he he....răng hông biếtThôi đi mày ...cái lủ "1-svpk tử" (lủ chúng mày chỉ biết đạo giáo búa liềm lenine thôi hà) biết con mẹ ǵ về thuyết nhân quả mà thưa thốt ...
Ôb Viet xưa ni được tui ra sức giảng giải cho nghe rồi mà cứ lặp lại măi mấy cái câu hỏi cũ rích nớ.
Tui đă noái là hông có ông nào thoát Nhân quả Nghiệp báo hết. Từ ông Giáo hoàng Vatican tự xưng là thánh cho đến con ruồi đều bị luật Nhân quả nó an bài. Vấn đề là nó tới sớm hay muộn mà thôi. Xem lại chuyện ông Giáo hoàng Pho-mô-sô th́ thấy quả báo cho ông ấy cũng thê thảm không thua ai. Chết rồi mà c̣n bị lôi xác lên xử tội và hành h́nh.[http://vi.wikipedia.org/wiki/Formosus]. V́ rứa mà nếu thấy một người suốt đời làm việc thiện hoặc chưa thấy làm ra ác nghiệp nào mà vẫn phải nhận 1 kết thúc xấu (như trường hợp 2 người con gái ông bà Nhu) th́ dựa trên thuyết Nhân quả để tin rằng cái quả xấu họ đang nhận chịu ở kiếp này chính là cái quả từ những cái nhân độc ác mà họ đa từng gieo rắc trong tiền kiếp. Những việc phước họ làm trong đời này chưa đủ lực để kềm hăm hoặc chuyển hướng tiến tŕnh an bài của nghiệp lực mà họ phải đón nhận. C̣n nếu thấy một kẻ suốt đời tạo ác, gieo khổ mà cái quả kết thúc kiếp sống của họ không tương ứng th́ có thể hiểu là do nghiệp báo thiện mà họ tích tụ trong nhiều đời trước c̣n sâu dày. Một người như ông Diệm sinh ra trong 1 gia đ́nh quyền quư, thọ hưởng nhiều thuận duyên trên đường đời danh lợi đầy đủ th́ đă chứng tỏ đó là phước phần mà ông ta đang thọ nhận. Khi ông ta lên đến đỉnh của phước báo, ông ta có nhiều cơ hội và thuận duyên để gieo tạo thiện nghiệp, nhưng ông ta đă chạy theo bản năng dă man bằng việc khoái tạo ác, gieo rắc khổ đau cho đồng bào của ông ta. Niềm tri ân, chúc phúc cho ông ta chỉ quy tụ được từ một nhúm thiểu số. Trong khi đó, nỗi oán hờn, nguyền rủa, trù ẻo lại là từ một khối khổng lồ nạn nhân của ḍng họ Ngô Đ́nh này, tạo nên bầu ám khí dày đặc vây quanh. Đó cũng là một trợ lực dẫn đường cho biệt và cộng nghiệp kết hợp an bài một quả báo ào ạt tràn tới như "nước lũ" trong tích tắc. Nên nhớ cái cộng nghiệp mà ḍng họ Ngô Đ́nh nhận chịu có thể thấy được tích tụ từ 3 đời làm tay sai Việt gian cho thực dân Pháp và Vatican. Cái tội ác bắn giết, hành hạ, tù đày Tăng Ni Phật tử và hủy hoại, xâm phạm nơi tôn nghiêm thờ tự của anh em Ngô Đ́nh được mệnh danh là kế hoạch "Nước Lũ" cũng là điềm báo cho cơn "nước lũ" sau đó cuốn sạch ḍng họ này ra khỏi chính trường.
Cũng bởi như rứa mà đừng théc méc chuyện mấy ông Le-nin, Hít-lơ, Hi-rô-hít-tô, Xa-đam Hu-xênh, Bôn-Bốt, Mao-Trạch-Đông,....nếu đă tạo ác nghiệp th́ luân hồi c̣n dài, biết đâu kiếp sau lại nhận quả báo đọa vào cảnh đời tăm tối c̣n khổ hơn.
he he....
Những người như ôb Viet xưa ni th́ đôi khi cũng phải dài ḍng văng tự họa may có thể giúp ôb Viet xưa ni thủng cái lỗ tai.
Trở lại chuyện ông Diệm và quả báo nhăn tiền.
4-Quả báo Nhăn tiền về chiếm đoạt tài sản bất chính:
Trong suốt 9 năm cầm quyền, anh em nhà Ngô Đ́nh đă ráo riết vơ vét của cải. Sau khi chế độ bị lật đổ, tài sản họ Ngô không được liệt kê đầy đủ, nhưng những thủ đoạn vơ vét, chiếm đoạt của anh em Ngô Đ́nh đă có thể h́nh dung được cái tài sản kết xù. Mấy ông tướng VNCH làm đảo chánh lật đổ chế độ Diệm có lẽ đă "ngậm miệng ăn tiền" đối với khối tài sản tịch thu được từ anh em nhà Ngô Đ́nh.
[trích]
Những thủ đoạn làm giàu của anh em Ngô Đ́nh Diệm
(Kienthuc.net.vn) - Một nhà báo Pháp từng viết: Bao nhiêu tiền bạc trên thị trường ở phía dưới vĩ tuyến 17 đều lọt vào tay họ Ngô…
Thực vậy, trong 9 năm Diệm làm Tổng thống, anh em họ Ngô đă dùng nhiều “mẹo mực” để vơ vét được một khối tài sản khổng lồ.
Ông linh mục tham lam
Trong gia đ́nh, Ngô Đ́nh Thục là anh của Diệm. Mặc dù đă trở thành một linh mục, được phong giám mục rồi tổng giám mục nhưng ông này vẫn c̣n chưa hết ḷng tham lam. Bởi vậy, khi Diệm lên làm Tổng thống, Thục đă tranh thủ mọi cơ hội để làm giàu.
Thục cho lập một hội mang tên “Hội Việt Nam viện trợ Cao đẳng giáo dục” để làm b́nh phong cho các hoạt động kinh tế. Thục bỏ vào đây 1 triệu rưỡi đồng để làm vốn và để đủ số người cổ phần theo luật định, Thục phải mượn tên người khác cho đủ số. Lấy tư cách anh Tổng thống, Thục bảo Bộ Canh nông cấp giấy phép cho Thục khai thác cây rừng tại Định Quán trong 5 năm và đă thu lời được trên 100 triệu bạc. Cùng với đó, số tiền thu về từ các hoạt động áp phe giấy phép xuất nhập cảng bán lại cho Hoa thương ở Chợ Lớn, Thục đă thu được những khoản tiền lớn đủ để xây cất mấy khách sạn cùng 1 biệt thự lớn ở Sài G̣n…
Kiểu làm ăn của Thục là lợi dụng uy quyền của em để “cướp không” tài sản của đất nước. Ông ta giật dây cho Viện đại học Đà Lạt đứng lên thuê chính phủ họ Ngô để khai thác một cơ sở trà tại Lâm Đồng với giá tượng trưng 1 đồng bạc. Có lần, ông ta c̣n cho người tới ngân hàng Thương Tín vay tiền, lấy cớ là để hỗ trợ cho giáo dục nhưng thực chất là để làm vốn khai thác gỗ lậu để xuất khẩu. Ngân hàng này nhất quyết không cho vay. Chẳng bao lâu sau th́ giám đốc ngân hàng bị Diệm dùng áp lực chính trị buộc chuyển công tác khác. Việc này được nhắc trong cuốn Cái chết của anh em nhà Ngô của Nông Huyền Sơn.
Nhờ thế, chẳng mấy chốc, Thục có trong tay một khối lượng tài sản khổng lồ mà không một đại điền chủ hay nhà tư bản nào ở miền Nam lúc đó có thể sánh được. Theo cuốn Đệ nhất phu nhân Trần Lệ Xuân, số tài sản của Thục gồm 200 mẫu tây đồn điền tại Đăk Lăk được giao cho công ty CHPI làm quản lư kỹ thuật, chia lời 99% cho Thục, 227.717 thước vuông địa ốc đă xây dựng cùng 258 mẫu tây trồng cây kỹ nghệ. Ngoài các tài sản trên, đến thời kỳ cuối của triều đại họ Ngô, số tiền Thục gửi ở các ngân hàng đă lên tới 5.108.705.173 đồng, tương đương với 70 tỷ đồng quan cũ.
Đă rất giàu có nhưng như người đời vẫn nói, ḷng tham không đáy. Bởi thế, trong dịp lễ Ngân khánh (kỷ niệm 25 năm ngày Ngô Đ́nh Thục được phong làm Giám mục), Thục bắt phải tổ chức rầm rộ với ban tổ chức gồm toàn những kẻ tai to mặt lớn trong Quốc hội, Chính phủ. Quan trọng nhất là Thục lại tận dụng luôn nó làm một dịp kiếm tiền. Cuốn Tại sao Mỹ thua ở Việt Nam cho biết: Trong cái dịp lễ này, người ta bắt các nhân vật tham gia phải mua vé với giá 5.000 đồng (giá trị bằng nửa tấn gạo theo thời giá lúc đó).
................
[hết trích]
http://kienthuc.net.vn/giai-ma/nhung...em-233034.html
[trích]
“... Thật ra, chuyện anh em nhà họ Ngô c̣n là chuyện đời tư ǵ nữa. Cuộc sống, cách sống của họ đă có ảnh hưởng trên biết bao nhiêu người, làm cho người khác vui, buồn, sướng, khổ... thậm chí cả điêu đứng, không chỉ ở Huế mà trên toàn bộ miền Nam Việt Nam khi anh em họ Ngô cầm quyền cai trị miền Nam. Tôi muốn nói rơ là cả mấy anh em cai trị miền Nam Việt Nam, không phải chỉ có một ḿnh ông Ngô Đ́nh Diệm, tổng thống, mà kể cả cậu Cẩn, “lănh chúa miền Trung” và cả nhà tu hành Ngô Đ́nh Thục, tổng giám mục. ...
Bởi bà cả Lễ tiếp tục làm nghề thầu khoán của chồng nên lắm chuyện thương tâm xảy ra ở Huế, khi nhà Ngô bắt đầu cầm quyền.
Trước 1955, những công việc thầu xây dựng, không nghe nói có chuyện ǵ xảy ra, mặc dù người làm nghề thầu khoán cũng đông. Sau khi ông Ngô Đ́nh Diệm làm tổng thống rồi, nhứt là sau khi ông Ngô Đ́nh Cẩn làm “Cố vấn Chỉ đạo miền Trung” (Đă là cố vấn mà c̣n chỉ đạo. Cố vấn th́ không có quyền. Chỉ đạo th́ có quyền. Như vậy, đă cố vấn mà c̣n chỉ đạo th́ ư nghĩa nó ra làm sao nhỉ?) th́ việc mới sinh sự ra. ... Ông NB không thầu nhiều công tŕnh như trước kia nữa. Vài ba ông thầu khoán khác th́ chuyển vào Qui Nhơn và Nha Trang, hoặc lên Pleiku. Ông Trương Đ. Ph. coi như “sạt nghiệp”, c̣n ông nhà thầu Nguyễn Đắc Phương th́ “nhảy lầu tự tử”. ... Những tay chân của bà cả Lễ th́ lên như diều. “Ông Ng. thần bếp”... xây nhà mới, sắm xe hơi, v́ là “con nuôi bà cả Lễ”. Nhiều người mau giàu, “phất” nhanh quá nên thiên hạ lắc đầu, lè lưỡi.
“... Một người em chồng của bà cả Lễ (“bà cả Lễ” là Ngô Thị Hoàng, con của ông Ngô Đ́nh Khả, lấy chồng là Nguyễn Văn Lễ tức “ông cả Lễ” làm nghề thầu khoán), cũng nổi tiếng, là ông chủ tàu Nguyễn Văn Bửu. Trong mấy năm chiến tranh, Nam Nghĩa B́nh Phú (Quảng-Nam, Quảng-Nghĩa, B́nh-Định, Phú-Yên) là vùng Việt Minh nên việc vận chuyển hàng hóa từ Saigon ra miền Trung và ngược lại phải dùng đường biển. Ông Nguyễn Văn Bửu, em ông cả Lễ, làm chủ một đội tàu chuyên chở hàng hóa trên con đường biển này. Công việc làm ăn cũng phát đạt.
Bỗng xảy ra vụ buôn gạo chở ra Bắc, thường gọi là vụ Ưng Bảo Toàn.
Ngoài Bắc thiếu gạo, thường phải mua gạo từ miền Nam chở ra mới đủ ăn. Năm 1956, 1957, ngoài Bắc, tuy Việt Cộng đă cai trị, vẫn thiếu gạo nên phải mua gạo miền Nam chở ra. Dĩ nhiên, việc buôn bán nầy phải lén lút, chở lậu.
Gạo người ta đồn, chỉ là đồn thôi, chở bằng tàu của hăng tàu Nguyễn Văn Bửu. Người đứng ra lo việc buôn gạo chở ra bán cho miền Bắc là ông Ưng Bảo Toàn, giám đốc nha Kinh tế Trung nguyên Trung phần. Ông Toàn bị bắt, bị đưa ra ṭa rồi bị đày ra Côn Đảo.
Việc buôn gạo này, theo dư luận, là của Cậu (ông Ngô Đ́nh Cẩn), nhưng dĩ nhiên phải có người chịu tội thay cho Cậu chớ. Tội ấy là tội “tư thông với địch”, nặng lắm. Những người, theo dư luận là người của Cậu, cũng chẳng “bị” ǵ cả. Nhưng có một điều, tôi biết rơ, th́ người ngồi chánh án xử vụ này là ông thẩm phán Thân Trọng Th. Một người bạn tôi là cháu kêu ông Th. bằng chú ruột, nói: “Xử xong, ông Th. dọt lẹ vô Saigon. Ở lại Huế, ông ta sợ”. Một thẩm phán như ông, nếu có sợ th́ chỉ sợ Cậu hay sợ tay chân của Cậu mà thôi. Chỉ một chút xíu đó thôi cũng thấy vụ gạo này có điều mờ ám, khó hiểu. Việc Cậu bán gạo ra Bắc, ai mà biết, ngoại trừ mấy tay Xịa (CIA). Xịa biết nên mới sinh chuyện. Tôi chỉ ghi lại đây dư luận Huế về việc họ gọi là “Vụ gạo Ưng Bảo Toàn”. Độc giả muốn biết rơ hơn, xin đọc phần phụ lục sau đây, tôi trích lại ở báo Đất Việt.
Phụ Lục:
“TỆ TRẠNG THAM NHŨNG
... Nhưng trong khi chính sách bài trừ tham nhũng, bài trừ tệ đoan xă hội đang như một luồng sinh phong thổi khắp trời Nam th́ một tiếng sét dữ dội nổ ra từ Cố Đô Huế năm 1956 làm chấn động niềm tin mà mọi người đang đặt nơi chế độ của chí sĩ Ngô Đ́nh Diệm: đó là vụ buôn lậu hàng ngàn tấn gạo ra Bắc Việt do chính hai người em của Tổng Thống là bà Cả Lễ và ông Ngô Đ́nh Cẩn chủ trương. Vụ tiếp tế gạo cho Bắc Việt ngụy trang dưới h́nh thức buôn lậu này bị Ṭa đại sứ Mỹ phát giác và thông báo cho ông Diệm nên ông không thể dấu nhẹm được, và đành phải đưa nội vụ ra ṭa. Nhưng thay v́ hai người em của ông Diệm phải hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật th́ họ đă khôn khéo bắt một thuộc hạ thân tín của họ là ông Bùi Quang Sơn, Phó Tỉnh trưởng Quảng Nam, ra làm vật tế thần. V́ Mỹ đă biết rơ nội vụ và v́ ông Diệm mới cầm quyền cho nên ông Diệm ra lệnh phải thẳng tay trong việc xét xử. Ṭa kết án ông Bùi Quang Sơn 12 năm khổ sai. Tại Huế, ông Ngô Đ́nh Cẩn không ngờ ông Sơn bị án quá nặng làm mất luôn cả sự nghiệp, lại sợ v́ vậy mà ông Sơn có thể uất ức khai ra chính phạm nên ông Cẩn vội vă năn nỉ ông anh Tổng Thống. Trước áp lực của người em và dù án lệnh đă chính thức thành văn, ông Diệm cũng bắt Ṭa phải xử lại. Nhờ đó, từ cái án khổ sai 12 năm, ông Bùi Quang Sơn chỉ c̣n bị sáu tháng tù treo. Chỉ tội nghiệp cho ông Trần Văn Mẹo bị mất chức Bộ trưởng Kinh tế và ông Ưng Bảo Toàn bị đày ra Côn Đảo cho đến cách mạng 1-11-1963 thành công mới được trả tự do.
Và đây lại c̣n là điều tàn ác của anh em ông Diệm. Số là sau khi ông Bùi Quang Sơn bị Ṭa án phạt 12 năm khổ sai, để cứu vớt thuộc hạ ḿnh, ông Ngô Đ́nh Cẩn bèn nói với ông Diệm là chính ông Ưng Bảo Toàn, Tổng giám đốc Nha Kinh tế, mới là thủ phạm. Ông Cẩn tráo trở bằng cách dùng những bao gạo trống của Bộ Kinh tế mang nhăn hiệu E.N. (Économie Nationale) để chứng minh rằng chính ông Toàn bán gạo cho Việt Cộng trong lúc ông Toàn là người miền Nam vốn xa lạ với miền Trung, vốn không có liên hệ nhân sự nào tại miền Trung để có thể âm mưu làm những việc phi pháp. Thử hỏi làm sao ông Toàn có thể bán gạo cho Việt Cộng tại miền Trung được trong lúc ông Ngô Đ́nh Cẩn nắm toàn quyền sinh sát có nhân viên thuộc hạ, có đảng viên Cần Lao tai mắt khắp nơi từ thành thị đến thôn quê. Vụ hạm gạo này không chỉ dân chúng, đảng phái miền Trung biết rơ ràng mà c̣n có hai nhân vật là ông Trần Ngọc Liễn (hiện ở Pháp) Trưởng ty Kinh tế miền Trung có văn pḥng đặt tại Đà Nẵng lúc bấy giờ, và ông Lâm Lễ Trinh (hiện ở Mỹ) là đại diện Bộ Tư Pháp đến Huế để xin Ngô Đ́nh Cẩn chỉ thị. Tuy là những nhân chứng trong cuộc, biết rơ việc gian manh của nội vụ nhưng ông Liễn và ông Trinh làm sao có thể làm trái ư lănh chúa Ngô Đ́nh Cẩn nên đành phải im lặng để cho ông Ưng Bảo Toàn và ông Trần Văn Mẹo phải chịu oan khiên, mang thân tù tội. Tuy nhiên, dù anh em ông Diệm đă dùng quyền lực làm điều thất đức nhưng việc tham nhũng và tàn bạo đầu tiên này đă đem đến hậu quả tai hại cho họ Ngô. Đối với dân chúng miền Trung th́ cái huyền thoại “Thế gia Vọng tộc” của họ Ngô bắt đầu sụp đổ ngay từ đó. C̣n đối với trí thức miền Nam kỳ cũ, cảm thông nỗi oan khiên và thống khổ của ông Trần Văn Mẹo và ông Ưng Bảo Toàn, hai nhân vật đồng hương với họ, họ thấy rơ bộ mặt tráo trở và kỳ thị của nhà Ngô nên từ đó dần dần xa lánh chế độ Diệm và có cảm t́nh với những người kháng chiến.
Vụ buôn lậu gạo cho Cộng Sản làm rung động nhân tâm miền Nam và làm sụp đổ uy tín của ông Diệm ngay từ năm 1956, khốn nỗi những người Mỹ thân với ông Diệm, những kư giả hoài Ngô như kiểu Marguerite Higgins, như kiểu Phạm Kim Vinh, có bao giờ đề cập đến những tội ác của anh em nhà Ngô đâu.
V́ mấy triệu bạc mà đă sẵn sàng giao thương với địch, lại chà đạp ngành Tư Pháp để đổi trắng thay đen án lệnh làm quần chúng, đặc biệt là tại miền Trung, nơi các thủ phạm vẫn ung dung hể hả, cảm thấy niềm tin vào chế độ bắt đầu lung lay. Việc ông Diệm khống chế và xử dụng luật pháp quốc gia như một dụng cụ riêng để bênh vực gia đ́nh, lúc ông chỉ mới lên cầm quyền, đă làm cho niềm hy vọng của quần chúng về một miền Nam dân chủ, tự do, công bằng bắt đầu tan thanh mây khói.”
(Trích từ bài viết ... Huế và Ngô gia - Chuyện “Ba Bà” của Hoàng Long Hải, đăng trên Saigon Nhỏ (Garden Grove, CA, USA) số 943 ra ngày 18 tháng 12 năm 2009
[hết trích]
http://lexuannhuan.tripod.com/NgoDinhCan.html
Một biệt thự của Ngô Đ́nh Cẩn giờ đây là 1 chứng tích và hoang tàn như danh giá ḍng họ Ngô Đ́nh
Bookmarks