Thơ Họa Của Nguyễn Thành Sáng Và Thi Hoàng (99)
Cứ Hoài
Vắng thơ ảo năo canh thâu
vắng t́nh như thể ruột đau đoạn đoài
thôi th́ hai thứ cứ hoài
Cho ḷng ấm áp, cho dài hồn xuân!
NTS
Nợ
Thơ là cái nợ trần gian
T́nh là cái nợ chứa chan nỗi niềm
Vắng thơ ḷng dạ chẳng yên
Vắng t́nh trời đất cũng nghiêng ngất hồn
Cứ hoài ngóng đợi chờ mong
T́nh và thơ chẳng thoát ṿng nợ nhau.
TH
Đi T́m
T́nh, Thơ, sóng, nước dạt dào
Nhớ thương, thương nhớ một màu vấn vương
T́nh ai, thơ thắm toả hương
Để người lữ khách bên đường dừng chân
Hỏi rằng ai bán thơ trăng
Làm cho tôi phải lâng lâng nỗi niềm
Hỏi rằng ai bán thuyền duyên
Cho tôi mua lại để chuyên chở t́nh
Bởi v́ thơ thắm, t́nh xinh
Nên tôi lữ khách một ḿnh bôn ba
Bước chân trải khắp sơn hà...!
NTS
T́m ai
Bước chân trải khắp sơn hà
T́m ai trong cơi gần xa để rồi
T́nh đem trang trải trăm nơi
Để đêm nay lại bồi hồi trông trăng
Lang thang trong cơi bụi trần
Ước ao mong có một lần gặp duyên
Cùng thơ cởi bỏ nỗi niềm
Để cho tất cả muộn phiền gió bay
Chỉ c̣n lại những đắm say
C̣n ta ḿnh với những ngày nhớ nhung
Ước ao giây phút trùng phùng..
TH
Bookmarks