Originally Posted by
người cũ
Khi tôi đến VN, trên đường đi từ Qui Nhơn đến Đà Nẵng xe bị bể radiator nằm đường. Trưa nắng và rất nóng, một chị nông dân đă mời chúng tôi vào nhà ngồi cho mát, c̣n anh chồng của chị th́ lấy xe gắn máy chở anh tài xế vô tỉnh kiếm thợ máy. Tới chiều xe vẫn sửa chưa xong, nhà quê ăn cơm tối rất sớm, chị chia sẻ với chúng tôi bữa ăn đạm bạc với gia đ́nh chị.
Dĩ nhiên là trước khi lên đường Cha tôi biếu tặng chị một số tiền để cám ơn. Chị không nhận, chỉ nhận số tiền rất nhỏ cho cuốc xe ôm anh chồng chở anh tài xế vô tỉnh. Cha tôi phải nói măi, là biếu chị mua áo quần mới, sách vở cho sấp nhỏ, "già được bát canh trẻ manh áo mới" cả chục lần chị mới chịu nhận, mà cũng chỉ chịu nhận một nửa.
Tiền bạc th́ quá dễ rồi, c̣n sự tử tế, tấm ḷng của chị là cái mà chúng tôi không bao giờ có thể trả lại được, tôi không bao giờ quên gia đ́nh nông dân đó.
Tôi không hiểu ư anh là ǵ. Xin anh vui ḷng giải thích.
Bookmarks