
 Originally Posted by 
Tigon
					
				 
				Hoa Kiều tại Chợ Lớn đă chống đối việc thi hành Dụ số 53, phản đối quyết liệt bằng các  cuộc đ́nh công với gần một nửa các cửa hàng buôn bán phải đóng cửa, khiến đôi lúc hoạt  động kinh tế gần như đ́nh trệ. Ở đây, chúng ta nhớ lại thời thơ ấu, cạnh nhà hay trong xóm,  thường có một tiệm bán tạp hóa của người Tầu, rất quen thuộc, mà chúng ta thường đến  mua nhiều thứ cần dùng, như gạo nếp, than củi, đường muối, trứng, sữa, dầu ăn, bánh kẹo...  Vậy hăy tưởng tượng sự bế tắc về kinh tế gia đ́nh lúc đó, khi người Tầu đóng cửa nhiều  tiệm, không bán hàng; nhưng ông Diệm vẫn cương quyết v́ muốn giữ chủ quyền kinh tế cho  VN, bớt sự lệ thuộc mua bán vào người Tầu, dù gặp khó khăn tạm thời. Thật vậy, ngày nay  ở Hoa Kỳ, chúng ta thường nghe câu “Freedom Is Not Free”. Muốn được Tự Do, Độc  Lập th́ mỗi người phải chiến đấu trong khả năng, hoặc chấp nhận hy sinh và khó khăn trong  lúc sửa đổi luật lệ một thời gian, không thể ích kỷ: muốn mọi việc như cũ theo ư ḿnh, hoặc  để người khác hy sinh cho ḿnh hưởng. 
Hai năm sau, nhân chuyến công du của TT Ngô Đ́nh Diệm tại Đài Loan vào tháng 5, năm  1958, việc Hoa Kiều sinh sống tại Việt Nam đă được thảo luận. Sau đó, Chính Phủ Việt  Nam Cộng Ḥa đă nới lỏng việc cấm đoán của Dụ số 53, nên đă có nhiều Hoa Kiều gia  nhập quốc tịch Việt Nam. Khi có quốc tịch Việt Nam, người Việt gốc Hoa không c̣n bị  cấm làm 11 nghề nói trên, và sau đó, nền kinh tế VNCH đă phát triển thật tốt đẹp.
Xin nhắc ở đây, TT-NĐD muốn dạy dân của ông về một Ư Thức Công Bằng, là Quyền Lợi  Luôn Luôn Đi Đôi Với Bổn Phận: Khi vào quốc tịch Việt Nam, người Việt gốc Hoa cũng  phải thi hành bổn phận quân dịch như các thanh niên VN khác, để được các quyền lợi kinh  tế, giáo dục... ở VN.
( Hết trích )
			
		 
	
Bookmarks