Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (501)
Ngỡ Ngàng
Mây trôi lờ lững tận trên cao
Gió thổi xạc xào, dạ thấy đau
Năo nuột đâu đây buồn tiếng dế
Nỗi ḷng hiu quạnh với canh thâu
Dẫu biết xa xôi thời dĩ văng
Mà sao tôi măi cứ bâng khuâng
Cảnh xưa xe ngựa, vầng trăng mộng
Gió lộng thênh thang với ánh vàng
Chuyện t́nh năm cũ sớm pha phôi
Nẻo vắng, sương khuya đă nhạt rồi
Như áng mây trời xa diệu vợi
Hững hờ như nước chảy ngàn khơi
Năm nào một thuở, cảnh khung sang
Gió quyện lung linh với ánh vàng
Bất chợt vầng mây đen phủ kín
Lỡ làng trăng gió phải phôi tan!
Đă tan sao măi ḷng tôi nhớ
Nhớ dáng h́nh ai, kỷ niệm ai
Một tối cung thương soi bóng nguyệt
Lời ca, giọng hát một trang đài!
Măi nhớ t́nh em thắm ngọt ngào
Nhẹ nhàng, dịu ngọt, đẹp làm sao!
Bàn tay bạn ngọc chuyền tôi lửa
Điếu thuốc, que diêm, vạn nỗi sầu!
Và nhớ năm nào nỗi lạ lùng
Thư ai lạ lẫm, khiến tôi rung
Những ḍng thân ái, t́nh tao ngộ
Để tận ḷng tôi măi nhớ nhung!
Gió cuốn mây trôi theo tháng ngày
Trong ḷng tư tưởng bóng h́nh ai
Nghe như vương vấn qua từng phút
Sương lạnh, canh khuya, nỗi nhớ hoài!
Một ngày biển sóng, cuồng phong thổi
Sét chớp, mây giăng cả góc trời
Mọi cảnh, mọi nơi đều đổi sắc
Giờ đây cảnh sống đă hai nơi
Tôi cuốn tâm tư, rời kỷ niệm
Pha phôi nỗi nhớ, khúc êm đềm
Trôi theo năm tháng, đời lao nhọc
Đêm vắng, trăng khuya rũ ánh thềm!
Âm thầm, lặng lẽ theo ḍng sống
Vượt nỗi nhọc nhằn, giá lạnh đông
Xa vắng thuyền quyên, xa thổn thức
Trời buồn, đồng rộng, nỗi mênh mông!
Bỗng có một ngày thư đến tôi
Nơi đây hoang vắng, thật xa xôi
Mà sao t́m đến, cho an ủi?
À! Chữ, lời thư em của tôi!
Thắm thiết ngọt ngào thư của em
Làm tôi xao xuyến với canh đêm
Em thương thủ thỉ lời tâm sự
Đánh động tim tôi dậy nỗi niềm!
Thuyền duyên vượt bến mang niềm nở
T́m đến ḍng sông của mộng mơ
Ḷng thấy thênh thang nguồn cảm xúc
Nào hay gặp lúc cảnh chơ vơ!...
Gần bốn mươi năm thắm thoát trôi
Hoàng hôn đă lặn cuối chân đồi
Ngựa chiều chạnh nhớ đường năm cũ
T́m lại người xưa, cảnh tuyết rơi!
Gặp lại người xưa thời vắng lặng
Nỗi ḷng cô phụ lạnh vầng trăng
Như vừng lam khói trôi lờ lững
Như ánh trăng sương, đă nhạt tàn!
Tôi thấy ḷng tôi như mỏi mê
Trở về dĩ văng nặng lê thê
Trăng kia đă lặn sau giông băo
Cánh gió năm xưa lại trở về!
Em nói ngày xưa em đợi tôi
Làm cho tôi thấy tim đau nhói
Tôi thương, tôi cảm người trông đợi
Làm tái hồn tôi trước cảnh đời!
Tôi muốn trao em chút ngọt ngào
Để bù năm tháng khiến em sầu
Kéo khung trời cũ ṿng quay lại
Và để tim tôi bớt nỗi đau!
Nhưng em giờ lạnh như băng giá
Hay ngại t́nh tôi lỗi đạo nhà
Hoặc ở nơi tôi điều xử thế
Để vầng trăng lạnh lặn trôi xa!
Tôi muốn cùng em sưởi lại t́nh*
Đêm tàn c̣n chút ánh trăng xinh
Nhưng vầng u ám như bao phủ
Để phải chơi vơi đoạn cuối t́nh!!!
*T́nh cảm trong lành.
09/05/2015
Nguyễn Thành Sáng
Lỡ làng Trúc Mai
Phi cơ hạ cánh nhả giao đường
Hối hả ḍng người bước khẩn trương
Rộn ră nói cười ôi nhộn nhịp
Lâu rồi mới ghé lại quê hương
Đă mấy thu rồi nỗi nhớ ghê
Thu nay thuận dịp được quay về
Vui mừng chân sáo theo triền dốc
Lối cũ gập ghềnh sỏi đá đê
Thảm vàng bát ngát ruộng ph́ nhiêu
C̣ trắng tung bay dưới áng chiều
Tuyệt mỹ nhấp nhô hùng vĩ núi
Soi h́nh nước biếc gợn liêu xiêu
Tít ở bầu xanh lửng thửng mây
Rợp tàng bóng mát những hàng cây
Cuối thôn cổ thụ già trơ lá
Bảng lảng hoàng hôn dạ ngất ngây
Đồng chuông vẳng vọng báo sang canh
Khói toả lam vầng quyện mái tranh
Lảnh lót điệu ḥ từ thiếu nữ
Nhuốm màu da diết ửng long lanh
Lan man suy nghĩ chẳng bao lâu
Đă tới ngơ ṃn uốn khúc sâu
Xóm trước là căn nhà của ngoại
Với cây cau trổ quấn giàn trầu
Ấm áp dạt dào như lúc xưa
Ngoại rưng mí mắt chấm khăn thưa
Ṿng tay gầy guộc đón mừng cháu
Nhớ quá đi thôi biết mấy vừa
Nhẹ lau hạt lệ đọng hoen mi
Kư ức năm nào lúc tiễn đi
Tóc ngoại thoáng bay dày óng mượt
Mà nay cằn cỗi dợn li ti…
Âm vang gà gáy báo b́nh minh
Sảnh lớn ngoại ngồi thầm đọc kinh
Thím Cả loay hoay đang nhóm bếp
Anh Thuần bửa củi đóng ́nh ́nh
Cửa sổ vén màng ánh sáng xuyên
Trên cành líu lót chú vành khuyên
Gành sương ban sớm c̣n say ngủ
Lấp lánh tia loang phả hoặc huyền
Thang lang nhẹ gót ngắm mây trôi
Xoải dọc con mương khúc lở bồi
Lác đác mục đồng trêu nghé ọ
Thương miền đất Mẹ thuở nằm nôi…
Ngoài xa rổn rảng điệu ḥ lơ
Một giọng trầm buồn khiến ngẩn ngơ
Có phải tương phùng thời dĩ văng
Ḷng nghe xao xuyến tự bao giờ
Gió mát đong đưa chiếc lá bàng
Ngậm ngùi thổn thức phút hân hoan
Từng hồi kỷ niệm mùa yêu dấu
Trỗi dậy lắc lư chút ngỡ ngàng
Vạm vỡ vai trần rắn chắc thêm
Ngọt ru câu hát rất êm đềm
Bồng bềnh bông tuyết nay tô điểm
Và nét phong lưu đă cảm em
Anh kể chuyện xưa của cuộc đời
Từ ngày rong ruổi vượt trùng khơi
Rồi thuyền gặp nạn cơn giông băo
Để thấm nỗi đau thấu biển trời
Nhận thư em biệt chuỗi buồn xo
Cách trở vóc ngà có ốm o
Vui vẻ ngây thơ cùng Bố Mẹ
Hay ḷng thắc thỏm hoài âu lo
Mảnh t́nh ấp ủ bấy niên qua
Những tưởng phôi pha ấy vậy mà
Siết chặt con tim khô héo hắt
Đêm về thao thức sầu lân la
Mơ ước một ngày giữa sắc xuân
Hay dù ảm đạm cảnh phù vân
Anh trao kỷ vật luôn ǵn giữ
Tận tấc hồn đơn thắm thiết dần…
Lặng lẽ nghe anh trải tấc ḷng
Uống từng ngụm đắng chảy vào trong
Xót xa khuấy động vầng trăng ngọc
Thuyền đóng cột rồi, anh hiểu không?
Trời hỡi! Gieo chi giọt nghẹn ngào
Uyên ương đành đoạn ră rời sao
Kiếp nào chung mộng, luồng nhoi nhói
Lỡ dở dang rồi thương xiết bao
Ngoảnh mặt đành thôi tiếng tạ từ
Dáng Ai thất thểu giá mà như
Hoa chưa bướm chọn th́ giây phút
Chạy lại ôm anh khóc ngất ngư.
November 10, 2018
Tam Muội
Bookmarks