Page 308 of 471 FirstFirst ... 208258298304305306307308309310311312318358408 ... LastLast
Results 3,071 to 3,080 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #3071
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Ḍng cà phê… vớ cà phê kho lững lờ trôi như thế hằng thế kỷ của thiên kỷ trước là như thế, cứ vào tiệm hủ tíu mà uống cà phê đổ ra đĩa rồi ś sụp húp th́ được xem như đó là phong cách của dân chơi sành điệu.

    Một người tên ông Chín “cù lủ”, một tay bạc bịp nay đă hoàn lương cho rằng dân cờ bạc, dân giang hồ hồi đó chẳng đời nào bưng ly mà uống như ngày nay. Kẻ ngồi nghiêm túc, nâng ly lên uống như uống rượu bị các đàn anh “húp” đĩa xem khinh bằng nửa con mắt, coi như hạng… “bột” lục hục thường t́nh không đáng kết giao.

    Nhưng rồi cái quan điểm húp cà phê trên đĩa mới… “sang” cũng đến lúc phải lụi tàn, v́ bị chê là kiểu uống bẩn, uống thô vụng khi trào lưu cái phin “filtre” bắt đầu xuất hiện và đă làm biến dạng cái kiểu uống cà phê trong tiệm hủ tíu.

    Vào thập niên 60 Nhà hàng Kim Sơn (nằm trên góc Lê Lợi – nguyễn Trung Trực) mở cú đột phá ngoạn mục bằng cách bày bàn ghế ra hàng hiên dành cho các văn nghệ sĩ trẻ chiều chiều ra đó bàn chuyện văn chương và… rửa con mắt. Hồi đó cà phê Kim Sơn chỉ có một đồng một cốc bằng giá vé xe buưt dành cho học sinh. Mặc dù chủ quán Kim Sơn lúc đó vẫn là người Hoa nhưng đă tiếp thu phong cách cà phê hè phố của dân Pari (Pháp).



    Theo lư thuyết, những giờ uống cà phê là những giờ thư giản hoàn toàn, vừa nhăm nhi từng ngụm nhỏ cà phê dặc sánh vừa ngắm quang cảnh sôi động đông vui của đường phố. Thuở ấy con đường Lê Lợi vẫn c̣n những hàng me. Vào những ngày me thay lá, dưới ánh nắng chiều phớt nhẹ, lá me vàng khô rơi tản mản như hoa “com – phét – ti” lấp lánh làm cho đường phố trở nên… “mộng mị” và thơ…


    Kim Sơn biết tận dụng ưu thế chiếm lĩnh một góc ngă tư, tầm nh́n rộng bao quát để khai thác dịch vụ cà phê hè phố. Cái phin đă trở nên quen thuộc, cao cấp hơn cái vợt cái vớ của cà phê kho trên cái siêu đất “phản cảm” xưa.

    Thời điểm nầy những nhà văn, nhà báo, các nhà doanh nghiệp tên tuổi cũng có những quán cà phê sang trọng xứng tầm với địa vị của họ. Những La Pagode, Brodard, Givral, Continental là nơi gặp gỡ, giao lưu của giới thượng lưu Sàig̣n.

    CÀ PHÊ TÂY

    Cà phê La Pagode khách không ngồi ghế sắt ghế gỗ mà ngồi trên những salon bọc da để phóng tầm mắt nh́n ra con đường Catinat (nay là Đồng khởi) con đường đẹp và sang nhất của Sàig̣n. Cách La Pagode độ trăm mét Nhà hàng Continental cũng mở một không gian cà phê sang trọng đúng phong cách “Phăng – se”. Đối diện Continental là tiệm cà phê Givral nơi nổi tiếng với những món bánh ngọt tuyệt hảo. Tiệm tràn ngập ánh sáng bởi những khung cửa kính nh́n ra Nhà Hát Lớn (nay là Nhà Hát TP) với một bầu trời khoáng đăng. Những nhà báo, văn nghệ sĩ thường ghé đây uống cà phê trước khi tỏa đi khắp nơi cho công việc riêng của họ.



    C̣n một quán cà phê với một phong cách phương Tây như bàn ghế, trang trí nội thất sang trọng cũng nằm trên con đường nầy là quán cà phê Brodard. Với một phong cách cũng gần giống với La Pagode, không gian Brodard yên tĩnh, ánh sáng thật nhạt để khách có thể thả hồn êm ả bên tách cà phê nóng hổi quyện hương thơm.



    Có thể nói từ giai đoạn nầy người Việt Nam ở Sàig̣n “thức tĩnh” trước thị trường buôn bán cà phê mà từ lâu họ đă bỏ quên và đă để cho các chú Hoành, chú Koón, chú Xường… tự do khai thác.

    Khi qua tay người Việt quán cà phê không c̣n luộm thuộm những cái ‘đuôi” ḿ, hủ tíu, hoành thánh, xíu mại, há cảo, bánh bao… nữa mà nó thuần túy chỉ có cà phê nhưng được chăm chút một cách tỉ mỉ hơn, biết tạo ra một không gian tao nhă hơn, thu hút hơn…

    http://4muangon.com/ca-phe-sai-gon-xua/

  2. #3072
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; đặc sản miền Nam.. chai dầu gió....

    Sau đặc sản Cà phê đổ đĩa của T/v Tigon th́ ... ngày hôm qua.. có vài bạn gọi phôn hỏi nmq về căn bịnh cảm cúm ngày xưa ở miền Nam VN.. Câu hỏi làm cho nmq lại lần ṃ về phương thuốc dân gian miền sông nước. Ở miền Nam.. th́ thường hay cạo gió, cách chữa này làm phạm đến mô b́ (v́ cào rách tổn thương đến làn da bảo vệ thân thể ) nmq không đồng ư , trong khi miền Nam và cả miền Bắc đối với cảm mạo thường hay dùng cách sông hơi ( giống như bain à vapeur ).

    Các loại thảo mộc thường được dùng trong việc xông là các loại lá như hương nhu, bạc hà, khuynh diệp, đôi khi cho thêm một hai giọt Nhị Thiên đường cũng tốt thôi, bỏ vô nồi đun sôi, đem ra th́ bịnh nhân ngổi gần nồi nước, chùm tấm khăn rộng để nhốt hơi bốc lên rồi khẽ mở nắp ra cho xông khói lên.. ngồi đôi phút là mồ hôi túa ra như tắm, người bịnh cảm thấy nhẹ nhàng...

    C̣n trong lúc cần th́ lọ dầu Nhị Thiên hay Đại quang, hộp dầu cao Con Hổ ( ở ngoài Bắc VN) c̣n trong Nam th́ chai dầu gió Khuynh diệp Bác sĩ Tín hay lọ dầu cao Mac Psu cũng tiện dụng vô cùng.

    Cây khuynh diệp được Pháp đem từ Phi châu qua Vn thời nào không biết, nhưng đến năm 1950 th́ Pháp cho trồng thí điểm ở vài nơi. Sản phẩm thí nghiệm không được ưa dùng mấy v́ cường độ không mạnh. Măi đến 1950-52 th́ có vị Bác sĩ tên Tín, mở xưởng chưng cất ở cuối Trương minh Giảng - Saigon gẩn cổng xe lửa số 6.. lúc này v́ hàng ngoại khan hiếm nên thị trường chấp nhận ngay sản phầm khuynh diệp này.
    Lá khuynh diệp được đổ vào nổi âp suất để chuyển hơi nước sôi 100 độ để tách tinh dầu... đến bồn tụ dầu ( chuyển thể từ hơi nước mang tinh dầu và tinh thể nước gặp lạnh tự tách ra và tinh dầu tụ thành giọt.. sau đó tinh dầu được tẩy bớt mầu nâu, pha thêm phẩm xanh cho có mầu riêng biệt và menthol 25% làm tăng nồng độ nóng và mùi thơm lan toả mạnh hơn khuynh diệp nguyên chất..
    Tổ hợp Bs Tín đóng chai thành phẩm và đưa ra thị trường. Sản phẩm hoàn toàn VN, hoa đồng cỏ nội mà thực dụng, đáp ứng nhu cầu cho nên phát triển mạnh mẽ...

    Trước 1952 th́ VN có những sản phẩm này , đa số nhập cảng từ Pháp, menthol nguyên chất, nồng độ cao 90% th́ có chai Ricqlès, chai nhỏ (bottle) dung tích khoảng 20cc, dầu trong như nước lă, bốc hơi mạnh rất thơm và nóng nhưng muốn uống th́ phải pha ra. Rất tốt để trị chứng bịnh thổ tả ( diarhea / E-coli).. hỉ cần vài giọt nhỏ vô cái chén nước chè nóng rồi uống vào.. thế là bịnh sẽ êm bớt xách quần chạy.. đến lần uống thứ hai coi như hết sạch E-coli.
    C̣n khuynh diệp đến xứ ta dưới dạng chai dẹp và dung tích chỉ chừng 10cc cũng là khuynh diệp nguyên chất 85% sản xuất do một dược pḥng ở Paris, dưới tên Essence d' Algerie...lọ nhỏ trọn dẹp, vài giọt khuynh diệp này cộng với lá bạc hà ( menthe) cho vào nồi nước xông cũng rất mau đẩy lui cảm cúm có ho đờm ( grippe saisónale)...
    Xoa chút đỉnh cho ấm ngực, bụng hay xoa lên mũi cho thông ống phế quản, khỏi bị nghẹt mũi..v.v.. rất hiệu nghiệm.
    Một chút nhớ quên sản phẩm quê hương.. gởi đến quí bạn trong những ngày băng giá.. ./.

  3. #3073
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nhân BS Quốc nói tới chai dầu gió , tui cũng muốn nhắc lại một " toa thuốc " chữa cầm ho ban đêm bảo đảm 100% ( đă post lâu rồi )

    Ban đêm mà ho sù xụ th́ sẽ đánh thức cả nhà dậy . Vậy hăy làm theo cách giản dị này :

    *Dùng dầu xanh hiệu Dragon Oil đổ ít giọt vào chính giữa gan bàn chân ( cả 2 chân ) , dung ngón tay thoa mạnh

    * Xong mang vớ vào , sẽ dứt ho trong ṿng 5 phút .

    Đă làm rất nhiều lần , hiệu nghiệm

  4. #3074
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; quê tôi và bài thuốc dân gian...

    ... mải bận mấy hôm vừa rồi. Phần v́ t́nh trạng cảm mạo nhức đầu hay hâm hấp sốt của mấy con virus tinh quái nó hành hạ bà con xứ nhà giàu. Bà Hương th́ nói năm nay nó trở lại con vi rút N2.. không phải con N7, rồi bà Tám th́ con vi rút năm nay, chẳng ai biết mặt mũi nó ra sao ?? dài ngắn thế nào mà nó làm sưng cổ họng lại sốt cao.. riêng bà Liểng th́.. để bảo các cháu bên Honhkong gửi ngay Thối nhiệt tán.. chỉ hai gói là khỏi ngay mà..!!
    Nhưng mà gia đ́nh chúng tôi chưa bị vi rút đến thăm.. bà B Thạch .. th́ chúng ḿnh đóng cửa cho chặt.. chúng nó hết đường chui vào... mà ấy.. hết không khí th́ làm sao thở.. bà Út Hiền la lên !!

    Thôi th́ ḿnh ở xứ người th́; ai sao tôi vậy ! Thế nhưng có những điều mà , ta cứ thử xem may ra .. hay là phước chủ lộc thày !! Thế là, nhà đàn trẻ lại đông, nói dại chứ chỉ một đứa bị " nóng đầu " thôi là cả nhà lo " sốt vó " lên thôi..

    Sau khi bàn tán và nghiền ngẫm, hết tây học rồi đến lang ta..hết cạo gió rồi th́ kiêng khem này nọ, kết quả cũng chỉ có chút gọi là thuyên giảm. Cả ngày hôm qua lật sách thuốc cổ, chẳng thấy con vi rút nào hiện h́nh giơ nanh, quắc mắt, mà chỉ có thời khí, nắng mưa theo mùa phân định. Hết Hoàng Đế nội kinh sang đến Huyết chứng luận đến ngay cả Hải Thượng lăn ông.. đều chẳng thấy vi rút vi reo ǵ cả.
    Chúng tôi cùng nhau nghĩ đến toa thuốc dân gian, và nắm ngải cứu, nắm cây cứt lợn hay mấy quả bồ kết, nhúm bạc hà,lá tía tô kinh giới..bạc hà. tất cả đều là cây nhà lá vườn.
    Anh già.. làm thày thuốc bao nhiêu năm rồi sao không nói ra.. lại ngồi đực mặt ra thế này !!
    - Ư..th́ để mấy bà nói cho hết đă.. chuyện th́ đâu vẫn c̣n đó... sách th́ cũng đă lục ra coi rồi.. c̣n kinh nghiêm th́.. cái thời qua Bắc phi ấy mà.. sướng nhất là khi nào mệt mỏi... bước xuống phố.. t́m đếm nhà tắm hơi, ngồi xông hơi với khuynh diệp ở nhiệt độ cao (60 oC)...cho đă rồi lấy khăn bông thấm cho hết môf hôi, thay quần áo bước ra.. sao mà nó nhẹ nhàng đến thế.. hết cả mệt mỏi, xuống bến tàu.. ăn một tô súp hải sản.. hết sảy.. lại khoẻ như voi ngay ..

    Chúng tôi nói và làm ngay, việc quét dọn, tẩy trùng xịt thuốc tùm lum.. rồi cái máy thổi hơi ẩm ( humidifier) nay được pha thêm chút khuynh diệp và menthol... c̣n nồi cháo hải sản với cá saumon, sườn heo th́ nay có thêm kinh giới và tía tô thái chỉ, thêm vào củ hành tía đập rập.,chế độ ăn hàng ngày nay chúng tôi bớt cho ăn chất béo và bơ ( butter) ..
    ... c̣n vấn đề đi học của các cháu th́ đám dưới 10 tuổi cho ở nhà và cách ly với đám lớn hơn, muốn chơi với các em th́ phải đi vô tắm rửa và thay quần áo xong mới được ra chơi chung. C̣n mắt th́ chúng tôi cho rửa với nước muối pha loăng thỉnh thoảng dùng Optrex... Độ ấm trong nhà nay là 23 độ C và độ ẩm là 55%.... nhờ trời t́nh trạng sức khoẻ gia đ́nh ổn định suốt đến nay...
    Mấy đứa con dâu chúng bảo nhau... chúng ḿnh sướng ghê..sanh ra con trẻ đă có ông bà nội ngoại chăm lo.. này mấy đứa em.. mau sanh con ra đi.. chứ mai mốt mấy cụ già nhà ḿnh dắt nhau đi rồi... th́ lấy ai để chăm lo cho lũ nhi đồng cháu chắt của các Cụ đây ...
    Chỉ thắng sau thôi là có hai nhi đồng sơ sinh đến với các Cụ đấy.... (chắt ngoại với cháu nội)...
    Chút chuyện gia đ́nh, không biết có làm nhàm chán bạn đọc hay không ?? nmq xin lỗi quí Bạn nhé ./.

  5. #3075
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tin mới nghe trên Viên Thao TV :

    Nhà báo Nguyễn Hoàng Đoan , phu quân ca sĩ Khánh Ly , đă đột ngột qua đời tại Cali




    Trong thư gửi cho than hữu , Khánh Ly thong báo là phải rời ngày tŕnh diễn dịp Tết ở B́nh Dương sang tháng 3

    * Mới đây , thấy h́nh 2 ông bà chụp bên VN dzui dzẻ khoẻ mạnh lắm mà

    Last edited by Tigon; 17-01-2015 at 12:40 AM.

  6. #3076
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Kư giả Nguyễn Hoàng Đoan, phu quân của ca sĩ Khánh Ly, vừa qua đời


    Quận Cam, California. - Nhà báo Nguyễn Ḥang Đoan, chồng của nữ ca sĩ Khánh Ly vừa qua đời tại bệnh viện Garden Grove , Quận Cam lúc 5 giờ 45 sáng Thứ Tư, 7 tháng 1 năm 2015 v́ bệnh gan, có phép bí tích xức dầu của Linh mục Chu Vinh Quang và người thân xung quanh;

    Ông hưởng thọ được 71 tuổi.

    Ông Nguyễn Hoàng Đoan là kư giả của Sài G̣n trước 1975, và từ khi qua Mỹ, nhất là từ khi ông kết hôn với ca sĩ Khánh Ly, ông đă bỏ nghề báo, và chỉ đứng sau hậu trường chăm sóc sự nghiệp ca sĩ của Khánh Ly.

    Trong khi ông về Việt Nam, ông có tâm t́nh với báo trong nước như sau:

    NGUYỄN HOÀNG ĐOAN: ‘LẤY KHÁNH LY, TÔI COI NHƯ M̀NH ĐĂ CHẾT’

    Ông Nguyễn Hoàng Đoan, chồng của Khánh Ly chia sẻ, ông chấp nhận đứng sau lưng để hỗ trợ vợ và ông hạnh phúc v́ công việc ấy.

    Ông Nguyễn Hoàng Đoan vốn là một nhà báo, tuy nhiên, kể từ khi gắn bó cuộc đời với Khánh Ly, ông bỏ nghề và chấp nhận trở thành người đứng sau, hỗ trợ cho sự nghiệp của vợ. Ông luôn đi theo chăm sóc vợ trong mỗi lần bà đi diễn.

    Trong buổi họp báo giới thiệu liveshow riêng tại Hà Nội và Đà Nẵng, khi Khánh Ly hạnh phúc và rạng rỡ trong sự chào đón của báo giới th́ ông Nguyễn Hoàng Đoan ngồi phía dưới, lặng lẽ ngồi nhâm nhi ly cafe, thi thoảng ngước lên nh́n vợ. Ông tự hào khoe rằng: “Với Khánh Ly, con cái là số 1, bạn bè, khán giả là số 2 sau cùng mới đến tôi”. Ông Đoan cũng rất vui vẻ khi nhắc lại những kỷ niệm về lễ cưới giản dị của ông và nữ ca sỹ Khánh Ly trên đất Mỹ vào năm 1975.

    T́nh yêu đến sau hôn nhân

    Ông và ca sỹ Khánh Ly biết đến nhau như thế nào?

    Chúng tôi biết nhau từ lâu lắm rồi nhưng qua Mỹ th́ mới gặp. Khi ở Việt Nam, tôi có chơi với ông Trịnh Công Sơn nên có biết Khánh Ly. Tuy nhiên, lúc đó tôi không thích giọng của cô ấy lắm và cũng không nghe nhiều.

    Tôi sang Mỹ trước Khánh Ly. Khi hay tin cô ấy và 2 con sang Los Angeles, tôi có t́m tới thăm. Lúc đó, Khánh Ly sống ở một nơi rất nhỏ và không có nhiều vật dụng lắm. Tôi tới, cô ấy nấu cơm mời. Tôi sung sướng vô cùng v́ lâu lắm mới được ăn một bữa cơm Việt, suốt 6 tháng trước, tôi chỉ có ăn humberger thôi.

    Khi chúng tôi gặp nhau th́ chưa có t́nh yêu. Trong ḷng Khánh Ly vẫn c̣n lưu giữ h́nh bóng người đă mất, c̣n tôi th́ cũng có người khác.

    Chưa nảy sinh t́nh yêu, vậy lư do ǵ khiến ông bà quyết định cùng nhau tạo lập một gia đ́nh?

    Sau lần gặp đầu tiên ấy, tôi thường xuyên tới thăm mẹ con Khánh Ly. 1 tháng sau đó, tôi nói với Khánh Ly rằng, tại sao ḿnh lại không cùng nhau lập một gia đ́nh Việt trên đất Mỹ. Khánh Ly nói rằng, cô ấy cần thời gian suy nghĩ và 3 tháng sau, cô ấy chính thức nhận lời. Đúng là khi lấy nhau, giữa chúng tôi chưa có t́nh yêu nhưng t́nh cảm ấy được bồi đắp sau khi sống chung với nhau.

    Bước vào cuộc hôn nhân khi chưa có t́nh yêu, chắc hẳn thời gian đầu cũng không mấy dễ dàng đối với vợ chồng ông?

    Lúc đầu chúng tôi không ḥa thuận lắm, nhưng sau khi đứa con chung ra đời th́ chúng tôi trở thành một mái ấm thực sự. Cho tới nay, sau 39 năm chung sống, chúng tôi vẫn rất yêu thương nhau. Tôi tôn trọng Khánh Ly và cô ấy tôn trọng tôi.

    Rất nhiều người ṭ ṃ về lễ cưới của ông và ca sỹ Khánh Ly?

    Lễ cưới của chúng tôi tốn có 100 USD thôi. Tôi làm một bữa chả gị và bỏ ra 80 đồng mua đôi nhẫn cưới. Khách mời th́ cũng chỉ vẻn vẹn 12 người làm chung với tôi. Ảnh cưới là ảnh chụp chung với những người đồng nghiệp đó chứ không có ảnh mặc áo cô dâu, chú rể như mọi người đâu.

    Sau khi về sống chung với nhau, ông đối xử thế nào với 2 người con riêng của vợ?

    Tôi yêu Khánh Ly th́ yêu cả những đứa con của cô ấy. Chính tôi là người nuôi dạy các con nên người. V́ vậy, mặc dù bây giờ bố đẻ cũng đă sang Mỹ nhưng các con vẫn nói với tôi là: “Chúng con chỉ có một người bố duy nhất là bố thôi” và điều ấy khiến tôi rất hạnh phúc.


    Nữ ca sỹ Khánh Ly luôn khẳng định: “Trịnh Công Sơn là một nửa của tôi”. Có khi nào ông thấy chạnh ḷng v́ điều này?

    Tôi không ghen tỵ với bất cứ điều ǵ của cô ấy. Những người chồng trước, những người yêu trước của cô ấy đều là những người tôi rất tôn trọng. Đó là quá khứ của cô ấy. Con người không có quá khứ th́ buồn chán lắm.

    Lấy Khánh Ly, tôi coi như ḿnh đă chết

    Sau khi lấy Khánh Ly, tại sao ông lại từ bỏ nghề báo và chấp nhận trở thành người đứng sau hậu thuẫn cho sự nghiệp của vợ?

    Người ta vẫn thường nói, sinh nghề tử nghiệp nhưng khi Khánh Ly nói 1 là anh chọn làm báo, 2 là anh chọn các con và em th́ tôi chấp nhận bỏ nghề mà không có chút ǵ hối tiếc. Bây giờ, dường như tôi không c̣n giữ một kỷ niệm hay h́nh dung ǵ về nghề báo. Sống với Khánh Ly, tôi như một con người khác. Tôi tập trung lo mọi thứ phía sau để cô ấy chỉ phải lo một việc duy nhất là hát trên sân khấu.

    Năm 1997, đài truyền h́nh Nhật có thực hiện một bộ phim về cuộc đời Khánh Ly. Họ tổ chức một đêm nhạc để ghi h́nh và trước rất nhiều khán giả, tôi tuyên bố rằng, kể từ khi lấy Khánh Ly, tôi coi như ḿnh đă chết. Tôi chấp nhận đứng sau lưng cô ấy và nhiệm vụ của tôi là giữ ǵn, hỗ trợ để sao cho Khánh Ly được toàn tâm toàn ư mang giọng hát đi phục vụ khán giả.

    Chấp nhận là người đứng sau thành công của vợ, ông có nghĩ đó là một sự hi sinh?

    Tôi làm báo nên cũng có ḍng máu nghệ sỹ trong người. Khi đoạn tuyệt với nghề này th́ tôi về làm việc với Khánh Ly. Đó là một khám phá rất thú vị. Tôi say mê với công việc mới và cảm thấy cuộc sống của ḿnh hạnh phúc hơn khi làm báo.

    Khánh Ly không dám to tiếng với ai, ngoại trừ chồng.

    Cô ấy nói đúng đấy (cười). Cô ấy là người “dễ dăi” với tất cả mọi người, chưa hề giận ai, nhưng với tôi th́ rất khắt khe. Cái ǵ ở tôi, cô cũng trách. Tôi giống như một cái thùng để cô ấy dồn tất cả những bực dọc, ấm ức vào trong đó.

    Đàn ông thường có cái tôi rất cao, mỗi lần như thế, ông có thấy tự ái?

    Cô ấy giận tôi như thế là v́ cô yêu và thương tôi chứ không phải là khinh miệt. Người ta có coi ḿnh là máu thịt của họ th́ họ mới cư xử thoải mái như thế chứ. V́ thế, cô ấy nói bất cứ điều ǵ, tôi cũng thấy hạnh phúc hết.

    “Tôi có một ông chồng, ông ư ngộ lắm. Ông ấy ăn cái ǵ cũng được mà vẫn giữ được “ṿng eo” thon gọn, c̣n tôi th́ ngược lại. Suốt ngày ông ấy bảo tôi ăn cái này, ăn cái kia, không được ăn cái này, rốt cục tôi không phải là người đi tu nhưng tôi ăn như một người tu vậy. Có khi ông ấy bắt tôi ăn nhiều rau quá, tôi ấm ức nói lại, tôi có phải là con ḅ đâu?” – Khánh Ly

    Cũng trong cuộc họp báo, nữ ca sỹ Khánh Ly có nói vui rằng, nếu nhờ ông lấy hộ lọ nước mắm th́ chắc nửa tháng sau ông mới t́m ra.

    Ở nhà, tôi không biết làm ǵ hết, ngoài việc đun nước sôi. Mọi việc trong nhà đều do một tay cô ấy lo liệu hết. Khánh Ly là người rất năng động. Cô ấy không bao giờ chịu ngồi yên. Nếu không ra vườn chăm sóc cây cối th́ vào bếp nấu ăn, hoặc lau chùi nhà cửa, tập hát, tập thể dục. Cô ấy nói với tôi, khi nào anh thấy em nằm nghỉ tức là em ốm rồi đấy.

    Nữ ca sỹ Khánh Ly ví ông là “cai ngục” v́ luôn kiểm soát chế độ ăn uống của bà ư?

    Tôi rất khắt khe với cô ấy trong việc ăn uống. Tôi th́ ăn ǵ cũng được nhưng Khánh Ly th́ phải chỉ được ăn những món vừa tốt cho sức khỏe nhưng vẫn giữ được vóc dáng. Là ca sỹ th́ phải giữ được h́nh ảnh đẹp trong ḷng khán giả. Khánh Ly được khán giả yêu mến nhiều quá th́ cũng phải hi sinh cái ǵ đó để đáp lại sự yêu mến đó, đâu có thể xuất hiện trên sân khấu với vóc dáng xồ xề được.

    Cảm ơn ông về buổi tṛ chuyện!

    (Theo Xahoi.com.vn)

  7. #3077
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Một câu chuyện của người Saigon :


    Cô Lành Về Quảng Nam... -


    Cô Lành ở Mỹ về Việt Nam t́m thăm bạn cũ. Xuống máy bay ở Sài G̣n, cô đón xe ra Đà Nẵng, mấy hôm sau, cô đi Vĩnh Điện, một thị trấn nhỏ, cách Đà Nẵng vài chục cây số. Thực ra, trước đó vài ngày, cô có vô Vĩnh Điện, hỏi han vài người ở bến xe điều ǵ đó rồi cô lại về Đà Nẵng. Lần nầy, cô đi Vĩnh Điện sớm. Trời c̣n lất phất mưa nên cô Lành phải mặc áo đi mưa trước khi xuống xe. Khi xe vừa ngừng th́ những người chạy xe ôm vây quanh mời mọc. Họ nhao nhao lên với cô: "Đi mô cô? Tui đưa cô về nghe! Mời lên xe". Cô Lành nói: "Tôi là khách quen của anh Hai Tí. Thấy ảnh đâu không?" Mọi người dăn ra: "Phải Tí Kế Xuyên không? Hắn ngồi quán đằng kia ḱa"

    Chữ "Kế Xuyên" dùng để chỉ những người nhà quê, bảo thủ, nhất là có giọng nói rặc Quảng Nam, giống như ta dùng chữ "Sịa" để chỉ dân Huế nhà quê. Tuy là Việt kiều nhưng cô Lành trông rất xập xụi. Cô mặc một bộ bà ba cũ, ngoài khoác áo đi mưa, mang đôi dép lẹp xẹp, tay cầm giỏ lác nhẹ tênh, giống các bà nội trợ, đi chợ buổi sáng về nấu ăn cho gia đ́nh. Cô Lành theo hướng người xe thồ chỉ, đến một cái quán nhỏ, giống bất cứ quán nào ở bến xe thị trấn nghèo và vắng vẻ. Trước hiên quán là một chiếc bàn cũ với hai chiếc ghế dài. Một b́nh tích với bốn cái ly thủy tinh không được sạch lắm. Ngay bên trong là một cái kệ bày mấy thứ kẹo, bánh, chuối, ổi... Một người đàn ông, ngồi dựa lưng vào vách, tay cầm chiếc bánh ú, miệng nhóp nhép nhai, mắt nh́n tận đâu như đang suy nghĩ điều ǵ nên không thấy cô Lành bước vào.

    Anh ta khoảng trên 40, người cao, ốm nhưng rắn chắc, da đen thùi, xương g̣ má nhô cao, hai mắt sáng trưng thụt vào hốc mắt như mắt con khỉ. Anh mặc bộ đồ nhà binh của lính Cộng Ḥa cũ, đă phai thành màu xám mốc. Một chiếc xe đạp thồ tựa vào vách quán. Cô Lành hỏi: "Anh chạy xe thồ phải không?" "Dạ. Cô đi mô?" "Tôi đi nhiều chỗ lắm. Anh biết Thanh Quít không?" "Nhà tui ở đó. Răng không biết?" "Thanh Quít, nhưng vô tuốt trong xa. Anh đi nổi không?" "Ăn thua chi! Lên Di Xiên tui cũng đi tới. Cô chờ cho chút nghe. Tui en xong cái bánh ni là đi liền"

    Anh xe thồ nhét phần c̣n lại của chiếc bánh ú vào mồm, trẹo trạo nhai rồi trợn mắt nuốt. Anh lấy cái b́nh tích rót một thứ nước vàng vàng vào ly, bưng uống cạn rồi lấy tay quẹt ngang miệng, coi như làm vệ sinh sau bữa ăn. Anh nói vọng vào trong quán: "Chập nữa quay lại tính tiền luôn nghe, chị Tư"

    Anh đẩy xe ra, lấy chiếc áo đi mưa gài ở yên sau mặc vào. Áo đi mưa màu xám tro, dày súc, giống như áo của lính cứu hỏa. Anh mặc ngược để tránh gió lùa vào áo. Anh lấy miếng giẻ nhét dưới yên xe lau cái yên sau cho hết nước mưa. Yên sau là một miếng gỗ lớn, có bọc nệm, làm thủ công nên trông thô kịch nhưng chắc chắn. "Mời cô lên xe. Chừ đi mô đây?" Cô Lành ngồi lên yên sau: "Anh cho tôi vô chợ Vĩnh Điện, mua ít quà cho người quen". "Cô ngồi rứa không được mô. Phải bỏ hai chưn hai bên, ôm tui cho chẹt. Đường đất khó chạy lắm, ngồi rứa té bể đầu, tui mang họa". "Ôm anh, vợ anh có ghen không?" "Vợ con chi tui. Mà có vợ, hén cũng không ghen được, chiện lồm en. Ghen tương, đúa trơ mỏ"

    Anh xe thồ đạp ra đường cái một đoạn rồi rẽ xuống đường làng. Đường tráng xi măng nhưng hẹp lại có người đi nên xe phải lách qua, lách lại như làm xiếc. Cô Lành tḥ tay vào trong áo mưa, ṿng ra trước ôm bụng anh xe thồ. Chiếc xe đạp, v́ bơm bánh cứng ngắt nên cứ nẩy lên từng lúc. Thỉnh thoảng xe thắng th́nh ĺnh khiến ngực cô Lành ép sát vào lưng anh xe thồ. Ngực cô căng cứng. Anh xe thồ phải chạy chậm lại.

    Xe ngừng ở đầu chợ. Cô Lành bước xuống: "Anh chờ tôi ít phút. Anh biết chỗ nào bán cam, sữa hộp không?" V́ bị cô Lành ép ngực vào lưng ḿnh nên anh xe thồ cố ư nh́n mặt cô Lành, nhưng cô trùm mũ áo mưa sùm sụp, chỉ thấy được hai con mắt ướt rượt, đuôi mắt kéo dài ra, rơ ràng cô đang cười bằng mắt với anh ta. "Trong ni không có cam, quít chi mô. Sữa ḅ hợp ở quán tê tề"

    ***

    Chợ Vĩnh Điện, gần Tết nên rộn rịp người mua, kẻ bán. Nông sản từ các làng lân cận đem đến. Khoai củ, gà vịt, rau quả. Đặc biệt là rau và hoa, thứ hoa b́nh dân như vạn thọ, mào gà, phượng ta, cúc... khiến cho chợ rực rỡ, tươi mát, thơm tho. Có cả những cành mai của những nông dân đứng lóng ngóng đầu chợ, gặp ai cũng mời mua. Gà vịt cũng nhiều. Mấy chị đàn bà ngồi cḥ hỏ với mấy con gà, con vịt bị trói chân, nằm ngóc mỏ nh́n thiên hạ, vừa an phận vừa tuyệt vọng. Ai cũng đem hàng ra chợ để có chút tiền sắm Tết. Đông khách nhất là mấy sạp vải, áo quần. Các bà, các cô lựa chọn, trả giá những mảnh vải nhiều màu sắc, những áo quần trẻ con đủ kiểu, ḷe loẹt với h́nh những con thú, hoa lá... Cô Lành vào một tiệm tạp hóa mua mấy hộp sữa đặc. Cô t́m hàng cam, nho nhưng không thấy. Chợ nhà quê không có những hàng xa xỉ đó. Một lúc sau, cô Lành đi ra. Anh xe thồ đă trở đầu xe. Cô ngồi lên. "Chừ đi mô đây?" "Xong rồi. Anh đưa giùm tôi qua Thanh Quít"

    Đạp một lúc, anh xe thồ ngừng lại: "Hết mưa rồi. Để tui cởi áo mưa. Độp một chập nóng thố mồ hôi, hôi ŕnh, cô chịu chi thấu". "Anh chở bồ, đổ mồ hôi, cô bồ có than hôi ŕnh không?" "Bồ bịch chi mô. Chỉ có khách chịu trận thôi. Họ không núa nhưng tui biết". "Bộ thời đi học anh không chở bồ đi chơi sao? Đi ăn quà rong, đi về nhà hái ổi, hái me..." "Chiện xưa rồi cô ơi, nhớ lồm chi cho mệt óc". "Nhưng cô bồ của anh đâu có than hôi. Cô đó c̣n khen thơm nữa. Cô ta ngồi sau, hít hít cái lưng rồi khen, Thơm quá! Đúng không?" "Cô tưởng tượng nghe cũng hay, giống tiểu thiết boa xu. Thôi, đi cho mau. Cô chỉ đường cho tôi". "Th́ anh cứ chạy dọc bờ sông..." "Rồi tới mô?" "Gần hai chục năm, tôi cũng không nhớ rơ, nhưng trước nhà có cái máy bơm nước vô ruộng, có cái máng nước băng qua đường". "Năm bảy cái máy bơm nước, biết cái mô? Hễ thấy nhà, cô núa tui ngừng lại nghe! Cô đi thăm ai? Cô núa tên là tui biết liền. Tui sống ở đó từ nhỏ tới lớn. Ai tui không biết!" "Nói ra, sợ vừa đến là anh kêu rầm lên, Có khách đến thăm! th́ đổ bể hết. Tôi muốn cho những người đó bất ngờ... cho vui"

    Xe băng qua đường cái, đổ dốc, vào đường làng. Đường đă được tráng xi măng. Một bên là sông, với hàng tre giữ bờ, một bên là đồng ruộng, đôi chỗ cất nhà, có cả nhà ngói, có quán bán lặt vặt, vừa là tiệm tạp hóa vừa làm quán ăn. Người đi đường cũng nhiều, không giống như trước đây, chỉ thấy ruộng và cây cối hoang tàn, nhà cửa xụp xệ. Chiến tranh đă chấm dứt, người dân không c̣n sợ bom đạn tàn phá nên đă chú tâm vào việc dựng lại nhà cửa cho khang trang. Anh Tí chăm chỉ đạp một lúc, không biết cô Lành muốn đến đâu nên nghi ngờ: "Không chỉ chỗ mô, tui đạp miết, cô phải trỏa nhiều tiền, thiệt hại cô thôi". "Ôm anh kiểu nầy, anh không thấy thích sao? Nghề của anh, khi chở các cô, coi bộ anh khoái lắm. Phải không?" "Tội nghiệp tui, cô ơi! Độp mệt thấy mẹ, sướng ích chi? Kiếm mấy đồng sống qua ngày". "Anh sống với ai?" "Có ḅa mẹ. Mà nuôi không nổi. Bữa cơm, bữa chố!" "Anh cứ đạp từ từ. Tôi không gấp. Khi chở khách, anh có nói chuyện với khách không?" "Độp gần th́ cũng núa mấy câu. Đi xa, thở bèng mũi, bèng miệng. Khi lên dốc phải nín thở mà độp, thố mồ hôi hột. Về nḥa chưn tay rơa rời. Có chi vui mô mà chiện tṛ!" "Bây giờ anh cứ tưởng tượng đang chở cô bồ sau lưng, thong thả đưa người đẹp ngắm cảnh, ăn quà rong... Anh sẽ không thấy mệt"

    Anh xe thồ bỗng ngưng xe bên vệ đường, giọng nghiêm trang: "Tui chạy xe thồ kiếm mấy đồng chớ không chở bồ bịch chi hết. Chở bồ th́ không lấy tiền công. Mà tui với cô có quen biết chi mô? Cô muốn bồ cô chở khỏi trả tiền th́ mời cô xuống đây. Tui ăn cục núa ḥn. Thà mất ḷng trước được ḷng sau. Đi mô cô không núa, lại ôm tui cứng ngắt, c̣n núa chiện bồ bịch. Lồm như tui ở không chở cô đi chơi..."

    Cô Lành không giận c̣n đập tay lên lưng anh xe thồ một cách thân mật, cô cười mà nước mắt ứa ra, từ từ chảy xuống má. Cô móc khăn ra chùi nước mắt, khịt mũi và nói: "Tôi thuê anh từ giờ nầy đến 4 giờ chiều, anh đưa tôi ra lại bến xe về Đà Nẵng. Anh tính bao nhiêu, tôi trả tiền trước. Anh yên tâm chưa?" Anh xe thồ dịu giọng: "Cô núa nḥa ai, tui đưa cô tới. Xin lỗi cô. Tính tui không thích núa chiện trai gái. Tui... bậy quá. Núa chộm tự ái cô"

    Cô Lành ngồi im, không trả lời. Cô liếc nh́n anh xe thồ rồi ôm mặt khóc. Cô khóc ngon lành như cô bé bị mẹ mắng oan. Anh xe thồ bối rối. Anh không biết phải làm ǵ, đành vịn chặt chiếc xe cho cô ngồi khóc thoải mái. Cô khóc một lúc th́ chùi nước mắt, giọng tỉnh rụi: "Hễ đạp gần đến nhà nào phía trước đường có cái máy bơm nước, dưới đường có máng dẫn nước vô ruộng th́ anh nói tên người chủ nhà đó. Bây giờ cảnh vật thay đổi hết rồi. Ruộng nương đă thành nhà cửa... Xin lỗi anh, tôi khóc không phải v́ bị anh rầy la mà tôi thương những người thân yêu của tôi quá!"
    Last edited by Tigon; 28-01-2015 at 11:48 PM.

  8. #3078
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Anh xe thồ quay nh́n trộm cô Lành. Anh nhíu mày suy nghĩ rồi quả quyết: "Chừ ri. Tui chở cô đi dọc bờ sông. Đến cuối đường, là chỗ con đường ni quẹo vô xóm trong, cua như hết con đường bờ sông, mà cô không t́m ra nḥa người thân của cô th́ tui chở cô về lại bến xe để cô về Đ̣a Nẻn. Tiền công th́ tui tính như với người khoác. Chẻn thiệt hại tui mà cũng chẻn thiệt hại cô. Cô ngồi vịn cho chẹt nghe!" "Dọc đường anh biết được nhà ai th́ nói tên chủ nhà đó. Như vậy tôi sẽ nhớ ra. Biết đâu cái máy bơm nước dời chỗ khác hoặc nhà tôi muốn t́m đă sửa sang, xây cất lại... Anh cứ đạp từ từ"

    Anh xe thồ bắt đầu nói tên những nhà nào mà anh biết. Độ nửa giờ, khi qua một cái máy bơm nước, anh làm như không biết tên chủ nhà, đạp qua luôn. Nhưng cô Lành đă đập tay lên lưng anh xe thồ: "Anh dừng lại để tôi hỏi thăm. Nhà nầy coi bộ đúng rồi". Cô xuống xe, xăm xăm đi đến một ngôi nhà lợp tôn coi bộ nghèo khổ hơn các nhà khác. Anh xe thồ vội đạp xe chạy ngược lại, dùng chiếc xe làm rào cản, không cho cô Lành bước vào. "Cô biết nḥa ai đây mà cô dốm bước vô? Nḥa công oan. Họ bắt nhốt cô bây chừ!"

    Cô Lành nh́n anh xe thồ cười: "Anh dấu em đâu có được. Em thấy là nhận ra ngay. Bộ anh không muốn em đến thăm bác sao?" Vừa lúc một người đàn bà từ trong nhà đi ra, tay cầm cái chổi, có lẽ để quét sân. Bà ta khoảng trên 60 tuổi. Cô Lành đẩy chiếc xe đạp của anh xe thồ qua một bên, bước vào sân và kêu lên: "Thưa bác. Bác c̣n nhớ con không?" Cô Lành kéo mũ áo đi mưa đang trùm đầu xuống, hai tay vịn lên vai người đàn bà, nh́n bà, miệng cười vui mừng và chờ đợi. Người đàn bà nh́n chăm chăm cô Lành: "Ai ri hè? Cua quen quen". "Con là con Lành đây nè. Bác nhớ ra chưa. Lâu quá! Mấy chục năm rồi..." Người đàn bà sững sờ, miệng mấp máy: "Trời đất! Lành đây hả con? Răng cua khoác quá! Nhưng boác cũng nhớ được. Con vô nḥa!" Bà ta mừng đến độ lúng túng, lập cập: "Vô nḥa, con. Trời đất ơi! Mấy chục năm mới gặp lại con. Răng, hai đứa gặp nhau ở mô mà chở nhau về đây? Ngồi đây con. Ở lại chơi, chiều về, nghe con. Hiện nay con ở mô? Chồng con ra răng? Lồm en có khá không? Núa cho boác mừng"

    Người đàn bà kéo cô Lành ngồi xuống bộ phản cũ ś, sứt mẻ, trầy trụa. Bà nói một hơi rồi nh́n cô Lành: "Choa mi! Gần hai chục năm chớ ít ỏi chi. Con ở mô mà boác bét anh Tí con roa Đ̣a Nẻn t́m không thấy!" Cô Lành cúi mặt xuống, giọng giận lẫy: "Để đó mà ảnh t́m. Lúc năy, gặp con ở bến xe, ảnh không thèm nh́n con. Con phải làm bộ thuê ảnh chở đi t́m người quen. Đi ngang qua nhà bác, ảnh chạy luôn. Bác nghĩ, có đáng giận ảnh không? Bác c̣n nhớ, lúc ảnh bị thương, nằm ở bịnh viện Duy Tân, con vô thăm ảnh, săn sóc ảnh. Vậy mà khi xuất viện về, con về đây thăm ảnh, ảnh nói đừng đến thăm nữa. Tôi sắp cưới vợ rồi. Từ đó con từ ảnh luôn, không đến đây nữa. Bác nghĩ coi. T́nh nghĩa chi!"

    Người đàn bà gọi "Tí! Dô biểu cua". Anh xe thồ, tên Tí, năy giờ đứng lóng ngóng trước sân, bèn bước vô, ngồi xuống ghế, không nh́n cô Lành. "Răng con núa có vợ cho em con không đến đây nữa?" Anh Tí ngập ngừng: "Thương phế binh, nuôi cái miệng không đủ, đèo bồng vợ con cho khổ lây. Con núa rứa cho cổ không tới nữa. Mà chắc chi gioa đ́nh cổ chấp nhận thèng thương phế binh. Phải biết thân phận ḿnh chớ"

    Cô Lành thút thít khóc: "Ảnh bỏ con đành đoạn. Trước đó ảnh viết thư nói thương con. Ảnh c̣n hỏi ư kiến con, bảo con thưa với ba má con, ảnh xin về phép, đưa bác ra Đà Nẵng thăm gia đ́nh con rồi xin làm đám hỏi, đám cưới, con có chịu không? Vậy mà chỉ mấy tháng sau, sau khi bị thương, ảnh bỏ con. Chắc có bồ rồi phản bội con. Bỏ mồi bắt bóng. Rồi bị cô bồ đá cho. Đáng kiếp!" "Thiệt. Cái thèng! Mà xưa nay hén có bồ bịch, vợ con chi mô? Thôi bỏ qua chiện đó đi. Chừ con ở lại en cơm với gioa đ́nh boác. Tí, ngồi núa chiện với em. Mẹ ra sau bứt mớ rau nấu miếng canh, en cho moát rụt". "Khỏi nấu nướng chi cho tốn công, bác. Lúc năy ngang qua đằng kia, con thấy có gánh ḿ Quảng, nhờ anh Tí đạp xe đi mua cho tiện. Con về đây thèm ḿ Quảng"

    Người đàn bà móc túi đưa cho anh Tí mấy tờ bạc: "Con mua boa tô, mượn luôn tô, chập nữa đem trỏa"

    Cô Lành lấy mấy hộp sữa đặt trên bàn rồi đưa cái bị cói cho anh Tí đi mua ḿ. Mẹ anh Tí ngồi nói chuyện với cô Lành một lát th́ xuống bếp nấu nước pha trà. Cô Lành ngồi ở nhà trên, vén áo mở cái túi nhỏ đeo trước bụng lấy ra một phong b́, trong đó có một xấp tiền và một lá thư. Cô đọc lá thư, ngẫm nghĩ một lúc, gạch xóa, viết thêm mấy ḍng, bỏ lại vào phong b́, cô le lưỡi liếm mép phong b́, dán lại rồi đem xuống bếp, đưa cho mẹ anh Tí: "Đây là lá thư con gửi anh Tí, khi nào con về rồi bác mới đưa cho ảnh"

    Cô ôm mẹ anh Tí và khóc: "Con thấy ảnh khổ con đứt ruột. Lúc năy ảnh chở con, con ngồi sau, ôm ảnh, thấy xương với da, lại nghe ảnh vừa đạp xe vừa thở dốc, con khóc một trận. Con biểu ảnh đạp chậm chậm, coi như chở bồ đi chơi, cho đỡ mệt, vậy mà ảnh cự con, ảnh nói chở bồ không lấy tiền công. Ảnh chạy xe thồ, chở đi th́ phải trả tiền công. Không biết ảnh có nhận ra con không mà không nghe ảnh nói với con được một tiếng dịu dàng. Chắc ảnh không c̣n thương con, không nh́n mặt con nữa. Phải không bác?"

    Mẹ anh Tí vuốt tóc cô Lành, thở dài: "Hén không thương con th́ thương ai? Hén thấy ḿnh nghèo khổ quá nên gặp boạn bè, hén cũng giỏa lơ. Con về ghé thăm gioa đ́nh boác rứa là quí rồi. Chừ th́ đường ai nấy đi. Con cũng phải lo cho gioa đ́nh con. Con thương hén, nhưng con phải giữ cái đức hạnh của người đàn ḅa, phải bổ vệ hạnh phúc gioa đ́nh con..." "Con đâu có chồng con chi. Đời con, chỉ thương có ḿnh anh Tí. Nay con về t́m thăm ảnh, tưởng ảnh đă lập gia đ́nh rồi, không ngờ ảnh chưa có chi hết, con mừng lắm. Giả dụ như ảnh không c̣n thương con nữa, con cũng quyết không để ảnh với bác phải khổ đâu. Con nói điều nầy, bác khoan nói cho anh Tí biết, là con hiện ở bên Mỹ, con c̣n độc thân, con đi làm, không gọi rằng giàu nhưng lương khá lắm. Nếu ảnh tự ái không nhận sự giúp đỡ của con th́ con gửi tiền giúp bác. Trường hợp ảnh c̣n thương con th́ nhờ bác nói giùm con với ảnh. Con không lấy chồng v́ thương ảnh, nếu ảnh không chịu cưới con th́ con nhất định làm gái già chứ không lập gia đ́nh với ai hết. Nhờ bác nói giùm con nghe bác. Hay là bác nói, ảnh không thương con cũng được nhưng phải cưới con để con về phụ với ảnh săn sóc bác, bác đă lớn tuổi rồi, bác cần một người đàn bà săn sóc khi bác ốm đau, bịnh hoạn. Thỉnh thoảng bác nói một câu, lâu ngày ảnh sẽ nghĩ lại"

    Mẹ anh Tí đẩy cô Lành ra, nh́n cô và trầm trồ: "Chu choa, con là Việt kiều hả? Reng en mẹc nghèo khổ rứa? Boác cũng không ngờ. Con lồm rứa là con biết ư thèng Tí. Con mà xưng Việt kiều, hén không tiếp con mô". "Bởi vậy con mới ăn mặc như thế nầy. Bác cất lá thư đi, khi con về rồi th́ đưa cho ảnh nghe bác. Thấy bác c̣n mạnh khỏe, con mừng lắm". "Hai boác, anh chị em con, c̣n ai ở đây không? Hai boác có mạnh khỏe không?" "Dạ, qua hết bên Mỹ rồi. Cám ơn bác, ba mẹ con vẫn khỏe. Ba mẹ con cứ thắc mắc, tại sao, hai đứa con, con với anh Tí, tự nhiên chia tay? Con không biết trả lời sao! Bác dọ ư ảnh, khi nào ảnh xiêu ḷng th́ bác nói ảnh chuẩn bị cho con một số giấy tờ. Khai sinh, bản sao hộ khẩu, chứng minh nhân dân của ảnh và của bác. Qua Mỹ, con làm giấy tờ gửi về ảnh, biểu ảnh ra dịch vụ cho họ làm giấy tờ hôn thú. Bác cứ nói đại khái. Lần sau con về sẽ lo tiếp". "Nhưng con phải núa trực tiếp với hén..." "Dạ, lát nữa ảnh về con sẽ nói với ảnh"

    Hai người đàn bà tâm sự với nhau một lúc th́ anh Tí đem ḿ Quảng về. Ăn uống xong, mẹ anh Tí giành phần dọn dẹp, ra sau bếp rửa chén bát, c̣n lại cô Lành và anh Tí ngồi ở nhà trên. Anh Tí rót nước trà mời cô Lành: "Mời cô!" Cô Lành chống cằm nh́n anh Tí: "Anh không kêu em được hay sao? Có ǵ mà coi bộ anh giận em dữ lắm?" Anh Tí ngồi nh́n ra đường: "Lâu quá không gặp, thấy lọa, nên ngại, chứ chẳng có chi giận hờn". "Sao lúc chở em, anh nạt nộ em, làm em sợ anh". "Đâu biết. Tưởng người lọa. Đời mô tui nh́n đàn ḅa, con gái"

    Cô Lành mở to mắt, nh́n sát mặt anh, th́ thầm hỏi: "Có phải anh bị thương rồi có chuyện ǵ xảy ra cho thân thể anh không mà anh không thèm nh́n đàn bà, con gái?" Anh Tí bưng ly nước uống: "Chỉ bị thương cánh tay, bất khiển dụng ở tay, chớ có chi thay đổi mô! Ai cũng thay đổi hết, chỉ ḿnh tui. Đời ni là rứa đó!" "Vậy là em biết tại sao anh giận em rồi. Anh tưởng em thay ḷng đổi dạ. Đă có chồng hay ít ra cũng bồ bịch tùm lum. Phải không?" "Tui đâu dốm. Ai muốn nghĩ răng th́ nghĩ. Có tật giựt ḿnh"

    Cô Lành tḥ tay qua, đăït bàn tay ḿnh lên cánh tay anh Tí, vừa dịu dàng vừa bạo dạn: "Em Lành của anh vẫn lành lặn như xưa. Em sẽ chứng minh cho anh thấy. Em để dành cho riêng anh thôi. Lúc nào anh muốn cũng được"

    Anh Tí quay nh́n cô Lành mắt trợn lên kinh ngạc nhưng coi bộ hết giận: "En núa kiểu chi? Học mô roa?" "Bây giờ anh nói thật cho em rơ. Trước đây, v́ sao anh nói anh sẽ có vợ, đừng đến nữa? Anh có biết, anh nói câu đó mà em bịnh một tháng, khóc hết nước mắt...?" "Thân trai trỏa xong nợ nước, tàn phế, nuôi thân không xong, lấy chi nuôi vợ con? Cũng may cho cô. Cô lấy tui, sau bảy lăm, làm răng nuôi chồng trong tù, nuôi con, nuôi mẹ? Ngay bây chừ, cô nh́n nḥa tui đây, trống trước, trống sau, gộ không đủ nấu. Cô ở được mấy bữa?"

    Cô Lành bóp chặt cánh tay anh Tí: "Chuyện đó để em lo. Em chỉ hỏi anh. Anh c̣n thương em không? Mà không c̣n thương em, em cũng chấp nhận nữa. Miễn là anh cho em được thương anh, để em được gần anh, gần mẹ, săn sóc cho mẹ. Khi anh đi lính, em thường đến thăm mẹ. Mẹ coi em như con nên em cũng coi như mẹ ruột. Sau nầy, mẹ sẽ già yếu, anh là con trai, làm sao săn sóc cho mẹ được?" Anh Tí yên lặng, rót nước uống rồi nói: "Thôi được! Nhưng cô chờ cho tuần sau, khi tui xây lại nḥa ni thành nḥa lầu, sắm một cái TV màu, một chiếc Hon đoa mới tinh... rồi tui roa Đ̣a Nẻn đón cô về". "Bộ anh hóa phép màu hay sao?" "Phép tét chi! Tui trúng độc đét, chi không có! Tuần ni không trúng th́ tuần sau, tuần sau nữa. Cô cứ chờ, chớ tui đâu có phụ rảy chi cô. Chờ tới khi tui già, cô già, rồi chết là xong. Cô núa chiện trên trời! Trừ khi cô là triệu phú th́ họa may. Nhưng cô giàu có, th́ tui tḥa chết c̣n hơn là nhờ cô". "Anh cũng bị tù cải tạo sao không đi diện HO?" "Tui đi tù. Bịnh sắp chết, chúng cho khiêng về chôn. Không biết răng, tự nhiên hết bịnh. Chưa đủ boa năm". "Bây giờ em lo được giấy tờ để anh và mẹ qua Mỹ. Anh nên v́ em, v́ mẹ mà đi Mỹ. Nghe anh!" "Lồm giấy tờ giỏa mộ chỉ có đi tù chớ đi Mỹ chi!" "Nhưng em làm giấy tờ hợp pháp, anh có đi không?" "Dại chi không đi. Nhưng tiền bọac, chi phí tính răng?" "Qua Mỹ, anh làm có tiền, trả lại em". "Nhưng có chiện chi, tui không đi tù lần nữa đâu. Tui ngán đi tù rồi". "Bảo đảm với anh không sao đâu. Miễn anh ừ một tiếng th́ em lo xong ngay. Ừ đi anh!" "Tui biết cô chẻn lồm được chi mô, nhưng tui cũng ừ cho cô vui ḷng". "Nhớ nghe! Hứa là phải giữ lời. Anh nhớ lúc c̣n đi học, mỗi khi anh và em hứa với nhau điều ǵ, ḿnh thường ngoéo tay nhau. Bây giờ ḿnh cũng ngoéo tay đi anh". "Thôi thôi, gịa đầu rồi, đừng lồm tṛ trẻ!"

    Anh Tí lại làm nghiêm, cô Lành th́ t́m cách sao cho anh ta cười. Cô biết tính anh Tí, nên không lấy đó làm buồn. Cô chợt hỏi: "Con Hạnh c̣n ở bên nhà không?" "Hén có đi mô! Giờ ni chéc hén về rồi. Hén lồm bánh bông loan bỏ mối ngoài chợ Vĩnh Điện và mấy tiệm en, quán nước. Để tui qua cua thử"

    Khi anh Tí qua nhà cô Hạnh th́ cô Lành lại kéo áo mở cái túi đeo trước bụng, móc ra một tờ trăm đô, xếp nhỏ lại bỏ vào túi. Đây là quà cô dành cho cô bạn tên Hạnh, cũng là hàng xóm của anh Tí. Chỉ 5 phút sau, cô Hạnh theo anh Tí đi vào. Anh Tí hỏi: "Mi biết ai đây không?" Cô Hạnh nh́n cô Lành, tần ngần một lúc rồi nói: "Ai ri hè? Coi giống con Lành! Phải mi là con Lành không mi?" Cô Lành đứng lên cười cười: "Cho nói lại lần nữa. Cố nhớ coi!" Cô Hạnh la to lên: "Tổ cha mi! Mi là con Lành chớ ai vô đây?" Hai cô nhào vô, ôm nhau. Cô Hạnh ứa nước mắt: "Mấy chục năm ni mi đi mô? Tao bắt ông Tí đi t́m mi mà không biết mi đi mô?!" Rồi cô Hạnh cười: "Tính tao hay khóc. Gặp mi tao mừng quá!" "Bộ mi khóc mừng gặp lại tao không đáng mấy giọt nước mắt sao mi tiếc. Đừng làm như ông Tí. Gặp tao không thèm nh́n, c̣n nạt nộ tao nữa". "Ông đó tàng tàng. Đừng thèm để ư. Chừ mi qua nhà tao chơi. Ở lại với tao, mai về được không? Hay là sợ heo kêu, con khóc, chồng đ̣i ṭm tem mà đ̣i về sớm?" "Chồng con chi tao! Cầu cho có người đ̣i ṭm tem mà người ta không thèm"

    Cô Lành nói với anh Tí: "Anh Tí chờ em qua nhà Hạnh rồi về ngay nghe. Em cần nói với anh chuyện nầy"

    Cô Lành qua nhà cô Hạnh. Nhà vắng người. Hai cô ngồi trên giường. Cô Hạnh tḥ tay bóp bóp đùi cô Lành rồi ḍm quanh người cô Lành: "Coi bộ c̣n năng gớm. Ngực cũng ngon, đùi, mông tṛn vo. Mi chưa chồng con là đúng. Mi coi tao, chỗ nào cũng nhăo nhẹt!" "Bộ không có ai ở nhà sao mi ăn nói tự do quá vậy?" "Ông xă tao đi làm, hai đứa con đi học. Khỏi lo! Cứ nói cho sướng miệng. Nhớ hồi c̣n đi học không? Mấy đứa con gái tụi ḿnh, tụm năm, tụm ba ở nhà tao, ăn me, ăn ổi rồi nói tầm bậy tầm bạ... Sướng thiệt! Chừ khổ quá. Bao lâu nay, gặp được mi tao mới có dịp nói bậy". " Bộ có chồng, mi không nói bậy với chồng được hay sao?" "Có nói chớ, nhưng nói chuyện khác. Chờ ổng nói trước, ḿnh nói theo. Mi lấy chồng th́ biết liền. Ủa, trước giờ mi đi đâu mà chưa chồng con chi cả? Mi lấy ông Tí đi, ổng cũng c̣n độc thân. Ngó rứa chớ ổng c̣n thương mi lắm. Mà mi chịu ổng không? Già rồi mi ơi. Tối ngủ ôm cái gối, sướng ích chi!" "Năm bảy tư, gia đ́nh tao từ Vĩnh Điện dời ra Đà Nẵng, năm bảy lăm, bỏ Đà Nẵng đi luôn. Tao cũng thương ảnh lắm chớ! Nhưng không biết ảnh nghĩ sao? Ảnh lầm ĺ với tao từ sáng tới giờ". "Mi biết tính ổng rồi. Ổng cố chấp lắm. Giọng Kế Xuyên quê đặc mà ổng đâu chịu sửa. Ổng muốn làm mặt lạ v́ ổng mặc cảm ḿnh đạp xe thồ, mặc cảm nhà nghèo. Mi thấy đó, Tết nhứt đến nơi mà nhà ổng có sắm sửa, chuẩn bị chi đâu! Ổng nghĩ như thời xưa, lấy vợ là phải nuôi vợ con, ổng sợ thêm miệng ăn nữa th́ chết! Hơn nữa tao nghĩ, có lẽø ổng nghi mi đă lấy chồng hay bồ bịch ǵ đó, ổng tức mà không biết nói răng. Nhưng tao biết, ổng thương mi lắm. Mi c̣n nhớ, khi ổng bị thương về nhà, mi ghé thăm, không biết mi với ổng có chuyện chi mà ổng qua nhà tao ngồi khóc ngon lành. Ổng nói mi bỏ ổng rồi. Coi bộ cứng rắn, lạnh lùng chớ ổng cũng mít ướt như tụi ḿnh chớ chẳng hơn chi". "Mi cố nói giùm tao, sao cho ảnh chịu lấy tao, th́ mi có cái đầu heo". "Mi yên tâm, để tao lo chuyện đó, ổng là của mi, chắc ăn như lấy đồ trong túi. Ngó rứa chớ tao nói là ổng nghe lời liền. Ổng coi tao như bạn thân, có ǵ cũng kể cho tao nghe". "Có khi nào ảnh nhắc đến tao không?" "Tao có hỏi c̣n nhớ Lành không? Ổng nói. Không nhớ Lành th́ nhớ ai? Có lẽ bây chừ Lành đă có chồng, có con rồi"

    Cô Lành móc túi lấy tờ bạc đă xếp nhỏ, bỏ vào túi cô Hạnh: "Tao gửi mấy đồng cho hai cháu. Bây giờ tao phải về". Cô Hạnh nghĩ rằng bạn cho ḿnh tờ một tờ bạc Việt Nam nên chỉ nói cám ơn mà không quan tâm". "Ủa. Mi nói sẽ ở lại với tao mà? Ở lại, tối nay nằm nói chuyện với nhau cho đă". "Rồi chồng mi nằm đâu?" "Đừng lo chuyện đó. Tao tống ổng ra ngoài phản. Hay là mi qua nằm với ông Tí, tâm sự trắng đêm, cho đă thèm bấy lâu nay". "Đồ quỉ sứ, nói chuyện bậy bạ. Để tao về. Ở lại đây, đêm hôm, giấy tờ, tŕnh thưa, tao không muốn phiền mi"

    Hai người qua nhà anh Tí. Cô Lành xuống bếp ôm mẹ anh Tí, th́ thầm: "Bác nói giùm con, nghe bác. Tuần sau con về lại đây. Bác nhớ lo cho ảnh ăn uống, ảnh ốm quá, con thương ảnh quá!" "Choa mi! Tao cũng đưa xương mà mi chỉ nghĩ đến hén, bét tao lo cho hén"

    Cô Lành cười chống chế: "Th́ bác cũng thương ảnh, thương con. Bác muốn con với ảnh yên tâm th́ bác cũng phải ăn uống cho đầy đủ. Thôi, con về nghe bác"

    Cô tựa đầu vào vai bà như cô bé làm nũng với mẹ: "Con muốn kêu bác bằng mẹ mà sợ anh Tí rầy con". "Hén quyền chi mà rầy con?"

    ***

    Anh Tí đă đưa xe đạp ra sân, ư muốn cô Lành về sớm. Cô Lành qua chào từ giă cô Hạnh rồi bước ra, ngồi sau xe, ṿng tay ôm bụng anh Tí và nói với cô Hạnh: "Mi thấy, ai đi xe thồ cũng ôm eo ảnh. Tao ôm th́ ảnh cự, nói sao ôm cứng ngắc". "Ổng cự mặc kệ ổng. Cứ ôm chặt cho tao. Ôm ngày ôm đêm, ổng cự riết rồi khoái chí, bắt mi ôm nữa". "Con quỉ nói trây! Tao về nghe!" Cô Hạnh vui vẻ la to lên: "Không về th́ đứng xuống, khó chi! Ê! Có phải hai anh chị hẹn ḥ, đưa nhau vô pḥng ngủ không?" Hai cô lại cười như bị thọt lét. Cô Lành ngoái cổ lại nói "Mi thành nái xề rồi mi ơi! Nói trây không biết mắc cỡ!"

    Anh Tí làm thinh, đạp xe ra đường. Cô Lành ngồi sau, ôm eo, tựa đầu vào lưng anh ta. Anh Tí bực ḿnh: "Đừng lồm rứa, người ta thấy tề!" "Thời đi học, anh chở em đi chơi, em cũng ôm như thế nầy, sao anh không la em?" "Đi học khoác, đi xe thồ khoác. Hồi trước là quê hương, đất nước ḿnh, lồm chi không được. Chừ, lồm thân mất nước, vui thú chi"

    Cô Lành không ôm anh Tí nữa, sụt sùi khóc: "Sao anh khó với em vậy?" Anh Tí yên lặng một lúc rồi thở dài: "Xin lỗi. Tui buồn quá! Mất nước rồi. Buồn suốt đời. Biết ngày nồ mới vui được? Tôi chỉ sống qua ngày để nuôi mẹ gịa, sướng ích chi mà nghĩ đến vợ con. Con cái ngụy lớn lên cũng chỉ để chúng ngồi lên đầu, hành họa, coi như trâu ngựa. Đi học chúng cũng không cho, đi lồm chúng cũng không cho". Cô Lành lại ṿng hai tay, ôm bụng anh Tí: "Bây giờ có em, em phụ với anh nuôi mẹ. Anh hăy quên chuyện nước nhà, mà nghĩ đến em. Anh có suy nghĩ, buồn phiền bao nhiêu cũng không làm được ǵ. Vận nước nó như vậy nhưng cũng sẽ đến ngày tươi sáng. Anh đă chiến đấu, đă bị thương th́ coi như nợ nước anh đă trả rồi, nay anh có quyền nghĩ đến t́nh nhà. Bây giờ em về đây t́m anh. Anh và em, trước đây, có biết bao kỷ niệm. Anh có biết khi anh bảo em về, đừng đến anh nữa v́ anh sắp lấy vợ, em khóc hết nước mắt. Em giận anh nhưng quyết làm gái già chứ không thèm để mắt đến ai cả. Anh có thương em không?"

    Anh Tí yên lặng, đặt bàn tay trái, bàn tay bất khiển dụng của anh lên hai tay cô Lành đang ôm bụng anh. Anh bóp tay cô Lành, nhưng bàn tay thương tật nên chỉ mấy ngón tay là cử động nhẹ. Cô Lành ép hai bàn tay ḿnh lên bàn tay anh Tí, dụi đầu vào lưng anh Tí: "Bây giờ c̣n sớm, ḿnh dừng ở quán nước đằng kia. Em nói chuyện nầy anh nghe"

    Phạm Thành Châu


    http://nsvietnam.blogspot.ca/2014/12...hanh-chau.html

    ( Phụ chú : Chủ biên của Nguyệt San này là anh Hải Triều )

  9. #3079
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Cô Lành lấy mấy hộp sữa đặt trên bàn rồi đưa cái bị cói cho anh Tí đi mua ḿ. Mẹ anh Tí ngồi nói chuyện với cô Lành một lát th́ xuống bếp nấu nước pha trà. Cô Lành ngồi ở nhà trên, vén áo mở cái túi nhỏ đeo trước bụng lấy ra một phong b́, trong đó có một xấp tiền và một lá thư. Cô đọc lá thư, ngẫm nghĩ một lúc, gạch xóa, viết thêm mấy ḍng, bỏ lại vào phong b́, cô le lưỡi liếm mép phong b́, dán lại rồi đem xuống bếp, đưa cho mẹ anh Tí: "Đây là lá thư con gửi anh Tí, khi nào con về rồi bác mới đưa cho ảnh"

    Cô ôm mẹ anh Tí và khóc: "Con thấy ảnh khổ con đứt ruột. Lúc năy ảnh chở con, con ngồi sau, ôm ảnh, thấy xương với da, lại nghe ảnh vừa đạp xe vừa thở dốc, con khóc một trận. Con biểu ảnh đạp chậm chậm, coi như chở bồ đi chơi, cho đỡ mệt, vậy mà ảnh cự con, ảnh nói chở bồ không lấy tiền công. Ảnh chạy xe thồ, chở đi th́ phải trả tiền công. Không biết ảnh có nhận ra con không mà không nghe ảnh nói với con được một tiếng dịu dàng. Chắc ảnh không c̣n thương con, không nh́n mặt con nữa. Phải không bác?"

    Mẹ anh Tí vuốt tóc cô Lành, thở dài: "Hén không thương con th́ thương ai? Hén thấy ḿnh nghèo khổ quá nên gặp boạn bè, hén cũng giỏa lơ. Con về ghé thăm gioa đ́nh boác rứa là quí rồi. Chừ th́ đường ai nấy đi. Con cũng phải lo cho gioa đ́nh con. Con thương hén, nhưng con phải giữ cái đức hạnh của người đàn ḅa, phải bổ vệ hạnh phúc gioa đ́nh con..." "Con đâu có chồng con chi. Đời con, chỉ thương có ḿnh anh Tí. Nay con về t́m thăm ảnh, tưởng ảnh đă lập gia đ́nh rồi, không ngờ ảnh chưa có chi hết, con mừng lắm. Giả dụ như ảnh không c̣n thương con nữa, con cũng quyết không để ảnh với bác phải khổ đâu. Con nói điều nầy, bác khoan nói cho anh Tí biết, là con hiện ở bên Mỹ, con c̣n độc thân, con đi làm, không gọi rằng giàu nhưng lương khá lắm. Nếu ảnh tự ái không nhận sự giúp đỡ của con th́ con gửi tiền giúp bác. Trường hợp ảnh c̣n thương con th́ nhờ bác nói giùm con với ảnh. Con không lấy chồng v́ thương ảnh, nếu ảnh không chịu cưới con th́ con nhất định làm gái già chứ không lập gia đ́nh với ai hết. Nhờ bác nói giùm con nghe bác. Hay là bác nói, ảnh không thương con cũng được nhưng phải cưới con để con về phụ với ảnh săn sóc bác, bác đă lớn tuổi rồi, bác cần một người đàn bà săn sóc khi bác ốm đau, bịnh hoạn. Thỉnh thoảng bác nói một câu, lâu ngày ảnh sẽ nghĩ lại"

    Mẹ anh Tí đẩy cô Lành ra, nh́n cô và trầm trồ: "Chu choa, con là Việt kiều hả? Reng en mẹc nghèo khổ rứa? Boác cũng không ngờ. Con lồm rứa là con biết ư thèng Tí. Con mà xưng Việt kiều, hén không tiếp con mô". "Bởi vậy con mới ăn mặc như thế nầy. Bác cất lá thư đi, khi con về rồi th́ đưa cho ảnh nghe bác. Thấy bác c̣n mạnh khỏe, con mừng lắm". "Hai boác, anh chị em con, c̣n ai ở đây không? Hai boác có mạnh khỏe không?" "Dạ, qua hết bên Mỹ rồi. Cám ơn bác, ba mẹ con vẫn khỏe. Ba mẹ con cứ thắc mắc, tại sao, hai đứa con, con với anh Tí, tự nhiên chia tay? Con không biết trả lời sao! Bác dọ ư ảnh, khi nào ảnh xiêu ḷng th́ bác nói ảnh chuẩn bị cho con một số giấy tờ. Khai sinh, bản sao hộ khẩu, chứng minh nhân dân của ảnh và của bác. Qua Mỹ, con làm giấy tờ gửi về ảnh, biểu ảnh ra dịch vụ cho họ làm giấy tờ hôn thú. Bác cứ nói đại khái. Lần sau con về sẽ lo tiếp". "Nhưng con phải núa trực tiếp với hén..." "Dạ, lát nữa ảnh về con sẽ nói với ảnh"

    Hai người đàn bà tâm sự với nhau một lúc th́ anh Tí đem ḿ Quảng về. Ăn uống xong, mẹ anh Tí giành phần dọn dẹp, ra sau bếp rửa chén bát, c̣n lại cô Lành và anh Tí ngồi ở nhà trên. Anh Tí rót nước trà mời cô Lành: "Mời cô!" Cô Lành chống cằm nh́n anh Tí: "Anh không kêu em được hay sao? Có ǵ mà coi bộ anh giận em dữ lắm?" Anh Tí ngồi nh́n ra đường: "Lâu quá không gặp, thấy lọa, nên ngại, chứ chẳng có chi giận hờn". "Sao lúc chở em, anh nạt nộ em, làm em sợ anh". "Đâu biết. Tưởng người lọa. Đời mô tui nh́n đàn ḅa, con gái"

    Cô Lành mở to mắt, nh́n sát mặt anh, th́ thầm hỏi: "Có phải anh bị thương rồi có chuyện ǵ xảy ra cho thân thể anh không mà anh không thèm nh́n đàn bà, con gái?" Anh Tí bưng ly nước uống: "Chỉ bị thương cánh tay, bất khiển dụng ở tay, chớ có chi thay đổi mô! Ai cũng thay đổi hết, chỉ ḿnh tui. Đời ni là rứa đó!" "Vậy là em biết tại sao anh giận em rồi. Anh tưởng em thay ḷng đổi dạ. Đă có chồng hay ít ra cũng bồ bịch tùm lum. Phải không?" "Tui đâu dốm. Ai muốn nghĩ răng th́ nghĩ. Có tật giựt ḿnh"

    Cô Lành tḥ tay qua, đăït bàn tay ḿnh lên cánh tay anh Tí, vừa dịu dàng vừa bạo dạn: "Em Lành của anh vẫn lành lặn như xưa. Em sẽ chứng minh cho anh thấy. Em để dành cho riêng anh thôi. Lúc nào anh muốn cũng được"

    Anh Tí quay nh́n cô Lành mắt trợn lên kinh ngạc nhưng coi bộ hết giận: "En núa kiểu chi? Học mô roa?" "Bây giờ anh nói thật cho em rơ. Trước đây, v́ sao anh nói anh sẽ có vợ, đừng đến nữa? Anh có biết, anh nói câu đó mà em bịnh một tháng, khóc hết nước mắt...?" "Thân trai trỏa xong nợ nước, tàn phế, nuôi thân không xong, lấy chi nuôi vợ con? Cũng may cho cô. Cô lấy tui, sau bảy lăm, làm răng nuôi chồng trong tù, nuôi con, nuôi mẹ? Ngay bây chừ, cô nh́n nḥa tui đây, trống trước, trống sau, gộ không đủ nấu. Cô ở được mấy bữa?"

    Cô Lành bóp chặt cánh tay anh Tí: "Chuyện đó để em lo. Em chỉ hỏi anh. Anh c̣n thương em không? Mà không c̣n thương em, em cũng chấp nhận nữa. Miễn là anh cho em được thương anh, để em được gần anh, gần mẹ, săn sóc cho mẹ. Khi anh đi lính, em thường đến thăm mẹ. Mẹ coi em như con nên em cũng coi như mẹ ruột. Sau nầy, mẹ sẽ già yếu, anh là con trai, làm sao săn sóc cho mẹ được?" Anh Tí yên lặng, rót nước uống rồi nói: "Thôi được! Nhưng cô chờ cho tuần sau, khi tui xây lại nḥa ni thành nḥa lầu, sắm một cái TV màu, một chiếc Hon đoa mới tinh... rồi tui roa Đ̣a Nẻn đón cô về". "Bộ anh hóa phép màu hay sao?" "Phép tét chi! Tui trúng độc đét, chi không có! Tuần ni không trúng th́ tuần sau, tuần sau nữa. Cô cứ chờ, chớ tui đâu có phụ rảy chi cô. Chờ tới khi tui già, cô già, rồi chết là xong. Cô núa chiện trên trời! Trừ khi cô là triệu phú th́ họa may. Nhưng cô giàu có, th́ tui tḥa chết c̣n hơn là nhờ cô". "Anh cũng bị tù cải tạo sao không đi diện HO?" "Tui đi tù. Bịnh sắp chết, chúng cho khiêng về chôn. Không biết răng, tự nhiên hết bịnh. Chưa đủ boa năm". "Bây giờ em lo được giấy tờ để anh và mẹ qua Mỹ. Anh nên v́ em, v́ mẹ mà đi Mỹ. Nghe anh!" "Lồm giấy tờ giỏa mộ chỉ có đi tù chớ đi Mỹ chi!" "Nhưng em làm giấy tờ hợp pháp, anh có đi không?" "Dại chi không đi. Nhưng tiền bọac, chi phí tính răng?" "Qua Mỹ, anh làm có tiền, trả lại em". "Nhưng có chiện chi, tui không đi tù lần nữa đâu. Tui ngán đi tù rồi". "Bảo đảm với anh không sao đâu. Miễn anh ừ một tiếng th́ em lo xong ngay. Ừ đi anh!" "Tui biết cô chẻn lồm được chi mô, nhưng tui cũng ừ cho cô vui ḷng". "Nhớ nghe! Hứa là phải giữ lời. Anh nhớ lúc c̣n đi học, mỗi khi anh và em hứa với nhau điều ǵ, ḿnh thường ngoéo tay nhau. Bây giờ ḿnh cũng ngoéo tay đi anh". "Thôi thôi, gịa đầu rồi, đừng lồm tṛ trẻ!"

    Anh Tí lại làm nghiêm, cô Lành th́ t́m cách sao cho anh ta cười. Cô biết tính anh Tí, nên không lấy đó làm buồn. Cô chợt hỏi: "Con Hạnh c̣n ở bên nhà không?" "Hén có đi mô! Giờ ni chéc hén về rồi. Hén lồm bánh bông loan bỏ mối ngoài chợ Vĩnh Điện và mấy tiệm en, quán nước. Để tui qua cua thử"

    Khi anh Tí qua nhà cô Hạnh th́ cô Lành lại kéo áo mở cái túi đeo trước bụng, móc ra một tờ trăm đô, xếp nhỏ lại bỏ vào túi. Đây là quà cô dành cho cô bạn tên Hạnh, cũng là hàng xóm của anh Tí. Chỉ 5 phút sau, cô Hạnh theo anh Tí đi vào. Anh Tí hỏi: "Mi biết ai đây không?" Cô Hạnh nh́n cô Lành, tần ngần một lúc rồi nói: "Ai ri hè? Coi giống con Lành! Phải mi là con Lành không mi?" Cô Lành đứng lên cười cười: "Cho nói lại lần nữa. Cố nhớ coi!" Cô Hạnh la to lên: "Tổ cha mi! Mi là con Lành chớ ai vô đây?" Hai cô nhào vô, ôm nhau. Cô Hạnh ứa nước mắt: "Mấy chục năm ni mi đi mô? Tao bắt ông Tí đi t́m mi mà không biết mi đi mô?!" Rồi cô Hạnh cười: "Tính tao hay khóc. Gặp mi tao mừng quá!" "Bộ mi khóc mừng gặp lại tao không đáng mấy giọt nước mắt sao mi tiếc. Đừng làm như ông Tí. Gặp tao không thèm nh́n, c̣n nạt nộ tao nữa". "Ông đó tàng tàng. Đừng thèm để ư. Chừ mi qua nhà tao chơi. Ở lại với tao, mai về được không? Hay là sợ heo kêu, con khóc, chồng đ̣i ṭm tem mà đ̣i về sớm?" "Chồng con chi tao! Cầu cho có người đ̣i ṭm tem mà người ta không thèm"

    Cô Lành nói với anh Tí: "Anh Tí chờ em qua nhà Hạnh rồi về ngay nghe. Em cần nói với anh chuyện nầy"

    Cô Lành qua nhà cô Hạnh. Nhà vắng người. Hai cô ngồi trên giường. Cô Hạnh tḥ tay bóp bóp đùi cô Lành rồi ḍm quanh người cô Lành: "Coi bộ c̣n năng gớm. Ngực cũng ngon, đùi, mông tṛn vo. Mi chưa chồng con là đúng. Mi coi tao, chỗ nào cũng nhăo nhẹt!" "Bộ không có ai ở nhà sao mi ăn nói tự do quá vậy?" "Ông xă tao đi làm, hai đứa con đi học. Khỏi lo! Cứ nói cho sướng miệng. Nhớ hồi c̣n đi học không? Mấy đứa con gái tụi ḿnh, tụm năm, tụm ba ở nhà tao, ăn me, ăn ổi rồi nói tầm bậy tầm bạ... Sướng thiệt! Chừ khổ quá. Bao lâu nay, gặp được mi tao mới có dịp nói bậy". " Bộ có chồng, mi không nói bậy với chồng được hay sao?" "Có nói chớ, nhưng nói chuyện khác. Chờ ổng nói trước, ḿnh nói theo. Mi lấy chồng th́ biết liền. Ủa, trước giờ mi đi đâu mà chưa chồng con chi cả? Mi lấy ông Tí đi, ổng cũng c̣n độc thân. Ngó rứa chớ ổng c̣n thương mi lắm. Mà mi chịu ổng không? Già rồi mi ơi. Tối ngủ ôm cái gối, sướng ích chi!" "Năm bảy tư, gia đ́nh tao từ Vĩnh Điện dời ra Đà Nẵng, năm bảy lăm, bỏ Đà Nẵng đi luôn. Tao cũng thương ảnh lắm chớ! Nhưng không biết ảnh nghĩ sao? Ảnh lầm ĺ với tao từ sáng tới giờ". "Mi biết tính ổng rồi. Ổng cố chấp lắm. Giọng Kế Xuyên quê đặc mà ổng đâu chịu sửa. Ổng muốn làm mặt lạ v́ ổng mặc cảm ḿnh đạp xe thồ, mặc cảm nhà nghèo. Mi thấy đó, Tết nhứt đến nơi mà nhà ổng có sắm sửa, chuẩn bị chi đâu! Ổng nghĩ như thời xưa, lấy vợ là phải nuôi vợ con, ổng sợ thêm miệng ăn nữa th́ chết! Hơn nữa tao nghĩ, có lẽø ổng nghi mi đă lấy chồng hay bồ bịch ǵ đó, ổng tức mà không biết nói răng. Nhưng tao biết, ổng thương mi lắm. Mi c̣n nhớ, khi ổng bị thương về nhà, mi ghé thăm, không biết mi với ổng có chuyện chi mà ổng qua nhà tao ngồi khóc ngon lành. Ổng nói mi bỏ ổng rồi. Coi bộ cứng rắn, lạnh lùng chớ ổng cũng mít ướt như tụi ḿnh chớ chẳng hơn chi". "Mi cố nói giùm tao, sao cho ảnh chịu lấy tao, th́ mi có cái đầu heo". "Mi yên tâm, để tao lo chuyện đó, ổng là của mi, chắc ăn như lấy đồ trong túi. Ngó rứa chớ tao nói là ổng nghe lời liền. Ổng coi tao như bạn thân, có ǵ cũng kể cho tao nghe". "Có khi nào ảnh nhắc đến tao không?" "Tao có hỏi c̣n nhớ Lành không? Ổng nói. Không nhớ Lành th́ nhớ ai? Có lẽ bây chừ Lành đă có chồng, có con rồi"

    Cô Lành móc túi lấy tờ bạc đă xếp nhỏ, bỏ vào túi cô Hạnh: "Tao gửi mấy đồng cho hai cháu. Bây giờ tao phải về". Cô Hạnh nghĩ rằng bạn cho ḿnh tờ một tờ bạc Việt Nam nên chỉ nói cám ơn mà không quan tâm". "Ủa. Mi nói sẽ ở lại với tao mà? Ở lại, tối nay nằm nói chuyện với nhau cho đă". "Rồi chồng mi nằm đâu?" "Đừng lo chuyện đó. Tao tống ổng ra ngoài phản. Hay là mi qua nằm với ông Tí, tâm sự trắng đêm, cho đă thèm bấy lâu nay". "Đồ quỉ sứ, nói chuyện bậy bạ. Để tao về. Ở lại đây, đêm hôm, giấy tờ, tŕnh thưa, tao không muốn phiền mi"

    Hai người qua nhà anh Tí. Cô Lành xuống bếp ôm mẹ anh Tí, th́ thầm: "Bác nói giùm con, nghe bác. Tuần sau con về lại đây. Bác nhớ lo cho ảnh ăn uống, ảnh ốm quá, con thương ảnh quá!" "Choa mi! Tao cũng đưa xương mà mi chỉ nghĩ đến hén, bét tao lo cho hén"

    Cô Lành cười chống chế: "Th́ bác cũng thương ảnh, thương con. Bác muốn con với ảnh yên tâm th́ bác cũng phải ăn uống cho đầy đủ. Thôi, con về nghe bác"

    Cô tựa đầu vào vai bà như cô bé làm nũng với mẹ: "Con muốn kêu bác bằng mẹ mà sợ anh Tí rầy con". "Hén quyền chi mà rầy con?"

    ***

    Anh Tí đă đưa xe đạp ra sân, ư muốn cô Lành về sớm. Cô Lành qua chào từ giă cô Hạnh rồi bước ra, ngồi sau xe, ṿng tay ôm bụng anh Tí và nói với cô Hạnh: "Mi thấy, ai đi xe thồ cũng ôm eo ảnh. Tao ôm th́ ảnh cự, nói sao ôm cứng ngắc". "Ổng cự mặc kệ ổng. Cứ ôm chặt cho tao. Ôm ngày ôm đêm, ổng cự riết rồi khoái chí, bắt mi ôm nữa". "Con quỉ nói trây! Tao về nghe!" Cô Hạnh vui vẻ la to lên: "Không về th́ đứng xuống, khó chi! Ê! Có phải hai anh chị hẹn ḥ, đưa nhau vô pḥng ngủ không?" Hai cô lại cười như bị thọt lét. Cô Lành ngoái cổ lại nói "Mi thành nái xề rồi mi ơi! Nói trây không biết mắc cỡ!"

    Anh Tí làm thinh, đạp xe ra đường. Cô Lành ngồi sau, ôm eo, tựa đầu vào lưng anh ta. Anh Tí bực ḿnh: "Đừng lồm rứa, người ta thấy tề!" "Thời đi học, anh chở em đi chơi, em cũng ôm như thế nầy, sao anh không la em?" "Đi học khoác, đi xe thồ khoác. Hồi trước là quê hương, đất nước ḿnh, lồm chi không được. Chừ, lồm thân mất nước, vui thú chi"

    Cô Lành không ôm anh Tí nữa, sụt sùi khóc: "Sao anh khó với em vậy?" Anh Tí yên lặng một lúc rồi thở dài: "Xin lỗi. Tui buồn quá! Mất nước rồi. Buồn suốt đời. Biết ngày nồ mới vui được? Tôi chỉ sống qua ngày để nuôi mẹ gịa, sướng ích chi mà nghĩ đến vợ con. Con cái ngụy lớn lên cũng chỉ để chúng ngồi lên đầu, hành họa, coi như trâu ngựa. Đi học chúng cũng không cho, đi lồm chúng cũng không cho". Cô Lành lại ṿng hai tay, ôm bụng anh Tí: "Bây giờ có em, em phụ với anh nuôi mẹ. Anh hăy quên chuyện nước nhà, mà nghĩ đến em. Anh có suy nghĩ, buồn phiền bao nhiêu cũng không làm được ǵ. Vận nước nó như vậy nhưng cũng sẽ đến ngày tươi sáng. Anh đă chiến đấu, đă bị thương th́ coi như nợ nước anh đă trả rồi, nay anh có quyền nghĩ đến t́nh nhà. Bây giờ em về đây t́m anh. Anh và em, trước đây, có biết bao kỷ niệm. Anh có biết khi anh bảo em về, đừng đến anh nữa v́ anh sắp lấy vợ, em khóc hết nước mắt. Em giận anh nhưng quyết làm gái già chứ không thèm để mắt đến ai cả. Anh có thương em không?"

    Anh Tí yên lặng, đặt bàn tay trái, bàn tay bất khiển dụng của anh lên hai tay cô Lành đang ôm bụng anh. Anh bóp tay cô Lành, nhưng bàn tay thương tật nên chỉ mấy ngón tay là cử động nhẹ. Cô Lành ép hai bàn tay ḿnh lên bàn tay anh Tí, dụi đầu vào lưng anh Tí: "Bây giờ c̣n sớm, ḿnh dừng ở quán nước đằng kia. Em nói chuyện nầy anh nghe"

    Phạm Thành Châu


    http://nsvietnam.blogspot.ca/2014/12...hanh-chau.html

    ( Phụ chú : Chủ biên của Nguyệt San này là anh Hải Triều )
    Chuyện cảm động quá . Nhà tôi vừa coi vừa thút thít khóc ...

  10. #3080
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by Mau_Than_68 View Post
    Chuyện cảm động quá . Nhà tôi vừa coi vừa thút thít khóc ...
    Tôi đă nghe nhiều chuyện thật ngoài đời , cảm động không kém .

    Nhưng đồng thời trong số quen biết , cũng có những người đàn bà ( và cả đàn ông ) tệ hại .

    Đời đúng là một vở kịch .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •