Originally Posted by
Nguyễn Ngọc Già
Đôi Dép Tổ Ong
....
Nén tiếng thở dài, anh nghĩ đến mấy đứa nhỏ và người bạn đời, vất vả ngược xuôi gần 7 năm qua trong khốn khó bầm dập. Anh thấy có lỗi với gia đ́nh, khi nhớ lại đă nhờ người bạn ra tù trước đây, về nhắn với chị bán bớt căn nhà lo cho xấp nhỏ đi du học và tránh xa anh.
Nỗi nhớ quay quắt...
Nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống...
Gần bảy năm, anh chưa một lần giáp mặt với chị, kể từ sau khi hai người ra ṭa xé hôn thú. Anh nhớ chị vô cùng. Người phụ nữ, dù trên giấy tờ đă là người dưng. Nói đúng hơn là người bạn, nhưng chị không quên anh. Chị biết anh làm đúng. Đơn giản vậy.
Ngồi bó gối, hai tay vắt chéo, anh thấy ḷng bồi hồi...
Bookmarks