Tổng Thống Diệm và ông Luyện có biết trước việc Đảo chánh sẽ xảy ra không ?
Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm thăm Cao Nguyên Trung phân (Tây Nguyên )
Ông Luyện c̣n kể cho tôi nghe trước ngày Đảo chánh độ mấy tháng, có một Linh mục ḍng Jesuit (Ḍng Tên) ở Hoa Kỳ đă bí mật sang gặp ông. Vị Linh mục này muốn giữ bí mật nên trước khi gặp ông Luyện đă ghé qua nhiều nước Âu châu rồi mới đến thăm ông Luyện. Ông Luyện và vị linh mục này gặp nhau ở một tiệm ăn ở ngoại ô Luân Đôn.
Vị Linh mục này muốn cho Ông Diệm rơ là sớm muộn ǵ Hoa Kỳ cũng sẽ giúp cho việc Đảo chánh ở Việt Nam để lật đổ Tổng Thống Diệm. Theo linh mục này th́ sự việc xảy ra gần đây thôi. Ông Luyện hỏi vị Linh mục này làm sao có thể ngăn chận được?
Vị Linh mục này nói có hai ư kiến, theo ông th́ Tổng Thống Diệm nên làm.
1. Nên nhượng bộ chánh phủ Hoa Kỳ, đồng ư tất cả những ǵ người Mỹ muốn qua Đại Sứ Hoa Kỳ. (Theo ông Luyện th́ người Mỹ muốn Việt Nam nhường cảng Cam Ranh cho người Mỹ một thời gian, như Phi Luật Tân nhường cảng Subic, và để cho người Mỹ một thời gian vào Việt Nam).
2. Nếu Tổng Thống và chánh phủ Việt Nam không đồng ư th́ Tổng Thống phải công khai nói ra những ǵ Hoa Kỳ buộc Việt Nam mà Việt Nam không thể chấp nhận được trong một cuộc họp báo, có đầy đủ ngoại giao đoàn các nước, và Tổng Thống kêu gọi các nước giúp Việt Nam Cộng Ḥa chống Cộng Sản qua công hàm ngoại giao. Ông Luyện hỏi thêm:
- Theo ư Vị Linh mục th́ trong hai ư kiến này, ư kiến nào nên theo?
- Ư kiến 1 v́ Việt Nam khó tách rời khỏi ảnh hưởng của Hoa Kỳ, v́ mọi phương tiện chống Cộng đều do Hoa Kỳ viện trợ.
Tuy nhiên, ư kiến 2 không phải là không đúng nếu Việt Nam được các Cường quốc ủng hộ và nhân dân Hoa Kỳ cũng như Quốc hội Hoa Kỳ có thể thay đổi thái độ, thay v́ chống đối chiến tranh; quay lại ủng hộ.
Linh mục cũng lưu ư thêm với ông Luyện rằng t́nh h́nh rất gay go từ khi vụ Phật giáo xảy ra, chắc chắn là do bàn tay của CIA dính vào. Nếu Đảo chánh xảy ra ở Việt Nam sớm muộn ǵ cũng giống như trường hợp của Trung Hoa với Tưởng Giới Thạch vậy.
Ông Luyện vội về tŕnh với Tổng Thống Diệm sự việc như trên. Tổng Thống có vẻ suy nghĩ và hỏi ư kiến ông Luyện, th́ ông khuyên Tổng Thống nên nhượng bộ người Mỹ, vạn nhất nếu Đảo chánh xảy ra dù ḿnh có thắng th́ tiềm lực của Quân đội cũng bị sứt mẻ, rất có hại cho việc chống Cộng.
Cố vấn Ngô Đ́nh Nhu
Tổng Thống có vẻ không lưu ư về việc Đảo chánh mà phàn nàn nhiều với ông Luyện về vụ Phật giáo. Ông tỏ ra rất buồn v́ người Mỹ đă nhúng tay vào vụ này. Theo tin tức đích xác ông nhận được th́ ông rất lo hậu quả của vụ này giữa Phật giáo và Công giáo sẽ chống đối nhau.
Tổng Thống Diệm nói sẽ nghiên cứu kỹ việc này và bảo ông Luyện sang gặp ông Nhu để bàn thêm. Ông Luyện gặp ông Nhu và ông Nhu có vẻ chú ư và cũng đồng ư nhưng ông lo rằng người Mỹ đ̣i mang quân vào và sử dụng Cam Ranh th́ khó được Tổng Thống chấp thuận. Ông cũng lo rằng, nếu người Mỹ mang quân vào th́ Nga và Tàu sẽ giúp miền Bắc nhiều hơn và có thể cũng đem quân vào nữa. Như vậy, Việt Nam sẽ là băi chiến trường đẫm máu.
C̣n việc Đảo chánh th́ ông không lo v́ đă nắm vững Quân đội và xem mặt các tướng lănh th́ thấy không ai có đủ khả năng làm việc này. Ông cũng đồng ư với Ông Diệm rằng, vụ Phật giáo sẽ làm cho dân Việt Nam chia rẽ sau này.
Ông Luyện ở lại Việt Nam hai ngày và họp với Tổng Thống cùng ông Nhu thêm một lần sau đó. Tổng Thống bảo ông Luyện cứ yên tâm về lại nhiệm sở và ông tin là mọi sự sẽ được giải quyết êm đẹp.
Ông Luyện nói với tôi: “Chắc Ông Diệm nói cho tôi yên ḷng chứ kỳ này khác hẳn những kỳ trước, tôi gặp ông thấy ông buồn rầu và suy nghĩ nhiều lắm!”
- Cháu nghe nói sau đảo chánh cụ được vua Ma-Rốc cho tỵ nạn phải không? Tôi hỏi.
- Đúng, việc này làm cho tôi suưt chết đấy! Tôi đông con, các cháu lớn đều học ở Pháp và khi đi tỵ nạn chỉ có nhà tôi và mấy cháu nhỏ theo sang Ma-Rốc. Đến phi trường, tôi được ông hoàng đệ (ông kể tên mà tôi quên), em vua Ma-Rốc đón ở phi trường và đưa về ở tạm tại dinh quốc khách.
Ông biết không? cái dinh này to và đẹp vô cùng, Dinh Độc Lập của ḿnh chả thấm vào đâu. Gia nhân hàng hơn chục người, có lính gác rất trang trọng. Tôi bối rối vô cùng và nghĩ riêng tiền thưởng cho đám gia nhân này cũng sạt nghiệp ḿnh, nên tôi tŕnh với ông hoàng đệ rằng tôi đang gặp cơn bối rối, v́ vậy tôi chỉ mong được ở một căn nhà nhỏ và đi dậy học ở đây để qua lúc này mà thôi.
Ông Hoàng đệ nói cứ ở tạm đó rồi sẽ tính sau.
Khi ở đó, ông Luyện và gia đ́nh được phục vụ rất chu đáo và ông Hoàng đệ đến thăm luôn. Độ mấy ngày sau, ông hoàng đệ đến gặp ông Luyện, có mấy người tùy tùng đi theo và mang cả bản đồ. Ông hoàng giới thiệu với ông Luyện mấy người đi theo toàn là tổng giám đốc mấy công ty lớn ở Ma-Rốc và kỹ sư cả.
Ông ta muốn giúp đỡ cho ông Luyện có việc làm cho khuây khỏa khi ở đây, và muốn ông Luyện đầu tư (invest) vào công ty khai thác mỏ vàng ở Ma-Rốc. Ông ta nói sơ khởi, ông Luyện chỉ cần bỏ 10 triệu đô la, sau đó sẽ bỏ thêm sau, và hy vọng mỏ vàng này sẽ đem lại lợi tức hàng năm cho ông Luyện độ nửa triệu để sinh sống và có thể nhiều hơn nếu bỏ thêm vốn.
Ông Luyện nghe nói, sợ hết hồn. Nhưng nếu từ chối ngay, sợ bị hại mà khó ḷng ra khỏi Ma-Rốc, nên ông vờ hỏi thêm địa điểm và cách điều hành, làm như chú ư đến việc này lắm. Sau đó ông trả lời là cho ông suy nghĩ ít lâu và cần phải bàn với bà Nhu là chị dâu ông đă. Sở dĩ ông phải mang tên bà Nhu ra là bởi trước đó, ông Nhu đă từng đại diện Tổng Thống sang thăm Ma-Rốc để đáp lễ lại việc thái tử Ma-Rốc sang thăm Việt Nam.
Ông Luyện nói: “Ḿnh đă nghèo mà họ cứ nghĩ là ḿnh giàu có! Ông Duệ nghĩ xem, thiên hạ cầm quyền th́ giàu có đến mức nào mà anh em tôi th́ có ǵ đâu! Tôi đang lo muốn chết để làm sao có tiền cho các con ăn học mà họ nói chuyện toàn bạc triệu, mà lại triệu đô la nữa chứ!”
Sau đó, ông Luyện phải bí mật gặp Đại Sứ Anh và Pháp ở Ma-Rốc, xin giúp đỡ bằng cách nào để đi khỏi Ma-Rốc về Pháp dậy học. Ông Luyện phải lấy cớ về Pháp gặp bà Nhu để bàn việc. Các đại sứ Pháp và Anh đưa ông ra tận phi trường để về Pháp.
Tôi nhớ lại cách đây ít năm, Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ có kể với tôi ngày ông mới sang đây khi c̣n ở trại tỵ nạn, cũng có mấy người Hoa Kỳ đến tiếp xúc với ông và hứa hẹn sẽ giúp việc làm cho một số người tỵ nạn. Ông mừng lắm và hy vọng sẽ giúp đỡ cho anh em một phần nào. Một hôm, ông được họ đến đón ở trại tỵ nạn và đưa đến một khách sạn rất sang trọng, họ đưa vào pḥng họp đă có sẵn bản đồ và sơ đồ. Họ cũng thuyết tŕnh trang trọng lắm và cuối cùng đề nghị thiếu tướng Kỳ invest nhiều triệu đô la để khai thác mỏ vàng.
Tôi hỏi thêm ông Luyện:
- Chắc cụ cũng rơ việc ông Trần Văn Chương từ chức Đại Sứ Việt Nam ở Hoa Kỳ và Bà ấy từ chức quan sát viên thường trực ở Liên Hiệp Quốc để phản đối Tổng Thống Diệm về vụ Phật giáo? Cũng như vụ ông Vũ Văn Mẫu cạo đầu từ chức bộ trưởng ngoại giao?
- Việc ông Mẫu, tôi không rơ chi tiết, nhưng tôi biết chắc là ông ấy thấy Hoa Kỳ muốn có sự thay đổi ở Việt Nam và cũng biết Hoa Kỳ muốn Việt Nam có Thủ Tướng, ông Mẫu ngấp nghé địa vị này nên làm trước. Ngoài ra ở địa vị Ngoại trưởng, ông ấy rơ t́nh h́nh hơn ai hết.
C̣n vụ ông bà Trần Văn Chương, tôi biết rất rơ. Chắc khi ở Hoa Thịnh Đốn, ông bị Hoa Kỳ mua chuộc và xúi bẩy. Trước khi từ chức, ông có viết cho Ông Diệm một thư dài, khuyên Ông Diệm nên từ chức và ông sẵn sàng thay Ông Diệm trong lúc khó khăn này. Ông Diệm giận lắm. Ông Nhu khuyên Ông Diệm cất chức ông bà Chương và bà Nhu gọi điện thoại gây gổ với ông bà Chương, dọa sẽ cắt đứt liên lạc mặc dầu là cha mẹ ruột. Theo ông Nhu kể lại th́ bà Nhu trách ông Chương là luật sư mà không biết ǵ về hiến pháp. Nếu Tổng Thống Diệm có từ chức th́ phải nhường quyền cho phó Tổng Thống chứ sao lại nhường cho ông Chương được? Ông Diệm cũng đồng ư cách chức ông bà Chương và đang t́m người thay thế th́ ông bà Chương đă từ chức trước.
Gia đ́nh tôi, ai cũng rơ việc này do bà Chương chủ động, c̣n ông Chương là người rất hiền lành, mọi việc trong nhà do bà ấy quyết định cả. Bà ấy có nhiều tham vọng và ngang ngược lắm. Để tôi kể ông nghe chuyện nực cười này của bà ấy.
Bà Nhu thấy tổ chức phụ nữ ở Phi Luật Tân rất thành công nên bà ấy rất muốn sang thăm để học hỏi và được bà Tổng Thống Phi chính thức mời sang. Khi đang sửa soạn th́ Bà Chương ở Mỹ về, và đ̣i tham gia phái đoàn.
Nực cười là khi gửi danh sách phái đoàn đến Bộ Ngoại Giao để xin thông hành ngoại giao th́ bà ấy đ̣i trong thông hành của bà phải rút xuống 10 tuổi, chứ không chịu theo tuổi trong thẻ kiểm tra, nên việc này đặt Bộ Ngoại Giao vào hoàn cảnh khó xử.
Bộ Ngoại Giao không giải quyết được, nên tŕnh Tổng Thống và ông Nhu quyết định. Ông đổng lư chuyển phiếu tŕnh cho ông Nhu, đúng lúc ông Nhu đang đọc phiếu tŕnh th́ ông Luyện vào, ông Nhu đưa phiếu tŕnh cho ông Luyện đọc. Ông Luyện nói đùa:
- Sao bà ấy không rút tuổi xuống hàng trăm cho được việc!
Rồi ông Luyện hỏi ông Nhu:
- Thế Anh định sao?
Ông Nhu nói ngay:
- Th́ c̣n sao nữa? Ḿnh mà phê vào đây đồng ư cho rút tuổi th́ c̣n thể thống ǵ!
Đó anh xem, thông hành ngoại giao chỉ làm cho đúng phép mà thôi, chứ chả lẽ sang Phi người ta hỏi tuổi bà ấy sao? Và chả lẽ người ta lại xem thông hành để biết tuổi người ấy? Tôi rất may là vợ tôi chỉ biết lo cho chồng con, chứ lại nhiều chuyện như gia đ́nh bà Nhu nữa th́ khổ cho Ông Diệm biết mấy!
Ông Luyện cũng cho tôi biết là từ khi bà Chương từ chức th́ Bà Nhu cắt liên lạc với cha mẹ, kể cả khi sang thăm Hoa Kỳ để giải độc bà cũng không liên lạc. Khi Bà đến Hoa Thịnh Đốn và sau này khi di cư bà cũng không liên lạc nữa.
Cũng nên nói thêm là tôi chưa hề gặp Bà Luyện ở dinh Gia Long bao giờ, và cũng chưa biết mặt Bà và bất cứ người nào trong gia đ́nh Bà
Bookmarks