Trong văn chương nói lái cuả nước Việt ta thật phong phú và đa dạng.
Nhưng có một câu chuyện mà tôi thấy rất thâm thúy, và ưng ư nhất.
Câu chuyện này có lẽ nhiều bác trong này biết rồi. Có bác chưa biết, xin post lại:
Bà Đoàn thị Điểm nổi tiếng là văn hay chữ tốt. Bà được triều đ́nh quư mến, trọng vọng. Bà thường dạy học cho các cung nữ, phi tần trong cung. Đi đâu cũng có kiệu hoa, lính tráng tiền hô hậu ủng dẹp đường. Một hôm khi ngồi trên kiệu về làng, mọi người bên đường đều cúi đầu kính cẩn, không ai dám nh́n thẳng vào mặt bà. Thế mà có một anh chàng ngông cuồng vẫn ngồi đuà giỡn trên cầu ao bèo, coi bà chẳng ra kí lô nào cả. Thấy lạ Bà mới cho kiệu dừng lại hỏi chàng ta v́ lư do ǵ lại phạm thượng không cúi đầu chào?
Anh chàng ba gai này trả lời tỉnh bơ: Tôi đang bận Đá bèo nên không thấy.
- Bà Đoàn thị Điểm giận tái mặt, biết rằng ḿnh đă gặp cao nhân, địch thủ rồi. Biết rằng tên này vô phép nhưng vẫn phục tài ứng biến. Bà nuốt giận lên kiệu đi tiếp.
- Cái hay cuả TQ theo tôi là đưa ra câu trả lời đúng lúc, đúng thời, đúng hoàn cảnh, dù chỉ là một câu nói lái tầm thường.
**** ANh chàng ngông này chính là Trạng Quỳnh, cũng thuộc loại thượng thưà về văn chương thi phú chẳng kém ǵ bà Đoàn thị Điểm, Cao bá Quát, Lương khải Siêu là bao nhiêu. Sau này Trạng Quỳnh bị Đoàn thị Điểm trả thù chơi cho một vố mà không thể đối đáp được. TQuỳnh nổi tiếng xuất khẩu như thần, phản ứng nhanh như gió mà cũng chịu thua. Câu đố này tới ngày hôm nay vẫn chưa ai đắp được hoàn hảo. Câu chuyện như sau, có thể không đúng chi tiết lắm, các Bác có thể bổ xung cho:
Trạng Quỳnh đem ḷng mê mẩn bà DTĐ. Một hôm TQ ŕnh bà đang tắm để coi trộm cho đă mắt. Thấy TQ đ̣i bà mở cửa ra. Bà ta ra câu đối nếu đáp trả được th́ bà ta sẽ mời vào: "Da trắng vỗ b́ bạch" TQ chịu thua, không trả lời được.
Bookmarks