Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 17

Thread: Tôi không đi Mỹ !

  1. #1
    Locxethung
    Khách

    Tôi không đi Mỹ !

    Qúy anh chị em c̣n nhớ nhửng h́nh ảnh nầy không ? hay đả quên rồi


    Bà nội quyết định cho chú Thế và tôi đi vượt biên.
    Các chú các cậu khác cũng cùng nhau hùn tiền về Cần Thơ, tới nhà người bà con nhờ giới thiệu chỗ quen biết để xin chuyển “hộ khẩu” đóng ghe đánh cá. Trong thời gian đóng ghe, chú Lư tập lái trên một chiếc ghe khác, tập coi địa bàn, c̣n tôi th́ tập cột ghe, tập quăng lưới cho nhuần nhuyễn.

    Ghe đóng gần xong là chú Tư về Saig̣n đưa bà con xuống Cần Thơ sống cho quen đường quen xá và cũng để sửa soạn ra quân. Lần đánh cá đầu tiên chú Tư gom hết cả nhà bốn chục mạng hết thẩy đưa lên ghe vọt luôn ra biển.

    Tôi đă phơi sương phơi nắng gần nửa năm trời, tưởng là đă thành thủy thủ chuyên nghiệp, ai dè mới ra tới cửa biển là tôi bị sóng nhồi té lên té xuống, ói mửa quá trời quá đất. Nằm chèm bẹp dưới sàn ghe, tôi mới nghĩ ra rằng, từ hồi đó tới giờ tôi chỉ tập quanh quẩn trên sông, đâu có sóng gió ǵ đâu, nay ra tới cửa biển, nơi nước sông đụng nước biển, sóng gió nổi lên ầm ầm, tôi ḅ c̣n không vững, nói chi tới quăng dây cột dầm. Tới ngày thứ hai th́ ghe đă ra tới hải phận quốc tế, tôi mới đứng vững được chút đỉnh. Chú Tư cho tôi ăn chút cháo, tôi mới có sức mới đi tới đi lui trên ghe. Qua tới ngày thứ ba th́ trời yên mây tạnh, gió biển thổi thật là mát, sóng nhẹ nhẹ đẩy con ghe đi tới thật là êm. Tôi ngồi trên ghe ngắm trời ngắm biển ăn uống no nê hưởng gió mát tứ bề. Vượt biên kiểu này, có đi lần nữa tôi cũng xin đi.

    Tới chiều ngày thứ tư, những thủy thủ chính hiệu có cặp mắt rất là sắc bén đă nh́n thấy đất liền từ phía xa thật xa, tất cả mọi người trên ghe đều vui mừng hớn hở. Tới tối th́ đă thấy ánh đèn ở phía xa xa, ai cũng mong cho chóng tới nơi để lên đất liền. Bàn tán một hồi, những người có kinh nghiệm cho biết rằng, không nên đâm ghe vào đất liền buổi đêm, v́ đây không phải là nơi ghe thuyền đậu bến, có rất nhiều đá ngầm, lỡ ghe ch́m th́ chết cả đám, trong khi công lao cực khổ đă tới bến bờ tự do rồi th́ chết uổng mạng lắm. Do đó, tất cả các người lớn đồng ư là neo ghe lại, tắt máy ngủ đêm tại chỗ, sáng sớm mai sẽ đi vào đất liền. Chú Tư có ư kiến là cứ để máy ghe chạy, v́ máy dầu chạy suốt ngày đêm không sợ bị nóng máy, nếu tắt đi, lỡ ngày mai máy không nổ th́ làm sao mà vô bờ. Những người khác lại không đồng ư, v́ để máy chạy làm sao mà ngủ? Hơn nữa, tiếng máy sẽ rất lớn và mùi dầu cặn sẽ bay lên đầy ghe, làm sao mà thở. Cuối cùng, mọi người đồng ư tắt máy ghe để ngủ cho ngon. Máy ghe tuy là máy cũ, nhưng đă được... làm mới lại rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện ǵ phiền phức, cho dù là máy không nổ, trên ghe cũng có thợ máy để sửa.



    Tôi nôn nóng lên bờ để có thể gởi thơ về nhà cho mẹ tôi, cho bà nội, cho bác Hai nên cả đêm không ngủ được. Tới gần sáng tôi mới thiếp đi dược một chút th́ chú Tư đă đánh thức tôi dậy ăn bữa ăn cuối cùng trên ghe để sau đó chạy thẳng vào bờ mà chú tính ra vào khoảng buổi chiều mới tới.

    Tôi ăn không vô v́ không thấy đói bụng, chắc là tại tôi nôn nóng vào bờ quá, nhưng cũng ráng ăn một chén cơm dằn bụng. Tất cả mọi người trên ghe đă ăn xong hết rồi, ai nấy hăm hở chờ nổ máy chạy vào bờ nên hè nhau t́m chỗ ngồi ở trên sàn ghe, trên cabin ghe chứ không ai muốn xuống dưới hầm nữa. Chú thợ máy kêu tôi xuống hầm phụ ông nổ máy ghe, xuống tới nơi, chú lo chăm dầu thêm, tôi lo thăm chừng cái máy bơm nước. Xong xuôi, chú thợ máy bắt đầu quấn dây dựt chạy máy ghe. Chú dựt hai lần... ba lần... bốn lần... năm lần... mà máy vẫn không nổ, chú ngừng dựt máy lau mồ hôi chảy đầy trên mặt. Tôi thấy vậy mới nói để tôi phụ dựt máy thế, tôi dựt cũng mỏi tay mà máy cũng không chịu nổ. Chú thợ máy đổi qua cái máy ghe phụ, cũng không có kết quả, chú trở qua cái máy lớn, lấy ch́a khoá ra mở bù long tháo con heo dầu ra thăm chừng: Con heo dầu không bị hư hại ǵ cả, kim dẫn dầu cũng không bị cong. Chú ráp máy lại qưấn dây dựt tiếp, nhưng máy vẫn không nổ, chú lại phải tháo máy ra mà t́m đầu mối bị hư.

    Lúc này ghe đă nhổ neo rồi, nên cứ quay ṿng ṿng rồi trôi theo những đợt sóng đánh, làm cho việc tháo ráp bù long càng khó hơn. Những người ở trên sàn ghe không thấy ghe nổ máy, bắt đầu đi xuống pḥng máy thăm chừng, khi thấy ghe không nổ máy được th́ nhốn nháo cả lên, người chỉ cách này, người chỉ cách khác um xùm cả chiếc ghe, chú thợ máy không sửa được máy nổi quạu đuổi hết mọi người lên ghe cho ông có đủ chỗ sửa máy. Tôi ngồi trên bậc thang đầu tiên của hầm máy, nh́n chung quanh, tất cả mọi người không ai c̣n vẻ hăng hái của lúc sáng sớm nữa, ai nấy tụm năm túm ba nói chuyện về cách thức sửa máy ghe.

    Nguyên một ngày trời, con ghe vượt biên của chúng tôi không có cách nào vào bờ, bóng dáng của đất liền cứ từ từ mờ dần trong tầm nh́n của tôi, chẳng ai biết vị trí chiếc ghe hiện đang ở đâu? Đến tối mịt, trong hầm máy đă tăng cường thêm bốn năm người thợ phụ nữa mà vẫn không có cách nào để làm cho hai cái máy ghe nổ trở lại.

    Ngày hôm sau, chú Lư đă bàn tính với mọi người đổ dầu ra cái chảo nhỏ, đốt lên để làm hiệu báo cho những chiếc ghe khác ở gần đó tới cứu. Lửa vừa cháy được một chút th́ có một số người đ̣i tắt lửa đi, v́ nếu đốt lửa, lỡ bọn hải tặc biết vị trí của ḿnh mà đến cướp th́ làm sao mà chống lại được? Chú Tư Lư lúc đó mới móc đồ nghề trong hầm ra cho mọi người thấy: Chú có một khẩu M 16, ba băng đạn và hai trái lựu đạn. Chú bảo đảm với mọi người là nếu có hải tặc, chú sẽ dư sức đối phó, lúc đó mọi người mới yên tâm để chú châm thêm dầu mà đốt lửa cho lớn.

    Qua hết một ngày đốt lửa mà cũng chẳng có ghe nào đến cứu, chú Tư không dám đốt dầu tiếp, v́ sợ lỡ hết dầu chạy máy (dù rằng máy ghe chưa chịu nổ). Chú đề nghị xé áo ra làm mồi đốt. Lúc này không có ai phản đối nữa, mà có người lại c̣n nói rằng, dù là hải tặc có tới đi nữa, miễn là họ sửa dùm máy ghe cho nó nổ lại là được rồi, dù họ có không cướp, trên ghe cũng gom vàng lại mà tặng cho họ.

    Qua ngày thứ ba cũng không có chiếc ghe nào tới cứu chiếc ghe của chúng tôi, trên ghe vẫn c̣n đủ gạo và nước nên mọi người cũng không đến nổi hoảng hốt, nhưng những người lính như chú Tư bắt đầu bàn tán t́m cách này cách kia. Chú thợ máy sửa hoài mà cái máy vẫn không nổ, chú chán ngán bỏ lên sàn ghe buồn bă nh́n chung quanh rồi vô pḥng tài công, hỏi coi chiếc ghe bây giờ đang ở đâu? Chú Tư cho biết, cứ theo hướng gió, chắc là ghe sẽ bị trôi về... Việt Nam.

    Chiếc ghe của chúng tôi ngày này qua ngày khác cứ thế mà trôi đi theo những đợt sóng, tới khi vừa hết nước ngọt th́ chúng tôi cũng đă nh́n thấy đất liền. Tất cả mọi người ào về phía đất liền chăm chú nh́n, mỗi người nói một câu:

    "Có thể là... Thái Lan đó... chú Tư ráng bẻ lái cho ghe vô đất liền đi."

    "Coi chừng là đảo Phú Quốc hay là Côn Sơn đó... ḿnh bị gió thổi ngược chiều mà, làm sao tới Thái Lan được!"

    Chiếc ghe càng ngày càng trôi dạt vào gần bờ. Khi thấy đủ tầm nh́n, chú Lư đă lấy ống nḥm ra điều chỉnh, im lặng đưa ống kính nhắm vào bờ vừa quan sát vừa nói với mọi người:

    "Tôi thấy lá cờ mầu đỏ đang bay. Vậy đó là xứ Cộng sản chứ không phải xứ Thái Lan,v́ cờ Thái có ba mầu đỏ trắng và xanh biển. Hăy coi kỹ coi là cờ đỏ này là của nước nào? Không thấy rơ... Nhưng mà tôi thấy... đám đàn ông bận sà rông..."

    Chú Lư bỏ ống nḥm xuống, buồn bă nói với mọi người xung quanh:

    "Đó là xứ Căm Pu Chia, v́ tôi thấy đàn ông bận sà rông chứ không bận quần như dân Thái và dân ḿnh."

    Nhiều tiếng thở dài vang lên:

    "Trời đất ơi... Vượt biên ǵ kỳ cục vậy... tới bờ biển Thái Lan rồi mà lại bị trôi về Việt Nam."

    "Ai ra lệnh cho tắt máy ghe để rồi máy bị hư luôn không vô bờ được?"

    Chú Tư ra mũi ghe nh́n xuống biển một lúc rồi kêu lớn cho mọi người nghe:

    "Cái điệu gió thổi cỡ này, chắc chắn ghe sẽ bị mắc cạn vào đám đá ngầm và bị lủng ghe. Bà con ráng kiếm cách làm phao mà bơi vào bờ... chà... bờ đá này xa lắm, lại có đám cây đước nữa, nhọn lắm... Khó vô lắm nha."

    Mọi người bàn tán xôn xao, mỗi người một ư. Có người muốn ở lỳ trên ghe này, tới đâu th́ tới. Có người lại muốn nhảy xuống biển bơi vào bờ. Chú Tư Lư và mấy người cậu của tôi ngồi chùm nhụm một chỗ bàn tán nho nhỏ. Cuối cùng, chú tập họp tất cả mọi người lại mà thông báo:

    "Ghe của chúng ta bị hư máy, không sửa được, nên đáng lư là chúng ta tới Thái Lan b́nh yên th́ lại bị gió thổi về Căm Pu Chia và có thể bị thổi trở lại Việt Nam. Những anh em lính Cộng Ḥa hăy suy nghĩ cho kỹ, nếu để bị bắt, sẽ không có ngày trở ra đâu. Do đó, nếu muốn, anh em có thể nhân đêm tối bữa nay nhảy xuống biển lội vô bờ rồi t́m đường bộ đi về Việt Nam. Đàn bà con nít có thể cứ ở lại trên ghe để được gió thổi đưa về Việt Nam, chắc là sẽ không bị bắt đâu. Mà nếu có bị bắt, th́ cũng chỉ giữ vài tháng là trả ra ngay thôi. Nhớ đừng có khai tên ai hết, cứ nói những người bạn rủ đi chung, họ đă trốn hết rồi, không biết tên, không nhớ mặt."

    Nghe chú Tư nói, mọi người hoảng hốt hết cả lên, tôi c̣n nhỏ, tuy... chưa biết sợ nhưng cũng cảm thấy hoang mang...

    Một lúc sau, chú Lư đến bên tôi, nói nhỏ:

    "Ḿnh vượt biên mà không thoát, xui quá. Chú không thể để cho tụi Việt cộng bắt, do đó, chú và các cậu của con sẽ nhảy xuống biển mà lội vào trong đất liền rồi kiếm đường về nhà. Cháu có dám... nhảy xuống biển theo chú không?"

    Tôi nh́n xuống biển đen ng̣m và sâu thẳm, rùng ḿnh nói với chú:

    "Con... sợ lắm."

    Chú Lư nắm lấy vai tôi thông cảm:

    "Cháu c̣n nhỏ lắm, chú không nghĩ cháu có đủ sức lội vào bờ, v́ ḿnh c̣n ở xa bờ lắm. Từ bờ đi vô, c̣n có đám rừng tràm nữa, con đi không nổi đâu. Thôi, con cứ ở trên ghe với các cô các d́ đi, sẽ không bị nguy hiểm ǵ đâu. Nếu có bị bắt, con c̣n quá nhỏ, công an không có làm khó dễ con đâu. Con nhớ đừng có khai tên chú và mấy cậu nha con."

    Thế là tất cả những đàn ông ở trên ghe (trừ những người không biết lội) đều cùng nhau nhảy xuống biển lội vào bờ ngay đêm hôm đó.

    Cuối cùng, chiếc ghe của chúng tôi cũng trôi về tới Việt Nam. Ghe mắc cạn c̣n xa bờ nên đám du kích phải đem xuồng ra chở mọi người vô bờ.

    Khi họ hỏi tôi ở đâu? Đi vượt biên với ai? Tôi khai cha mẹ gởi có một ḿnh tôi đi vượt biên mà thôi, chứ không quen biết ai hết. C̣n địa chỉ th́ tôi khai địa chỉ của đứa bạn đă cùng cha mẹ vuợt biên từ lâu rồi. Bọn Công an nhốt tôi ba tháng th́ thả ra, đưa tiền cho tôi mua vé xe đ̣ về Saig̣n.

    Tôi về đến nhà, kể lại câu chuyện vượt biên cho bà nội, cho mẹ nghe, ai cũng tiếc cho cuộc vượt biên quá dễ dàng mà cuối cùng lại không thành công, và ráng chờ tin chú Tư Lư. Ba tháng sau đó, chú Lư mới t́m đường về được tới nhà. Cũng may, tính lại, không có ai trong đám chúng tôi bị chết hoặc mất tích hết. Chú Lư cho bà nội hay, chú đă thông thuộc đường lối, chú sẽ đi vượt biên một lần nữa qua ngả Căm Pu Chia tới Thái Lan, nhưng không thể dẫn tôi theo, v́ đường xá xa xôi, nguy hiểm, tôi th́ lại c̣n nhỏ, khó xoay trở mà lại dễ bị bắt.

    Một năm sau, bà nội và mẹ lại t́m đường cho tôi vượt biên lần thứ hai. Lần này tôi đi từ U Minh Thượng, và chỉ có ḿnh tôi đi thôi.

    Chiếc ghe kỳ này lớn hơn ghe của gia đ́nh tôi lần trước, số người vượt biên cũng đông hơn và tôi không có quen biết ai hết.

    Ngay khi tới hải phận quốc tế là ghe của chúng tôi đă gặp ghe đánh cá của Thái Lan rồi. Chiếu ghe đánh cá này lớn lắm, họ chạy cách xa ghe của chúng tôi một đỗi rồi mới xáp lại gần cho người qua ghe của chúng tôi làm quen, cho đồ ăn, nước uống rồi hứa đi trước dẫn đường cho chúng tôi tới Thái Lan. Trên ghe, ai cũmg mừng rỡ, tường chừng kỳ vượt biên này thật là may mắn, mới ngày đầu tiên đă coi như thấy đuợc trại tỵ nạn rồi.

    Nhưng khi đêm đến, khi chúng tôi đang ngủ th́ ghe Thái Lan đă mở đèn sáng trưng, áp sáp lại gần rồi cả đám thủy thủ cầm dao búa nhẩy ào sang ghe của chúng tôi. Dưới ánh đèn, chúng chia đàn ông đàn bà qua hai bên, lục soát thật kỹ từng người, kể cả trẻ em, để t́m vàng giấu trong người. Khi đă lấy hết những ǵ chúng có thể t́m được, bọn chúng lùa tất cả đàn ông qua ghe của chúng, tống tất cả vào pḥng lạnh chứa cá đóng cửa lại nhốt chúng tôi ở trong đó. Nhiệt độ trong pḥng lạnh thật là thấp để ướp cá làm cho chúng tôi chịu không thấu, ai cũng lạnh run lên cầm cập.

    Khoảng một tiếng đồng hồ sau, chúng mới mở cửa lùa chúng tôi về ghe, ai nấy bị lạnh thấu xương, đi không muốn nổi, người này d́u người kia mà lần bước đi về. Ai không đi nổi, chúng khiêng liệng đùng đùng xuống sàn ghe, thẩy cho mấy thùng nước cùng đồ ăn khô và mấy can dầu rồi xả máy chạy mất.

    Khi về tới ghe th́ cảnh tượng đầu tiên mà chúng tôi thấy là những người đàn bà đều nằm la liệt trên sàn ghe, ai cũng có vẻ như bị thương, có người mặc quần áo xốc xếch, có người chỉ c̣n cái áo trên người, có người chỉ c̣n cái quần, có người nằm bất động không mặc quần áo ǵ cả. Đám con nít th́ bị nhốt ở dưới hầm ghe đang la hét thất thanh đ̣i mẹ đ̣i cha...



    Những người chồng, người cha, người bạn trai của họ chợt hiểu, cơn tức giận nổi lên bừng bừng làm tan biến hết cả những lạnh giá trên thân thể, họ hốt hoảng chạy đến bên người thân của ḿnh mà săn sóc.

    Tiếng khóc tiếng rên la vang lên khắp nơi.

    Tôi rùng ḿnh đứng nh́n cảnh tượng xẩy ra mà không thể tưởng tượng được sự tàn nhẫn của con người đối với con người.

    Chiếc ghe của chúng tôi vẫn nổ máy, vẫn chạy trên biển, nhưng không một ai trong chúng tôi muốn đi đâu nữa, người tài công cứ để cho chiếc ghe muốn chạy hướng nào th́ chạy.

    Qua được một ngày êm đẹp, tới buổi sáng hôm sau, khi chiếc ghe của chúng tôi vẫn chưa hoàn hồn sau lần bị cướp đầu tiên th́ chiếc ghe đánh cá thứ hai đă xuất hiện. Bừng bừng tức giận, nghẹn ngào đau đớn v́ lần bị cướp của hiếp người đầu tiên, tất cả đàn ông trên ghe chúng tôi đều tự t́m vơ khí cho ḿnh sẵn sàng chống lại đám cướp biển.

    Đám giặc cướp thứ hai này tỏ ra hung tợn hơn đám thứ nhất rất nhiều, từ đằng xa, chúng đă thấy chúng tôi sửa soạn chống cự lại nếu bọn chúng cặp ghe vào, nên chúng dùng chiến thuật khác: Từ đằng xa, chúng cho ghe chạy thật nhanh đụng ngay vào hông ghe của chúng tôi. Tài công của ghe vượt biên thấy vậy ráng hết sức xả ga lách qua bên trái để né, nhưng ghe của chúng tôi chạy chậm, tài công không c̣n cách nào thoát, đành để chiếc ghe bị đụng một cú như trời giáng, tất cả mọi người đều phải bỏ vơ khí mà ôm chặt lấy thuyền để khỏi bị văng khỏi ghe. Chúng tôi chưa kịp lấy lại thăng bằng th́ đám giặc cướp đă nhào lên ghe hươi mă tấu chém vào bất kỳ cái ǵ trước mặt chúng. Máu thịt chẩy đầy trên sàn ghe. Một số đàn ông trên ghe đă đứng vùng lại được, đưa dao chống cự lại, một bên nhất quyết bảo vệ vợ con và mạng sống, bên hải tặc nhất quyết hạ thủ cho bằng được đám người vượt biên để chiếm đoạt tài sản và các phụ nữ trên ghe. Tiếng la hét kêu tiếng khóc vang lên khắp nơi. Tôi chỉ có một cái mái chèo ở trên tay, cũng cố gắng đánh hết sức ḿnh vào tên giặc cướp trước mặt, tên này không thèm đỡ mà đưa dao chém thẳng vào khúc cây của tôi rồi đá tôi một cái văng vào cabin, đầu tôi bị đập vào khung cửa nghe một cái “Bộp” thật mạnh, tôi ngất xỉu không c̣n biết ǵ nữa.

    Tôi tỉnh dậy là v́ có những gịng nước chẩy lên mặt tôi. Tôi vuốt mắt ngồi lên, nh́n vào tay thấy toàn là máu. Tôi hoảng hồn cố lách ḿnh qua một bên, thân h́nh người chết lại một lần nữa rơi hẳn vào người tôi. Tôi hét lên kinh hoàng cố đẩy cái xác chết ra khỏi người mà vùng đứng dậy chạy thật nhanh. Trên sàn ghe, xác người nằm la liệt, có xác c̣n đầu, có xác mất đầu, có những khúc chân, khúc tay văng đầy sàn. Tôi cố gắng không xỉu để nh́n chung quanh xem c̣n có ai sống sót hay không? Đa số đàn ông đều bị thương, một số bị chết, c̣n đàn bà, cũng như lần cướp đầu tiên, có người c̣n quần áo, có người không, nằm rên la thảm thiết.

    Tôi cố gắng lết đi t́m người tài công mà không thấy ông ta ở đâu hết, chắc là thân xác của ông đă nằm trong đám thịt xương trên sàn ghe. Tôi lật một thân người c̣n cử động lên, đó là người chủ ghe, ông ra dấu nhờ tôi kéo ông ngồi lên và chỉ cái xác người vợ ông nằm cách đó không xa mà rơi nước mắt khóc không ra tiếng. Môt vài người c̣n sống cố gắng lê lết đến chỗ chúng tôi để t́m cách đi cứu những người bị thương và những người đàn bà, con gái.



    Kiểm lại, c̣n hơn một chục người đàn ông trên ghe, chúng tôi bắt đầu dọn dẹp sàn ghe. Những người chết, chúng tôi lạy mỗi người một lạy rồi xô xác của họ xuống biển, múc nước ở dưới hầm lên mà xối trên sàn cho trôi máu đi. Người bị thương th́ chỉ để nằm im đó, xé áo xé quần mà băng bó cho họ thôi chứ đâu có thuốc men ǵ mà xức, mà uống. Những người đàn bà đă tạm hồi phục, ôm nhau khóc rấm rức, đám con nít sợ hăi chui hết cả vào cabin, không dám khóc, đám đàn ông cũng ngồi chùm nhụm lại với nhau, không ai nói với ai một lời nào. Chiếc ghe không người lái cứ thế mà quay cuồng theo những làn sóng biển đánh liên tiếp lên ghe.

    Tôi bó gối ngồi một ḿnh nh́n ra biển cả mông mênh. Lần vượt biên đầu tiên, chú Tư Lư sửa soạn đầy đủ súng đạn nhưng ghe tới Thái Lan thật là an toàn, không hề gặp bất cứ một tên hải tặc nào, cũng không hề có sóng biển cao ṿi vọi, lần vượt biên này hải tặc đâu mà cùng hết mọi hướng, hết bọn này tới bọn khác. Phải chi có chú Tư Lư của tôi ở đây, chỉ cần một ḿnh chú bắn vài phát đạn cảnh cáo với khẩu M16 dũng mănh của chú, cũng đủ làm cho bọn cướp sợ hăi mà bỏ chạy mất tiêu rồi, v́ bọn chúng chỉ có mă tấu dao phay và số đông người mà thôi, chứ không hề có súng đạn ǵ cả. Với cái điệu cướp của giết người này, với đám hải tặc dầy đặc bao quanh như thế này, tôi không chắc là chiếc ghe của chúng tôi có thể đến được bến bờ tự do. Chỉ cần một đám hải tặc nữa chém giết phá phách như lần này th́ đám dân vượt biên chúng tôi sẽ chẳng c̣n ai sống sót, chiếc ghe nhỏ bé của chúng tôi sẽ tan ra thành mây khói hoặc ch́m lỉm xuống biển cả mêng mông. Tôi muốn t́m cách nào để báo tin cho mẹ tôi, cho bà nội, cho bác Hai...

    Tôi muốn t́m cách nào để nhắn tin cho những người đang có ư định vượt biên như tôi hăy t́m đường khác mà đi, đừng đi qua vùng biển Thái Lan này nữa... nhưng tôi làm cách nào để báo tin cho gia đ́nh tôi, cho những người đang sửa soạn vượt biên bây giờ? Tôi nhớ lại có nhiều người đă dùng một cái chai bỏ thơ của ḿnh vào trong đó đóng nắp lại thả trên biển, tôi cũng muốn làm như vậy, nhưng giấy ở đâu ra mà viết? Chai ở đâu ra mà thả?

    Tôi c̣n quá nhỏ để hiểu tự do là ǵ? Nhưng nếu mà nói những người trên ghe này đang đi t́m tự do, th́ cái giá mà chúng tôi phải trả để t́m được tự do thật là quá khủng khiếp, quá phũ phàng. Có những người đă chết trước khi hưởng được cái tự do mà họ mong muốn, họ đi t́m...

    Tự Do... Ôi... Tự Do...


    Tiếp theo kỳ tới.

    NGUYỄN KHẮP NƠI.

  2. #2
    Member DrTran's Avatar
    Join Date
    02-09-2011
    Posts
    808
    Vậy rồi gần đây có chạy về VN không đó?

    Nếu có th́ đừng nói thêm.

    Dân VN vượt biên ĐA SỐ sau này chạy về VN ăn chơi xả láng, vậy th́ vượt biên chỉ v́ TIỀN thôi.

    V́ TIỀN th́ chết đáng đời.

  3. #3
    Member Lehuy's Avatar
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    2,560
    Quote Originally Posted by DrTran View Post
    ...
    Dân VN vượt biên ĐA SỐ sau này chạy về VN ăn chơi xả láng, vậy th́ vượt biên chỉ v́ TIỀN thôi.

    V́ TIỀN th́ chết đáng đời.
    A, nếu phe Quốc gia bớt xâu xé nhau th́ cộng đồng NVHN đă không phè phỡng như vậy.

  4. #4
    Nỉwana
    Khách

    Ăn NÓI MẤT DạY

    Quote Originally Posted by DrTran View Post
    Vậy rồi gần đây có chạy về VN không đó?

    Nếu có th́ đừng nói thêm.

    Dân VN vượt biên ĐA SỐ sau này chạy về VN ăn chơi xả láng, vậy th́ vượt biên chỉ v́ TIỀN thôi.

    V́ TIỀN th́ chết đáng đời.
    Cái đồ ăn nói lỗ măng ,nói ai phải nói cho rơ chứ tao đây đi vượt biên 1980,6 ngày ở biển ,bị cướp 2 lần,qua tới nước thứ 3 đến bây giờ chỉ về nước 2 lần,lần thứ 1 , bà nội mất,lần thứ 2,mẹ mất chứ không về VN ăn chơi như thằng Trần nói ,đừng vơ đũa cả nắm,dám nói ĐA SỐ,mày phải biết dân đi vượt biên thường th́ năm nay cũng ít ra là 50 tuổi rồi,có người đă 70,80 c̣n về VN ăn chơi ǵ nữa,ăn nói đàng hoàng chút nhé thằng mất dạy,nơi đây không phải thằng nào ăn nói như mày cũng được đâu nhé, thằng kia,tao năm nay đă 72 rồi mà nghe mày nói cũng nổi khùng

  5. #5
    Member Trungthuc5's Avatar
    Join Date
    23-07-2011
    Posts
    1,353
    Gửi Niwana:

    DrTran nói "đa số", vậy xin hỏi ông có hiểu chữ "đa số" không? những trường hợp của ông chỉ là thiểu số, chính ông mới là người hàm hồ, thất học không hiểu chữ đa số, thiểu số có ư nghĩa như thế nào đă phùng mang chửi rủa một cách thô bỉ vô giáo dục.

    Những chỗ ăn chơi CSVN dựng lên sau này như "B́nh Quới", Vinpearl, Nha Trang, Phú Quôc, v.v. và hàng ngàn tụ điểm ăn chơi khác phục vụ cho ai, có phải cho VK óc heo không ?

  6. #6
    chuot_congus
    Khách
    Người VNHN đôi lúc thần tượng hoá câu chuyện chạy trốn vc .Có đi 75 hay vượt biên th́ mới biết sự thật .
    Bên bang tôi ,đám vượt biên chửi đám 75 đeo trực thăng chạy đi ṛi cũng đeo trực thăng chạy d́a .Lư do là đám 75 đại diện cho mấy hội cựu quân nhân như TQLC ,Hải Quân ,Nhảy Dù ,SVSQDL ...... đều nói mạnh bạo chống cộng mà trong túi có vé máy bay d́a VN tận năm 1994 .
    Bên bang Cali th́ 75 chửi đám vượt biên d́a trước .
    Có đi 75 hay vượt biên ,th́ mới hiểu rơ con người VN như thế nào .Trong nhà tôi đi cả 75 cũng có ,vượt biên cũng có .Ngồi kể chuyện với nhau ,tật xấu Vn đều phơi bày ra hết .
    Tôi chả dính vô mấy chuyện nầy , nói ra phát tởm .

  7. #7
    Member
    Join Date
    25-05-2011
    Posts
    257
    Quote Originally Posted by Nỉwana View Post
    Cái đồ ăn nói lỗ măng ,nói ai phải nói cho rơ chứ tao đây đi vượt biên 1980,6 ngày ở biển ,bị cướp 2 lần,qua tới nước thứ 3 đến bây giờ chỉ về nước 2 lần,lần thứ 1 , bà nội mất,lần thứ 2,mẹ mất chứ không về VN ăn chơi như thằng Trần nói ,đừng vơ đũa cả nắm,dám nói ĐA SỐ,mày phải biết dân đi vượt biên thường th́ năm nay cũng ít ra là 50 tuổi rồi,có người đă 70,80 c̣n về VN ăn chơi ǵ nữa,ăn nói đàng hoàng chút nhé thằng mất dạy,nơi đây không phải thằng nào ăn nói như mày cũng được đâu nhé, thằng kia,tao năm nay đă 72 rồi mà nghe mày nói cũng nổi khùng
    Tui nghĩ là anh đă quá nóng.
    Khi viết những ḍng chữ trên tui nghĩ DrTran muốn day tận mặt đa số đám áo gấm về làng.
    Thực tế th́ thiếu ǵ người hay gom lại là cả đống đi VN ăn hưởng. Đám đó có bọn lợn trí thức, đám tật nguyền tri thức, dân vượt biển và có cả ... HO nữa ḱa.

  8. #8
    Member Dr_Tran's Avatar
    Join Date
    23-03-2011
    Location
    Northeast US
    Posts
    8,654
    Quote Originally Posted by VuSJ View Post
    Tui nghĩ là anh đă quá nóng.
    Khi viết những ḍng chữ trên tui nghĩ DrTran muốn day tận mặt đa số đám áo gấm về làng.
    Thực tế th́ thiếu ǵ người hay gom lại là cả đống đi VN ăn hưởng. Đám đó có bọn lợn trí thức, đám tật nguyền tri thức, dân vượt biển và có cả ... HO nữa ḱa.
    400,000 VK come back to VN every year, most were "O D ghe".

  9. #9
    Member Lehuy's Avatar
    Join Date
    24-03-2011
    Posts
    2,560
    Hơn thế bác Dr Trần.
    Theo đài VOA , hơn 500,000 Việt Kiều về trong dịp Tết năm nay. Nếu tính cho cả năm chắc phải lên đến cả 1 triệu hay 1 triệu rưỡi người.
    http://www.voatiengviet.com/content/...c/1599019.html

  10. #10
    Member
    Join Date
    25-05-2011
    Posts
    257
    Nghe đám này cầu nguyện lúc c̣n lênh đênh giữa biển Đông và băo tố cuồng nộ Thượng Đế cũng lầm.

    Đám này c̣n nợ những người nằm lại vĩnh viễn dưới biển sâu hay trên đường biên giới một món nợ và lời nguyền.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 11
    Last Post: 06-08-2012, 10:32 AM
  2. Replies: 1
    Last Post: 16-07-2012, 08:59 AM
  3. Có nên cho con đi vào Hải Quân Mỹ không?
    By binhminh2 in forum Tin Việt Nam
    Replies: 23
    Last Post: 03-12-2011, 04:33 AM
  4. Mỹ không bán F-16 đời mới cho Đài Loan.
    By nghiep in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 18-08-2011, 04:58 AM
  5. Replies: 9
    Last Post: 18-11-2010, 05:46 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •