Page 14 of 29 FirstFirst ... 410111213141516171824 ... LastLast
Results 131 to 140 of 284

Thread: Chương Tŕnh Chiêu Hồi Trong Hồi Kư Của Hồi Chánh Viên Hữu Nguyên

  1. #131
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Trên chuyến xe đi từ Đông Hà về Huế, một mặt chúng tôi đóng vai ngây ngô, khờ dại để cho hai tên công an mất cảnh giác, coi thường, mặt khác, tôi t́m cách “cấy” vào đầu óc tên công an Nùng Trí Vân một mối liên hệ mơ hồ giữa tôi và tên trưởng ty công an Quảng Trị.

    Cả hai điều này đều ít nhiều thành công. Nhưng điều quan trọng khiến tôi điên đầu nhất là làm sao tôi có thể chạy trốn khi cả ba chúng tôi đều bị c̣ng tay và bị buộc chung một sợi dây dù?

    V́ vậy, để khi chạy trốn, đỡ nguy hiểm nhất, trước hết, tôi phải t́m cách thuyết phục hai tên công an cởi dây trói và tháo c̣ng cho chúng tôi. Muốn làm được điều này, tôi phải tạo cho hai tên công an thực sự tin tưởng vào ḷng “ăn năn, hối cải, sẵn sàng chấp nhận để cho nhà nước cải tạo” của chúng tôi.

    V́ thế, tôi phải làm bộ “ngây thơ và dại dột lo ngại” trước viễn ảnh chúng tôi bị tù mọt gông, hoặc bị tử h́nh v́ tội vượt biên, một khi chúng tôi về đến lao Thừa Phủ.

    Quay sang tên Vân, tôi giả bộ băn khoăn hỏi:

    - Thưa cán bộ, cán bố là người từng trải, có nhiều kinh nghiệm về tù vượt biên nên tôi muốn hỏi thật cán bộ điều này…

    Tên Vân nh́n tôi gật đầu:

    - Anh nói đi chớ.

    - Cán bộ có biết, tội vượt biên của chúng tôi sẽ bị xử bắn hay bị xử tù chung thân?

    Tên Vân ph́ cười lắc đầu. Tôi giả vờ sợ sệt nh́n y ra vẻ ngạc nhiên, không hiểu. Y nh́n tôi có vẻ thương hại:

    - Tội vượt biên mà bị bắn th́ cả nước này bị bắn hết sao chớ.

    - Vậy tụi tôi có bị tù chung thân không cán bộ?

    - Đảng và nhà nước dại ǵ mà bỏ tù chung thân mấy người vượt biên chớ. Bỏ tù người ta như vậy, lấy ai lao động xây dựng xă hội chủ nghĩa chớ.

    Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ, nhưng trong ánh mắt vẫn đầy lo ngại, không hoàn toàn tin tưởng. Tên Vân lại lắc đầu thương hại:

    - Tôi nói thiệt chớ, mấy anh thuộc loại nhát như thỏ đế, ăn trắng mặc trơn quen rồi. Đă chẳng hiểu ǵ về rừng núi, đường sá th́ chẳng biết, lại sợ hăi đủ thứ, vậy mà cũng đ̣i cắt rừng vượt biên! Các anh là người th́ sợ hổ sợ báo, sợ rắn rết… th́ cũng được đi v́ những thứ đó th́ người nào mà chẳng sợ. Đằng này mấy anh sợ cả cóc nhái, đỉa vắt, gai góc, rồi lại c̣n mê tín dị đoan sợ cả ma quỷ th́ làm sao mà vượt biên cho nổi được chớ.

    Nghe tên Vân nhắc đến đó, tôi cười thầm, nhớ đến kế hoạch “đóng kịch” của chúng tôi trong những tuần lễ bị giam giữ ở Đông Hà. Thời gian đó, mỗi khi đi lao động ở bên ngoài, chúng tôi đều bàn nhau t́m cách đóng kịch giống hệt như mấy thanh niên sinh ra lớn lên ở thành phố, nay lần đầu thấy cảnh rừng rú nên gặp cái ǵ cũng sợ hăi “eo ôi”. Được cái may mắn là cả T và H đều là người sinh ra và lớn lên ở Sàig̣n, được nuôi trưởng trong nhung lụa, nên những bỡ ngỡ, sợ hăi của T và H là hoàn toàn trung thực.

    Nhất là H, một nữ sinh Marie Curie, chưa từng trông thấy cây lúa bao giờ, mỗi khi làm cỏ lúa, lại nhổ cả lúa thay v́ nhổ cỏ, nên khi trông thấy ếch, nhái, vắt đỉa,… H đều la hét sợ hăi nghe rất rùng rợn.

    Nhờ vậy những “giả bộ sợ hăi” của tôi nếu có sơ hở, cũng không bị mấy tên công an, bộ đội phát hiện. Cũng trong thời gian đi lao động, mỗi khi có dịp, chúng tôi luôn giả bộ hỏi những câu ngây ngô như “trong rừng có ma không”, “chuyện người rừng bắt ḿnh ăn thịt có đúng không”, “chuyện quỷ nhập tràng có thật không”…

    Tất cả những câu hỏi ngây ngô này đă khiến cho công an, bộ đội ở Đông Hà tin tưởng, chúng tôi chỉ là những “thanh niên dại dột” nghe ai “xúi dại” mà đi vượt biên. Nhờ vậy, tôi đă che giấu được chân tướng của ḿnh.

    Nghe tên Vân tỏ ra “thương hại” như vậy, tôi tỏ vẻ ngượng ngùng:

    - Thú thực với cán bộ, nghe người ta nói vượt biên dễ ợt, nên tụi tôi dại dột nghe theo, đâu có biết trên đường vượt biên lại gặp phải những thứ khủng khiếp đó.

    C̣n tiếp ...

  2. #132
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tiếp tục “cấy” vào óc tên Vân những ảo tưởng ngây thơ về ḿnh, tôi hỏi tiếp:

    - Vậy theo cán bộ, tội vượt biên của tụi tôi sẽ bị tù mấy năm?

    Vân nheo mắt:

    - Cái đó c̣n tuỳ theo sự thành khẩn ăn năn khai báo của các anh.

    Tôi nhanh nhẩu;

    - Th́ cán bộ đă biết rồi đó, chúng tôi đă thành khẩn ăn năn, khai báo ngay từ đầu rồi c̣n ǵ…

    - Mấy anh khi bị bắt th́ anh nào chả nói vậy. Nhưng chúng tôi có tin các anh thành khẩn khai báo hay không mới là chuyện đáng nói. Nếu tin th́ các anh chỉ ở tù khoảng nửa năm đến 2 năm là tối đa. C̣n nếu không tin th́ các anh sẽ bị tù mọt gông.

    Tôi tỏ vẻ măn nguyện và tin tưởng vào sự thành khẩn khai báo của ḿnh:

    - Cán bộ nói vậy th́ tôi mừng quá. Tôi cứ tưởng ḿnh sẽ bị tù chung thân, chứ chỉ có nửa năm đến hai năm tù nếu tôi thành khẩn ăn năn, th́ tôi rất an tâm cải tạo…. để làm lại cuộc đời.

    Tôi không biết lúc đó, tên Vân tin tưởng vào “thiện chí cải tạo” của tôi tới mức nào, nhưng tôi nghĩ, ít nhiều tôi đă thành công cho tên Vân hiểu, tôi sẵn sàng vui vẻ vào tù ngồi bóc lịch một hai năm để “chuộc tội vượt biên” mà tôi đă phạm. Như vậy trong đầu óc tên Vân sẽ không mảy may nghi ngờ đến chuyện tôi sẽ chạy trốn trên đường giải giao từ Đông Hà về Huế. Một khi y không nghi ngờ, y sẽ lơ là cảnh giác, tạo cho tôi nhiều cơ hội thoát thân.

    Điều khó với tôi bây giờ là làm sao tháo được chiếc c̣ng và sợi dây dù trói buộc cả ba đứa. Dĩ nhiên, đ̣i tên Vân tháo cả hai cùng lúc là điều không tưởng. Muốn thành công, tôi phải đánh từng bước. Bước đầu tiên là sợi dây dù. Nếu tên Vân tháo sợi dây dù, gặp điều kiện thuận lợi, cho dù tay bị c̣ng, tôi vẫn có thể liều mạng bỏ chạy.

    Sau hồi suy nghĩ thật lung, tôi thấy muốn tháo sợi dây dù chỉ có hai cách. Một là thuyết phục tên Vân. Hai là chờ đến bến xe Quảng Trị, xe phải đỗ lại cho khách lên xuống, mua bán, ăn uống,… ba đứa chúng tôi sẽ đ̣i đi tiêu, đi tiểu. Khi đó, bắt buộc tên Vân phải cởi trói sợi dây dù, và tôi phải t́m cách trốn thoát bằng mọi giá ngay tại bến xe thị xă Quảng Trị. Quyết tâm này của tôi bắt nguồn từ câu chuyện với ông HK. Chuyện đó đầu đuôi như sau.

    Trong thời gian c̣n bị giam ở Đông Hà, ông HK đă cho tôi biết, không sớm th́ muộn, công an biên pḥng Đông Hà sẽ giải giao tất cả những tù chính trị, vượt biên về Huế. C̣n tù h́nh sự, tội nhẹ sẽ được giải quyết ngay tại chỗ, c̣n tội nặng sẽ được giải về nhà tù của tỉnh Quảng Trị, hoặc đưa về Huế. Riêng trường hợp của ông HK, v́ có quan hệ đặc biệt thế nào đó, nên tuy ông đă ở tù tại Đông Hà hơn nửa năm, chúng vẫn chưa có quyết định giải ông đi đâu.

    Trong tù, ông HK là người thẳng thắn, cương trực, xứng đáng với câu “uy vũ bất năng khuất”. Ông cũng rất thương tôi và thường bảo tôi kể chuyện cho ông nghe. Mọi người th́ thích nghe truyện Chưởng, nhưng ông lại khoái nghe truyện Tam Quốc, nên những khi kể truyện Tam Quốc, chỉ có tôi và ông.

    Khác với những người khác, nghe kể th́ say sưa lắng nghe, ông lại hay cắt ngang, hỏi tới hỏi lui rồi lớn tiếng chửi bới hay ca ngợi nhân vật tôi vừa kể.


    C̣n tiếp...

  3. #133
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Biết trước ḿnh sẽ bị giải về Huế, nên một hôm, sau khi kể cho ông nghe đoạn Trương Phi đại náo cầu Trường Bản, tôi thú thực với ông:

    - Chú HK, nếu tôi bị tụi nó giải giao về Huế, có cách nào trốn được không, chú?

    Ông HK trầm ngâm một lúc rồi bảo:

    - Thường khi giải tù từ đây về Huế, tụi nó đều c̣ng tay và trói tù lại thành từng chùm. V́ vậy, cơ hội duy nhất chú có thể chạy trốn là ở bến xe Quảng Trị. Chú mày có biết tại sao không?

    Không chờ tôi trả lời, ông HK tiếp:

    - Ở bến xe bao giờ cũng đông người qua lại. Đó là cái dễ thứ nhất. Cái dễ thứ hai là khi tới bến xe Quảng Trị, bao giờ hành khách trên xe cũng phải xuống ăn uống, vệ

    sinh cá nhân, đổi xe đi các nơi, nên rất lộn xộn. V́ vậy, khi đến đó, tao nghĩ tốt nhất chú mày nên giả vờ xin đi cầu…

    Tôi ngạc nhiên:

    - Xin đi cầu?

    Ông HK gật đầu:

    - Nếu đến đó chú mày xin đi cầu, tụi nó phải cho người giải chú mày đến nhà cầu, rồi cởi trói, cởi c̣ng cho chú mày.

    - Nhưng đi cầu th́ làm sao mà trốn?

    - Khi chúng nó cho chú mày đi cầu, th́ chú mày đừng đi cầu.

    Tôi ngạc nhiên:

    - Ủa, sao vậy?

    Ông HK mỉm cười:

    - Th́ chú mày vô trong nhà cầu, đóng cửa lại rồi đứng im đó chờ, chớ vô đó mà đi cầu th́ làm sao trốn được. Thằng công an đứng ngoài chờ lúc lâu không thấy động tĩnh ǵ, th́ việc đầu tiên nó phải làm là gọi. Nghe nó gọi th́ chú mày đừng trả lời. Gọi một lần, hai lần, ba lần,… không thấy chú mày trả lời là nó phải đẩy cửa, tḥ đầu vô. Khi đó chú mày chỉ cần bất th́nh ĺnh, dùng hết sức đóng cánh cửa lại thật mạnh hay đập cho nó một cú, th́ nó có khoẻ như voi, cũng phải gục.

    Tôi thầm phục mưu kế của ông HK và tôi tin ḿnh có thể thực hiện được mưu kế đó. Dĩ nhiên, mưu kế của ông tuy không hoàn toàn hoàn hảo, nhưng tôi phải thừa nhận là có thể thực hiện được. Vả lại, xưa nay có mưu kế vượt ngục nào hoàn hảo. Trong hoàn cảnh của tôi lúc đó, tôi phải chấp nhận con đường ít rủi ro nhất, mà ḿnh có thể thực hiện. Nhất là trong hoàn cảnh hiện nay, cả ba chúng tôi đều ngồi trên xe đ̣ chạy về thị xă Quảng Trị, và cơ hội duy nhất giúp tôi có thể chạy trốn đang chờ tôi ở phía trước.

    Ngay sau khi nghe mưu kế của ông HK, điều khiến tôi lo ngại là T và H. Làm sao tôi có thể thuyết phục được cả T và H cùng trốn với tôi? Nếu tôi thuyết phục được T và H đồng ư cùng trốn th́ chúng tôi sẽ phải trốn như thế nào?

    Chắc chắn cả ba chúng tôi không thể nào cùng trốn theo mưu kế của ông HK được.

    Tôi có đem lời ông HK tâm t́nh, kể cho T và H nghe nhân dịp chúng tôi đi lao động ở ngoài rừng. Nghe tôi nói, cả T và H đều hoảng hốt. H nói với tôi, giọng sợ hăi: “Cậu Chí, chúng cháu không dám trốn đâu. Cậu trốn một ḿnh cậu đi. Chúng cháu vượt biên rồi bị bắt mấy lần nên chúng cháu biết, chúng cháu chỉ bị tù một năm là cùng thôi. Biết tin chúng cháu bị bắt, thế nào mẹ cháu cũng t́m đường “lo lót”, nên sớm muôän ǵ tụi cháu cũng được thả thôi, không lâu đâu. C̣n cậu, nếu gặp cơ hội th́ cậu cứ trốn đi, v́ cậu ở lại, trước sau ǵ chúng cũng sẽ biết cậu và chúng sẽ giết cậu…”



    C̣n tiếp...

  4. #134
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Vào khoảng xế trưa hôm đó, xe chạy vô bến xe Quảng Trị.

    Trái ngược với lời kể của ông HK, bến xe rất vắng vẻ. Khoảng bốn, năm chiếc xe đậu lác đác trên một băi đất rộng và trống mênh mông. Một dẫy lán siêu vẹo với đủ loại hàng quán sơ sài nằm ngang với khu nhà gạch tiêu điều, vừa làm văn pḥng, pḥng bán vé và cửa hàng ăn.

    Phía xa xa, cuối băi đậu xe là một dẫy nhà cầu mái tranh, tường đất, vô cùng tiêu điều, trống trải. Nh́n quang cảnh vắng vẻ và trống trải mênh mông đó, tôi thấy ngay, tôi không tài nào trốn thoát theo kế hoạch của ông HK.

    Tôi biết chắc, cho dù tôi có chui vô được nhà cầu đi nữa th́ với sự trống trải cả bốn phía như vậy làm sao tôi có thể đánh lừa được tên công an có trách nhiệm canh giữ tôi. Và cho dù tôi có đánh gục tên công an ngay cạnh nhà cầu đi nữa, tôi cũng chẳng thể nào chạy trốn giữa băi đất bốn bề mênh mông trống vắng phẳng lỳ, mà không bị tên công an c̣n lại phát hiện.

    Đứng giữa băi xe, tôi băn khoăn vô cùng. Tôi không biết ḿnh có nên xin đi cầu để rồi liều mạng thực hiện mưu kế của ông HK, hay nên chờ đợi cơ hội thứ hai, khi xe về đến thành phố Huế. Và tôi cũng không biết khi về đến Huế, liệu tôi có gặp được cơ hội thứ hai, hay t́nh thế c̣n bi đát, nguy hiểm hơn ở đây?

    Giữa lúc tôi đang lưỡng lự như vậy th́ tên Vân cầm giây trói kéo chúng tôi đi đến một chiếc xe đ̣ dài hơn, mới hơn, có ḍng chữ Quảng Trị – Huế. Tên Vân leo lên xe đầu tiên. Ba đứa chúng tôi lục tục leo theo sau.

    Cũng giống như xe đ̣ từ Đông Hà đi Quảng Trị, tên công an cùng đi với chúng tôi đă ngồi chễm trệ trên chiếc ghế duy nhất phía trước, ngay bên phải tài xế.

    Ba đứa chúng tôi ngồi vào hàng ghế ngay sau tài xế.

    Tên Vân ngồi vào dẫy ghế bên phải, đă có hai người ngồi. Riêng hàng ghế của chúng tôi tuy có 4 chỗ ngồi, nhưng chỉ có 3 đứa chúng tôi.

    Khác với chuyến xe từ Đông Hà ra Quảng Trị, chuyến xe từ Quảng Trị đi Huế đông khách hơn, và hầu hết hành khách trên xe đều là người Kinh. Ngay khi thấy ba người chúng tôi bước lên xe với c̣ng tay và dây trói, thái độ của mọi người trong xe cũng khác.

    Nếu hành khách trên xe Đông Hà Quảng Trị thờ ơ lạnh nhạt, th́ trái lại, tất cả hành khách trên xe Quảng Trị Huế đều công khai tỏ thái độ quan tâm đến chúng tôi, và ác cảm đối với hai tên công an.

    Tôi nghe nhiều người ồ lên, nhiều tiếng nói xôn xao, hai ba thanh niên ở phía dưới huưt sáo, kèm theo vài tiếng chửi thề. Thái độ của hai tên công an cũng khác. Trên chuyến xe Đông Hà đi Quảng Trị, chúng tỏ vẻ hống hách, th́ trái lại, trên chuyến xe Quảng Trị Huế, chúng có vẻ nhút nhát, thụ động và chịu đựng.

    Chúng tôi ngồi vừa yên chỗ th́ xe từ từ chuyển bánh rời khỏi bến xe Quảng Trị. Nh́n ra bên ngoài, tôi thở dài, tiếc cho một “cơ hội có thể trốn” mà ḿnh vừa đánh mất, và lo lắng, không biết từ Quảng Trị về Huế, tôi có c̣n gặp cơ hội nào khác để trốn thoát hay không?…

    C̣n tiếp...

  5. #135
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Xe vừa rời thị xă Quảng Trị được mươi phút, bỗng ở phía sau xe có người cất giọng ḥ: Từ ngày “cách mạng mùa thu”.

    Tiếng ḥ vừa dứt, một người khác ḥ tiếp ngay: Thằng khôn đi học thằng ngu làm thầy!

    Nghe tiếng ḥ, hầu hết hành khách trong xe đều cười ầm ĩ, vỗ tay vang dậy. Chỉ có chúng tôi là im lặng, chỉ dám cười thầm trong bụng.

    Tôi kín đáo liếc nh́n tên Vân, thấy mặt y đỏ bừng, nhưng y vẫn ngồi yên, tảng lờ như không nghe thấy ǵ. Viên tài xế đang lái xe, khẽ quay sang bên trái nh́n trộm tên công an ngồi cạnh. Tên này vẫn lạnh lùng nh́n thẳng phía trước.

    Thái độ tảng lờ, thụ động của hai tên công an càng khiến hành khách trong xe xôn xao, cười cợt khoái trí. Hai người lúc nẫy lại cất tiếng ḥ tung hứng:

    Một năm hai thước vải thô. Làm sao che kín “Bác Hồ” em ơi!

    Mọi người trong xe lại cười, hét, huưt sáo ầm ĩ. Hai tên công an vẫn tảng lờ, bất động.

    Phải đến mấy phút sau, tiếng cười, tiếng ḥ hét trong xe mới nhỏ dần….

    Rồi kế tiếp, mấy người ngồi ở cuối xe lại cất tiếng hát: Tổ quốc ơi, ăn khoai ḿ ngán quá. Từ ngày giải phóng vô đây, ta ăn độn dài dài…

    Hát chán, mọi người lại bô bô kể đủ thứ chuyện “quê mùa” của bộ đội, công an cộng sản khi vô Miền Nam, rồi cười ngặt nghẽo…

    Thấy mọi người có thái độ chống đối cộng sản một cách công khai trong khi hai tên công an có thái độ thụ động như vậy, tôi rất mừng. Trong hoàn cảnh như vậy, tôi nghĩ nếu tôi có hành động liều lĩnh chạy trốn, chắn chắn sẽ có người giúp đỡ tôi, không nhiều th́ ít.

    Nhưng dù liều lĩnh như thế nào đi nữa, tôi chẳng thể nào chạy trốn nếu tôi không thoát khỏi sợi dây dù trói chùm cả ba đứa chúng tôi. Bây giờ làm cách nào để cho tên công an chấp nhận cởi trói sợi dây dù? Nhất là khi cả hai tên công an đều đang “quê độ” trước sự chọc giận công khai của các hành khách trong xe.

    Giữa lúc tôi đang băn khoăn lo nghĩ, th́ người đàn bà ngồi ngay phía sau công an Vân, lấy tay đập đập vào vai y rồi hỏi giọng thân mật:

    - Chú công an khoẻ không?

    Tên Vân giật ḿnh, quay lại nh́n người đàn bà, rồi nh́n qua tôi. Nét mặt của y lộ vẻ lúng túng, không biết ứng xử thế nào. Sau vài giây im lặng, y không thèm trả lời vào câu hỏi mà lại cấm cẳn:

    - Bà muốn ǵ?

    Người đàn bà tuổi ngoài 50, quần áo lam lũ, mái tóc búi tó để lỏng phía sau, phía trước toá xoă vẻ biếng trải, nhưng gương mặt sáng sủa, ánh mắt đằm thắm. Bà mỉm cười nói với tên Vân, giọng chân thành:

    - Tôi đâu có muốn ǵ. Tôi chỉ hỏi chú công an có khoẻ không… Ḿnh người Việt với nhau, một phút gặp nhau cũng đà quen biết, huống hồ tôi với chú lại đi cùng một chuyến xe với nhau, nên hỏi thăm sức khoẻ nhau là thường, mà chú. Vả lại, tôi cũng có thằng em làm công an, trạc tuổi chú đó mà


    C̣n tiếp...

  6. #136
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tên Vân lừ lừ nh́n bà không nói. Qua ánh mắt và vẻ mặt đầy cảnh giác của y, tôi đoán có lẽ y không tin lời của người đàn bà, nhưng v́ trong xe đầy không khí thù nghịch, nên y không tiện phát tác.

    Người đàn bà vẫn tươi tắn, hồn nhiên:

    - Tôi tên Xuân, nhưng chú cứ gọi tôi là chị Ba cho thân mật. C̣n chú tên chi vậy?

    Tên Vân trả lời gọn lọn:

    - Vân!

    Chị Ba vui vẻ:

    - Vân? Tên của chú dễ thương hỉ. Giống tên con gái quá.

    Tên Vân căi, nhưng giọng nói của y có phần bớt gay gắt:

    - Cha mẹ đặt sao dùng vậy. Tui mới đẻ làm sao biết tên nào con gái, tên nào con trai.

    - Th́ tôi cũng nói đùa chú vậy thôi. Có ǵ sai sót, mong chú bỏ qua cho…

    Nói đến đó, chị Ba rút trong túi đồ, gói thuốc lá đầu lọc. Chị rút ra một điếu, đưa cho tên Vân, nói giọng đon đả:

    - Chú Vân hút với tôi điếu thuốc cho thơm miệng.

    Tên Vân sáng mắt nh́n điếu thuốc, nhưng có vẻ ngần ngừ, cuối cùng y cũng cầm điếu thuốc.

    Chị Ba thành thạo bật quẹt mồi lửa cho y, rồi mồi cho ḿnh một điếu. Nh́n tên Vân rít điếu thuốc một hơi đỏ lừ, ém khói ngon lành, chị Ba kín đáo dúi cho y gói thuốc, rồi nói, giọng thân mật:

    - Nói chú đừng giận, nhưng tính tôi thật thà, nghĩ sao nói vậy. Chú cầm lấy gói thuốc này mà hút. Thời buổi bây giờ làm công an, tiền bạc đâu có bao nhiêu… Chú em tôi mỗi khi về nhà chơi, tôi vẫn phải cho nó tiền, nên tôi biết…

    Tên Vân ngượng ngùng nh́n trộm tôi. Tôi giả vờ như không biết, nhưng qua đuôi mắt, tôi thấy tên Vân kín đáo cầm gói thuốc bỏ vào túi, rồi nói lí nhí hai tiếng “Cảm ơn”.

    Chị Ba tảng lờ như không thấy vẻ ngượng ngùng của tên Vân, tiếp tục đon đả tṛ chuyện.

    Quả nhiên, một lúc sau, tên Vân cũng vui vẻ nói chuyện với chị Ba. Và tôi cũng không hiểu sao, từ khi chị Ba nói chuyện thân mật với tên Vân, không khí chọc quê cộng sản bằng những câu chuyện châm biếm nổi tiếng thời bấy giờ, cũng giảm dần.


    C̣n tiếp...

  7. #137
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Cho đến lúc đó, tôi cũng ngạc nhiên trước thái độ thân mật của chị Ba đối với tên Vân. Nhưng qua ánh mắt trong sáng và gương mặt chân thành của chị, tôi vẫn thấy tin tưởng ở chị, và tôi linh cảm đằng sau thái độ thân mật của chị với tên Vân, có lẽ đang ngầm chứa một toan tính nào đó, tôi chưa thể hiểu.

    Giữa lúc tôi đang băn khoăn nghĩ ngợi, bỗng tôi nghe chị Ba nói với tên Vân:

    - Chú Vân nè, nói chuyện với chú từ nẫy đến giờ tôi thấy chú cũng là người hiền lành, chất phác, nên tôi có đề nghị này muốn nói với chú. Chú có cho phép th́ tôi mới nói…

    Tên Vân nhanh nhẩu gật đầu:

    - Chị Ba muốn nói ǵ th́ nói đi, đừng ngại ǵ chớ.

    Chị Ba chỉ ba đứa chúng tôi, nói nhỏ:

    - Mấy người này phạm tội với cách mạng, phải không chú?

    Tên Vân liếc nh́n chúng tôi, rồi y gật đầu, không nói. Chị Ba tiếp:

    - Tôi th́ tôi không biết họ tội ǵ. Nhưng chú đă c̣ng tay họ là đủ rồi, sao c̣n phải buộc dây trói chùm họ lại với nhau vậy? Trói như vậy th́ có vẻ tàn nhẫn quá, phải không chú?

    Tên Vân lúng túng:

    - Th́ lệnh trên… bảo vậy. Tụi tôi chỉ biết thi hành chớ.

    Chị Ba ngọt ngào:

    - Tôi biết, tôi biết, chỉ v́ lệnh trên bảo làm như vậy, chứ chú đâu có thể nào tàn nhẫn như vậy được. Nhưng tôi thấy chú làm như vậy là mất uy tín của cách mạng lắm đó. Người ngoài nh́n vô họ thấy cách mạng ǵ mà tàn nhẫn, đă c̣ng tay người ta lại c̣n trói trùm người ta lại với nhau.

    Quay qua phía hành khách, chị Ba nói lớn: “Bà con trong xe nghe tôi nói vậy có phải không?”

    Mọi người trong xe ồ lên tán thưởng. Thôi th́ mỗi người mỗi tiếng, mỗi lời nói khác nhau, xôn xao cả trong xe. Chị Ba quay qua tên Vân, nói tiếp, giọng đầy thuyết phục:

    - Ai th́ cũng biết lệnh trên là như vậy. Nhưng chú là người thi hành. Cấp trên th́ ở xa, c̣n ở đây th́ chỉ có chú với chú công an ngồi kia. Mà tôi xem th́ mặt mũi của hai chú đều hiền từ, chắc ông bà của hai chú cũng ăn ở có nhân có đức lắm nên các chú mới được như vậy… V́ thế, tôi xin hai chú, thôi th́ cởi trói cho người ta, c̣ng tay người ta thế này là đủ rồi


    C̣n tiếp...

  8. #138
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tên Vân chưa kịp lên tiếng, th́ có tiếng nói sang sảng của một người đàn ông ở phía sau:

    - Bà chị nói vậy là đúng lắm rồi đó chú em công an. Qua nói để chú em biết, xe cộ chạy trên đường này là dễ gặp tai nạn lắm. Nay chú trói chùm người ta lại với nhau như vậy, lỡ chẳng may xe bị lật, ch́m xuống sông xuống hồ, th́ làm sao người ta có thể thoát nổi? Người ta có tội th́ để cho cách mạng xét xử, bỏ tù. Nhưng chú trói chùm cả ba người lại, lỡ chuyện ǵ xảy ra có phải là người ta bị chết oan không nào? Khi đó tội lỗi bao nhiêu là chú chịu, chớ lănh đạo nào chịu vào đấy. Tôi nói vậy, bà con đồng ư với tôi th́ vỗ tay lên cho chú em công an đây chú ấy nghe…

    Người đàn ông vừa dứt lời, cả xe đă vỗ tay vang dội. Người đàn ông lại cất tiếng:

    - C̣n bác tài, không vỗ tay được nhưng thấy tôi nói có t́nh có lư th́ lên tiếng đi chớ?

    Ông tài xế, khẽ quay mặt lại một chút, nói lớn:

    - Bác Bảy nói vậy là trúng lắm đó, mấy chú công an…

    Chị Ba ráng một đ̣n cuối cùng. Chị lấy trong túi ra mấy chùm gị lụa, mỗi chùm khoảng 4, 5 chiếc gị lụa loại nhỏ, bằng nửa cổ tay. Trao cho tên Vân hai chùm, chị nói:

    - Đây chú cầm lấy một chùm, một chùm cho chị gửi cho chú công an kia, để hai chú ăn lấy thảo. C̣n chùm gị này, chú cho phép chị đưa cho mấy người tù để họ ăn. Bây giờ, chú thương chị, thương bà con cô bác trên xe, cởi trói cho mấy người này để họ được ăn uống ngon lành, chớ trói chùm họ như vậy th́ làm sao họ ăn uống tự nhiên được, phải không chú?

    Tên Vân lúng túng nh́n chúng tôi, rồi ấp úng nói cái ǵ, tôi nghe không rơ. Trông ánh mắt của y, tôi rất mừng v́ biết, y sắp bị khuất phục… Chị Ba lại mềm mỏng nói tiếp:

    - Chú cứ nghe chị, cởi trói cho họ ăn xong cây gị này, nếu sau đó họ có cử chỉ ǵ nghi ngờ, chú lại trói họ lại như cũ. Mà chị bảo đảm với chú là không có chuyện ǵ đáng tiếc đâu.

    Tên Vân gật đầu:

    - Chị Ba đă nói vậy th́… để tôi bàn với đồng chí X xem sao…

    Nói xong, tên Vân cầm chùm gị, loạng choạng đi lên, ghé tai tên X th́ thầm một hồi, rồi trao chùm gị cho X. Dĩ nhiên cho đến lúc đó, mọi lời đối đáp tṛ chuyện trên xe, tên X đều nghe thấy hết, nhưng không hiểu sao y vẫn ngồi bất động, nh́n thẳng về phía trước. Thấy Vân th́ thầm, tên X gật gật đầu, tôi rất mừng. Đến khi X đưa tay cầm chùm gị lụa từ tay tên Vân, tôi thở phào tin tưởng, chúng tôi sẽ được cởi trói. Quả nhiên, tên Vân quay lại, nét mặt tươi tỉnh, nói với chị Ba:

    - Tụi tôi nể chị lắm, nên cởi trói cho họ. Nhưng chị phải bảo đảm là họ không trốn đấy chớ.

    Mọi người trong xe vỗ tay vang dội. Có người c̣n ngây ngô hô to, “Công an muôn năm!” (???) Chị Ba cũng vui vẻ:

    - Cảm ơn chú. Chú cứ cởi trói cho họ đi. Nếu họ trốn chạy, chú cứ trói tôi lại là xong.

    Nghe mấy chữ “trói tôi lại là xong”, tên Vân đực mặt ra nghĩ và một thoáng băn khoăn hiện lên trên gương mặt của y. Tôi nghĩ, có lẽ câu nói của chị Ba đă khiến tên Vân nghĩ lại mà đâm lo ngại. Nếu tù chạy trốn, làm sao tên Vân có thể trói được chị Ba? Và dù cho khi đó y có trói cả mấy chục hành khách trên xe, y cũng chẳng thể nào thoát khỏi tội để xổng tù. Có lẽ hiểu tên Vân đang nghĩ ǵ, nên chị Ba vội lên tiếng trấn an:

    - Trời ơi, chú Vân, chú c̣n lo nghĩ ǵ nữa. Xe th́ đang chạy vù vù như thế này, người ta lại bị c̣ng tay như vậy, thử hỏi ai dám trốn? Các chú c̣n súng ống đầy người nữa… Người b́nh thường mà nhảy xuống xe c̣n tan xương nát thịt nữa là…

    Đến lúc này, tên Vân hoàn toàn bị khuất phục. Y thở dài, quay qua chúng tôi nói:

    - V́ đồng bào trên xe muốn bảo vệ uy tín của cách mạng nên yêu cầu chúng tôi cởi trói tạm thời cho các anh. Các anh cấm không được tự tiện đứng lên, hay đi lại, là chết đấy nhé. Muốn ǵ các anh phải xin phép và được chúng tôi cho phép mới được làm. Các anh có đồng ư như vậy không chớ?

    Chúng tôi vội thi nhau gật đầu, thi nhau nói “đồng ư”. Tên Vân vẫn chưa yên tâm. Y đưa tay vỗ vỗ vào khẩu súng ngắn đeo bên hông rồi nói tiếp, giọng đe doạ:

    - Các anh phải nhớ, nếu trái lệnh là các anh sẽ bị xử lư tại chỗ đấy nhé. Các anh nghe rơ chưa?

    Chúng tôi lại gật đầu, ngoan ngoăn nói “thưa cán bộ nghe rơ”. Tên Vân nh́n chúng tôi, rồi không hiểu sao, y đưa tay mở khoá bao súng, lừ lừ nh́n chúng tôi không nói. Sau một thoáng im lặng, tên Vân cúi xuống rồi lần lượt tháo nút dây dù buộc tay của tôi, T và H. Cuộn sợi dây dù vô khuỷu tay, tên Vân trở lại chỗ ngồi, nét mặt y đăm chiêu, như vừa phải làm một việc mà y không muốn.

    Chị Ba cầm chùm gị đưa cho tên Vân, hỏi: “Bây giờ chú bóc mấy chiếc gị này rồi đưa cho họ ăn, hay để tôi làm hộ chú?”

    Tên Vân không trả lời, chỉ phẩy phẩy tay về phía chị Ba. Chị Ba nói nhỏ, “cảm ơn chú nghe”, rồi chị bóc lá từng chiếc gị, đưa cho tôi, cho T và cho H. Chúng tôi cầm chiếc gị ăn ngon lành, ai cũng cảm động v́ đây là lần đầu tiên chúng tôi được thưởng thức miếng gị lụa sau thời gian cả tháng trời sống trong thiếu thốn, thèm khát trong trại giam Đông Hà.

    Riêng tôi, khi được ăn miếng gị lụa, trong ḷng tôi c̣n mừng rỡ vô hạn, v́ chặng đường khó khăn nguy hiểm nhất tôi đă vượt qua. Nhờ sự khôn khéo giúp đỡ của chị Ba và hành khách trong xe, cuối cùng, sợi dây dù trói chùm cả ba chúng tôi đă được cởi!

    Chặng đường kế tiếp tôi phải vượt qua là chiếc c̣ng số 8. Tôi sẽ phải t́m đủ mọi cách để thuyết phục tên Vân cởi chiếc c̣ng, trước khi tôi liều mạng bỏ chạy. Và cho dù tôi không thành công trong việc cởi chiếc c̣ng số 8, th́ trước khi đến lao Thừa Phủ Huế, tôi cũng vẫn phải bỏ chạy. Tôi đă quyết tâm chọn cho ḿnh một con đường: Ngày hôm nay, bằng mọi giá, tôi phải trốn thoát, hoặc tôi phải chấp nhận bị bắn gục ngay trên đường phố Huế


    C̣n tiếp...

  9. #139
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Trên chặng đường từ Quảng Trị đi Huế dài hơn 60 cây số, chị Ba và mấy người khách trên những hàng ghế đầu, đều vui vẻ tṛ chuyện với tên Vân công an, cho y đủ thứ đồ ăn, thức uống, thuốc lá,… nên bầu không khí căng thẳng trong xe lúc đầu đă biến mất lúc nào không hay.

    Mọi người trong xe cũng thôi không kể những câu chuyện châm biếm, chọc ghẹo bộ đội, nên cả hai tên công an cũng không c̣n ngượng ngùng, lúng túng như trước. Trong bầu không khí “thân mật” như vậy, chúng tôi cũng tṛ chuyện vui vẻ với tên Vân, nên sự nghi kỵ thù nghịch cũng giảm đi rất nhiều. Tôi vui mừng và hy vọng, với chiều hướng tốt đẹp như vậy, tôi sẽ thuyết phục được tên Vân cởi c̣ng cho chúng tôi một khi đến Huế.

    Huế là thành phố có vẻ đẹp rất quyến rũ qua những đường nét cổ kính. Nhất là vào mùa mưa, với những trận mưa phùn, đường phố thấp thoáng người qua lại, tạo cho thành phố vẻ đẹp trầm buồn, khiến ḷng người, dù già hay trẻ, lúc nào cũng phảng phất bâng khuâng mà không hiểu v́ đâu. Từ khi đặt chân đến Miền Nam, tôi được đến Huế đôi ba lần, nhưng lần nào cũng vội vă, chẳng nhớ rơ đường phố, quang cảnh của thành phố, vậy mà mỗi khi đọc thấy ở đâu hay nghe ai nhắc đến Huế, là tôi thấy ḷng xao xuyến và h́nh ảnh Huế lại hiện về thật rơ trong tâm trí…

    Khi xe tiến vô thành phố Huế, tên công an ngồi ở trên quay sang phía tài xế nói ǵ, tôi nghe không rơ, chỉ thấy người tài xế gật gật đầu. Khoảng mươi phút sau, xe chạy chậm dần rồi dừng lại tại một góc đường. Tên công an ngồi phía trước đứng dậy, quay xuống gật đầu với tên Vân. Tên Vân đứng dậy, quay sang phía chúng tôi, nói giọng vui vẻ:

    - Rồi, bây giờ chúng ta xuống xe chớ.

    Cả ba chúng tôi vội vàng đứng dậy. Trong ḷng tôi phập phồng lo âu, v́ tôi biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước mắt, mọi chuyện sinh tử của tôi sẽ được quyết định.

    Ngay lúc ấy, chị Ba cũng đứng dậy, cầm cây thuốc lá trao cho tên Vân và nói:

    - Chị cho hai chú cây thuốc…

    Tên Vân lúng túng đẩy ra:

    - Úi trời, sao chị tốt với tụi tôi thế chớ…

    Chị Ba lại dúi cây thuốc vào tay tên Vân, nói giọng ngọt ngào thân mật:

    - Chú này sao mà khách sáo thế. Chị cho th́ cứ cầm lấy…

    Tên Vân quay nh́n tên công an kia. Tên này gật đầu. Tên Vân liền cầm cây thuốc đút vô ba lô, rồi vui vẻ nói, vẻ khiêm tốn:

    - Vâng chị cho th́ chúng em xin chớ. Chúng em cảm ơn chị.


    Chờ tên Vân đút cây thuốc vào ba lô xong, chị Ba nói tiếp, giọng nhỏ nhẹ, khuyên bảo:

    - Chị cũng cảm ơn hai chú đă nghe lời chị, cởi trói cho mấy người này. Thôi th́ các chú đă làm phúc, ḿnh không hưởng th́ con cháu các chú cũng được hưởng. C̣n cái c̣ng tay, nếu hai chú nể lời chị, th́ tháo c̣ng cho họ. Coi mặt mũi mấy người này cũng thật thà. Họ chỉ dại dột phạm tội vượt biên chứ đâu có phải cướp của giết người ǵ, phải không hai chú? Dong người ta đi giữa phố phường, thanh thiên bạch nhật này mà c̣ng tay họ như vậy th́ c̣n ǵ là uy tín của cách mạng…


    C̣n tiếp...

  10. #140
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tên Vân ngần ngừ:

    - Chị khuyên, th́ tụi này cũng muốn nghe. Nhưng…

    Chị Ba vội đỡ lời:

    - V́ coi hai chú như em, nên chị khuyên vậy thôi, hai chú nghe th́ chị mừng, c̣n không th́ chị cũng chẳng giận. Bây giờ chị có mấy gói thuốc và ít tiền muốn cho mấy người này, có được không chú?

    Tên Vân quay sang nh́n tên công an kia. Tên kia không nói, không gật cũng không lắc. Y thản nhiên nhảy xuống xe. Tên Vân nh́n chị Ba gật đầu:

    - Thuốc th́ chị cho họ được, c̣n tiền… th́ không.

    Chị Ba vội vàng dúi vào túi áo ngực của tôi và T, mỗi người một gói thuốc lá. Tôi nh́n chị, xúc động, nói vội:

    - Cảm ơn chị… Chị tốt quá.

    Sau đó, chúng tôi lần lượt lưu luyến chào chị rồi bước xuống xe. Tên Vân bước xuống sau cùng. Xe từ từ chuyển bánh. Mấy người trên xe tḥ đầu, tḥ tay ra vẫy. Tôi và T tay bị c̣ng nên đứng yên nh́n theo trong niềm xúc động. C̣n H v́ hai tay không bị c̣ng, nên dơ tay vẫy theo. Hai tên công an cũng nh́n nhau, rồi không ai bảo ai cũng dơ tay vẫy lấy vẫy để…

    Khi chiếc xe khuất bóng, tên Vân quay sang th́ thầm với tên công an kia, rồi bảo chúng tôi:

    - Bây giờ các anh giữ ǵn trật tự và kỷ luật đi theo chúng tôi th́ chúng tôi sẽ không trói các anh nữa…

    Thấy y có vẻ dễ dăi, tôi vội nói, giọng lễ phép:

    - Thưa cán bộ, cán bộ c̣ng tay chúng tôi như thế này mà bắt chúng tôi đeo ba lô, đi bộ giữa phố th́ kỳ lắm, ảnh hưởng đến uy tín cách mạng…

    Tên Vân im lặng. Tên công an kia sẵng giọng:

    - Sao mà kỳ? Xưa nay, dong tù đến lao Thừa Phủ này, ai cũng phải c̣ng tay như vậy hết. Các anh đừng có bướng. Tưởng tháo được dây trói rồi leo thang làm tới có phải không? Thôi đi, không có nói lôi thôi ǵ nữa.

    Nói xong, y quay lưng đi đầu. Tiếp theo là T, H và tôi. Tên Vân đi sau cùng. Tôi không biết đường tôi đi là con đường nào, và bao lâu th́ sẽ tới lao Thừa Phủ, nên tôi cũng không biết khi nào, ở đâu, tôi có thể chạy trốn tốt nhất.

    Biết rằng, chạy trốn giữa ban ngày, ở giữa thành phố Huế, với hai tên công an có vũ khí đang canh chừng là một hành động phiêu lưu, đầy nguy hiểm. Nhưng tôi đâu c̣n có cách nào hơn. Nguy hiểm hơn nữa, tôi thấy trên đường phố lác đác có những tên công an áo vàng, bộ đội đi lại. Như vậy, dù tôi có chạy thoát khỏi tay hai tên công an áo vàng đang dong giải, tôi vẫn có nguy cơ bị bắt.

    Khó khăn hơn, với hai tay ở phía trước bị c̣ng trong chiếc c̣ng số 8 và chiếc ba lô đeo sau lưng, dây ba lô th́ choàng qua cổ, làm sao tôi có thể chạy?

    Đi được khoảng mấy trăm thước, sau một thoáng suy nghĩ, tôi quyết định làm bài liều. Tôi vội nhịn thở, rồi ph́nh hơi trong bụng và trong ngực thật căng, cho hơi nóng và máu dồn lên mặt. Đếm thầm trong óc được khoảng một phút, thấy đầu choáng váng, mắt hoa, tôi liền giả vờ bước loạng choạng, rồi khuỵu chân, kêu lên một tiếng thất thanh trước khi té rụi bên lề đường….

    Thấy vậy, tên Vân vội bước tới, lay lay vai tôi. Tôi hé mắt, miệng thều thào:

    - Cán bộ… tôi không… thở được.

    Nh́n thấy mặt mũi, cổ của tôi đỏ bừng, trong khi dây ba lô thít chặt lấy cổ của tôi, tên Vân vội vàng gỡ chiếc ba lô ra khỏi cổ. Tôi nằm vật ra đường, miệng mũi thở hổn hển một hồi rồi nói, giọng thảm thiết:

    - Cán bộ làm ơn tháo c̣ng tay để tôi đeo ba lô, chớ c̣ng tay tôi rồi bắt tôi đeo ba lô bằng cổ th́ làm sao tôi thở nổi.

    Tên Vân cáu kỉnh:

    - Bao nhiêu người đeo ba lô bằng cổ đâu có sao. Đó, anh T kia cũng đeo ba lô bằng cổ như anh, đâu có thấy ǵ…

    Đă liều th́ ba bẩy cũng liều. Tôi thều thào bịa:

    - Tôi bị bệnh… tim.

    Tên Vân trợn mắt:

    - Anh bị bệnh tim? Sao ở trại anh không khai báo?

    Tôi giả vờ nói như người sắp chết:

    - Cán bộ biết… tôi mà. Tôi đâu… dám nói dối…

    Lúc đó, tên công an kia bước tới hỏi tên Vân. Tên Vân nói ǵ đó một hồi. Bước lại phía tôi nằm, tên kia đá nhẹ vào hông rồi bảo, giọng gay gắt:

    - Tôi cho anh đúng 10 giây, anh phải đứng dậy đi ngay.

    Tôi giả vờ hoảng hốt, vội vă ḅ dậy, nhưng miệng vẫn mếu máo:

    - Thưa cán bộ, tôi mệt quá, tôi không thở được…. Tôi chết mất…

    Tên Vân thở dài, giọng thương hại:

    - Thôi được, anh để tôi mang ba lô cho anh.

    Nghe y nói vậy tôi chết điếng. Y mang ba lô hộ tôi th́ tôi chẳng c̣n lư do ǵ để đ̣i y tháo c̣ng. Tuy bế tắc như vậy, nhưng tôi vẫn phải giả vờ vui mừng và biết ơn:

    - Cảm ơn cán bộ.

    Sau đó, chúng tôi tiếp tục lên đường với đội h́nh như cũ. Chỉ khác là lần này, tôi không phải đeo ba lô, c̣n tên Vân th́ phải đeo cả chiếc ba lô của y và chiếc ba lô của tôi. Tuy ba lô của tôi không nặng nề lắm, nhưng đeo 2 chiếc ba lô, đi bộ trên đường phố giữa trời nắng chang chang, cũng khiến y vất vả, mệt mỏi… V́ vậy, giữa lúc tôi đang lo lắng, băn khoăn quan sát đường xá tính kế liều mạng thoát thân, bỗng dưng tên Vân quát to:

    - Anh Chí đứng lại!

    Tôi giật ḿnh, vội đứng khựng, trong ḷng lo ngại. Tên công an đi đầu và H, T đang đi nghe quát cũng dừng bước, quay lại nh́n. Tên Vân vứt phịch cả hai chiếc ba lô xuống đường, rồi lôi chùm ch́a khóa đeo ở thắt lưng. Chẳng nói chẳng rằng, y bước tới trước mặt tôi, tra ch́a khóa vào chiếc c̣ng số 8 tôi đang đeo, loay hoay mở…

    Thấy vậy, tên công an kia vội hét lên:

    - Ê Vân, mày làm ǵ vậy?

    Tên Vân không thèm trả lời, tiếp tục mở c̣ng cho tôi. Tên công an kia bước tới:

    - Mày điên rồi à? Tháo c̣ng cho nó, lỡ nó trốn th́ sao?

    Tên Vân thản nhiên:

    - Nó trốn tao chịu!

    - Bộ tao không chịu sao?

    Tên Vân vỗ vỗ tay vô khẩu súng ngắn đeo ở hông:

    - Long, mày biết tài bắn súng của tao mà.

    Th́ ra tên công an đi cùng với tên Vân là Long. Măi đến lúc này nghe Vân nói, tôi mới biết. Tên Long lại hét lên:

    - Ai chả biết mày bắn giỏi. Nhưng tháo c̣ng cho nó để nói chạy, dù mày có bắn chết nó th́ cả mày lẫn tao cũng vẫn bị tù.

    Tên Vân phớt lờ lời nói của tên Long. Y lạnh lùng nhét chiếc c̣ng số 8 vô đằng sau lưng, ném trả tôi chiếc ba lô, rồi quá cụt lủn: “Đi!”

    Được cởi c̣ng, tôi mừng quá, muốn thét lên. Nhưng ngoài mặt, vẫn ra vẻ mệt mỏi, tôi chậm răi khoác ba lô lên vai, thở dài đứng dậy, bước đi uể oải. T và H nh́n tôi, ánh mắt chứa đầy ngụ ư và sự gửi gắm, rồi bước theo. Tôi biết, trong ánh mắt đó, cả T và H đều cầu mong cho tôi may mắn thoát nạn.

    Tên Long thấy vậy đành thở dài bất lực, bước nhanh về phía trước. Như vậy là đội h́nh của chúng tôi bây giờ thay đổi, Long đi đầu, rồi đến tôi, H, T, và tên Vân đi sau cùng.

    Thái độ ngang ngạnh của tên Vân không ngờ đă giúp tôi vượt qua được một chướng ngại vô cùng to lớn trên đường tẩu thoát:Chiếc c̣ng tay! Nhưng tôi biết, khi bỗng dưng có quyết định tháo c̣ng cho tôi, tên Vân đă ít nhiều bị lời khuyên của chị Ba ảnh hưởng, cùng ḷng trắc ẩn mà y đă bị chị Bà và những người trên xe cảm hoá.

    Thêm vào đó, thấy thái độ ngoan ngoăn đến ngốc nghếch của tôi, tên Vân cũng chủ quan tin tưởng, tôi sẽ không khi nào dám trốn chạy.

    Bây giờ thảnh thơi, tay không bị c̣ng, bị trói, tôi thấy thoải mái và tự tin vô cùng. Nh́n lại tất cả những ǵ đă xảy ra từ sáng sớm đến giờ, tôi thấy ḿnh thật may mắn. H́nh ảnh của chị Ba lại xuất hiện trong tâm trí, với nụ cười phúc hậu, ánh mắt khuyến khích, khiến tôi thêm tự tin. Tôi hỏi tên Long công an:

    - Thưa cán bộ, ḿnh sắp đến nơi chưa?

    Tên Long trả lời cụt ngủn:

    - Sắp!

    Tôi nh́n về phía trước, không thấy bất cứ dấu hiệu ǵ cho thấy có một lao khám. Tôi nhớ khi c̣n ở trại giam Đông Hà, ông HK đă nói cho tôi biết, lao Thừa Phủ là một ṭa nhà h́nh bác giác, do Nhật xây nên rất lớn, ở xa đă trông thấy.

    Thận trọng và kín đáo quan sát dọc con đường, tôi không thấy một con hẻm. Như vậy rất khó cho tôi chạy trốn. Với hai tên công an đều có súng, và nhất là khả năng thiện xạ bắn trúng cả sóc khi đang chạy của tên Vân, tôi biết, nếu chạy trốn, tôi sẽ chín phần chết, một phần sống. V́ vậy, tôi chỉ hy vọng vào hai yếu tố, thứ nhất là bất ngờ và thứ hai là ngay khi chạy, tôi phải lao ngay vào một con hẻm. Khả năng bất ngờ chạy vào nhà dân, rồi được dân cưu mang, giúp đỡ giống như ngày nào ở Phú Nhuận là điều rất khó


    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 16-05-2012, 04:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 04-04-2012, 06:55 AM
  3. Nữ cận vệ đồng trinh của Gaddafi
    By Vinh Phan in forum Thế Giới Đó Đây
    Replies: 0
    Last Post: 28-05-2011, 05:18 AM
  4. Một Chữ T́nh - Hồ Biểu Chánh
    By Camlydalat in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 0
    Last Post: 16-12-2010, 01:52 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2010, 07:42 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •