Gần hai tháng nay, Tâm Anh không nhận được thư từ hay tin tức ǵ của Chương cả, nàng có nghe về những trận đánh xẩy ra với đơn vị Nhẩy Dù ở đâu đó. Một buổi trưa, một cái xe jeep đỗ xịch trước cửa nhà, nàng thấy Đầy bước xuống, Tâm Anh chạy vội ra:
- Chú Đầy, Trung Úy không về hả, có thư không vậy chú?
Đầy không nói ǵ cả, anh bước vào trong nhà, tay cầm chiếc mũ béret đỏ xoay xoay trong tay.
Nh́n cử chỉ khác thường của Đầy, Tâm Anh biến sắc, nàng đưa tay lên ngực: ǵ thế này, có chuyện ǵ xẩy ra cho Chương rồi sao, đừng nói ǵ không may nghe chú Đầy, sao mặt chú lại buồn thế kia, đừng, chắc không có ǵ đâu, có ǵ nói đi, nói đi chú Đầy.
Sau một chút ngập ngừng, Đầy lên tiếng:
- Xin cô b́nh tĩnh, mời cô ngồi xuống, Trung Úy Chương đă hy sinh, ở mặt trận Thường Đức, quân địch tràn ngập mục tiêu, chúng tôi không lấy được xác Trung Úy, Trung Úy đă chiến đấu dũng cảm nhưng địch đông quá.
Tâm Anh choáng váng mặt mày, nàng buông rơi ḿnh trên ghế, không c̣n nghe những ǵ Đầy đang nói tiếp. Thế đấy anh ơi, sao giản dị quá: Trung Úy đă hy sinh. Câu nói thật đơn giản mà như đất trời sụp đổ, bao nhiêu người đă được nghe những câu đơn giản như thế này, bao nhiêu cơi đời tan nát?
Hạ sĩ Đầy đă hoàn thành nhiệm vụ được Chương trao phó, một nhiệm vụ khác thường trong bao nhiêu việc Chương đă bảo anh làm trước đây. Công việc chút nữa đă không hoàn thành khi Đầy nh́n thấy sự đau khổ tột cùng trên gương mặt Tâm Anh. Nhờ là một người lính tác chiến sắt đá nên đă kềm chế được ḿnh v́ anh hiểu những ǵ ông thầy ḿnh muốn cho quăng đời c̣n lại của ông ấy và nhất là cho Tâm Anh. Đầy cũng thương ông Trung Úy của ḿnh không kém ǵ Tâm Anh, có điều hai t́nh thương khác nhau; với Đầy, Chương là một cấp chỉ huy gương mẫu, can đảm và thương yêu binh sĩ hơn cả t́nh đồng đội, những ngày ở Bệnh viện, đă bao lần Đầy ngăn nước mắt khi nh́n Chương trong h́nh hài không c̣n nguyên vẹn.
Tâm Anh bỏ ngang việc học, nàng không c̣n tâm trí để nghĩ đến sách vở, nàng đi hát để t́m quên. Nhờ làn hơi thiên phú, chỉ trong thời gian ngắn, tiếng ca nàng vút cao trong nền ca nhạc ở Sài G̣n, nhiều nơi săn đón mời nàng hát cho pḥng trà của ḿnh, Tâm Anh chọn chỉ hát độc quyền cho Tự Do, một pḥng trà mà lúc c̣n sống Chương rất thích. Ở đây, nàng như thấy Chương của một ngày mà Hey Jude, don’t let me down, ngày hai người quấn quưt bên nhau với tiếng hát của Billy Shane, của Strawberry Four. Nàng cũng thuộc ḷng câu thơ Chương làm cho nàng trong một lần lên Đà Lạt thăm Chương về:
Anh cứ sợ rồi ḿnh sẽ quên nhau
như con đường nơi đó
như ngày nao trên thềm phố chợ
sáng Chủ Nhật
em chờ anh
vẫn trên cao là những nhánh thông xanh
và dưới thấp là mặt hồ yên lặng
có phải mùa Thu làm mắt em xa vắng
rồi ḿnh sẽ quên nhau
Tâm Anh rưng rưng nước mắt, đấy, anh ơi, đang yêu nhau mà anh cứ nghĩ đến chuyện cách chia, giờ ta xa nhau thật rồi, xa nhau vĩnh viễn, em giờ đây như rừng thu. Anh đang yên nằm ở đâu, sao người ta không đem anh về cho em? Tâm Anh vẫn buốt ḷng mỗi khi nghĩ tới Chương.
C̣n tiếp...
Bookmarks