Originally Posted by
Tigon
Đừng nói vậy chứ , BS Quốc , không sợ các Cụ Bà phạt Cụ quỳ gối sao ?
Cụ c̣n rất minh mẫn , nhớ dai , hơn cả kẻ hậu sinh này nữa đó
10 năm ở Hà Nội , Tigon chỉ biết ăn - ngủ-và chơi , trong mái ấm gia đ́nh với sự bảo bọc của Bà Ngoại , nên không biết những chuyện xảy ra ngoài đời .
Mới vô t́nh t́m được một tấm h́nh bà cụ chụp ở Đồ Sơn , mặc áo tắm , đứng dựa gốc cây thông , thật lăng mạn . Phía sau tấm h́nh có đề năm 1942
Và một tấm h́nh Ba Me tôi chụp với ai nữa không biết , trong khuôn viên Nhà Thờ Lớn Hà Nội , đề năm 1951 .
Sẽ scan và gửi lên đây .
Mà sao hồi đó h́nh chụp trắng đen , mà nhỏ xíu à , mỗi bề khoảng 2 cm thôi
Sao vậy Cụ Quốc ? Chả lẽ giấy rửa h́nh hồi đó rất hiếm và đắt ?
Đồng ý với t/v Tigon.
Nếu cụ Quốc rời bỏ bàn phím thì sẽ có nhiều t/v tiếc nhớ ngẩn ngơ, như Bạch Cư Dị cảm xúc trước tiếng đàn của Kỹ Nữ Bến Tầm Dương, ; như Kim Trọng thổn thức "như vò chín khúc" khi nghe Kiều gảy đàn đấy.
Mời quý vi nghe Một trích đoạn Minh Họa Kiều 4
Một đêm êm ả, Họan Thư sai Kiều đánh đàn cho ḿnh nghe. Kiều ôm đàn ca hát, kể lại một truyện xưa. Truyện như sau :
… Trên bến Tầm Dương, một vài lữ khách buông ngựa, xuống thuyền, cùng nhau uống rượu. Tưởng uống rươu th́ vui mà hóa ra buồn bă trong ḷng. Bỗng nghe thấy tiếng đàn tỳ bà vang lên từ một chiếc thuyền khác. Vội vàng cho chèo thuyền tới…
Thấy một giai nhân ôm đàn trong thuyền th́ xin được trèo sang. Mời mọc măi mới được nghe Nàng đàn hát. Tiếng đàn nuột nà, tiếng hát nỉ non, như mưa như gió, như nước cuốn đầu gềnh, như tráng sĩ vung gươm đao trên con ngựa sắt… Rồi bỗng nhiên im bặt.
Giai nhân xếp đàn, cùng với khách uống rượu hàn huyên…
Nghe Kiều hát khúc Tỳ Bà Hành, theo lời cụ Nguyện Du, Hoạn Thư quên cả ghen ghét hận thù…
Tỳ Bà Hành
Theo thơ Bạch Cư Dị với bản dịch của Phan Huy Vinh
Nhạc : Phạm Duy
Một đêm êm ả trời chiều
Trúc tơ hỏi đến nghề chơi mọi ngày
Nàng mới lựa dây. Nàng mới lựa dây…
Dạo Đàn
Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
Quạnh hơi Thu leo lách đ́u hiu
Người xuống ngựa
Khách dừng chèo
Chén quỳnh mong cạn nhớ chiều trúc ti…
Dạo Đàn
Rựơu mà mà chẳng vui đâu,
Xa nhau là phải xa nhau
Nh́n ra sông nước
Bỗng nghe một tiếng tỳ bà
Người quên về,
Khách chẳng muốn đi
Tự hỏi rằng đàn ai năo nuột?
Tiếng tỳ bà bỗng ngưng !
Đẩy thuyền tới xin gặp người
Rót thêm rượu, thêm rượu
Lại mở tiệc vui, tiệc vui…
Dạo Đàn
Măi mời xin nhưng ai bỡ ngỡ
Đàn tay ôm che kín mặt hoa
So phím đàn, thoáng dạo đầu
Khúc t́nh chưa cạn đă nhiều ngất ngây
Dạo Đàn
Nuột nà, mà tỏ câu than,
Như muôn lời nỉ non van
Là mưa giông tới
Cuốn theo ngọn suối đầu gềnh
Ngựa sắt nào, thét ngược kiếm đao
C̣n rộn ràng từng dây xé lụa
Tất cả rồi lắng im !
Ngậm ngùi xếp cây đàn lại
Áo xiêm ngồi, xin hầu
Hầu chuyện xa xôi, mà thôi...
Dạo Đàn
Nỉ non thánh thót ḷng người
Hoạn Thư xem cũng thương tài
Ghét ghen cũng hết, thương thầm phận ai.
Lệ ai chan chứa hơn người,
Giang Châu Tư Mã đượm mùi áo xanh.
.
Bookmarks