Page 4 of 11 FirstFirst 12345678 ... LastLast
Results 31 to 40 of 108

Thread: Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

  1. #31
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    Cuộc cách mạng của Sợ Hãi (phần 1)


    Tội ác lớn nhất của một triều đại không hẳn là đốt sách,
    giết người hay làm cho đất nước trở nên nghèo khó,
    mà là làm cho cả một dân tộc trở nên hèn nhát, ích kỷ và mê muội.



    Vũ Đông Hà (Danlambao) -

    Nhìn lại mấy mươi năm, lột da, rướm máu chính mình để thấy bóng ma sợ hãi chế ngự cả một dân tộc như thế nào. Để không trách nhau là hèn. Để đừng mắng nhau là nhát. Để biết sẽ khó mà có một cuộc cách mạng dân chủ nếu sự sợ hãi vẫn tiếp tục là bóng ma lởn vởn trên đầu. Để biết tại sao mọi lời kêu gọi chỉ có được vài trăm người hưởng ứng, không đủ để tạo thành cơn sóng đổi đời. Để biết mọi kế hoạch đều bất khả thi nếu bước chân con người vẫn rụt rè và chôn cứng trong bốn bức tường hãi sợ.

    Gần nửa thế kỷ với căn bệnh trầm kha này, liều thuốc nào có thể chữa trị được cho chúng ta? Đã đến lúc chúng ta phải tập trung ngậm ngãi tìm trầm, đi tìm, đi kiếm để sớm chấm dứt tình trạng đứng bên này bờ ảo vọng bằng đôi chân run mà cứ ước mơ đội đá vá trời, để những lời kêu gọi tha thiết nhất không chỉ dội lại như những tiếng vọng từ vực sâu...

    I. Từ Điện Biên Phủ đến Sài Gòn

    Khi mùi thuốc súng không còn phảng phất trong không gian lòng chảo Mường Thanh, khi những tiếng hò vang chào đón đoàn quân chiến thắng trở về thủ đô đã chìm lắng, khi những người nông dân tải gạo ra chiến trường đã về lại "xứ Đoài mây trắng lắm..., trở lại đồng Bương Cấn, về núi Sài Sơn ngắm lúa vàng..." (1) thì những người lãnh đạo đảng Cộng sản đối diện với một thử thách mới, gay go gấp ngàn lần cuộc chiến Điện Biên: giữ quyền và điều hành, xây dựng, phát triển đất nước.

    Những câu thơ "Trên đất nước, như huân chương trên ngực / Dân tộc ta, dân tộc anh hùng! / Điện Biên vời vợi nghìn trùng / Mà lòng bốn biển nhịp cùng lòng ta..." (2) không là những câu thần chú làm nên cơm áo.

    Những "Chiến sỹ anh hùng / Đầu nung lửa sắt / Năm mươi sáu ngày đêm / Khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt / Máu trộn bùn non / Gan không núng / Chí không mòn!" (2) không thừa trí tuệ để tự mình thảo nên một phương án thích nghi cho chính sách phát triển quốc gia.

    Thiên tài quân sự của thời chiến không đương nhiên là lãnh đạo tài ba trong thời bình. Winston Churchill, Charles de Gaulle, Harry S. Truman - những người hùng ca khúc khải hoàng vào thời khắc sau cùng của Thế chiến thứ 2, trong thời bình chỉ để lại dấu ấn của những nhà lãnh đạo tầm thường. Vai trò của họ được lịch sử ghi nhận, nhưng thời của họ đã qua, nhường chỗ lại cho những người lãnh đạo tương lai, thích hợp cho bối cảnh và nhu cầu phát triển đất nước thời bình.

    Tại Việt Nam, tham vọng cầm quyền vô thời hạn đã được thể hiện sau cuộc cướp chính quyền bằng những khẩu hiệu màu đỏ với những cụm từ "đời đời", "muôn năm", được bổ sung thêm bằng những "quang vinh", "vĩ đại". Tham vọng đó, nếu đặt trong nhu cầu xây dựng lại đất nước sau một thế kỷ mất độc lập, đã không thể đạt được bằng khả năng và trí tuệ của những người chỉ quen cầm súng, khoét núi, ngủ hầm, đào địa đạo và đầu óc chỉ được bồi dưỡng bằng giáo điều cộng sản. Đảng cộng sản Việt Nam phải bằng mọi cách để duy trì vai trò lãnh đạo lâu dài sau khi tiếng súng đã im hơi và tiếng óc ách từ bao tử đói của người dân đang trỗi dậy.

    Từ đó, một cuộc chiến mới được dựng lên và trở thành sứ mạng của toàn đảng, được áp đặt lên toàn dân miền Bắc: Đấu tranh giai cấp. Kẻ thù không còn là những tên thực dân da trắng mà là những con người da vàng máu đỏ trong làng trong xóm. Phương án đã có sẵn, đã được tiến hành bởi những đồng chí đồng mộng đồng sàng từ phía "bên kia biên giới cũng là quê hương" (3). Những tên Hồng Vệ Binh một thời từng là thảo khấu trên con đường Vạn lý Trường chinh khi bị truy đuổi bởi Tưởng Giới Thạch được mời sang làm cố vấn. Ảnh Mao chủ tịch và Hồ chủ tịch được song hành treo lên "Bác Hồ ta đó cũng là Bác Mao" (4).

    Cải cách Ruộng đất bắt đầu...

    Cuộc cách mạng long trời lỡ đất "Giết, giết nữa đi bàn tay không phút nghỉ / Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong / Cho đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng / Thờ Mao chủ tịch, thờ Xì ta Lin bất diệt." (5) được lệnh xuất quân.

    Cho đảng bền lâu...

    Chiến dịch vĩ đại để cấy những con vi trùng SỢ HÃI vào tim não của mấy mươi triệu người dân được khởi xướng.

    Cho đảng muôn năm...

    Vũ khí là những cái loa và miếng vải đen bịt mắt.

    Chiến sĩ diệt thù và kẻ thù đều mang cùng một màu da, một dòng máu, cùng chia sẻ với nhau một nơi chôn nhau cắt rốn: nhân dân.

    Những thành phần có khả năng đe dọa đến vai trò lãnh đạo của đảng qua đó bị loại trừ.

    Khả năng lãnh đạo đất nước của đảng vinh quang không đo đạt bằng mức độ tăng trưởng mà bằng thành tích bao nhiêu "kẻ thù" bị tiêu diệt.

    Con số người bị tiêu diệt trong cuộc cách mạng "long trời lỡ đất" không ai biết đích xác nhưng chắc chắn một điều: gần như toàn bộ lòng can đảm của một nửa phần đất nước từ dòng sông Bến Hải trở lên, mới ngày nào làm nên chiến thắng Điện Biên lẫy lừng, đã bị giết chết nội trong vòng 3 năm.

    Từ đó, Đảng cộng sản xây dựng và củng cố guồng máy cai trị bằng những con vi trùng sợ hãi mỗi ngày một ăn sâu vào từng tế bào của người dân miền Bắc. Lởn vởn trên những cái đầu bấy giờ chỉ biết cúi xuống là những bóng ma...

    Bóng chúng
    đè lên
    số phận
    từng người
    Em cúi đầu đi mưa rơi
    Những ngày ấy bao nhiêu thương xót
    Tôi bước đi
    không thấy phố
    không thấy nhà
    Chỉ thấy mưa sa
    trên màu cờ đỏ... (6)

    Hai mươi năm sau. Sài Gòn được "giải phóng". Nhà văn nữ Dương Thu Hương ngồi khóc bên lề đường khi nhận ra rằng "nền văn minh đã thua chế độ man rợ" (7). Những người cộng sản một lần nữa phải đối diện với bài toán của 20 năm trước. Thời kỳ toàn trị do đó được mở ra và cuộc cách mạng long trời lỡ đất ngày xưa được thay thế bằng những chiến dịch "Học tập cải tạo" không biết ngày về, chính sách đổi tiền, chiến dịch X1, X2 “Cải tạo kinh tế tư bản chủ nghĩa” mà vẫn được quen gọi là “Đánh tư sản mại bản”, xua dân đi kinh tế mới để lấy nhà và tài sản của dân. Chỉ vài năm sau, từ một trung tâm công nghiệp lớn nhất Đông Nam Á, toàn bộ nền sản xuất của Sài Gòn bị tê liệt. Người dân Sài Gòn 300 năm trước đó chưa bao giờ thiếu gạo, sau khi giải phóng xong thì cái dạ dày của người dân thành phố được giải phóng khỏi gạo. (8)

    Gần 1 triệu người Việt Nam bỏ nước ra đi, một cuộc di tản vĩ đại nhất trong lịch sử hơn 4000 năm của một dân tộc có truyền thống bám lấy quê cha đất tổ. Những thành phần ưu tú nhất của xã hội miền Nam phải đành đoạn lìa bỏ quê hương.

    Miền Nam, 20 năm sau đã cùng với đồng bào miền Bắc cúi đầu trong nỗi sợ hãi triền miên. Thống nhất!


    II. Sợ hãi - căn bệnh ung thư và di truyền

    Gần 60 năm ở miền Bắc và 40 năm ở miền Nam, bầy vi trùng sợ hãi đã đục khoét vào từng phế phủ của dân tộc Việt Nam. Sợ đảng, sợ cán bộ, sợ lẫn nhau và sợ ngay cả ý tưởng độc lập của chính mình. Nỗi sợ bám theo năm tháng làm cho người ta phải tự đánh mất chính mình để có thể yên thân sống.

    Những người cha, người mẹ cũng đã truyền lại cho những đứa con của mình những con vi trùng độc hại ấy. Truyền lại bằng chính thái độ sống của họ mà con cái chứng kiến từ lúc lọt lòng cho đến trưởng thành. Truyền lại bằng những lời "dạy bảo" tóm gọn trong triết lý sống tiêu biểu của thời đại búa liềm "khôn sống, dại chết". Hậu quả là những thế hệ thứ hai, thứ ba sau Cải cách Ruộng đất, sau Cải tạo Tư sản Mại bản đã coi đó là lẽ thường tình, một lẽ sống không có lẽ khác.

    Ngoài đảng thì thế. Ở trong đảng, đồng chí sợ nhau. Con người nhìn nhau trong ánh mắt xoi mói. Phê và tự phê trở thành "văn hóa" đảng. Người ta sợ ngay cả khi không có gì xấu xa để tự khai và để chứng minh sự thành khẩn. Kẻ thù thực dân, đế quốc đã cút; cường hào ác bá địa chủ đã được đảng tuyên bố "đào tận gốc, trốc tận rễ" thì đã có ngay một kẻ thù mới: thế lực thù địch và tự diễn biến. Kẻ thù này vô hình nhưng hiện hữu khắp nơi và bất cứ lúc nào. Theo chiếc đũa trừ ma huyền diệu của đảng, mọi tư tưởng, mọi hành động của mỗi người - hợp lòng dân nhưng không theo ý đảng - đều do bóng ma kẻ thù này kích động, xúi dục, giựt giây.

    Dân sợ đảng, đảng viên sợ đồng chí, cả nước đội lên đầu bảng hiệu "Đảng là cuộc sống của tôi" với sự sợ hãi triền miên.

    Và cứ thế, hơn nửa thế kỷ trôi theo mưa sa trên màu cờ đỏ, đảng đã thành công trong sứ mạng biến đại khối nhân dân thành những con người ngoan ngoãn nhất, biết cúi đầu, câm miệng trước dối trá, bất công và tội ác. Khi bộ não đã bị đảng chiếm đoạt, tư tưởng bị dẫn dắt, con người đã trở thành nạn nhân dễ dàng nhất cho những tiểu xảo tuyên truyền, chính sách nhồi sọ, bưng bít thông tin. Sợ hãi, tê liệt, nhiều người đã trở thành mù quáng với những giả-dối-tưởng-là-sự-thật. Stalin, Lenin, Mao, Castro, Kim, Hồ… tất cả trở thành những ông thánh trong cái thế giới mà “sự thật” nằm trong tay đảng, trong tay những kẻ có toàn quyền sở hữu những cái loa cũng như cái giẻ vô hình bịt miệng nhân dân. Trong thế giới ấy, ngày xưa, và bây giờ vẫn còn, những đám khóc vĩ đại với những giọt nước mắt mù khi lãnh chúa qua đời nhưng sự nghiệp vẫn đời đời sống mãi từ những cái loa và khẩu hiệu.

    Trong cái thế giới tê liệt vì sợ ấy, người dân như những con cừu non được dàn lãnh đạo cáo nhào nặn tâm hồn để lớn lên trở thành con (bị) lừa và sau đó là một con (đi) lừa những chú cừu trẻ thơ khác. Cuối cùng cừu, lừa, cáo chung chạ và thành một loài mới: loài sản. Trong không gian độc trị của loài sản ấy, lằn ranh phân định giữa nạn nhân và kẻ thủ ác cũng dần dà bị xóa mờ. Nhân dân Việt Nam chưa bao giờ góp phần vào quyết định chọn lựa ngôi sao vàng nằm trên lá cờ màu máu do đảng bắt chước từ các đồng chí "bên kia biên giới là nhà" nhưng đã đứng nghiêm trang và sẵn sàng hy sinh trước mảnh vải đã trở thành biểu tượng quốc gia. Đối với nhiều người, những gì có được ngày hôm nay là nhờ ơn bác và đảng chứ không phải bằng mồ hôi và trí tuệ của mấy chục triệu người. Lãnh tụ của đảng đã trở thành cha già muôn vàn kính yêu của cả dân tộc và là thước đo, chuẩn mực đạo đức trên mọi ngôn từ và diễn văn.

    Cũng có những người không đui mù, cũng chẳng ngu dại, nhưng nỗi sợ hãi thâm căn cố đế, cộng với tính tinh ranh của loài sóc khi phải sống đời với cáo, đã biến hoá tinh thông thành những mợ két hát theo thuần thục nhất, những chú khỉ đu dây lão luyện nhất. Họ mau mắn tung hô thủ lãnh của đảng khi các đồng chí thả cho vài cọng cỏ rơm và thiếu điều quên ngay chính đồng chí này là người bao năm nay vừa ăn cắp, ăn cướp vừa đốt rụi cánh đồng cỏ xanh mướt đáng lý là của họ.

    Cũng có khi, chúng ta như những con cừu - thành lừa - thành sản một ngày nào đó soi gương và nhận ra mình vốn dĩ là một con cừu bị lừa. Những đêm khuya trằn trọc đau đớn có đến, lương tâm tưởng đã ngủ quên có choàng thức giữa canh thâu. Thế nhưng khi con gà cất tiếng gáy, tiếng loa đầu ngõ vang lên thì chúng ta lại lồm cồm ngồi dậy và sống y lại cuộc sống đong đầy nỗi sợ của ngày hôm qua. Nhìn ra ngoài khung cửa, chúng ta sợ những chiếc áo vàng thấp thoáng và tiếng leng keng hình số 8. Nhìn vào gương, chúng ta sợ làm thất vọng, sợ làm rách thêm cái lương tâm vốn đã bị đảng xé rách toang theo năm tháng cuộc đời.

    Trong cuộc đời với lương tâm rách bươn vì sợ hãi đó, xuất hiện một thái độ sống mới: thờ ơ - hay mackeno, theo danh từ thời thượng đã quá mùa. Thái độ sống đó, chủ động có ý thức hay nằm trong tiềm thức của mỗi người, đều là hệ quả của sự sợ hãi đã truyền kiếp hay vốn đã thành bẩm sinh. Thờ ơ với tất cả, không quan tâm với mọi sự, con người tự chích cho mình mũi thuốc vô cảm để không còn cảm giác gì nữa đối với những điều tồi tệ chung quanh. Khi sự quan tâm bị đóng nút chai thì ý tưởng phản kháng sẽ không thể tiết phát. Và như vậy không còn gì để sợ hãi, không làm gì để phải sợ hãi. Đó là giai đoạn sau cùng của căn bệnh ung thư mãn tính - sống không còn cảm giác.

    Và đó là điều mà đảng muốn; ý muốn của những người không có khả năng điều hành đất nước nhưng muốn độc quyền lãnh đạo muôn năm. Vai trò lãnh đạo đó đã được xây dựng bằng máu và nước mắt của nhiều thế hệ, của cả đảng viên lẫn không đảng viên để phát tán căn bệnh ung thư thời đại búa liềm: Sợ. Vai trò đó tồn tại đến ngày hôm nay, không tùy thuộc vào khả năng phát triển đất nước mà nhờ vào gần 90 triệu người dân đã và đang được "thuần".

    *

    Nhìn lại mấy mươi năm, lột da, rướm máu chính mình để thấy bóng ma sợ hãi nó chế ngự cả một dân tộc như thế nào. Để không trách nhau là hèn. Để đừng mắng nhau là nhát.

    Để biết sẽ khó mà có một cuộc cách mạng dân chủ nếu sự sợ hãi vẫn tiếp tục là bóng ma lởn vởn trên đầu.

    Để biết tại sao mọi lời kêu gọi chỉ có được vài trăm hoặc vài ngàn người hưởng ứng, không đủ để tạo thành cơn sóng đổi đời.

    Để biết mọi kế hoạch đều bất khả thi nếu bước chân con người vẫn rụt rè và chôn cứng trong bốn bức tường hãi sợ.

    Gần nửa thế kỷ với căn bệnh trầm kha này, liều thuốc nào có thể chữa trị được cho chúng ta? Đã đến lúc chúng ta phải tập trung ngậm ngãi tìm trầm, đi tìm, đi kiếm để sớm chấm dứt tình trạng đứng bên này bờ ảo vọng bằng đôi chân run mà cứ ước mơ đội đá vá trời, để những lời kêu gọi tha thiết nhất không chỉ dội lại như những tiếng vọng từ vực sâu.

    (còn tiếp)


    Vũ Đông Hà
    danlambaovn.blogspot .com


    (1) Thơ Tố Hữu - Hoan hô chiến sỹ Điện Biên
    (2) Thơ Quang Dũng - Đôi mắt người Sơn Tây
    (3) Thơ Tố Hữu
    (4) Thơ Chế Lan Viên
    (5) Thơ Tố Hữu
    (6) Thơ Trần Dần - Nhất định thắng
    (7) Tôi khóc ngày 30 tháng Tư 75 vì thấy nền văn minh đã thua chế độ man rợ - http://www.vietthuc.org
    (8) Giáo sư Đặng Phong - Những cơ hội bỏ lỡ và chặng đường phía trước http://www.bbc.co.uk/vietnamese/viet...nterview.shtml

  2. #32
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    Cuộc cách mạng của Sợ Hãi (phần 2) - Những viên gạch nền tảng




    Cây đại thụ cũng phải lớn lên từ một hạt mầm yếu đuối

    Vũ Đông Hà (Danlambao) - Hình ảnh sau cùng của một cuộc cách mạng là hàng trăm ngàn người, cả triệu người trên một quãng trường. Warsaw, Moscow, Prague, Manila, Belgrade, Tunis, Cairo... Chỉ thấy hình ảnh của những người can đảm. Không tìm ra được những khuôn mặt sợ hãi. Ôi! những dân tộc anh hùng và can đảm. Ôi! Dân tộc ta, sao mà hèn nhát!

    Có thật như vậy không?

    Sợ hãi không phải chỉ riêng ai



    Những ngày trước tháng Hai năm 2011, trước thời khắc hàng trăm ngàn người đứng thẳng tại quảng trường Tahrir, đối diện với chiến xa và những họng súng lạnh lùng của bạo quyền Mubarak, người dân Ai Cập cũng đã sống trong nỗi sợ hãi triền miên.

    Mật vụ của Mubarak không chỉ bắt người dân lên xe bus, đem về đồn công an và một ngày sau thả ra. Chúng tra tấn, dùng nhục hình, đôi khi bắt luôn cả vợ, hoặc chị, em, hay con gái và luân phiên hãm hiếp họ ngày đêm ngay trước mặt những người chống lại vua không ngai Mubarak.

    http://3.bp.blogspot.com/-gvgEYXcduW...brutality2.jpg

    Mật vụ của Mubarak không chỉ tra tấn người dân trong đồn kín; chúng tra tấn El-Sharkawi, một sinh viên kêu gọi dân chủ, ngay trên đường phố như là một hình ảnh bình thường, phổ thông, cố tình đập vào mắt người dân để quần chúng phải sợ hãi cúi đầu. El-Sharkawi không phải là trường hợp duy nhất của những năm dài bóng đêm Mubarak bao phủ.

    Mật vụ của Mubarak không chỉ đem xe bus để chở tù mà còn dùng để cày nát lên thân xác người dân trên đường phố Cairo.


    Trước mùa xuân 2011, độc tài Mubarak nắm trong tay guồng máy quân đội sẵn sàng bắn xả vào dân chúng và một nền công an trị tàn ác hàng đầu thế giới. Con cháu của những Pharaoh thật sự sống trong sự sợ hãi đến tê liệt trong một thời gian dài trước Mùa Xuân Ai Cập.

    Những người hoạt động trẻ tuổi từ Miến Điện, Tibet, Trung Quốc, Ai Cập, Zimbabwe, Việt Nam... khi gặp nhau ở một thành phố nhỏ như Chiang Rai -Thái Lan hoặc tại thành phố xinh đẹp với những đại lộ rợp mát bóng cây cam như Seville - Spain đã than thở với nhau về nỗi sợ hãi đến hèn nhát của đa phần người dân của họ. Cuối cùng tất cả nhìn nhau và nhận ra rằng đó không phải là vấn nạn của riêng đất nước nào trong nhóm họ.

    Năm ngoái, 2011, những sinh viên phản kháng Miến Điện gặp gỡ những thành viên lãnh đạo Phong trào Optor, những người đã thành công trong việc hạ bệ độc tài Slobodan Milošević tại Serbia và sau đó hỗ trợ cho nhiều cuộc cách mạng thành công khác trên thế giới, gần đây nhất là Ai Cập. Khi được hỏi "các bạn muốn học hỏi những điều gì?", K2, một lãnh đạo cốt cán của giới trẻ Miến Điện, người đã dự phần tổ chức và tham gia vào Cách mạng Màu vàng cam (Saffron Revolution) trả lời: "Chúng tôi muốn học cách huy động quần chúng và vượt qua sợ hãi."

    Làm thế nào để người dân vượt qua sự sợ hãi vốn đã mọc rễ sâu qua nhiều năm dưới chế độ độc tài?. Câu hỏi riêng của mỗi người, mỗi đất nước nhưng lại rất chung cho những người cùng chia sẻ một lý tưởng - gỡ bỏ ách độc tài trên quê hương họ.

    Đó cũng là bài toán cốt lõi mà Mohamed Adel (ảnh trái), một blogger lúc 20 tuổi và là thành viên của Phong trào 6 Tháng 4 (6th April Movement) mang theo khi anh cùng với một nhóm bạn đến thủ đô Belgrade - Serbia vào mùa hè năm 2009. Ở đó, những chàng thanh niên làm nên cuộc Cách mạng Mùa Xuân Ai Cập đã gặp những linh hồn của cuộc Cách mạng Tháng 10, 2000 của Serbia - Phong trào Otpor.

    Điểm khởi đầu của một con đường

    Hãy tưởng tượng bạn là Mohamed Adel của 6 tháng 4, hãy tưởng tượng bạn là Srdja Popovic, một trong những thủ lãnh của Otpor và đây là bài toán họ phải giải quyết:







    Bạn sẽ làm gì để có được đám đông ấy, một đám đông bỏ lại sau lưng nỗi sợ hãi dường như đã ăn sâu vào tim não bởi chính sách cai trị độc tài trải qua nhiều năm tháng, nhiều thế hệ để bước ra khỏi nhà làm nên cuộc cách mạng?

    Tuyên bố thành lập một tổ chức hoành tráng với đầy đủ đại diện sáng giá nhất của những thành phần khác nhau trong xã hội?

    Đưa ra một lời kêu gọi hùng hồn và hay nhất trong lịch sử loài người?

    Nếu chỉ đơn giản như thế thì lịch sử đã không phải mỏi mòn mong đợi để có một cuộc đổi đời.

    Bởi vì những câu hỏi mấu chốt vẫn chưa thể trả lời được:

    * Làm thế nào để biết rằng MỘT NGƯỜI - dù đó chỉ là một sinh viên, một blogger đã từng viết bài phê phán sai trái của nhà cầm quyền, hay một nhà thơ đã viết lên nỗi nhục của con người bị bịt miệng, hoặc là một thành viên của cộng đồng mạng đã viết cả trăm phản hồi, phụ họa kêu gọi mọi người đáp ứng lời kêu gọi... sẽ xuống đường hay ở nhà?

    * Cách gì để biết rằng đây sẽ không chỉ là một loại "xuống đường trên mạng", hiện hữu khi máy còm được "logged-on", biến mất khi "logged-off" và đường phố vẫn vắng tênh?

    * Làm sao để thay vì là chiếc xe bít bùng của công an chở nhóm biểu tình về đồn thì là hàng trăm chiếc xe chở hàng ngàn người đến trước quãng trường Ba Đình như đã xảy ra trước tòa nhà quốc hội tại Belgrade?

    * Và với những người dân thầm lặng khác, những người không cần ai rao giảng về một giấc mơ công bằng vì cuộc đời họ chính là phiên bản của những bất công? Họ có hưởng ứng đơn thuần chỉ bằng một lời kêu gọi?

    * Và sau đó sự việc tiếp nối sẽ như thế nào trong tiến trình dài hạn? Và thật sự có một "tiến trình" để có sự "tiếp nối" hay không?

    * ...

    Không trả lời được thì tất cả chỉ là một "chiến-dịch-không-có-kế-hoạch" và yếu tố thành công / thất bại là sự may rủi.

    Đích đến của một cuộc đổi đời không thể dựa vào yếu tố cầu may.

    Và không thể nào quên vẫn còn đó một guồng máy bạo lực khổng lồ, những đe dọa có thật to như tảng núi đè nặng lên vai mỗi con người khi đôi chân muốn bước ra khỏi nhà:










    Sự can đảm dấn thân sẽ không có được; ngược lại - không chừng nỗi sợ hãi lại càng gia tăng bởi những động thái thuần hy vọng như ném viên đá qua bên kia tường mà không biết trúng vào đâu. Cùng lúc, guồng máy bạo lực kia lại biết rất rõ họ sẽ làm gì.

    Hơn ai hết, Mohamed Adel của 6 Tháng 4 hiểu rõ chuyện này khi anh và các bạn hỗ trợ cho cuộc đình công của nhà máy dệt quốc doanh tại thành phố El-Mahalla el-Kubra. Anh và các bạn đã làm nên phép lạ trên thế giới mạng - trong vòng một thời gian cực ngắn đã huy động được hơn 70.000 người theo (follower) trên Facebook của nhóm. Nhưng cuộc đình công đã thất bại với nhiều thiệt hại bao gồm cả nhân sự. Những cuộc biểu tình dự phóng xảy ra khắp nơi đã tắt ngúm mau chóng.

    Họ đã nhận thức được những điều gì sau đó?:

    - Con số người tham dự hưởng ứng trong thế giới thật khác hẳn với những gì "thấy" được trước đó trên thế giới ảo.

    - Những con người trên thế giới ảo biết rất rõ những gì mình muốn nhưng mơ hồ và khác nhau về những điều mình phải làm.

    - Những người đứng ra kêu gọi không biết gì nhiều về chiến lược, chiến thuật, phương pháp và chiêu thức.

    - Xuống đường trên mạng khác hẳn với xuống đường trên đường phố!

    - Mạng xã hội là một công cụ thần kỳ để gầy dựng mạng lưới (network) để chuyển tải thông điệp và nối kết. Thần kỳ nhưng không là phép lạ. Cần nhưng không đủ.

    Và vì thế Mohamed Adel đã lên đường sang Serbia để học hỏi kinh nghiệm làm cách mạng đường phố trong thời đại tin học.



    Và vì thế, những người sinh viên trẻ tuổi như Mohamed Adel của 6 Tháng 4, như Slobodan Djinovic, Srdja Popovic (ảnh trái) của Otpor vào thập niên trước, từ ban đầu đã ngồi xuống, bỏ lại sau lưng những thói quen truyền thống, tư duy đóng khung, từ bỏ cách làm việc theo lối "mì ăn liền". Bắt đầu như một trang giấy trắng, họ đã từng bước nhỏ, bằng tinh thần khoa học và kiến thức lập kế hoạch hiện đại, tiến hành những công việc cụ thể nhất để giải đáp bài toán căn bản nhất:

    1. Làm thế nào để thay đổi tư duy của số đông đang tin rằng tập đoàn cai trị phải ra đi, nhưng lại nghĩ đó là chuyện không thể thực hiện được hoặc quá nguy hiểm. Từ đó:

    2. Làm thế nào để thuyết phục những người có lòng, quan tâm hiểu rằng không phải cứ như là một phép lạ, như là một-sự-xảy-ra-tức-thì khi thấy ở một quốc gia nào đó, hàng trăm ngàn người xuống đường - mà thật sự đó là kết quả của những chuẩn bị, xây dựng, phát triển qua nhiều năm tháng. Sau cùng:

    3. Làm thế nào để những con người thụ động, hoài nghi, yếm thế, sợ hãi, tản mác trở thành những người cùng-nhau-tranh-đấu trên đường phố.

    Những "làm thế nào" đó, những "công án" nền tảng này đã được giải toán bằng những chiến lược, chiến thuật, chiêu thức, phương thức (grand strategy, strategy, tactics, methods) theo một tiến trình có kế hoạch, khoa học (strategic planning, methodology) để từng bước xây dựng và phát triển sức mạnh quần chúng nhằm: làm cho "ta" mạnh, làm cho "địch" yếu.

    Những "làm thế nào" đó không được giải trình bằng những diễn văn, tuyên ngôn và lời kêu gọi.

    Đích đến của một cuộc cách mạng quần chúng

    Mục tiêu sau cùng của cách mạng dân chủ là xóa bỏ độc tài. Tuy nhiên, đó là mục tiêu nhắm tới (đường dài). Ở mỗi kế hoạch mục tiêu trước mắt (ngắn hạn) là có thêm người tham gia; mỗi chuyển động xã hội, mỗi biến sự chính trị là thời cơ, là cơ hội để đưa ra những kế hoạch hành động nhằm có thêm người tham gia. Thời điểm chín mùi để đạt được mục tiêu sau cùng chỉ xảy ra khi lực lượng quần chúng có đủ lực để tạo nên tình trạng đột biến, bùng nổ. Lá cờ Dân chủ và khẩu hiệu Tự do đa phần được giương lên vào thời khắc sau cùng.

    Sẽ không có một cuộc cách mạng tức thì. Sẽ khó để trải qua một đêm dài trong giấc ngủ SỢ HÃI mở mắt ra bỗng thành người CAN ĐẢM. Cuộc cách mạng của sợ hãi là một tiến trình có kế hoạch và nhiều chông gai. Một con đường luôn có điểm khởi hành và điểm đến và giữa chúng là một khoảng cách dài.

    Kinh nghiệm của Otpor: ít ai thoát ra khỏi sự sợ hãi của mình CHỈ VÌ sau khi đọc một bài bình luận, một tuyên ngôn, một lời kêu gọi!

    Đón đầu đi tắt, ăn xỗi ở thì không thể thay đổi được vận mạng của một đất nước với 90 triệu người.

    Làm thế nào để người dân vượt qua sự sợ hãi để có thể nắm lấy lại danh dự, và vận mạng đời sống của CHÍNH MÌNH trong cái chung là danh dự và vận mạng của TỔ QUỐC?

    Làm thế nào?





    Làm thế nào? và điểm khởi đầu...



    Cafe Greenet - nơi khởi đầu của Otpor (ảnh VĐH)

    Bước đầu tiên mà Slobodan Djinovic, Srdja Popovic đã làm là tìm những người đồng hành, dấn thân, có thể tin tưởng nhau và gắn bó nhau để trở thành những hạt nhân của Phong trào Otpor.

    Bước thứ hai họ cùng nhau bỏ hết thì giờ để học hỏi những phương thức đấu tranh - từ của Mohandas Gandhi sang Martin Luther King đến Gene Sharp..., phối hợp với phương thức "Lượng giá Chiến lược" của Bob Harvey và mô hình lập kế hoạch hiện đại của các công ty. Họ không chỉ "đọc". Họ đã gặp Gene Sharp, Bob Harvey, đã ăn, đã ngũ với những kinh nghiệm thành công lẫn thất bại với nhiều xương máu của người đi trước. Cùng lúc, họ thẳng thắn đối chiếu những thất bại quá khứ.

    Từ đó, bước thứ ba, họ đã tiến hành LẠI công cuộc đấu tranh bằng con số 10 người, khởi đi vào mùa thu năm 1998 tại quán cà phê Greenet, thủ đô Belgrade.

    2 năm sau, từ con số 10 người ấy, Otpor có 70.000 thành viên trên khắp mọi vùng đất nước Serbia.

    11 năm sau, Mohamed Adel và vài người bạn của anh trong 6 Tháng 4 theo bước Otpor. Chỉ 2 năm sau đó, thế giới có một cụm từ mới làm phấn khởi lòng người: Mùa xuân Ai Cập.









    (Còn tiếp)

    Vũ Đông Hà
    danlambaovn.blogspot .com
    Last edited by alamit; 12-07-2012 at 01:39 AM.

  3. #33
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    Chính quyền Nghệ An huy động xe thiết giáp trước cổng TGM Xã Đoài
    Thanh Trúc, phóng viên RFA

    2012-07-15

    Bản tin từ Facebook Giáo Xứ Xã Đoài cho hay trưa hôm qua, 14/7/2012, chính quyền địa phương tỉnh Nghệ An huy động một đoàn xe thiết giáp cùng với quân đội đến trước cổng Tòa Giám Mục Xã Đoài, án ngữ tại đó khoảng 30 phút sau đó rời đi về phía Hưng Trung, Hưng Nguyên.

    Photo courtesy of Facebook GX Xã Đoài

    Trưa ngày 14.7.2012, một đoàn xe thiết giáp đã dừng lại trước cổng TGM Xã Đoài.

    Tin nói sự xuất hiện khá là bất thường này diễn ra vào khi giáo dân chuẩn bị một buổi cầu nguyện qui tụ hàng chục ngàn người vào ngày Chúa Nhật 15 tháng Bảy, tức hôm nay, tại nhà thờ Xã Đoài, với mục đích phản đối hành động đàn áp của chính quyền đối với giáo dân ở giáo điểm Con Cuông thuộc giáo phận Vinh.

    Giải thích ý nghĩa buổi cầu nguyện này, Đức Giám Mục Nguyễn Thái Hợp giáo phận Vinh nói:

    “Giáo phận Vinh có truyền thống đoàn kết hiệp nhất với nhau trong lúc vui cũng như lúc buồn. Buổi lễ hôm nay tập trung về 20 giáo hạt từ Quảng Bình cho đến Hà Tĩnh cho đến Vinh. Tinh thần cầu nguyện hiệp thông và hiệp nhất đã cầu nguyện trong buổi hôm nay.”

    Với câu hỏi ông nhận định thế nào về sự hiện diện bất thường của đoàn xe bọc sắt và quân đội trước cổng Tòa Giám Mục Xã Đoài ngày hôm qua, một ngày trước khi có buổi tập họp và cầu nguyện đông người hôm nay, Đức Giám Mục Nguyễn Thái Hợp trả lời:

    “Có lẽ trước đây thì một số người cũng sợ rằng cuộc tập trung cầu nguyện này sẽ biến thành một cuộc biểu tình mang tính chất chính trị. Nhưng mà giáo dân Vinh thì cho đến nay biết phân biệt đâu là lễ nghi và đâu là hình thức biểu hiện chính trị. Cuộc cầu nguyện hôm nay mang tính chất tôn giáo của những người con trong giáo phận trong giáo hội liên đới với nhau. Và cho đến hôm nay vẫn thực hiện được điều đó.”

    Được biết trước đó, hàng loạt xe vận tải khác của quân đội cũng được huy động chạy ngang qua Tòa Tổng Giám Mục. Theo người dân địa phương, đã lâu lắm, có thể hàng chục năm qua mới xảy ra cảnh một đội quân được huy động cùng với đầy đủ trang bị và phương tiện như vậy.


    Alamit: Dùng Quân đội đàn áp Tôn giáo - Phải chăng CS Viêt nam không còn cách chọn lựa nào khác. Chứng minh sự "Sụp đổ " gần kề.

  4. #34

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447
    Ối Giời ơi, dùng đến cả xe tăng!! Coi chừng lại bắt chước TQ với Thiên an môn ngày xưa. Độc lập tự do hạnh phúc ở đâu?

  5. #35
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Toàn quốc đại hội: Nhớ ơn Trung Quốc?
    Tâm sự cùng ngài Phó Thủ Tướng tốt nghiệp 3 trường Đại Học quốc tế.

    Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) -



    Ngày 10/7/2012 tại Thủ Đô Hà Nội, dưới sự chủ trì của ông Nguyễn Thiện Nhân, Phó Thủ Tướng, người từng là học viên của 3 trường Đại Học nước ngoài (Đại Học Magdeburg - Đức, Đại học Oregon và Harvard - Hoa Kỳ. Theo Wikipedia). Ông đại diện “nhà nước và đảng ta” tổ chức trọng thể một đại hội được khai mạc có cái tên và tiêu đề "ĐẠI HỘI ĐẠI BIỂU TOÀN QUỐC - Hội Hữu nghị Việt Nam - Trung Quốc". Có nghĩa khắp các tỉnh thành trong toàn nước Việt Nam nơi nào cũng có cái hội “Yêu Nước Trung Quốc” cử “đại biểu” về tham dự (?!)


    Tuy nhiên, chính xác phải gọi nó là Hội "Nhớ ơn Trung Quốc", vì ông Phó Thủ Tướng ngay trong diễn văn khai mạc tuyên bố: “Hội hữu nghị Việt Nam-Trung Quốc sẽ tổ chức các hoạt động tri ân các cá nhân, tổ chức và địa phương Trung Quốc, xuyên suốt trong 5 năm, sau đại hội này…”


    Ông Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân chủ trì Đại hội

    Trời ạ! Ơn nghĩa nào mà cao như núi Thái Sơn như thế? Để cho khỏi mang tiếng là “vong ân bội nghĩa”, trong quang minh chính đại – Chúng ta – Đồng bào nhân dân trong và ngoài nước thử kiểm kê lại những ơn nghĩa lớn lao nào từ Trung Quốc mà “nhà nước đảng ta” và cá nhân ông Nguyễn Thiện Nhân phải “gánh” còn nặng hơn cả công ơn của Vua Hùng mà toàn dân Việt Nam là con cháu, nhưng chưa hề có cái hội nghị nào để gọi là “Đại Hội đại biểu toàn quốc nhớ ơn Vua Hùng”.

    CÓ PHẢI LÀ CÔNG ƠN?

    Tính từ Trận Điện Biên Phủ 1954 – khi mà quân đội Pháp, một đạo quân “tư bản” nước ngoài án binh gần như là “cắm chốt” tại Điện Biên Phủ, giữa biên giới hai quốc gia Cộng Sản là Bắc Việt Nam và Trung Quốc thì việc nó đe doạ cho chế độ CS XHCN của cả hai là hiển nhiên, thì quét nó đi là nhiệm vụ hỗ tương mà TQ phải trợ giúp CSVN là tất yếu, nếu không muốn nói “bắt buộc”. Gần 10.000 binh sĩ nhân dân VN hy sinh, vũ khí súng đạn không thể quý hơn sinh mạng con người, biên giới không còn bị đe doạ, Trung Quốc phải biết ơn nhân dân VN mới đúng với đạo lý của con người, CSVN không thể viện dẫn nhờ đó mà nhân dân VN mới đánh thắng thực dân Pháp dành được độc lập, mang ơn TQ là một sự ngộ nhận.

    Sau thế chiến II từ 1945, xu thế văn minh thời đại, tất cả các “thuộc địa” của thực dân đế quốc trên toàn thế giới đều được trả lại Độc Lập Tự Do mà không cần đến súng đạn xương máu như Việt Nam đã làm – Có nghĩa thời điểm ấy Độc Lập như ánh bình minh nó cứ tự vươn lên mà không cần phải lệ thuộc bất cứ tiếng “gà gáy” nào, điểm lại các quốc gia quanh khu vực và Á Châu, chứng minh hùng hồn cho điều đó.

    “Nhà nước, đảng ta” ngàn lần tri ân cảm tạ Trung Quốc. Cũng thời gian này (1953-1956) nhờ sự anh minh sáng suốt chỉ đạo của cố chủ tịch CSTQ “Mao Xếnh Xáng” mà “Bác và đảng ta” qua CCRĐ đã chọn lựa “được” 172.000 lương dân vô tội, đưa oan hồn xuống âm phủ trước dành sẵn cho “Bác ta” để hôm nay có mà phục dịch Bác cho tươm tất dưới suối vàng.

    Hỗ trợ đánh chiếm miền Nam VN – Nằm trong mưu đồ nhuộm đỏ Đông Nam và Châu Á của quốc tế CS, nói chung, Trung Quốc, nói riêng thì CS Nga và Trung Quốc chi viện quân sự cho CSVN như một “tay sai” đắc lực, lấy máu xương đồng bào làm “đối trọng” như điều kiện đổi lại, để phục vụ cho chủ nghĩa độc tài CS, không phải cho độc lập tự do, dân chủ, ấm no, hạnh phúc của Nhân Dân VN thì sao gọi là ơn nghĩa để bắt cả dân tộc “tri ân” bên cạnh nỗi đau hy sinh cốt nhục tương tàn hơn 3 triệu con người?

    Có vô lý và buồn cười lắm không? Khi “Bác ta và ông Phạm Văn Đồng” cùng có một tư duy “Tri ân” Trung Quốc vì đã hữu hảo cho phép nhà nước CSVN xác nhận quần đảo Hoàng Sa và các vùng biển phụ cận nằm trong lãnh hải của TQ trên công hàm năm 1958?

    Và năm 1974 cũng “tri ân” luôn bằng im lặng như nhớ ơn TQ vì đã chiếm lấy Hoàng Sa mà quản lý luôn chứ không nên để anh em ruột thịt của mình là Quân lực VNCH miền Nam VN làm chủ.

    Năm 1978 – Khơmer đỏ Campuchia, một đứa con lai CS, khát máu diệt chủng do Trung Quốc sinh ra nuôi dưỡng, vượt biên giới Tây Nam vào VN giết hại vô số đồng bào, quân VN phải vượt biên đánh đuổi ngược lại để diệt trừ. Nhà nước và đảng CSVN rất “tri ân nhớ ơn”, nhờ Trung Quốc chi viện súng đạn kịp thời cho Khờmer đỏ mà quân đội NDVN lập được nhiều nghĩa trang “dã chiến” khỏi phải mang thi hài về nước, mà chôn cất tại chỗ trên nước “bạn” gần 25.000 con em binh lính mình xa nhà, chiến đấu với Khờmer đỏ đã nằm xuống.

    Năm 1979 – Nhà nước và đảng CSVN cũng “tri ân và nhớ ơn” Trung Quốc rất nhiều vì nhờ TQ phát động cuộc chiến tranh Biên giới phía Bắc mà CS giảm được “miệng ăn” gần 100.000 binh lính và người dân vô tội đã nằm xuống trên toàn tuyến biên giới, đồng thời cũng “sâu sắc biết ơn” vì nhờ binh lính TQ di chuyển cột mốc biên giới vào sâu trong lãnh thổ nước mình, nhường hàng ngàn km2 cho TQ làm chủ để khỏi tốn người vất vả trông coi.

    Năm 1988 – “Nhà nước đảng ta” chân tình ghi ơn Trung Quốc đã thay mặt QĐ/NDVN cho “giải ngũ” sớm 64 “đồng chí” hải quân nước mình và quản lý giùm bãi đá Colin, Len Đao và Gạc Ma trong quần đảo Trường Sa.

    Và cũng không quên “tri ân" Trung Quốc nhiều năm liền, vẫn tiếp tục như hiện nay, rất nhiệt tình “dạy dỗ” ngư dân Việt Nam phải biết lễ độ tôn trọng chủ quyền của TQ trên toàn vùng biển đông là như thế nào và thu gom không biết bao nhiêu tàu thuyền máy móc ngư cụ của ngư dân VN về đảo Phú Lâm, Hoàng Sa “trông coi” mà đòi tiền “chuộc” nhẹ hều.

    Chắc “nhà nước ta” cũng nhớ ơn TQ vô cùng vì mới nhất ngày 15/7 tin từ Hoàn Cầu thời báo cho hay TQ có kế hoạch xây dựng Sở Công an và trại tạm giam trên đảo Phú Lâm, thuộc Hoàng Sa của VN đang bị Trung Quốc chiếm đóng, (được Đài truyền hình Thâm Quyến ngang nhiên thông báo trong một phóng sự phát hồi cuối tuần). Để giam giữ những người bị TQ bắt trên biển Đông - khỏi nói cũng biết là ngư dân VN rồi.

    Đặc biệt nhà nước và đảng ta “rất biết ơn” Trung Quốc về sự quan tâm đến chủ quyền lãnh thổ, lãnh hải của VN, sợ nước ngoài đến khai thác trái phép, mới đây ngày 23/06/2012 thay mặt “nhà nước ta” TQ gọi thầu quốc tế đến khai thác dầu khí trên 9 lô nằm sâu trong lãnh hải đặc quyền kinh tế 200 hải lý của VN mà Trung Quốc (không biết có nhầm không) nói là của Trung Quốc.

    Và vượt lên trên tầm cao của tất cả sự “tri ân” là “nhà nước và đảng ta” hân hoan phấn khởi vô cùng ghi nhận “ơn nghĩa to lớn” của Trung Quốc khi cho “nhà nước, đảng ta” được phép lấy cái “ngôi sao” duy nhất trên quốc kỳ của CH/XHCN/VN Việt Nam gắn vào cho đủ 6 sao trên quốc kỳ TQ như biểu tượng TQ-VN, thắm tình hữu nghị tương lai sẽ là Độc Lập “hai trong một”, khắp thế giới không ai sáng suốt, hãnh diện sáng tạo bằng.

    Chắc cũng còn nhiều nữa những “Tri Ân” khó nói rất riêng tư giữa hai đảng cộng sản VN và TQ mà vì “yêu nước là yêu CS/XHCN” nên nhân dân VN phải “tri ân” giùm luôn cho “nhà nước đảng ta”.

    Thưa ngài Phó Thủ Tướng – Quả là “ơn nghĩa” vĩ đại, quá lớn lao, để phải đích thân ngài đứng ra chỉ đạo khởi động đền đáp, nhiệt tình, cho sự “tri ân” ấy – Một sự tri ân mà trong tương lai gần hoặc không xa lắm, lịch sử 4000 năm Văn Hiến của dân tộc Việt sẽ ghi chú vào ngày 10/7/2012 tại Thủ Đô Việt Nam một “vĩ nhân” họ Nguyễn tốt nghiệp 3 trường Đại Học tăm tiếng nước ngoài, vinh danh một tiền lệ chưa từng có trong lịch sử Âu Lạc là tôn vinh tri ân “... các cá nhân, tổ chức và địa phương Trung Quốc, xuyên suốt trong 5 năm ” (lời trong diễn văn của ngài). Những người và tổ chức nước ngoài ấy đã cướp đoạt đất đai biển đảo của tiền nhân của Ngài, sát hại hằng trăm ngàn anh hùng liệt sĩ, lương dân vô tội trên chính đất đai cương thổ của dân tộc Việt Nam.

    Và cũng đang mưu đồ cướp đoạt “ngư trường truyền thống” sinh tử, bất khả chia lìa từ ngàn đời của toàn dân ta.

    Tới đây – Thưa Ngài Phó Thủ Tướng – Nếu ngài có đọc, có thể đôi khi Ngài sẽ tự an ủi mình: “Thời thế, thế thời phải thế”.

    Tuy nhiên với sở học hơn người của ngài không khó lắm để ngài nghiệm ra: “Thời thế” là khách quan, “thế thời” là chủ quan – Thời thế thường tạo ra anh hùng, quân tử, thế thời hay sinh sản hèn mọn, tiểu nhân.

    Riêng với nhiều đồng bào chúng ta, họ sẽ nghĩ: Khi mà hiện nay ngoài Biển Đông, Trung Quốc đang “hành hạ” ngư dân đồng bào Việt Nam ta đủ điều thì trong đất liền Ngài chủ trì một cái đại hội “Tri Ân Trung Quốc” nó sẽ y hệt như là: “Đồng chí bạn vàng 4 tốt nó đang vả vào mặt mình đau điếng mà mình thì xoa gò má phấn khởi hoan hô: rất tri ân mày”!


    Hoàng Thanh Trúc
    danlambaovn.blogspot .com

  6. #36
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    Cs cướp của bóc lột dân ta như thế nào

    Huyet-Hoa
    Đặng Tấn Hậu

    Kính Bạn,

    Bạn hỏi tôi có nên đầu tư về VN hay không? Tôi trả lời dứt khoát là “không” nếu bạn không muốn bỏ muối xuống biển vì người đầu tư tại VN chỉ có con đường duy nhất đi từ bị thương đến tử thương mà thôi. Tôi xin phép giúp bạn ôn lại vài thí dụ dưới đây trước khi bạn quyết định có nên đầu tư về VN hay không?.

    • Vào đầu năm 1975, ai cũng biết 850 Đồng VNCH= $1 US và 1,000 Đồng CSVN không bằng 1 xu US, như vậy, 100,000 Đồng CSVN = $1 US = 850 Đồng VNCH hay là 1 Đồng VNCH = 117.65 Đồng CSVN. Giả sử vào đầu năm 1975, lương tháng của bạn là 17,500 Đồng VNCH và tiền dành dụm cả đời của bạn là 1,000,000 Đồng VNCH. Chuyện gì sẽ xảy ra sau ngày 30.4.75?

    CSVN muốn người dân miền nam được nghèo bằng người dân miền bắc, họ cho đổi 500 Đồng VNCH= 1 Đồng CSVN. Tóm lại, lương tháng của bạn sẽ là 35 Đồng CSVN và số tiền dành dụm của bạn (trên lý thuyết) là 2,000 Đồng CSVN. Như vậy, thay vì bạn sẽ nhận 2, 058,875 Đồng CSVN (17,500 VNCH x 117.65) thì CSVN chỉ đưa cho bạn 35 Đồng CSVN tức là họ đã cướp mất của bạn 2,058,840 Đồng CSVN.

    Đó là chưa kể, CSVN chỉ cho mỗi gia đình miền nam được đổi tối đa 200 Đồng CSVN, phần còn lại được cán bộ CSVN chiếu cố bỏ vào hầu bao riêng của họ nên bạn lại bị mất thêm 1,800 Đồng CSVN 2,000 - 200) và cán ngố có thêm 1,800 Đồng mà cả đời của cán ngố cũng không dám mơ tưởng đến.

    Vì thế, chúng ta không lấy làm ngạc nhiên khi thấy đảng viên cộng sản Việt Nam ồ ạt cho con cái xuất ngoại sang Đông Âu nhằm mục đích chuyển ngân lậu tiền cướp từ tiền của người dân miền nam VN vào thập niên 70-80.

    Tóm lại, sự việc đổi tiền sau 75, CSVN bắn một viên đá, họ ăn cướp được 2 cú nhằm “bần cùng hóa” người dân miền nam VN, đó là chưa kể CSVN cho dân quân cán chính miền nam vào nhà tù để những người phụ nữ miền nam là những người đã quen có đời sống nhu mì, họ khó có thể bạo động chống lại hành động ăn cướp của bộ đội và công an cộng sản miền bắc.

    • Nhà cầm quyền CSVN bước thêm một bước nữa là làm cách nào chiếm đoạt tài sản của người dân miền nam như ăn cướp vật dụng buôn bán, vòng vàng hay hột xoàn mà chúng khó chiếm đoạt được vì người dân cất dấu. CSVN mới đưa ra chính sách “đánh tư sản”. Mỗi gia đình miền nam phải kê khai hàng hóa hay tài sản của họ cho nhà cầm quyền CSVN.

    Cán bộ cộng sản có nhiệm vụ tịch thu tài sản của người dân miền nam và ghi vào sổ khai báo chi tiết cho nhà cầm quyền. Thí dụ, cán bộ tịch thu 2 viên hột xoàn thì họ ghi vào sổ là 2 viên đá. Họ bỏ 2 viên đá vào phong bì, rồi cuỗm mất 2 viên kim cương của người dân. Đây là thời kỳ ăn cướp trắng trợn đưa tới nhiều vụ tự tử bởi nhiều gia đình miền nam bị mất của do mồ hôi nước mắt tạo ra.

    • Bọn CSVN còn đi đến chính sách cướp nhà của dân chúng bằng cách bắt người chủ nhà phải đóng thuế trong thời gian “mỹ ngụy” (sic) cầm quyền. Lẽ tất nhiên, không ai có tiền để đóng thuế cho bọn chúng vì mỗi gia đình chỉ có 200 Đồng CSVN thì tiền đâu để đưa cho chúng?, nên CSVN lấy cớ “thiếu thuế” mà tịch thu tài sản của người dân. Lại thêm một vụ ăn cướp khác.

    • Bọn chúng còn bắt các gia đình miền nam lên vùng kinh tế mới (là các nơi khỉ ho cò gáy lúc đó), bỏ nhà cửa ruộng vườn đã khai khẩn để cho bọn chúng vào chiếm đoạt, nên ngày nay, chúng ta không lấy làm lạ các nhà cửa tốt đẹp ở miền nam đều nằm trong tay của cán bộ, đảng viên cộng sản bắc Việt.

    • Bọn cộng sản còn tàn ác hơn nữa, họ cho tổ chức vượt biên “bán chính thức”, nghĩa là nếu “vượt biên” là phạm pháp thì vượt biên "bán chính thức” được coi là “hợp pháp” vì đưa tiền cho bọn chúng để vượt biên. Bọn chúng còn vô cùng độc ác hơn nữa là cho người vượt biên trên những chiếc thuyền nhỏ mong manh, cũ kỷ. Vì thế, chúng ta có trên ½ triệu người đã chết trong lòng biển cả trên đường tìm tự do.

    Bạn có thể lập luận đây là giai đoạn “giao thời”, chính sách có thể thiếu sót và cán bộ không hiểu rõ đường lối của đảng nên có nhiều hành động sai lầm, nhưng năm mười năm sau thì nhà cầm quyền CSVN sẽ điều chỉnh lại để điều hành những gì có lợi ích cho đất nước và dân tộc VN.

    Tôi “tạm” đồng ý với lập luận của bạn, nhưng bạn đã thấy những gì sau 5 năm hay 10 năm thống nhất đất nước? Vật giá leo thang hơn 1000 lần trong 10 năm (từ 75 đến 84/85), nghĩa là nếu bạn mua một ổ bánh mì với giá 1 Đồng CSVN vào năm 75 thì vào thời điểm 85, bạn phải có 1,000 Đồng CSVN mới mua được 1 ổ bánh mì.

    • Tại sao có sự lạm phát này? Có nhiều lý do mà tôi tạm đưa ra 2 trường hợp:

    Thứ nhất, chính sách kinh tế tập trung của CSVN thất bại, không ai làm việc, cán bộ lấy tiền bỏ túi đưa đến khan hiếm thực phẩm nên vật giá gia tăng.

    Thứ hai, CSVN cho in thêm tiền để “cướp tiền” của dân một cách gián tiếp. Thí dụ, 1 Đồng mua được 1 ổ bánh mì, nếu in thêm số tiền lưu hành gấp đôi thì 2 Đồng mới mua được 1 ổ bánh mì. Đây cũng là hình thức ăn cướp tiền của bạn do đồng tiền mất giá.

    • Trở lại thí dụ lạm phát trên, bạn làm cách nào có tiền từ 1 Đồng CSVN thời 75 lên đến 1,000 CSVN thời 85? bạn chỉ còn cách cầu cứu đến thân nhân của bạn (đã may mắn tới bờ tự do) gời tiền về cho bạn qua ngã cán bộ CSVN đã cướp tiền của bạn vào thập niên 70-80, nghĩa là CSVN không những cướp tiền của bạn ở VN, chúng còn rượt bạn đến tận hải ngoại để bắt bạn tiếp tục nuôi dưỡng bọn họ.

    • CSVN còn tổ chức đổi tiền nhiều lần, thí dụ vào năm 84-85 với chỉ số 10 Đồng CSVN (75) = 1 Đồng CSVN (85) tức là bạn lại bị bọn cộng sản cướp mất tài sản gấp 10 lần. Người dân trong nước vẫn sống được vì người Việt hải ngoại là con bò sữa nuôi bọn chúng lên đến 10 tỷ mỹ kim năm 2011.

    • Quả thật! Túi tham CSVN không đáy, chúng còn bày ra chính sách “xóa đói giảm nghèo” bằng cách “xuất cảng” thanh niên và thiếu nữ VN ra nước ngoài để làm nô lệ tình dục và nô lệ lao động. Người dân “nô lệ” có lên tiếng ở nước ngoài thì nhân viên tòa đại sứ CSVN mà đa số là tình báo chuyên nghiệp có nhiệm vụ làm ăn với “ma cô” tư bản ngoại quốc lại đe dọa và bịt miệng người dân nô lệ VN ở nước ngoài.

    • Đó là chưa kể bạn đầu tư, buôn bán làm ăn trong nước, khi công việc khấm khá thì bọn chúng kéo nhau san bằng cửa tiệm của bạn với lý do “đất của chính phủ”, nhà cầm quyền cần xử dụng đất của bạn để cho công tác chung. Thế là tiêu ma đời làm ăn của bạn, ngoại trừ bạn tiêu lòn chia của cho bọn công an “thân người, tâm dã thú”.

    • Còn những người đã bị đưa lên vùng kinh tế mới để khai khẩn đất hoang trong thập niên 70-80 ra sao? CSVN lấy lại đất (vì đất đai theo Điều 17 Hiến Pháp thuộc “sở hữu toàn dân” tức là thuộc nhà nước!) đã được những người này khai khẩn hàng mấy chục năm, để cho ngoại quốc mướn hay bán lại cho các hãng xưởng để kiếm lời. Đó là chính sách ăn cướp của chế độ “định hướng xã hội chủ nghĩa” vì không có chuyện sở hữu đất đai tư nhân dưới chế độ cộng sản.

    Có một số người lẩm cẩm lập luận cán bộ già CSVN hết thuốc chữa nên chúng ta cần đào tạo giới trẻ VN có kiến thức, biết đâu là phải, đâu là trái, biết tự trọng và yêu chuộng tự do dân chủ. Lúc đó, chúng ta hy vọng đất nước VN sẽ khá hơn. Do đó, một số người kêu gọi mang tiền về VN để xây trường học v.v.

    • Thực chất như thế nào? ngày khánh thành trường học do tiền của đóng góp từ người Việt hải ngoại, CSVN cho treo băng đơ ron (banner) to lớn “cảm ơn bác Hồ và đảng CSVN” và hình Hồ tặc treo lủng lẳng trước cổng trường. Chương trình học cho trẻ em nhắm vào mục đích nhồi sọ về chủ nghĩa Mác Lê. Đa số trẻ em lớn lên trở thành một ông trí thức “thơ ơ trước quốc nạn” và “trước sự đau khổ của người dân”. Các em trở thành công cụ của nhóm “ thái tử Đảng”. Thí dụ,

    Con trai, con gái của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là một trong những người trí thức có du học ở hải ngoại mà ai cũng biết là người của “thái tử Đảng” thuộc dòng họ cha truyền con nối để cầm quyền. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cho con gái Nguyễn Thanh Phượng độc quyền 4 thị trường lớn tại VN gồm có ngân hàng, chứng khoán, bất động sản và đầu tư tài chánh.

    Thử tìm hiểu về “chứng khoán”, sự buôn bán chứng khoán có công bằng khi nào không có độc quyền, giá mua bán lên xuống tùy theo lời lỗ của hãng v.v. Đằng này, sự trao đổi mua bán mỗi ngày của thị trường chứng khoán VN không bằng 1/10 tiền vốn của con gái NTD nên cô ta có đầy đủ phương tiện để khống chế thị trường và khuynh đảo giá bán cổ phần lên xuống tùy theo ý muốn của y thị.

    • Năm 2012, CSVN còn chơi một cú độc đáo là cấm tư nhân buôn bán vàng, không được dùng vàng làm thế chấp và trao đổi, vì tư nhân không tin tưởng vào đồng tiền CSVN với nạn lạm phát gia tăng kinh khủng trong nước. Bất cứ ai xử dụng vàng “không có dấu ấn” của nhà nước thì kể như bất hợp pháp. Đây là cú ăn cướp vàng của dân tại VN của nhà nước CS vô tiền khoáng hậu, không có trong lịch sử thế giới, do CSVN chế ra (đồng bào ở VN hãy coi chừng, tin VC là chết! Hãy cất giữ vàng đó chứ đừng lòi ra cho VC ăn cướp, khi CS sụp đổ hoặc có biến cố như ở Miến Điện thì vàng lại có giá trị, bạn lại được trao đổi mua bán như thường!).

    “Vàng là vàng”. Nếu bạn có vàng (dù có đóng dấu hay không có đóng dấu), bạn vẫn có thể trao đổi, mua bán ở nước ngoài một cách hợp pháp 100%, nhưng vàng không được trao đổi trong nước VN vì luật rừng, luật ăn cướp tài sản của CSVN.

    Cộng sản VN chỉ cần cho người (cán bộ) mua vàng “bất hợp pháp” (không có dấu ấn) của bạn với giá rẻ mạt (nếu bạn mất bình tỉnh bán cho chúng), rồi chúng lại đốt vàng của bạn để làm thành vàng khối, cho đóng con dấu lên trên vàng là bọn chúng có thể lời to và làm giàu trên “vàng bạc” dành dụm của người dân từ ngày “thống nhất” (sic) đến ngày hôm nay.

    Muốn biết tình hình làm ăn ở VN như thế nào, chúng ta chỉ cần nhìn những gì xảy ra tại Trung Cộng vì đảng viên CSVN là tay chân, bộ hạ của đảng viên TC. Ai cũng biết TC có 2 phe gồm có phe “giáo điều” (Mao Trạch Đông) và phe “đổi mới” (Đặng Tiểu Bình), nhưng cả hai đều có cùng mục đích chung là “ăn cướp tiền” của dân để duy trì đời sống “vương giả”, cha truyền con nối (ngày nay gọi là “thái tử Đảng”).

    Đại diện cho phe “đổi mới” là Tập Cận Bình, ông này vừa mới tới VN mà chúng ta còn nhớ đảng CSVN cho in thêm 1 ngôi sao vàng vào lá cờ TC để cho thế giới biết VN là 1 thủ phủ của TC. Con của Tập Cận Bình là Tập Minh Trạch đang du học tại đại học Harvard Hoa Kỳ. Phe “đổi mới” nổi tiếng về tham nhũng và cướp đất của dân oan với chính sách “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” tức là tư bản bóc lột và cộng sản độc tài cướp đất.

    Người đứng đầu của phe giáo điều là Bạc Hy Lai (Bo Xilai) và vợ là luật sư Cốc Khai Lai (Gu Kailai). Mấy tháng trước, phe giáo điều đang thắng thế tại Trùng Khánh nên ông Bạc đã cho bắt hàng ngàn viên chức của phe “đổi mới” về tội tham nhũng. Bất ngờ, viên tướng công an tình báo, cánh tay mặt của Bạc-Cốc, là ông Vương Lập Quân chạy trốn vào tòa đại sứ HK và tố cáo bà Cốc đã giết chết nhà tỷ phú người Anh là ông Neil Heywood vào ngày 15.11.2011 (1).

    Hai vợ chồng Bạc-Cốc có đứa con trai tên là Bạc Qua Qua cũng đang du học tại trường đại học Harvard Hoa Kỳ (2) y như con trai của Tập Cận Bình. Hiện nay, vợ chồng Bạc-Cốc đang bị phe “đổi mới” bắt, chồng bị cách chức (Ủy viên BCT, Bí Thư Trùng Khánh) và bị tố cáo về tội tham nhũng, đặc biệt các tay chân bộ hạ của Bạc Cốc đang bị thanh trừng như nhà tỷ phú Xu Ming, chủ tịch tập đoàn Dalian Shide Group.

    Tưởng cần nhắc lại, Mao Trạch Đông có một số tay chân, bộ hạ thân tín khi ông còn sống là Bạc Nhất Ba, cha của Bạc Hy Lai và Tập Trọng Huân, cha của Tập Cận Bình. Cả hai đều được nhiều người thân tín trong “hoàng tộc” (đảng cộng sản) ủng hộ. Hiện nay, mặc dù phe “giáo điều” có vẻ dưới cơ của phe “đổi mới”, nhưng tình hình tương lai chưa biết ra sao? Vì phe giáo điều Mao Trạch Đông không dễ gì để bị tiêu diệt.

    Sự kiện trên cho chúng ta thấy dù “giáo điều” (cộng sản thuần túy như Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh) hay đổi mới như Đặng Tiểu Bình cũng đều tham nhũng, gia đình trị, độc tài, “chuyên trị” (3) ăn cướp của dân.

    Trở lại đất nước VN, CSVN cũng không tránh khỏi tình trạng phân hóa, tham nhũng vì họ cũng có 2 phe giáo điều và đổi mới. Cả hai phe ăn chia cũng không đồng đều và đấu đá lẫn nhau, nhưng chắc chắn, cả hai đều không theo con đường tự do dân chủ vì quyền lợi cá nhân và độc đảng cộng sản.

    Các đứa con của các đảng viên như con gái, con trai của thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng cũng sẽ bắt chước TC để cướp nhà, cướp của người dân. Thí dụ, xin mời coi youtube dưới đây: http://www.youtube.com/watch?v=MqPXs...ture=endscreen .

    Chuyện Tiên Lãng được báo chí đề cập đến vì sự việc chiếm đất không do con gái của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng chủ động. Còn vụ Văn Giang, báo chí trong nước không dám nói đến vì con gái của Nguyễn Tấn Dũng là chủ của hãng Ecopark. Cô ta đã ra lệnh cho đám côn đồ đem xe ủi đất san bằng nhà cửa, đất cát của dân và cho công an bộ đội bắn đạn khói vào dân chúng Văn Giang.

    Tóm lại, đầu tư buôn bán là chấp nhận may rủi, nhưng nếu con đường đầu tư có 100% rủi thì chỉ có người đại ngu mới đầu tư vì CSVN không tham nhũng thì cũng đổi tiền, không đổi tiền thì cũng đổi vàng, không đổi vàng thì cũng “cướp đất”, không cướp đất thì cũng in thêm tiền phá giá v.v. để cha con CSVN tiếp tục ăn cướp của dân chúng VN.

    CSVN đã dám bán nước thì chuyện gì chúng cũng dám làm, miễn là có lợi cho đảng và gia đình của bọn chúng. Người Việt hải ngoại có câu “tưng bừng về VN” để ám chỉ bọn lấy lòng VC như Trần Trường, nhưng sau đó phần lớn bọn này đã “âm thầm” đi vô nhà thương điên hay trở ra hải ngoại vì quá xấu hổ (như vụ Trần Trường táng gia bại sản, bị người Việt hải ngoại chửi cho ê chề không dám ra đường, vì ngu, nghe lời VC, bán nhà đem tiền về VN đầu tư, sau tiêu tùng khốn khổ ra lại hải ngoại, ai cũng cười cho thúi đầu! Bây giờ nghe nói vất va vất vưởng như con chó chết!).

    Đầu tư hay không đầu tư tùy theo quyết định của bạn! Bạn có bị CSVN lường gạt thì đừng có than trời trách đất tại sao già đầu mà còn ngu! Bạn hãy coi link về vụ Trần Trường bán nhà cửa đem tiền về VN đầu tư, kết quả như thế nào? http://www.youtube.com/watch?v=93v0XlGqECE.

    Viết ít, mong bạn hiểu nhiều. Chúc bạn buôn may bán đắt trong sự khôn ngoan.

    Kính,

    1.5.2012

    Ghi Chú :

    1. Ông Neil Heywood là người Anh sinh sống tại TC trên 10 năm. Ông Heywood là tay chân thân tín của vợ chồng Bạc-Cốc. Ông giúp cho hai người này chuyển ngân lậu ra nước ngoài đến bạc tỷ mỹ kim vào trương mục của hãng do đứa con trai là Bạc Qua Qua đứng tên làm chủ hãng Guagua Technology. Ô. Heywood còn là nhân viên tình báo Anh Quốc nằm dưới hình thức cố vấn cho hãng Hakluyt.

    2. Các đại học lớn Anh Quốc và HK thường thâu nhận 2 loại sinh viên: nhóm “con ông cháu cha” (cocc) học dở, thường trốn học, tiêu xài xa xí như con của Bạc Hy Lai và nhóm sinh viên nghèo học rất giỏi.

    3. “Chuyện trị” có nghĩa là “chuyên môn” như “chuyện trị phở” được hiểu là chuyên môn nấu phở.

  7. #37
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    Thế giới độc tài còn lại đang rung rinh

    Nguyễn Nhơn (Danlambao) -


    Vừa rồi, báo chí đưa tin, Trung cộng đang lo sợ một cuộc đảo chánh. Mới đây, có tin, độc tài Assad, xứ Syria đang bị quản thúc tại tư dinh cùng với gia đình. Tin dù đúng, dù sai, tình trạng độc tài Ác-Sát lâm nguy là “hiện thực.” Độc tài Ủn Ỉn Cao Ly phơ luôn Nguyên soái Tổng tham mưu trưởng, trừ khử một công thần, trùm quân đội để củng cố quyền bính. An Nam xã nghĩa, ba Dũng, tư Sang đang đấu đá gay cấn. Xem chừng thế giới độc tài các kiểu đang lộn tùng phèo, chợt nhớ câu Sấm Trạng Trình: “Mèo kêu rợn tiếng, quỹ ma tơi bời”.

    Tại sao năm nay là năm Rồng mà còn nói chuyện năm Mèo? Là tại vì Hoa Lài Tunisia, Ai Cập, Lybia thì đã qua, độc tài Ác-Sát, Syria còn đang tiếp diễn, trong khi ba xứ độc tài tập thể Á Châu, Rồng đỏ Tàu, xã nghĩa ta và củ sâm đỏ Cao ly mới bắt đầu chịu ảnh hưởng năm Mèo đi vào con đường lộn tùng phèo.

    Theo tập tục phe cộng sản Tàu, Ta, hễ muốn xem diễn biến Xã nghĩa An nam thì nhìn cho kỹ biến chuyển nơi anh cả Tàu đỏ đề từ hình ảnh Tàu phóng chiếu sang An Nam đỏ ta.

    Bây giờ kể chuyện con Rồng đỏ nhào lộn trước. Chuyện bắt đầu như trong bài viết “Khi Bạc ông, Bạc bà cùng ngả ngựa,” tác giả Nguyễn Xuân Nghĩa diễn giải kịch bản siêu Macbeth Tàu lãng mạn như vầy:

    “Thế rồi một buổi chiều.

    Hôm mùng sáu Tháng Hai, trùm công an là Vương Lập Quân bỗng dưng giả dạng thường dân, đi xe mang số ẩn tế, từ Trùng Khánh qua thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên vào thẳng tòa Tổng lãnh sự Mỹ ở Thành Đô. Một ngày sau ông mới trở ra và được công an dàn chào ở ngoài rồi đưa đi mất biến. Chính thức là được "an dưỡng" tại Bắc Kinh vì lao lực. Thực tế là bị điều tra.

    Nội vụ đổ bể vì có tin là Vương Lập Quân vào sứ quán Mỹ xin tỵ nạn, đem theo nhiều hồ sơ mật liên quan đến chuyện tham ô và tội ác của thượng cấp cùng gia đình.”

    Đây là màn khởi đầu tuy hấp dẫn mà chưa lâm ly. Màn hai mới thật là kịch tính theo kiểu âm hiểm Thái hậu Từ Hi:

    Một ngày đẹp trời, phu nhân Hy Lai, mỹ danh Cốc Khái Lai, triệu hồi “quản gia” người Anh Neil Heywood mà cũng có lẽ là người “nâng tay, bóp chân” cho chủ nhân về một khách sạn Trùng Khánh diện kiến. Trong bửa rượu tẩy trần, ông người Anh đang mạnh cùi cụi, mới “lỳ một lam” nhỏ xíu, bỗng lăn đùng ra chết. Xác không cần pháp y giảo nghiệm mà lập tức hỏa thiêu.

    Chuyện tưởng chừng như nhỏ xíu, một mạng người nơi xứ xã hội đen Trùng Khánh, trùng trùng thanh toán thì có ra gì. Khốn nỗi đây là công dân Anh, lại thêm các “Vua Bắc Kinh” nhân dịp, nhắm bà vợ Khái Lai nhằm triệt ông chồng Hy Lai. Triệt Hy Lai trong chức vụ Bí thư Trùng Khánh là phụ. Nhằm vào bè đảng “Tân Tả” theo khuynh hướng “Mao ít” do Bạc Hy Lai cầm đầu mới là chính. Bởi vì, nếu không kịp thời triệt hạ nó thì... Nó tái diễn “Đại Cách Mạng Văn Hóa” lần thứ hai thì tan hoang tất cả!

    Cho nên mới có tin về Quân đội đảo chánh lần thứ nhứt, nguyên do theo tác giả Nguyễn Xuân Nghĩa thì từ đây:

    “Ngay sau khi Bạc Hy Lai mất chức Bí thư Trùng Khánh đã có tin đồn là họ Bạc đã tính cùng với Chu Vĩnh Khang, Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị, nhân vật thứ chín trong đảng và là Trưởng ban Chính pháp Trung ương, tiến hành đảo chánh. Ban Chính pháp Trung ương thực tế chỉ huy hai bộ phận là nội vụ (Bộ Công an) và an ninh tình báo (Bộ Quốc an hay An toàn Quốc gia). Chu Vĩnh Khang là người đến lúc cuối vào Tháng Ba, duy nhất trong đám "thất hiền", vẫn tìm cách cứu lấy sự nghiệp Bí thư Trùng Khánh của Bạc Hy Lai. Họ Chu sẽ ra đi sau Đại hội 18 và có lẽ chuẩn bị cho họ Bạc sẽ kế nhiệm trong vai trò trùm cớm và trưởng lưới tình báo trung ương.

    Nếu hai họ Chu và Bạc lại cùng một số tướng lãnh tính chuyện "quốc sự" ngay trước Đại hội 18 thì quả là nghiêm trọng.”

    Cho nên, Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo mới ra tay. Hậu quả là: Bạc bà xộ khám chờ ngày ra tòa về tội sát nhân. Bạc ông Hy Lai thê thảm hơn, bị truy tố tới 7 trọng tội, trong đó có trọng tội tư thông địch quốc, đứt đầu như bỡn. Đệ cửu vương Chu Vĩnh Khang bị quản thúc chờ điều tra!

    Như vậy là vở kịch Macbeth Tàu, “Bạc ông, Bạc Bà cùng ngã ngựa” tới đây là hạ màn!

    Đó là chuyện nội bộ trong triều đình Trung Nam Hải. Bây giờ là chuyện ngoài dân. Học giả Gordon Chang, tác giả quyển sách nổi tiếng “The Coming Collapse of China” xác quyết rằng: Trung cộng chắc chắn sẽ sụp đổ trong năm 2012. Nguyên do là như sau:

    “Do đó, chúng ta sẽ chứng kiến sự sụp đổ hoặc, khả dĩ hơn, đà trượt dốc trong nhiều thập niên theo kiểu Nhật. Dù kịch bản nào xảy ra đi nữa, những khó khăn kinh tế đang xảy ra ngay đúng lúc xã hội Trung Quốc đang trở nên vô cùng bất mãn. Những vụ phản kháng không những tăng vọt – theo một thống kê, năm ngoái có 280.000 ”biến cố quần chúng” - mà còn ngày càng bạo lực như làn sóng gần đây của những cuộc nổi dậy, khởi nghĩa, bạo loạn và vụ đánh bom cho thấy. Đảng Cộng sản do không thể hòa giải sự bất mãn xã hội nên đã chọn cách tăng cường trấn áp đến mức chưa từng thấy trong hai chục năm qua. Ví dụ, nhà cầm quyền đã phủ kín các thành phố và làng xã khắp nước bằng công an và binh lính có vũ trang, và tăng cường theo dõi hầu như mọi hình thức thông tin liên lạc và các phương tiện truyền thông. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi “kiểm soát” và ”hạn chế” được bình chọn là những từ phổ biến nhất của năm 2011 trong các cuộc khảo sát trên mạng.

    Phương pháp cứng rắn đó tính đến nay đã giữ an toàn cho chế độ, nhưng sự ổn định do phương pháp đó tạo ra chỉ có thể tồn tại ngắn hạn trong xã hội ngày càng hiện đại hóa của Trung Quốc, trong đó hầu hết người dân dường như tin rằng nhà nước độc đảng không còn phù hợp. Chế độ đó rõ ràng đã thua trận chiến tư tưởng.

    Ngày nay, biến đổi xã hội ở Trung Quốc đang tăng tốc. Vấn đề đối với đảng cầm quyền của nước này là mặc dù người Trung Quốc thường không có ý định cách mạng, những hành động đảo lộn xã hội của họ có thể có những tác động mang tính cách mạng bởi vì chúng diễn ra vào thời điểm hết sức nhạy cảm. Tóm lại, Trung Quốc hiện nay quá năng động và đầy biến động đến nỗi giới lãnh đạo của Đảng Cộng sản không thể tiếp tục bám víu. Trong năm đến, ở một nơi nào đó, bất kể là một làng nhỏ hay thành phố lớn, sẽ có một biến cố vượt khỏi tầm kiểm soát và lan nhanh. Vì người dân trên khắp đất nước này có cùng suy nghĩ, ta chẳng nên ngạc nhiên khi họ sẽ hành động giống nhau. Ta đã từng thấy người dân Trung Quốc đồng tâm nhất trí hành động: Vào tháng 6/1989, khá lâu trước khi xuất hiện mạng xã hội, đã có các vụ biểu tình phản kháng ở khoảng 370 thành phố trên khắp Trung Quốc, mà không có ai đứng đầu trên toàn quốc cả.

    Hiện tượng này đã lan nhanh khắp Bắc Phi và Trung Đông trong năm nay, cho ta thấy rằng tự thân bản chất của thay đổi chính trị trên khắp thế giới đang biến chuyển, gây mất ổn định ngay cả những chính quyền độc tài có vẻ vững chắc nhất. Trung Quốc không thể nào tránh khỏi làn sóng “dân nổi can qua” này, như ta thấy qua cách Bắc Kinh phản ứng quá mức đối với những cuộc biểu tình có tên gọi “Hoa Nhài” hồi mùa xuân năm nay. Đảng Cộng sản Trung Quốc từng là người thụ hưởng những xu thế toàn cầu, nay lại là nạn nhân của những xu thế đó.

    Vậy liệu Trung Quốc có sụp đổ không? Các chính quyền yếu kém có thể tại vị lâu dài. Giới chính trị học, vốn thích lý giải điều không thể giải thích được, cho rằng cần phải hội đủ nhiều yếu tố mới dẫn đến sụp đổ chế độ, và Trung Quốc hiện đang thiếu hai yếu tố quan trọng nhất: một chính quyền bị chia rẽ và một lực lượng đối lập mạnh.

    Vào lúc mà những thách thức hệ trọng đang tăng chồng tăng chất, Đảng Cộng sản Trung Quốc sắp bắt đầu sự chuyển giao [thế hệ] chính trị trong nhiều năm, do đó thiếu chuẩn bị kỹ càng cho những vấn đề mà Đảng phải đương đầu. Hiện đã có những phân hóa rõ rệt trong hàng ngũ chóp bu của Đảng, và phản ứng chậm chạp của giới lãnh đạo trong những tháng gần đây (khác hẳn phản ứng nhanh như chớp hồi năm 2008 đối với những khó khăn kinh tế ở nước ngoài) cho thấy tiến trình ra quyết định ở Bắc Kinh đang rệu rã. Vậy ta có thể khẳng định yếu tố thứ nhất: chính quyền bị chia rẽ.

    Còn về chuyện có một lực lượng đối lập, Liên Xô suy tàn mà đâu cần có đối lập gì cho cam. Trong thời đại biến động hơn nhiều của chúng ta, chính quyền Trung Quốc có thể tan rã giống như những chế độ chuyên quyền ở Tunisia và Ai Cập. Như ta thấy rõ qua “cuộc nổi dậy công khai” ở làng Ô Khảm (Wukan, 烏坎) thuộc tỉnh Quảng Đông trong tháng 12 này, người dân có thể nhanh chóng tự tổ chức – như họ từng làm quá nhiều lần kể từ cuối thập niên 1980. Dù sao đi nữa, nay đâu còn cần đến một cỗ máy vận hành trơn tru để đánh sập một chế độ trong thời đại cách mạng không có lãnh tụ này.

    Mới đây thôi, mọi thứ quá thuận lợi cho giới quan lại ở Bắc Kinh. Nay, thuận chẳng còn, lợi cũng không. Đúng là tôi đã tiên đoán sai. Thay vì năm 2011, Đảng Cộng sản Trung Quốc hùng mạnh sẽ sụp đổ vào năm 2012. Cược gì tôi cũng cược.”

    Trên đây là hình ảnh trong triều, ngoài nội của anh cả đỏ. Bây giờ phóng chiếu sang chú nhỏ xã nghĩa ta.

    Trước hết là cuộc đấu đá trong nội bộ Bầy Cá Tra Ao Ba Đình 14 con tra già. Tư Sang, tục gọi Sang sâu, tiếng là Chủ tịt nước mà vô quyền, chỉ ngồi làm cảnh, gia tài ki củm chỉ nuôi có mỗi con chim Hoàng Yến. Kì cục mãi mới bợ được chim Yến dzô cái lồng Cuốc Hụi, cái Quốc hội làm cảnh cho đảng ta sai khiến. Vậy mà phe ba Dũng cũng chẳng để yên. Chúng đành đoạn tống cổ ra mà còn sỉ nhục, đưa ra trước quốc hội biểu quyết bãi nhiệm chớ chẳng cho tự ý từ nhiệm!

    Sang sâu ức lòng, cấu kết với Trọng Bí lú chơi lại. Đầu tiên là bắt thằng Tổng Giám Đốc Vinashin, tay chân thân tín của ba Dũng, đưa ra tòa cho xộ khám 20 năm. Rấn lên chút nữa, truất luôn chức “vua bài trừ tham nhũng” của vua tham nhũng ba Dê đưa về cho Bộ Chánh trị cá tra nắm giữ. Cú dứt điểm là truy nã Dương Chí Dũng, Tổng Giám đốc Hàng hải Vinaline về tội mua tàu phế thải về cho chìm, lấy tiền chia cho “ai đó”. Cho nên ai đó mới ra lịnh cho công an lờ đi, để cho chú Dũng nhỏ dong tuốt, bợ theo túi đô la cũng bộn. Lại còn đe nẹt sao đó mà công chúa Thanh Phượng phải từ chức Tổng Đại diện Pháp lý của hệ thống ngân hàng Bản Việt. Đã vậy thì chớ, phò mã Bảo Hoàng thấy nguy cũng ca bài sanoyara, chia tay công chúa Thanh Phượng cho được an toàn!

    Đó là hồi một tuồng đấu đá nơi triều nội Ba Đình chờ hồi hai tiếp diễn.

    Bây giờ là thảm cảnh dân tình ngoài nội. Trước nói về việc nông dân bị cào nhà, cướp đất kêu là “cưỡng chế.” Sự thể đã diễn ra từ nhiều năm nay. Trong Saigon thì dân oan mất đất, mất nhà lê la, vất vưởng nơi các vườn bông. Ngoài Hà Nội thì trụ nơi vườn hoa Quảng Xương. Nay thì tràn ra tới Ô Cầu Giấy!

    Đấu năm nay, bỗng xảy ra “sự cố.” Kỹ sư Đoàn Văn Vươn và em Đoàn Văn Quý và cả hai gia đình đổ mồ hôi, sôi nước mắt, kể cả mạng sống của đứa con gái nhỏ để tạo nên khu ao đầm nuôi trồng thủy sản ở Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng. Đùng một cái có lịnh trên thiên tào Tiên Lãng cưỡng chế. Quá ức lòng, mấy anh em mới tự chế mìn gas và dùng súng hoa cải kháng cự.

    Tiếng bom, tiếng súng Đoàn Văn Vươn gây thức tỉnh cho phong trào nông dân kháng cự cường quyền cào nhà, cướp đất cho đến ngày nay. Rối đây, sự kiện nầy sẽ đi vào Thanh sử Việt.

    Sự kiện cưỡng chế Văn Giang còn bi tráng hơn! Lần đầu tiên, sau tiếng súng Đoàn Văn Vươn, nông dân Văn Giang bị cưỡng chế cướp ruộng đất tổ chức phòng ngự, chống cường quyền, có cụ bà “chống tham nhũng tư” Lê Hiền Đức làm quan sát viên. Đất Văn Giang xưa là nơi Hai Bà Trưng khao quân trước khi tiến đánh Luy Lâu giặc Tàu, là một nhánh sông dẫn vào bãi cọc Bạch Đằng Giang lừng danh lịch sử. Dù bạo quyền tập trung binh lực như rừng đàn áp dã man, cuộc phòng thủ thụ động dù thất cơ thua thiệt vẫn là tấm gương sáng về tinh thần đứng lên chống cường quyền, bạo ngược lưu lại cho công cuộc tranh đấu giữ đất, giữ nhà trong những ngày sắp tới.

    Vụ Bản, Nam Định là một thảm cảnh đáng ghi nhớ, khi bạo quyền thẳng tay đàn áp đồng bào không thương tiếc. Cụ bà 70 tuổi bị bọn ưng khuyển đánh bể đầu, vất bên vệ đường. Một thanh niên bị đập cho gãy cẳng. Khăn tang trắng nhuộm máu đào của người nông dân rơi vãi khắp cánh đồng Vụ Bản!

    Vụ cưỡng chế Cái Răng, Cần Thơ mới thật là thê thiết. Cũng giống như Đoàn Văn Vươn, cả nhà chị Phạm Thị Lài trần thân khai phá mảnh đất hoang cất nhà, lập vườn, sinh sống từ mười mấy năm nay. Bị thu hồi, thưa kiện chẳng ai giải quyết. Ngày bọn ôn thần đem xe ủi tới xúc nhà cửa, ruộng vườn, hai mẹ con Thị Lài, Nguyên Thủy đành khuất thân dùng vũ khí nguyên thủy của cha mẹ khi mới sinh ra đời: Khỏa thân chống lại loài lang sói, bạo ngược. Tấm thân tuyết sạch, giá trong cha sanh mẹ đẻ đành hy sinh để làm nhục lũ cường quyền, coi thân mình như đã chết!

    Một hình thức cướp đất khác: Đó là cướp chợ của bà con tiểu thương đem bán cho tư bản đỏ lập thương xá. Từ trong Nam ra tới ngoài Bắc, lác đác những vụ tiểu thương biểu tình chống cường quyền cướp chợ vẫn thường xảy ra như các vụ Chợ Tân Hiệp, Biên Hòa, Bĩm Sơn, Thanh Hóa, Cầu Giấy, Hà Nội...

    Về phía công nhân, chỉ nội trong năm ngoái, chính miệng “mặt đồ” tể ba Dũng xác nhận có trên 900 vụ đình công trên toàn quốc và ra lịnh cho bộ sậu năm nay phải ra sức giảm bớt. Nhưng thực tế trái lại, với tình trạng kinh tế suy sụp, hàng vạn công ty, xí nghiệp ào ạt đóng cửa, công nhân thất nghiệp tràn lan. Chỉ lấy một cuộc đình công kéo dài cả tuần lễ của 8,000 công nhân xưởng đóng giày của người Đài Loan ở Thanh Hóa làm tiêu biểu. Công nhân thất nghiệp cộng với thanh niên ra trường không kiếm được việc làm ngày càng nhiều, rồi đây vấn đề công nhân sẽ trở thành biến động xã hội giống như phong trào dân oan bị cào nhà, cướp đất.

    Trong hiện tại, vấn đề nóng bỏng là phong trào thị dân các thành phố lớn Hà Nội, Saigon, Huế, Vinh biểu tình yêu nước chống Tàu xâm lăng. Đây là công cuộc tiếp nối của 11 cuộc biểu tình lịch sử khởi phát từ ngày 5 tháng 6 năm 2011. Dù bạo quyền đàn áp thô bạo lẽ nào, phong trào yêu nước nầy cũng vô phương dập tắt. Dù khi chìm, khi nỗi, phong trào tranh đấu nầy là trái bom nỗ chậm. Khi thời cơ đến, một tia lửa kích phát là bùng nổ, mở đường cho các lực lượng công- nông-thanh niên-sinh viên, đồng bào các giới vùng lên xóa bỏ gông xiềng, áp bức cs.

    Trước thái độ “Hèn với giặc, Ác với dân” ngày càng ù lì, ngoan cố của tà quyền cs, gần đây dấy lên dư luận: Ngày nào giặc Tàu ra mặt xâm lăng mà ngụy quyền cs cúi đầu hàng phục thì chính quân đội nỗi loạn, lật đổ bạo quyền cs chớ không phải ai khác!

    Nói tóm lại, các đặc điểm tranh giành quyền lực trong triều nội, biến động ngoài xã hội, kể cả tin đồn đảo chánh bên Tàu đỏ, xã nghĩa An nam ta đều hội đủ.

    “RỒNG BAY NĂM VẼ SÁNG NGỜI”

    Trong bài viết mới đây, tác giả Nguyễn Quang Duy đặt câu hỏi nhức nhối như vầy:

    “Nhìn sang phía những tổ chức đấu tranh chính trị, câu hỏi được đặt lại là họ có chịu chấp nhận cách mạng thay đổi để thoát khỏi tình trạng bế tắc để đưa đất nước đi lên hay không???”

    Tôi dõng dạc đáp lời: Nếu “Họ” chịu can đảm dấn thân chiến đấu (Tôi dùng chữ “chiến đấu” vì quan niệm rằng tranh đấu cách mạng đối đầu với cs cũng nguy hiểm ngang bằng chiến đấu bằng súng đạn), Công cuộc Cách Mạng Dân tộc vì Dân sinh-Dân chủ sẽ tiến hành nhanh hơn. Còn như “họ” cứ khư khư chạy quanh với các trò chơi cải cách, đổi mới... thời “họ” sẽ bị quần chúng vượt qua và tự tiến hành cách mạng “không cần “lãnh tụ” hay “đảng phái đối lập” như nhận định của học giả G. Chang kể trên.

    Để kết thúc, xin nêu lên một hình ảnh đơn sơ minh họa: Một đoàn người đông đảo, rồng rắn vượt đèo cao. Bỗng một tảng đá to nằm ngăn đường, bít lối. Những người giỏi giang đi trước, bước tới rờ rẫm, lay thử, thấy nó nặng quá, thất vọng chỉ biết ngồi than thở. Nếu “họ” khôn ngoan và chí tình, họ phải lập tức quay lại hô hào mọi người cùng xúm lại xô lật tảng đá xuống vực, lấy đường đi tới. Còn như “họ” vẫn lánh nặng tìm nhẹ thời đám đông sẽ vượt qua tự hành động.

    Bởi vì đám đông là người Việt Nam, hành động theo ca dao truyền thống Việt:

    Một cây làm chẳng nên non
    Ba cây chụm lại, nên hòn núi cao

    Hè 2012


    Nguyễn Nhơn
    danlambaovn.blogspot .com

  8. #38
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    Mẹ blogger Tạ Phong Tần tự thiêu




    Bà Đặng Thi Kim Liêng, mẹ của blogger Tạ Phong Tần đã qua đời sau khi tự thiêu tại Bạc Liêu hôm nay.

    Photo courtesy of VRNs

    Bà Đặng Thị Kim Liêng (cáo đen) chụp ảnh cùng gia đình trước đây.



    Mục đích tự thiêu được nói nhằm phản đối cách thức giải quyết khiếu kiện đất đai của chính quyền địa phương, cũng như việc bị chính quyền gây áp lực.

    Blogger Tạ Phong Tần, một nhà bất đồng chính kiến đang bị giam và có kế hoạch bị đưa ra xét xử vào ngày 7 tháng 8 tới đây về tội danh tuyên truyền chống Nhà Nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam theo điều 88 Bộ Luật Hình sự.

    Một trong những người thân cận với gia đình blogger Tạ Phong Tần là bà Dương thị Tân cho Đài Á Châu Tự Do biết tin bà Đặng Thị Liêng tự thiêu và đã chết:

    “Theo tôi được biết nỗi bức xúc này của bà có từ lâu rồi. Bà cũng thường gọi điện thoại tâm sự với tôi, nói rằng người ta tức là công an luôn luôn đến nhà đe dọa, nói là sẽ bắt tù cả nhà. Người ta rất sợ những cái việc dọa nạt như thế, bị đi tù bị đuổi ra khỏi nhà , cướp nhà cướp đất. Luôn luôn bà có một tư tưởng là người ta sẽ làm việc đó vì người ta đã dọa rồi. Khi căng thẳng quá, trầm uất quá, mà đến những cơ quan chịu trách nhiệm giải thích việc này việc kia thì người ta không tiếp, thậm chí người ta xua đuổi , thậm chí người ta giám định là bà thế này thế kia. Bà đã từng nói người ta giám định bà tâm thần, trong khi đó bà là một người, nếu xét về trình độ ở thôn quê, thì bà có học hành, bà là cô giáo.

    Chính xác là cái sự đe dọa của người ta ghê gớm qua, căng thẳng quá. Cách đây độ khoảng một tuần bà có gọi cho tôi, nói người ta dọa người ta sẽ đưa ra đảo, cho cả nhà đi tù và người ta sẽ lấy nhà. Mà người dân quê cả đời lam lũ, chỉ có cái nhà nhỏ để ở, bây giờ người ta rất sợ cho nên bà bị căng thẳng.”

    Alamit: Ngọn lửa thiêng Liêng đả được châm. Đảng CS Việt Nam sẽ bị cháy tan tành.

    Trong phần đầu câu chuyện thời sự, chúng tôi có thông tin liên quan diễn tiến sự việc, mời quí thính giả theo dõi.

  9. #39
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    Ngọn lửa thiêng cho công lý, tự do
    David Thiên Ngọc (Danlambao) -




    Vinh danh một bà mẹ ở ngôi cao trong những bà mẹ Việt Nam -
    Mẹ Đặng Thị Kim Liêng.

    Phong Tần ơi! một ngọn lửa hồng vinh danh Mẹ.
    Ánh đuốc sáng ngời "Công lý Sự thật" rực trời Nam.
    Bốn bức tường ô nhục không thể giam cầm chân lý!
    Bạo lực, hung tàn... Mẹ đốt cháy thành than!
    Phong Tần! Nhà báo Tự Do sao Tự Do trong cũi sắt?
    Mẹ đã châm ngòi... xiềng xích hẳn tiêu tan!!!

    Trước hết tôi xin cúi đầu thắp một nén nhang hướng về cõi hư vô nguyện cầu cho linh hồn bà Đặng Thị Kim Liêng, mẹ của Anh thư Tạ Phong Tần, được phiêu diêu ở cõi vĩnh hằng. Hồn thiêng của bà sẽ hộ phù cho tất cả những người con ưu tú mang dòng máu Lạc Hồng đang ngày đêm xả thân vì tiền đồ đất nước, góp phần đưa con thuyền Quốc gia Dân tộc cập bến hạnh phúc tự do.

    Thứ nữa tôi gởi đến cho toàn đảng CSVN một thông điệp rằng ngọn lửa công lý, nhân quyền, dân chủ, tự do đã bừng lên trên bầu trời nước Việt. Giờ phút cáo chung của chủ nghĩa bạo tàn, phi nhân vô đạo đã gần kề. Nếu cùng mang một dòng máu Lạc Hồng thì tập đoàn lãnh đạo đảng CSVN hãy mau bừng tỉnh mà nhìn lại trên đôi bàn tay và cả thân thể của mình đã nhuộm đầy máu của Đồng Bào mà không thể nào nhuộm thêm được nữa! Hãy ngưng ngay dòng chảy của máu cuồng điên để tội ác không chất chồng thêm cao ngất!

    Đã là con người hẳn phải có lương tri, phải biết quay về với "Đại nghĩa, Chánh tâm" cho dù có lạc lối ngàn lần. Không một chế độ bạo tàn nào sẽ tồn tại mãi mãi. Lịch sử là bằng chứng hùng hồn nhất. Kết thúc của một thời kỳ đen tối của lịch sử vẫn luôn là hình ảnh của những ngọn đuốc của muôn ngàn Anh thư, Tuấn kiệt bừng lên như trẩy hội, như vạn sao trời rực sáng nơi nơi... Lúc ấy có hối hận thì đã quá muộn màng!

    Nhân dân Việt Nam luôn hiếu hòa, vị tha và nhân hậu. Tha thứ là lời nói đầu của bước đường dựng lại non sông. Đứng về phía Nhân Dân là hành trình chuộc tội. Lỗi lầm, tội ác nào cũng được rửa sạch bởi thác nguồn nhân ái của toàn dân. Lòng vị tha, nhân ái sẽ dành cho những ai biết quay về với chính nghĩa, từ bỏ ác độc xấu xa.

    Ngọn đuốc đầu tiên - Ngọn lửa thiêng của bà mẹ Kim Liêng, bà mẹ hiền hòa của miền tây Nam Bộ là một tiếng chuông đầu cảnh tỉnh. Nếu lòng mê không thức dậy mà vẫn tiếp tục đem hận thù chồng chất với máu xương thì Trời sẽ không dung, Đất không tha, Nhân Dân không gánh đỡ, bản thân của các người và con cháu về sau sẽ ngàn đời đắm chìm trong bể khổ lầm than... Bản án cho kẻ phản dân hại nước ngàn thu không xóa được.

    Ngày 31/7/2012

    David Thiên Ngọc
    danlambaovn.blogspot .com

  10. #40
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

    Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!
    “Cộng” nhi thoát ! ( 解共而 脱 Bỏ Cộng sản thì thoát)
    Hà Sĩ Phu (Danlambao)
    -



    Trong “Thư gửi người đang yêu” nhà văn Phạm Đình Trọng đã nói với những bạn bè còn vương vấn chút “yêu đương” với Chủ nghĩa Cộng sản, rằng chủ nghĩa Cộng sản mà học thuyết Mác-Lê vạch đường là một chủ nghĩa sai lầm, chỉ gây ra tội lỗi với đất nước, không thể sửa chữa mà chỉ có cách duy nhất là xoá bỏ tận gốc.

    Có một thực tế là trong nước cũng không ít người đã suy nghĩ gần giống như vậy nhưng còn đắn đo chưa nói hết ra thôi. Nhưng kẻ xâm lược đâu có chờ ta, chúng cứ khẩn trương lấn tới, ngày một nguy hiểm. Nay quân xâm lược đã riễu binh đến sát cửa nhà, thậm chí vào rất sâu trong nội tình, nội địa.Trước tình hình ấy, nhiều Blogger đã bày tỏ ý kiến rốt ráo quyết liệt hơn trước. Tôi xin liên kết nhiều ý kiến về lý luận và thực tiễn đã có trên công luận, từ gốc đến ngọn, nói gọn lại cho rõ ràng hơn.

    1/ Nhận thức về chủ nghĩa Mác-Lê đã xong về LÝ LUẬN:

    Chủ nghĩa Mác-Lê [1] là một lý thuyết muốn làm điều tốt nhưng nội dung tư duy lại phi khoa học, hoang tưởng, nên sau những phấn khích ban đầu, cuối cùng chỉ tạo ra những xã hội phi lý, đảo ngược luân thường, kìm hãm và phá nát xã hội, tạo những cơ hội bằng vàng cho những kẻ cơ hội chính trị lợi dụng nhảy lên thành những bạo chúa mới, và gây những tai hoạ cực lớn cho nhân loại, vì thế cần phải vứt bỏ.

    Trải hơn một thế kỷ và trên phạm vi toàn nhân loại, đến nay nhận thức khoa học đào thải chủ nghĩa hoang tưởng ấy đã hoàn tất. Quanh vấn đề phê phán chủ nghĩa này bây giờ nói gì cũng chỉ là lặp lại (hoặc nhai lại) những điều đã giải quyết xong. Với một chân lý đã hiển nhiên thì mọi lý luận dài dòng đều là thừa. Chân lý đã có ( căn cứ vào nhân loại văn minh) thì mặc nhiên sử dụng đâu cần chứng minh lại? Chân lý nằm ở cộng đồng nhân loại 200 nước, trong đó có tất cả những những nước tiêu biểu nhất cho tri thức nhân loại, hay nằm ở 4 nước Cộng sản tàn dư đang cố biến thái để tồn tại?

    Với người có tim óc bình thường, chân lý ấy khỏi cần bàn cãi. Còn với những luận điểm “chày cối” thì vấn đề lại sang một bình diện khác, không còn ở lý luận khoa học, càng lý luận khoa học bao nhiêu lại càng vô ích bấy nhiêu.

    2/ Vấn đề Mác-Lê chưa xong trong thực tế Việt Nam.

    Mặc dù chân lý đã hiển nhiên, nhưng ở Việt Nam, với 3 “típ” người này thì chân lý ấy vẫn cứ “có vấn đề” để tranh cãi mãi không dứt:

    - những người quá yều về tư duy khoa học nên lạc hậu về nhận thức, - những người có tư duy nhưng còn nặng duy cảm hơn duy lý, nên lúng túng chưa biết xử lý ra sao với gánh nặng tình nghĩa và di sản trong quá khứ

    - những kẻ cố tình cãi chầy cãi cối vì mục đích duy lợi. Tổng số 3 “típ” người này đang còn rất đông và còn chi phối xã hội, nên trong thực tế câu chuyện Mác-Lê chưa thể chấm dứt.

    Tuỳ theo mức độ và động cơ khước từ chân lý mà họ có thể còn những nét đáng yêu, đáng thông cảm, hoặc đã thành đáng trách, đáng giận, hoặc đáng ghét.Với những trường hợp ấy hoặc chỉ cần nói ngắn gọn, chỉ nói vào những chuyện thực tế, hoặc phải ứng xử bằng cách khác, tuyệt nhiên không cần lý luận bài bản dài dòng như một đề tài triết học chuẩn mực cho phí công.

    Lại có người suy nghĩ đơn giản : Chính ĐCS ngày nay thực chất có theo Mác-Lê nữa đâu, ta nói Mác-Lê nữa làm gì? Xin thưa, ĐCS chỉ bỏ một phần trong “Mác Kinh tế” thôi, đâu có bỏ lề lối chuyên chính Mác-Lênin-Staline trong hệ thống chính trị? ĐCS còn cần đến Mác-Lê cả về danh nghĩa lẫn nội dung.

    Chủ nghĩa Mác-Lê (và dẫn xuất là tư tưởng HCM) vẫn là cơ sở để một đảng CS độc quyền có thể tồn tại, vẫn là yêu cầu có tính chất sinh-tử để duy trì một xã hội với nhiều điều ngang trái như hiện nay, mất nó điều 4 Hiến pháp sẽ không có lý do tồn tại, đảng phải giữ nó như giữ con ngươi của mắt mình chứ không phải chỉ là cái vỏ hờ bên ngoài. Có điều là cái mà người ta cần đặt lên bàn thờ để sử dụng chưa hẳn đã là cái người ta coi là thiêng liêng (như sẽ nói thêm ở phần sau).

    Thực chất khẩu hiệu “Kinh tế thị trường theo định hướng XHCN” không phải nhằm cái đích XHCN xa xôi mà ai cũng biết là không có thật, mà phải hiểu một cách thiết thực đó là “Kinh tế thị trường kiểu Cộng sản”, tức là quá trình “tư bản hóa theo những bài bản có lợi nhất mà giới CS chóp bu độc quyền mong muốn”, là dùng chuyên chính Vô sản độc tôn để độc quyền tích lũy tư bản, không loại trừ quyền buôn bán tài nguyên và lãnh thổ quốc gia. Chừng nào quá trình tư bản hoá ấy đã xong thì cái vỏ Mác-Lê sẽ hết tác dụng, và buộc phải hết tác dụng, nếu không thì những nguyên lý “có áp bức thì có đấu tranh” và “đào mồ chôn Tư bản” sẽ quay ngược mũi dùi vào chính giai cấp Tư bản đỏ do Mác-Lê đẻ ra.

    3/ Vua đã cởi truồng , dân làm sao còn giữ “Lễ” ?

    Tại sao sự giả dối lại phát triển thành căn bệnh phổ biến và trầm kha như hiện nay?

    Một chủ nghĩa phi khoa học lại muốn được mọi người tôn vinh là duy nhất khoa học để cả xã hội tuân theo thì đương nhiên phải lừa bịp, kết hợp với bạo lực áp đặt. Nhưng trong hai biện pháp đó thì cách lừa bịp, nguỵ biện, giả khoa học để ngụy tạo sự “tự nguyện” mới là chủ yếu, là sở trường, còn bạo lực với nhân dân chỉ là phương án 2, phương án bất đắc dĩ. Nhưng sang giai đoạn mạt kỳ, thực tế đã phơi bày hết thảy, sự mị dân mất tác dụng, thì phương án 2 dần trở thành chủ yếu, các ĐCS phải bỏ sở trường dùng sở đoản là dùng bạo lực với nhân dân. Uy tín không còn, chính danh không còn, ngai vàng còn giữ được nhờ hết vào đội KIÊU BINH khổng lồ, rải khắp hang cùng ngõ hẻm.

    Công an thì ngang nhiên tuyên bố “chỉ biết còn Đảng còn mình”, quân đội chẳng những tuyên thệ trung với Đảng mà còn tuyên bố nhân dân nào theo đảng mới được coi là nhân dân!. Tóm lại, dưới gầm trời Việt Nam thì công an, quân đội đã là của đảng mà dân cũng là của đảng luôn (nếu không chấp nhận điều ấy thì thành thù địch). Kiêu binh vừa gắn chặt với Đảng của xã hội đỏ lại vừa công khai đi sóng đôi với côn đồ của xã hội đen trước thanh thiên bạch nhật, kiêu binh thản nhiên làm điều vô pháp luật, luật là tao, tao thích bắt là bắt cần gì phải lệnh, kiêu binh đánh chết người nếu thích, kiêu binh sẵn sàng văng cả đồ dơ vào mặt những vị đương quyền tối cao của họ nếu cần thiết…, khi kiêu binh đã muốn ra oai với dân thì mặt mũi các quan đương triều cũng chẳng là cái đinh gì, vì họ thừa biết lúc này ai đang cần đến ai?

    Phơi hết sự tàn bạo bất cận nhân tình không cần che đậy, đấy là sự tự bóc trần, tự “khoả thân chính trị” của chế độ chuyên chính trong nước. Đồng thời, sự chuyên chính trong thế giới Cộng sản với nhau cũng “khoả thân” luôn không che đậy: việc chính thức thành lập thành phố biển Tam Sa với đầy đủ quy chế hành chính và quân sự, việc kêu gọi đầu tư ngay trong thềm lục địa đương nhiên của Việt Nam, đưa 23.000 tàu đánh cá tràn vào vùng biển Việt Nam… đã tự lột trần cái bản mặt giả dối của chủ nghĩa quốc tế Cộng sản đến mức không còn một chút lá nho, cả những 16 chữ vàng, quan hệ 4 tốt, và cuộc thi ca khúc Việt-Trung và lời kêu gọi tri ân kẻ xâm lược cũng trở nên trơ trẽn, hèn hạ không thể chấp nhận. Làm những điều quá hạ sách ấy, cả thế giới Mác-Lê như muốn thách thức công luận rằng “ông vô lý, ông tàn bạo, ông ngang ngược thế đấy, ông cứ làm trái ý dân, cứ làm trái công pháp quốc tế thế đấy làm gì được ông”? .

    Thế là Vua đã cởi truồng tồng ngồng giữa phố như trong truyện ngắn Andersen mà hết thảy vẫn cứ đeo mặt nạ để ca ngợi bộ áo choàng quang vinh vô địch muôn năm ! Thực chất chế độ Cộng sản chỉ là một chế độ phong kiến biến tướng [2], nên suốt nửa thế kỷ nay, dù oan ức đến mấy người dân vẫn phải cư xử, ăn nói nhỏ nhẹ cho phải đạo, nói có chỗ dù không bao giờ được trả lời, chỉ nói râu ria cấm nói vào chỗ phạm. Ngay cả khi có báo chí “lề trái” ở trong nước thì lúc đầu cũng chỉ dám nói vào những việc cụ thể, không chạm đến Đảng, nếu muốn chạm đến gốc rễ của chủ nghĩa và lãnh tụ thì nói theo kiểu “ám chỉ” xa xôi nhưng ai cũng hiểu… Tất cả những sự đeo mặt nạ giả dối ấy chẳng qua là giữ LỄ trong một thể chế phong kiến cho phải đạo, ăn nói ra vẻ cung kính nể nang nhưng trong lòng đã hết tin yêu rồi.

    Trò xiếc dối trá lẫn nhau, cố giữ bộ mặt đúng quy cách ấy không thể kéo dài mãi. Phía vua quan đã “khoả thân tới số” thì dân chúng còn cung kính giả vờ sao được? Dùng súng hoa cải uy hiếp kẻ cưỡng chế đất, bắt nhốt Công an để hỏi cung, phụ nữ liều mạng khoả thân để giữ đất… vânvân… là những hành động “phá cách”! (Nhưng mẹ con bà Lài đã lầm, cái giới hạn nhân cách tuyền thống mà bà tưởng là ranh giới phòng vệ cuối cùng thì trong thế giới của những Nguyễn Trường Tô-Hô đâu có giá trị gì?).
    Đến giai đoạn này thì các Blogger trong nước cũng không giữ Lễ nữa: không cần ám chỉ mà kể thẳng tên người tên việc dù là thủ tướng hay tổng bí thư, hay Bộ Chính trị. Mác-Lê không còn là điểm nhạy cảm phải kiêng, lại còn nghi ngờ rằng Đảng và nhà nước có định chống xâm lược thật không (hay đã đồng tình với giặc xâm lược?), coi chính quyền chỉ là một đám cướp lớn phản động đã rõ ràng…

    Một Blogger tối thân cận với trùm chuyên chính Vô sản đã gọi Hồ Chí Minh là ”Ku Nghệ” mà không bị khiển trách thì đủ biết trong hậu trường họ đối với cụ Hồ cũng chẳng thành kính gì. Lại xuất hiện Blog quanlambao (là tiếng nói của nội bộ Đảng, phe Chỉnh đốn đảng chống phe Tham nhũng) chửi thẳng như tát nước vào mặt đương kim Thủ tướng còn hơn đánh kẻ thù mà không bị trừng trị.

    Những ranh giới cũ đã bị phá hết.Một giai đoạn đối thoại mới, bằng ngôn ngữ khác trước, đã bắt đầu. Phía Đảng và nhà nước đã dùng “NGÔN NGỮ” mới (gồm cả ngôn ngữ báo chí và ngôn ngữ hành động) thì nhân dân cũng dùng “ngôn ngữ” mới tương xứng. Vua đã cởi truồng, sao Dân còn giữ Lễ mãi được? Tinh thần nói đúng sự thật, nói hết sự thật đang sang một chất lượng mới.

    Cuộc đối thoại mới đã bớt đi rất nhiều mặt nạ phù phiếm để đến gần với sự thật hơn, bổ ích hơn, khẩn trương hơn, hiệu quả hơn. Những lời mạn đàm này gửi đến bạn bè cũng trên tinh thần mới và ngôn ngữ mới ấy.

    Một khía cạnh khác của nhu cầu nói thật là nhu cầu về phương pháp. Nếu phía quyền lực đã dùng phương pháp che đậy, nguỵ trang, mơ hồ, chung chung…mà phía phản biện cũng chơi đúng theo cách ấy thì thua! Trong bóng đá người ta bảo thế là “bị áp đặt lối chơi”, phải hết sức tránh. Lúc đầu nói thật quá e sẽ bị quy chụp nên phải thủ thế, nhưng nay đã khác.

    4/ Tình hình đã quá chín muồi cho một cuộc xâm lược.

    Khi Trung quốc chính thức thành lập thành phố Tam Sa (gồm 2 quần đảo HS và TS của Việt Nam) và đưa 23.000 tàu đánh cá vào vùng biển VN nhiều người gọi hành động ấy là liều lĩnh và lấy làm ngạc nhiên Thực ra không đáng ngạc nhiên và Trung Quốc không hề liều lĩnh khi đã thiết kế chiến lược một cách vững chắc và tính toán cụ thể chắc ăn trăm phần trăm.


    Do vị trí địa-chính trị nênViệt Nam trở thành cửa ngõ mà chủ nghĩa Đại Hán buộc phải chiếm lĩnh để bành trướng về phía nam, nhưng Việt Nam trước đây đã kiên cường và mưu lược, phá tan mộng xâm lăng ấy của Trung Quốc.

    Bất hạnh thay, sự xuất hiện trào lưu Quốc tế Cộng sản hoang tưởng đã cung cấp cho Trung Quốc một cơ hội bằng vàng. Họ tận dụng những đặc trưng của Cộng sản để đưa con mồi vào lưới. Con mồi tự tìm đến cái bẫy, nhưng bị tấm màn “Quốc tế đại đồng” che mắt, nhìn cái bẫy thành chốn ruột thịt nương thân. Những năm 1949-1950 khai thông biên giới Việt Trung, một VN đã kiệt lực buộc phải dựa hẳn vào Trung Quốc để có sức đánh nhau với Pháp, những món hàng việt trợ từ vũ khí, quân trang quân dụng đến nhu cầu dân sinh là khởi đầu những trói buộc có tính chiến lược, là sợi dây thòng lọng đầu tiên, tận dụng những quan hệ thân thuộc của những người lãnh đạo đã có với Trung Quốc làm sợi dây liên kết. .

    Cái thòng lọng thứ hai là do chuyến ngoại giao cầu hòa của Việt Nam diễn ra tại Thành Đô ngày 3-4/9/1990. Xét trong quan hệ có tính lịch sử giữa 2 kẻ thù truyền kiếp thì cuộc cầu hoà này chính là cuộc tuyên bố đầu hàng. Với hiệp ước Thành Đô (nhất định lịch sử sau này sẽ bạch hoá) Trung Quốc đã tẩy rửa được dấu vết chống Trung Quốc của Việt Nam tượng trưng bởi ý chí chống Tàu cứng rắn của TBT Lê Duẩn và cuộc chiến biên giới 1979. Sau hội nghị Thành Đô kế hoạch xâm lược đã thiết kế xong những nước cờ căn bản.

    Từ đấy trở đi, chỉ cần 4 năm một lần Trung Quốc khống chế người cầm đầu Việt Nam , tức Tổng Bí thư đảng, là đủ cho kế hoạch xâm lược tiến hành trôi chảy. Muốn vậy phải giữ cho VN yên vị theo chế độ Cộng Sản, không được dân chủ hoá, không được liên kết chiến lược với Hoa Kỳ.

    Kết quả của chủ trương liên kết chiến lược với Trung Quốc và liên kết lửng lơ với Hoa Kỳ là đã tạo những “điều kiện cần” và “điều kiện đủ” cho cuộc thôn tính Việt Nam một cách hoà bình. Điều kiện “cần” là một bộ máy lãnh đạo Việt Nam phải là bộ máy thân thiện Trung Quốc, không coi Trung quốc là xâm lược, đồng thời nhân dân Việt Nam thì tinh thần bạc nhược, không quan tâm đến sự đe doạ của Trung quốc, chấp nhận để “Đảng và Nhà nước lo”. Điều kiện “đủ” là làm sao khống chế được sự phản kháng của lực lượng tinh hoa là những người Việt còn giữ được sự cảnh giác và lòng quyết tâm bảo vệ đất nước, không cho họ đánh thức được dân chúng, đồng thời Hoa Kỳ và quốc tế không can thiệp.

    Khi ĐCSVN đã cam kết với ĐCS TQ thực hiện đủ những điều kiện ấy, thì (xin lỗi) chỉ một Trung Quốc ngu mới không tiến hành xâm lược Việt Nam.


    Giữa lúc quân xâm lược kéo binh mã rầm rập vào trong biên cương Tổ quốc mà các thủ lĩnh tối cao thì im phăng phắc, nhưng ra lệnh cho khắp nơi hát vang lời hữu nghị và tri ân, cho tướng lĩnh đứng ra tay bắt mặt mừng, và ra sức bắt giữ những người phản đối xâm lược! Cảnh tượng diễn ra như một trận công thành được chuẩn bị chu đáo, có nội công, vô hiệu hóa lính gác, vô hiệu được quân lính trong thành, lại tổ chức sẵn một đội kèn trống chào mừng, nghênh đón sứ quân của thiên triều. Tất cả như có sự phân công, phối hợp trong ngoài vậy. Chẳng trách người dân phải đặt thẳng sự nghi ngờ vào lòng dạ của người cầm vận mệnh đất nước:

    “Nguy cơ mất nước là hoàn toàn có thật. Đến lúc này nhân dân buộc phải hỏi: Đảng và Nhà nước có thực sự muốn chống xâm lược không? “

    (Cả đến việc thông qua Luật biển, làm nức lòng nhiều người , nhưng tiến hành song song với những động tác ve vãn kẻ xâm lược và cấm dân biểu tình thì có đáng tin không hay chỉ là “đánh trận giả” để đánh lừa dân chúng, giúp kẻ địch tiến thêm một bước nguy hiểm?).

    Thiên vạn cổ chưa có trận chiến nào được bố trí vẹn toàn như thế, sao lại bảo cuộc tấn công ấy là liều lĩnh được? Chiến thắng trong tầm tay, an toàn 100% như thế mà không tiến công thì Trung Quốc ngu à?.

    5/ Giải Cộng nhi thoát! Có từ bỏ Mác-Lê cùng với cái gọi là XHCN mới cứu được nước!

    Xem như vậy thì suốt từ 1950 tới nay (2012), tất cã những thiết kế chiến lược và thực thi từng bước chiến thuật cho sự thôn tính Việt Nam kiểu mới của Trung Quốc đều phải dựa trên một nhân tố trung tâm và quán xuyến là đảng Cộng sản, thiết chế Cộng sản, và quan hệ Cộng sản. Việt Nam nếu không là Cộng sản thì Trung Quốc hoàn toàn bó tay.

    Vậy, theo lô-gích, đáp số của bài toán phòng thủ đất nước trước nạn Tân Bắc thuộc đã hiện ra rõ mồn một. Một Việt Nam 90 triệu dân, dân chủ pháp quyền phi Cộng sản, có bầu bạn khắp năm châu, chẳng có lý gì phải nằm trong vòng tay “ôm ấp” của Trung Quốc thì anh bạn khổng lồ xấu tính buộc phải nhớ đến những Chi lăng, Bạch đằng, Đống đa mà chìa bàn tay hữu nghị giao thương với sự bình đẳng và kính nể.

    Truyện kể rằng: Tướng nhà Minh Lưu Bá Ôn vào thăm mộ Khổng Minh, mặc giáp sắt khi đi qua cổng lát bằng nam châm liền bị hút chặt xuống đất. Lưu Bá Ôn đang luống cuống bỗng ngước nhìn lên thấy một bức hoành trên đề bốn chữ "Giải y nhi thoát" 解 衣 而 脱 (Cởi áo ra thì thoát) bèn làm theo …

    Nay chủ nghĩa Mác-Lê đối với ĐCSVN cũng chỉ như chiếc áo giáp sắt, mặc vào là bị thanh nam châm khổng lồ Trung quốc hút chặt, không ngẩng lên được. Giải Cộng nhi thoát 解共而 脱, là cách tự cứu duy nhất, đẹp lòng dân tộc, và vẹn cả đôi đường.







    KẾT LUẬN : GIỜ NGUY BIẾN ĐÃ ĐIỂM !

    1/ Trước mắt, muốn cứu nước, dân ta cần phá cho được cái chiến lược “diễn biến hoà bình” trong quan hệ Trung-Việt, mà thực chất là xâm lược hoà bình và làm mất nước một cách hoà bình! Họ muốn đô hộ một nước khác mà không cần gây một cuộc chiến tranh xâm lược, kế hoạch thật là thâm độc!

    Chiến lược xâm lược hoà bình này do nhà cầm quyền Tân Đại Hán khởi thảo và áp đặt, ĐCSVN tự sa vào thế kẹt buộc phải làm theo. Hai đảng thoả thuận kín, quyết định số phận của Việt Nam là nước nhỏ hơn, nhân dân cả hai nước đều được sử dụng như những công cụ.

    Chỉ có nhân dân Việt Nam mới giúp được ĐCSVN ra khỏi thế bị kìm kẹp này. Nhưng muốn vậy ĐCS phải dũng cảm chịu đau một chút, khiêm nhường một chút, giảm đi một chút lòng “kiêu ngạo cộng sản” vô lối, để thừa nhận nhân dân, để “lột xác”, thoát khỏi chủ nghĩa hoang tưởng phản tiến hoá để trở về với dân tộc, tìm lại sự vinh quang chính đáng trong niềm kiêu hãnh chung của cả dân tộc.

    Bằng sự gặm nhắm của chiến lược Việt-Trung hữu hảo diễn biến hoà bình, “cái ổ chim đại bàng” mà tổ tiên ta gây dựng đang từng ngày từng giờ chật hẹp dần lại một cách toàn diện, thành “cái tổ con chim chích” như vua Trần Nhân Tông đã lo trước nhiều thế kỷ. Hoạ mất nước đã nhỡn tiền !

    Không nhân dân nào thích chiến tranh, nhưng lời QUYẾT CHIẾN, chứ không HÒA, của Hội nghị Diên Hồng là vết son trong lịch sử. Hoà bình là quý, nhưng hoà bình để mất nước êm như ru là thứ hoà bình đáng nguyền rủa, không thể so với sự diễn biến hoà bình để tự chuyển hóa thành một nước dân chủ văn minh, chính là thứ hòa bình công chính và kiêu hãnh, không kẻ nào chống được.

    2/ Về căn bản và lâu dài, xuất phát từ nhu cầu xây dựng đất nước cũng như từ yêu cầu bảo vệ đất nước khỏi hiểm họa Bắc thuộc, xã hội Việt Nam phải từ gĩa ảo tưởng Cộng sản, trở về một chế độ dân chủ lành mạnh thông thường như các nước văn minh, không có con đường nào khác. Chừng nào còn giữ chế độ gọi là “Xã hội chủ nghĩa” bên cạnh anh Cộng sản khồng lồ Trung Quốc, thì hoạ mất nước là hường trực.

    Có thể ĐCSVN lường trước bước thứ hai này nên nghi ngờ và cấm người dân biểu tình chống Trung Quốc xâm lược ?

    Tôi nghĩ mọi việc hoàn toàn trong sáng, không có gì thủ đoạn ở đây. Cần nói thật với nhau rằng việc trước mắt cũng như lâu dài đều đòi hỏi phải tháo vòng Kim-cô chuyên chính Vô sản, nhưng tính chất hai việc khác nhau xa. Kẻ xâm lược là giặc đến từ bên ngoài, cần phải làm cho họ thất bại trong âm mưu đó, việc ấy phải làm ngay không thể trần trừ, hoàn toàn không giống với quan hệ người trong một nước với nhau, quan hệ được cố kết bởi tình yêu Tổ quốc ngàn đời thiêng liêng, để cùng xây dựng một đất nước văn minh là điều hoàn toàn có thể thực hiện được, mà nước Đức là một tấm gương đầy thuyết phục.

    9-8-2012


    Hà Sỹ Phu
    danlambaovn.blogspot .com

    ==================== ==================== ==================
    [1] Sai lầm gốc từ Mác nhưng phải cộng với Lênin mới thành một thể hoàn chỉnh về chính trị và lan rộng ra thế giới.

    [2] Hà Sĩ Phu : http://www.hasiphu.com/ll3.html

    PHẦN VIẾT THÊM:

    Cần thoát khỏi một vài nguỵ biện và những suy nghĩ tự trói buộc

    * Nhiều đảng viên rất lo ngại cho hiện tình xuống dốc và bất lực của đảng hiện nay, nhưng băn khoăn trước câu hỏi: Đảng không ưu việt sao đánh được Pháp, được Mỹ? Đảng cũng làm được nhiều việc tốt đấy chứ? Ba triệu đảng viên hầu hết là tốt thì đảng sao lại xấu được? Xin nêu tóm tắt mấy ý góp phần giải đáp:

    - Mác-Lê vào được Việt Nam là do tháp tùng lòng yêu nước, những thành tựu có được là do tựa vào sức mạnh yêu nước của dân tộc mà có. Ở đâu và khi nào nhân tố chuyên chính vô sản phát huy tác dụng, lấn át truyền thống dân tộc, thì ở đó, khi đó, phát sinh sai lầm và tổn thất.

    - Cái tốt chủ yếu ở giai đoạn đầu, khi cầm quyền là bắt đầu thoái hóa, càng củng cố được quyền lực thì càng thoái hoá, càng về sau càng thoái hóa. Muốn lấy lại thiện cảm thì phải “ăn mày quá khứ”.

    - Cá nhân đảng viên có thể tốt, nhưng đứng trước tổ chức thì những cái tốt cá nhân bị vô hiệu hoá. Tổ chức Cộng sản là phép cộng những “số dương” thành một “số âm”, sử dụng rất nhiều người tốt để thực hiện một điều huyễn hoặc, không tốt. Càng lên trên thì tính “bản thiện” của con người càng bị tính chuyên chính sai lầm của tổ chức lấn át, cho nên càng lên trên càng tiêu cực. Tham nhũng độc quyền ghê gớm nhất đều ở cấp cao. Chính gương tốt, liêm chính, của các đảng viên ở cơ sở là tấm bình phong che cho tội lỗi của cấp cao

    - Bởi là người tốt, người yêu nước, nhưng bị dòng lịch sử cuốn vào một trào lưu huyễn tưởng nay đã bị lịch sử đào thải, thì mỗi người đảng viên cộng sản đều phải chọn một trong hai sự “phản bội” không thể thoái thác: hoặc cứ nhắm mắt theo chủ nghĩa thì phản bội dân tộc, hoặc đặt dân tộc lên trên thì sẵn sàng từ bỏ chủ nghĩa Mác-Lê ảo tưởng, đó là sự từ bỏ, sự “phản bội” đáng ca ngợi.

    * Một nguỵ biện nhằm chống biểu tình:

    Người dân muốn biểu thị quyết tâm chống xâm lược, bảo vệ đất nước thì phương pháp truyền thống ở mọi quốc gia là BIỂU TÌNH. Muốn giúp cho quân xâm lược khỏi bị làm phiền thì nhà cầm quyền Việt Nam hứa với họ là kiên quyết cấm dân VN mình biểu tình. Nhưng không thể công khai cấm biểu tình (vì cấm là phi lý và thất nhân tâm) thì cấm những gì liên quan không thể tách rời với biểu tình là đi đông người trên phố, bèn quy tội là gây rối trật tự, ảnh hưởng đến giao thông. Đây là nguỵ biện dùng “mẹo Trạng Quỳnh”: nếu không thể cấm ỈA thì cấm ĐÁI, không được đái thì làm sao mà ỉa? Thế là không cấm biểu tình mà dân không biểu tình được.

    Nhà nước ta quả là nhiều sáng kiến và tận tâm với bạn vàng xâm lược. Nhưng xin thưa điều quy kết này là bậy bạ và phạm pháp. Đường xá là của toàn dân, người dân được sử dụng để đi lại thông thường và đi lại trong những việc đông người chính đáng: đám cưới, đám tang rất cản trở giao thông, đón rước, hội hè rất cản trở giao thông…thì giao thông tạm ngừng một thời gian ngắn, có sao đâu? Biểu tình bảo vệ Tổ quốc còn chính đáng và quan trọng hơn mọi sinh hoạt khác, giao thông phải tạm dừng để phục vụ biểu tình cũng là chính đáng, huống chi lèo tèo vài trăm người thì cản trở nỗi gì? Mẹo “cho Ỉa nhưng cấm đái” này sẽ còn phát huy nhiều nguỵ biện xảo trá khác nữa, nhưng nhân danh một “Chính” quyền mà dùng mẹo bẩn như vậy thì còn “chính” nữa không?

    9/8/2012 -HSP-

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 17-03-2012, 03:16 AM
  2. Replies: 3
    Last Post: 01-09-2011, 09:49 PM
  3. Replies: 10
    Last Post: 09-04-2011, 06:32 PM
  4. Replies: 4
    Last Post: 02-03-2011, 12:46 PM
  5. Replies: 6
    Last Post: 04-12-2010, 01:20 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •