Lệ Biển


Lưu Vĩnh Hạ

Biển hoàng hôn lặng buồn tiếng sóng gọi
Bờ cát vàng hiu hắt những bàn chân
Con dă tràng lạc lối bóng t́nh nhân
Nằm thoi thóp nghe tiếng ḷng giăy dụa

Biển quê hương không c̣n là dải lụa
Biển âm thầm giết chết những người dân
Biển giờ đây là độc tố thủy ngân
Biển quê hương bổng trở thành thủ phạm

Biển mênh mông không một ai dám tắm
Cá từng đàn chất đống chết ngổn ngang
Những người dân trong ánh mắt bàng hoàng
Hỏi v́ sao và v́ sao ... biển chết

Mái tóc dài ngày xưa đường ngôi lệch
Em bây giờ trắng xóa một màu tang
Ai vô ơn giết mẹ biển từng phần
Nghe trái tim đau ḷng như tự xé

Biển chiều nay âm thầm rơi bao lệ
Rồi mai này con cháu sẽ về đâu
Biển trong xanh giờ biển đỏ một màu
Biết bao giờ biển ngày xưa trở lại

Miền Trung ơi hiền hoà trong nắng cháy
Bữa cơm nghèo bên mái lá liêu xiêu
Tuy đơn sơ nhưng chất chứa bao điều
Chiều khoan nhặt khoan ḥ thuyền tôm cá

Trả cho tôi t́nh thương yêu biển cả
Trả cho người biển cả của yêu thương
Để mai sau con cháu hiểu tận tường
Những xót xa biển đă từng rơi lệ