n đây, hôm nay đă ra người thiên cổ. Có trông thấy cảnh này mới thương đến người chiến binh”.
    Tôi cố tưởng tượng và h́nh dung lại con người anh rồi đột ngột hỏi thăm một Tr/Úy Cọp Biển đứng gác quan tài rằng: “Trung Tá bị… vào đâu?”. Chẳng hiểu tôi là cái “thống chế” ǵ mà hỏi dồn dập và hơi có vẻ “vô lễ” như vậy, người sĩ quan lắc đầu đáp giọng bùi ngùi: “Ông bị hai phát vào ngực. Tụi nó c̣n quất thêm một tạc đạn, miểng tạc đạn phá bể sọ”. Tôi rùng ḿnh liên tưởng đến phút giao tranh ác liệt, Tr/Tá Lê Hằng Minh tả xung hữu đột giữa đám cuồng tín như thú dữ. Ông đă bắn đến viên đạn chót và đă gục ngă anh dũng như tất cả các chiến sĩ Cọp Biển từng hi sinh tô thắm cho lá cờ binh chủng, ngày thêm nổi bật truyền thống oai hùng của đoàn quân Cọp Biển”.
    Nói Về Một Người Chết là những cảm xúc của nghệ sĩ Tô Kiều Ngân trong bài tạp ghi đăng trên báo năm 1966: “Đêm văn nghệ đă tàn, anh em TQLC dừng quân tại Kontum tỏ ra hả hê, thoải mái với một chương tŕnh ca vũ hào hứng. Trong ánh sáng mờ mờ, chen giữa những tiếng nhạc dặt d́u, bỗng xuất hiện một người: mắt to, tóc ngắn, quần áo cọp biển, chiếc lon Thiếu tá gắn nơi ngực, bộ râu mép rất xanh, ông ta tới gần ban nhạc, cầm lấy cây lục huyền cầm. H́nh ảnh đó chẳng có ǵ đẹp, v́ dáng dấp, quần áo của con người đó đi kèm với chiếc đàn lục huyền quả thật là một cuộc hôn phối không cân xứng. Nhưng tôi giật ḿnh, trước mắt tôi bỗng hiện ra một chân trời chói chang nắng vàng, rồi tiếng hát của bọn du mục giang hồ, những trái cam mọng đỏ, gió của sa mạc, rồi những cuộc đấu ḅ rừng, tiếng castagnettes reo đều trong tay cô gái Tây Ban Nha quay đều lả lướt.

    Mọi người đều ngồi im, hướng về người chiến sĩ đang đàn kia. Đầu anh hơi cúi thấp, đôi mắt anh ban năy to và sáng, bây giờ bỗng trở nên dịu hiền. Anh như không chú ư đến mọi người, năm ngón tay lướt trên cần đàn, năm ngón kia búng vào sáu dây gợi lên những tiếng sóng vỗ, mưa sa.

    Thật là “thế gian bất hiểu tài hoa khách”. Đất Kontum giá lạnh, heo hút này đă mang đến cho tôi một bất ngờ. Sau đêm đó, tôi biết anh ta là Hằng Minh, Thiếu tá Lê Hằng Minh, Chiến đoàn phó Chiến đoàn A/ TQLC.

    Trở về Sài G̣n, tôi gửi sách lên tặng Minh, Minh viết thư về cho tôi nói rằng rất nhớ “tiếng sáo ru hồn” và Minh gởi cho tôi mấy bản nhạc để tŕnh bày ở Đài Phát Thanh. Yêu cầu đó đă được đáp ứng. Một chiều hành quân nào đó, Minh đă được nghe vọng ra tiền tuyến tiếng hát của Mai Hương tŕnh bày bài nhạc của anh.

    Ít lâu sau, tôi được tin Minh đi đánh giặc ở Bồng Sơn, Phú Yên rồi mới đây, tôi gặp Minh ở Đà Nẵng trong những ngày khó khăn nhất của t́nh h́nh đất nước. Vẫn mớ tóc ngắn, đôi mắt to, bộ râu mép xanh ŕ, nụ cười hiền hậu. Th́ ra Cọp biển bơi hoài, nay Kontum, mai Bồng Sơn, ngày kia đă dạt ra Đà Nẵng. Gặp nhau ngắn ngủi, chia tay không kịp hẹn ḥ th́ hôm qua đây, Huy Phương đột ngột báo tin cho tôi:

    - Anh ơi! Ông Hằng Minh chết rồi.

    Tôi sửng sốt, người lặng đi, gai ốc nổi cùng ḿnh. Hằng Minh chết rồi ư? Tôi sững sờ như chưa khi nào nghe tin có người chết mà sững sờ như thế, kể cả lúc tôi nghe tin hai bà má tôi kế tiếp nhau qua đời trong ṿng một tháng. Bà mẹ tôi như lá vàng, Hằng Minh là chiếc lá đương xanh.

    Buổi chiều ngồi trong quán nước đường Lê Lợi, hai người bạn nói chuyện với nhau về lẽ sống chết ở đời. Có những người bạn vừa cụng ly với ta chiều nay, sáng mai lại đă vĩnh viễn nằm yên, giă từ tất cả. Chuyện đó bây giờ xảy ra như cơm bữa.

    Tôi chợt nhớ tới Hằng Minh, người chiến sĩ vừa đánh giặc vừa đánh đàn. Lê Hằng Minh là chiến sĩ, chiến sĩ th́ sống chết là chuyện thường nhưng giá Hằng Minh đừng có ngón đàn tuyệt diệu, đừng có một tâm hồn tràn đầy yêu thương th́ khi nghe tin anh chết, sự ngậm ngùi cũng không đến nỗi nhiều như thế!”.

    Sau ngày cố Tr/T Lê Hằng Minh tử trận, Tổng cục chiến tranh chính trị có cho phát thanh một số chương tŕnh “Thơ và nhạc Lê Hằng Minh”, trích từ những bài thơ và nhạc phẩm do ông sáng tác về t́nh yêu, t́nh bạn và đời quân ngũ trên làn sóng Đài phát thanh Quân đội ở Sài G̣n để tưởng niệm đến một anh hùng mũ xanh đă nằm xuống v́ Tổ quốc và dân tộc Việt Nam.

    Dẫu cũng là người trai trong thời ly loạn, đă là chiến sĩ cầm súng giữ biên cương, tất cả đều xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, sẵn sàng chấp nhận tử sinh bất cứ giờ phút nào xảy đến với ḿnh nhưng Thiếu tá Lê Minh Đảo lúc ấy không thể nào ngăn được ḷng xót đau khôn cùng trước sự ra đi vĩnh viễn của người em trai thân yêu. Ông đă khóc bằng những giọt lệ đau ḷng khi viết nên những ḍng chữ hết mực thương yêu:

    Minh,

    Anh ghi lại cuộc đời em trong khi em đă nằm yên nghỉ dưới ḷng đất nước Việt Nam thân yêu, điêu linh và tang tóc này.

    “V́ quốc vong thân”, em để lại cho quốc gia này bao nuối tiếc, cho thế hệ 1966 một gương sáng soi chung cùng với một sự thiệt tḥi to tát. Quân lực VNCH mất đi một chiến hữu oai hùng, một cán bộ chỉ huy ưu tú, lỗi lạc và gan ĺ… Văn nghệ Việt Nam mất đi một nhân tài có ngón đàn tuyệt diệu, một thi nhân với những ḍng thơ đa cảm tràn đầy yêu thương.

    Gia đ́nh chúng ta, lúc em c̣n sống, t́nh thương của em, em ban hết cho tất cả mọi người, sự hi sinh của em vô bờ bến. Cho nên, mất em, gia đ́nh mất tất cả, những người c̣n ở lại không c̣n đủ nghị lực để tin tưởng vào ngày mai. Riêng anh, sự mất mát thật quá ư lớn lao và tàn nhẫn. Anh mất một đứa em hiền ḥa, hiếu thảo, một chiến hữu anh hùng tài ba, một “Bá Nha của Tử Kỳ”, một người tri kỷ… Thật vậy, không ai hiểu anh bằng em, cũng như không ai biết rơ em bằng anh.

    Em giă từ thế gian giữa tuổi “hoa niên” đầy mộng mơ, huy hoàng. Bao nhiêu người hướng về em, tin tưởng ở tương lai rực rỡ của em. Thế mà đành phải khóc em, khóc cho con người tài hoa bạc số!

    Em như một v́ sao. Sáng quá! Rực rỡ quá! Ánh sáng làm lóa mắt mọi người. Tất cả đều hướng nh́n em đang vượt thẳng tít lên cao và tan biến trong vũ trụ bao la để cho mọi người phải bàng hoàng, ngẩn ngơ, tiếc rẻ. Em đă tự tạo cho em một sự nghiệp vĩ đại làm hănh diện cho gia đ́nh, cho gia tộc họ Lê. Những đời sau này chưa chắc ǵ con cháu chúng ta sẽ làm được như em.

    Hầu hết nhân vật trọng yếu của Quốc Gia mến tiếc em, phúng điếu và đưa linh cữu em đến nơi an nghỉ cuối cùng. Báo chí ngoại quốc và Việt Nam ca tụng em, dành cho em những hàng Tít lớn. Đài Phát thanh dành những chương tŕnh đặc biệt ca ngợi và thương tiếc người chiến sĩ anh hùng, người nghệ sĩ tài hoa. Nhưng anh nghĩ rằng: “Nói đến Lê Hằng Minh mà chỉ nói đến phương diện ái quốc và nghệ thuật không chưa đủ. Lê Hằng Minh c̣n có nhiều đức tính cao quư khác. Cuộc sống nội tâm của Hằng Minh chứa đầy những u ẩn, dồn ép của một con người đa sầu đa cảm, quảng đại và vị tha, đem t́nh thương của ḿnh ban cho tất cả mọi người…”.

    Đó là những lời xúc cảm với muôn vàn đau đớn tiếc thương của Th/Tá Lê Minh Đảo khi ông chợt nghe tin em trai ḿnh vừa anh dũng hi sinh.

    Và trên những tờ nhật báo Sống, Tiền tuyến… với những tin tức đang sôi bỏng ngoài chiến trường trong thời điểm đó, đă ghi lại bài phóng sự tường thuật: Trận phục kích Thần Sầu Quỷ Khốc của T.Đ. Trâu Điên như sau:

    “Chúng tôi đến thăm trận địa giữa lúc xác địch máu đỏ c̣n bốc hơi, nằm ngổn ngang dọc đường rầy xe lửa, lẫn bên tử thi của các chiến sĩ Cọp Biển thuộc T.Đ. Trâu Điên gục ngă kế bên thân địch, điều đó chứng tỏ quân ta đă đánh cận chiến với quân xung phong của VC cho tới phút thở hơi cuối cùng.

    Nh́n chung quanh là những dăy đồi trọc chập chùng bát ngát chạy dài tới vùng Cận Sơn. Địch chém vè tẩu thoát về phía núi nhưng binh lực TQLC Mỹ, Thiết giáp và các thiên thần mũ đỏ thuộc Tiểu đoàn 5 Nhảy dù đă được trực thăng vận cấp kỳ nhảy xuống trận địa và tiến sâu vào ḷng núi để chận đường rút của địch.

    VC phục kích hai mặt dồn ta lọt vào tầm súng địch.

    Pḥng tuyến bố trí của VC dài 3 cây số. Nơi được chọn làm chiến trường nằm gần ranh giới Quảng Trị – Thừa Thiên, cách Huế 34 cây số. Địch nằm ôm lấy con đường số 1. Chúng phục cả hai bên đường. Bên tay mặt, chúng ẩn nấp sau bụi rậm, bố trí SKZ và súng thượng liên khai hỏa bắn ngay vào quân xa gồm 27 chiếc chuyên chở toàn bộ T.Đ. Trâu Điên xuất phát từ Huế khoảng 7 giờ sáng 29/6/66.

    Tiểu đoàn này có nhiệm vụ ra Đông Hà dự cuộc hành quân hỗn hợp với Đồng Minh (T.Đ. này cũng vừa tạo thành chiến tích Phù Lưu đè bẹp T.Đ. 808 VC). Khi súng địch nổ bùng, các chiến sĩ Trâu Điên phản ứng tự nhiên bằng cách nhảy khỏi xe, tràn qua tay trái băng qua đồng trống lối vài chục thước để chiếm lănh cao địa VC là dăy đường rầy xe lửa.

    Nhưng địch đă nằm đầy nhóc tại phía này và quân ta đă chạy thẳng vào đúng tầm súng của quân xung phong VC. Trong trường hợp thất thế này chỉ một phút lúng túng là toàn T.Đ. sẽ tan ră trong nháy mắt. Khi mà SKZ nổ từng loạt bắn cháy ngay trong 5 phút đầu 14 xe ngút lửa, khi mà phía địch quét ra hàng loạt thượng liên bắn như mưa rào. Chạy qua phía trái th́ đụng vào lưới lửa tập trung hỏa lực của địch đă nắm ưu thế địa h́nh chọn lựa từ trước. Nhưng Tr/T Lê Hằng Minh, tiểu đoàn trưởng T.Đ. Trâu Điên đă tỉnh táo nhận rơ lối mai phục của địch bố trí cả 2 bên đường. Như vậy tầm súng của địch phía đường rầy có thể bắn vào đồng chí của chúng phía bên kia mặt đường sau bụi rậm. Quả đă rơ ràng là VC chỉ bắn thật sự khoảng 5 phút mở màn trận đánh và khi ta nhào qua phía đường rầy xe lửa, th́ bọn VC bên này chỉ bắn với mục đích dùng tiếng nổ uy hiếp tinh thần quân ta, xua quân ta chạy về phía bố trí hỏa lực chính của địch. Nhận định tổng quát toàn bộ chiến trường với phản ứng chớp nhoáng, Tr/T Lê Hằng Minh ra lệnh cho Đại úy tiểu đoàn phó Nguyễn Văn Hay mang toán quân thoát hiểm sau đợt SKZ phủ đầu dồn toàn lực băng qua đường vượt qua đám lửa khét lẹt mùi xăng và thịt người chết cháy, để xung phong đánh thốc vào pḥng tuyến của VC nằm phía bụi rậm. Nếu VC thật sự bắn theo đường bắn thẳng th́ chúng sẽ quạt vào quân của chúng đang rời khỏi đường rầy xe lửa để xông vào đánh cận chiến với các chiến sĩ Cọp Biển từ trên đoàn xe bốc cháy nhảy xuống xáp chiến giữa làn sóng biển người của đối phương.

    Bên cạnh Tr/T Lê Hằng Minh c̣n có một trung đội cảm tử có nhiệm vụ bảo vệ cho Ban Chỉ huy TĐ, nhưng các chiến sĩ cảm tử này đă bị hàng trăm quyết tử VC cố ư nhắm vào bộ phận đầu năo của ta để lao vào tiêu diệt dù phải đổi giá đắt. Trung Tá Lê Hằng Minh, người chiến sĩ Cọp Biển, anh cả của TĐ2/ TQLC với 31 tuổi xuân tràn đầy nhựa sống ấy đă oanh liệt gục ngă sau khi điều động toàn tiểu đoàn lật ngược thế cờ phản kích địch và giật lại thế chủ động chiến trường.

    Để giúp bạn đọc có một khái niệm tổng quát về trận phản kích của VC trên quốc lộ 1 ngày 29/6/66, chúng tôi xin lược thuật vài nét chính như sau:

    Lực lượng VC gồm có Tiểu đoàn chính quy 800 được tăng cường thêm Đ.Đ. Pḥng không C-15 gồm súng nặng 12 ly 7 và đại liên 50 có bánh xe, tăng cường thêm Đ.Đ. C-16 gồm súng cối 82 ly, SKZ 57 ly và 2 cây đại bác 75 ly. Đơn vị này nhắm đánh xe tăng và yểm trợ cho quân xung phong khi tiến cũng như lúc giải quyết chiến trường. Tăng cường thêm Đ.Đ. C-13 gồm bộ phận truyền tin, điện thoại… Quân số VC tham dự trận phục kích gồm 700 người cộng thêm quân du kích địa phương thuộc đơn vị H99 trang bị các vơ khí như carbin garant M1 FM 24×29 v.v… Trận phục kích vận động chiến của VC áp dụng theo kế hoạch chặt đứt đầu (Đ.Đ.1 của Đại úy Trần Kim Hoàng & Đ.Đ.3 của Trung úy Đinh Xuân Lăm), cắt làm đôi, rồi khóa chặt đuôi (Đ.Đ.2 của Đại úy Nguyễn Văn Hay & Đ.Đ.4 của Đại úy Nguyễn Xuân Phúc) để tiêu diệt bộ phận giữa (Bộ Chỉ huy & Tiểu đoàn trưởng TĐ2).

    Trận phục kích này, TĐ. Trâu Điên đă phản phục kích thật dữ dội kinh hoàng. Đánh hết sức ḿnh nhưng sức người có hạn, Tr/T Lê Hằng Minh cùng một số chiến sĩ anh dũng khác như Chuẩn úy Cầu v.v… đă gục ngă sau khi chọc thủng pḥng tuyến địch và kịp điều động các chiến sĩ Cọp Biển c̣n sống sót tập trung binh hỏa lực đánh thốc ngược trở lại pḥng tuyến thứ hai của VC. Chắc chắn là cho tới giờ nhắm mắt, Tr/T Minh cũng c̣n đủ trí minh mẫn để… chết trong niềm hănh diện v́ thế chiến thắng đă lật ngược được ngay sau 15 phút giao tranh và Tr/T Lê Hằng Minh đă oanh liệt đền nợ nước vào phút thứ 30.

    Chính v́ phản ứng mau lẹ, nhận định tổng quát trận địa và nắm được ư của địch, nên trận phục kích mà VC đă công phu mai phục từ 2 giờ sáng với quân số đông đảo, hỏa lực hùng hậu, chúng tin chắc chỉ sau 10 phút phát hỏa là hơn 400 chiến sĩ Cọp Biển sẽ rơi vào lưới lửa của VC. Kết quả sẽ là phân nửa bị hạ ngay đợt súng đầu tiên và một phân nửa bị lùa đi v́ lọt vào giữa “tổ ong” trùng điệp ngập quân thù và… đơn vị tiếp ứng nếu kịp lên tới trận địa th́ nhiệm vụ của họ là đi lượm xác đồng đội và lo dập tắt đám cháy của đoàn GMC trúng SKZ 57 ly.

    Nhưng kết quả trái lại. Đại tá Ngô Quang Trưởng, Tư lệnh Sư đoàn 1, đă phải nói thành thật rằng trong đời binh nghiệp của ông, kể cả hồi Pháp, chưa hề thấy trận phục kích nào lại biến thành trận phản kích tuyệt vời như trận đánh trên cây số 34, tại quốc lộ 1 ngày 29/6/66 vừa qua.

  3. #153
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên - Trận An Quí, 21-2-1966
    P5
    Trung Tá Lê Hằng Minh Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên TQLC





    Dù đă bị thất thế, trong lúc VC mai phục ở vị trí do chính địch chọn lựa. Quân ta ngồi trên xe, SKZ bắn loạt mở đầu bên ta đă bị trúng đạn 14 xe. Tuy vậy, ai gục th́… đành chịu, c̣n lại tỉnh táo dựa lưng vào nhau tác chiến ngay…”

    (Trích ghi từ phần phóng sự chiến trường)

    V́ thế với sự phục kích đại quy mô, lực lượng hùng hậu là một Trung đoàn VC với sự chủ động chọn lựa địa h́nh mọi ưu thế nắm chắc cùng khẩu hiệu “phải chuẩn bị thật chắc ăn mới đánh” không ngờ gặp sự xung phong chiến đấu dũng mănh của các chiến sĩ Trâu Điên TĐ2/ TQLC cùng sự tài t́nh đảm lược của vị Tiểu đoàn trưởng khét tiếng đă biến thành trận phản kích lẫy lừng lần thứ nhất tạo thành trên chiến địa Việt Nam.

    Khi TĐT Lê Hằng Minh vừa gục ngă cũng là lúc bại quân VC đang cố t́m đường tháo chạy về hướng núi Hồ Bơi, Cánh Giơi v.v… Nhưng Tiểu đoàn 5 Nhảy Dù đă kịp thời bám sát truy lùng, chận đường tẩu thoát của địch. Giữa lúc trận đánh đang tiếp diễn các cánh quân của Nhảy Dù, Trung đoàn 3, Thiết quân vận M 113, Thủy quân lục chiến Mỹ đang rượt địch th́ tướng Walt, Tư lệnh Cọp Biển Hoa Kỳ đă ngồi trực thăng đi quan sát chiến trường. Mặt khác tướng Hoàng Xuân Lăm, Tư lệnh Quân đoàn I cũng cùng với Đại tá Ngô Quang Trưởng, Tư lệnh Sư đoàn I ngồi trực thăng theo sát trận địa. Tướng Walt từ trên nh́n xuống ở ven sông thấy có hai xác VC nằm chết gục bên cây đại bác 75 ly khổng lồ, Tướng Walt thận trọng cho gọi một đơn vị Cọp Biển, có thêm đoàn quân khuyển trực thăng vận xuống bao quanh khu vực này. Sau đó chính tướng Walt đă hạ cánh xuống nơi có cây đại bác 75 và tịch thu mang về Bộ Chỉ huy.

    Chỉ trong ṿng một tuần lễ với ba chiến thắng Lam Sơn 283 (Phù Lưu – Gia Đặng); 284 truy kích tiểu đoàn 808 VC và 285 là trận phản phục kích thần sầu của Tiểu đoàn Trâu Điên tại mặt trận miền Trung đă vang dội khắp các chiến trường. Để viết nên những trang sử xanh này, Trung tá Lê Hằng Minh cùng một số các chiến sĩ oai hùng khác… đă vĩnh viễn ra đi từ chốn Tử Sinh!

    Đến đây, tôi cố h́nh dung ra buổi sáng kinh hoàng và đầy máu lệ hôm ấy. Một buổi sáng mai c̣n tươi đẹp ánh nắng vàng rực rỡ. Trên con đường quốc lộ số 1 chạy dài từ Huế ra đến Quảng Trị – Đông Hà, khói lửa đă bùng lên nơi đoạn đường Cầu Pḥ Trạch, Phong Điền – Thừa Thiên trên cây số 34. Trận chiến diễn ra thật khốc liệt chỉ hơn nửa tiếng thời gian nhưng đă lấy đi bao mạng sống con người và gây ra bao cảnh tang thương, từng ngày từng giờ trên quê hương điêu linh khốn khổ Việt Nam. Đă bao nhiêu chiến sĩ anh hùng đă nằm xuống như những người vừa ngă xuống nơi đây. Ḍng máu thanh xuân của họ đă chảy thắm trên mảnh đất cằn khô quê mẹ cho mạch sống tương lai được thêm phần tốt tươi. Những giờ phút kinh hoàng đau thương ấy chỉ diễn ra ngoài trận địa. Hậu phương, thành phố nơi tôi đang yên vui cắp sách đến trường, chỉ biết hồn nhiên với khung trời tuổi nhỏ, sống cuộc đời êm ả trong mái ấm gia đ́nh. Làm sao có thể biết rơ và thấu hiểu hết được sự hi sinh như thế nào của những người lính chiến và những tàn phá khổ đau trên quê hương khói lửa triền miên ngày ấy.

    Người chiến sĩ Lê Hằng Minh đă hiên ngang chiến đấu dưới màu cờ cùng đồng đội, chiến hữu. Và trong buổi sáng đẹp trời hôm đó, anh đă ra đi, dũng cảm và liệt oanh khi tuổi đời thanh niên của anh đang tràn đầy sức sống mạnh mẽ, trẻ trung. Chiếc đàn Guitaire yêu quư mà anh luôn mang theo bên ḿnh cũng đă vỡ tan trước mũi súng quân thù. Cuối tháng sáu, gió Hạ Lào đang thổi về như tiếng mẹ ru buồn bay lướt trên những dăy đồi trọc trống vắng quạnh hiu. Hồn anh du nhập theo bóng núi Trường Sơn trùng trùng ngạo nghễ, để lại xác thân bên ven bờ quốc lộ 1 những niềm đau nuối tiếc sống cuộc đời chưa phỉ, chưa đành đoạn xa rời những người thân yêu quư, xin cho trôi ra ḍng biển lớn bao la trước mặt, rửa sạch hết những hờn đau của một kiếp người. Nắng vàng tươi của buổi sớm mai đang trải rộng mênh mông trên mảnh đất cằn khô sỏi đá, tiễn đưa những người chiến sĩ đă sống và vừa chết cho quê hương. Những người con của Mẹ đă ra đi và nằm xuống, nhưng khí hùng bất tử của các anh vẫn là những giọt nắng vàng tươi lấp lánh và chiếu sáng trong hồn Dân tộc, trong ḷng những người c̣n lại hôm nay và măi đến muôn đời sau. Trung tá Lê Hằng Minh đă anh dũng đền xong nợ nước vào lúc 8 giờ 50 phút sáng tại chiến trường miền Trung năm 31 tuổi, ngày 29 tháng 6 năm 1966, trong bao niềm tiếc thương của bạn bè, thượng cấp và đồng đội chiến hữu khắp các đơn vị.

    Chiều hôm sau, chiếc quan tài phủ lá cờ Tổ quốc đă đưa người chiến sĩ Lê Hằng Minh về Sài G̣n. Chiều hôm ấy mưa rơi tầm tă, gió lạnh tơi bời như những niềm đau cắt ruột của những người thân trong gia đ́nh vừa mất đi một người con, người em, người anh thương yêu. Người mẹ đă cho đi bốn người con trai (Lê Minh Đảo, Lê Hằng Minh, Lê Hằng Nghi, Lê Quang Thạch) vào trong Quân ngũ. Sau này đă khóc trước sự ra đi vĩnh viễn của 2 người con (Tr/T LHM & T/S LQT) cùng năm tháng ṃn mỏi đợi chờ 2 người con c̣n lại trong lao tù Cộng sản mười mấy năm dài sau biến cố lịch sử 30/4/75 (Thiếu Tướng LMĐ & Đại úy LHN). Chiếc quan tài buồn đă được đưa về ngôi nhà mà Tr/T LHM đă được sinh ra và lớn lên ở Hàng Keo – Gia Định. Người Mẹ đă một thân C̣ nuôi dưỡng một đàn con với bao ḍng nước mắt đau khổ chảy xuôi. Hôm nay thêm một lần chảy xuống thành ḍng máu lệ trong trái tim của người mẹ hiền già nua héo hắt! Mọi người trong gia tộc đều thương tiếc và yêu thương LHM đến nỗi cho sơn chiếc quan tài màu trắng là màu ông rất ưa thích lúc sinh thời. Họ đều không được nh́n mặt ông lần cuối mà chỉ biết ôm lấy chiếc quan tài đă phủ kín xác thân, than khóc tiếc thương. Đám tang của ông được cử hành trọng thể, trang nghiêm với các lễ nghi quân cách, Tổ quốc ghi công, và an táng tại nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi – Sài G̣n. Cố Tr/T Lê Hằng Minh được ân thưởng: Đệ Ngũ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương, Đệ Tứ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương, với nhiều Anh Dũng Bội Tinh, Nhành Dương Liễu, Ngôi Sao Vàng, Bạc và nhiều huy chương khác của QLVNCH.

    Trên mộ là bức h́nh cố Trung tá Lê Hằng Minh mặc quân phục, đội nón sắt (do một phóng viên người Mỹ chụp và đăng h́nh trên báo Marine Corps Gazette & Time News) cùng khắc hai câu thơ “V́ tôi là lính áo rằn. Ra đi nào biết mấy trăng mới về”. Bởi ông đă chọn đời binh nghiệp, hiến cuộc đời cho Tổ quốc, sẵn sàng chấp nhận hi sinh nên đă không dám nghĩ đến t́nh riêng, sợ vướng khổ cho cuộc đời cô nhi quả phụ nên khi chết vẫn c̣n độc thân, chưa lập gia đ́nh. Cái chết của Tr/T Lê Hằng Minh đă là một cái tang xót đau lớn cho gia đ́nh, ngờ đâu 6 tháng sau lại thêm sự ra đi vĩnh viễn của người em gái kế là Lê Mộng Huyền đang là một cô giáo hiền ḥa tươi trẻ (dạy học trường Quốc Gia Nghĩa Tử), v́ không chịu nổi sự buồn đau trước cái chết đột ngột của người anh ruột mà cô hết ḷng yêu kính.

    Là một sĩ quan ưu tú của quân đội, là một nghệ sĩ vui tính với ngón đàn tuyệt diệu. Tr/T Lê Hằng Minh c̣n là một người con rất hiếu thảo với mẹ. Dường như ông biết đời lính chiến của ḿnh có thể ra đi bất cứ lúc nào nên ông đă viết một lá thư tỏ bày sự kính yêu cùng một khoản tiền dành dụm được lúc du học ở Hoa Kỳ, để lại cho mẹ sau ngày ông mất đi. Và đây là những ḍng hồi kư ông đă ghi lại những cảm xúc và tâm t́nh lúc bé thơ, thể hiện một con người đa cảm và nhân ái:

    “Ngày… tháng… năm…

    Bệnh viện Nguyễn Văn Học tục gọi là bệnh viện nhà nước hay nhà thương thí cũng thế. Anh em ḿnh lớn lên bên bệnh viện này, liên hệ mật thiết với nó như bóng với h́nh. Ḿnh chào đời vào lúc 8 giờ tối ngày 18/5/1935 tức (16/4 năm Ất Hợi) trong khu Bảo sinh, pḥng dành cho công chức, do bà sáu Nhiều đứng đỡ…

    Hầu như ḿnh thuộc nằm ḷng vị trí của bệnh viện, nào là pḥng khám bệnh, phát thuốc, trại 1, trại 2, trại 3, trại 4, trại 5, trại 7, trại Bùi Văn Lố và trại bảo sanh. Sở dĩ ḿnh nhớ như vậy v́ bao lần má sinh các em, nào lúc ba bệnh, những khi ḿnh ốm đau đều nhờ nó cả!

    Ḿnh lớn khôn, đi xa, thấy rộng, ḿnh có cảm tưởng càng ngày bệnh viện càng nhỏ hẹp lại, cằn cỗi, già… theo má ḿnh vậy!

    Mỗi lần đi xa trở về, đi ngang bệnh viện, ḿnh tŕu mến nh́n, có ư thưa: “Con mới về đây”.

    Ngoài má ra, bệnh viện này là bà mẹ thứ hai có công ơn nuôi dưỡng anh em ḿnh khôn lớn khỏe mạnh đến ngày nay!”

    “Ngày… tháng… năm…

    Đến trường

    Sáng hôm ấy, vào năm 1940, ḿnh được má đưa đến trường Mac Ferrando – Gia Định.

    Đêm trước, ḿnh thấy nao nao, cảm giác là lạ khi nghe ngày mai ḿnh phải đi học. Ḿnh thấy ba má, chị Hai, chị Ba, anh Tư đều bận rộn việc đi học của ḿnh. Nhứt là anh Tư *, anh vỗ tay dí vào mũi ḿnh, vừa nhảy cà tửng vừa chộ ḿnh. “Ê, mai mày đi học rồi. Ê, ê…”. Ḿnh nghĩ có lẽ v́ ảnh đi học mà ḿnh ở nhà đi chơi với anh Xái nên ảnh tị, bây giờ nghe ḿnh đi học ảnh khoái lắm!

    Sáng sớm, bị ba đánh thức rất sớm, ḿnh ăn lót ḷng cháo trắng với đường, ba cho ḿnh “hai đồng nửa xu” mới tinh, tay ôm cuốn dầu “con thỏ và con rùa”, tay phải nắm tay má rụt rè tới trường… thỉnh thoảng ḿnh buông tay má vạch túi xem hai đồng nửa xu c̣n không.

    Đến cổng trường, trời… học tṛ sao mà đông thế. Những đứa lớn đùa giỡn, la lối, rượt bắt nhau như ong vỡ tổ. Mặt ḿnh lúc ấy h́nh như mếu rồi, ḿnh sợ quá nắm tay má thật chặt, mặt cứ rúc vào tà áo dài bằng hàng trắng thật mới của má, ḿnh ngửi mùi hàng thấy ngọt ngào làm sao! Có những tên lạ cũng mếu, ngơ ngác theo ba má chúng đi xin học như ḿnh!

    Trước căn pḥng hiệu trưởng, nhiều người d́u con đi học nên có sự chen lấn xảy ra. Có một tên chèn ḿnh v́ bị ba nó kéo lên phía trước… Suưt chút bị sút tay khỏi tay má, ḿnh sợ lạc má nên vội thúc vào hông nó thật mạnh khiến hắn khóc ré lên…

    Đến phiên ḿnh vào, trời khiếp, ông Đốc Măo sao to béo thế. Ông cầm đơn xin học của ḿnh đoạn nhướng mắt nh́n ḿnh qua làn kính trắng, giọng oang oang hỏi má: “Tṛ Minh chưa đủ tuổi mà học cái ǵ?”. Má vội đưa tấm danh thiếp giới thiệu của ông Dournot, thanh tra người Pháp, ông này quen với ba sao đó. Bấy giờ ông Đốc Măo “dịu giọng” ngay: “Thôi được” và ra lệnh người tùy phái dẫn má và ḿnh đến lớp năm A gặp thầy Phước làm ḿnh thất vọng quá. Đang hi vọng trở về v́ chưa đúng tuổi! Mặt méo xẹo, riu ríu theo má đi gặp thầy Phước, tay ông đang cầm cây thước nhịp nhịp vào không khí, ḿnh thấy ông ta nghiêm quá, vội rúc vào ḷng má, ôm chân má thật chắc. Thầy Phước khẽ cười, cúi đầu đáp lễ má và nói: “Dạ, bà giao em cho tôi”, tay th́ nắm lấy tay ḿnh kéo đi, ḿnh khóc rú lên “má ở đây má ơi!”, má cười gượng, gỡ tay ḿnh đang ôm đùi má và an ủi ḿnh: “Không sao đâu con, má phải về c̣n đi chợ nữa chớ”. Ḿnh cố gào thét nhưng vô hiệu!

    Má đi rồi, thầy Phước vừa dỗ vừa dọa, tay ông cầm cây thước dọa dọa. Không c̣n má, ḿnh thấy bơ vơ trong thế giới của học đường và sợ hăi trước ông giáo xa lạ, ḿnh hết dám khóc. Thầy Phước d́u ḿnh đến ngồi bàn thứ hai.

    Ḿnh lấy tay áo mới, chùi mắt và mũi, khẽ liếc chung quanh, thấy các bộ mặt “mếu” chẳng khác ǵ ḿnh, chúng đang lấm lét nh́n ông thầy. Ḿnh thấy dường như vừa mất mát cái ǵ to lớn lắm!

    (*) (Anh Tư: Thiếu Tướng Lê Minh Đảo)

    Ngày… tháng… năm…

    Ngày băi trường đầu tiên

    Ḿnh làm quen thế giới học đường được một năm rồi, sau kỳ thi tất cả 52 đứa đều được lên lớp tư. Không biết thông lệ từ hồi nào, ngày băi trường là học sinh đóng tiền liên hoan đăi Thầy do các tên lớn đề xướng và tổ chức.

    Hôm ấy, từ lớp tư trở lên đều liên hoan rầm rộ. C̣n lớp ḿnh im ru buồn hiu v́ toàn là bé con. Chẳng có tên nào lănh đạo, thành lớp ḿnh buồn hơn đám ma!

    Có lẽ cảm thấy nỗi buồn ấy, hơn nữa sắp xa đám học tṛ, các tác phẩm do chính tay ḿnh gầy dựng cả năm trời… bất thần có tiếng leng keng của người Tàu già bán kẹo đục đi qua. Thầy Phước vội kêu vào bảo đục 53 phần kẹo, mỗi phần một xu!

    Năm mươi ba phần kẹo được đục xong, thầy Phước móc bóp đếm cẩn thận năm tờ giấy một cắc và ba đồng xu, trả tiền kẹo, tay run run…

    Lúc ấy, ḿnh hết nh́n người bán kẹo lại nh́n thầy Phước, xong lại nh́n 53 phần kẹo, miệng nuốt nước bọt. Ḿnh thấy thương thầy Phước quá, bao nhiêu lần bị phạt, bị đ̣n trong năm đều tiêu tan hết…

    Thầy Phước tay chắp sau đít, đi qua đi lại như bao ngày, ông ho gằn mấy tiếng có lẽ v́ cảm động, đoạn nói: “Các em, hôm nay ngày băi trường, thầy tṛ ḿnh bắt đầu xa nhau… Hôm nay, thầy đăi các em một xu kẹo đục, bắt đầu tṛ Ẩn đi lên lần lượt lănh kẹo”. Tụi ḿnh lănh hết, c̣n lại một phần, ông cầm lấy và ra lệnh ăn. Đứa nào đứa nấy mặt hớn hở nh́n Thầy đầy tŕu mến!

    Trong đời ḿnh, có lẽ không có bữa tiệc nào quư và cảm động bằng một xu kẹo đục của thầy Phước…”

    Tâm hồn Lê Hằng Minh giàu cảm t́nh và nhân hậu là thế, nên khi hồi tưởng lại giây phút tôi gặp chú lúc đi lạc giữa súng ống và binh lính ngổn ngang, sợ hăi đứng khóc một ḿnh trong ngày biến cố đảo chánh ở thành Cộng Ḥa. Đang là vị sĩ quan chỉ huy và cũng chắc rất đang bận rộn với những trách nhiệm của ḿnh, vậy mà chú cũng đến bên tôi, dỗ dành cho nín khóc và đưa về tận nhà. Đó là h́nh ảnh tôi không quên qua nghĩa cử của một người có tấm ḷng nhân ái đối với trẻ em. Và cũng từ cơ duyên đó, 38 năm sau tôi mới có dịp viết, vẽ lại chân dung người lính Việt Nam Cộng Ḥa cao đẹp qua h́nh ảnh cố Trung tá Lê Hằng Minh.

    Chú Minh ơi, sau khi cánh cổng rào nhà cháu khép lại, là từ đó cháu không bao giờ c̣n gặp lại chú nữa. Nhưng hôm ấy, cháu c̣n giữ lại nơi chú một nụ cười tŕu mến vỗ về, dù cháu đă hết sợ và nín khóc từ lúc mới gặp chú. Cả ngày hôm đó, con bé tám tuổi vẫn nhớ tới chú v́ c̣n giữ mấy cánh hoa sứ trắng trong túi áo mà chú đă nhặt và hái cho. Cháu đă đem ép vào những cuốn sách mà cháu yêu thích nhất v́ nghĩ hương thơm hoa sứ sẽ c̣n hoài trên những trang sách đó. Thỉnh thoảng qua hồ tắm Nguyễn Bỉnh Khiêm chơi và đi lượm hoa sứ rụng, cháu vẫn c̣n nhớ tới chú với lời hẹn hôm nào gặp lại sẽ được chú đàn cho nghe như lời chú hứa. Mà chẳng biết tới bao giờ đây (?).Hơn một năm sau, nhà cháu dọn ra khỏi cư xá đi nơi khác và chút kỷ niệm thân ái bé nhỏ ấy cũng dần nhạt nḥa theo những ngày tháng cháu lớn khôn thêm. Một đôi lần cháu theo mẹ vào Tổng Y Viện Cộng Ḥa thăm ba cháu những lúc ông bị thương, cháu lại nh́n thấy những hàng bông sứ trắng được trồng dọc theo mấy dăy hành lang bệnh viện trắng toát u buồn, làm những cánh hoa rơi khẽ chỉ lặng lẽ tỏa hương để không gian nhẹ bớt phần thê lương của những người thương binh. Cháu lại thoáng nhớ đến chú rồi lại quên trong cái tuổi hồn nhiên vô tư lự. Vài năm sau, có một lần cháu sang nhà hàng xóm chơi, thấy sân nhà bác Thiếu tá Nhàn mới nở mấy cây hoa sứ kiểng rất đẹp. Cháu hỏi xin, bác từ chối, cháu cố năn nỉ: “Cháu chỉ xin bác một bông thôi, bác xem có bông nào xấu nhất, bác cho cháu nhé!”. Bác Nhàn bật cười: “Hoa nào cũng đẹp, chỉ có mỗi bác Nhàn là xấu thôi, không có hoa nào xấu cả, cháu ơi”. Bác Nhàn nói thế để lờ đi đấy mà (Dĩ nhiên là không rồi, v́ đó là hoa kiểng của bác mới nở được có mấy bông). Nhưng lúc ấy cháu c̣n trẻ con, nên nghĩ bụng, bác Nhàn xấu thật, ḿnh xin có mỗi một hoa nào xấu nhất, vậy mà bác cũng không cho. Rồi cháu chợt nhớ tới chú, tới những bông sứ trắng nơi hàng cây bóng mát tuổi thơ của cháu ngày nào mà đă có lần được chú hái cho bỏ đầy hai túi áo ngày xưa.

    Năm tháng trôi qua với biết bao đổi thay, biến động của cuộc sống và t́nh h́nh đất nước, cháu đâu c̣n có dịp nào để nhớ lại câu chuyện bé nhỏ ngày xưa ấy. Cho đến một hôm, trước ngày Quân lực 19/6/02 vài ngày, cháu t́m hiểu và liên lạc với một số vị chỉ huy của những trận chiến oai hùng của Quân đội VNCH để phỏng vấn trong chương tŕnh phát thanh “Tiếng Việt mến yêu” nhân dịp kỷ niệm ngày Quân lực VNCH. T́nh cờ cháu nh́n thấy h́nh của chú trên b́a đặc san Sóng Thần – 2002 trong văn pḥng làm việc, cháu thấy khuôn mặt và nụ cười của người lính này sao nh́n quen quá, rất quen, rồi… không sao nhớ thêm được tí nào nữa. Cháu vẫn nhớ chú tên Minh nhưng không biết nguyên tên họ chú là Lê Hằng Minh. Ngay lúc đó cháu cũng đang đọc cuốn bút kư “Cuộc chiến dang dở” của chuẩn tướng Trần Văn Nhựt (cũng là bạn học với chú) vừa gửi tặng. Đến đoạn viết về cuộc đảo chánh ngày 1/11/63 với sự tham dự TĐ4/ TQLC của chú, cháu mới chợt nhớ ra như ḍng suối đă được khơi nguồn. Câu chuyện và những h́nh ảnh đă lăng quên, nay giật ḿnh nhớ lại th́ đă 36 năm trôi qua. Cháu cũng không biết rằng sau lần gặp chú th́ chỉ hơn hai năm sau, chú đă anh dũng hi sinh trong cuộc chiến ở miền Trung, và cũng không hề biết chú là em của Th/Tướng Lê Minh Đảo dù đă tṛ chuyện với ông vài lần qua một cuộc phỏng vấn trên Đài Phát Thanh. Thêm một t́nh cờ ngẫu nhiên khi cháu nhớ ra chú và muốn t́m hiểu thêm về trận đánh ngày 29/6/66, lúc tiếp chuyện với Đại tá Ngô Văn Định là người thay thế chức vụ Tiểu đoàn trưởng TĐ2/ TQLC ngay buổi chiều chú vừa hi sinh, cháu nhắc với ông: “Hôm nay là ngày giỗ của chú Lê Hằng Minh, ngày 29 tháng 6″. Ông cũng bùi ngùi nói: “Đó là người chiến hữu thân của tôi đă mất cách đây đúng 36 năm, không ngờ hôm nay c̣n có người nhắc nhớ và viết đến. Cám ơn cô Ngọc Thủy!”. Rồi ông liên lạc ngay với người bạn rất thân của ông từ nhiều năm qua và cũng là một người bạn rất thân mến từng sát cánh cùng chú trong nhiều năm binh nghiệp hiện đang định cư ở Iowa là Đại tá Tôn Thất Soạn, và bất ngờ trong một cuộc điện đàm, Đ/T Tôn Thất Soạn có cho cháu biết ông đă nghe được câu chuyện này cách đây hơn ba mươi năm về trước: “Trong ngày 1/11/63, TĐ4/ TQLC chia ra làm 2 cánh quân. Lúc đó tôi là Tiểu đoàn phó TĐ4/TQLC giữ cánh B đóng ở Nha Cảnh sát, c̣n Tiểu đoàn trưởng Lê Hằng Minh th́ đưa cánh quân A qua thành Cộng Ḥa. Sau ngày đảo chính, có một lần, anh ngồi cười kể cho tôi nghe chuyện gặp một cô bé đi lạc, anh đă đến dỗ dành và đưa cô bé ấy về nhà. Tôi nghe anh Định kể về nguyên nhân câu chuyện của cô muốn đi t́m chi tiết để viết về anh Minh là tôi nhớ lại ngay cũng câu chuyện này đă từng được nghe Lê Hằng Minh kể, tôi không ngờ cô bé đi lạc hồi đó là cô Ngọc Thủy bây giờ”. Và sau đó ông đă gởi ngay cho cháu một bài viết về một số những trận đánh ông từng tham dự sát cánh với chú, trong đó có đoạn: Trong những ngày diễn tiến của biến cố 1/11/63, Tiểu đoàn 4/ TQLC đă hoàn thành nhiệm vụ giao phó mà không gây thiệt hại ǵ cho đơn vị đối phương hoặc dân chúng địa phương. Điều này đă nói lên được tinh thần kỷ luật của đơn vị rất cao cũng như t́nh Quân dân như cá nước của các chiến sĩ Ḱnh Ngư (TĐ4/ TQLC) mà điển h́nh là một câu chuyện kể của người anh cả Ḱnh Ngư (TĐT Lê Hằng Minh) một ngày sau đó (1/11/63): “Với quân phục rằn ri cọp biển, đi đứng hiên ngang hùng dũng, nón sắt chiến trận nặng nề, chụp trên đầu của khuôn mặt sạm nắng, cặp mắt quầng thâm thiếu ngủ, với bộ ria mép rậm rạp như trong phim “cow boy” Mexico, với dây súng gắn dài đạn đồng đeo chéo ngực v.v… khiến ai nh́n mà không khiếp đảm, huống hồ là một em bé gái bé bỏng 8 tuổi của đô thành hoa lệ Sài G̣n, nào có biết chiến tranh là ǵ; nên khi Đ/U Minh và các binh sĩ từ trên xe GMC nhảy tràn xuống đường gần thành Cộng Ḥa để chiếm các vị trí bố pḥng dọc theo nhà dân hai bên vệ đường, khiến em bé gái này sợ hăi quá, khóc thét lên… Tuy với vóc dáng bên ngoài “gồ ghề” là thế, vậy mà bên trong chứa ẩn một trái tim nhân hậu và đầy t́nh cảm. Đ/U Minh người anh cả Ḱnh Ngư, đă quỳ một chân xuống bên cạnh em bé gái đó, để đưa tay vuốt tóc em bé cho đỡ sợ và nói những lời an ủi dịu ngọt để cho em vững tâm mà nín khóc… Sau đó em bé đă hiện nét mặt vui mừng, tṛ chuyện và anh đă đưa cô bé về nhà gần đó…”. Đại úy Minh đă kể lại cho tôi nghe câu chuyện này vừa xảy ra hôm qua với nét mặt hân hoan của một người nhân hậu vừa làm được việc tốt lành. Tôi có nghe nhưng rồi cũng bỏ qua, nhưng không ngờ sau 38 năm, lại được em bé gái đó, bây giờ là một nữ văn sĩ hiện định cư ở San Jose, Cali… lúc đọc được ĐSST – 2002, đă bất ngờ nh́n thấy lại h́nh cố Tr/Tá Lê Hằng Minh trên trang b́a sách của đặc san. Một kỷ niệm trong sáng của một thời thơ ấu đă gợi lại h́nh ảnh một anh hùng mũ xanh của năm nào! Nhưng thật đáng buồn, v́ bây giờ người anh hùng đó đă thành người thiên cổ!”

    Nghe ông Đ/T Soạn nhắc lại cháu rất cảm động, nên viết thành mấy câu thơ:

    Sao người không tặng cho tôi
    một bông sứ trắng cho đời thơm hương
    Tặng chi tôi một giọt sương
    Trên bông hồng đỏ, dễ thường không khô?
    Biết đời như một giấc mơ
    Th́ tôi xin một phút chờ cho vui!
    Nhớ bông sứ trắng một thời
    Có con bướm trắng bay rồi, đă bay…
    (Thơ N.T.)

    Chú Minh ạ, cháu thật sự xúc động bởi chú không những là người lính có t́nh người nhân hậu và trái tim nghệ sĩ năm xưa cháu đă gặp, mà qua chú sống dậy trong ḷng cháu những h́nh ảnh thật kiêu hùng cùng những hi sinh quả cảm của những người trai thời loạn đă dành cho Tổ quốc Việt Nam: sự sống và tuổi trẻ cùng tấm ḷng yêu dân tộc quốc gia. Hơn nữa, chú và hàng trăm vạn người lính trẻ khác đă chiến đấu và đă chết cho quê hương. Đó là những anh hùng không tên tuổi. Nhưng Tổ quốc và ḷng người dân Việt không bao giờ quên họ. Trong ḍng cảm xúc này cùng sự hỗ trợ từ những người thân của chú, cháu mong được nhắc nhớ lại h́nh ảnh của một chiến sĩ Lê Hằng Minh, cũng là h́nh ảnh của muôn ngàn người anh hùng không tên tuổi mà cháu rất kính phục và biết ơn họ đă dâng hiến cuộc đời cho tổ quốc non sông và đă “vị quốc vong thân”, đem lại yên vui êm ấm cho bao người trong đó có cả những tháng ngày thơ ấu, tuổi trẻ của cháu đă hưởng được sự an lành tốt đẹp.

    Chú Minh biết không, nh́n những bức h́nh của chú trước mặt, cháu thấy lại nguyên vẹn h́nh ảnh của người đại úy trẻ đă nh́n cháu với nụ cười tŕu mến vỗ về và cháu vẫn là cô bé tám tuổi đi lạc ngày nào, không có thời gian cách biệt. Nhưng có một điều, cháu sẽ chẳng bao giờ gặp lại để chú đánh đàn cho nghe, và những cánh hoa sứ ép khô cùng hương hoa ngày cũ trên những trang sách đẹp ngày xưa của cháu đă trôi lạc theo ḍng đời bể dâu đă từ lâu lắm rồi… không t́m thấy nữa.

    Sau ngày chú ra đi, ngủ yên trong ḷng đất mẹ, chín năm sau, miền Nam tự do thân yêu của chúng ta đă rơi vào tay cộng sản. Đă 27 năm qua, quê hương vẫn lầm than tăm tối. Bây giờ cháu đang sống ở xứ người, ḷng vẫn nhói đau mỗi khi đọc những mẩu tin tức ở quê nhà, bao nhiêu là thảm cảnh và tệ trạng, bao nhiêu là bất công phi lư, cuộc đời những người dân nghèo Việt Nam vẫn triền miên đọa đày trong đói khổ lầm than. Đó là những tiếng kêu như rên xiết, xé ruột trong ḷng mà cháu không biết ḿnh phải làm sao! Cháu biết chú cũng buồn như cháu và mọi người khi thấy quê hương thân yêu ḿnh qua bao năm vẫn điêu linh khốn khổ, chưa có được ngày đẹp tươi của ánh sáng Tự do – Giàu mạnh cho mọi người được hưởng cuộc đời văn ḿnh, ấm no chung.

    Thôi để cháu nói qua chuyện khác cho chú nghe nhé. Bây giờ cũng đang là mùa hạ ở xứ Mỹ này, ở đây không có hàng cây bông sứ trắng như ở quê nhà, nhưng có một loài hoa khác rất đẹp cũng rộ nở vào mùa hè, đó là hoa Magnolia, c̣n được gọi là hoa Thiết Mộc Lan. Hoa màu trắng, nở to như hoa sen làm mát rượi cả một mùa hè, mát cả con đường cháu vẫn đi qua hàng ngày. Với cánh hoa tươi đẹp này cháu xin gởi tặng chú trong ngày giỗ thứ 36 của chú hôm nay. Và cũng xin kính tặng hai bài thơ nhỏ để tưởng nhớ đến chú cùng dâng lên anh linh các chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa đă hi sinh cho Tổ quốc Việt Nam:

    SAU CUỘC CHIẾN
    Người lính đó không về sau cuộc chiến
    Phố vẫn đông trong những ngày cuối tuần
    Ngôi Giáo đường rung hồi chuông cầu nguyện
    Nửa cho chàng, nửa cho khắp Việt Nam!

    Ngọc Thủy
    Mùa hè 29/6/2002

  4. #154
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên - Trận An Quí, 21-2-1966
    P6
    Trung Tá Lê Hằng Minh Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên TQLC



    NGƯỜI CHIẾN SĨ MŨ XANH
    Hồi năm tám tuổi tôi đi lạc
    Người dẫn tôi về: Lê Hằng Minh!
    Ba tám năm rồi, tôi vẫn nhớ
    Người gọi tôi là cô bé xinh!
    Trong tôi h́nh ảnh người không mất
    Măi măi anh hùng của Việt Nam
    Người lính dễ thương và lẫm liệt
    Khiến tôi yêu măi Nước cùng Non.
    Ba tám năm rồi, người đă mất *
    Giang sơn buồn quá… cũng như người!
    Tôi và triệu triệu người xa xứ
    Buồn quá cứ nh́n mây trắng trôi!
    Tôi lật từng trang buồn kư ức
    Từng trang nước mắt đọng bao giờ!
    Một lần tháng sáu ngày hai chín
    Tôi gởi về người: thân ái xưa!
    Ba tám năm rồi, tôi mấy tuổi?
    Người ơi… tôi biết người thiên thu!
    Lê Hằng Minh hỡi, trên sông núi
    Hồn xác người đâu? đang ở đâu?
    Có thể đă tan cùng cát bụi?
    Hay là đang quyện khói hương đây?
    Trên đường trận mạc, người đi tới
    Áo trận bao lần mưa nắng phai…

    Ba tám năm rồi như giấc mơ!
    Non sông Tổ quốc… chuyện không ngờ!
    Có người nhắc Huế rồi lau mắt
    Nhắc những anh hùng, thôi, đủ chưa?
    Lê Hằng Minh ở trong ḷng Huế
    Cùng bạn bè đi vào sử xanh
    Một nén hương thơm mà ấm nhỉ
    Tôi đi khép lại cửa mông mênh!

    Hồi năm tám tuổi, tôi đi lạc
    Không gặp người th́ tôi ra sao?
    Nhiều lúc giật ḿnh tôi nhớ lại:
    Tuổi thơ là một giấc chiêm bao!
    Người mất, tuổi tôi c̣n bé lắm
    Bây giờ vẫn bé đến muôn năm
    Nếu người c̣n sống tôi c̣n lạc
    Lại được người d́u mỗi bước chân?

    Lê Hằng Minh hỡi! thương mến chú!
    Những giọt lệ từ “cô bé xinh”
    Xin rót xuống đây – ḷng biển cả
    Ḷng người chan chứa một niềm tin
    Rằng mai đất nước ḿnh tươi thắm
    Huế dựng uy nghi một tượng đài
    Trong khói nhang thơm trùm quá khứ
    Bao người vị quốc đă vong thân!

    * (Trung Tá Lê Hằng Minh đă anh dũng hi sinh lúc 31 tuổi tại mặt trận miền Trung, Vùng I Chiến thuật ngày 29 tháng 6 năm 1966).

    CHÚT HƯƠNG TRONG GIÓ

    Sáng, em nh́n một đám mây
    Trời xanh, mây trắng, chút này đủ thương!
    Gió như c̣n chở chút hương
    Của hoa sứ trắng trong vườn mộng xưa…

    Sáng mà sao em c̣n mơ
    Ai kia trong đám lá chưa nhuộm vàng?
    Nghĩ hoa sứ chắc giờ tan
    Như mây trắng lát bay ngang mặt trời…

    Ơi hoa sứ một thời ơi
    Buồn trong con mắt cuối đời không chao?
    Ai kia trong đám lá chào?
    Không đâu! Gió động cành đào xuân duyên…

    Trả cành hoa sứ cho em *
    Trả luôn những bước chim chuyền b́nh minh!
    Hỡi ơi em nói một ḿnh
    Cành xuân gió động, giọt t́nh… là sương!

    N.T.
    * (hoa Sứ c̣n được gọi là hoa Đại)

    ANH HÙNG VÔ DANH

    Họ là những anh hùng không tên tuổi
    Sống âm thầm trong bóng tối mông mênh
    Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh
    Nhưng can đảm và tận t́nh giúp nước.

    Họ là kẻ tự ngh́n muôn thuở trước
    Đă phá rừng, xẻ núi lấp rừng sâu
    Và làm cho những đất cát hoang vu
    Biến thành một dải sơn hà gấm vóc…

    Họ là những anh hùng không tên tuổi
    Trong loạn ly như giữa lúc thanh b́nh
    Bền một ḷng dũng cảm chí hi sinh
    Dâng đất nước cả cuộc đời trong sạch.

    Tuy công nghiệp không ghi trong sử sách
    Tuy bảng vàng bia đá chẳng đề tên
    Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên
    Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật

    Nhưng máu họ đă len vào mạch đất
    Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông
    Và anh hồn chung với tấm t́nh trung
    Đă ḥa hợp làm linh hồn giống Việt.

    Đằng Phương

    Tôi với Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc

    Nhân ngày Quân Lực năm nay, tôi xin trân trọng viết đôi gịng để tưởng nhớ Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc, cựu Tiểu Đoàn Trường Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên Thủy Quân Lục Chiến . Một cấp Chỉ Huy đáng kính mà tôi đă hănh diện được phục vụ dưới quyền của Ông kể từ khi măn Khóa 23 Vơ Bị và được ưu tiên tuyển chọn về B́nh Chủng Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến.

    Tôi cầm tính con Heo nhưng lại mang số kiếp con Trâu! Bởi vậy sau khi măn Khóa Sĩ Quan Bổ Túc tại Trung Tâm Huấn Luyện TQLC vào đầu năm 1971 về tŕnh diện Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn ở 15 Lê Thánh Tôn Sài G̣n. Thiếu Tá Trần Ngọc Toàn cho 12 Thiếu Úy sữa bốc thăm th́ riêng ḿnh tôi được về với Trâu Điên. Cứ tưởng bở đâu nhè khi lên tŕnh diện Đại Tá Tư Lệnh Phó kiêm Tham Mưu Trường th́ lại “ được “ bốc thăm lần nữa? Đâu ngờ tôi vẫn cứ được “ kiếp Trâu “ trước sự thèm thuồng, ngẩn ngơ, tiếc rẻ của những tên bạn cùng Khóa. Trưa ngày hôm đó tôi trở về nhà ăn vội bữa cơm với Gia Đ́nh rồi vác balô ra Phước Thành t́m mua Phù Hiệu Trâu Điên may sẵn vào cánh tay áo trước khi đáp xe đ̣ lên Thủ Đức.

    Xe lam Thủ Đức Tam Hà đang chạy ngon trớn bỗng có một bàn tay con gái đập nhẹ vào vai tôi với giọng nói gấp rút “ Thiếu Úy ơi! Hậu cứ Tiểu Đoàn 2 Trại Lê Hằng Ḿnh đến rồi nè, bên phải đường nghe Thiếu Úy! “ tôi mỉm cười cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi xe tiến vào cổng tŕnh giấy tờ cho an ninh vọng gác. Trung Úy Tài Sĩ Quan Ban 1 Tiểu Đoàn hướng dẫn tôi vào Tŕnh diện Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng Nguyễn Xuân Phúc. Sau ít phút căn dặn, Tiểu Đoàn Trưởng dẫn tôi qua tŕnh diện Đại Úy Trần Văn Hợp Tiểu Đoàn Phó rồi ngồi chờ lệnh. Mười lăm phút sau tôi được bổ nhiệm về làm Trung Đội Trưởng Trung Đội 16 của Đại Đội 1 thay thế cho Thiếu Úy Nguyễn Văn Nhân Khóa 9/68 Thủ Đức được đề cử lên làm Đại Đội Phó cho Đại Úy Đại Đội Trưởng Tây Đô Làm Tài Thạnh. Được biết Thiếu Úy Nguyễn Văn Nhân là một Người Hùng trên chiến trường Kampuchia khi Trung Đội 16 do Ông chỉ huy đă làm khiếp đảm quân thù khi giải vây và pḥng thủ Preyveng. Ông đă được Báo Chí Quốc Tế hết lời ca ngợi và Tổng Thống Nixon tuyên dương. Cố Trung Úy Nguyễn Văn Nhân đă hy sinh tại mặt trận Quận Triệu Phong Quảng Trị vào giữa Tháng 7 năm 1972 khi Ông đang là Đại Đội Phó Đại Đội 2 tiến chiếm Quận Đường này!

    Có một vài thắc mắc là tại sao cả Tiểu Đoàn Trưởng lẫn Tiểu Đoàn Phó đều là Dân Vơ Bị của tôi , nhưng sao không đưa tôi về Đại Đội với Vơ Bị làm Đại Đội Trường mà lại đưa tôi về Đại Đội của Ông Thủ Đức thế này? Sau này khi làm Đại Đội Trưởng kế vị Đại Úy Lâm Tài Thạnh tôi mới hiểu được vấn đề là Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc muốn tôi phải bị “ đ́ “ mà càng bị đ́ càng nhiều càng tốt! Có phải dẫn Trung Đội mở đường quanh năm suốt tháng, có phải đi lục soát t́m điểm nước lúc nửa đêm dưới khe thông thuỷ hoàn toàn không có lấy giọt nước, có bị hỏi số nhà liên tục bất kể ngày đêm…th́ mới có nhiều kinh nghiệm chiến trường, có đủ bản lănh và tư cách để nắm Đại Đội Trưởng Trâu Điên ngon lành mà không mặc cảm. Sau này nghe lời khích lệ của Tây Đó tôi cảm ơn Đại Bàng nhiều lắm v́ tôi đă thực sự trưởng thành và vững vàng khi nắm Đại Đội Trưởng. Lư do là thời gian từ Thiếu Úy lên Trung Úy của tôi quá nhanh chỉ 12 tháng không hơn không kém.

    Tôi c̣n nhớ trong Chiến Dịch hành quân Lam Sơn 719 Hạ Lào tại Mặt Trận phía Bắc Đồi 550, Sau khi tiến chiếm vị trí pḥng thủ đầy tre gai rừng chằng chịt của địch tôi bị thương khá nặng mà nếu không có Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc la hét trên máy là chính ḿnh bị thương để trực thăng Mỹ xăm ḿnh bay đến tản thương trong hỏa lực pḥng không đầy đặc của việt cộng th́ có lẽ tôi đă bỏ xác tại Hạ Lào mất rồi! Tưởng cũng cần nói thêm là trong suốt cuộc hành quân tại Hạ Lào, Tiểu Đoàn đă đụng nặng nhiều trận sáp lá cà với địch và số thương vong đă lên đến 30. Anh Năm đă nói “ truyền thống của Tiểu Đoàn là không bỏ xác Đồng Đội cho nên Tiểu Đoàn di chuyển đến đầu là các poncho Tử Sĩ phải mang theo đó để sẵn tại băi đáp. Những trực thăng có xuống chỉ để đi tản Thương Binh chứ không chịu mang theo poncho Tử Sĩ . Biết làm sao đây????

    Tháng 4 năm 1971, Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc đến thăm tôi tại Bệnh Viện Sư Đoàn Lê Hữu Sanh tại Rừng Cấm Thủ Đức sau khi “ Người chết trở về “ ! Anh đă ngỏ ư muốn đưa tôi về tạm nghỉ chân tại Trung Tâm Huấn Luyện của Sư Đoàn? Nhưng tôi cảm ơn và dứt khoát từ chối bởi v́ tôi đă lỡ mang kiếp con Trâu cho nên chỉ xin Anh Năm cho tôi được dưỡng thương một thời gian rồi sẽ tiếp tục lội với Tiểu Đoàn.

    Tôi c̣n nhớ vào đầu Tháng 7 năm 1971 khi từ Bệnh Viện Lê Hữu Sanh ra hành quân Quảng Trị. Trưa hôm đó tại Phi Trường Biên Ḥa v́ chờ đợi máy bay quá lâu cho nên tôi phải đi ăn trưa trong câu lạc bộ. Đâu ngờ trong khi vắng mặt có Ông Pḥng 1 đi điểm danh thiếu tôi là Trưởng Toán ( mặc dù đă được các Chiến Hữu cho biết lư đó vắng mặt của tôi ) nhưng sau đó Ông ta vẫn làm tờ tŕnh gởi đến Anh Năm đề nghị cho tôi chục ngày trọng cấm với lư do “ vắng mặt bất hợp pháp không ra hành quân “. Tại Bộ Chỉ Huy hành quân của Tiểu Đoàn ở cứ điểm Holcom, Anh Năm ngạc nhiên hỏi tôi là tại sao người ta báo cáo cậu vắng mặt bất hợp pháp mà cậu lại có đây? Và sau đó Pḥng 1 Sư Đoàn phải gởi giấy “ phúc đáp “ đến Anh Năm và xin không phạt tôi nữa!

    Tết 1972, Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên được làm trừ bị cho Lữ Đoàn và đón xuân tại Bộ Chỉ Huy Lữ Đoàn 369 ở căn cứ Mai Lộc. Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc lệnh cho tôi là Đại Đội Trưởng Chỉ Huy tập hợp các Vị Sĩ Quan Tham Mưu lại để viết hàng trăm thiếp chúc xuân của Tiểu Đoàn với Phù hiệu Trâu Điên có kèm tờ giấy bạc 50 đồng mới tinh với chữ kư của Anh Năm trên đó. Đúng sáng ngày mùng 1 Tết nguyên đán, Tiểu Đoàn Trưởng Thái Dương Nguyễn Xuân Phúc đích thân đi thăm pḥng tuyến từng Đại Đội và thân ái gởi đến từng Chiến Sĩ của ḿnh bao thơ có thiếp chúc Xuân và tiền ĺ x́ Năm Mới.

    Khi Tiểu Đoàn về nghỉ dưỡng quân tại hậu cứ Sóng Thần, tiệc liên hoan được tổ chức thật tưng bừng với sự giúp vui văn nghệ của Biệt Đoàn Văn Nghệ Trung Ương hoặc Hoa T́nh Thương. Chương tŕnh chỉ đến màn sexy shown là chấm dứt! Hoàn toàn không có nhảy đầm khiêu vũ ǵ hết với lư do là Anh Năm không muốn ” Quan dzui mà Lính buồn ” khi phải cầm súng canh gác cho Sĩ Quan nhảy nhót! Thôi các cậu chịu khó kéo về Sài G̣n mà nhảy cho cuồng chân bằng thích đi chứ ở đây không tiện!

    Đối với CỐVẤN Mỹ của Tiểu Đoàn th́ Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc rất giữ khoảng cách để cho “ cái thằng mọi gọi Anh Năm bằng Sir và buộc CốVấn Mỹ phải chịu khó nghe tiếng Việt. CóVấn Mỹ luôn được Anh Năm mời nhậu nhẹt nhưng đừng để cho Lính Trâu Điên đói đấy nhé. Nếu Lính tao đói là mày phải đói theo luôn và tao sẽ không cho mày ăn cơm với tao nữa đâu nghe rơ chưa! Cho nên bất cứ thời tiết nào, CốVấn cũng phải gọi máy bay tiếp tế hay tải thương cho con cái là tiên quyết chứ Anh Năm không bao giờ nhờ vả CốVấn mua giúp cái ǵ ở PX đâu. Đó là lư do tại sao sau khi xuống núi, CốVấn Mỹ phải xin phép Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc lái xe jeep về Phú Bài, Huế mua du thứ đồ nhậu mang ra hành quân để đáp lễ những cảm t́nh mà Anh Năm đă dành cho Họ.

    Đầu Tháng 5 năm 1972 khi Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên thành lập tuyến Mỹ Chánh chặn địch ngay tại cầu Mỹ Chánh trên Quốc Lộ 1 th́ bỗng dưng có một phi tuần phản lực Mỹ từ phía Nam bay tới bất thần liệng 4 trái bom hạng nặng xuống cầu Mỹ Chánh khiến 1 Trung Đội tác chiến đang pḥng thủ bên bờ phải lọt xuống sông. Đại Úy CốVấn Rey Smith sợ xanh mặt và được cố vấn Sư Đoàn cho biết là Phi công cứ tưởng cầu Bến Đá là cầu Mỹ Chánh cho nên đội bom lầm??? Thế rồi chỉ hai ngày sau từ ngoài biển Đông, Hải Pháo 400 ly của Hạm Đội 7 lại rớt hàng chục quả vào vị trí đóng quân của Tiểu Đoàn 2 và đào sâu một hố bom lớn ngay bên cạnh hầm của Tiểu Đoàn Trưởng sát Nhà Thờ Mỹ Chánh. Đại Úy CốVấn Smith sợ xanh cả máu mặt cứ tưởng sẽ bị Anh Năm gơ gậy lên đầu nhưng chẳng thấy Anh Năm nhúc nhích ǵ hết cho nên hắn ta lại vui miệng hát Quốc Ca Việt Nam và T́nh khúc Diễm xưa của Trịnh công Sơn… Không hiểu đă bao năm qua, Trung Tướng hồi hưu Smith c̣n nhớ lại kỷ niệm của 32 năm về trước không?

    Tôi vẫn nhớ giữa Tháng 5 khi Anh Năm chính thức bàn giao Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên cho người Khóa 19 đàn Em Tiểu Đoàn Phó lên làm Tiểu Đoàn Trưởng. Cũng như người Khóa đàn Em 20 Đại Úy Phạm Văn Tiền Sĩ Quan Ban 3 Lên làm Tiểu Đoàn Phó th́ tôi cũng đă được Anh Năm nâng đỡ cho làm Sĩ Quan Ban 3 để học hỏi thêm. Nhân đây tôi cũng xin được nhớ ơn Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc v́ nhờ sự giúp đỡ của Anh mà tôi đă trưởng thành thật sự trong khói lửa với nhiệm vụ Đại Đội Trưởng, tôi có thể tự ḿnh gởi bản văn trên Hệ thống Không Lực xin chiến đấu cơ của Không Quân Hải Quân Hoa Kỳ đánh bom vào mục tiêu mà không cần Đại Úy CốVấn Carlock nữa.

    Tuy nhiên đối với tôi, Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc có hai cái tật mà sau này tôi rất mừng và nể phục Anh v́ Anh đă bỏ bớt và bỏ hẳn luôn cái thành kiến phi lư mà Anh đă mang nó kể từ khi c̣n Thiếu Uư. Tôi không tin lời kể của một người nói về một tân Sĩ Quan mới tốt nghiệp Á Khoa một Khóa nổi tiếng của Trường Vơ Bị lại có thể uống rượu say khướt với người bạn rồi ôm nhau “ trang rung xuống cầu “ nhảy xuống kênh ướt như con chuột lột??? Thế rồi sau đó chui vào “động” chị em ta ngủ chung với Họ, bỏ Đơn Vị không chịu về với thuộc cấp???? Nhưng thực t́nh tôi thấy Anh Năm đă nhậu quá chén vào một ngày cuối năm 1971 với Thiếu Tá CốVấn Mỹ trong hầm chỉ huy tại căn cứ Hỏa lực Sarge với một chuyện đáng tiếc xảy ra làm Anh chợt tỉnh. Và kể từ ngày hôm đó Anh đă thực t́nh chỉ nhậu cho say khướt rồi lặng lẽ đi ngủ không một ai biết! Trước Vong Hồn Anh Năm ngày hôm nay, thằng em xin cảm ơn Anh Năm đă biết nghe lẽ phải để Tự Thắng lấy ḿnh. Cái thành kiến thứ hai mà Anh Năm bỏ được là các Vị Y Sĩ Trưởng Tiểu Đoàn. Số là khi c̣n Thiếu Uư, Anh Năm bị thương khá nặng được tản thương về Tổng Y Viện Cộng Ḥa. Khu Ngoại Thương không c̣n một giường trống cho nên Thiếu Úy Nguyễn Xuân Phúc và một số Thương Binh phải nằm ngoài hành lang chờ đợi. Đến khi có một giường trống th́ Y tá hỏi Bác Sĩ trực là nên đưa Ai vào trước. Tức th́ viên Bác Sĩ trực trả lời ngay “ Ai thuộc Corps Medical th́ cho vào trước “. Anh Năm tuy bị thương nặng hơn một ông Bác sĩ nhưng đành phải nằm lại ngoài hành lang! Thế là Anh mang thành kiến từ đấy mà giận lấy cả giới Y Bác Sĩ cho đến ngày Anh làm Tiểu Đoàn Trưởng . Quả thực Anh Năm đă căm thù luận điệu quá kỳ thị của một Đốc tờ Gian Y kiêm ác mẫu nào đó tại Tổng Y Viện Cộng Ḥa ngày hôm đó! Đây cũng là lư do tại sao Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc đă công khai đối xử “ không đẹp “ với tất cả các Bác Sĩ đă không may là Y Sĩ Trưởng của Tiểu Đoàn. Thí dụ như Bác Sĩ Phương trong cuộc hành quân Hạ Lào đă không được tưởng thưởng ǵ hơn lại c̣n bị phạt 15 ngày trọng cấm v́ lư đó vắng mặt bất hợp pháp! Sau đó Bác Sĩ Phuơng đă phải thuyên chuyển về Quân Y Viện Phan Thanh Giản Cần Thơ…Cho đến khi Bác Sĩ Hồng râu về thay thế. Nhờ là Dân Bắc với tính t́nh hiền lành cởi mở, hiếu khách lại thêm hàng hai trong nhiệm vụ tải thương và biết lễ độ tôn trọng Thượng cấp. Hơn nữa nhờ phước đức Ông Bà để lại cho nên Bác Sĩ Hồng râu đă làm thay đổi con tim và Khối óc của Anh Năm. Kể từ đó Anh Năm không c̣n ghét bỏ Y Sĩ Trưởng nữa và Bác Sĩ Hồng Râu thường xuyên được Anh Năm mời hợp, mời nhậu… khi cần.

    Tôi không muốn đề cập đến “ thiên tài Quân Sử “ của Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc mà nhiều người đă hết lời ca ngợi! Tôi chỉ xin nhắc nhở lại một thời kỷ niệm với Anh Năm, với Thái Dương, với Robert Lửa, với 216 Trung Tá Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên Thủy Quân Lục Chiến Nguyễn Xuân Phúc mà tôi đă từng được hân hạnh phục vụ dưới quyền Anh Năm qua các nhiệm vụ Trung Đội Trưởng Trung Đội 16/ Đại Đội 1, Đại Đội Phó Đại Đội 5, Đại Đội Trưởng Đại Đội Chú Huy, Sĩ Quan Ban 3 Tiểu Đoàn và Đại Đội Trưởng Đại Đội 1.

    Nói về một Con Người th́ Ai cũng có cái tốt và cái xấu. Nhưng đối với một cấp Chỉ Huy trong Quân Lực mà cái tốt nhiều hơn cái xấu là tư cách lắm rồi huống chi cấp Chỉ Huy đó lại biết phục thiện như Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc là điều thật đáng Vinh Danh. Nhân Kỷ Niệm 39 năm Ngày Quân Lực, đàn Em xin được thắp cho Anh Năm Nguyễn Xuân Phúc một nén hương ḷng. Xin kính cẩn nghiêng ḿnh trước Vong Linh Anh, một Tiểu Đoàn Trưởng Trâu Điên với Tác Phong đúng đắn, Kỷ Luật Nghiêm minh, cố gắng trong sạch, và Công Bằng khi Chỉ Huy nổi tiếng trong Binh Chủng Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam.

    West San Jose, Ca Ngày 19 Tháng 6 năm 2004
    Mũ Xanh Trâu Điên 117
    Trần Văn Loan

  5. #155
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên - Trận chiến Tam Quan


    Viết theo hồi kư My War …Vietnam của Col. Thomas E. Campbell USMC Retired)

    Mũ Xanh Sàig̣n



    Trung tá Nguyễn thành Yên (được anh em gọi than thương là Ông Già Đầu Bạc) đưa Chiến Đoàn A Thủy Quân Lục Chiến tiến xa về phía Bắc của xă Tam Quan, quận Bồng Sơn, tỉnh B́nh Định Việt Nam. Chúng tôi bắt đầu đào vị trí hầm hố pḥng thủ sâu hơn. Điều này chứng tỏ, đơn vị đang ở trong vùng mất an ninh.

    Tôi (Đại úy Campbell) tháp tùng Trung úy Trần kim Hoàng Đại đội trưởng đại đội 1, tiểu đoàn 2 Thủy Quân Lục Chiến đang điều động đại đội tiến chiếm một xóm làng có ngôi nhà thờ Thiên Chúa Giáo, xây theo lối kiến trúc của người Pháp rất xưa cổ. Nhà Thờ ở ngay trung tâm xóm nhà dân. Trung úy Hoàng chọn một ngôi nhà gạch bỏ trống để đặt Ban chỉ huy. Hoàng cầm khẩu súng Garant M.1, đi ṿng ra phía Tây ngôi nhà gạch, bắn nguyên một kẹp đạn vào vách tường. Các Cọp Biển khác, chạy ṿng ra phía sau để kiểm tra xem có viên đạn nào xuyên qua được bức tường không? Không có viên nào xuyên qua cả! Vậy là chúng tôi có thể dùng để tạm trú một thời gian được.

    Thông thường những nhà chúng tôi đóng quân đều có sẵn hầm trú ẩn đào thật sâu, có nắp đậy che chở, do dân làng dùng để trú ẩn mỗi khi có pháo kích. Các Cọp Biển tự đào riêng hầm hố cá nhân, pḥng thủ và chiến đấu cho ḿnh. Các cận vệ đào hầm trú ẩn có nóc che chở, bên cạnh và phía ngoài căn nhà.

    Rơ ràng là có những dấu hiệu, t́nh h́nh nghiêm trọng sẽ xảy đến. Chỉ trong ṿng mấy tiếng đồng hồ, các Cọp Biển đă đào xong tuyến giao thong hào pḥng thủ của vị trí Đại đội. Tuyến giao thong hào hẹp, có những bậc tam cấp cho mỗi chiến sĩ đứng bắn, có để sẵn hai thùng đạn dự trử cho mỗi người, khoét sâu vào bên hông để ẩn núp, tránh đạn cối hay pháo địch. Bên ngoài có giăng kẻm gai “concertina” chung quanh vị trí pḥng thủ và khéo léo gài ḿn, bẫy, them vào đó là ḿn chiếu sáng báo động.

    Đại úy J.P. Williams (cố vấn pháo đội TQLCVN) và pháo đội 105 ly TQLCVN đóng tại “đồi 10”, bắn những quả đạn khói để điều chỉnh cho tiên liệu tác xạ pháo binh, yểm trợ ḥa lực cho đơn vị nhanh chóng khi hữu sự.

    Đại đội 1 của chúng tôi làm con mồi giăng bẩy địch, như con nhím nằm thu ḿnh, nhữ địch vào khoàng trống, để chúng tôi tiêu diệt chúng bằng các hỏa lực yểm trợ. Tôi hy vọng sự việc sẽ xảy đến như vậy. Chúng tôi chờ đợi. ..

    . Theo kinh nghiệm chiến đấu, chúng tôi nhận rơ rằng, các đơn vị cộng sản, việt cộng hay chính qui Bắc Việt, nếu chúng tấn công sau 1 giờ sáng (ví dụ như vậy), th́ chủ đích của chúng là chỉ cần gây thiệt hại về nhân mạng chúng tôi, càng nhiều càng tốt, rồi rút lui nhanh trước rạng đông. Nếu chúng tấn công trước 10 giờ đêm, tức là chúng có ư định chiếm cho bằng được vị trí của chúng tôi.

    Việc đă đến vào lúc 9 giờ rưởi đêm ngày 8 tháng 3 năm 1966, chúng tấn công vào chúng tôi. Các Cọp Biển, mỗi người đứng trên hai thùng đạn dưới giao thông hào, tác xạ theo phản ứng ồ ạt vào hướng địch. Địch không pháo kích vào chúng tôi trước khi tấn công, chúng lại nả súng cối vào Bộ chỉ huy Chiến Đoàn A TQLCVN và vị trí pháo đội 105 ly đóng tại “Đồi 10”. Mục đích của chúng là gây trở ngại cho pháo đội 105 ly TQLC khi bắn yểm trợ cho Đại đội 1 chúng tôi. Tuy nhiên J.P. Williams và pháo đội 105 ly đă phủ những loạt đạn pháo binh xuống chung quanh vị trí pḥng thủ của chúng tôi và chận đứng ngay đợt tấn công đầu tiên của địch. Sau đó phi cơ soi sáng “Smoky Bear” vào vùng, thả hỏa châu rọi sáng như ban ngày, để cho chiếc AC-130 gầm thét, tác xạ tiêu diệt địch bằng những tràng đại liên 20 ly và 40 ly xuống các mục tiêu nghi ngờ có địch chung quanh vị trí của chúng tôi.

    Chúng tôi chiến đấu suốt đêm cho đến lúc trời hừng sáng. Đơn vị địch cấp tiểu đoàn, đă tấn công chúng tôi liên tục trong đêm .Có nhiều chổ, địch đă xâm nhập được vào cận giao thông hào của chúng tôi. Tôi h́nh dung ra cuộc cận chiến vừa qua khi chúng tiến sát vào vị trí pḥng thủ, v́ chúng tôi lúc này đă gần cạn hết đạn. Đây là lần thứ nh́ và cũng là lần chót, mà tôi thấy đơn vị (TĐ2 TQLC) bị gần hết đạn. Trước khi trời hừng sáng, địch tấn công thăm ḍ lần chót, đồng thời thu lượm xác đồng bọn và di tản những tên bị thương rồi đoạn chiến ngay sau đó, tuy nhiên hậu quả là bị thêm thiệt hại về nhân mạng cho bọn chúng.

    Điều quan trọng mà các Cọp Biển học hỏi được, theo tôi nghĩ, đó là kinh nghiệm chiến trường, khó mà giải thích tường tận, chỉ có trong cuộc chiến đấu gay cấn, lúc mà sinh mạng kề cận với cái chết, phản ứng nhạy bén của người lính để sinh tồn và chiến thắng. Một trong những yếu tố về kinh nghiệm chiến trường mà không thể nào huấn luyện được trong khung cảnh an toàn, đó là những âm thanh phân biệt ngoài chiến địa. Nếu anh thoát hiểm được qua các trận đánh đầu tiên, anh sẽ mau chóng sưu tập được trong đầu óc những âm thanh khác nhau của các loại vủ khí bắn đi và bị bắn đến.

    Tiếng rít của đạn súng cối bắn đến từ khoảng cách xa, tiếng réo của đạn pháo binh, những tiếng “źu źu” bay ngang qua đầu và tiếng viên đạn cắm “phăp” vào ngọt xớt …v.v.

    Anh học rất nhanh, tiếng nổ càng lớn, tức là càng gần anh hơn.

    Trung úy Hoàng, tôi và nhân viên truyền tin, suốt đêm túc trực trong hầm chỉ huy, sát bên cạnh nhà. Chúng tôi ra ngoài 3 lần để kiểm soát pḥng tuyến mà đại đội bố trí rất vững chắc. Ba quân nhân tử thương và 12 bị thương.

    Khoảng 2 giờ sáng, một tiếng nổ lớn cách chúng tôi vài thước. Tôi và Hoàng, nhân viên truyền tin cùng hai cận vệ khum người ngồi xuống và cố đoán xem địch đă bắn loại súng nặng nào. Một lát sau, tiếng nổ khác lại bùng lên. Bổng Hoàng nhận được báo cáo của trung đội súng nặng, Cuối cùng Hoàng nói với tôi:

    -Đại úy! Đó là tiếng nổ đại bác 57 ly không giật do đại đội bắn đó!

    Đến hôm nay, tôi có thể nhận ra tiếng nổ bắn đi của SKZ 57 ly

    Tôi rảo bước quan sát xạ trường vào sáng sớm hôm sau. Tôi thấy hai tên lính CQBV nằm chết cách khẩu súng đại liên 60 của chúng tôi chỉ 3 thước. Trong lúc tấn công, địch ẩn núp và ḅ men theo các nhà dân chúng bên ngoài vị trí, khi đến gần tuyến pḥng thủ của đại đội 1, th́ chúng bắt đầu dùng xẻng cá nhân đào giao thông hào để tiến sát vào. Tôi men theo đường rảnh chúng đào, dài khoảng 30 thước, th́ đúng ngay hướng của họng súng đại liên đại đội; chúng bị bắn chết khi cố gắng ḅ sát đến vị trí súng của tổ đại liên đại đội 1. Cách 50 thước, một xác chết lính y tá cứu thương CQBV nằm bên cạnh một đồng bọn. Tên y tá này ḅ sát vào giao thông hào để cốt lôi xác đồng bọn ra phía sau, bằng cách kéo sợi dây cột chặt vào cổ chân tử thi. Tên y tá này lúc chết, tay c̣n nắm chặt đầu dây. Một quả đạn phóng lựu 40 ly của Cọp Biển đă bắn trúng ngay đầu y. Trong túi cứu thương có vài viên thuốc Aspirin, vài lọ thuốc bổ loại nước, và 3 miếng băng cá nhân nhăn hiệu Trung Cộng. Vỏn vẹn chỉ có thế! Trên mỗi tử thi của 33 tên địch CQBV, chúng tôi đều thấy có một sợi dây cột ở cổ chân, và đầu kia sợi dây buộc lỏng ở thắt lưng. Tôi nhận ra rằng đây là phương pháp tản thương tàn nhẫn của địch ngoài mặt trận! dù là đồng bọn đang bị thương hay đă chết! Tôi thật xúc động về hành động dă man này của địch. Tôi thật t́nh “không hiểu nổi kẻ địch của tôi”!

    Mặt trời vừa hừng Đông, chúng tôi được một phi cơ quan sát L.19 của không quân Hoa Kỳ lên bao vùng có Sĩ Quan Điều Không Tiền Tuyến (Airborne Forward Air Controller) FAC cùng bay. Chúng tôi được luân phiên yểm trợ suốt ngày cho đến trời tối. Đồng thời có một Hải Pháo Hạm Hải Quân Hoa Kỳ (US Navy Destroyer) sẵn sàng yểm trợ hải pháo từ biển Đông… v́ những cuộc chạm súng liên tiếp xảy ra trong đêm trước chung quanh vị trí của chúng tôi.

    Đêm 10 tháng 3, có nhiều dấu hiệu là địch sẽ trở lại tấn công chúng tôi. Trời vừa chạng vạng tối, chúng tôi được một phi cơ thả hỏa châu Không Quân Hoa Kỳ có Sĩ Quan điều không tiền tuyến. Dưới ánh sáng hỏa châu, chiếc phi cơ đang bay về hướng Tây, chợt quan sát viên tiền tuyến phát hiện một đơn vị địch đang di chuyển men theo bờ ruộng lúa, hướng về vị trí của chúng tôi. FAC liên gọi hải pháo lẫn phi tuần đánh vào đoàn quân địch, chận đứng chúng tiến sát để tấn công chúng tôi.

    Thật là rất tốt cho chúng tôi, v́ quân số tham chiến của Đại đội đă giảm xuống c̣n khoảng 90 quân nhân, mà trong đó lại có một số bị thương nhẹ vẫn ở lại chiến đấu. FAC ước đoán số lượng địch khoảng 900 tên hay ít nhất cũng là cấp trung đoàn CQBV…

    Đây là những ǵ chúng tôi nhớ lại về trận đánh Tam Quan trong những ngày của tháng 3 năm 1966 tại tỉnh B́nh Định Việt Nam .

    Iowa City 01-2007
    Mũ Xanh Sàig̣n

  6. #156
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Trận Tam Quan
    Tuyên Dương Đại Tá Hiếu, Tư Lệnh Sư Đoàn 22


    Chỉ c̣n có một lữ đoàn thưa thớt ở lại trong vùng rộng lớn của hành quân Pershing trong thời gian này. Tôi mừng là đă dùng rất nhiều thời gian làm việc với Sư Đoàn 22 thuộc QLVNCH liên quan đến chiến thuật di động không kỵ, v́ lẽ Sư Đoàn 22, dưới sự lănh đạo tài giỏi của Đại Tá Nguyễn Văn Hiếu, phải cáng đáng gánh nặng chính trong Tỉnh B́nh Định trong một thời gian lâu dài.

    Hành Quân Pershing Tiếp Diễn

    Trong khoảng thời gian lâu dài của các cuộc hành quân trong Tỉnh B́nh Định, Sư Đoàn 1 Không Kỵ Hoa Kỳ đă khai triển một mối tương giao đặc biệt với các trung đoàn thuộc Sư Đoàn 22 của QLVNCH. Các trung đoàn thuộc QLVNCH được giao phó những vùng hành quân tiếp giáp các vùng hành quân của lữ đoàn 1 Không Kỵ và, hợp lực với các trực thăng của Sư Đoàn 1 Kỵ Binh Hoa Kỳ, các trung đoàn này trở nên thuần thục trong các thế phức tạp của chiến thuật tấn công không kỵ. Trong thời kỳ hành quân Pershing đă có trên 29 hành quân phối hợp đă được thực hiện với Sư Đoàn 22 thuộc QLVNCH. Trung Đoàn 40 thuộc sư đoàn này đă đóng vai tṛ chính yếu trong Trận Tam Quan.

    Trở lui về tháng 5/1967, khả năng của Sư Đoàn đă được gia tăng bội phần với sự tăng phái của ba đại đội thuộc Lực Lượng Cảnh Sát Dă Chiến Quốc Gia 816. Việc du nhập Lực Lượng Cảnh Sát Dă Chiến Quốc Gia vào vùng các cuộc hành quân Pershing đem lại một khí giới lợi hại chống lại hạ tầng cơ sở của Việt Cộng. Bây giờ, Sư Đoàn có thể thực hiện các cuộc hành quân bao vây và lục soát các làng xă một cách rất hiệu lực. Các đội toán của Lực Lượng Cảnh Sát Dă Chiến Quốc Gia rất quan trọng đối với các cuộc hành quân của Sư Đoàn 1 Không Kỵ Hoa Kỳ trong Tỉnh B́nh Định.

    Tam Quan

    Trận Tam quan, 6/12 đến 20/12/1967, một trong số trận đánh lớn nhất trong thời kỳ Hành Quân Pershing, là một ví dụ điển h́nh cho chiến thuật "dồn đống" rất thành công khi dùng không kỵ phản ứng nhanh chóng chống lại địch. Trận đánh bắt đầu với một toán tiền thám ngẫu nhiên khám phá một cột ăng-ten của địch quân gần thành phố Tam Quan và một lực lượng nhỏ được tung vào trận địa ngày 6/12 lúc 4g30 chiều. Tuy cuộc đụng độ khởi thủy với địch xảy ra khi đă xế chiều, Lữ Đoàn 1 Không Kỵ phản ứng bằng cách "dồn đống" với một tiểu đoàn bộ binh và các đơn vị của Tiểu Đoàn 1 thuộc Trung Đoàn 50 Bộ Binh Cơ Giới. Ngày hôm sau, các đơn vị của Trung Đoàn 40 QLVNCH xông vào trận chiến và rạng danh trong thế đánh gan dạ. Trong suốt trận đánh, lực lượng đồng minh nắm phần chủ động, nhờ vào xử dụng phi pháo, không yểm tác chiến, và tấn kích bằng trực thăng của các đơn vị Mỹ lẫn Việt, cách dồn dập. Có rất nhiều trận cận chiến ác liệt xảy ra trong các giao thông hào và trong các lô cốt. Sư đoàn xử dụng tới các lực lượng cơ giới để chận đứng địch quân và đánh bật chúng ra khỏi các vị trí kiên cố. Các đơn vị không kỵ truy kích địch quân khi chúng t́m cách di chuyển. Địch quân tổn thất 650 nhân mạng trong trận đụng độ ác liệt này.

    Trung Tướng John J. Tolson
    VII - The Peak Year, 1967
    Airmobility 1961-1971
    Vietnam Studies
    Department of the Army

  7. #157
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 3 - Trận Bàng Long Cai Lậy


    Bắc Giang



    Sau hai ngày truy lùng và từ từ khép chặt ṿng vây bằng các đơn vị bộ chiến và thiết giáp đă dồn địch vào vùng quyết định. Cuối cùng Tiểu đoàn 3 TQLC được tung vào để “dứt điểm”. Với hỏa lực cơ hữu cũng như tinh thần chiến đấu dũng mănh của toàn thể chiến sĩ tiểu đoàn, với khả năng yểm trợ hoả lực phi pháo của “lực lượng không kỵ Hoa Kỳ”(LLKH/HK) như vũ băo, dưới sự góp ư sáng suốt và giám sát rất chặt chẽ của Đại Tá Bùi thế Lân Tham mưu trưởng /SĐTQLC bên cạnh BCH/LLKK Hoa kỳ tại Long Giao và kinh nghiệm diều khiển già dặn của Thiếu tá Nguyễn năng Bảo Tiểu đoàn trưởng TĐ3/TQLC đă lần lượt đập tan đến đơn vị bảo vệ cuối cùng của Việt cộng tại mật khu Mây Tàu vào những ngày đầu tháng 7 năm 1967. Trong cuộc hành quân liên kết hai lực lượng Hoa Kỳ và QLVNCH, chiến thắng Mây Tàu của liên quân Việt Mỹ do TĐ3/TQLC làm nỗ lực chính đă tạo được một chiến tích rất khích lệ và chứng minh cho đối phương thấy rằng họ cần phải duyệt xét lại toàn bộ hệ thống “an toàn khu” của họ. Nhiệm vụ đă hoàn tất, các đơn vị Việt Mỹ rời vùng hành quân. Hậu cứ TĐ3/TQLC và phố phường hậu phương lại có dịp chào đón đoàn quân chiến thắng đầy niềm vui buồn lẫn lộn đang trên đường về.

    Hai tuần đă trôi qua tại trại Ngô xuân Soạn, hậu cứ tiểu đoàn 3 TQLC ở Thủ Đức.thời gian để tiểu đoàn chỉnh đốn lại tất cả những nhu cầu cần thiết từ tinh thần đến vật chất trong một môi trường mà dư âm chiến thắng vẫn c̣n bao phủ khắp nơi trong đơn vị. Và tuấn tự, tiểu đoàn 3 TQLC, hiện đang trong t́nh trạng “ứng chiến ưu tiên một”

    Sáng ngày 27 tháng 7 năm 1967, sau cuộc hội thoại của Đại úy Phạm văn Sắt, tiểu đoàn phó tiểu đoàn 3 TQLC, các sĩ quan tham mưu, các Đại đội trưởng đă có mặt đông đủ tại BCH/TĐ lúc 10 giờ 30 phút. Không khí trang nghiêm của BCH/TĐ được thay bằng sự huyên náo bởi tiếng cười vang của trung úy Nguyễn phát Roanh qua đủ thứ dí dỏm, bông đùa giữa các đại đội trưởng với nhau. “Thẩm quyền” hiện đang bị chĩa mũi dùi là thiếu úy Nguyễn văn Bằng (Bằng già) Đại đội trưởng ĐĐCH cũng chưa biết đối đáp ra sao giữa các giọng cười của các bạn đùa dzai, may mắn lúc đó đại úy Phạm văn Sắt nh́n đồng hồ, rồi nghiêm trang nói

    - Thôi mời các anh em, chúng ta vào pḥng họp, chắc Bắc Ninh sắp về đến TĐ rồi! (Bắc Ninh ám danh thân quen của thiếu tá Nguyễn năng Bảo tiểu đoàn trưởng TĐ3 TQLC)

    Các Thẩm quyền vừa ổn định xong vị trí trong pḥng họp TĐ, th́ xe của thiếu tá tiểu đoàn trưởng cũng vừa tiến qua cổng chính rồi đậu ngay trước BCH/TĐ.Thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng tiến thẳng đến pḥng họp

    - “Tất cả , vào hàng phắc!”

    Toàn bộ quân nhân nơi pḥng họp đều nghiêm chỉnh đứng lên theo lệnh của Đại úy TĐP để chào Bắc Ninh

    - “Cám ơn tất cả anh em!”

    và tiếp tục Bắc Ninh ban lệnh tuy ngắn gọn nhưng đầy đủ (tính của Bắc Ninh không thích dài ḍng)

    - Ngày mai Tiểu Đoàn 3 sẽ được không vận đến vùng tập trung. Địa điểm bốc quân tại làng Đại Học cạnh ngă tư xa lộ, Tiểu Đoàn phải có mặt và sắp toán xong xuôi trước 8 giờ sáng tại băi bốc. Thứ tự Đại Đội 1 rồi Đại Đội 2, ĐĐCH kế tiếp là Đại Đội 3, Đại Đội 4 và cuối cùng là Hậu trạm. Bộ Tư Lệnh Lữ Đoàn TQLC sẽ cung ứng quân xa cùng Quân Cảnh dẫn đường để di chuyển toàn bộ tiểu đoàn đến băi bốc. Đoàn xe sẵn sàng tại sân cờ lúc 5 giờ sáng. Một đơn vị hoả lực, và 6 ngày lương khô. Các đại đội tác chiến không đem súng cối 60 ly, nhưng tăng cường đại liên 60 và đại bác SKZ 57. Chỉ huy hậu cứ dùng phương tiện cơ hữu của TĐ để chuyển số quân nhân về trễ ra ngay băi bốc. Tôi sẽ cùng với Trung úy Tiền ban 3, Thượng sĩ nhất Hào ban 2, và Trung sĩ nhất Pau hậu trạm cùng đi chuyến đầu với đại đội 1. Đại úy TĐP sẽ phụ trách việc điều động TĐ đến vùng tập trung . Hệ thống liên lạc vẫn giữ như cũ và đặc lệnh truyền tin mới sẽ được phổ biến khi đến vùng tập trung. Tiểu đoàn sẽ khởi hành lúc 6 giờ sáng ngày 28 tháng 7 năm 1967, và bây giờ là 12 giờ 5 phút trưa ngày 27 tháng 7 năm 1967.

    Trong lúc các sĩ quan điều chỉnh lại giờ, thiếu tá quay sang đại úy TĐP

    - Đại tá TMT sư đoàn sau khi nói chuyện với tôi xong liền ra xe đi họp ngay có thiếu tá Đỗ Kỳ trưởng pḥng 3 sư đoàn tháp tùng. Chắc chắn sáng ngày mai, Thiếu tá Hoàng thích Thông chiến đoàn trưởng chiến đoàn A, Thiếu tá Nguyễn thành Trí tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 4 và tôi sẽ gặp lại Đại tá TMT để nhận thêm chi tiết. Ngày mai khi đến vùng tập trung sẽ có trung úy Nguyễn kim Tiền hướng dẫn các đại đội đến vị trí đóng quân. Anh rán lo vận chuyển hết cả đơn vị tại băi bốc.

    Bắc Ninh nh́n xuống pḥng họp

    - Anh em có ai cần hỏi thêm điều ǵ không? Nếu không anh em có thể về lo thu xếp đơn vị ḿnh. Cám ơn tất cả.

    Doanh trại tiểu đoàn nhộn nhịp, văn pḥng các đại đội, các nhà kho cấp phát vũ khí, đạn dược, mọi trang bị hành quân, pḥng ngủ của binh sĩ, hạ sĩ quan và sĩ quan vang vọng tiếng cười, với tinh thần sẵn sàng chấp nhận tất cả để hoàn thành nhiệm vụ trong cuộc hành quân sắp tới, trong truyền thống binh chủng “Đập tan bất cứ đơn vị sừng sỏ nào của địch tại bất kỳ chiến trường nào”

    Để cho việc chuẩn bị chu đáo và có th́ giờ nghĩ ngơi, nên cuộc họp tại bộ chỉ huy đại đội, tôi đă ban lệnh thật ngắn gọn, đầy đủ những nhu cầu cần thiết cho cuộc hành quân. Thiếu úy Nguyễn phúc Định (Định Quán) trung đội trưởng trung đội 1 kiêm nhiệm chức vụ đại đội phó thay trung úy Đinh long Thành đang học Anh ngữ du học Hoa Kỳ.

    Đại đội sẽ được không vận đầu tiên, thứ tự di chuyển từng trung đội, cũng như sắp toán tại làng Đại Học. Tôi và hai hiệu thính viên sẽ đi toán đầu của trung đội 3, thiếu úy Định sẽ đi vào toán cuối cùng của đại đội. Chuẩn úy Nguyễn ngọc Ẩn (An Giang) trung đội trưởng trung đội súng nặng trang bị bốn tổ đại liên, hai tổ đại bác không giật 57 ly SKZ và một tổ súng cối 60 ly. Mỗi khẩu SKZ cần ba quả đạn chài, c̣n lại là đạn xuyên phá.

    Liên lạc nội bộ theo tầng số hiện hành, và sẽ có đặc lệnh truyền tin mới trước khi hành quân. Bây giờ là 12 giờ 45 trưa, nếu không có ǵ cần hỏi thêm, các sĩ quan và hạ sĩ quan có thể rời pḥng họp về lo cho đơn vị.
    Người quân nhân tiểu đoàn 3 hùng dũng lên đường, để lại vợ đang dơi mắt nh́n theo đoàn xe thoáng qua nhà, bên con thơ say nồng trong giấc ngủ, miệng nguyện cầu b́nh an cho người nơi trận tuyến. Cuộc chuyển quân bằng trực thăng đă hoàn tất, toàn bộ tiểu đoàn có mặt tại căn cứ Đồng Tâm, của sư đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ lúc 12 giờ 30 trưa. Mỗi đại đội tạm nghĩ trong ba cái lều rộng thênh thang, đón gió mát, mang hương thơm đồng nội. Binh sĩ lo lau chùi vũ khí, sĩ quan lo ráp bản đồ liên hợp mà vùng hành quân là ruộng và thôn xóm nằm giữa quốc lộ 4 với sông Cửu Long ngăn đôi hai tỉnh Mỹ Tho và Bến Tre.

    Tại pḥng họp Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn 3 gồm có Đại úy Phạm văn Sắt (Sông Hương) TĐP, Thiếu úy Bằng (Bắc Thái) ĐĐT đại dội chỉ huy, Trung úy Lê bá B́nh (Bắc Giang) ĐĐT đại đội 1, Trung úy Vũ mạnh Hùng (Ḥa Vang) ĐĐT đại đội 2, Đại úy Đạt (Định Tường) ĐĐT đại đội 3, Trung úy Nguyễn phát Roanh (Rạch Giá) ĐĐT đại đội 4. Thiếu tá TĐT ban lệnh hành quân:

    - Vùng hành quân nằm gọn trong khu tứ giác Ấp Bắc (phía Bắc), xóm Cả Mít (phía tây), Vĩnh Kim (phía Đông) và Phú Phong (phía Nam ). Tuy vẫn thường có mưa, nhưng những cánh đồng mênh mông vẫn c̣n là những băi đáp lư tưởng. Mặc dù dọc theo các sông rạch thường được tập trung bởi các xóm làng dân chúng, nơi mà các đơn vị việt cộng hay trà trộn hoặc dưỡng quân. Hai con sông Tiền Giang (sông Mỹ Tho) và sông Sầm Giang sẽ hạn chế từ hướng Bắc xuống Nam dọc theo hướng Đông Tây của các mục tiêu sẽ do tiểu đoản 3 của chúng ta tiến chiếm. Về thời tiết sẽ có một cơn mưa vào tối nay và sẽ tạnh vào sáng mai. Những ngày kế tiếp nắng ráo. sau 9 giờ sáng tâm nh́n xa trên 10 cây số.

    Địch:

    Theo nguồn tin có giá trị C3, trong vùng trách nhiệm của tiểu đoàn có sự xuất hiện của tiểu đoàn 263 chủ lực miền cũng như tiểu đoàn 514 địa phương.

    Bạn:

    Phía Bắc dọc theo trục lộ 212 có Sư Đoàn 7 tiến quân từ Ấp Bắc kéo dài sang hướng Tây gồm cả mật khu 470. Phía Tây trải dài từ tỉnh lộ 20 đến Xuân Sơn, Cấm Sơn và phía Nam dọc theo tỉnh lộ 25, sông năm thôn thuôc sông Tiền Giang có Sư Đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ phối hợp hành quân với Lực Lượng Lưu Động Sông Hoa Kỳ (Riverine Force).

    Tiểu đoàn 4 TQLC là thành phần trừ bị sẵn sàng tiếp ứng. Thiếu tá Hoàng thích Thông chiến đoàn trưởng chiến đoàn A (cùng ban tham mưu chiến đoàn với đơn vị viễn thám) sẽ điều động tiểu đoàn 4 vào vùng nếu tiểu đoàn 3 gặp sự kháng cự mănh liệt của việt cộng.

    Nhiệm vụ:

    TĐ3 TQLC thuộc Chiến Đoàn A /Lữ Đoàn TQLC được trực thăng vận, tiến chiếm các mục tiêu 1, 2 và 3 vào giờ G ngày N. Để giử yếu tố bất ngờ, băi đổ quân sẽ không được dọn trước.

    TĐP chỉ huy cánh B gồm ĐĐ1 và ĐĐ4 đổ quân trước tiên, sau đó là cánh A, ĐĐ3, ĐĐCH và ĐĐ2. Trước khi đại đội 3 cất cánh, tôi sẽ lên bao vùng, quan sát và điều động đổ quân để giúp TĐP rảnh tay điều động các cánh quân tiến chiếm mục tiêu.

    Hỏa lực yểm trợ:

    Do Sư Đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ yễm trợ. Ưu tiên là không yểm, kế đến pháo binh 105 và 155 yểm trợ trực tiếp và tăng cường, Lực lượng Hoa Kỳ sẽ cung cấp đầy đủ trực thăng để mỗi líp (lift) đổ quân trọn vẹn một đại đội.

    Huấn thị phối hợp: Ngày G, giờ N được ấn định là 8 giờ sáng ngày 30 tháng 7 năm 1967.

    Quản trị tiếp vận:

    thi hành theo “huấn lệnh điều hành căn bản”

    Các đại đội báo cáo quân số tham chiến cho ban 1 hành quân,

    Chỉ huy và truyền tin:

    Tôi và đại úy TĐP thay phiên liên tục bao vùng suốt thời gian TĐ đổ quân. BCH/TĐ đi chung với ĐĐCH. Đặc lệnh truyền tin mới nhận sẽ có giá trị lúc 21:00 giờ ngày 29 tháng 7 năm 1967.

    Bây giờ là 18:15 giờ, tất cả anh em, có ai muốn hỏi ǵ không? Không ai nêu câu hỏi, Bắc Ninh nói

    - Cám ơn tất cả anh em, cầu chúc tất cả được may mắn.

    Trước khi chúng tôi rời BCH/TĐ Bắc Ninh không quên nhắc Sông Hương hăy lưu tâm về việc phối hợp kế hoạch tác xạ thật chặt chẻ của đại đội 1 và đại đội 4 để tránh gây thiệt hại bởi ngộ nhận hoặc các đơn vị địch lọt vào giữa hai cánh quân. Biểu tín hiệu (ground signal), khói màu sẽ được cấp phát cho đến cấp trung đội.

    Hiện diện trong pḥng họp từ tiểu đoàn phó, các sĩ quan ban tham mưu, tất cả các sĩ quan của đại đội, mọi người đều nắm vững toàn bộ lệnh hành quân. Nhờ vậy nên trong buổi họp tại đại đội 1, Bắc Giang (trung úy Lê bá B́nh) ban thêm lệnh chi tiết

    - Tăng cường tổ đại bác không giật 57 ly theo cánh B gồm trung đội 1 và 2, mỗi trung đội sẽ có một biểu tín hiệu, và khói màu được trang bị tối đa. Đại đội sẽ sẵn sàng chia toán tại băi bốc lúc 7 giờ rưỡi sáng ngày mai 30 tháng 7 năm 1967, một ngày cơm vắt. Theo thứ tự trung đội 2, trung đội 1, ban chỉ huy đại đội, trung đội súng nặng và trung đội 3. Để tạo yếu tố bất ngờ nên sẽ không dọn băi đáp, chúng ta có cảm giác sẽ chạm địch khi chạm đất. Các trung đội trưởng lưu ư tổ chức theo từng tổ 3 người, tác chiến linh hoạt và mở rộng “đầu cầu” để có thể bảo vệ an ninh cho băi đáp. Ám danh cho khói màu như sau: số 2 màu tím, số 3 màu vàng, số 4 màu đỏ, số 5 màu xanh lá cây, riêng số 6 màu cam, biểu thị cho biểu tín hiệu. Các máy truyền tin sẽ được điều chỉnh theo “ đặc lệnh truyền tin” mới vào lúc 9 giờ tối nay, và sau đó im lặng vô tuyến cho đến khi lên trực thắng. Trong thời gian này sẽ có liên lạc viên đăm trách. Đại đội phó và các trung đội trưởng có điều ǵ cần hỏi không? nếu không bây giờ là 7 giờ 35 phút tối

    Nằm giữa căn cứ Đồng Tâm thuộc Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 9 BB Hoa Kỳ, nghe những hạt mưa rơi trên mái lều tạo âm thanh ru ngũ, nhưng tôi không thể nào chợp mắt được bởi tâm tư cứ nghĩ đến trách nhiệm phải hoàn thành nhiệm vụ và sự an toàn tối đa cho đơn vị.

    Các đơn vị đă sẵn sàng tại băi bốc từ lúc 6 giờ rưỡi sáng. Từ xa đoàn trực thăng bay theo đội h́nh hai hàng dọc từ từ đáp xuống. Các chiến binh thuộc đại đội 1 theo từng toán người khum xuống chạy thẳng vào và leo lên trực thăng. Như được lệnh, cánh quạt quây mạnh và trực thăng nhấc bổng lên bay về hướng Đông lúc 8 giờ 2 phút sáng. Theo dơi trên bản đồ và địa bàn suốt 15 phút bay, từ hướng Đông rồi chuyển về hướng Bắc, sau đó lại đổi về hướng Tây, bay dọc theo quốc lộ 4. Bất th́nh ĺnh trực thăng của tôi lắc mạnh, trực thăng đổi về hướng Nam đồng thời bay xà xuống thấp với tốc độ thật nhanh lướt qua trên các ngọn cây. Khi vượt qua sông Sầm Giang, đoàn trực thăng đổi về hướng Tây tiến nhanh đến băi đáp. Hoả tiển, đại liên nhiều ṇng, M.79 đua nhau khai hoả từ các trực thăng vơ trang cũng như các trực thăng chở quân đă làm đối phương hoảng loạn, họ bị một lưới lửa khổng lồ bất thần chụp xuống và rút vào xóm làng (mục tiêu 1)

    Sông Hương (Đại úy TĐP) đang ở trên vùng, quan sát rơ mục tiêu, ông gọi Bắc Giang

    - Bảo Lộc đây Bạch Hổ gọi, trả lời.

    - Bắc Giang đang nghe Sông Hương.

    - Tôi thấy cánh quân tiên phong của Bắc Giang đă đổ bộ và đang truy kích địch chạy về hướng Tây, hăy cẩn thận.

    Tôi gọi ngay cho Thiếu Úy Định điều động con cái bám chặt vào địa thế v́ đại đội đang đổ quân. Trực thăng chở BCH đại đội đang là là đáp, bất thần lănh ngay mấy phát đạn, người phi công phụ bị găy tay trái nên phải đáp khẫn cấp. Khoảng cách không cao nên chúng tôi thoát ra an toàn trước khi trực thăng chạm đất. Khi điều động đơn vị, tôi có báo cho "Phi công trưởng" biết tôi có để lại 4 quân nhân có nhiệm vụ bảo vệ phi hành đoàn.

    Mười lăm phút trôi qua, các trung đội đều chạm súng, nặng nhất là hứng Tây, Tây Bắc của cánh B gồm hai trung đội 1 và 2 của đại đội. Với sự yểm trợ phối hợp liên tục của không quân và pháo binh, các tổ chiến đấu 3 người đă lanh lẹ chiếm được một số nhà ngoài b́a làng và ngoài ruộng trống để mở rộng băi đáp.

    Đại úy TĐP lại gọi

    - Bảo Lộc đây Bạch Hổ

    - Bắc Giang tôi nghe Sông Hương, Sông Hương có thấy các màu cam (biểu tín hiệu màu cam) không

    - Tôi nhận thấy rồi. Con cái của Bắc Giang nằm dọc theo màu cam, c̣n những đứa nằm ngoài đồng thuộc về ai.

    - Chúng mang dép râu và hai lần tư tưởng (tt ngụy thoại tử thương) rồi. Sơ khởi 17

    - Quá đẹp, chuẩn bị khói để con cái Rừng Sát tránh ngộ nhận

    - Nghe rơ, và Sông Hương cho dẹp cái xóm nhà kinh ngang mục tiêu 1 theo hướng Đông sang Tây, chúng đốt pháo dữ quá (VC bắn ra dữ quá)

    - Tôi thoả măn cho anh ngay.

    Đoàn trực thăng chở đại đội 4 từ hướng Đông hiện rơ dần. Những trái khói màu vàng được ném ra, liền sau đó tiếng của trung úy Nguyễn phát Roanh trên tầng số liên lạc

    - Rạch Giá đă thấy nhà của Bảo Lộc (đại đội 1) rồi.

    Bắc Giang dặn ḍ

    - Rạch Giá cẩn thận vùng phía bắc, đông bắc và đông nam, có nhiều loại nhạc cụ mạnh (súng cộng đồng) ḥa tấu

    - Tôi nghe rơ. Cám ơn Bắc Giang.

    Như đă hẹn trước, hỏa lực của đại đội 1 dồn dập trấn áp địch quân để yểm trợ đoàn trực thăng xà xuống băi đáp. Trên pḥng tuyến, Chuẩn úy Ẩn (An Giang) và con cái đă chiếm xong căn nhà cuối b́a làng. Không quân oanh tạc dọc theo kinh ngang truớc mặt cánh B của đại đội.

    Từ trực thăng, đại đội 4 túa ra như đàn ong vỡ tổ, họ nhanh chóng bám vào các bờ đê ngoài ruộng trống. Những cột khói trắng bốc lên do tiếng nổ của súng cối 82 ly pháo vào băi đáp. Bất chợt hạ sĩ Thanh khều nhẹ tôi và chỉ những cụm khói đen trên bầu trời xen giữa khoảng cách các chiếc trực thăng lên xuống. Tôi thoáng nhận định về đon vị địch, với trang bị súng pḥng không.

    Sau khi gia đ́nh Rạch Giá ổn định, đại úy Phạm văn Sắt tiểu đoàn phó đáp xuống tháp tùng cùng đại đội 1. Bắc Ninh đă lên vùng quan sát và huớng dẫn toàn bộ. Các chiến sĩ mũ xanh của hai đại đội yểm trợ nhau tiến từng bước rất chậm v́ hỏa lực hùng hậu của đối phương. Tuy nhiên hai đại đội đă kiểm soát toàn bộ các căn nhà b́a làng với sự tổn thất

    - Đại đội 1: một bị thương nhẹ, ba bị thương nặng, hai tử thương
    - Đại đội 4: ba bị thương nặng, hai tữ thương (Chuẩn úy Rái trung đội trưởng hysinh)

    Vũ khí bảo toàn.

    Địch: mười lăm chết (bảy do đại đội 1 và 8 do đăi đội 4)
    mười bảy chết ngoài đồng và ven làng do đại đội 1 và trực thăng vơ trang Hoa Kỳ xạ kích lúc đổ quân.



    Hoa Kỳ: một phi công bị thương cùng một UH1B bị thiệt hại. Năm phút sau toàn bộ phi hành đoàn và phi công bị thương được bốc ra khỏi vùng.

  8. #158
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 3 - Trận Bàng Long Cai Lậy


    Bắc Giang



    Sau hai ngày truy lùng và từ từ khép chặt ṿng vây bằng các đơn vị bộ chiến và thiết giáp đă dồn địch vào vùng quyết định. Cuối cùng Tiểu đoàn 3 TQLC được tung vào để “dứt điểm”. Với hỏa lực cơ hữu cũng như tinh thần chiến đấu dũng mănh của toàn thể chiến sĩ tiểu đoàn, với khả năng yểm trợ hoả lực phi pháo của “lực lượng không kỵ Hoa Kỳ”(LLKH/HK) như vũ băo, dưới sự góp ư sáng suốt và giám sát rất chặt chẽ của Đại Tá Bùi thế Lân Tham mưu trưởng /SĐTQLC bên cạnh BCH/LLKK Hoa kỳ tại Long Giao và kinh nghiệm diều khiển già dặn của Thiếu tá Nguyễn năng Bảo Tiểu đoàn trưởng TĐ3/TQLC đă lần lượt đập tan đến đơn vị bảo vệ cuối cùng của Việt cộng tại mật khu Mây Tàu vào những ngày đầu tháng 7 năm 1967. Trong cuộc hành quân liên kết hai lực lượng Hoa Kỳ và QLVNCH, chiến thắng Mây Tàu của liên quân Việt Mỹ do TĐ3/TQLC làm nỗ lực chính đă tạo được một chiến tích rất khích lệ và chứng minh cho đối phương thấy rằng họ cần phải duyệt xét lại toàn bộ hệ thống “an toàn khu” của họ. Nhiệm vụ đă hoàn tất, các đơn vị Việt Mỹ rời vùng hành quân. Hậu cứ TĐ3/TQLC và phố phường hậu phương lại có dịp chào đón đoàn quân chiến thắng đầy niềm vui buồn lẫn lộn đang trên đường về.

    Hai tuần đă trôi qua tại trại Ngô xuân Soạn, hậu cứ tiểu đoàn 3 TQLC ở Thủ Đức.thời gian để tiểu đoàn chỉnh đốn lại tất cả những nhu cầu cần thiết từ tinh thần đến vật chất trong một môi trường mà dư âm chiến thắng vẫn c̣n bao phủ khắp nơi trong đơn vị. Và tuấn tự, tiểu đoàn 3 TQLC, hiện đang trong t́nh trạng “ứng chiến ưu tiên một”

    Sáng ngày 27 tháng 7 năm 1967, sau cuộc hội thoại của Đại úy Phạm văn Sắt, tiểu đoàn phó tiểu đoàn 3 TQLC, các sĩ quan tham mưu, các Đại đội trưởng đă có mặt đông đủ tại BCH/TĐ lúc 10 giờ 30 phút. Không khí trang nghiêm của BCH/TĐ được thay bằng sự huyên náo bởi tiếng cười vang của trung úy Nguyễn phát Roanh qua đủ thứ dí dỏm, bông đùa giữa các đại đội trưởng với nhau. “Thẩm quyền” hiện đang bị chĩa mũi dùi là thiếu úy Nguyễn văn Bằng (Bằng già) Đại đội trưởng ĐĐCH cũng chưa biết đối đáp ra sao giữa các giọng cười của các bạn đùa dzai, may mắn lúc đó đại úy Phạm văn Sắt nh́n đồng hồ, rồi nghiêm trang nói

    - Thôi mời các anh em, chúng ta vào pḥng họp, chắc Bắc Ninh sắp về đến TĐ rồi! (Bắc Ninh ám danh thân quen của thiếu tá Nguyễn năng Bảo tiểu đoàn trưởng TĐ3 TQLC)

    Các Thẩm quyền vừa ổn định xong vị trí trong pḥng họp TĐ, th́ xe của thiếu tá tiểu đoàn trưởng cũng vừa tiến qua cổng chính rồi đậu ngay trước BCH/TĐ.Thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng tiến thẳng đến pḥng họp

    - “Tất cả , vào hàng phắc!”

    Toàn bộ quân nhân nơi pḥng họp đều nghiêm chỉnh đứng lên theo lệnh của Đại úy TĐP để chào Bắc Ninh

    - “Cám ơn tất cả anh em!”

    và tiếp tục Bắc Ninh ban lệnh tuy ngắn gọn nhưng đầy đủ (tính của Bắc Ninh không thích dài ḍng)

    - Ngày mai Tiểu Đoàn 3 sẽ được không vận đến vùng tập trung. Địa điểm bốc quân tại làng Đại Học cạnh ngă tư xa lộ, Tiểu Đoàn phải có mặt và sắp toán xong xuôi trước 8 giờ sáng tại băi bốc. Thứ tự Đại Đội 1 rồi Đại Đội 2, ĐĐCH kế tiếp là Đại Đội 3, Đại Đội 4 và cuối cùng là Hậu trạm. Bộ Tư Lệnh Lữ Đoàn TQLC sẽ cung ứng quân xa cùng Quân Cảnh dẫn đường để di chuyển toàn bộ tiểu đoàn đến băi bốc. Đoàn xe sẵn sàng tại sân cờ lúc 5 giờ sáng. Một đơn vị hoả lực, và 6 ngày lương khô. Các đại đội tác chiến không đem súng cối 60 ly, nhưng tăng cường đại liên 60 và đại bác SKZ 57. Chỉ huy hậu cứ dùng phương tiện cơ hữu của TĐ để chuyển số quân nhân về trễ ra ngay băi bốc. Tôi sẽ cùng với Trung úy Tiền ban 3, Thượng sĩ nhất Hào ban 2, và Trung sĩ nhất Pau hậu trạm cùng đi chuyến đầu với đại đội 1. Đại úy TĐP sẽ phụ trách việc điều động TĐ đến vùng tập trung . Hệ thống liên lạc vẫn giữ như cũ và đặc lệnh truyền tin mới sẽ được phổ biến khi đến vùng tập trung. Tiểu đoàn sẽ khởi hành lúc 6 giờ sáng ngày 28 tháng 7 năm 1967, và bây giờ là 12 giờ 5 phút trưa ngày 27 tháng 7 năm 1967.

    Trong lúc các sĩ quan điều chỉnh lại giờ, thiếu tá quay sang đại úy TĐP

    - Đại tá TMT sư đoàn sau khi nói chuyện với tôi xong liền ra xe đi họp ngay có thiếu tá Đỗ Kỳ trưởng pḥng 3 sư đoàn tháp tùng. Chắc chắn sáng ngày mai, Thiếu tá Hoàng thích Thông chiến đoàn trưởng chiến đoàn A, Thiếu tá Nguyễn thành Trí tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 4 và tôi sẽ gặp lại Đại tá TMT để nhận thêm chi tiết. Ngày mai khi đến vùng tập trung sẽ có trung úy Nguyễn kim Tiền hướng dẫn các đại đội đến vị trí đóng quân. Anh rán lo vận chuyển hết cả đơn vị tại băi bốc.

    Bắc Ninh nh́n xuống pḥng họp

    - Anh em có ai cần hỏi thêm điều ǵ không? Nếu không anh em có thể về lo thu xếp đơn vị ḿnh. Cám ơn tất cả.

    Doanh trại tiểu đoàn nhộn nhịp, văn pḥng các đại đội, các nhà kho cấp phát vũ khí, đạn dược, mọi trang bị hành quân, pḥng ngủ của binh sĩ, hạ sĩ quan và sĩ quan vang vọng tiếng cười, với tinh thần sẵn sàng chấp nhận tất cả để hoàn thành nhiệm vụ trong cuộc hành quân sắp tới, trong truyền thống binh chủng “Đập tan bất cứ đơn vị sừng sỏ nào của địch tại bất kỳ chiến trường nào”

    Để cho việc chuẩn bị chu đáo và có th́ giờ nghĩ ngơi, nên cuộc họp tại bộ chỉ huy đại đội, tôi đă ban lệnh thật ngắn gọn, đầy đủ những nhu cầu cần thiết cho cuộc hành quân. Thiếu úy Nguyễn phúc Định (Định Quán) trung đội trưởng trung đội 1 kiêm nhiệm chức vụ đại đội phó thay trung úy Đinh long Thành đang học Anh ngữ du học Hoa Kỳ.

    Đại đội sẽ được không vận đầu tiên, thứ tự di chuyển từng trung đội, cũng như sắp toán tại làng Đại Học. Tôi và hai hiệu thính viên sẽ đi toán đầu của trung đội 3, thiếu úy Định sẽ đi vào toán cuối cùng của đại đội. Chuẩn úy Nguyễn ngọc Ẩn (An Giang) trung đội trưởng trung đội súng nặng trang bị bốn tổ đại liên, hai tổ đại bác không giật 57 ly SKZ và một tổ súng cối 60 ly. Mỗi khẩu SKZ cần ba quả đạn chài, c̣n lại là đạn xuyên phá.

    Liên lạc nội bộ theo tầng số hiện hành, và sẽ có đặc lệnh truyền tin mới trước khi hành quân. Bây giờ là 12 giờ 45 trưa, nếu không có ǵ cần hỏi thêm, các sĩ quan và hạ sĩ quan có thể rời pḥng họp về lo cho đơn vị.
    Người quân nhân tiểu đoàn 3 hùng dũng lên đường, để lại vợ đang dơi mắt nh́n theo đoàn xe thoáng qua nhà, bên con thơ say nồng trong giấc ngủ, miệng nguyện cầu b́nh an cho người nơi trận tuyến. Cuộc chuyển quân bằng trực thăng đă hoàn tất, toàn bộ tiểu đoàn có mặt tại căn cứ Đồng Tâm, của sư đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ lúc 12 giờ 30 trưa. Mỗi đại đội tạm nghĩ trong ba cái lều rộng thênh thang, đón gió mát, mang hương thơm đồng nội. Binh sĩ lo lau chùi vũ khí, sĩ quan lo ráp bản đồ liên hợp mà vùng hành quân là ruộng và thôn xóm nằm giữa quốc lộ 4 với sông Cửu Long ngăn đôi hai tỉnh Mỹ Tho và Bến Tre.

    Tại pḥng họp Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn 3 gồm có Đại úy Phạm văn Sắt (Sông Hương) TĐP, Thiếu úy Bằng (Bắc Thái) ĐĐT đại dội chỉ huy, Trung úy Lê bá B́nh (Bắc Giang) ĐĐT đại đội 1, Trung úy Vũ mạnh Hùng (Ḥa Vang) ĐĐT đại đội 2, Đại úy Đạt (Định Tường) ĐĐT đại đội 3, Trung úy Nguyễn phát Roanh (Rạch Giá) ĐĐT đại đội 4. Thiếu tá TĐT ban lệnh hành quân:

    - Vùng hành quân nằm gọn trong khu tứ giác Ấp Bắc (phía Bắc), xóm Cả Mít (phía tây), Vĩnh Kim (phía Đông) và Phú Phong (phía Nam ). Tuy vẫn thường có mưa, nhưng những cánh đồng mênh mông vẫn c̣n là những băi đáp lư tưởng. Mặc dù dọc theo các sông rạch thường được tập trung bởi các xóm làng dân chúng, nơi mà các đơn vị việt cộng hay trà trộn hoặc dưỡng quân. Hai con sông Tiền Giang (sông Mỹ Tho) và sông Sầm Giang sẽ hạn chế từ hướng Bắc xuống Nam dọc theo hướng Đông Tây của các mục tiêu sẽ do tiểu đoản 3 của chúng ta tiến chiếm. Về thời tiết sẽ có một cơn mưa vào tối nay và sẽ tạnh vào sáng mai. Những ngày kế tiếp nắng ráo. sau 9 giờ sáng tâm nh́n xa trên 10 cây số.

    Địch:

    Theo nguồn tin có giá trị C3, trong vùng trách nhiệm của tiểu đoàn có sự xuất hiện của tiểu đoàn 263 chủ lực miền cũng như tiểu đoàn 514 địa phương.

    Bạn:

    Phía Bắc dọc theo trục lộ 212 có Sư Đoàn 7 tiến quân từ Ấp Bắc kéo dài sang hướng Tây gồm cả mật khu 470. Phía Tây trải dài từ tỉnh lộ 20 đến Xuân Sơn, Cấm Sơn và phía Nam dọc theo tỉnh lộ 25, sông năm thôn thuôc sông Tiền Giang có Sư Đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ phối hợp hành quân với Lực Lượng Lưu Động Sông Hoa Kỳ (Riverine Force).

    Tiểu đoàn 4 TQLC là thành phần trừ bị sẵn sàng tiếp ứng. Thiếu tá Hoàng thích Thông chiến đoàn trưởng chiến đoàn A (cùng ban tham mưu chiến đoàn với đơn vị viễn thám) sẽ điều động tiểu đoàn 4 vào vùng nếu tiểu đoàn 3 gặp sự kháng cự mănh liệt của việt cộng.

    Nhiệm vụ:

    TĐ3 TQLC thuộc Chiến Đoàn A /Lữ Đoàn TQLC được trực thăng vận, tiến chiếm các mục tiêu 1, 2 và 3 vào giờ G ngày N. Để giử yếu tố bất ngờ, băi đổ quân sẽ không được dọn trước.

    TĐP chỉ huy cánh B gồm ĐĐ1 và ĐĐ4 đổ quân trước tiên, sau đó là cánh A, ĐĐ3, ĐĐCH và ĐĐ2. Trước khi đại đội 3 cất cánh, tôi sẽ lên bao vùng, quan sát và điều động đổ quân để giúp TĐP rảnh tay điều động các cánh quân tiến chiếm mục tiêu.

    Hỏa lực yểm trợ:

    Do Sư Đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ yễm trợ. Ưu tiên là không yểm, kế đến pháo binh 105 và 155 yểm trợ trực tiếp và tăng cường, Lực lượng Hoa Kỳ sẽ cung cấp đầy đủ trực thăng để mỗi líp (lift) đổ quân trọn vẹn một đại đội.

    Huấn thị phối hợp: Ngày G, giờ N được ấn định là 8 giờ sáng ngày 30 tháng 7 năm 1967.

    Quản trị tiếp vận:

    thi hành theo “huấn lệnh điều hành căn bản”

    Các đại đội báo cáo quân số tham chiến cho ban 1 hành quân,

    Chỉ huy và truyền tin:

    Tôi và đại úy TĐP thay phiên liên tục bao vùng suốt thời gian TĐ đổ quân. BCH/TĐ đi chung với ĐĐCH. Đặc lệnh truyền tin mới nhận sẽ có giá trị lúc 21:00 giờ ngày 29 tháng 7 năm 1967.

    Bây giờ là 18:15 giờ, tất cả anh em, có ai muốn hỏi ǵ không? Không ai nêu câu hỏi, Bắc Ninh nói

    - Cám ơn tất cả anh em, cầu chúc tất cả được may mắn.

    Trước khi chúng tôi rời BCH/TĐ Bắc Ninh không quên nhắc Sông Hương hăy lưu tâm về việc phối hợp kế hoạch tác xạ thật chặt chẻ của đại đội 1 và đại đội 4 để tránh gây thiệt hại bởi ngộ nhận hoặc các đơn vị địch lọt vào giữa hai cánh quân. Biểu tín hiệu (ground signal), khói màu sẽ được cấp phát cho đến cấp trung đội.

    Hiện diện trong pḥng họp từ tiểu đoàn phó, các sĩ quan ban tham mưu, tất cả các sĩ quan của đại đội, mọi người đều nắm vững toàn bộ lệnh hành quân. Nhờ vậy nên trong buổi họp tại đại đội 1, Bắc Giang (trung úy Lê bá B́nh) ban thêm lệnh chi tiết

    - Tăng cường tổ đại bác không giật 57 ly theo cánh B gồm trung đội 1 và 2, mỗi trung đội sẽ có một biểu tín hiệu, và khói màu được trang bị tối đa. Đại đội sẽ sẵn sàng chia toán tại băi bốc lúc 7 giờ rưỡi sáng ngày mai 30 tháng 7 năm 1967, một ngày cơm vắt. Theo thứ tự trung đội 2, trung đội 1, ban chỉ huy đại đội, trung đội súng nặng và trung đội 3. Để tạo yếu tố bất ngờ nên sẽ không dọn băi đáp, chúng ta có cảm giác sẽ chạm địch khi chạm đất. Các trung đội trưởng lưu ư tổ chức theo từng tổ 3 người, tác chiến linh hoạt và mở rộng “đầu cầu” để có thể bảo vệ an ninh cho băi đáp. Ám danh cho khói màu như sau: số 2 màu tím, số 3 màu vàng, số 4 màu đỏ, số 5 màu xanh lá cây, riêng số 6 màu cam, biểu thị cho biểu tín hiệu. Các máy truyền tin sẽ được điều chỉnh theo “ đặc lệnh truyền tin” mới vào lúc 9 giờ tối nay, và sau đó im lặng vô tuyến cho đến khi lên trực thắng. Trong thời gian này sẽ có liên lạc viên đăm trách. Đại đội phó và các trung đội trưởng có điều ǵ cần hỏi không? nếu không bây giờ là 7 giờ 35 phút tối

    Nằm giữa căn cứ Đồng Tâm thuộc Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 9 BB Hoa Kỳ, nghe những hạt mưa rơi trên mái lều tạo âm thanh ru ngũ, nhưng tôi không thể nào chợp mắt được bởi tâm tư cứ nghĩ đến trách nhiệm phải hoàn thành nhiệm vụ và sự an toàn tối đa cho đơn vị.

    Các đơn vị đă sẵn sàng tại băi bốc từ lúc 6 giờ rưỡi sáng. Từ xa đoàn trực thăng bay theo đội h́nh hai hàng dọc từ từ đáp xuống. Các chiến binh thuộc đại đội 1 theo từng toán người khum xuống chạy thẳng vào và leo lên trực thăng. Như được lệnh, cánh quạt quây mạnh và trực thăng nhấc bổng lên bay về hướng Đông lúc 8 giờ 2 phút sáng. Theo dơi trên bản đồ và địa bàn suốt 15 phút bay, từ hướng Đông rồi chuyển về hướng Bắc, sau đó lại đổi về hướng Tây, bay dọc theo quốc lộ 4. Bất th́nh ĺnh trực thăng của tôi lắc mạnh, trực thăng đổi về hướng Nam đồng thời bay xà xuống thấp với tốc độ thật nhanh lướt qua trên các ngọn cây. Khi vượt qua sông Sầm Giang, đoàn trực thăng đổi về hướng Tây tiến nhanh đến băi đáp. Hoả tiển, đại liên nhiều ṇng, M.79 đua nhau khai hoả từ các trực thăng vơ trang cũng như các trực thăng chở quân đă làm đối phương hoảng loạn, họ bị một lưới lửa khổng lồ bất thần chụp xuống và rút vào xóm làng (mục tiêu 1)

    Sông Hương (Đại úy TĐP) đang ở trên vùng, quan sát rơ mục tiêu, ông gọi Bắc Giang

    - Bảo Lộc đây Bạch Hổ gọi, trả lời.

    - Bắc Giang đang nghe Sông Hương.

    - Tôi thấy cánh quân tiên phong của Bắc Giang đă đổ bộ và đang truy kích địch chạy về hướng Tây, hăy cẩn thận.

    Tôi gọi ngay cho Thiếu Úy Định điều động con cái bám chặt vào địa thế v́ đại đội đang đổ quân. Trực thăng chở BCH đại đội đang là là đáp, bất thần lănh ngay mấy phát đạn, người phi công phụ bị găy tay trái nên phải đáp khẫn cấp. Khoảng cách không cao nên chúng tôi thoát ra an toàn trước khi trực thăng chạm đất. Khi điều động đơn vị, tôi có báo cho "Phi công trưởng" biết tôi có để lại 4 quân nhân có nhiệm vụ bảo vệ phi hành đoàn.

    Mười lăm phút trôi qua, các trung đội đều chạm súng, nặng nhất là hứng Tây, Tây Bắc của cánh B gồm hai trung đội 1 và 2 của đại đội. Với sự yểm trợ phối hợp liên tục của không quân và pháo binh, các tổ chiến đấu 3 người đă lanh lẹ chiếm được một số nhà ngoài b́a làng và ngoài ruộng trống để mở rộng băi đáp.

    Đại úy TĐP lại gọi

    - Bảo Lộc đây Bạch Hổ

    - Bắc Giang tôi nghe Sông Hương, Sông Hương có thấy các màu cam (biểu tín hiệu màu cam) không

    - Tôi nhận thấy rồi. Con cái của Bắc Giang nằm dọc theo màu cam, c̣n những đứa nằm ngoài đồng thuộc về ai.

    - Chúng mang dép râu và hai lần tư tưởng (tt ngụy thoại tử thương) rồi. Sơ khởi 17

    - Quá đẹp, chuẩn bị khói để con cái Rừng Sát tránh ngộ nhận

    - Nghe rơ, và Sông Hương cho dẹp cái xóm nhà kinh ngang mục tiêu 1 theo hướng Đông sang Tây, chúng đốt pháo dữ quá (VC bắn ra dữ quá)

    - Tôi thoả măn cho anh ngay.

    Đoàn trực thăng chở đại đội 4 từ hướng Đông hiện rơ dần. Những trái khói màu vàng được ném ra, liền sau đó tiếng của trung úy Nguyễn phát Roanh trên tầng số liên lạc

    - Rạch Giá đă thấy nhà của Bảo Lộc (đại đội 1) rồi.

    Bắc Giang dặn ḍ

    - Rạch Giá cẩn thận vùng phía bắc, đông bắc và đông nam, có nhiều loại nhạc cụ mạnh (súng cộng đồng) ḥa tấu

    - Tôi nghe rơ. Cám ơn Bắc Giang.

    Như đă hẹn trước, hỏa lực của đại đội 1 dồn dập trấn áp địch quân để yểm trợ đoàn trực thăng xà xuống băi đáp. Trên pḥng tuyến, Chuẩn úy Ẩn (An Giang) và con cái đă chiếm xong căn nhà cuối b́a làng. Không quân oanh tạc dọc theo kinh ngang truớc mặt cánh B của đại đội.

    Từ trực thăng, đại đội 4 túa ra như đàn ong vỡ tổ, họ nhanh chóng bám vào các bờ đê ngoài ruộng trống. Những cột khói trắng bốc lên do tiếng nổ của súng cối 82 ly pháo vào băi đáp. Bất chợt hạ sĩ Thanh khều nhẹ tôi và chỉ những cụm khói đen trên bầu trời xen giữa khoảng cách các chiếc trực thăng lên xuống. Tôi thoáng nhận định về đon vị địch, với trang bị súng pḥng không.

  9. #159
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 3 - Trận Bàng Long Cai Lậy
    P2


    Sau khi gia đ́nh Rạch Giá ổn định, đại úy Phạm văn Sắt tiểu đoàn phó đáp xuống tháp tùng cùng đại đội 1. Bắc Ninh đă lên vùng quan sát và huớng dẫn toàn bộ. Các chiến sĩ mũ xanh của hai đại đội yểm trợ nhau tiến từng bước rất chậm v́ hỏa lực hùng hậu của đối phương. Tuy nhiên hai đại đội đă kiểm soát toàn bộ các căn nhà b́a làng với sự tổn thất

    - Đại đội 1: một bị thương nhẹ, ba bị thương nặng, hai tử thương
    - Đại đội 4: ba bị thương nặng, hai tữ thương (Chuẩn úy Rái trung đội trưởng hysinh)

    Vũ khí bảo toàn.

    Địch: mười lăm chết (bảy do đại đội 1 và 8 do đăi đội 4)
    mười bảy chết ngoài đồng và ven làng do đại đội 1 và trực thăng vơ trang Hoa Kỳ xạ kích lúc đổ quân.



    Hoa Kỳ: một phi công bị thương cùng một UH1B bị thiệt hại. Năm phút sau toàn bộ phi hành đoàn và phi công bị thương được bốc ra khỏi vùng.

    Ánh nắng chói chan không một ngọn gió, thời tiết khá nóng, trộn lẫn mùi khét lửa đạn làm cho chiến trường nóng bỏng gấp bội.. Trong lúc đang hội ư Sông Hương và Rạch Giá, về việc phải triệt hạ ngay căn nhà có vũ khí pḥng không, tôi cho lệnh trung đội 3 đang ở hướng Đông về bố trí hướng Nam thay cho trung đội súng nặng để tuyến của hai đại đội 1 và 4 đủ rộng cho việc điều quân.

    Thiếu tá TĐT gọi Đại úy TĐP

    - Bạch Hổ đây Bạch Long

    - Sông Hương tôi nghe Bắc Ninh

    - T́nh h́nh con cái ra sao rồi?

    - Tŕnh Bắc Ninh, càng tiến sâu vào làng, ḥa lực của địch càng mănh liệt, xin Bắc Ninh cho triệt hạ, tôi bảo đảm không có dân.

    - Được rồi, anh cho đốt thuốc lên, tôi sẽ thỏa măn cho.

    Bắc Ninh cũng cho biết gia đ́nh Đà Lạt (Đại úy Phạm dương Đạt) vừa rời băi bốc.

    Sau khi khói màu và biểu tín hiệu được xác nhận, những trái hỏa tiển (rocket) phóng ra từ những chiếc trực thăng vơ trang lao thẳng xuống, nổ ầm vang, cày nát cả một vùng dài dọc theo kinh ngang của mục tiêu 1 tử Đông sang Tây.

    Chợt tiếng Bắc Ninh trên tầng số

    - Bạch Hổ đây Bạch Long, con cái vừa đốt thêm thuốc, sao con cái Sông Hương tiến quá nhanh vậy?

    - Tŕnh Bắc Ninh, Bảo Lộc (ĐĐ1) và Rừng Sát (ĐĐ4) đang dậm chân tại chổ.

    - Con cái c̣n hút thuốc nữa không? Tôi thấy khói vàng khắp nơi .

    Ngay lập tức, Sông Hương cho lệnh ngưng dùng khói màu và chỉ c̣n biểu tín hiệu mà thôi. Sông Hương và tôi cùng một ư nghĩ, địch đă xử dụng khói cùng màu (sau khi quan sát hướng chúng tôi) với ư đồ vô hiệu quá viễc yểm trợ khốc liệt của không quân. Tôi chợt thoáng nghĩ cách thức dùng khói màu hỗn hợp trắng tím xanh, cả hai đại đội sẵn sàng và đích thân các trung đội trưởng thực hiện khi nhận lệnh. Các cột khói bốc lên cao. Tiếng Bắc Ninh ḥa lẫn tiếng cánh quạt trên máy âm thoại

    - Tôi đă thấy rất rơ, tốt lắm

    - Từ đó về hướng Bắc 500 thước, xin Bắc Ninh cho cày nát, Bắc Giang và Rạch Giá đang tiến chiếm các căn nhà có vũ khí cộng đồng bắn ra như pháo Tết

    - Được, tôi sẽ tḥa măn cho anh ngay.

    Trung đội 3 đă trám xong hướng bố pḥng cho trung đội 4. Tuy là trung đội súng nặng, nhưng theo tinh thần buổi họp tại BCH/ĐĐ, chuẩn úy Nguyễn Ngọc Ẩn (An Giang) đă tổ chức sẵn khi rời khỏi các trực thăng,, An Giang đă điều động toàn bộ trung đội để tác chiến, chỉ để lại Trung Sĩ I Louis điều khiển khẩu đội súng cối 60 ly gồm 5 người bên cạnh BCH/ĐĐ. Trung đội (-) của An Giang đang dồn địch vào một điểm quyết định. Hỏa lực đại liên và đại bàc không giật SKZ 57 ly tiếp tục phát ra từ hướng làng phía Nam mục tiêu 1. Tôi vội vàng hỏi

    - Xích Long (trung đội 4) đây Băo Biển

    - An Giang tôi nghe Bắc Giang

    - T́nh h́nh bên đó thế nào?

    - Tŕnh Bắc Giang, chúng tôi đang lùa đám VC c̣n sót lại chạy thoát qua căn nhà hiện con cái đang bao vây dứt điểm. Sơ khởi hạ được 5 tên cùng 5 AK, chờ khi xong căn nhà này sẽ có tổng kết sau.

    - Rất đáng ca ngợi, nhờ anh chuyển lời khen về công lao đă đạt đến các anh em "Cảm tử quân" Xích Long

    Súng địch vẫn tác xạ ào ạt vào tuyến đầu của đại đội 1 và đại đội 4 nhưng chẳng gây thiệt hại nào cả, có lẽ đối phương muốn che át âm thanh của súng cối 82 ly đang pháo vào băi đáp, nơi đại đội 3 đổ quân.

    - Đà Lạt đây Bạch Long

    - Định Tường tôi nghe Bắc Ninh

    - Định Tường có thấy cột khói của Rạch Giá hướng Tây Bắc không?

    - Tôi thấy rất rơ

    - Bên trái cột khói tức về hướng Tây là Rừng Sát, anh cho con cái tiến chiếm vế hướng Bắc, bung rộng, lục soát kỹ hướng Đông, nhớ liên lạc chặt chẻ với Rạch Giá và nhận lệnh của Sông Hương.

    Đà Lạt báo cáo cho Sông Hưong việc con cái đang tiến hành theo dự tính.

    - Sông Hương nhận rơ, cố gắng bắt tay với Rừng Sát.

    - Chúng tôi đă gặp nhau rồi.

    Cuộc chiến đến lúc quyết liệt, cả 2 đại đội của cánh B quyết ủi sạch mục tiêu, địch quân cố gắng bám chặt vị trí, Thiếu úy Nguyễn phúc Định (Định Quán) đă phải dùng toàn bộ hỏa lực của trung đội 2 do Thiếu úy Vơ văn Đức chỉ huy để yểm trợ cho trung đội 4 súng nặng thanh toán căn nhà đang bao vây. Tôi nghe bốn tiếng nổ lớn về hướng đó.

    - Băo Biển đây Xích Long

    - Bắc Giang tôi nghe

    - Tŕnh Bắc Giang, thẩm quyền An Giang, Hạ sĩ Xê và Binh I Phước đi phép dài hạn rồi

    Tôi quá sững sờ

    - Cái ǵ!?

    - Tŕnh Bắc Giang sau khi đại bác 57 ly không giật thanh toán xong hỏa lực địch trong căn nhà, ba người tức tốc xông vào nhà th́ bị một quả lựu đạn của một tên VC bị thương nặng quăng ra.

    Hạ sị Hạnh (râu kẻm) nhào vô làm sạch. Sáu xác VC nằm trong nhà với một súng thượng liên, ba súng AK và hai súng trường bá đỏ.

    Tôi cho lệnh Trung sĩ Tô Ghết trung đội phó bám chặt vị trí cho đến khi trung đội 3 của thiếu úy Thọ được điều động đến thay thế. và bảo vệ hông trái (hướng Tây) trục tiến quân của đại đội. Trung đội 4 về giử mặt hậu cho BCH/ĐĐ1, đồng thời Thượng sĩ I Bưởi thường vụ đại đội tạm thời xử lư trung đội trưởng.

    Sau khi nhận báo cáo của đại đội 1, Bắc Ninh cho lệnh tất cả con cái bám chặt vị trí, theo dơi sát địch t́nh và lo ngay cho các anh em bị ghẻ lở. Tuy các đơn vị tạm ngừng tiến quân, nhưng tiếng súng ḍ dẫm và ngăn chận vẫn c̣n, xen lẫn tiếng nổ của hỏa tiễn do trực thăng vơ trang phóng vào khu có địch.

    Từ cánh B của đại đội, thiếu úy Định cho biết vị trí súng cộng đồng trong căn nhà thuộc vùng trách nhiệm của đại đội 4, tất cả theo dơi và sẵn sàng hỏa lực để yểm trợ. Súng vang rền mănh liệt, tiếng nổ khiếp đảm của đạn M79 tập trung dứt điểm. Trên máy đàm thoại, đại đội 4 tịch thu 1 đại liên 30, hạ sát 2 việt cộng và bắt sống 2 tên, gia đ́nh có 2 bị thương. Khai thác sơ khởi đây là đơn vị súng nặng trợ lực tiểu đoàn 623, mới về ém quân hôm qua trong vùng này. Tên Hồ Thin là tổ trưởng đại liên vừa bị tịch thu. Đại đội 4 được lệnh giải giao tất cả về phía sau cho Sông Hương.

    Hỏa lực địch tập trung vào đoàn trực thăng đang đổ đại đội chỉ huy và một phần của đại đội 2, các chiếc trực thăng không bị thiệt hại chỉ có 4 binh sĩ đại đội 2 bị thương bởi súng cối 82 ly. Các đơn vị trên chạm tuyến vẫn giử im lặng, quan sát vị trí hỏa lực của địch để có kế hoạch tấn kích hữu hiệu sau.

    Vào lúc xế trưa, Bắc Ninh cho biết Thiếu tá Thông chiến đoàn trưởng chiến đoàn A đă vào vùng và thả Vũng tàu (TĐ4) xuống ở hướng Bắc cách ta 3 cây số, v́ thế ông quyết định mọi sự yểm trợ được hạn chế trong vùng 31 - 44 và 31,6 - 42. ông đă xin tối đa hỏa lực đánh từ đông sang tây, và khi không yểm chuyển hướng, các đơn vị tấn công ngay các điểm đă lựa chọn. Kế hoạch tấn công ban xuống đại đội và từ đại đội chỉ thị cho trung đội, từ đó xuống tiểu đội và từng binh sĩ. Nhân lúc địch phải ẩn núp trước những đợt không yểm tới tấp, và sau đó trực thăng vơ trang thay nhau tác xạ vào các điểm được yêu cầu, tôi cùng hai hiệu thính viên, người liên lạc viên và cận vệ theo tổ đại bác SKZ 57 ly tăng cường cho thiếu úy Định, lên tận tuyến đầu để quan sát hầu góp ư với hai trung đội 1 và 2 trước khi tấn chiếm căn nhà có khẩu đại liên pḥng không 12 ly7, đồng thời liên lạc với đại đội 4 để yểm trợ hỏa lực giúp sức cho đại đội 1 triệt hạ mục tiêu đă gây trở ngại cho bước tiến của cánh B. Hỏa lực không yểm vừa chuyển hướng, như có tiếng c̣i thúc quân, toàn bộ vũ khí bộ chiến mănh liệt khai hỏa, tiếng xung phong hối thúc các tổ di động rời vị trí để vượt lên, thẳng vào các điểm ấn định. Địch bắn trả dữ dội với ư định ngăn cản bước tiến của các dũng sĩ Cọp Biển đang quyết tâm dẫm nát mục tiêu. Sau 8 phát đạn từ đại bác không giật 57 ly, nhanh như sóc, các tổ di động với hỏa lực yểm trợ nhau, trung đội 1 và trung đội 2 tràn lên thanh toán ngay tức khắc. Thiếu úy Định cho biết tịch thu đại liên 12 ly 7 và 7 AK 47 hạ sát 8 tên, ta có hai hy sinh và một bị thương

    Tôi đang cho lệnh cánh B củng cố vị trí cùng yểm trợ cho đại đội 4 tiến chiếm các yếu điểm, sẽ có người thu xếp cho anh em thương vong. bổng tôi nghe tiếng la của hạ sĩ Thanh cận vệ

    - Việt cộng

    Thanh phóng người xô hiệu thính viên ngả lên tôi làm cả hai té nhào xuống đất. Hai loạt súng của Thanh và tên việt cộng vừa bật hầm từ dướt đầt trồi lên. Tên địch nằm vắt trên miệng hàm, Thanh lảo đảo với người đẫm đầy máu, chúng tôi chồm dậy, Thanh mang máy cho quả lựu đạn M 26 vào miệng hầm,

    Trong hơi thở đứt khoảng, hạ sĩ Thanh thều thào

    - Trung úy và thằng Thanh mang máy có sao không? Em xin lỗi đă phải xô Trung úy và thằng Thanh mang máy té!

    Cố nén niềm cảm xúc mănh liệt và nổi đau thắt trong tâm can, tôi cố trấn an

    - Không sao! không sao! Chú không có lỗi ǵ hết, chú đă anh dũng hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Thanh mang máy và tôi, Hăy cố gắng nằm yên, trực thăng tản thương đang đến.

    Hạ sĩ Thanh chợt mở to đôi mắt, tay bám chặt vào tay tôi, rướn người lên, từng tiếng thoát nhẹ qua bờ môi

    - Thủy....quân...lục.. .chiến...

    Anh lịm dần, đầu gục vào ngực tôi

    Tôi báo cáo về Sông Hương mọi diễn tiến, bổng tiếng Bắc Ninh trên tầng số

    - Tuyệt! Tôi sẽ tận dụng hỏa yểm cày nát phần c̣n lại, để yểm trợ và giải quyết con cái đi phép (thương vong) và chiến lợi phẩm.Bắc Giang và Rạch Giá nhớ cho đánh dấu tiền quân bằng biểu tín hiệu, và biểu tín hiệu cùng khói màu tím cho băi đáp.

    Cả hai thẩm quyền đáp nhận rơ.

    - Bảo Lộc đây Bạch Hổ

    - Bắc Giang nghe Sông Hương

    - Cánh trái của Rạch Giá đă thấy con cái Bắc Giang lập được đầu cầu phía bắc con rắn xanh, như vậy Bắc Giang dùng tối đa hỏa lực yểm trợ phủ mặt cho Rạch Giá cởi rắn

    - Bắc Giang nhận rơ và sẵn sàng

    Trực thăng bốc thương binh và chiến lợi phẩm đă đem đạn dược tiếp tế cho các đơn vị, nhờ vậy cánh B của thiếu úy Định tập trung hỏa lực cày nát căn nhà dọc theo bờ sông yểm trợ thằng con bên trái của Rạch Giá qua sông nhanh hơn.

    - Bắc Giang đây Rạch Giá, hăy cho chuyển xạ, con của "moi" bám vào được rồi đó.

    - Bắc Giang nhận Rạch Giá năm trên năm.

    Thiếu úy Định vừa cho hai trung đội chuyển hướng tác xạ, th́ như có tiếng c̣i xung trận, đạn M79 nổ mănh liệt, sau đó là tiếng lựu đạn, đứa con đầu của đại đội 4 chiếm xong mục tiêu. Trong lúc hướng Bắc đang bận rộn, bổng bên mặt trái của đại đội, trung đội 3 của thiếu úy Thọ tác xạ vào toán địch tháo chạy qua xóm nhà phía Tây.

    Tôi báo về Sông Hương địch đang lui về hướng tây, và xin oanh kích ưu tiên trước khi trời tối vào toạ độ 31,12 và 44,15 kéo dài đến 31 và 45,18, tôi cũng dự đoán cường độ hỏa lực của địch tuy đă giảm nhưng vẫn c̣n mạnh, không ngoài mục đích tạo nên thế đoạn chiến hoặc cố thủ, chờ cho bóng đêm buông xuống. Tôi củng tŕnh bày ư định là khi ngừng oanh kích, đại đội sẽ tràn lên để loại đối phương ra khỏi xóm làng kế tiếp trước khi mặt trời lặn.

    Đại đội 4 của Rạch Giá tịch thu một đại liên 30, sáu khẩu AK 47, sáu xác địch trên trận địa, bắt sống bốn tù binh. Đơn vị tổn thất hai hy sinh và năm bị thương.

    Cuộc oanh kích chấm dứt vào lúc gần sáu giờ chiều, hai đại đội 1 và 4 của cánh B hàng ngang hỏa lực yểm trợ cho nhau dũng cảm vượt qua lưới đạn của địch và đă ủi sạch một số vị trí cố thủ. Đại đội 1 đếm được chín xác chết thu chín khẩu AK, tôn thất với bốn người bị thương, bên đại đội 4 tịch thu hai thượng liên, mười một khẩu AK, mười ba xác chết, tổn thất ba người hy sinh và hai bị thương. Cánh B vẫn tiếp tục tiến quân mặc cho hỏa lực địch vẫn cố gắng cầm cự trong cái nắng chiều sắp tắt. Kế hoạch tấn công ban đêm được phát hoạ, tôi bàn tính cùng thiếu úy Định và thiếu úy Thọ về tổ chức các toán trang bị nhẹ và gọn, lanh lẹ ḷn lách các bụi lùm trong bóng tối, để tiến sát và dùng lựu đạn sát hại địch quân. Cơm gạo sấy với nước lạnh và thịt hộp nhanh chóng hỗ trợ thêm sức mạnh để thi hành nhiệm vụ.

    Đại úy tiểu đoàn phó vừa cho biết Bắc Ninh chấp thuận kế hoạch tấn công đêm, nhưng lưu ư hai đại đội phải phối hợp thật chặt chẽ để tránh ngộ nhận., và vùng tấn kích sẽ được soi sáng liên tục. Địch trong vị thế pḥng thủ, ta trong thế di động tấn kích v́ thế tôi và Rạch Giá đề nghị soi sáng một đợt rồi chấm dứt cho tới khi có sự yêu cầu. Nhờ ánh sáng hỏa châu từ phía sau lưng địch, các toán tấn kích nhận địch rơ mục tiêu, khi bóng tối trở lại, các toán tập cho mắt nh́n thấy trong cảnh vật đêm, mấy đứa con của đại đội 1 và đại đội 4 liên lạc được bằng sự quan sát. Thời gian trôi nhanh trong lúc các toán tiến rất là chậm. Các tổ đột phá của đại đội 1 có những khuôn mặt ĺ lợm như các hạ sĩ Thạch Khun, Châu Mary Sary, Huỳnh văn Lượm, Nguyễn ngọc Sương, Lư Huong và Thạch Uong. Tất cả đă xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ bằng sở trường lưởi lê và lựu đạn mở đường cho đơn vị chiếm được toàn bộ của mục tiêu 1 đến bờ nam của con rạch ở hướng tây của con rạch Thông Lưu . Tổn thất đại đội 1 với bốn bị thương nhẹ, đại đội 4 có bảy người bị thương đánh đổi hai mươi bảy xác địch, cùng một súng cối 82 ly, một súng cối 61 ly, hai thượng liên và mười tám khẩu AK. Thế là qua một đêm không ngủ, khoảng 2 giờ sáng ngày 31 tháng 7 năm 1967 dưới ánh hỏa châu sáng rực trên bầu trời, các quân nhân của cánh B vẫn linh hoạt di chuyển lục soát. Một giờ sau cánh B đă hoàn toàn kiểm soát hết mục tiêu 1, và được lệnh tạm thời bố trí pḥng thủ chờ lệnh.



    Th́nh ĺnh lúc 4giờ 5 phút sáng, một lực lượng việt cộng khai hỏa tấn công chính diện đại đội 2 với B40, SKZ 75 ly và AK. Đại úy tiểu đoàn phó đă bị thương ngay đợt khai hỏa đầu tiên, cánh A mất liên lạc với cánh B. Đại đội 2 chống cự mănh liệt, Bắc Ninh trực tiếp điều động trên máy

    -.. Định Tường (đại úy Đạt đại đội 4) phải phối hợp chặt chẽ với đơn vị Viễn Thám, lưu ư hướng Tây va Tây Nam tăng cường bảo vệ BCH/ Chiến Đoàn và BCH/Tiểu Đoàn. Riêng đại đội 1, Bắc Giang cho đánh thẳng vào cạnh sườn địch ở hướng Nam - Đông Nam.

    - Định Tường nhận rơ

    - Bắc Giang nhận 5/5!

    Cứu binh như cứu lửa, phản ứng cấp thời tôi phóng ngay trung đội 3 của thiếu úy Thọ vào cạnh sườn địch, và đưa trung đội 2 của thiếu úy Đức tràn lên bên cánh phải tấn công vào lực lượng VC. Toàn bộ hỏa lực của chúng phải quay sang đối phó đại đội 1 để chống đỡ. Khi Bắc Giang điều động hai trung đội đi tiếp ứng, Rạch Giá đă mở rộng thay thế và bảo vệ mặt hậu cho đại đội 1.

    Tôi liên lạc trung úy Nguyễm kim Tiền trưởng ban 3 tiểu đoàn để xin soi sáng liên tục cận tuyến của đại đội 2 và thấp xuống cho nhận diện được vị trí địch rơ ràng hơn để ủi vào đúng cạnh sườn của chúng, đồng thời nhờ trưởng ban 3 thông báo kịp thời đại đội 2, đại đội 4 và đơn vị Viễn Thám tránh tác xạ về hướng đại đội 1 đang tấn kích.

    Địch bị đại đội 2 cùng toán Viễn Thám dũng cảm chống giử ở kháng tuyến chính, lại bị đại đội 1 bất thần tấn công ngang hông, kế hoạch bị vỡ, địch phải bỏ hàng ngũ tháo chạy về hướng đông nam. Tiếng súng thưa dần, rồi im hẵn lúc b́nh minh. Địch không kéo kịp 11 xác đồng bọn, một B41, bốn B40, một thượng liên và năm khẩu AK.Đại đội 2 có bốn hy sinh, tám quân nhân bị thương, toán Viễn Thám có bảy bị thương. Đại đội 1 bắn hạ mười chín tên, tịch thu một đại bác không giật 75 DKZ, hai B41, ba B40, hai thượng liên và bảy AK. Toàn bộ vũ khí tiểu đoàn được bảo toàn. Nhiệm vụ của tiểu đoàn 3 đă hoàn thành, vào lúc 9 giờ 47 phút sáng ngày 31 tháng 7 năm 1967, đoàn trực thăng khởi đầu xuống bốc lần lượt bộ chỉ huy chiến đoàn A , tiểu đoàn 3 và tiểu đoàn 4 về tập trung tại Đồng Tâm, chuẩn bị tiếp đón phái đoàn Chính Phủ . Thiếu tướng Nguyễn cao Kỳ Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương, Đại tướng Cao văn Viên Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH, Trung tướng Lê nguyên Khang Tư Lệnh Lữ Đoàn TQLC, Trung tướng Nguyễn văn Mạnh Tư Lệnh Quân Đoàn IV, Đại tá Bùi thế Lân Tham Mưu Trưởng Lữ Đoàn TQLC cùng quan khách cao cấp Việt - Mỹ đến thăm và ủy lạo.

    Ngày hôm sau Tiểu đoàn 3 được chở về hậu cứ ở Thủ Đức, ứng chiến cho Bộ Tổng Tham Mư và chuẩn bị cho nhiệm vụ đang chờ.

    Mũ Xanh Lê Bá B́nh

  10. #160
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa

    Quân lực Việt Nam Cộng ḥa
    Sư đoàn Thủy quân Lục chiến
    Tiểu Đoàn 4 - Trận B́nh Giả lúc khởi đầu

    MX Trần Ngọc Toàn


    Khi Việt cộng rầm rộ kéo quân tiến chiếm làng B́nh Giả, Phước Tuy, lực lượng vơ trang làng đă được Cha Xứ cho lệnh rút lui, ẩn vào các hầm bí mật. Suốt mấy ngày bị chiếm đóng, máy liên lạc vô tuyến từ hầm bí mật của Cha Xứ vẫn liên lạc cung cấp tin tức cho Bộ Chỉ huy Chi khu cách đấy chừng 1O cây số.

    Làng B́nh Giả là một Ấp Chiến Lược điển h́nh dưới thời Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm. Làng gồm 2 ngàn dân Công giáo di cư từ Thanh Hóa, Nghệ Tĩnh, tọa lạc hai bên trục lộ trải đá trên một địa h́nh cao với rào tre và băi lựu đạn gài bao quanh.

    Trước đây, Việt cộng không dám héo lánh tới làng. Lần này, chúng kéo cả Trung đoàn tân lập vào để uy hiếp tinh thần dân làng. Tin về quân số Việt cộng được chuyển báo chính xác về Bộ Tư lệnh Quân đoàn 3 ở Biên Ḥa, cùng với mọi diễn biến qua hệ thống vô tuyến của Cha Xứ làng B́nh Giả. Nhưng chả ai tin: “Làm ǵ có chuyện đó. Mấy Cha chỉ nói thêm để dễ dàng xin tiếp viện”. Trong khi Đại tá Đặc khu trưởng Đặc khu Long-Lễ nhất quyết:

    - Làm ǵ có Trung đoàn Việt cộng ở chỗ này. Giỏi lắm tụi nó chỉ tập trung được vài Đại đội biệt lập.

    Mặt trận B́nh Giả đă bùng nổ cả hai tuần lễ nay. Tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến đă được Bộ Tổng Tham mưu điều động về Dĩ An nằm ứng chiến cho Quân đoàn 3. Ngày ngày cả đơn vị mang vũ khí, hành trang ra nằm ở băi trực thăng vận, bên góc phi trường Biên Ḥa phơi nắng.

    T́nh h́nh chiến sự ngày càng căng thẳng. Tuần trước, cả Tiểu đoàn 4 được trực thăng chuyển quân của Hoa Kỳ bốc thả vào mật khu Bời Lời sau tin cả Chi đoàn Thiết Vận Xa của Việt Nam Cộng Ḥa bị bọn Việt cộng phúc kích ở B́nh Ba, trên trục lộ Phước Tuy - Hàm Tân. Đường bay dài nên măi đến xế chiều toàn bộ Tiểu đoàn, gồm hơn 7OO tay súng mới được gom đủ lại. Đơn vị được lệnh tức tốc kéo đến nơi đơn vị Thiết Giáp bị phục kích.

    Lúc đi ngang qua làng B́nh Giả, dân chúng đốt đuốc kéo ra đón hai bên vệ đường, cho nước uống, kẹo bánh, thuốc lá... Chúng tôi thầm nghĩ giá ở miền Nam, làng nào cũng như B́nh Giả th́ chẳng c̣n một tên Việt cộng nào. Khi đến tận nơi, trận địa chỉ c̣n lại xác người và xác xe bọc sắt M.113 bị ḿn nổ trong rừng cao su bỏ hoang. Bọn Việt cộng đă tháo gỡ, thu nhặt hết vũ khí, luôn cả quân trang trên người đă chết, chúng cũng không từ.

    Tiểu đoàn 4 được lệnh truy kích địch suốt dọc quốc lộ 15 từ Phước Tuy, Bà Rịa đến tận Long Thành. Bọn Việt cộng đă tránh né sau cuộc phục kích thành công vừa qua như con thú vừa no thịt người. Trở lại căn cứ Dĩ An, Tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến là đơn vị trừ bị cuối cùng của Quân đoàn 3.

    Hai hôm trước ngày 31/12/64, t́nh h́nh B́nh Giả biến động trở lại. Tin t́nh báo cho biết Cục R của Cộng sản Bắc Việt ở miền Nam đă dùng lực lượng chính quy xâm nhập với vũ khí từ miền Bắc vào, cùng với bọn Mặt trận Giải phóng miền Nam lập các Trung đoàn địa phương mang ám số Q.275 và Q.276 đầu tiên tại chiến trường miền Nam.

    Sau khi được tin Việt cộng chiếm đóng làng B́nh Giả, Bộ Tư lệnh Quân đoàn 3 đă cho Tiểu đoàn 3O Biệt Động Quân nhảy trực thăng vào giải vây. Không ngờ Việt cộng đă bố trí trận địa chống trực thăng vận ở các băi trống quanh làng, phục kích Tiểu đoàn 3O Biệt Động Quân ngay khi vừa chạm chân xuống đất. Tiểu đoàn này đă anh dũng chống trả mănh liệt. Nhờ sự che chở của dân làng, hơn một trăm chiến binh sống sót đă kéo vào tưœ thủ ở ngôi nhà thờ chính trong làng.

    Ngày hôm sau, để đối phó, Quân đoàn 3 lại cho trực thăng vận Tiểu đoàn 38 Biệt Động Quân vào B́nh Giả tiếp cứu quân bạn. Tiểu đoàn 38 đánh nhau với Việt cộng cả ngày mà không làm sao bắt tay được với Tiểu đoàn bạn. Trong khi đó, nhờ sự che chở tích cực của dân làng, hơn một trăm tay súng Biệt Động Quân vẫn giữ được vị trí, dù tất cả đều mang thương tích trên người.

    Rạng ngày 3O/ 12/64 Tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến được lệnh rời căn cứ Dĩ An để tiến về B́nh Giả...

    Tiểu Đoàn 4 - B́nh Giả ơi! C̣n nhớ măi
    MX Trần Vệ


    Trong binh chủng Thủy Quân Lục Chiến, khi nói đến các Tiểu đoàn, chúng ta thường h́nh dung một địa danh gắn liền như Tiểu đoàn 1 với Hoàng Diệu Rừng Sát năm 1955, Tiểu đoàn 2 với Đầm Dơi, Tiểu đoàn 3 với Ba Gia, Tiểu đoàn 4 với B́nh Giả... Cũng như trong Quân lực Việt Nam Cộng Ḥa, khi nhắc đến binh chủng Mũ Xanh oai hùng Thủy Quân Lục Chiến th́ từ quân đội cho đến dân chúng, ai cũng nghĩ đến chiến thắng Quảng Trị. Bởi v́ ở những địa danh ấy, các đơn vị Thủy Quân Lục Chiến đă để lại những chiến tích lừng lẫy. Tuy nhiên họ cũng gởi lại nơi đó những kỷ niệm anh dũng có, thương đau có, kèm theo những mất mát không thể tránh được khi giao tranh đụng độ giữa lằn tên mũi đạn.

    Cuộc đời binh nghiệp của tôi cũng vậy, gắn liền với 2 đơn vị: Tiểu đoàn 4 Ḱnh Ngư và Tiểu đoàn 5 Hắc Long. Ở Tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến, tôi từ một thư sinh tốt nghiệp Sĩ quan Đà Lạt bước vào đời lính ở đó Tiểu đoàn 4 như một bà mẹ, đă dẫn dắt tôi, hướng dẫn tôi từng bước một, từ Trung đội trưởng, Đại đội phó, rồi Đại đội trưởng với những kinh nghiệm thực tiễn. Sau 8 năm sương gió, tôi rời Tiểu đoàn 4 với ḷng tự tin của một kẻ trưởng thành, về làm Tiểu đoàn phó Tiểu đoàn 5 Hắc Long để hướng dẫn các Đại đội đối đầu với địch trong một trận chiến ngày càng khốc liệt, gian nan và nguy hiểm hơn. Đă từng một thời gắn liền với Tiểu đoàn 4 nên tôi không thể nào quên được trận chiến B́nh Giả, nơi các chiến sĩ Ḱnh Ngư đă phải đổ bao mồ hôi, máu và nước mắt để đem lại chiến thắng vang danh này.

    Chúng tôi gồm: Vơ Thành Kháng Thiếu úy Thủ khoa khóa 19 Đà Lạt, Nguyễn Văn Hùng tự Hùng Râu, Hồ Ngọc Hoàng, Thái Bông, Đỗ Hữu Ái, và Trần Vệ là 6 sĩ quan Đà Lạt về tŕnh diện Liên đoàn Thủy Quân Lục Chiến tại Bộ Tư lệnh Lê Thánh Tôn vào một buổi sáng tháng 12 năm 1964. Với dáng điệu lính mới ṭ te, chúng tôi súng sính trong bộ quân phục kaki vàng, đứng chờ tŕnh diện Trung tá Bùi Thế Lân, Tham Mưu trưởng Liên đoàn Thủy Quân Lục Chiến.

    Bước vào pḥng Tham mưu, Vơ Thành Kháng trả bài đúng cơ bản thao diễn Đà Lạt, hô nghiêm nghỉ rồi chào Trung tá Tham mưu trưởng rất oai phong. Trung tá Lân gật gật đầu có vẻ hài ḷng, sau khi điểm qua từng người, hỏi thăm và dặn ḍ, ông nói tiếp:

    - Các anh được chuyển về Tiểu đoàn 4, hậu cứ đóng ở Vũng Tàu, nhưng Tiểu đoàn đang hành quân ở Dĩ An, Biên Ḥa. Pḥng 4 sẽ có phương tiện đưa thẳng các anh về tŕnh diện Bộ Chỉ huy Tiểu đoàn Hành quân.

    Rời khỏi Bộ Tư Lệnh Liên đoàn ở trại Lê Thánh Tôn, chúng tôi đến Bộ chỉ huy Tiểu đoàn Hành quân th́ thấy không khí ở đây có vẻ xôn xao. Th́ ra Tiểu đoàn đang chuẩn bị để ngày mai chuyển quân. Lúc bấy giờ Tiểu đoàn trưởng là Thiếu tá Nguyễn Văn Nho, người gầy cao, và Tiểu đoàn phó là Đại úy Hoán, dáng to lớn, mặt đỏ au. Y sĩ trưởng là Bác sĩ Trương Bá Hân. Đại đội trưởng Đại đội 1 là Trung úy Trần Ngọc Toàn, Đại đội trưởng Đại đội 2 là Trung úy Đỗ Hữu Tùng, Đại đội trưởng Đại đội 3 là Thiếu úy Trịnh Văn Huệ, Đại đội trưởng Đại đội 4 là Trung úy Nguyễn Đằng Tống.

    Hùng râu và Vơ Thành Kháng về Đại đội 2, Hồ Ngọc Hoàng và Đỗ Hữu Ái về Đại đội 1, Thái Bông về Đại đội 4 và tôi về Đại đội 3. Trịnh Văn Huệ là sĩ quan Đà Lạt khóa 17, là khóa đă huấn luyện khóa 19 chúng tôi ở trong trường Vơ bị cho nên khi thấy tôi nghiêm chào, ông cười và nói:

    - Thôi được, ở đây khỏi chào với cổ 3 ngấn. Sao đi phép có vui vẻ không, và sẵn sàng hành quân chưa ?

    - Dạ thưa Thiếu úy, đi phép được 1 tháng. Sáng nay tŕnh diện Bộ Tư lệnh xong là được đưa ngay xuống đây.

    - Tiểu đoàn sắp di chuyển vào ngày mai, lệnh cấm trại 1OO% cậu thay quần áo, lấy đồ cần dùng, c̣n tất cả gửi ở Hậu trạm, khi nào Tiểu đoàn về hậu cứ hăy lấy.

    Quay qua một sĩ quan đang ngồi ở bàn bên, có lẽ đang phát lương cho lính, Trịnh Văn Huệ kêu:

    - Ê, Lịch có sĩ quan mới về, qua đây tôi giới thiệu.

    Tôi bắt tay và được biết Hồ Quang Lịch là sĩ quan khóa 12 Thủ Đức đang mang cấp bậc Thiếu úy. Sau này chúng tôi gắn bó với nhau rất thân thiết, cho nên khi Lịch giữ chức Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 5 Hắc Long, anh cố xin cho tôi về làm Tiểu đoàn phó là v́ vậy. Lúc đó có một sĩ quan bước vào, Huệ giới thiệu với tôi Thiếu úy Phạm Hữu Hoàng Sơn, khoá 9 Thủ Đức, là Đại đội phó. Thiếu uư Sơn mới đi phép về, anh thân mật bắt tay tôi. Một sĩ quan khác dáng nhỏ nhưng nhanh nhẹn, sau khi lănh lương chạy lại bên Sơn nói:

    - Thiếu úy đi phép về có quà ǵ không ?

    Phạm Hữu Hoàng Sơn cười hề hề:

    - Quà cái con khỉ mốc, tao vừa dứt phép định về Vũng Tàu lấy một mớ đồ nhưng Bộ tư lệnh không cho, bảo phải ra Tiểu đoàn hành quân ngay, cho nên có kịp làm ǵ đâu.

    Sơn quay qua giới thiệu với tôi:

    - Đây là Chuẩn úy Lâm Xuân, Trung đội trưởng Trung đội 3.

    Tôi với Lâm Xuân sau này trở thành cặp bài trùng ở Đại đội 3 cho đến ngày tôi đi du học Hoa Kỳ năm 1968. Ngày hôm sau, Tiểu đoàn ra lệnh các Đại đội sẵn sàng tại chỗ, phát lương khô 5 ngày, đợi xe đến là di chuyển. Hồ Quang Lịch từ Bộ chỉ huy Tiểu đoàn về hí hửng cầm tờ giấy phép và nói:

    - Tao đi phép đây, mới gặp mày, chưa kịp nhậu 1 chầu... Thôi để về Vũng Tàu tao sẽ khao mày.

    Được biết Hồ Quang Lịch là 1 tay nhậu hũ ch́m, uống rượu như uống nước lă, chả bao giờ say. Tôi cũng có máu rượu trong người nên về sau anh khoái tôi ở chổ đó.

    Đại đội trưởng đi họp ở Bộ Chỉ huy Tiểu đoàn về họp các sĩ quan Đại đội phó và Trung đội trưởng để ban lệnh hành quân. Bây giờ tôi mới biết thêm Chuẩn úy Nguyễn Văn Nư, Trung đội trưởng Trung đội 1 và Trung sĩ I Thạch Biên xử lư thường vụ Trung đội 2. Trịnh Văn Huệ chỉ vào bản đồ giải thích:

    - Tiểu đoàn ḿnh sẽ di chuyển bằng xe về Phước Tuy, sau đó di chuyển bộ đến B́nh Giả, cách Bà Rịa 5 cây số về phía Tây. Ở đây Biệt Động Quân đang đụng địch, ta có bổn phận vào tiếp ứng cho bạn.

    Sau khi ban lệnh hành quân, Đại đội trưởng quay qua hỏi Đại đội phó Hoàng Sơn:

    - Đại đội đă sẵn sàng chưa, cho tôi xem bản quân số.

    Hoàng Sơn tay đưa bản quân số cho Huệ và nói:

    - Dạ thưa Thiếu úy xong, à c̣n Thiếu úy Trần Vệ, Thiếu úy định cho ra Trung đội nào ?

    Ở trong quân đội rất có tôn ti trật tự, mặc dù cùng một cấp bậc nhưng chức vụ cao và thâm niên hơn vẫn nhiều quyền hơn. Lúc đó tôi v́ tốt nghiệp trường Vơ bị Quốc Gia nên mang cấp bậc Thiếu úy thực thụ, c̣n Hoàng Sơn vừa từ Chuẩn úy lên nên c̣n mang Thiếu úy tạm thời. Do đó Đại đội trưởng cũng phân vân trong sự sắp xếp, dù sao Thiếu úy Sơn cũng ở Đại đội lâu năm, c̣n tôi mới ṭ te ra trường. Sau một lúc đắn đo, Trịnh Văn Huệ nói:

    - Thôi anh Vệ mới đến Đại đội, nên đi theo tôi để tôi hướng dẫn phương thức chiến đấu và chỉ huy.

    Mới ra trường, chưa có kinh nghiệm chiến đấu, được theo Đại đội trưởng để học hỏi, thật là một sự may mắn cho tôi. Năm người bạn kia của tôi phải ra cầm Trung đội ngay, lại gặp một trận đánh khốc liệt cho nên ai cũng lănh ngay một thương tích.


    Người cận vệ, Y Sĩ Tr/Úy Trương bá Hân, Đ/Úy Trần văn Hoán, một Sĩ Quan trên đường vào B́nh Giả

    Đoàn xe dừng lại ở Bộ chỉ huy Tiểu khu để Tiểu đoàn trưởng và phó vào tham khảo với Trung tá Tiểu khu trưởng trước khi xuất quân. Khi Thiếu tá Nho và Đại úy Hoán ra khỏi Tiểu khu tôi thấy vẻ mặt của họ có vẻ căng thẳng. Đại úy Hoán mặt đỏ ửng, nói câu ǵ đó mà tôi không nghe rơ trong khi Thiếu tá Nho im lặng đi bên cạnh. Sau này tôi được biết t́nh h́nh địch không đúng như sự đánh giá của pḥng 2 Tiểu khu, mà theo báo cáo của Biệt Động Quân th́ địch có lẻ đang tập trung đông hơn. Cho nên Đại úy Hoán đề nghị với Thiếu tá Nho nên từ từ để lấy thêm tin tức, trong khi lệnh của Tiểu khu bắt Tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến tăng phái cho Tiểu khu Bà Rịa phải vào ngay. Với cương vị Tiểu đoàn trưởng, Thiếu tá Nho không cách nào hơn là tuân lệnh tiếp tục di chuyển đến tuyến xuất phát.

    Sau khi đổ quân, đoàn xe vừa quay bánh trở về Bộ chỉ huy Tiểu khu th́ Tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến dàn quân vượt tuyến xuất phát. Đây là một đồn điền cao su của Pháp để lại, với những hàng cây cao su to lớn, cao ṿi vọi. Chúng tôi đi dưới mà không thấy ánh mặt trời. Địa thế cách Bà Rịa 5 cây số về phía Tây, có 2 làng B́nh Giả và Xuyên Mộc, giao thông chỉ có một con đường đất đỏ xuyên thẳng từ Bà Rịa qua B́nh Giả, Xuyên Mộc đến Long Thành. Dân chúng ở đây sống bằng canh tác cây cao su, mật độ thưa thớt. Dân B́nh Giả được quy tụ lại thành ấp chiến lược, có hàng rào tre chung quanh kiên cố, có canh gác cẩn thận và đặc biệt ở đây có một nhà thờ mà cha xứ đă tổ chức thanh niên thành đội ngũ dân quân nên Việt cộng không thể xâm nhập được. Trong khi đó Xuyên Mộc ở sâu hơn chưa được b́nh định, Việt cộng thường xuyên về tập trung dân để dọa dẫm, bắt đàn ông thanh niên đi dân công. Địa phương quân thỉnh thoảng có hành quân vào ban ngày rồi rút về nên Việt cộng dễ bề thao túng.

    Với một địa bàn như thế, địch luôn luôn dựa vào Xuyên Mộc để tấn công B́nh Giả, cho nên dân chúng B́nh Giả luôn luôn ở tư thế sẵn sàng. Tiểu đoàn vượt qua tuyến xuất phát độ 2 cây số th́ gặp Biệt Động Quân đang tải thương, Đại đội 1 dẫn đầu, được lệnh tiến lên vượt qua cánh Biệt Động Quân để án quân canh pḥng phía trước. Đại đội 2 và 3 bảo vệ hai bên hông, trong khi Bộ chỉ huy Tiểu đoàn và Đại đội 4 bố trí cho đơn vị Biệt Động Quân tải thương và rút toàn bộ về phía sau.

    Được biết từ mờ sáng, một Đại đội Biệt Động Quân tăng phái đă đụng địch khoảng giữa Bà Rịa và Xuyên Mộc, hạ được 10 tên tại chỗ và tịch thu một số vũ khí, trong đó có cả đại liên, chứng tỏ địch ở cấp Tiểu đoàn trong khi pḥng 2 Tiểu khu cho hay chừng một đơn vị nhỏ, thường xuất hiện ở Xuyên Mộc để khuấy phá B́nh Giả. Được thể, Đại đội Biệt Động Quân tiến lên để tiêu diệt nốt th́ chạm địch dữ dội. Chúng tấn công nhiều đợt cấp Tiểu đoàn, do đó Biệt Động Quân phải dừng quân cầm cự và điện về Tiểu khu xin tiếp viện

    Sau khi Biệt Động Quân đă rút hẵn, Tiểu đoàn cho dàn quân lục soát thêm 2 cây số nữa nhưng không thấy ǵ. T́nh h́nh có vẻ yên tĩnh, trời cũng bắt đầu xế chiều, v́ rừng cao su nên trời tối rất mau. Tiểu đoàn trưởng cho Tiểu đoàn rút về ấp chiến lược B́nh Giả để đóng quân đêm. Hàng rào ấp chiến lược bằng cây cao quá đầu người, rất kiên cố. Khi chúng tôi đến, dân quân canh gác báo cho ấp và cha xứ để họ cho người đón vào. Chúng tôi phải đi hàng dọc v́ các nơi đều gài lựu đạn để chống Việt cộng xâm nhập. Trời tối nhưng nhà dân đều tắt đèn, t́nh h́nh có vẻ khẩn cấp, dân chúng đang trong t́nh trạng báo động. Chúng tôi im lặng bố trí, Tiểu đoàn pḥng thủ chu vi chung quanh ấp chiến lược. Trong khi chúng tôi đang ăn cơm th́ nghe phía Đại đội 1 có tiếng súng nổ. V́ ở chung với Đại đội trưởng nên tôi nghe qua máy truyền tin, Đại đội 1 báo có bóng người thấp thoáng nên lính gác nổ súng. Tiểu đoàn xin Tiểu khu soi sáng phía Xuyên Mộc, đồng thời xin Pháo binh bắn những điểm nghi ngờ.

    Tiếng chó sủa nổi lên từng nơi, từng lúc. Dân quân B́nh Giả cho hay đêm nào du kích Việt cộng cũng đến ḍ la, có lúc đạp nhằm lựu đạn bên ta gài. Có lẽ ban chiều chúng thấy cánh quân Thủy Quân Lục Chiến kéo đến nên trinh sát địch t́m tới ḍ t́nh h́nh. Pháo binh bắn gần có lúc cành lá cao su văng vào pḥng tuyến đóng quân của ta. Đêm đó tuy có nổ súng nhưng t́nh h́nh yên tĩnh, tôi và Đại đội trưởng Huệ nằm bên nhau ôn chuyện Vơ bị Đà Lạt, nhắc đến những vui buồn ở quân trường, kể tên những em Bùi Thị Xuân vẫn thường vào Câu lạc bộ Sinh viên sĩ quan để đón chàng ra phố... Chuyện tṛ miên man đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không hay, giấc ngủ đầu tiên ngoài mặt trận, trong đời lính của tôi...

    Trời tờ mờ sáng, tôi giật ḿnh thức dậy đă thấy Đại đội trưởng nai nịt sẵn sàng, ngồi xem bản đồ, tay cầm ly cà phê. Anh quay lại tôi cười dễ dăi:

    - Sao chàng Vơ bị, đêm qua ngủ ngon không? Có mơ thấy em nào không?

    Tôi bẽn lẽn v́ dậy muộn:

    - Chào Thiếu úy, có lẽ hôm qua đi bộ hơi mệt nên ngủ ngon quá. T́nh h́nh có ǵ không Thiếu úy ?

    Huệ vươn vai đứng dậy:

    - Đêm qua yên tĩnh thôi, có lẽ nó đang dọ dẫm ḿnh. Thôi ăn sáng đi, độ một tiếng nữa th́ Tiểu đoàn sẽ xuất phát đó.

    Đúng 7 giờ sáng, Tiểu đoàn di chuyển ra khỏi ấp chiến lược. Đại đội trưởng cho tôi hay hôm nay Đại đội 2 của Trung uư Đỗ Hữu Tùng dẫn đầu. Trước khi di chuyển, Tiểu đoàn đă xin Tiểu khu yểm trợ. Hai chiếc khu trục của Không quân oanh tạc từng đợt phía trước. Tiếng bom nổ và đại liên từ máy bay làm yên ḷng quân ta, Tiểu đoàn di chuyển chậm, Đại đội 3 đi sau nên chúng tôi thấy toàn bộ phía trước. Rừng cao su rộng bao la với những hàng cây thẳng tắp , mỗi cây cách nhau 2 mét nên rất khó che dấu, ngụy trang. Di chuyển được gần 2 cây số th́ đằng trước có tiếng súng nổ, Đại đội 2 báo cáo về, đứa con đầu phát hiện có bóng địch. Tôi đến sát máy truyền tin nghe ngóng. Tiểu đoàn trưởng ra lệnh cho Đại đội 2 truy kích địch. Trung úy Đỗ Hữu Tùng tuân lệnh, cho 2 Trung đội dàn hàng ngang tiến lên. Tiếng súng đủ loại nổ ḍn, có súng địch bắn trả. Trung úy Tùng cho hay địch chạy qua chạy lại ở các hàng cây, lúc ẩn lúc hiện rất khó quan sát nên xin Tiểu đoàn cho máy bay quan sát và khu trục yểm trợ tiếp. Tôi nghe rơ giọng Thiếu tá Nho trong máy:

    - Yên chí, Tango cứ cho bố trí, quan sát. Moa sẽ kêu ông già L.19 lên quan sát.

    Một lát sau có tiếng ù ù đến gần, chiếc L.19 bay ṿng ṿng, độ 2 ṿng nó xẹt xuống ném một trái nổ để đánh dấu. Lập tức 2 chiếc khu trục không biết từ đâu ào tới dội bom liên tiếp. Tiếng Đại đội trưởng Đại đội 2 la trong máy:

    - Đúng rồi, rất đẹp Đại bàng ơi !

    - O.K. Moa sẽ cho ông già chơi tiếp.

    Hai chiếc khu trục đánh xong vừa ṿng về th́ có tiếng trực thăng từ xa vọng đến. Tôi nh́n lên bầu trời thấy chiếc trực thăng đang bay trên đầu địch, có lúc lượn sát ngọn cây cao su. Và rồi chúng tôi không c̣n nghe tiếng máy bay nữa, không hiểu nó đă bay về hay đáp xuống đâu đó... Bỗng nhiên tôi nghe tiếng Tiểu đoàn trưoởng từ máy truyền tin:

    - Cho tôi gặp Thẩm quyền 2.

    - Thưa Đại bàng có tôi.

    - Ông anh cả (Tiểu khu) báo: con chuồn chuồn đi ăn sương vừa găy cánh, cách ta 1 cây số về phía Bắc, anh cho con cái lên bố trí để vớt nó lên ngay.

    Đại đội trưởng Đại đội 2 điều động đơn vị tiến về hướng Bắc. Lúc đó khoảng 12 giờ trưa nhưng ở trong rừng cao su âm u nên tôi tưởng đă về chiều, những tia nắng chiếu xuyên từng vạt không đủ soi sáng bóng cây che. Độ nửa tiếng sau, tôi nghe súng đủ loại nổ rất gắt, chứng tỏ Đại đội 2 đang đụng mạnh. Trung úy Tùng báo cáo trong máy:

    - Thưa Đại bàng, tôi đă bắt được con chuồn chuồn, nó bị găy cánh mà chuột (Việt cộng) nhiều quá, tôi đang thanh toán chúng đây.

    Súng vẫn nổ mạnh, thỉnh thoảng chen vào tiếng ầm ầm của B.4O địch hoặc phóng lựu của bên ta. Thiếu úy Huệ đến bên tôi bảo thầm:

    - Đại đội 2 bị địch bao vây, có lẽ cả Tiểu đoàn, nhưng ông Tùng vững lắm.

    Một lát sau ông Huệ lại tiếp sau khi theo dơi ở máy truyền tin:

    - Đại đội 2 thu được 3 B.4O, 5 AK, hạ 7 tên tại chỗ.

    Tôi cũng đến gần máy truyền tin nghe ngóng. Tiếng Trung úy Tùng la trong máy, lần này ông nói luôn bạch văn:

    - Tŕnh Đại bàng, chuột tràn lên đông quá, chúng cho dân đi đầu để làm bia đỡ đạn. Con cái tôi chơi xả láng.

    Thiếu tá Nho cũng la to trong máy truyền tin:

    - Tango cố gắng, tôi sẽ cho gà cồ gáy tiếp.

    Phi pháo lại tiếp tục yểm trợ, tiếng súng chợt ngưng hẳn. Có lẽ địch dạt về phiá sau ẩn náu chờ dứt bom mới tấn công tiếp. Đại đội 2 lui về phía sau để cho khu trục và pháo binh làm việc. Đồng hồ tay tôi chỉ 2 giờ, các Đại đội được lệnh di chuyển sau khi dứt đợt phi pháo cuối cùng. Tôi đang loay hoay sửa lại thắt lưng đạn th́ Thiếu úy Huệ đến bên tôi nói:

    - Này Vệ, thằng Kháng và Hùng Râu chết rồi!

    Tôi ủa lên một tiếng và đứng trân người nh́n Huệ, ông lắc đầu không nói thêm ǵ nữa. “Kháng ơi ! Hùng ơi ! Sao tụi mày đi nhanh quá, không lẽ đời lính là thế sao ? 6 đứa ḿnh hẹn nhau sẽ về hậu cứ làm một chầu khao quân mà 2 đứa mày đă bỏ đi trước”. Tôi đang suy nghĩ miên man th́ chợt nghe tiếng hô “Di chuyển, di chuyển”. Đại đội 1 của Trung uư Trần Ngọc Toàn và Đại đội 3 chúng tôi được lệnh vượt qua Bộ chỉ huy Tiểu đoàn tiến lên bọc bên trái và bên phải Đại đội 2. Tôi nóng ḷng v́ Vơ Thành Kháng và Hùng Râu nên xin Thiếu úy Huệ cho đi cùng với Trung đội đầu, nhưng Thiếu úy Huệ chậm rải nói:

    - Cứ từ từ, rồi Đại đội cũng lên tới đó, cậu sẽ gặp và vuốt mắt chúng nó.

    Bộ chỉ huy Tiểu đoàn nối theo chúng tôi và Đại đội 4 bọc hậu. Khi lên đến nơi, tôi gặp Trung úy Tùng, ông chỉ tay về phía trước bảo tôi:

    - Hai ông bạn của cậu đó, mới trận đầu nhưng chúng nó chơi đẹp lắm.

    Tôi bước vội về phía ông Tùng chỉ, xác Kháng và Hùng Râu nằm co quắp bên chiếc trực thăng găy cánh, cạnh đó là xác 2 phi công Mỹ. Vơ Thành Kháng bị một viên ở mang tai và ở ngực, c̣n ngực Hùng Râu lănh nguyên một tràng. Tôi vuốt vội mắt cho hai bạn rồi bước theo Đại đội. Lúc đó là 3 giờ chiều, Bộ chỉ huy Tiểu đoàn cũng vừa ào lên. Các Đại đội được lệnh bố trí chung quanh máy bay trực thăng để chuẩn bị tải thương. Bỗng có tiếng súng nổ ở phía trái chúng tôi, tức vị trí Đại đội 1 của Trung úy Toàn. Ông Toàn báo cáo trong máy:

    - Địch xuất hiện, dàn hàng ngang, đông lắm!

    Tiếng súng chát chúa, nổ rất gần, có lúc xẹt qua phía chúng tôi. Thiếu úy Huệ đang nói chuyện trong máy với Thiếu tá Nho th́ âm thoại viên Đại đội báo cáo Trung đội 3 phát hiện có địch. Chưa dứt lời th́ tiếng súng đă nổ vang rền phía Trung đội 3 của Lâm Xuân. Khoảng 5 phút sau th́ súng nổ khắp nơi: Đại đội 1 bên hông trái, Đại đội 3 bên hông phải và cả mặt sau Đại đội 4 của ông Tống. Như vậy là địch đă tập trung bao vây Tiểu đoàn 4 Thủy Quân Lục Chiến trong khi chúng tôi vừa mới bố trí, chưa kịp đào hầm hố ǵ cả. Bên ta cũng như địch, chỉ lấy gốc cao su để che chắn. Cả 3 Trung đội của Đại đội 3 đều khai hỏa.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 27-12-2011, 03:37 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 22-09-2011, 05:14 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 13-08-2011, 02:18 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 28-04-2011, 12:11 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 15-08-2010, 05:09 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •