Originally Posted by
Tran Truong
Dương Thu Hương: Có lẽ đó là một cái duyên khi tôi đọc tiểu sử của Phật Bà Quan Âm.
Như tôi được biết, Phật Bà Quan Âm xuất thân là Công chúa nước Sở. Ngài là người thông minh và xinh đẹp. Nhưng Bà không chọn lối sống của các Công chúa khác, nghĩa là thụ động để Vua cha gả cho các viên tướng hoặc là cạnh tranh tài sắc với người khác. Không ít trong các Công chúa đă trở thành các Bà hoàng và vô cùng ác nghiệt lộng hành thao túng quyền năng.
Nhưng riêng Công chúa nước Sở th́ lại yêu thích đạo Phật, từ chối cuộc sống xa hoa ở hoàng cung và đă đến chùa để tu. Ngài đi đến đâu th́ Vua cha sai binh sĩ đến đó giết hết sư săi và đốt chùa. Ngài di chuyển từ chùa này sang chùa kia th́ lính của triều đ́nh tiếp tục đuổi theo đốt phá chùa chiền, săn đuổi Ngài với mục đích ép Ngài trở về cung. Theo truyền thuyết th́ Ngài đă cưỡi hổ đi về phương Nam và tu tại chùa Hương Tích.
Có lẽ Bà đă được Trời thương – Phật độ nên thoát khỏi mọi nguy nan ŕnh rập của binh lính triều đ́nh cũng như hổ beo thú dữ để rồi cuối cùng đến được chùa Hương, là một nơi vô cùng thanh tịch, chung quanh toàn rừng mai rừng trúc. Bà tu ở đấy và chiêu nạp được hai đệ tử là Long Nữ Bồ Tát và Thiện Nam Bồ Tát.
Lịch sử của Bà làm cho tôi rung động một cách sâu sa. Bản thân tôi cũng bị xâu xé giữa hai thế lực, hai sức mạnh đàn áp. Một bên là ḷng hiếu để và một bên là ư nguyện riêng. V́ lúc đó bố tôi bằng mọi giá bắt tôi phải ở lại với người chồng cũ và phải tuân theo nếp sống của người đàn bà trong chế độ phong kiến. Bố tôi thường nói dù chồng tôi có giết tôi th́ tôi cũng phải chịu, và nếu gia đ́nh có một đứa con gái bỏ chồng th́ vô cùng nhục nhă.
Tôi biết sự ép buộc ấy thật là lạc hậu và ngu ngốc. Nhưng v́ tôi yêu bố tôi cho nên tôi sẵn ḷng quỳ xuống để bố tôi hài ḷng. V́ tôi biết bố tôi là người cổ, bố tôi quan niệm như vậy và ông thương con, cũng như tôi vô cùng thương bố tôi.
Bài học của Phật Bà Quan Âm mà tôi học được là người ta vẫn có thể bảo vệ con đường của ḿnh mà không phụ ḷng hiếu để. Cho nên tôi vẫn tiếp tục đấu tranh bằng mọi cách nhưng gần 10 năm sau tôi mới ly hôn được để rồi chọn con đường làm giặc theo con đường của tôi. Bây giờ th́ bố tôi không c̣n nữa, và tôi tin rằng ông cụ phải hiểu là tôi là người con hiếu để, mặc dù tôi không theo ư ông cụ. Đối với tôi, lịch sử của Phật Bà Quan Âm đă cứu rỗi linh hồn của tôi.
Việt Tide: Theo thuyết nhân quả của đạo Phật th́ muốn biết kiếp trước chúng ta đă làm ǵ th́ thử xem kiếp này chúng ta được hưởng ǵ; và muốn biết kiếp sau chúng ta được hưởng ǵ th́ tự hỏi kiếp này chúng ta làm được những ǵ. Bà có tin vào nhân quả không ?
Dương Thu Hương: Tôi hoàn toàn tin vào thuyết nhân quả. Tôi hoàn toàn tin vào kiếp sau. Tôi vẫn dậy con tôi phải sống cho có trước có sau. Nhiều người yêu cầu tôi phải thế này phải thế khác. Tôi trả lời rằng tôi không phải ǵ cả. Tôi chỉ phải sống đúng với những nguyên tắc đạo đức mà gia đ́nh tôi đă dậy tôi và những nguyên tắc mà tôi học được ở đạo Phật.
Các con tôi cũng phải theo những nguyên tắc đạo đức đó. Bất luận chúng nó là thường dân hay là người lỗi lạc, tôi đối xử như nhau. Tôi không yêu cầu con cái tôi phải trở thành bác sĩ, tiến sĩ . . . tôi không yêu cầu như thế. Tôi chỉ duy nhất yêu cầu các con tôi sống tử tế; và đối với tôi đạo đức là cốt lơi.
Việt Tide: Tin vào nhân quả, bà giải thích như thế nào về những họa chung mà dân tộc ḿnh đă phải gánh chịu; và cái nghiệp của từng cá nhân Việt Nam trong nhiều chục năm vừa qua ?
Dương Thu Hương: Dân tộc chúng ta là một dân tộc đau khổ; và mỗi người phải làm hết sức ḿnh nếu người đó có lương tâm để rút ngắn lại con đường đau khổ đó. Bởi v́ cuộc chiến tranh chống Mỹ đối với tôi là cuộc chiến tranh ngu xuẩn nhất trong lịch sử của người Việt. Không có cuộc chiến tranh nào ngu xuẩn hơn cuộc chiến đó. Và nếu những thế hệ người Việt Nam sau mà muốn rút được những bài học của lịch sử th́ họ phải biết suy nghĩ, biết đào bới và phải dám nh́n vào sự thật.
Sự thật đó là dân tộc chúng ta đă có lúc ngu dại; và v́ là một nước nhỏ nên bị đưa đẩy giữa hai thế lực; dân tộc chúng ta đă bị kẹp giữa hai toa tầu lịch sử. Điều đó nói ra thật đau ḷng. Nhưng đối với tôi, không c̣n con đường nào khác ngoài con đường nh́n thẳng vào sự thật. Khi một lần nh́n thẳng vào sự thật rồi th́ chúng ta mới tự cứu được. Và đó là điều trong kiếp sinh tồn ngắn ngủi của tôi, tôi có thể làm được tới đâu th́ tôi làm tới đấy.
Bookmarks