Một người làm trong ủy ban Kế Hoạch Hóa gia đ́nh người Kinh công tác trên miền núi. Gặp vợ chồng A Pó mới 25 tuổi, nhưng đă có 6 đứa con.

Anh ta chê: "Chúng mày kém, nghèo mà đẻ lắm. Chả bằng một góc người Kinh."

Bị chạm tự ái, A Pó bảo vợ: "Tao với mày tối nay phải đến nhà thằng giáo viên người Kinh xem nó "ấy" vợ nó thế nào mà thằng kia bảo ḿnh không bằng một góc của nó".

Tối đến, A Pó cùng vợ ŕnh nhà giáo viên người Kinh.
Nhà sàn hơi cao, A Pó không nh́n thấy ǵ bèn bảo vợ đứng lên trên lưng ḿnh để xem.

Vài phút sau, vợ A Pó trèo xuống, mặt hơi đỏ. A Pó hỏi: "Thế nào? Mày thấy ǵ không?"
Chị vợ thèn thẹn lắc đầu: "Vợ chồng ông giáo ấy cũng thế. Chả khác ǵ lúc ḿnh ấy tôi cả".

A Pó tức lắm, lầm bầm: "Thằng kia đă bảo khác là khác. Để ông đứng trên vai mày ông xem".

Năm phút sau, A Pó trèo xuống đất, mặt xanh mét, chân tay run lẩy bẩy. Vợ lấy làm lạ lắm, nhưng không dám hỏi. Trên đường về, A Pó rỉ tai vợ:

- "Thôi ḿnh nghèo cũng được, đẻ nhiều cũng được, chứ tao không bắt chước bọn người Kinh đâu. Chúng nó "ấy" nhau xong... lột da "thằng nhỏ" vứt vào sọt rác. Đau lắm, tao chịu thua".