Tôi qua Úc bằng máy bay năm 18 tuổi, sáu tháng sau khi học xong 12 ở Việt Nam Xă Hội Chủ Nghĩa. Lúc lớn lên, những người lớn trong nhà vẫn cứ luôn miệng nguyền rủa đám phỉ, nên tôi có bị đỏ những chắc cũng chỉ hồng hồng mà thôi.
Tôi đă hoàn toàn tin tưởng rằng: Cách Mạng Tháng Tám 1945 là đo Đảng Cộng Sản lănh đạo và đă thành công! Tôi đă hoàn toàn tin tưởng rằng, sự kiện Hồ Chí Minh đọc Tuyên Ngôn Độc Lập ở Quảng Trường Ba Đ́nh là thành công sau nhiều năm gian nếm mật nằm gai!
-- V́ chúng tôi được nhồi sọ như thế, và trong nhà không ai có thời gian để mà chỉnh sửa chúng tôi: bao tử trước đă!
*
* *
Cha tôi xưa kia có rất nhiều sách. Khi qua, tôi thấy cha tôi chỉ quyển sách tiếng Việt duy nhất: 1945 Lạc Đường Vào Lịch Sử của tác giả Nguyễn Mạnh Côn. Tôi cũng không đọc.
Tập trung học tiếng Anh, nên tôi không quan tâm đến tiểu thuyết, truyện hay sách tiếng Việt. Nhưng một bữa kia cha tôi đưa tôi quyển Đêm Tâm T́nh Viết Lịch Sử bảo đọc cho biết.
Trong tất cả các nhân vật lịch sử được nhắc đến trong sách, tôi chỉ nhận được tên của một vài người: cụ Phan Bội Châu, Hoàng Văn Thụ; và những "người" khác như Minh, Giáp, Chinh, v.v...
Những nhân vật khác như cụ Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh, Nhượng Tống, v.v... đều hoàn toàn xa lạ!
Nhận ra những danh từ như Đệ Tứ Quốc Tế, những danh từ khác như Quốc Dân Đảng, Tự Vệ Thành, v.v...rất thú vị như cũng hoàn toàn xa lạ.
-- Lần đầu tiên tôi hiểu được: cộng sản Việt Nam đă gian lận Cách Mạng Tháng Tám 1945!
*
* *
Nguyễn Gia Kiểng, Tổ Quốc Ăn Năn, Bản điện tử PDF, in lần thứ hai, Pháp, 2004.
-- Chương Đem tâm t́nh viết lịch sử?, trang 145 đến 148 (sách); hay 177 đến 180 (physical PDF document pages):
Những ḍng đầu tiên, ông chép:
Originally Posted by
trang sách 145
Lúc sắp rời Việt nam đi du học tôi có được nghe nói khá nhiều về một cuốn sách mới xuất bản với một cái tên khá ngộ nghĩnh "Đem Tâm T́nh Viết Lịch Sử". H́nh như là của Nguyễn Kiên Trung nếu tôi không nhớ sai.
Cuốn sách đó tôi không đọc một phần v́ không có cơ hội, một phần cũng v́ cái tên ngộ nghĩnh đó. Tại sao lại có thể lấy tâm t́nh mà viết lịch sử?
Theo ông -- một lần nữa, nếu tôi có nhận xét méo mó th́ xin các quư vị trong gia đ́nh Thông Luận chỉnh cho, rất cám ơn:
- Viết lịch sử phải khách quan và chính xác.
- Viết không chính xác và chủ quan th́ hết sức nguy hiểm: v́ có thể đầu độc những tâm hồn trong trắng.
- Đem tâm t́nh mà viết sử, chỉ có thể phục vụ những mục đích chính trị ngắn hạn, thần thánh hóa các nhân vật lịch sử và có thể truyền lại những giá trị bệnh hoạn.
*
* *
...
Thế hệ bốn lăm
Vui chưa bao nhiêu nhiều lúc khóc thầm
Một phần tư thế kỷ,
Lừa lọc, gian ngoa, một bầy ác quỷ,
Tuổi thanh xuân tàn như một giấc mơ!
Hoảng hốt, điên cuồng, nhẫn nhục, bơ vơ,
...
-- Thế Hệ Bốn Lăm, Tạ Kư [1]
Các điểm then chốt trong Đem Tâm T́nh Viết Lịch Sử -- chép lại theo trí nhớ, có sai s/x/ót xin quư vị chỉnh dùm:
- Thực dân Lang Sa dă man, đốt lúa. Gây chết đói cho hơn hai triệu người Việt Nam. Thực dân Lang Sa đă thâm độc gây cho người Việt Nam hiểu lầm là do Nhật đốt lúa.
- Cuộc cách mạng 1945, hầu như do tự phát. Thành phần chính yếu là trí thức tiểu tư sản.
- Việt Minh xảo quyệt giỏi tuyên truyền, tạo ảo giác là họ đang lănh đạo.
- Khi Pháp đàn áp bằng vũ lực, th́ thành phần vũ trang của Việt Minh trốn biệt, Tự Vệ Thành của các thanh niên trí thức tiểu tư sản đă ở lại tử chiến. (Quang Dũng [Tây Tiến], cũng xuất thân từ Tự Vệ Thành. Ông cũng là em trai của cố thiếu tướng VNCH Bùi Đ́nh Đạm [2].)
- Nguyễn Ái Quốc, Hồ Chí Minh là một cái tên hoàn toàn mờ nhạt trong dân chúng lúc đó, ở đâu ḷ ḍ ra ăn giật chính quyền.
- Cộng sản đă lập mưu lập kế tiêu diệt các đảng phái quốc gia không cộng sản khác.
- Những thanh niên trí thức tiểu tư sản, thành phần ưu tú của Việt Nam lúc đó, đă lầm đường theo cộng sản, nếu không chết trong rừng sâu nước độc, th́ cũng chúng thanh trừng sau này.
-- Tuổi thanh xuân của cả một thế hệ bị hoang phí tức tửi! Tâm T́nh Lịch Sử của Nguyễn Mạnh Côn là tâm t́nh của cả một thế hệ ông: họ chiến đấu v́ nước Việt Nam, v́ con người Việt Nam. Cái đám cộng sản Việt Nam đă tiêu diệt tức tửi những con người này!
*
* *
Quả thật, nếu tác giả Nguyễn Gia Kiểng chịu hạ cố đọc Nguyễn Mạnh Côn chắc ông được mở mang trí tuệ hơn mà không chà đạp lên hương hồn của cả một thế hệ v́ nước mà đă bị bọn cộng sản Việt Nam đối xử man rợ -- man rợ hơn cả đối với kẻ thù.
Một phần lớn của chương này, tác giả Nguyễn Gia Kiểng dành cho việc chứng minh kết luận của ông. Trong những buổi trà dư tửu hậu với các trí thức thượng lưu (chữ của ông) ở kinh thành Ánh Sáng, ông -- v́ nhận xét lịch sử đúng ai hết theo kiểu Tổ Quốc Ăn Năn, đă bị các tao nhân mạc khách (chữ của ông) này phản đối kịch liệt: nếu ở đâu khác, th́ chắc ông đă không toàn mạng (tôi hiểu vậy.)
Đến đây, tôi xin mạo muội đưa ra nhận xét sau đây, hoàn toàn không có ư s/x/úc phạm hoặc tấn công cá nhân: một người mà cứ bị chửi công khai giữa đám đông, một lần chắc quê, bị chửi riêt/c không biết tâm lư ra sao?
-- Ông là lănh tụ của cả một gia đ́nh chánh trị, mà ông viết và phê cẩu thả!
-- Dám phê b́nh cả một quyển sách (dù mỏng) mà ông chưa bao giờ đọc.
Không hiểu ông viết để xả stress theo kiểu therapeutic writing; hay chỉ để thơ/ỏ/a mă/ả/n một cái personal vendetta nào?
*
* *
Di sản của Nguyễn Mạnh Côn là Đem Tâm T́nh Viết Lịch Sử; và 1945 Lạc Đường Vào Lịch Sử.
-- Không biết cả một đời hoạt động viếc lách của tác giả Nguyễn Gia Kiểng, di sản của ông sẽ là ǵ?
---
- [1] Tạ Kư, Sầu Ở Lại, Quế Sơn-Vơ Tánh, Sài G̣n, 1971. (Tập thơ, Giấy phép số 1316 BTT/PHNT ngày, 2/4/1971, ba ngàn bản trên giấy Bạch Tuyết, năm mươi bản trên giấy Thanh Thảo.)
- [2] Nhiều tác giả, Thơ Quang Dũng, Hồng Lĩnh, California, U.S.A., 1992.
Bookmarks