Từ ngày ra trường tới nay, phần phải bươn chải t́m kế sinh nhai, phần
phải lo bề gia thất nên tôi không có dịp ghé thăm Đà Lạt (xứ sở từng
gắn bó suốt thời sinh viên của tôi). Đà Lạt với tôi thật gần gũi, thân
thương như quê hương thứ 2 với những con người giàu t́nh người , nhân
ái, thủy chung…
Sau một ṿng đến những chốn quen, đến thăm trường…tôi lại t́m đến Bác
Ba chủ nhà trọ mà tôi từng thuê ở 04 năm ṛng. Vừa đến cổng, chú chó
giống Nhật hung hăng nhảy sấn tới sủa inh ỏi, nhưng thật hay, sau khi
tôi huưt sáo một tiếng nó đă nhận ra và ngoe nguẩy đuôi mừng rỡ. Đúng
là một con vật nuôi có t́nh, có nghĩa.
Bác Ba đang ngồi trước nhà, nhướng cặp mắt kiếng nh́n ra, nhưng có lẽ
v́ tuổi cao, mắt bác cũng kém đi nhiều v́ thời gian nên bác không thể
nhận ra ai đang đến. Bác cất tiếng hỏi: “Đứa mô rứa bay?” Tôi vội chào
Bác “Cháu Duy nè bác”và cố ư nói lớn tiếng bởi lo lắng bác không nhận
ra ḿnh. Bác hồ hởi mời tôi vào nhà với giọng nửa mừng chào khách nửa
tỏ ư trách “Mi đi mô lâu hè, bữa ni mới về thăm bác?”
Hàn huyên cùng bác dong dài, chợt nhớ người hàng xóm của bác mà có lần
tôi đă viết bài, tôi hỏi bác Ba: “Bác hàng xóm của bác dạo này sao hả
bác?”-
“Mi hỏi ai? Thằng Tụ hử? như rứa cả thôi, đánh chết không chừa mà, dại
ơi là dại.” Vừa nói, bác vừa lục xấp báo trên bàn và t́m ra một trang
giấy A4 chi chít chữ, Bác nói: “Hắn lại thói nào tật nớ, cứ sợ người
ra quên hắn nên thi thoảng lại viết, viết bậy viết bạ ”.
Tôi ch́a tay đón lấy tờ giấy bác đưa, nhẩm đọc tựa đề bài viết: “Tổ
quốc là trên hết – Tự thuật của HSP về cuộc tọa đàm cùng sứ quán hoa
kỳ”, ngay dưới tựa đề là h́nh ảnh ông NXT ghếch cḥm râu bạc ra vẻ sĩ
phu, bà Biên (vợ ông) với vẻ mặt hớn hở như trẻ mới được quà, hai ông
bà ngồi kèm hai bên bà nhân viên ngoại giao Hoa Kỳ ph́ nộm Palmer, bên
cạnh có ông TLS khá đạo mạo Lê Thành Ân ngồi hơi tách ra (thể hiện
phong thái của một con người đứng đắn, có liêm sỉ).
Bác nói tiếp : “mấy ông trong trong tổ in đưa bác coi, đọc mà thấy
ngứa gan, thằng ni nó phản bội lại đất nước, phản bội nhân dân, phản
bội chính quá khứ của hắn mà cứ nhương nhương ra mặt, vậy mà lúc mô
cũng vỗ ngực yêu nước, tổ quốc trên hết… đúng là chỉ lừa được mấy
thằng hải ngoại, mấy thằng mũi lơ, chứ ai mà từng làm với hắn th́ tin
chi được. ”
Tôi vội lướt nhanh qua bài viết, ngay mấy câu đầu cũng để thấy được sự
kiêu ngạo của một kẻ háo danh háo lợi:
Đă ba năm nay, mỗi năm Sứ quán hoặc Lănh sự quán Hoa Kỳ đều có nhă ư
đến thăm tôi một lần. Trừ năm 2010 cuộc thăm không thực hiện được v́
phía Việt Nam không đồng ư, hai năm 2009 và 2011 tuy có đến thăm nhưng
sau đó cũng có tín hiệu dị nghị không vui đến với tôi…
Chỉ có một ư là trong 03 năm gần đây, SQ hoặc LSQ Ḥa Kỳ đă cử người
đến thăm ông hai lần thế thôi mà ông dẫn dải dông dài, nghe phát mệt.
Và đây, một cách suy đoán chủ quan từ ông thôi mà ông nâng tầm quan
trọng đến mức một đứa trẻ lên ba cũng không nhịn được cười bởi sự
cường điệu quá mức: Lại có tin nói đến tai tôi rằng cuộc gặp tháng 3
năm 2011 đă được ghi âm lén và băng ghi âm được niêm phong chuyển ra
Trung ương! Chà, to chuyện quá, toàn chuyện nực cười. Đúng là sỹ hăo
thiệt, không đụng hàng.
C̣n đây là đoạn viết ra vẻ rạch ṛi, nhưng thực chất lại rất mâu thuẫn
Trong quan hệ với Hoa Kỳ hiện c̣n 2 ḍng tâm lư rất trái ngược do lịch
sử để lại. Nhiều người vẫn nh́n Hoa Kỳ với con mắt nghi kỵ như kẻ đầu
sỏ của những “âm mưu diễn biến hoà b́nh”. Ngược lại không ít người
được xếp vào xu hướng thân Mỹ th́ luôn lấy Mỹ làm thần tượng, chờ đợi
Mỹ như vị cứu tinh.
Tôi dứt khoát không thuộc về 2 xu hướng cực đoan ấy. Trong các bài
viết cũng như trả lời phỏng vấn tôi luôn nh́n Hoa Kỳ trong hai mặt đối
lập. Hoa Kỳ là một (trong những) đỉnh cao của Dân chủ và văn minh, có
ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt nhân loại. Đối nội họ đă có một nền dân
chủ pháp trị mẫu mực, nhưng đối ngoại th́ diễn biến khôn lường, rất
thực dụng v́ quyền lợi của quốc gia họ.
Nói thực, đọc đến đây tôi không đủ kiên nhẫn để đọc thêm, cái kiểu ta
đây chê mà lại khen, ṿng vo tam quốc cho thấy một con người không
đứng đắn, không quân tử. Tôi trả lại bác Ba, khuyên bác thôi đừng bận
tâm đến ông này chi cho mệt rồi chào Bác ra về. Một cảm giác buồn nôn
như không ḱm nổi khi nhớ lại những lời ông HSP viết. Nhổ toẹt băi
nước miếng xuống đường, tôi tự nhủ: Rất may ở VN chỉ hi hữu có vài
người như ông ấy!
Nguyễn Anh Duy
Bookmarks