Năm mới đọc lại thơ xuân cũ
http://chinhhoiuc.blogspot.com/2014/...o-xuan-cu.html
https://nuocnha.blogspot.com/2019/02...o-xuan-cu.html
Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014
Thơ xuân cũ
Nói đến thơ ngày Tết là phải nhắc đến Tú Xương [1]. Cuộc sống của Ông Tú Vị Xuyên về vật chất rất thiếu thốn, ông luôn ở trong cảnh túng bấn, vất vả khiến cho lời thơ của ông lúc nào cũng mang chút ǵ đó cay cú, phẫn nộ, buồn phiền…
Tết đến với Trần Tế Xương vẫn đầy đủ như mọi nhà nhưng chỉ hiện hữu qua những vần thơ trào phúng, chẳng hạn như bài Cảm Tết. Xem ra nhà ông có đủ các thứ ăn chơi trong ba ngày Tết nhưng rốt cuộc… lại chẳng có ǵ:
Anh em đừng nghĩ Tết tôi nghèo,
Tiền của trong kho chửa lĩnh tiêu,
Rượu cúc nhắn đem, hàng biếng quẩy,
Trà sen mượn hỏi, giá c̣n kiêu.
Bánh đường sắp gói, e nồm chảy;
Gị lụa toan làm, sợ nắng thiu.
Thôi thế th́ thôi, đành Tết khác.
Anh em đừng nghĩ Tết tôi nghèo.
Trần Tế Xương đă lớn tiếng nhạo báng cả một xă hội đương thời với những lời Chúc Tết sói ṃn như “sống lâu trăm tuổi”, “giàu sang phú quư”… Nhà thơ mỉa mai gọi những người xung quanh là “nó”, một loại từ ngữ mang đầy tính cách miệt thị. Tú Xương lại c̣n lớn lối xưng “ông” một cách ngạo mạn để nói lên tâm sự ngao ngán của kẻ “bất đắc chí”:
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau:
Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu.
Phen này ông quyết đi buôn cối
Thiên hạ bao nhiêu đứa giă trầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu:
Trăm, ngh́n, vạn mớ để vào đâu ?
Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc
Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu.
Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang:
Đứa th́ mua tước; đứa mua quan.
Phen này ông quyết đi buôn lọng,
Vừa bán vừa la cũng đắt hàng.
Nó lại mừng nhau sự lắm con,
Sinh năm đẻ bảy được vuông tṛn.
Phố phường chật hẹp người đông đúc,
Bồng bế nhau lên nó ở non.
Đối với Ông Tú Vị Xuyên, năm mới hay năm cũ chỉ là h́nh thức ước lệ, hay nói khác đi là điều mà thiên hạ bày đặt để phô trương giàu sang phú quư, khăn áo lụa là… thậm chí đến nỗi Sư đi có lọng che và chú Mán vắt vẻo ngồi trên xe! Thế cho nên mới có bài thơ Năm Mới:
Khéo bảo nhau rằng: mới với me
Bảo nhau rằng cũ chẳng ai nghe
Khăn là bác nọ to tày rế
Váy lĩnh cô kia quét sạch hè.
Công đức tu hành Sư có lọng
Xu hào rủng rỉnh Mán ngồi xe
Phong lưu rất mực ba ngày tết
Kiết cú như ta cũng rượu chè.
Tem kỷ niệm Trần Tế Xương (1870-1907)
Khác hẳn với Tú Xương với giọng điệu trào phúng chua chát, thơ Hàn Mặc Tử [2] được Hoài Thanh mệnh danh là “...Một nguồn thơ rào rạt và lạ lùng...” và “Vườn thơ Hàn rộng không bờ không bến càng đi xa càng ớn lạnh...”. Trong bài Xuân Đầu Tiên nhà thơ đưa người đọc đến một cảnh sắc xuân mới lạ với những tứ thơ bay bổng thoát trần:
Mai sáng mai, trời cao rộng quá
Gió căng hơi và nhạc lên mây
Đôi ḷng cũng ấm như xuân ấm
Chỉ có ao xuân trắng trẻo thay.
Bài thơ Mùa Xuân Chín là cả một bức tranh quê mộc mạc với mái tranh “lấm tấm vàng” và trên giàn thiên lư có “bóng xuân sang”. Hàn Mạc Tử đưa người thưởng thức thơ của ông trở về thực tế qua hai câu cuối thật bất ngờ:
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lư bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.
Hàn Mặc Tử (1912-1940)
Theo tôi, Nguyễn Bính [3] có những bài thơ xuân, thơ Tết tuyệt vời nhất. Thơ Nguyễn Bính đến với người đọc thật b́nh dị nhưng đằm thắm. Ngôn ngữ b́nh dân trong thơ ông đi thẳng vào trong tim óc người đọc một cách tự nhiên, không màu mè, bí hiểm như nhiều nhà thơ khác. Chẳng hạn như bài Xuân tha hương, ông sử dụng ngôn ngữ nói chuyện nhưng vẫn thành thơ:
Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm ḷng
Ôi, chị một em, em một chị
Trời làm xa cách mấy con sông
…
Cột nhà hàng xóm lên câu đối
Em đọc tương tư giữa giấy hồng
Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông
Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết
Một ḿnh em vẫn cứ tay không
Vườn nhà Tết đến hoa c̣n nở
Chị gửi cho em một cánh hồng
…
Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm ḷng
Tết này, ô thế mà vui chán
Nhưng một ḿnh em uống rượu nồng.
…
Chị ơi, Tết đến em mua rượu
Em uống cho say đến năo ḷng
Uống say cười vỡ ba gian gác
Ném cái chung t́nh xuống đáy sông.
T́nh chị em máu mủ ruột thịt khiến người đọc rung cảm và Xuân tha hương kết thúc bằng những lời chúc Tết mộc mạc nhưng thắm đượm t́nh cảm của người em ở xa gửi hết thương yêu cho người chị ở nhà…
Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm ḷng
Cầu mong cho chị vui như Tết
Tóc chị bền xanh, má chị hồng
Trong mùa nắng mới sầu không đến
Giữa hội hoa tươi ấm lại ḷng
Chắc chị đời nào quên nhắc nhở:
- Xa nhà, rượu uống có say không?
Nguyễn Bính mồ côi mẹ ngay từ lúc được 3 tháng tuổi nhưng ông vẫn xây dựng một h́nh ảnh người mẹ qua Tết Của Mẹ Tôi, một người mẹ tảo tần, một đời lo cho chồng, cho con, nhất là vào những ngày Tết:
Nuôi hai con lợn tự ngày xưa
Mẹ tôi đă tính "Tết th́ vừa"
Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó
Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ.
Nguyễn Bính đă vẽ cảnh Tết “nhà quê” bằng những lời thơ mộc mạc nhưng chứa chan hạnh phúc của người mẹ bên đàn con với những món quà Tết như “pháo chuột”, “tranh gà”:
Nay là hăm tám Tết rồi đây
(Tháng thiếu cho nên hụt một ngày)
Sắm sửa đồ lề về việc Tết
Mẹ tôi đi chợ buổi hôm nay.
Không như mọi bận người mua quà
Chỉ mua pháo chuột và tranh gà
Cho các em tôi đứa mỗi chiếc
Dán lên khắp cột, đốt inh nhà.
Đến sáng mồng một Tết các con mỗi đứa được mừng tuổi “năm xu rưỡi”. Nhưng tại sao lại “năm xu rưỡi” mà không phải là 5 xu hay 6 xu? Ư của mẹ là “cái rưỡi” nói lên sự thừa thăi, dồi dào sẽ đem lại may mắn cho các con. Nguyễn Bính quả thật là ư nhị:
Sáng nay mồng một sớm tinh sương
Mẹ tôi cấm chúng tôi ra đường
Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi
Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương
Về t́nh yêu, những ḍng lục bát của Nguyễn Bính có sức lan tỏa mănh liệt trong ḷng người đọc qua bài Rượu xuân, vừa vui lại vừa buồn. Thơ lục bát vốn là thế mạnh của Nguyễn Bính với lối gieo vần chân phương, kỹ thuật láy chữ tuyệt vời nhưng vẫn không phá cách:
Cao tay nâng chén rượu hồng,
Mừng em, em sắp lấy chồng xuân nay.
Uống đi! Em uống cho say!
Để trong mơ, sống những ngày xuân qua.
Thấy t́nh duyên của đôi ta,
Đến đây là ... đến đây là ... là thôi!
Em đi dệt mộng cùng người,
Lẻ loi xuân một góc trời riêng anh.
Nguyễn Bính (1918-1966)
Không như Nguyễn Bính “chân quê” từ lời đến ư, Xuân Diệu lại khác hẳn: lời thơ của ông “màu mè” và có đôi chút “làm dáng”, ư thơ của ông cũng mang nhiều bất ngờ, khó đoán trước. Chẳng hạn như bài Xuân Không Mùa:
Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;
Xuân là khi nắng rạng đến t́nh cờ,
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;
Xuân là lúc gió về không định trước.
Thậm chí xuân của ông c̣n hiện hữu ở cả mùa đông, mùa hè, mùa thu… Đó cũng là điều dễ hiểu v́ đối với những kẻ đang yêu, thời gian lúc nào cũng là mùa xuân dài tưởng chừng như vô tận. Chỉ đến khi đôi lứa chia tay mới bước vào mùa đông lạnh giá.
Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé;
Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;
Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.
…
Miễn trời sáng, mà ḷng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
T́nh không tuổi, và xuân không ngày tháng
Xuân Diệu (1916 –1985)
Nói về thơ xuân không thể nào bỏ qua bài Ông Đồ của Nguyễn Đ́nh Liên [5]. Bài thơ Ông Đồ được giới phê b́nh văn học xem là một trong mười bài thơ tiêu biểu cho phong trào Thơ Mới nhưng Nguyễn Đ́nh Liên lại chưa hề xuất bản một tập thơ nào.
Đầu năm 1941, trong một bức thư gửi Hoài Thanh khi đang viết cuốn Thi nhân Việt Nam, Vũ Đ́nh Liên viết "Tôi bao giờ cũng có cái cảm tưởng là không đạt được ư thơ của ḿnh. Cũng v́ không tin thơ tôi có chút giá trị ǵ nên đă lâu tôi không làm thơ nữa". Hoài Thanh nhận xét Vũ Đ́nh Liên đă hạ ḿnh quá đáng.
Vũ Đ́nh Liên là một trường hợp hiếm hoi trong làng thơ khiến nhiều người gọi ông là “nhà thơ một bài” dù con ông c̣n giữ được khoảng 4.000 bài thơ ông viết. Chỉ cần một bài Ông Đồ cũng khiến người ta nhớ măi:
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua.
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa rồng bay”.
Nhưng mỗi năm mỗi vắng.
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...
Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay.
Lá vàng rơi trên giấy:
Ngoài trời mưa bụi bay.
Năm nay đào lại nở,
Không thấy ông đồ xưa.
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
Trong dịp khai bút đầu xuân Nhâm Tuất 1982, Vũ Đ́nh Liên có viết bài Bóng Ông Đồ, như là muốn họa lại bài thơ cũ Ông Đồ:
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bút nghiên và giấy đỏ
Ngồi đúng chỗ ngồi xưa.
Ôi ! Cái nghiệp nghiên bút
Tô điểm cho cuộc đời
Người chết nghiệp không chết
Nợ tiền kiếp luân hồi.
Trải trăm ngàn dâu bể
Giấy mực màu không thay
Chữ Nhân và chữ Nghĩa
Vẫn những nét thẳng ngay.
Ông đồ vẫn ngồi đấy
Khăn áo bạc màu dưa
Nhắc cho người qua thấy
Lẽ Nhân đạo, Thiên cơ.
Cách Mạng là nhân nghĩa
Ông Đồ là thi thư
Chữ tuôn ḍng Thiện Mỹ
Từ ngón tay ông Đồ.
Bài thơ Ông Đồ vẫn có sức lan tỏa đến tận thời đại ngày nay. Một “thi sĩ bất đắc dĩ” nào đó cũng mượn ư của Nguyễn Đ́nh Liên để nói lên tính thời sự của xă hội hiện tại khi vật giá leo thang chẳng khác nào thời “kiệm ước” trước năm 1975:
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông chủ nhà
Miệng tươi cười hớn hở
“Tăng giá rồi đó nha!”
Vũ Đ́nh Liên năm 66 tuổi (1979)
(ảnh baobinhdinh.com.vn)
Nói đến ông đồ khiến tôi liên tưởng đến một phong tục đẹp trong văn hóa Việt Nam với những câu đối Tết chẳng hạn như:
"Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ.
Cây Nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh"
Một kư giả người Pháp đă viết trên Tuần báo Đông Dương năm 1942 về truyền thống văn hóa này: "... Những ông đồ nghèo đă thuê mướn từ 10 ngày trước tết, một dăy vỉa hè hay mặt tiền của một căn nhà, một góc phố - viết trên những tờ giấy màu đỏ những nét chữ vàng hay bạc... để nhận lấy một số tiền nhỏ nhoi…
Cái tác dụng thần bí ấy đă thúc đẩy người ta phải chi phí một số tiền để mua sắm, trang hoàng ở cửa, ở cột, ở sàn nhà... hoặc trên tường, trên vách... những loại xuân liễn, những câu đối. Mặc dù nền nho học đă cáo chung, nhưng những thầy đồ vẫn xuất hiện trong lớp áo xơ bông, ngồi run lập cập trên manh chiếu để nắn nót những con chữ Nho cuối cùng và câm lặng ấy”.
Nguyễn Công Trứ có câu đối Tết:
"Tối ba mươi, nợ hỏi tít mù, co cẳng đạp thằng bần ra cửa.
Sáng mồng một, rượu say tuư luư, giơ tay bồng ông phúc vào nhà"
Trong số hàng trăm câu đối Tết, tôi thích nhất câu này:
"Không có nhưng giàu, giàu nghĩa, giàu t́nh, giàu trí tuệ
Không giàu nhưng có, có làng, có xóm, có anh em".
Ông đồ ngồi viết câu đối Tết
Thơ xuân ngày Tết c̣n nhiều, rất nhiều. Đề tài này gợi hứng cho giới làm thơ, từ các thi sĩ thời tiền chiến như Hồ Dzếnh (Xuân Ở Quê Em, Xuân Đôi Ta, Xuân Ư…), Huy Cận (Sang Xuân…) cho đến các nhà thơ Sài G̣n xưa như Đinh Hùng (Thanh Sắc), Nguyên Sa (Mùa Xuân Buồn Lắm Em Ơi), Kim Tuấn (Anh Cho Em Mùa Xuân), Nguyễn Tất Nhiên (Mùa Xuân Chim Núi), Bùi Chí Vinh (Bài Thơ Ĺ X́)…
Sau khi viết bài này tôi tự nhiên ngẫu hứng cũng ti toe làm thơ! Bốn câu thơ “con cóc” dưới đây được sáng tác ngày mồng một Tết Giáp Ngọ và đă post trên Facebook để thay lời chúc xuân đến tất cả mọi người:
Chào năm mới, mùa xuân Giáp Ngọ
Tết của mọi nhà, Tết của niềm vui
Trăm họ an khang, muôn người hạnh phúc
Hưởng lộc trời ḥa khúc tân xuân.
***
Chú thích (theo Wikipedia):
[1] Trần Tế Xương (1870-1907) c̣n được gọi là Tú Xương, tên bố mẹ đặt cho lúc đầu là Trần Duy Uyên. Ông sinh ngày 5/9/1870 tại làng Vị Xuyên, huyện Mỹ Lộc, tỉnh Nam Định nên c̣n được gọi là Ông Tú Vị Xuyên.
Tác phẩm của Tú Xương không có di cảo, không có những công tŕnh đáng tin cậy tập hợp tác phẩm khi tác giả c̣n sống hoặc vừa nằm xuống. Sinh thời, nhà thơ sáng tác dường như chỉ để tiêu sầu hoặc mua vui, thơ làm đọc lên cho vợ con, bạn bè nghe, rồi tùy ư truyền khẩu.
Bài quá dài, phải cắt bớt
Mộ Trần Tế Xương tại thành phố Nam Định
[2] Hàn Mặc Tử (1912-1940) tên thật là Nguyễn Trọng Trí, là nhà thơ khởi đầu cho ḍng thơ lăng mạn hiện đại Việt Nam. Hàn Mặc Tử cùng với Quách Tấn, Yến Lan, Chế Lan Viên được người đương thời ở B́nh Định gọi là Bàn thành tứ hữu, nghĩa là Bốn người bạn ở thành Đồ Bàn.
Theo gia đ́nh Hàn Mặc Tử, th́ vào khoảng đầu năm 1935, họ đă phát hiện những dấu hiệu của bệnh phong trên cơ thể ông. Tuy nhiên, ông cũng không quan tâm v́ cho rằng nó là một chứng phong ngứa ǵ đó không đáng kể. Năm 1938-1939, Hàn Mặc Tử đau đớn dữ dội, bên ngoài không ai nghe ông rên rỉ than khóc mà chỉ gào thét trong thơ.
Ông bỏ tất cả quay về Quy Nhơn vào nhà thương Quy Ḥa (20/9/1940) và từ trần ngày 11/11/1940 khi mới bước sang tuổi 28. Cuộc đời của ông được biết đến với nhiều mối t́nh, với nhiều người phụ nữ khác nhau, đă để lại nhiều dấu ấn trong văn thơ của ông - có những người ông đă gặp, có những người ông chỉ giao tiếp qua thư từ, và có người ông chỉ biết tên như Hoàng Cúc, Mai Đ́nh, Mộng Cầm, Thương Thương, Ngọc Sương, Thanh Huy, Mỹ Thiện.
Hàn Mặc Tử và những người t́nh trong thơ:
Thương Thương, Kim Cúc, Mộng Cầm, Ngọc Sương, Mai Đ́nh
[3] Nguyễn Bính (1918-1966) là một nhà thơ lăng mạn được coi như là nhà thơ của làng quê Việt Nam với những bài thơ mang sắc thái dân dă, mộc mạc. Ông ra chào đời vào đúng ngày mồng ba Tết năm Mậu Ngọ với tên thật là Nguyễn Trọng Bính tại tỉnh Nam Định và chỉ 3 tháng sau mẹ ông mất.
Bài thơ đầu tiên của Nguyễn Bính được đăng báo là bài Cô hái mơ. Năm 1937 Nguyễn Bính gửi tập thơ Tâm hồn tôi tới dự thi và đă được giải khuyến khích của nhóm Tự lực Văn đoàn. Từ năm 1940, Nguyễn Bính bắt đầu nổi tiếng với số lượng thơ khá dày, đề tài phong phú, trong đó chủ yếu là thơ t́nh.
Bài quá dài, phải cắt bớt
[4] Xuân Diệu (1916 –1985) nổi tiếng từ phong trào Thơ Mới với tập Thơ thơ và Gửi hương cho gió. Những bài được yêu thích nhất của Xuân Diệu là thơ t́nh làm trong khoảng 1936-1944, thể hiện một triết lư bi quan, tuyệt vọng về t́nh ái nhưng lại có một mạch ngầm thúc giục, nhiều khi hừng hực sức sống. Nhờ đó, ông được mệnh danh là "Ông Hoàng Thơ T́nh". Sau 1945, thơ ông chủ yếu ca ngợi Đảng Lao động Việt Nam và thơ t́nh của ông không c̣n được biết đến nhiều như trước.
Bài quá dài, phải cắt bớt
[5] Vũ Đ́nh Liên (1913-1996) sinh tại Hà Nội, nhưng quê gốc ở thôn Châu Khê, xă Thúc Kháng, huyện B́nh Giang, tỉnh Hải Dương. Ông đỗ tú tài năm 1932, từng dạy học ở các trường: Trường tư thục Thăng Long, Trường Gia Long, Trường nữ sinh Hoài Đức để kiếm sống. Ông học thêm trường Luật đỗ bằng cử nhân, về sau vào làm công chức ở Nha Thương chính (c̣n gọi là Sở Đoan) Hà Nội.
Bài quá dài, phải cắt bớt
***
B́nh luận trên FB:
Bài quá dài, phải cắt bớt
Bookmarks