Đặt các cuộc tàn sát trong các điều kiện và hoàn cảnh trong từng vụ cá biệt, mới thấy rơ cuộc tàn sát của Việt cộng năm 1968 ở Huế, một thành phố hiền ḥa nhỏ bé với một dân số ít oi, thật dă man không kém ǵ những cuộc tàn sát khác trên thế giới trong thế chiến thứ nh́. Tính chất độc ác dă man c̣n biểu lộ trong phương pháp và đối tượng bị giết: giết cả trẻ em và phụ nữ,(29) tùng xẻo người,(30) chôn sống người.(31)
Việc giết hại phụ nữ và trẻ em, cũng như việc tùng xẻo người như thời Trung cổ, do thân nhân các nạn nhân hoặc những người chứng kiến kể lại. Người ta biết được việc cộng sản chôn sống các nạn nhân nhờ hai nguồn tin: Thứ nhất là lời kể cuả những nạn nhân trốn thoát bàn tay cộng quân đă chứng kiến việc chôn sống. Thứ hai là trong các nấm mồ tập thể, lẫn lộn với xác chết những người bị đánh đập, trên thân thể có vết thương và vết máu, người ta t́m được những tử thi chỉ bị trói ké tay chân, thân thể toàn vẹn, không có vết trầy truộc ǵ cả. Điều nầy có nghĩa là những người đó đă bị quăng xuống hố sau khi bị trói tay để không có cách ǵ moi đất mà lên được.
Nên lưu ư, đất thịt không phải là nước hay cát. Nước và cát có thể bít kín ngay các khoảng trống, không có không khí, nên người bị trấn nước hoặc bị vùi trong cát, sau vài chục giây, nếu ai mạnh khỏe th́ sau một vài phút rồi chết v́ ngạt thở. Ngược lại, đất thịt với sạn đá c̣n nhiều lỗ rỗng, và đất thịt không thể bít hết lên thân thể của nạn nhân, nên dưới những mồ chôn tập thể đó, lúc đầu vẫn c̣n không khí, và nạn nhân vẫn c̣n thoi thóp sống, có thể cả vài ngày, sau đó mới kiệt sức mà chết.
Ngày nay, khi đưa một con vật vào ḷ sát sinh, người ta cố gắng làm sao cho con vật chết liền tức khắc, để tránh việc hành hạ thân xác làm kéo dài sự đau đớn của con vật. Trong khi đó, những nạn nhân bị cộng sản chôn sống nằm bất động, vẫn c̣n sống, ư thức vẫn làm việc. Thật không thể biết nạn nhân kéo dài sự đau đớn đến độ nào trong cảnh tối mù của địa ngục sống trong nhiều ngày? Không ai biết được v́ không ai c̣n sống để kể lại, nhưng chắc chắn khủng khiếp và đau khổ cùng độ. Biết đâu họ chết ngất v́ khủng khiếp trước khi chết v́ thiếu dưỡng khí?
Vào đầu thế kỷ 20, một vụ án tử h́nh được sách vở cho là tàn bạo nhất của lịch sử nước ta là việc người Pháp đă xử yêu trảm chí sĩ Trần Quư Cáp tại Khánh Ḥa năm 1908. Yêu trảm là chém ngang lưng, nạn nhân c̣n đau đớn thoi thóp đôi chút trước khi chết, nhưng thời gian kéo dài không lâu bằng người bị chôn sống dưới đất thịt. Việc chôn sống kéo dài sự đau đớn của nạn nhân, nhất là đau đớn về tinh thần. Chính đó là sự tàn nhẫn của việc chôn sống, và chỉ có người cộng sản mới đủ nhẫ n tâm làm điều đó với đồng bào của ḿnh.
Sau những cuộc tấn công bất ngờ vào đầu năm 1968, du kích cộng sản tiếp tục tấn công nhiều đợt khác nữa ở khắp nơi trên toàn cơi miền Nam. Trong khi đó, một cuộc tàn sát xảy ra ngay sau vụ Mậu Thân, nhưng măi đến một năm sau mới bị phát hiện, cũng làm cho dư luận rất chú ư. Đó là cuộc thảm sát Mỹ Lai (Quảng Ngăi) ngày 16-3-1968. Vào ngày nầy, trung đội Charlie, thuộc tiểu đoàn 1, sư đoàn 20 Bộ binh Hoa Kỳ do trung úy William Calley chỉ huy, đă thảm sát từ 200 đến 500 dân làng trong ấp Mỹ Lai 4, làng Sơn Mỹ, quận Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngăi. Đây là một vết đen trong lịch sử chiến tranh của quân đội Hoa Kỳ.
Tuy nhiên, giữa vụ Mậu Thân và vụ Mỹ Lai, có những điểm khác nhau căn bản:
• Vụ Mậu Thân là một chủ trương có kế hoạch, có hệ thống, do cấp lănh đạo của đảng Lao Đông và nhà cầm quyền Hà Nội cân nhắc, soạn thảo trong một thời gian dài. Nhà cầm quyền Hà Nội và đảng Lao Động đă vận động cả một bộ máy quân sự lớn mạnh để thi hành vụ Mậu Thân trên toàn cơi miền Nam Việt Nam, lúc dân chúng miền Nam đang sửa soạn đón mừng năm mới theo truyền thống dân tộc. Trong khi đó, vụ Mỹ Lai bắt nguồn từ sự nóng giận nhất thời của một sĩ quan và một nhóm binh sĩ đang hành quân ngoài mặt trận, tại một quận hẻo lánh ở miền nông thôn Quảng Ngăi. Đó là chưa kể các sĩ quan và binh sĩ Hoa Kỳ nghi ngờ chính dân chúng Mỹ Lai đă tiếp tay cho quân du kích tấn công quân đội Hoa Kỳ.
• Khi phát hiện vụ Mỹ Lai một năm sau, quân đội Hoa Kỳ nhận trách nhiệm về vụ Mỹ Lai, đă đưa trung úy Calley ra xét xử trước pháp luật. Ngược lại, cho đến nay, bốn mươi năm sau, CSVN chưa hề lên tiếng chịu trách nhiệm và xin lỗi nhân dân Việt Nam về vụ Mậu Thân, hay xét xử các sĩ quan chỉ huy các vụ thảm sát ở Huế.
• Vụ Mỹ Lai được báo chí Việt Nam Cộng Ḥa và Hoa Kỳ tự do đưa tin, tường thuật, b́nh luận, kết án... Trong khi nhà cầm quyền cộng sản hoàn toàn bưng bít tin tức thảm sát Mậu Thân. Các báo chỉ được quyền ca tụng rằng cuộc tổng công kích Mậu Thân là một “chiến thắng” to lớn của quân cách mạng. Không phải riêng vụ Mậu Thân năm 1968, mà cho đến nay, tất cả báo chí trong nước đều do cơ quan nhà nước quản lư, nên tất cả báo chí trong nước đều chỉ là những cái loa truyền thanh phát đi một điệp khúc duy nhất do nhà cầm quyền cộng sản soạn sẵn mà thôi.
Toronto, Canada
Trần Gia Phụng
http://www.huyenthoai.org/TranGiaPhu...tmauthan2.html
Bookmarks