Page 18 of 29 FirstFirst ... 814151617181920212228 ... LastLast
Results 171 to 180 of 284

Thread: Chương Tŕnh Chiêu Hồi Trong Hồi Kư Của Hồi Chánh Viên Hữu Nguyên

  1. #171
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Chuyện này th́ quả thực tôi không biết. Nhưng qua những chuyện tôi đă thu thập được trên đường đi th́ tôi biết, vợ Tùng là Loan, bí thư xă Đầm Hà. V́ vậy tôi giả vờ ngạc nhiên, nhưng thân mật hỏi ông:

    - Ủa như vậy bà Loan vợ của ông Tùng là con ai ở làng ḿnh bố nhỉ?

    Ông cụ thích thú, giọng nói có vẻ “ta đây”:

    - Anh cũng biết con Loan nữa à. Nó là con cô Quyền bán bánh đúc cuối xóm đấy. Mà cô Quyền c̣n là em họ của vợ tôi nữa đấy…

    Tôi vui vẻ:

    - Một người làm quan cả họ được nhờ. Như vậy làng ḿnh cũng ít nhiều được hưởng bổng lộc của ông huyện Tùng, bố nhỉ.

    Ông cụ gật gù:

    - Bổng lộc th́ xưa nay chẳng có ǵ rơ ràng đâu. Chỉ được cái thuế má, thiên hạ phải nộp đủ nộp đúng ngày giờ. C̣n làng ḿnh th́ chậm lại một hai tuần. Nhưng được cái may là bây giờ các làng trong huyện chung quanh đây ai cũng phải sơ tán hết cả. Chỉ riêng làng ḿnh th́ được ở lại cho đến cuối tháng 10… Nhờ vậy nên chúng tôi cũng thư thả thu dọn đồ đạc mang đi từ từ, chứ bỏ lại hết th́ xót xa lắm…

    Bà cụ đi tới cầm ngọn đèn dầu để lên chơng và hỏi tôi:

    - Anh đă cơm nước ǵ chưa?

    Tôi thú thực:

    - Dạ thú thực với bố mẹ là con chưa ăn tối. Con đi công tác ở Móng Cái, nhưng lỡ xe, đến đây th́ đêm tối, đi nữa sợ nguy hiểm, nên vào đây quấy quả bố mẹ…

    Bà cụ vui vẻ:

    - Chả dám, chả dám… Có ǵ đâu mà quấy quả.

    Biết cuộc sống của gia đ́nh nghèo túng, thiếu thốn, nên tôi nói ngay:

    - Thưa bố mẹ, con đi công tác có tiêu chuẩn nhà nước cấp. V́ vậy dù có vào ăn tiệm hay ăn nhà dân, con vẫn phải có bổn phận đóng góp, gọi là chút đỉnh với bố mẹ…

    Nói xong, tôi lấy ra hai tờ giấy bạc (tôi nhớ không chính xác là bao nhiêu) trao cho bà cụ. Bà cụ cầm một tờ, c̣n trả lại tôi một tờ, và nói:

    - Giời đất ơi, anh ngồi ăn cơm với chúng tôi chỉ thêm đũa thêm bát chứ có tốn kém ǵ nhiều đâu mà anh đưa lắm tiền thế này. Thôi chúng tôi cầm một tờ này là đủ rồi…

    Bà cụ đẩy đi, tôi đẩy lại một hồi, cuối cùng tôi nói:

    - Mẹ cứ cầm lấy đi. Đó là tiêu chuẩn nhà nước cấp cho con một ngày. Nếu bây giờ con ăn không hết, th́ mẹ cho con xin một nắm cơm với ít muối mè để ngày mai con mang đi ăn đường.

    Nghe vậy, bà cụ gật đầu, cẩn thận bỏ cả hai tờ giấy bạc vào cái ruột tượng ở thắt lưng, rồi quay ra bảo mấy người con lo dọn cơm cho tôi ăn.

    Bữa cơm rất thanh đạm, nhưng lạ lùng, lại có một món ăn rất sang. Những món thanh đạm là một tô cơm độn khoai nấu hơi nhăo, một đĩa rau lang luộc, một đĩa tép và một chén mắm hến mặn chát. Món rất sang là thịt trâu rang muối.

    Thấy món thịt trâu, tôi rất ngạc nhiên, nhưng không tiện hỏi. Tôi ăn bữa cơm rất ngon lành. Chỉ trong chớp mắt tôi ăn hết tô cơm độn và cả đĩa rau lang luộc. Vừa ăn tôi vừa nghe ông cụ nói chuyện về t́nh h́nh chính trị quân sự giữa hai nước và những vụ lộn xộn xảy ra dọc theo biên giới Việt Trung.

    Vừa ăn cơm xong, th́ có tiếng đàn bà gọi vọng từ ngoài ngơ:

    - Bà Lương ơi, sang mà chia thịt.

    Gọi xong, không cần nghe bà Lương trả lời, người đàn bà bỏ đi ngay. Tôi ngạc nhiên:

    - Làng ḿnh có hội hè đ́nh đám ǵ hay sao mà chia thịt, bố mẹ?

    Ông cụ thở dài:

    - Hội hè đ́nh đám ǵ đâu anh. Đi chia thịt trâu đó.

    Ủa tại sao được đi chia thịt trâu mà lại thở dài? Tôi nghĩ bụng và sực nhớ đến chén thịt trâu rang muối, một món ăn sang trọng trong một bữa cơm độn khoai, thật là trái ngược. Đă vậy, bây giờ lại có người gọi đi chia thịt trâu nữa. Tại sao trâu chết nhiều vậy nhỉ?

    Tôi thắc mắc:

    - Ủa, làng ḿnh trâu bị chết dịch hở bố?

    Ông cụ lắc đầu:

    - Dịch ǵ đâu, trâu chết v́ ḿn chống tăng đó.

    Thấy tôi có vẻ ngơ ngác chưa hiểu, ông cụ nói tiếp:

    - Nhà nước họ gài ḿn chống tăng ở khắp mọi nơi để pḥng khi tụi Tàu nó xâm lăng, anh hiểu không. Nào ngờ đâu, xe tăng của tụi Tàu đâu chưa thấy, chỉ thấy trâu của ḿnh thi nhau chết v́ dẵm phải ḿn… Chỉ nội từ đầu tháng đến giờ làng này đă chết mất 4 con rồi… Cứ cái đà này độ vài tháng nữa, Tàu nó không xâm lăng th́ trâu chết hết, ḿnh cũng chết, cả làng phải đi kéo cầy thay trâu mất thôi… Đó, tối này anh ngủ ở đây thế nào anh cũng nghe tiếng ḿn nổ. Trâu ḿnh dẫm phải ḿn cũng có mà thú dữ dẫm phải ḿn cũng có…

    Tôi lo ngại:

    - Bố bảo là nhà nước gài ḿn chống tăng ở khắp mọi nơi?

    - Khắp mọi nơi. Ḿn chống tăng có, ḿn chống người có. Đủ loại, đủ kiểu.

    Tôi phịa chuyện để thăm ḍ:

    - Con nghe ông Tùng nói là ḿnh chỉ gài ḿn dọc theo biên giới Việt Trung….

    Ông Lương cười như mếu:

    - Chỉ gài dọc theo biên giới th́ ngăn chặn tụi Tàu cộng làm sao được. Chúng dùng biển người th́ người nó đổ vô cứ như thác như lũ ấy chớ. Tui nói anh nghe, suốt cả một vùng đất từ Quang Thắng đổ lên đến biên giới bây giờ là toàn ḿn, toàn chông. Ḿn của ḿnh phải thiên la địa vơng như vậy th́ mới chống được tụi Tàu…

    Tối hôm đó tôi nằm trên chiếc chơng tre, nhưng dù mệt mỏi vô cùng, tôi vẫn trằn trọc không ngủ được, phần v́ muỗi đốt, phần bị những băi ḿn mênh mông ám ảnh….

    Thú thực, tôi đinh ninh, nếu không vượt biên qua Trung cộng theo ngả thị xă Móng Cái được, tôi sẽ chui vào rừng, cắt đường để bơi qua sông Ka Long, vượt qua biên giới. Nhưng nay đứng trước t́nh trạng ḿn chống tăng, ḿn cá nhân gài khắp nơi dọc theo biên giới hai nước, làm sao tôi có thể vượt qua những băi ḿn đó để đến bờ sông Ka Long an toàn???

    C̣n tiếp...

  2. #172
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Mặc dù tối hôm đó rất mệt mỏi, nhưng v́ tâm sự rối bời như canh hẹ, nên tôi chẳng ngủ được nhiều. Trằn trọc, chập chờn măi, đến khoảng bốn, năm giờ sáng, muỗi đốt nhiều quá, nên tôi dậy tập thể dục, hít thở thật sâu khí trời thanh tịnh buổi sáng cho tâm hồn bớt căng thẳng, sẵn sàng cho một ngày quyết định, tự do hay là chết của tôi.

    Kể từ ngày ở tù tại Quân Lao G̣ Vấp, tôi có duyên được gặp một vị cao tăng đắc đạo. Tuy chỉ được sống chung với Thầy có vỏn vẹn hai tuần lễ, nhưng nhờ Thầy chỉ dậy, tôi đă học được những điều, mà sau này, càng sống, càng trải qua những phúc họa của cuộc đời, tôi càng nhận ra những triết lư mới lạ của những điều Thầy đă dậy.

    Một điều may mắn nữa là thời gian đó, Thầy đă chỉ dậy cho tôi cách thở thật đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả cho sức khỏe. Nhờ tập luyện theo sự chỉ dẫn của Thầy nên sau lần tôi bị hơn chục tên vệ binh đánh hội đồng tại nhà ăn của Quân Lao, không đầy 3 tháng sau tôi đă hồi phục sức khỏe.

    Thầy bảo tôi, với người tập luyện vơ thuật hay tập thiền, luyện thở là bước căn bản đầu tiên, nhưng phức tạp. Với những người b́nh thường, luyện thở chỉ cần luyện có 3 bước:

    Trước hết là nhắm mắt, gạt bỏ mọi tạp niệm, giữ cho thân thể và tâm hồn thật thư thái, rồi từ từ hít thở thật sâu cho không khí vô đầy lồng ngực.

    Tiếp theo là nín thở một lúc cho dưỡng khí ngấm vào máu huyết trong cơ thể.

    Cuối cùng là từ từ thở ra cho thật hết thán khí.

    Cả 3 bước đơn giản này đều có thể làm ở bất cứ đâu, khi tập luyện, đi dạo, lúc ngồi chơi, làm việc hay ngay cả khi nằm ngủ. Từ ngày ấy, tôi làm theo lời chỉ dẫn của Thầy, và dần dần tôi nhận ra, không khí, nhất là vào buổi sáng, có một hương vị và năng lượng lạ lùng, làm cho sức khỏe của ḿnh hồi sinh.

    Nhất là trong những lúc bối rối, lo lắng, sợ hăi, tôi chỉ nhẹ nhàng và kín đáo hít thở thật sâu, nín thở một lát, rồi thở ra thật hết, độ vài lần là thấy ḷng b́nh tĩnh, tâm hồn thanh thản hẳn lại.

    Quả nhiên lần này cũng vậy, sau khoảng mươi phút hít thở bầu không khí thanh tịnh của buổi sáng ở một miền thôn quê gần biển, tôi thấy ḷng ḿnh thư thái hẳn lại. Tôi đi ngược trở lại con đường ṃn dẫn lên đồi cao.

    Từ trên đồi cao, tôi quan sát thấy thị trấn Móng Cái trong tầm nh́n của tôi. Thời tiết lúc đó lạnh lẽo v́ cuối Thu đầu Đông. Khoảng cách giữa tôi và thị trấn Móng Cái khoảng 5, 7 cây số đường chim bay. B́nh thường đi bộ vượt qua được khoảng cách này chỉ mất hai, ba tiếng đồng hồ, nếu đi đường quốc lộ. Cắt rừng th́ mất khoảng 5 tiếng.

    Nhưng khó khăn là t́nh trạng canh gác vô cùng cẩn mật suốt dọc đường quốc lộ. Vượt qua được những trạm gác này là chuyện không có dễ. C̣n nếu cắt rừng mà đi th́ tránh được các trạm gác nhưng lại gặp phải ḿn, chông và cạm bẫy.

    Với công an, bộ đội biên pḥng, tôi có thể t́m cách qua mặt họ. Trong trường hợp bị nghi ngờ và bị bắt, tôi cũng sẽ t́m mọi cách thoát thân. Tuy như vậy sẽ thập phần khó khăn, nguy hiểm, nhưng c̣n có phần hy vọng sống sót.

    C̣n đối với ḿn chông cạm bẫy là những vật vô tri, không tai mắt, nếu tôi chẳng may vướng phải, đời tôi sẽ tàn tức khắc. Sau khi suy nghĩ thiệt kỹ, tôi quyết định đi theo đường quốc lộ để lọt vô thị trấn Móng Cái.

    V́ thị trấn nằm ngay cạnh sông Ka Long, nên một khi vô được thị trấn, tôi sẽ t́m cách bơi qua sông để sang bên Trung Quốc.

    Quyết định như vậy, tôi liền quay trở lại nhà lấy cuốn sách thơ và tấm h́nh Hồ Chí Minh, định lặng lẽ ra đi, sau khi viết mấy lời cảm ơn gia đ́nh ông cụ vào một cuốn vở học tṛ để trên bàn. Không ngờ khi tôi đang cắm cúi viết, bỗng nghe có tiếng ho. Quay lại, tôi thấy cụ ông từ trong buồng đi ra. Cụ hỏi:

    - Anh định đi phải không?

    Tôi thưa:

    - Dạ thưa bố, con phải đi sớm v́ trưa nay con phải có mặt ở Móng Cái.

    Cụ ngồi xuống chiếc ghế duy nhất cạnh bàn, với tay lấy chiếc điếu bát, chậm răi vê thuốc cho vào nơ điếu. Vừa vê thuốc, cụ vừa nói:

    - Đây đến Móng Cái đi bộ chỉ khoảng hơn hai tiếng. Nhưng giấy tờ khám xét dọc đường th́ phiền phức lôi thôi, mất th́ giờ lắm. Để tôi xem xem nào, từ đây đến đó, dễ phải hơn 20 trạm gác là ít nhất. Mỗi trạm nhanh cũng phải 10 phút, chậm th́ phải nửa tiếng. Vị chi là anh phải 4, 5 tiếng khám xét giấy tờ, cộng với hai tiếng đi bộ là 6, 7 tiếng đồng hồ. Anh đi bây giờ th́ phải chiều mới tới được Móng Cái.

    Tôi bật lửa, châm vào đóm, đưa cho cụ. Hút thuốc, nhả khói, cụ nói tiếp:

    - Anh có giấy tờ đi đường đầy đủ th́ nên chọn lúc trạm gác vắng người. C̣n giấy tờ của anh không đầy đủ, th́ tốt nhất chờ lúc đông người, đến gần trưa hay đi. Đông người th́ vô hồi vô phèng, tụi nó cũng làm phiên phiến cho xong. Thói đời xưa nay là vậy… C̣n đi bây giờ th́ sớm quá, mà trời lại lạnh buốt như thế này… Điệu này năm nay sợ lạnh hơn năm ngoái…

    Tôi thoáng nh́n cụ. Thấy nét mặt của cụ vẫn dửng dưng khi nói câu đó. Tôi thầm nghĩ, có lẽ cụ chỉ t́nh cờ nói, chứ không nghi ngờ ǵ tôi. Dù sao, tôi cũng thầm cảm ơn cụ. Có điều, tôi dù có giấy tờ tùy thân “hợp pháp” do một cơ quan cấp bộ của cộng sản ở Sàig̣n cấp, nhưng tôi đă có cách đi riêng của tôi khi qua các trạm gác, thay v́ phải tŕnh giấy tờ. Nghĩ vậy, tôi ngỏ lời cảm ơn cụ và xin tạm biệt.

    Khi bắt bàn tay già nua nhăn nheo của cụ, tôi cũng đưa cho cụ 10 đồng. Đây là số tiền đầu tiên tôi tiêu trong số tiền 82 đồng hốt hụi của một người bạn đă trao cho tôi ở ga xe lửa B́nh Triệu trước khi tôi lên tàu ra Bắc.

    Số tiền đó tuy ít ỏi, nhưng đó là tất cả vốn liếng của người bạn rất nghèo đó có thể có được. V́ vậy tôi vô cùng cảm động và biết ơn người bạn đó không biết để đâu cho hết.

    Thú thực, ngay khi viết những ḍng chữ này, ḷng tôi vẫn bồi hồi xúc động, nhớ lại những ngày tháng sóng gió, tôi bị săn đuổi như một con thú trên chính quê hương của tôi. Trong suốt những ngày tháng bị săn đuổi đó, đă có những người thân ruột thịt, những bạn hữu, những ông bà, cô bác, chú d́, anh chị em,… đă tận t́nh giúp đỡ tôi, bất chấp khó khăn nguy hiểm…

    Trong số đó, có những người tôi quen biết, sau này tôi có được cơ hội đền đáp một trong muôn phần ơn nghĩa. Nhưng cũng có không biết bao nhiêu ân nhân, với tấm ḷng vàng, đă giúp đỡ tôi, nhưng v́ hoàn cảnh éo le lúc đó, tôi đă vĩnh viễn không bao giờ biết được họ là ai, ở đâu…

    Nhưng trong suốt thời gian ba mươi năm qua, mỗi khi bồi hồi xúc động nghĩ tới những kỷ niệm xưa, tôi luôn luôn tâm niệm, nếu không có được những tấm ḷng vàng của những con người vô danh đó, chắc chắn tôi không thể nào c̣n sống đến hôm nay, hay ít nhất, tôi cũng không thể nào có được cuộc sống tự do như hôm nay….


    C̣n tiếp...

  3. #173
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Hôm đó, vào buổi sáng tinh mơ của một ngày cuối tháng 9 năm 1978, tôi chia tay ông cụ, lên đường trực chỉ thị trấn Móng Cái. Đoạn đường không đầy 10 cây số với khoảng 20 trạm gác đang chờ đợi tôi.

    Trước đây, ngược xuôi đi lại ở Miền Nam, tôi không lo ngại khi thấy trạm gác của bộ đội, công an. Như tôi đă nói, ở Miền Nam, tuy cũng bị cộng sản săn lùng, nhưng tấm ḷng yêu thương đùm bọc của người dân Miền Nam dành cho những nạn nhân cộng sản, trong đó có tôi, đă khiến tôi yên tâm đi lại như cá bơi trong nước.

    C̣n ở Miền Bắc, người dân đă sống trong sự ḱm kẹp tuyên truyền của chế độ cộng sản cả mấy chục năm, nên khi trở lại đất Bắc trong thân phận của một người tù vượt ngục đang bị săn đuổi, ngay cả khi gặp người thân ruột thịt ở nơi chôn nhau cắt rốn, tôi cũng không dám thổ lộ hoàn cảnh thật của ḿnh.

    Nói như vậy, quư độc giả thấy được nọc độc của cộng sản lợi hại đến là nhường nào. Và nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu bây giờ tôi trở lại Miền Nam trong thân phận của một người bị chế độ CS săn đuổi, liệu tôi có c̣n được người dân Miền Nam, sau 30 năm bị CS tuyên truyền, đầu độc, sẽ tiếp tục đùm bọc, yêu thương, che chở để cho tôi được hạnh phúc sống trong cảm giác như cá bơi trong nước của ngày xưa hay không?

    Từ con đường ṃn trên triền đồi, bước xuống đường quốc lộ, tôi cảm thấy ngay bầu không khí sôi sục chiến tranh. Trời lúc đó c̣n rất sớm, cây cỏ c̣n đẫm sương, và khí

    lạnh c̣n dàn dụa trong không gian, nhưng những đoàn quân xa, những đơn vị bộ đội dài dằng dặc, cùng dân quân, du kích, dân công chiến trường… đă lũ lượt đổ về Móng Cái.

    Trạm gác đầu tiên tôi thấy trên đường quốc lộ là một túp lều tranh dựng tạm bên đường. Phía đằng trước lều, có mấy tên công an áo vàng, súng ngắn đeo ở hông, đang xét giấy tờ người qua lại. Quanh quẩn bên cạnh là mấy tên bộ đội biên pḥng, đeo súng AK, dáng điệu uể oải, thờ ơ, với vẻ ngái ngủ c̣n đọng trên gương mặt.

    Quan sát một lúc, tôi thấy ngay, trạm gác không xét giấy tờ các đơn vị bộ đội và những người dân ăn mặc lam lũ, có vẻ là người địa phương. Riêng xe cộ qua lại bị kiểm soát rất kỹ. Không những tài xế xe phải xuống xe xuất tŕnh giấy tờ, mà công an, bộ đội biên pḥng c̣n bắt mở cửa xe, khám xét, thậm chí c̣n nhảy lên cả phía sau xe t́m kiếm lục lọi…

    Nh́n cách thức kiểm soát xe cộ của trạm gác, tôi thở phào hú hồn, v́ trước đó tôi đă có ư định nhảy xe quá giang vô thị trấn, giống như trước đây ở Quảng Trị, tôi đă từng làm và may mắn thoát.

    Sau một hồi quan sát, tôi liền nghĩ ra một kế. Tôi vội cởi chiếc áo bộ đội đă bạc màu, thắt ngang hông, để hai tay áo lủng lẳng hai bên, c̣n trên người chỉ mặc chiếc áo may ô màu vàng khè, ống quần th́ sắn móng lợn, bên cao bên thấp.

    Nách tôi cắp cuốn sách Ngục Trung Nhật Kư, tay cầm bức h́nh Hồ Chí Minh đă cuộn tṛn. Tôi biết, với ngoại h́nh như vậy mà mang hai vật này th́ quả là hơi kệch cỡm, nhưng tôi không có cách nào khác.

    Tôi phải mang theo nó, v́ sau này lỡ gặp lúc hiểm nguy, rơi vào tay bộ đội, công an, sự hiện diện của nó sẽ có giá trị hơn bất cứ thứ giấy tờ nào. Nó sẽ gián tiếp chứng minh một cách trung thực và ngay t́nh tôi là người “ái mộ HCM”. Điều đó sẽ xóa tan ngay những nghi ngờ trong đầu óc của bất cứ tên cán bộ, công an, bộ đội nào khi bắt giữ tôi…

    Trạm gác nằm về phía bên phải đường, nhưng ngay phía bên trái, đối diện với trạm gác cũng có hai tên công an áo vàng đứng cạnh mấy tên bộ đội biên pḥng xét giấy tờ người qua lại. Lúc đó trời c̣n sớm, số người qua lại phải xét giấy tờ chưa đông, nên bộ điệu của mấy tên này rất thờ ơ, thiếu cảnh giác. Chúng đứng cụm lại một chỗ lo tán gẫu, không để ư ǵ những người dân lam lũ đi qua đi lại…

    Thấy được chỗ sơ hở đó, tôi quyết định đi về phía bên trái. Vừa đi, tôi vừa huưt sáo một bài hát của cộng sản, mà lâu ngày tôi đă quên mất tên. Trong ḷng tôi lúc đó rất lo lắng, sợ hăi, trống ngực đập th́nh thịch, nhưng bề ngoài tôi vẫn cố giữ vẻ mặt b́nh tĩnh, bước đi thật ung dung qua trạm gác…

    Quả nhiên, không một tên công an, bộ đội nào để ư đến tôi. Chắc nh́n bộ điệu của tôi, dép râu, nón cối, ống quần sắn móng lợn chân cao chân thấp, lại mặc chiếc áo may ô ố vàng, người không mang theo hành lư ǵ, nên chúng đinh ninh tôi là một người dân địa phương b́nh thường, chẳng cần phải xét hỏi giấy tờ.

    Qua được trạm gác một quăng xa, tôi mới thở phào nhẹ nhơm. Giả vờ băng ngang đường, tôi ngoái đầu nh́n lại phía sau, thấy mấy tên công an bộ đội vẫn đang xét hỏi giấy tờ một hàng dài những người Việt gốc Hoa, gồng gánh đủ thứ đồ đạc trên vai, trên xe đạp, xe ḅ, xe ba gác…

    Theo lời của một người Hoa tôi t́nh cờ gặp trên đường, cộng sản đă bắt tất cả những người Hoa trên đường trở về nước phải đến trại tập trung ở cách Móng Cái 5 cây số về phía tây, để chờ đợi Trung Cộng mở cửa biên giới cho họ hồi cư…

    Như vậy là tôi đă may mắn qua được trạm gác thứ nhất. Trước mặt tôi c̣n khoảng 20 trạm gác nữa phải vượt qua. Tuy lo lắng, sợ hăi, nhưng tôi yên tâm, v́ trong ḷng tôi đă có kế hoạch, bằng mọi cách thật cẩn thận và an toàn, qua được trạm gác nào th́ qua, đến chiều tối, tôi sẽ t́m vô rừng ngủ chờ ngày mai đi tiếp….

    C̣n tiếp...

  4. #174
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sau khi qua được trạm gác thứ nhất, đi được khoảng 500 thước, tôi đến trạm gác thứ hai

    . V́ đây là trạm gác của du kích địa phương, nên tôi qua dễ dàng. Cả trạm gác chỉ có 2 người du kích tuổi chưa đầy 20.

    Th́ ra, số trạm gác từ đây đến Móng Cái tuy trên dưới 20 trạm, nhưng chỉ có những trạm gác có công an áo vàng và bộ đội biên pḥng là canh gác nghiêm ngặt. C̣n lại, đa số canh gác cho có lệ, nên việc qua lại cũng không đến nỗi khó khăn.

    Nhất là khi tôi không mang theo hành lư, quần ống thấp ống cao, áo may ô lại ố vàng, nên những tên lính gác đều không để ư đến tôi. Hơn nữa, số người qua lại trên đường quốc lộ 4B thời điểm đó rất đông, nên các trạm gác chỉ chú trọng đến việc xét hỏi giấy tờ của những người Hoa gồng gánh đồ đạc từ các nơi đổ về Móng Cái, chẳng có th́ giờ xét hỏi một người có bề ngoài bẩn thỉu tầm thường như tôi.

    Ngày hôm đó, tôi qua được gần chục trạm gác, th́ trời tối, số người qua lại ngày càng vắng vẻ, nên ngay khi mặt trời lặn, tôi phải lẻn vào rừng, chui lên một ngọn đồi ngủ qua đêm. Cũng may thời gian đó, trời chỉ lạnh khan chứ không có mưa, nên tôi chỉ việc kiếm gốc cây to, khuất gió, sau đó cởi quần áo, lộn trái, rồi mặc vô ngủ. Làm như vậy để sáng hôm sau, khi mặc tôi chỉ việc lộn phải, khỏi dơ quần áo, để khi đi đường không bị ai nghi ngờ.

    Lúc đó, khoảng cánh từ chỗ tôi ngủ đến thị trấn Móng Cái chỉ vài cây số đường chim bay, nên tôi nghe rất rơ tiếng loa phóng thanh của bên Trung Cộng ra rả chửi Việt Cộng.

    Bên phía VC th́ loa chơ về phía bên Đông Hưng, nói rặt tiếng Quảng rồi tiếng Quan thoại nghe không rơ lắm. C̣n loa của Trung Cộng th́ chơ về phía Móng Cái và nói rặt tiếng Việt.

    Cả hai hệ thống đánh vơ mồm này làm việc liên tục suốt ngày đêm, và công suất của hệ thống loa phát thanh của cả hai bên đều rất lớn, vang vọng cả một vùng. Ngoài ra, mạng lưới đèn rọi của cả hai bên dọc theo sông Ka Long cũng bao phủ cả một vùng rộng lớn tận cùng tầm mắt của tôi.

    Thỉnh thoảng, trong đêm đen, đột nhiên vang lên tiếng nổ của vài loạt đạn, lúc xa lúc gần… Tối hôm đó, trằn trọc đến gần sáng tôi mới ngủ thiếp đi trong giấc ngủ đầy ác mộng.

    Sáng hôm sau, dậy sớm, tôi kiếm một vũng nước nhỏ, rửa mặt mũi qua loa, rồi lộn phải quần áo và mặc vô đàng hoàng. Từ trên đồi cao tôi quan sát thấy đường quốc lộ 4B đă tấp nập xe cộ và người qua lại. Yên tâm, tôi cắt đường đi xuống và nhanh chóng hoà vào đoàn người đi về Móng Cái.

    Đến trưa hôm đó, tôi qua được thêm ba trạm gác nữa. Tuy dễ dàng và càng ngày càng gần thị trấn Móng Cái, tôi vẫn không quên thu thập tất cả những dữ kiện cần thiết về hành chánh, địa danh, tên tuổi của các tên chủ tịch, bí thư đảng các xă, huyện trong những vùng lân cận, mỗi khi có dịp tṛ chuyện với người dân địa phương, hoặc khi ghé vô bưu điện bên đường.

    Chính nhờ những dữ kiện này, tôi dễ dàng qua mắt bộ đội công an cộng sản, khi đóng vai một người dân ở địa phương.

    Chiều hôm đó, tôi ghé vô một quán nước bên đường, tính mua chút ǵ ăn lót dạ. Giống như hầu hết những quán ăn bên đường ở Miền Bắc, quán rất nghèo nàn, chỉ có chiếc bàn gỗ nhỏ, bẩn thỉu, run rẩy trên 4 chiếc chân xiêu vẹo bằng tre.

    Quanh bàn là ba “dẫy ghế” mỗi dẫy làm bằng hai, ba thân tre đặt lên trên hai ba cái bục bằng đất. Trên bàn chỉ có một chiếc lọ thuỷ tinh cáu bẩn, bên trong có vài chiếc kẹo vừng, kẹo lạc. Trên chiếc đĩa sành có một gói thuốc lá đă bóc, có một điếu tḥ ra ngoài như mời gọi người mua lẻ. Vài chiếc chén sứt mẻ úp xuống mặt bàn.

    Chủ quán là một người đàn bà không rơ tuổi tác, v́ trời lạnh, khăn trùm kín mặt, và cả một đống quần áo và chằng vá đụp choàng lên người bà


    C̣n tiếp...

  5. #175
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi mua một chiếc bánh ḿ luộc ( * ) ăn với muối, vài chiếc kẹo vừng bỏ túi để dành sau này ăn dần lấy sức đi đường. Bánh ḿ luộc đă lâu, vừa cứng vừa hôi và thật nhạt nhẽo. Nhưng v́ trong quán ngoài món ḿ luộc, chẳng c̣n món nào ngoài món cháo nấu cũng bằng bột ḿ và vài củ khoai ḿ, khoai lang luộc bầy trên chiếc mẹt rách, đầy ruồi.

    Trong quán lúc tôi vô chỉ có một người khách. Ông đă lớn tuổi, ngồi xổm bó gối, vừa hút thuốc vừa ho sù sụ. Trông thấy tôi, ông dửng dưng không một chút để ư, tiếp tục vừa hút thuốc vừa ho. Suốt thời gian tôi ngồi ăn ḿ luộc, ông cũng chẳng buồn ngó ngàng ǵ đến tôi nên tôi cũng yên tâm ngồi ăn.

    Khi tôi ăn gần xong, bỗng thấy có một cô bé dắt chiếc xe Phượng hoàng đen dựa vào chiếc cột bên cạnh quán. Đây là loại xe đạp sản xuất tại Trung Cộng nhưng rất phổ thông ở Miền Bắc. Xe này cao, chắc chắn, có bộ khung rất cứng, thường để cho đàn ông đi hay thồ hàng hóa.

    V́ vậy, khi thấy cô bé dắt chiếc xe Phượng hoàng, tôi cũng ngạc nhiên. Cô bé cẩn thận khoá xe bằng một sợi dây xích làm bằng xích xe đạp. Khóa xong cô bước vô quán, ngồi xuống ghế, chọn mua một củ khoai lang thật to và một chén nước chè tươi nóng.

    V́ trong quán nhỏ hẹp, nên ngay khi ngồi xuống ghế, cô đă nh́n thấy tôi. Tôi không biết cô bao nhiêu tuổi, v́ cả gương mặt của cô được bọc kín bằng chiếc khăn vuông màu đen, chỉ để lộ có hai con mắt.

    Khi ăn uống, cô cũng chỉ kéo vạt khăn vuông ở miệng xuống một chút vừa đủ. Nhưng qua cặp mắt đen láy, hàm răng trắng muốt, và dáng người nhỏ nhắn, tôi đoán cô chỉ 16, 17 tuổi là cùng.

    Nghe giọng nói, tôi đoán cô người Hải Pḥng. Đôi ba lần, thấy trong ánh mắt của cô nh́n tôi, có vẻ ṭ ṃ, nên tôi lúng túng né tránh, ngại tṛ chuyện không khéo, sẽ vô t́nh để lộ thân thế của ḿnh. V́ thế, tôi ăn vội cho xong, rồi trả tiền, và nhanh chóng rời khỏi quán.

    Ra khỏi quán, đi bộ được khoảng 15 phút, tôi thấy cô gái đạp chiếc xe Phượng hoàng chạy qua. Chạy được một quăng, không hiểu sao cô ngừng xe, nhảy xuống đứng chờ. Chờ ai không biết, nhưng thấy cô nh́n tôi, tôi đoán cô chờ tôi. Tôi lúng túng không hiểu cô gái có ư ǵ, nhưng vẫn phải có giữ b́nh tĩnh bước tới. Khi tôi tới gần, cô gái kéo chiếc khăn bịt mặt xuống, hỏi giọng thân mật, gần gũi:

    - Chú đi Móng Cái phải không chú?

    Tôi ngạc nhiên:

    - Sao cô biết?

    Cô bé mỉm cười:

    - Cháu c̣n biết chú là người Hoa nữa.

    Tôi đang ngần ngừ không biết có nên nhận ḿnh là người Hoa hay không th́ cô gái đă nói tiếp:

    - Nh́n chú cháu biết ngay chú là người Hoa, nên cháu đoán chú đi Móng Cái. Cháu tên Liên. C̣n chú, tên ǵ?

    Dứt lời, không chờ tôi trả lời, Liên đẩy chiếc xe đạp về phía tôi:

    - Cháu cũng đi Móng Cái. Chú đạp xe đèo cháu đi cho nhanh…

    Nh́n dáng điệu của Liên hồn nhiên, cặp mắt trong vắt, tôi thấy tin tưởng. Tôi nghĩ rất nhanh, từ đây đến Móng Cái chỉ c̣n vài cây số. Đi bộ cũng không lâu, nhưng nếu đi xe đạp th́ nhanh hơn, thoải mái hơn. Vả lại, trong bầu không khí ngột ngạt tại Móng Cái hiện nay, hầu như không có ai đi một ḿnh như tôi.

    V́ vậy, nếu tôi đi vô Móng Cái với một cô gái th́ cũng ít bị để ư hơn là đi một ḿnh. Nghĩ vậy, tôi cảm ơn Liên, đón ghidong xe rồi tôi và Liên cùng ngồi trên chiếc xe Phượng hoàng, bon bon chạy về thị trấn Móng Cái.

    (c̣n tiếp)

  6. #176
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Vừa đạp xe vừa tṛ chuyện, tôi mới biết, bố mẹ của Liên là người Hoa, sinh sống ở Hải Pḥng không biết bao nhiêu đời. Ông nội của Liên, thời Pháp thuộc, có tàu biển chở hàng đi Hồng Kông, Ma Cao, đă cùng với các chú các bác vô Nam năm ngay 1954. Riêng bố của Liên v́ đi buôn ở bên Trung Quốc, không về kịp nên bị kẹt phải ở lại sống với cộng sản.

    Đến năm 1978, v́ hai nước Việt, Hoa mâu thuẫn, nên cũng giống như tất cả những người Hoa ở Hải Pḥng, nhà cửa của gia đ́nh Liên bị đập phá, bố mẹ Liên cùng với các em buộc phải về Trung Quốc từ trước Tết.

    Riêng Liên là con gái lớn, đang học lớp 10, phải trọ học ở nhà d́ ở Hà Nội. Khi xung đột xảy ra, gia đ́nh Liên về Trung Quốc th́ Liên phải ở lại cùng gia đ́nh người d́ đi về Trung Quốc theo ngả Lạng Sơn.

    Chẳng may v́ lư do ǵ đó, gia đ́nh d́ bị công an biên pḥng bắt giam mấy tháng trời. Rốt cuộc, cả nhà bà d́ và Liên bị kẹt lại cho đến nay. Sau thời gian mấy tháng trời bị kẹt ở Hà Nội, Liên đành phải đạp xe từ Hà Nội đi Hải Pḥng, rồi từ Hải Pḥng đi Móng Cái, để đến nhà bà ngoại, t́m được sang bên Trung Quốc đoàn tụ với gia đ́nh.

    Nghe chuyện của Liên tôi thật xúc động. Th́ ra, sống trong chế độ cộng sản, nỗi đau khổ của người dân hiện ra muôn h́nh vạn trạng. Và tôi cũng biết, những cuộc đời đau khổ mà tôi đă gặp chỉ là một phần rất nhỏ trong số muôn vạn phần khổ đau xảy ra cùng khắp trên đất nước tôi trong suốt nửa thế kỷ kể từ khi bóng ma CS xuất hiện ở VN.

    Để tránh cho Liên bị liên luỵ, khi đến gần các trạm gác, tôi xuống xe, trả xe cho Liên, c̣n tôi đi bộ trong h́nh hài và bộ điệu như cũ. Qua khỏi trạm gác một đoạn xa, Liên xuống xe đứng chờ tôi. Tuy tin tưởng và quư mến Liên, tôi không tṛ chuyện nhiều về tôi, v́ thấy đó là những chuyện không cần thiết, nếu nói ra, có thể tạo nguy hiểm cho Liên.

    Chúng tôi vô được thị trấn Móng Cái vào lúc 5 giờ chiều. Cả thị trấn tràn ngập công an, bộ đội, thanh niên xung phong. Bóng dáng người dân chỉ lác đác.

    Toàn bộ hệ thống hành chánh và sinh hoạt dân sự trong thị trấn hoàn toàn bị tê liệt. Thay vào đó là cả thị trấn bị quân sự hóa. Hỏi thăm đường xá măi, chúng tôi mới ghé vô được một tiệm ăn mang tên “Cửa hàng Ăn uống Tổng hợp” (!?).

    Tiệm ăn đông nghẹt toàn bộ đội là bộ đội. Tôi xếp hàng đợi mua đồ ăn, c̣n Liên xếp hàng chờ giữ bàn ăn. Khi tôi mua được hai chiếc bánh bao chay (không có nhân) và hai ly nước chanh đường (không có đá) đem ra th́ Liên vẫn chưa kiếm được một chỗ ngồi.

    Tôi và Liên đành vừa đứng vừa ăn uống. Nh́n ra chung quanh thấy phần đông bộ đội, công an, súng ống đầy người8, cũng đứng ăn giống như chúng tôi.

    Lúc đó, trong tiệm ăn, chỉ có ḿnh Liên là con gái, c̣n toàn đàn ông con trai. V́ vậy, khi nh́n thấy những ánh mắt ṭ ṃ của những người chung quanh, tôi bồn chồn nói nhỏ với Liên, ăn nhanh rồi đi ra ngoài.

    Qua tṛ chuyện, tôi chỉ cho Liên biết, cũng giống như hoàn cảnh của Liên, tôi là người Hoa, gia đ́nh đă về Trung Quốc, c̣n tôi bị kẹt lại, hiện đang có ư định trốn sang Trung Quốc. Cũng giống phần đông những người Hoa ở Miền Bắc, phải sống trong chế độ cộng sản, bị chúng áp dụng chính sách đồng hóa không cho nói, viết, đọc tiếng Hoa, nên Liên không hề biết tiếng Hoa.

    Nhờ vậy, khi tôi nói tôi là người Hoa, dù tôi không biết nói tiếng Hoa, Liên không hề mảy may nghi ngờ.

    Lúc đó Liên có ư định muốn tôi về ở nhà bà ngoại của Liên rồi t́m cách vượt biên chung với tôi, nhưng tôi khéo léo từ chối. Hoàn cảnh của tôi lúc đó rất nguy hiểm, nếu bị bắt tôi có thể bị tử h́nh hoặc bị tù chung thân. C̣n Liên chỉ là một cô bé người Hoa mới 15 tuổi, t́m đường vượt biên sang Trung Quốc đoàn tụ với gia đ́nh, đúng theo sách lược xua đuổi người Hoa về nước của cộng sản Việt Nam, nếu chẳng may bị bắt, cộng sản Việt Nam cũng chỉ giam giữ Liên ít tháng rồi thả, trả về Trung Quốc. V́ vậy, tôi không thể để Liên bị liên luỵ.

    Tôi cảm ơn Liên đă có ḷng tốt cho tôi quá giang, nhưng tôi khéo léo từ chối. Chúng tôi bịn rịn chia tay nhau, sau khi trao cho nhau lời chúc b́nh an và niềm hy vọng tương lai sẽ gặp lại nhau ở Trung Quốc.

    Dĩ nhiên, khi trao gửi niềm hy vọng đó, tôi đâu có thể ngờ được, không đầy mấy tháng sau, tôi gặp lại Liên ở Trung Quốc. Tôi càng không thể ngờ được, sau đó mấy chục năm, một ngày nọ, đang vô internet, bỗng nhiên tôi nhận được email của Liên, trong đó Liên cho biết, Liên đă có gia đ́nh, hiện định cư ở Anh quốc và có một người chú có tiệm bán bánh ḿ ở Sydney…

    Trở lại buổi chiều hôm đó, sau khi chia tay Liên, suốt mấy tiếng đồng hồ, tôi đi lại ngược xuôi trong thị trấn Móng Cái, để t́m đường đến bên sông Ka Long, nhưng không được. Tất cả các ngả đường trong thị trấn dẫn đến bờ sông Ka Long đề bị canh gác nghiêm mật, hoặc bị rào bằng kẽm gai kiên cố với những bảng hiệu “Nguy hiểm! Có Ḿn!”

    Khoảng 10 giờ tối hôm đó, không thành công với kế hoạch vượt biên qua sông Ka Long, tôi bắt buộc phải t́m đường trốn ra khỏi thị trấn v́ lệnh giới nghiêm sẽ có hiệu lực trên toàn thị trấn từ 12 giờ đêm.

    Đi bộ ra khỏi thị trấn được khoảng 2 cây số, tôi tạt vào rừng, t́m lên một ngọn đồi rậm rạp trước là ngủ, sau là tính kế vượt biên. Rơ ràng cho đến lúc đó, số phận của tôi đă vô cùng may mắn. Tôi đă vượt qua không biết bao nhiêu gian nan nguy hiểm, và bây giờ, chỉ c̣n cách biên giới Việt Hoa có không đầy 2 cây số đường chim bay.

    Tôi biết chắc, trong t́nh h́nh căng thẳng đầy xung đột giữa cộng sản Việt Nam và cộng sản Trung Quốc, nếu tôi vượt biên sang được bên Trung Quốc, tôi sẽ được an toàn định cư, và nếu may mắn, tôi sẽ được đoàn tụ với gia đ́nh ở Úc.

    Tôi cũng biết, tôi không phải là người Hoa, không biết nói tiếng Hoa, một khi vượt biên sang Trung Quốc, tôi sẽ bị Trung Quốc nghi ngờ tôi là gián điệp của cộng sản Việt Nam, sẽ bị tra vấn, giam giữ…

    Nhưng chắc chắn, với tất cả sự thật của cuộc đời tôi, cùng với sự giúp đỡ của thân nhân ở Úc, tôi sẽ thuyết phục được giới chức Trung Cộng tin tưởng tôi là một nạn nhân của cộng sản Việt Nam. Trong niềm tin vững vàng đó, khuya hôm đó, tôi thiếp đi trong một giấc ngủ ngon lành….

    C̣n tiếp...

  7. #177
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Buổi tối hôm đó, nằm trên ngọn đồi cao, tôi trằn trọc không ngủ được.

    Thao thức nghĩ hoài, tôi vẫn không t́m được cách nào có thể vượt biên an toàn sang Trung Quốc. Nếu vượt biên theo ngả đường rừng th́ sợ ḿn bẫy.

    C̣n vượt biên qua ngả thị trấn th́ các dẫy phố dọc theo sông Ka Long đều bị các đơn vị bộ đội, công an canh gác, phong tỏa. Ngoài ra, những chỗ này cũng có thể bị gài ḿn rất nguy hiểm.

    Trong lúc bế tắc như vậy, đă có lúc tôi nghĩ đến chuyện đi ra phía Trà Cổ rồi bơi ṿng ở ngoài biển để sang Trung Quốc.

    Tôi dám nghĩ đến con đường này v́ tôi rất tự tin vào khả năng bơi lội của ḿnh. Lớn lên bên ḍng sông Châu, tôi mê bơi lội từ bé. Tôi đă từng được phong tặng là con ếch vàng khi bơi ếch và khi bơi dai sức, tôi có thể bơi 5, 7 cây số không biết mệt.

    Điều tôi lo ngại là cả chục năm qua tôi rất ít bơi, không biết sức bơi của ḿnh bây giờ c̣n được bao nhiêu. Nhất là bây giờ thời tiết giá lạnh, bơi lâu dưới nước, tôi có thể bị cảm lạnh, chuột rút, chết đuối bất ngờ…

    Thêm vào đó, bơi ở biển ngang qua cửa sông là điều không dễ dàng, tôi có thể bị thuỷ lưu của ḍng sông lôi đi xa cả chục cây số, và trong trường hợp nguy hiểm, tôi có thể bị chết đuối khi bị cuốn ch́m vào những vùng nước xoáy…

    Tôi cũng nghĩ đến giải pháp chờ đợi một thời gian nữa, khi Trung Quốc mở cửa cho phép người Hoa về nước, tôi sẽ trà trộn để vượt biên. Tôi biết, điều đó chưa dễ ǵ thành công, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, làm sao tôi có thể sống trong lúc chờ đợi với số tiền vỏn vẹn có 10 đồng bạc. Số tiền c̣n lại gần 100 đồng, tôi đă ghé bưu điện Móng Cái, gửi hết về cho Mẹ của tôi ở Hà Nội.

    Tôi làm vậy phần v́ thương Mẹ già, phần để tăng quyết tâm vượt biên của tôi bằng mọi giá. Một khi trong túi hết tiền, không thể trở lại Hà Nội, tôi chỉ c̣n có một con đường là vượt biên sang Trung Quốc mà thôi.

    Tôi biết, nếu không vượt biên được ở Móng Cái, tôi sẽ không c̣n đủ can đảm trải qua những khó khăn đó một lần nữa để có thể vượt biên ở bất cứ đâu.

    Gần sáng, tôi đang thiu thiu ngủ th́ giật ḿnh tỉnh giấc v́ nghe những tiếng hô thật to, nhịp nhàng của hàng trăm người, “một, hai, ba bốn”… “một, hai, ba bốn”…

    Từ trên đồi cao nh́n xuống, tôi thấy dưới ánh sáng b́nh minh, những đoàn bộ đội, chỉ mặc có quần đùi và áo may ô, đang chạy ngược xuôi trên đường lộ 4B. Th́ ra đó là các đơn vị bộ đội phải chạy thể dục vào mỗi buổi sáng sớm. Họ vừa chạy vừa hô vang dội cả khu vực. Có đơn vị chạy từ trong thị trấn Móng Cái ra ngoại ô, và cũng có những đơn vị chạy từ ngoại ô vô trong thị trấn.

    Ngoài ra, tôi cũng thấy có nhiều người chạy thể dục thành từng nhóm, bốn năm người có, hai ba người có, và một người cũng có….

    Quan sát một hồi, tôi đoán, những người chạy lẻ tẻ này có thể là những người bị rơi rớt lại v́ sức yếu, nhưng cũng có thể là những cá nhân, do hoàn cảnh khác nhau, chỉ có một vài người phải canh giữ một trạm gác, chiếm đóng một địa điểm, nên phải chạy thể dục riêng lẻ.

    Nh́n quần áo họ mặc, tôi thấy tuy có khác biệt về màu sắc, nhưng tất cả đều giống nhau ở chỗ quần đùi, áo may ô và dép râu…

    Nh́n thấy những người bộ đội trong bộ quần áo như vậy, tôi mừng rỡ phát hiện ra một chi tiết vô cùng quan trọng: Tất cả không một ai mang theo giấy tờ!

    Rơ ràng, chạy thể dục buổi sáng, trên người chỉ có quần đùi, áo may ô, đâu có ai mang theo giấy tờ. Và như vậy, tôi tin chắc không có một trạm gác nào xét hỏi giấy tờ những người đang chạy thể dục buổi sáng.

    Nghĩ đến đó, tôi bỗng giật ḿnh ngồi dậy v́ nghĩ ngay ra một kế: Tại sao tôi không mặc quần đùi, áo may ô chạy thể dục như những người bộ đội?

    Rơ ràng, dép râu, quần đùi, áo may ô là những thứ tôi đang có. Tuy chúng không giống hẳn của bộ đội, nhưng cũng chẳng khác là bao, và xem ra chẳng có ai để ư đến sự khác biệt, v́ tôi thấy có rất nhiều người đang chạy cũng mặc đủ loại quần đùi, áo may ô khác nhau.

    Vả lại, nếu cẩn thận, tôi có thể chờ đến tối nay, chui vô một nhà dân nào đó có bộ đội đóng quân, lấy trộm một bộ quần đùi áo may ô của bộ đội là điều không có khó. Sau đó, chờ đến sáng, trong bộ đồ quần đùi, áo may ô và dép râu, tôi cũng sẽ vừa miệng hô to “một, hai, ba bốn”, vừa chạy thẳng từ ngoại ô vào thị trấn Móng Cái.

    Một khi vào đến thị trấn, tôi sẽ chạy thẳng tới hướng cầu Ka Long, rồi tuỳ theo t́nh thế và địa h́nh, tôi sẽ tiến đến sát bờ sông Ka Long. Tôi hiểu, dọc theo bờ sông Ka Long lúc đó đều có các đơn vị bộ đội đóng chốt. Và ở đâu có bộ đội th́ ở đó đều có bộ đội mặc quần đùi, áo may ô, đi dép râu chạy thể dục buổi sáng.

    Như vậy, tôi, trong bộ đồ quần đùi, dép râu, áo may ô, cũng sẽ dễ dàng chạy thể dục tới sát chỗ đóng quân của những đơn vị đó…

    C̣n tiếp...

  8. #178
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nghĩ đến đó tôi mừng quá. Tôi không biết ḿnh có thành công hay không, nhưng tôi tin chắc về đại thể, với kế đó, chắc chắn tôi sẽ dễ dàng đến sát bờ sông Ka Long.

    Vào buổi sáng tinh mơ, trong không khí chạy thể dục buổi sáng của hàng chục ngàn bộ đội trong ngoài thành phố, tất cả các trạm gác nếu có người gác, cũng sẽ uể oải, ngái ngủ, không một ai để ư hay nghi ngờ có sự hiện diện của tôi trong số hàng ngàn bộ đội chạy thể dục.

    Thiệt không ngờ, đối phó với cả một t́nh huống phức tạp nguy hiểm, đầy cạm bẫy với hàng trăm ngàn bộ đội đóng kín cả một thị trấn, tôi lại t́m ra một kế đơn giản và dễ dàng như vậy…

    Tôi chắc chắn sẽ thành công, sẽ vượt qua tất cả các trạm gác, các khu canh pḥng cẩn mật, trên con đường thâm nhập vô thị trấn Móng Cái, để rồi tôi sẽ đến sát bờ sông Ka Long. Sau đó, trong khoảng cách c̣n lại vài chục thước tới bờ sông, trong một đêm, tôi sẽ có đủ th́ giờ thận trọng mầy ṃ từng tấc đất để phát hiện và gỡ ḿn, trước khi tôi phóng ḿnh xuống sông Ka Long, bơi sang phía Trung Quốc….

    Để bảo đảm cho cuộc chạy thể dục của tôi thành công, sáng hôm đó, tôi leo lên một ngọn đồi rậm rạp, ngay bên ngoài thị trấn Móng Cái, tính chờ tới mười hai giờ tối hôm đó, tôi chui vào nhà dân lấy trộm một bộ quần đùi áo lót bộ đội.

    Ngọn đồi này gần hơn ngọn đồi tôi ngủ đêm hôm trước, nên tôi thấy rơ quang cảnh của thành phố Đông Hưng hơn. Bên đó, dân chúng vẫn sống đời sống b́nh thường. Người dân vẫn ra sông gánh nước, tắm rửa, giặt giũ quần áo. Trẻ em vẫn bơi lội vùng vẫy dưới sông. Trên bờ, dân chúng vẫn chợ búa b́nh thường…

    Thỉnh thoảng, tôi lại thấy từng đoàn người rất đông, cỡ vài ngàn người là ít, mang theo cờ xí, khẩu hiệu, đi ngược đi xuôi, dọc theo bờ sông. Lúc đó, tôi đoán họ là những đoàn biểu t́nh do Trung Cộng điều khiển để chống lại Việt Cộng. Nhưng sau này, khi sang được đến Trung Cộng tôi mới biết là ḿnh đoán sai.

    Trong khi đời sống bên Đông Hưng, Trung Cộng huyên náo, tấp nập như vậy th́ trái lại, bên thị trấn Móng Cái đúng là một thành phố chết, hoàn toàn bỏ hoang, không có một chút sinh khí nào của đời sống dân sự. Cả thành phố chỉ thấy bộ đội và súng ống….

    Tối hôm đó, sau khi lấy được bộ đồ quần đùi áo lót của bộ đội, tôi đi ngủ sớm…

    Tôi làm một giấc ngon lành cho đến gần sáng th́ thức giấc. Lúc đó, v́ c̣n quá sớm nên chưa thấy ai chạy thể dục, nhưng tôi đă sẵn sàng.

    Chiếc quần đùi, áo may ô của bộ đội, tôi đă mặc sẵn từ tối hôm qua. Miếng giấy mỏng dính, cuộn tṛn bằng đầu đũa, ngoài bọc nylong, đă được tôi giấu kín luồn sâu trong gấu quần đùi.

    Trong tờ giấy này tôi ghi tất cả những địa chỉ quan trọng của người thân và bạn bè ở Việt Nam cũng như hải ngoại.

    Để bảo đảm bí mật, tôi đă viết tất cả những địa chỉ này theo lối mă hóa của riêng tôi. Khác với lối mă hóa b́nh thường, nh́n vô là biết mă hóa, như vậy sẽ nguy hiểm, nếu chẳng may lọt vào tay bộ đội công an, chúng sẽ tra khảo, truy bức tôi; lối mă hóa của tôi rất đơn giản, dù có bị phát hiện cũng chỉ thấy đó là những ḍng địa chỉ b́nh thường, mà không hề biết, chúng đă được đánh tráo một cách khéo léo.

    Sợ thất lạc, cũng như đề pḥng khi bị bắt, bị lục soát, tôi đă giấu những địa chỉ này ở ba nơi trên người tôi. Bây giờ, chuẩn bị cho chuyến đi cuối cùng, rời khỏi quê hương Việt Nam, tôi chỉ giữ lại có một miếng giấu trong quần đùi và một miếng giấu trong dép râu.

    C̣n tiếp...

  9. #179
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Thức chờ được khoảng mười lăm phút, tôi nghe thấy những tiếng hô “một, hai, ba bốn” vọng lại từ xa. Không đầy 5 phút sau, những tiếng hô như vậy nổi lên ở nhiều nơi… Nh́n xuống quốc lộ 4 B, tôi thấy xa xa có một đoàn bộ đội đang chạy vô thị trấn…

    Yên tâm, tôi trút bỏ bộ quần áo dài, chạy khởi động khoảng 5 phút cho máu huyết lưu thông, cơ thể nóng bừng, rồi từ trên đồi, tôi chạy xuống đường quốc lộ. Tới gần đường quốc lộ, tôi ẩn ḿnh vào trong bụi rậm bên đường, chờ đoàn bộ đội chạy qua khoảng 30 giây, tôi mới chạy ra đường lộ….

    Ra tới đường lộ, nh́n về phía tay phải, tôi yên tâm, chỉ có một toán bộ đội đang chạy tới, nhưng c̣n xa tới mấy trăm thước. Trời lúc đó sương mù lăng đăng và khí lạnh tràn ngập nên không một ai nh́n thấy tôi…

    Hít một hơi thở thật sâu, tôi chạy theo toán bộ độ phía trước, nhưng giữ một khoảng cách vài chục thước… Chạy được một lúc, có thêm một toán bộ đội khác từ trong hẻm nhập cuộc… Toán này có vẻ sung sức, nên qua mặt tôi vù vù. Họ vừa chạy vừa hô “một, hai, ba bốn”, “một, hai, ba bốn”… Tôi cũng hô to như họ. Hầu hết khi chạy qua đều có vẻ mặt thản nhiên, chẳng một ai để ư đến tôi… Chỉ có một người chạy cuối cùng, nh́n tôi một thoáng rồi mỉm cười… Tôi cũng mỉm cười “đáp lễ”…

    Chạy được một đoạn, qua mấy trạm gác, tôi thấy có trạm gác trống trơn, có trạm chỉ có một người gác. Nhưng quả nhiên như tôi đoán, chẳng có người lính gác nào bận tâm chuyện xét hỏi giấy tờ… Tôi thản nhiên chạy qua trạm gác, miệng hô to, “một, hai, ba bốn” giống hệt như một tên bộ đội, mà trong ḷng vừa mừng vừa buồn cười…

    Chạy được khoảng mười lăm phút, tôi thấy trên đường có quá nhiều người chạy thể dục. Bên cạnh số đông là bộ đội, công an biên pḥng, nam nữ thanh niên xung phong,… c̣n có cả những người dân mặc nguyên quần dài, áo bông, cùng chạy. Ngoài ra, cũng có nhiều người, chẳng hiểu có phải là bộ đội hay không, chạy lẻ tẻ một ḿnh như tôi, nên tôi rất an tâm…

    Nhờ đă nghiên cứu kỹ bản đồ và quan sát kỹ từ trên đồi cao, nên tôi đă biết được cầu sông Ka Long nằm về hướng nào. V́ vậy, chạy theo toán bộ đội đến khi vô thị trấn, tôi rẽ trái vô ngay một con lộ lớn. Dọc theo con lộ này cũng có hai toán bộ đội chạy ngược chiều nhau, mỗi toán khoảng 20 người. Tôi nhanh chóng chạy theo toán đang chạy về hướng tây bắc… Đây là hướng đi về phía cầu Ka Long.

    Chạy được khoảng một cây số, qua cả chục trạm gác an toàn, không một ai chặn hỏi, tôi mừng quá. Tôi thầm ước lượng, bây giờ tôi chỉ c̣n cách sông Ka Long khoảng hai trăm thước là cùng. Tôi định hướng rất nhanh và đoán con đường này v́ chạy dọc theo bờ sông Ka Long, nên tôi không thể chạy hoài theo toán bộ đội phía trước được. Khổ nỗi, v́ nhà cửa dọc theo con lộ san sát, nên tôi không biết là ḿnh đă chạy qua cầu sông Ka Long chưa.

    Đang lo nghĩ như vậy th́ may quá, tôi thấy ở bên phải có một khu đất trống khá rộng, không có nhà cửa, cây cối ǵ. Nhờ vậy, tôi có thể phóng tầm mắt quan sát và tôi nh́n thấy ngay cầu sông Ka Long nằm phía trước, cách chỗ tôi đang chạy khoảng năm, bảy trăm thước.

    Ở phía đầu cầu bên này có một trạm gác rất lớn. Phía bên ngoài, tôi nh́n thấy có mấy ánh đèn pha chiếu rọi ngang dọc về phía bờ sông… mặc dù lúc đó trời đă sáng. Từ đây, tôi cũng nh́n thấy cả mấy ngọn đồi ở bờ bên này sông, và con đường nho nhỏ ở phía bên kia bờ sông Ka Long. Như vậy, tôi chỉ cách bờ sông có vài trăm mét…

    Thấy địa h́nh địa vật như vậy tôi quyết định tôi phải t́m đường rẽ về phía sông Ka Long ngay bây giờ, v́ nếu để đến gần cầu sông Ka Long mới rẽ, tôi sẽ bị lọt vô tầm quan sát của đám bộ đội công an biên pḥng ở đầu cầu.

    Khác với các trạm gác ở trong thị trấn Móng Cái dửng dưng với cảnh bộ đội chạy thể dục buổi sáng, trạm gác ở cầu Ka Long có trách nhiệm đối phó với Trung Cộng từng giây từng phút nên họ rất cảnh giác. V́ vậy, từ trên cao, nếu họ phát hiện thấy tôi, trong bộ đồ chạy thể dục, một ḿnh chạy về phía chân cầu Ka Long, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ, theo dơi…

    C̣n tiếp...

  10. #180
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quyết định như vậy nên đang chạy phía bên trái, tôi vội băng qua đường, sang phía bên phải. Trong khi chạy băng qua đường, tôi liếc nhanh về phía sau quan sát…. và yên tâm khi chỉ thấy có một toán bộ đội chạy cách xa vài trăm thước.

    Chạy được không đầy 100 thước, tôi thấy con hẻm nhỏ phía tay phải. Lập tức tôi rẽ phải. Lúc này chân của tôi th́ vẫn chạy b́nh thường như một người chạy thể dục, nhưng miệng th́ không c̣n hô, và mắt th́ láo liêng, v́ trong con hẻm này vắng lặng, nhà cửa bỏ hoang siêu vẹo, không có bóng người nào ngoài tôi…

    Chạy được khoảng 100 thước, tôi vô cùng lo sợ và hoảng hốt. Nh́n xuốt chặng đường dài đến cuối tầm mắt, tôi không thấy một bóng người. Khung cảnh hai bên đường hoang vu, trống trải. T́nh huống lúc đó cho tôi thấy, đây không phải là khu vực có bộ đội chạy thể dục vào mỗi buổi sáng. Nghĩ vậy, tuy không biết con đường sẽ đi về đâu, nhưng tôi biết nếu cứ tiếp tục chạy theo con đường này trong mươi phút nữa, tôi sẽ lọt vô khu vực kiểm soát của đồn biên pḥng trên cầu Ka Long. Đúng ra, từ chỗ tôi đang chạy, tôi đă nh́n thấy cả đồng biên pḥng lẫn cầu Ka Long cách khoảng bốn, năm trăm thước.

    Trong khoảng cách đó, nếu một tên bộ đội biên pḥng trên đồn chiếu ống nḥm về phía tôi, hắn sẽ dễ dàng phát hiện ra tôi. Và nếu quả thực đoạn đường này từ xưa đến nay không có một tên bộ đội nào chạy thể dục vào buổi sáng, cũng như dọc theo con đường này không có một đơn vị bộ đội nào đóng, chắc chắn chúng sẽ nghi ngờ tôi…

    Trong tâm trạng hoảng hốt như vậy, nên ngay khi thấy con hẻm nhỏ phía tay phải, tôi chẳng kịp suy nghĩ, liền vội vàng rẽ ngay vô. Con hẻm này nhỏ hơn, chiều ngang chỉ khoảng 4 thước, cỏ hoang mọc đầy trên đường, cao tới gần đầu gối, chứng tỏ cả mấy tháng trời không có người qua lại. Chạy được vài chục bước đến chỗ quẹo phải. Tôi vừa quẹo vô th́ đột nhiên giật ḿnh khi thấy hiện ra trước mắt một tấm biển bằng ván đen, trên có vỏn vẻn bốn chữ viết nguệch ngoạc bằng vôi trắng: “Cấm vào! Có Ḿn!”…

    Tôi rụng rời tay chân, đứng khựng lại, trong ḷng phân vân không biết nên đi tiếp hay quay trở lại. Đi tiếp, tôi phải chấp nhận nguy cơ đụng phải ḿn, chết tan xác. Quay trở lại, tôi sẽ bị bắt. Và cho dù chưa bị bắt, th́ tương lai tôi cũng không thể nào có được cơ hội tiến sát đến bờ sông Ka Long như lần này…

    Nh́n theo con hẻm, tôi thấy con hẻm ngoằn ngoèo khoảng hơn trăm thước, dẫn đến ngọn đồi nhỏ, trên là một căn nhà lợp ngói thiệt lớn, nhưng đầy vẻ hoang phế, tiêu điều. Tôi đoán, đó là một nhà kho chứa hàng hay trại chế biến thức ăn cho gia súc… Sau một thoáng suy nghĩ, tôi đánh liều đi tiếp. Dấu hiệu “Cấm vào! Có Ḿn!” tuy làm cho tôi lo sợ đụng phải ḿn, nhưng nó cũng giúp tôi an tâm, trong khu vực này chắc chắn không có bộ đội, công an, du kích…. Tôi chỉ cần thật cẩn thận, tránh đụng phải ḿn là được.

    Bước qua mấy khúc tre, gỗ, dựng sơ sài làm chỗ treo tấm biển “Cấm vào! Có Ḿn!” tôi thận trọng bước từng bước. Được vài bước, tôi nh́n thấy ngay những cụm cỏ héo khô rải rác hai bên hẻm. Cúi xuống quan sát, tôi thấy ngay dấu hiệu ḿn cá nhân được chôn bên dưới. Th́ ra, những trái ḿn đă được gài một cách vội vàng nên chỗ nào có ḿn, chỗ đó cây cỏ bị héo úa, trông khác hẳn những vùng không có ḿn, cây cỏ tươi tốt. Nhận ra được điều đó, tôi mừng rỡ, nên đi nhanh hơn, mặc dù tôi vẫn rất thận trọng chọn chỗ đặt từng bước chân của ḿnh. Cũng may mắn cho tôi, ở khu vực này, ngọn đồi đă che khuất đồn biên pḥng trên cầu Ka Long, nên tôi không phải lo ngại bị những ánh mắt cú vọ từ đó phát hiện.

    Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, tôi chui được vô căn nhà trên đỉnh đồi. Th́ ra đó là không phải là nhà kho hay trại chế biến gia súc như tôi đoán mà là nhà máy làm chén đă bỏ hoang. Nhà h́nh tṛn, chu vi khoảng ba, bốn chục thước.

    Phía dưới là khu vực chất than đá đă cháy hết, phía trên là hàng chục ngàn chén, đĩa các loại được xếp thành từng dẫy ngang dọc, trong khi ở trên sàn, chén đĩa, cái lành cái vỡ, nằm ngổn ngang. Tất cả đều bị cháy đen thành sành và cả nhà máy đều lạnh lẽo, hoang tàn, đổ nát, im ĺm không một tiếng động. Tôi đoán, nhà máy đă được lệnh “sơ tán” gấp rút, chuẩn bị đối phó với cuộc xâm lăng của Trung Cộng, nên công nhân đă không kịp “thu hoạnh” sản phẩm.

    Kết quả lửa than vẫn cháy cho đến khi tàn, khiến chén đĩa cháy đen thành than…

    Vô được bên trong nhà máy chén an toàn tôi mừng quá. Đi quanh một ṿng, quan sát qua các khe giữa các bức tường gạch, tôi vô cùng mừng rỡ khi thấy về hướng bắc, là ḍng sông Ka Long chảy cách nhà máy chén không đầy 200 thước. Phía bên tay trái (tức là phía tây) của nhà máy chén, cách khoảng 200 thước là đồn biên pḥng trên cầu sông Ka Long. Từ nhà máy chén, tôi cũng nh́n thấy rơ cầu sông Ka Long, ở giữa cầu có dựng một hàng rào. Hai bên cầu đều có lính bồng súng đi lại. Bên VN tôi thấy có ba, bốn người lính

    . C̣n Trung Quốc, tôi chỉ thấy có một người lính. Riêng phía bên tay phải (tức là phía đông) của nhà máy chén, tôi thấy có mấy đơn vị bộ đội pḥng không đóng liền liền như bát úp, cách nhà máy chén khoảng hơn 100 thước.

    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 16-05-2012, 04:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 04-04-2012, 06:55 AM
  3. Nữ cận vệ đồng trinh của Gaddafi
    By Vinh Phan in forum Thế Giới Đó Đây
    Replies: 0
    Last Post: 28-05-2011, 05:18 AM
  4. Một Chữ T́nh - Hồ Biểu Chánh
    By Camlydalat in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 0
    Last Post: 16-12-2010, 01:52 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2010, 07:42 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •