Thuận Thiên Di Sử
--Hồi 16 : Dẫu Ĺa Ngó Ư C̣n Vương Tơ Ḷng -( Đoạn Trường Tân Thanh)
Lâm Huệ-Phương ngồi vuốt tóc Mỹ-Linh như một bà mẹ hiền đối với cô con gái yêu:
- Đáng lư ra, giờ này tôi là thím của công chúa. Nếu may mắn, không chừng tôi c̣n trở thành vương phi của một vị vương gia, có tài kinh thiên động địa, có ơn đức trải khắp đất nước, lại nhă lượng, cao trí. Nhưng cái t́nh là cái chi chi, lịch sử cổ kim không ai định nghĩa nổi. Từ ngày gặp Hồng-Sơn đại phu, trong tâm tôi chỉ có chàng. Nếu vương gia như những vị đế vương khác, tôi đành ôm mối vạn cổ sầu trong vương phủ. Thế nhưng ḷng dạ vương gia như biển, cho nên tôi mới được hạnh phúc như thế này.
Huệ-Phương nói nhỏ:
- Mỹ-Linh nhớ nhé. Mỹ-Linh rời đây, trở về gặp vương gia. Mỹ-Linh nói dùm Huệ-Phương dù thịt nát xương tan, cũng nguyện làm bất cứ việc ǵ trợ giúp cái chí của vương gia.
Hai tay Mỹ-Linh ôm lấy cổ Huệ-Phương nói nhỏ vào tai:
- Chú hai muốn biết, việc chú trả phu nhân lại cho đại phu. Đại phu đă biết chưa?
- Chưa. Không phải tôi dối chồng, mà chưa đến lúc nói. Hồi vương gia bầy kế cho tôi trở lại gặp đại phu. Vương gia có dự trù trường hợp đại phu thắc mắc rằng, tôi trốn khỏi Hoàng-cung mà tại sao triều đ́nh không truy cứu gia đ́nh. Nên vương gia khuyên tôi mang bố mẹ theo, giả t́m đại phu trị bệnh. Quả nhiên, một đêm đại phu thắc mắc. Tôi trả lời đại phu rằng: V́ khi tôi về đến nhà, th́ dẫn bố mẹ đi t́m đại phu, rồi ở lại luôn trong Vạn-thảo sơn trang. Nào biết triều đ́nh truy cứu hay không? Ví dù có truy tầm, cũng khó mà t́m ra.
Huệ-Phương ngước mắt nh́n lên bầu trời xanh ngắt, lảng vảng những tảng mây trắng trôi lờ đờ:
- Một lần khác đại phu hỏi chi tiết về việc tôi được tuyển cung. Tôi cứ sự thực tŕnh bầy hết. Chỉ không thuật đoạn được đưa về phủ Khai-quốc vương. Thay vào đó tôi nói: Đêm đó, em ngồi tưởng nhớ đến anh, ôm mặt khóc cho mối t́nh không trọn vẹn, th́ một người mặc quần áo vương tước cật vấn em tại sao lại khóc. Em nói rơ sự t́nh. Vị vương đó dẫn em theo cửa sau trốn khỏi Hoàng-thanh. Đại phu hỏi tên vị vương ân nhân. Tôi đáp : Không biết tên, nhưng nếu gặp mặt th́ nhớ. Đại phu trầm ngâm nói: Nếu vị vương đó là con Lư Công-Uẩn, mà Uẩn thuận truyền ngôi cho y, th́ ta không đ̣i phục hồi nhà Lê nữa. Tôi hỏi :Tại sao. Chẳng lẽ anh v́ một người con gái như em, mà bỏ sự nghiệp tổ tiên?. Đại phu đáp :Không phải v́ ân nghĩa nhượng vợ, mà muốn cho người có lượng cả như vậy làm vua, th́ nước Việt mới ngóc đầu dậy được.
Huệ-Phương nhắc lại:
- Như vậy lúc đầu chỉ có vương gia, vú già nuôi vương gia với tôi biết. Không hiểu vương gia đă cho những ai biết?
- Thêm ông nội bà nội, Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa với cháu. Hôm ấy bọn cháu đứng hầu bên cạnh nên biết mọi truyện. Chúng cháu có kể truyện hồi ở Vạn-thảo sơn trang, chúng cháu ngạc nhiên vô cùng, khi thấy phu nhân mới gặp chúng cháu, mà đối xử cực kỳ thân thiết cho ông bà nội nghe. Ông nội khen phu nhân thực không hổ là nữ anh hùng Đại-Việt.
Rồi Mỹ-Linh tường thuật lại việc phụ vương nàng chất vấn, kết tội Khai-quốc vương trong Long-hoa đường như thế nào. Thuận-thiên hoàng đế cùng hoàng hậu Lập-Nguyên tra khảo vương về Huệ-Phương, Hà-Thanh ra sao. Hoàng đế suưt đem vương ra chặt đầu v.v. không bỏ sót một chi tiết nào.
Huệ-Phương nước mắt đầm đ́a:
- Vương...anh... anh..v́ hạnh phúc của em mà phải chịu trăm bề cay đắng. Dù em có tan xương nát thịt cũng không đền đáp được công đức này của anh.
Huệ-Phương lau nước mắt rồi cắn vào má Mỹ-Linh một cái:
- Vương gia thực chu đáo. Hôm qua, tôi xin phu quân tôi cho phép tôi với Lê Văn đi thăm Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa, Thanh-Mai. Nhưng sự thực muốn gặp vương gia. Tôi ngạc nhiên vô cùng, v́ từ xưa tới giờ vương gia cực kỳ chu đáo, mà sao lánh mặt không gặp tôi? Rồi lại cho Mỹ-Linh theo tôi đi dễ dàng trong khi chúng tôi về Thăng-long kỳ này, mực đích đối đầu với vương gia. Th́ ra vương gia sợ gặp tôi, rồi lộ bí mật, vương cho Mỹ-Linh đi dễ dàng, để nhờ Mỹ-Linh chuyển tin cho tôi
Bookmarks