Hiểu ư Việt Dzũng chính xác th́ tôi không dám chắc và có lẽ chỉ VD mới hiểu VD muốn "gởi gắm" chi qua nhóm chữ "kẹo bánh thênh thang" thôi. Nhưng cũng xin góp chút ư kiến v́ "đồng cảnh ngộ" ...
- Tôi chắc chắn là Việt Dzũng không quên tiếng Việt được, v́ VD sinh hoạt rất thường xuyên và gắn bó với nhiều cộng đồng VN ở hải ngoại trong các lănh vực văn hóa nghệ thuật. Và bản thân c̣n là một MC (khá xuất sắc trong vai tṛ MC). Và nếu làm MC th́ tiếng Việt phải khá hơn chứ không có thể "quên" được. Kỳ Duyên (dù tui không thích kiểu/ style của KD lắm), nhưng thỉnh thoảng bị bắt buộc phải xem (đến nhà người quen chẳng hạn) th́ phải nh́n nhận tiếng Việt của KD khá hơn lúc bắt đầu rất nhiều.
- Bản nhạc này, theo tôi biết, th́ được viết cũng khá lâu rồi (= thời gian cư trú ở Mỹ của VD chưa có lâu lắm)
- Phần tôi, như một người tỵ nạn và thính giả, tôi hiểu theo ư tôi như ở dưới:
Thời gian, khoảng đầu thập niên 80, vc bắt đầu cho gửi quà về VN và chưa có "dịch vụ" chuyển tiền. Chỉ có thể gởi qua quen biết, lấy "vàng/ tiền" bên VN và trả cho người thân của họ ở nước ngoài (1 cách chuyển tiền/ tài sản ra ngoại quốc trước khi đi khỏi VN).
Kẹo bánh th́ bán không có giá so với các mặt hàng hiếm khác. Nhưng đây là mặt hàng dễ qua mặt "kiểm soát" của vc
(v́ không lẽ vc quậy nát các hộp kẹo bánh & thực phẩm để xét nữa th́ quá xá là dă man và lúc đó VN cần "hàng gởi" để dân chúng qua cơn bĩ cực = cả nước đang đói lúc đó). Gởi thư từ th́ thư sẽ bị kiểm tra => không có an toàn lắm cho người nhận. Nên thường người Việt hải ngoại kiếm cách dấu tiền hoặc những liên lạc bí mật vào các mặt hàng này. Nếu đến tay người nhận, th́ đúng là "em" sẽ có con đường "thênh thang", "ngọt ngào như kẹo bánh" trước mặt (= có tiền, có liên lạc để tính toán chuyện ra khỏi VN hoặc vốn liếng để làm ăn sinh sống chờ thời).
Để ư nghe đoạn này,
"Gởi về cho em chiếc nhẫn yêu thương
Em bán cho đời t́m đường vượt biên"
Người trong cùng hoàn cảnh sẽ hiểu thế nào là
"Gởi về cho em kẹo bánh thênh thang"
= Gởi về cho em (gia quyến, anh em, thân nhân, bè bạn) kẹo bánh thênh thang (= những con đường thênh thang)
o0o
Với Việt cộng, không phải ai ở tù cũng có tội (chính trị hoặc h́nh sự). Tôi nghĩ, qua bài viết, của Copy_Post, th́ CP phải hiểu/ biết "sự thật" này, nhưng CP đă cố t́nh bỏ qua. Sống trong chế độ độc tài của các chế độ CS, th́ dân chúng, ai lại không là tù nhân đây? Không ở trong nhà tù nhỏ, th́ cũng ở trong nhà tù lớn. Nhất là dân miền Nam, trong khoảng thời gian đó (75-85).
Cũng tương tự như cuộc "cải cách ruộng đất" ở miền Bắc, có người chết oan chỉ v́ là chủ nhân của vài mẩu đất. Nhiều người miền Nam, bị giết và bị chết rũ trong tù VC, chỉ v́ "tài sản" của họ mà vc muốn ăn cướp thôi. Tôi đă từng (bị) chứng kiến vài "phiên toà nhân dân" của việt cộng, ở miền Nam thời đánh tư sản. Chính kẻ bị kết tội c̣n chẳng biết họ phạm tội chi. Có lẽ ngoài cái tội
"có tài sản mà việt cộng muốn chiếm đoạt/ muốn ăn cướp" th́ họ là những con người rất lương thiện và hữu dụng cho hầu hết các xă hội của loài người . C̣n những người bị "lùa" đi để "chứng kiến" là để vc phô trương thanh thế lẫn răn đe. Nói rơ ràng hơn, "tội phạm" là những con cừu mà vc muốn "nướng" v́ thịt nó "hợp khẩu vị" với vc, và những người dân chứng kiến là những con cừu khác mà vc c̣n muốn giữ để "cạo lông" xài.
Tâm t́nh của VD, th́ có lẽ chỉ những người PHẢI bỏ nơi chôn nhau cắt rún, để t́m tự do, để có thể sinh tồn và phát triển như CON NGỪỜI mới cảm nhận 100% được thôi.
Dựa vào lời nhạc trên,
CP t́m cách để gán cho VD là "xúi cha ḿnh tự vận" và là "bất hiếu nhi" .. v.v th́ đúng là gán ép, khó mà thuyết phục được độc giả. Tệ hơn nữa, th́ cái tâm nhỏ nhen, ư định bất hảo của CP đă lộ/ ḷi ra rất rơ qua cái đ̣n "đánh dưới thắt lưng" này. Trong thể thao th́ sẽ bị trọng tài phạt điểm (kết quả sẽ là kẻ thua trận), trong lănh vực văn chương nghệ thuật th́ độc giả sẽ từ cười mỉm chi cho đến nhổ cái toẹt và sẽ tăng thêm cảm t́nh với "nạn nhân". Nếu C_P đang làm công tác tuyên vận, th́ theo tôi, làm với phong cách này sẽ bị phản tác dụng là cái chắc !
****
Kế đến, C_P lôi cái chuyện bà Ngô Đ́nh Nhu phát biểu về chuyện Thích Quảng Đức tự thiêu. Về phát biểu "mấy người này muốn nướng thịt th́ lại đây tôi cho thêm xăng". Tôi phải đồng ư, trong hoàn cảnh đó mà bà Ngô Đ́nh Nhu nói vậy là thất sách, nhưng người ta có thể hiểu được là do sự "bực dọc" của bà ta với sự chống đối của Phật giáo với chính phủ NĐD. Sau này, người VN có dịp nh́n lại con người thiệt sự của bà NĐN, người ta có thể thấy được "con nguời thiệt" qua cách sống, ăn ở của bà. Nói cách khác, bà Nhu, do chút hớ hênh trở thành nạn nhân của giới truyền thông phái tả và những mưu tính của các thế lực chính trị! Nếu xét cho kỹ, trong thực tế, th́ bà NĐN chưa có đủ "đô" để là đại điện, để là tiếng nói chính thức của VNCH. Họ làm rùm beng, vi bà Nhu là 1 phần tử cốt cán trong gia đ́nh của ông Diệm và là vợ của ông Nhu ( một chiến lược gia có thực tài, 1 cánh tay đắc lực của cố TTNĐD)
Tiện dịp, CP nhắc, tôi cũng nhắc cho người VN nhớ luôn hén
"Tiếng đầu ḷng con gọi Xít Ta Lin" (Tố Hữu).
"Giết giết nữa bàn tay không phút nghĩ" (Tố Hữu)
Kế đến là người Việt Nam, có lẽ ai cũng "biết" những câu như trích lại như ở dưới:
"Người Việt vượt biên là thành phần cặn bă của xă hội, là ma cô đĩ điếm, là những kẻ phản quốc ..." (Lê Duẫn & Phạm Văn Đồng và nguyên cái hệ thống truyền thông của Việt cộng ở thời điểm đó)
"Nhà ngụy ta ở, vợ ngụy ta lấy, con ngụy ta sai !" (Nguyễn Hộ)
"Những người di tản đáng bị chặt đầu" (Nguyễn Trọng Nhân, tại Amsterdam, Ḥa Lan 1993)
Nên nhớ Lê Duẫn là tổng bí thư, Phạm văn Đồng là thủ tướng, Nguyễn Hộ là 1 UVTU đảng, Nguyễn trọng Nhân là 1 bộ trưởng của Việt cộng.
Hiện nay, đảng csVN đang nắm quyền bính ở VN, c̣n đảng Cần Lao th́ đă là quá khứ.
Nên ḿnh nói chuyện hiện tại đi, nó hợp lư và cần thiết cho VN hơn. V́ : "quá khứ th́ đă qua, tương lai th́ chưa đến, hiện tại đang trước mắt".
Về nhân bản (humanity) th́ Copy_Post nghĩ thế nào về những lời phát biểu ở trên "hỉ"? CP có thể nói cho bà con VL biết nhận xét/ cảm nghĩ của CP được không?
o0o
Tôi hoặc những người trong cuộc, đồng cảnh ngộ, th́ chỉ cần xem đoạn này thôi, đă biết ngay Copy_Post thuộc nhóm nào rồi . Không hiểu, không biết v́ không phải là người trong cuộc hoặc có thể biết nhưng cố t́nh bóp méo.
Không biết sao, cái tiếng "hỉ" dễ thuơng của xứ Huế mà Copy_Post xài ở đây... Nó lại làm tôi nhớ lại chuyện những tên đao phủ thủ VC của xứ Huế.
Với công tâm mà nói th́ "lời nhạc" đề nghị của C_P, dù có vẻ hơi sáo chút, nhưng hợp với hiện trạng khao khát tự do của đa số dân VN hiện giờ . Hợp với cái bối cảnh "bị hạn hán (độc tài) chờ mưa (tự do)" của VN. Nếu xuất phát từ cảm hứng của CP, hoặc đây là góp ư chân thành của C_P cho VD, th́ mọi nguời kể cả tôi chắc sẽ cho điểm A . Nhưng sửa nhạc và lời nhạc của người khác một cách "mai mỉa" & "đểu" như CP đă làm, th́ điểm cao nhất chỉ có thể là C thôi (v́ có mùi khó ngửi) .
Xa hơn, tôi có thể nói thay VD ở đây, v́ đồng cảnh ngộ, là VD sẽ không "chôm" của bạn để sử dụng đâu. Nên đừng có lo đến mất ngủ hén. V́:
- Không có hợp t́nh, hợp cảnh
(bối cảnh của không gian, thời gian ...)
- Không phải là suy nghĩ của VD và những người đồng cảnh ngộ.
- Ở miền Nam, mà "gởi vậy" là VD sẽ bị "em" (gia đ́nh, thân nhân, bạn hữu) "ĐAN MẠCH" là chắc chắn. Chân thành, giản dị, và thực dụng là những "đức tánh" - được ưa chuộng - bởi hầu hết người dân Việt sinh sống trong Nam.
Chút suy nghĩ bên lề thêm về "Nhạc & Nhạc/ Nghệ sĩ"
Như một thính/ khán giả, ngoài nhạc và lời hay/ hấp dẫn, th́ cho tôi, "tư / nhân cách" của bản thân người nghệ sĩ -sáng tác và tŕnh bày- cũng rất là quan trọng. Ví dụ thực tế:
Có một thời, tôi rất ngưỡng mộ tài dùng chữ như phù thủy của Trịnh Công Sơn, đă biến những cung bậc "tầm thường" về nhạc lư thành những bản nhạc hay. Và nghe Khánh Ly tŕnh bày nữa th́ rất "thấm". Nhưng khi trưởng thành hơn chút và biết nhiều hơn về "con người" của TCS trong đời sống thực th́ tôi kết luận TCS là Trịnh Chùm Ṣ và kể từ đó th́ tôi mất hẳn cảm giác/ cảm nhận/ cảm hứng với "nhạc" của TCS.
Người kế đến là Phạm Duy, về "giai điệu âm nhạc" th́ phải nói là nhạc của PD soạn th́ mức độ "'nghề nghiệp" (professional) hơn hẵn nhạc của TCS . Nhưng khi tôi nghe những lời ông tuyên bố
(như tôi chống gậy chứ chẳng chống cộng, trả tôi vài ngàn đô tôi sẽ viết 1 bản ca tụng HCM...). Tôi phải t́m hiểu xa hơn về con người & đời sống thực của PD th́ đi đến kết luận, về nhân cách, PD c̣n tệ hơn cả TCS. Và kể từ đó, tôi đặt cái tên riêng cho ông nhạc sĩ PD là ông nhạc sĩ PHỎNG DÁI.
VD có thể không phải là "phù thủy ngôn ngữ" như TCS, cũng không thể so sánh với PD về "'nghề nghiệp soạn nhạc" (pro). Nhưng nhân cách của Việt Dzũng như một người VN tị nạn chân chính, nhất là trong bối cảnh hiện tại, th́ tôi phải "dở nón cúi đầu khâm phục"
(như bài chủ đă nói dùm).
Người ta thường nói "thơ là hồn, văn là người", tôi xin thêm cho đủ "bộ", nhạc là tim (là nhịp đập của trái tim của 1 người). Bá Nha th́ có Tử Kỳ là tri âm. Tương tự , chúng tôi, những người tị nạn, những nguời đang bị kẹt lại ở thời điểm đó và phải gánh chịu sự áp bức tàn độc của Việt cộng là tri âm của VD. Bá Nha chỉ có 1 Tử Kỳ đă thỏa ư, Việt Dzũng có đến vài triệu Tử Kỳ. Chắc VD cũng chẳng có chi phiền ḷng khi phải nghe phê b́nh kiểu của Copy_Post. Nhạc của Trịnh Chùm Ṣ và Phỏng Dái th́ có thể có đông thính giả
(kẻ cần giải trí, mua vui & người cần sinh kế). Nhưng tri âm kiểu Tử Kỳ cho nhạc TCS & PD th́ chưa chắc có đủ để đếm trên đầu ngón tay. V́ những nhịp đập chân thật của trái tim con người (nhân tâm) không thể mua & bán mà có được. Nói cách khác, chỉ có thể có được qua "cho & nhận" như tri âm mà thôi.
Tóm lại, muốn hiểu và cảm nhận được "kẹo bánh thênh thang" th́ phải ở trong hoàn cảnh của người gởi kẹo bánh và người nhận kẹo bánh. Nhận được thùng quà, chưa cần nếm vị ngọt ngào của đường, th́ mật ngọt của t́nh người đă thấm vào tim. Và những cánh cửa của những "con đường thênh thang" đang mở ra ở trước mặt cho "em" ...
Xin chân thành cám ơn anh Việt Dzũng và những người anh VN tương tự .
Bookmarks