Page 9 of 11 FirstFirst ... 567891011 LastLast
Results 81 to 90 of 108

Thread: Chế Độ Cộng Sản tại VN Sụp Đổ: Có thể ...Tính theo ngày?!!

  1. #81
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Thủ tướng - Quyền lực có che khuất thuở hàn vi?
    Nhà báo Minh Diện (Blog Bùi Văn Bồng)




    - Ông Nguyễn Tấn Dũng làm Bí thư huyện ủy Hà Tiên chưa hết nửa nhiệm kỳ đă lên Phó bí thư tỉnh ủy, ngay sau đó lên Bí thư tỉnh ủy Kiên Giang. Mọi người chưa hết ngạc nhiên th́ ông ra Hà Nội làm Thứ trưởng Thưởng trực Bộ Công an. Chưa ấm chỗ ông lên Phó thủ tướng kiêm thống đốc ngân hàng Nhà nước. Bấy giờ có người nói vui, là một anh y tá chưa từng biết danh từ “Money exchange table” th́ làm Thống đốc ngân hàng nhà nước sao được? Nhưng, hầu như chẳng có chuyện ǵ xảy ra, hay nó chưa kịp xảy ra th́ ông đă bàn giao cái lĩnh vực đóng vai tṛ xương sống trong nền kinh tế và kinh doanh hiện đại ấy cho ông Lê Đức Thúy...

    *

    Trong lĩnh vực phân công công tác, giao nhận nhiệm vụ của đảng, nhà nước ta từ trước đến nay, có một cặp phạm trù luôn song hành, đó là nhận nhiệm vụ và hoàn thành nhiệm vụ.

    Bất luận xung phong hay chỉ định, đă nhận nhiệm vụ là phải hoàn thành nhiệm vụ. Anh có thể từ chối nếu thấy ḿnh không đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ đó, c̣n đă nhận là phải hoàn thành, không lấy bất kỳ lư do ǵ để biện minh cho không hoàn thành nhiệm vụ. Hoàn thành nhiệm vụ được khen thưởng, không hoàn thành phải chịu kỷ luật, tùy theo tầng nấc cấp hàm và nhiệm vụ được giao. Một anh lính b́nh thường cũng hiểu điều đó, đừng nói ǵ cấp tá cấp tướng.

    Hơn 50 năm qua, ông Nguyễn Tấn Dũng đă được giao rất nhiều nhiệm vụ, từ cứu thương, y tá, y sỹ, tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, đại đội trưởng, chính trị viên tiểu đoàn, chủ nhiệm chính trị trung đoàn, trưởng ban cán bộ tỉnh đội, Ban Tổ chúc Tỉnh ủy Kiên Giang, Bí thư huyện ủy Hà Tiên, Bí thư tỉnh ủy Kiên Giang, Thứ trưởng bộ công an, Thống đốc ngân hàng, Phó thủ tướng và bây giờ nhiệm kỳ 2 đương kim Thủ tướng.

    Mỗi lần nhận nhiệm vụ, chắc chắn ông Nguyễn Tấn Dũng không quên hứa hoàn thành nhiệm vụ. Cho đến nay chưa có một sự tổng kết đánh giá nào về mức độ hoàn thành nhiệm vụ của ông Nguyễn Tấn Dũng trong mỗi lần được giao nhiêm vụ. Một trong những nguyên do là, ông lướt rất nhanh trên các nấc thang quyền lực, nên những ưu điểm và nhược điềm chưa kịp phát hiện.

    Ông Nguyễn Tấn Dũng làm Bí thư huyện ủy Hà Tiên chưa hết nửa nhiệm kỳ đă lên Phó bí thư tỉnh ủy, ngay sau đó lên Bí thư tỉnh ủy Kiên Giang. Mọi người chưa hết ngạc nhiên th́ ông ra Hà Nội làm Thứ trưởng Thưởng trực Bộ Công an. Chưa ấm chỗ ông lên Phó thủ tướng kiêm thống đốc ngân hàng Nhà nước. Bấy giờ có người nói vui, là một anh y tá chưa từng biết danh từ “Money exchange table” th́ làm Thống đốc ngân hàng nhà nước sao được? Nhưng, hầu như chẳng có chuyện ǵ xảy ra, hay nó chưa kịp xảy ra th́ ông đă bàn giao cái lĩnh vực đóng vai tṛ xương sống trong nền kinh tế và kinh doanh hiện đại ấy cho ông Lê Đức Thúy.

    Khi Nguyễn Tấn Dũng nhậm chức Thủ tướng chính phủ có người dè bỉu là “y tá đại đội”, nhưng không ít người kỳ vọng ông sẽ tạo ra bước ngoặt cho Việt Nam, như anh lính pháo binh Napoléon Bonaparte, từng làm thay đổi nước Pháp, bởi thiên tài thường có điểm xuất phát rất khiêm tốn.

    Lên làm Thủ tướng chính phủ, ông Nguyễn Tấn Dũng được tiếp nhận một gia tài nổi trội của nền kinh tế Việt Nam mà người tiền nhiệm là ông Phan Văn Khải để lại. Đó là, mức tăng trưởng kinh tế GDP 8,23%, kim ngạch xuất khẩu đạt 40 tỷ đô la Mỹ, tăng 24% so với năm 2005, và vượt kế hoạch 2 tỷ đô la, dự trữ ngoại tệ 22 tỷ đô la Mỹ; chứng khoán đạt 800 điểm, đầu tư nước ngoài tăng đột biến đạt trên 10 tỷ đô la, ODA cam kết hỗ trợ 4,5 tỷ đô la, Việt Nam trở thành thành viên thứ 150 của tổ chức thương mại thế giới WTO, và chính phủ Mỹ thông qua quy chế thương mại b́nh thường vĩnh viễn với Việt Nam PNTR. Giá vàng trong nước 12. 200.000 một lượng 24k, xăng 12.000 đồng một lít, tỷ giá 1USD =16.000 đồng, và tỷ lệ lạm phát 0,6%.

    T́nh h́nh an ninh chính trị và trật tự xă hội khá ổn định. Chỉ có ba vụ bê bối nổi cộm là, vụ PMU18, gây thất thoát hơn mười tỷ đồng, vụ Đồ Sơn (Hải Pḥng) chia chác mấy chục cái nền nhà, và vụ Nguyễn Đức Chi, Nha Trang lừa đảo vài chục tỷ bạc.

    Khi ông Nguyễn Tấn Dũng nhậm chức với lời hứa sẽ đưa nền kinh tế tăng trường 9,6%, tạo công ăn việc làm, b́nh ổn giá cả, đẩy mạnh việc xóa đói giảm nghèo, có chính sách cởi mở hơn trong quan hệ ngoại giao đa phương, ai cũng tin ông sẽ vượt trội hơn người tiền nhiệm. Đặc biệt ông tích lũy được kinh nghiệm trong thời kỳ làm Phó thủ tướng thường trực, lại có ngoại h́nh của một chính khách, nên ông tạo được phong thái khá ấn tượng trong những cuộc tiếp đón khách quốc tế.

    Nhưng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trong suốt nhiệm kỳ thứ nhất, đă điều khiển bộ máy chính phủ vận hành kém hiệu quả, làm cho nền kinh tế thụt lùi, tỷ lệ tăng trưởng chỉ đạt trung b́nh 6,2%, trong khi lạm phát tăng hai con số, tệ nạn xă hội, tham những phát triển mạnh tới mức không kiểm soát được. Nổi cộm là vụ Vinashin với khoản tiền thất thoát mập mờ từ 86.000 đến 120.000 tỷ.

    Trước đại hội Đảng cộng sản Việt Nam lần thứ XI, người ta đồn đoán rằng khóa này ông Dũng sẽ “ch́m theo con tàu Vinashin”. Nhưng rồi đâu lại vào đấy, ông Nguyễn Tấn Dũng vẫn là Ủy viên bộ chính trị, vẫn được Bộ chính trị giao nhiêm vụ làm Thủ tướng chính phủ. Phải rạch rỏi như thế, đừng nói theo h́nh thức là Quốc hội bầu, chính ông Nguyễn Tấn Dũng đă chẳng huỵch toẹt ra rằng đảng giao cho ông làm thủ tướng là ǵ?

    Hơn một năm, nhiệm kỳ hai, Thủ tướng hứa tái cấu trúc lại Vinashin nói riêng, nền kinh tế nói chung, đưa nền kinh tế phát triển bến vững. Kết quả, Vinashin chưa cấu trúc xong th́ đẻ ra Vinalines, và bây giờ là 30 Tập đoàn, Tổng công ty nhà nước với số tiền “nợ xấu” lên tới 1.290.000 tỷ, trong đó có những tập đoàn sang trọng nhất như Tập đoàn dầu khí, và Tập đoàn tăng giá thỏai mái nhất như Tập đoàn điện lực EVN. Trong khi đứa con cưng ăn hoang phá hoại như thế vẫn được nuông ch́u, th́ hàng ngàn doanh nghiệp nhỏ và vừa của tư nhân chịu chung số phận phá sản.

    Bức tranh nền kinh tế tái cấu trúc với sắc mầu ảm đạm của thị trường chứng khoán xuống dốc không phanh, bất động sản đóng băng, giá vàng, giá xăng, giá điện tăng gấp hơn hai lần năm 2007. Trong những bản báo cáo tŕnh trước Quốc hội, người ta cố t́nh đánh tráo khái niệm, đánh bóng những con số nhưng vẫn không làm thay đổi màu sắc được bức tranh đó. H́nh như thủ tường không quan tâm đến người dân thắt ruột v́ giá xăng, giá điện, nước, giá vàng, tiền thuế, tiền lệ phí tăng chóng mặt? Và h́nh như không một quan chức chính phủ nào chịu ngó vào siêu thị, hay ra chợ, xem bây giờ nó èo ọt, rỗng roăng thế nào? Không ai có thể ngờ, một đất nước có thời kỳ sắp “hóa rồng” mà bây giờ tỷ lệ hộ nghèo tăng lên cả chục phần trăm, bữa ăn của công nhân và mỗi gia đ́nh người dân quay lại thời bao cấp?

    Trong khi nền kinh tế-xă hội và đời sống nhân dân xuống dốc như vậy, người dân hy vọng được hít thở bầu không khí tự do, dân chủ, công bằng hơn, tệ nạn xă hội ít hơn, tham nhũng được diệt trừ, như Thủ tướng tuyên bố “không chống được tham nhũng tôi xin từ chức ngay”, “cần phải có luật biểu t́nh”, “phải xử lư nghiêm vụ cưỡng chế trái pháp luật ở Tiên Lăng”... nhưng lại thất vọng nốt. Vụ Tiên Lăng Đoàn Văn Vươn chưa kịp ra tù, th́ vụ Văn Giang đàn áp mạnh tay hơn. Luật biểu t́nh chưa có tăm hơi, người dân đi biểu t́nh chống Trung Quốc xâm lấn biển đảo bị bắt, bị công an đạp vào mặt, tự do thông tin mạng bị cấm đoán và hàng chục người có tư tưởng khác biệt phải vào tù. Trong khi đó những nhóm lợi ích hết thâu tóm đất đai nhảy phắt sang thâu tóm ngân hàng bẻ găy luôn cái xương sống của nền kinh tế đất nước.

    Trước Hội nghị trung ương đảng cộng sản Việt Nam lần 4, người ta đồn ầm lên phen này Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thế này thế kia. Ông Trương Tấn Sang cũng mua ḷng dân bằng những lời có cánh.

    Nhưng sau hơn ba mươi ngày họp kín, đợt kiểm điểm của Bộ chính trị và Ban chấp hành Trung ương đảng cộng sản Việt Nam đă “thành công tốt đẹp” với báo cáo tổng kết của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Điều mọi người hồi hộp chờ đợi, được ông Tổng bí thư đầu bạc trắng, nói sau khi mếu máo nhưng không ra nước mắt, là Ban chấp hành trung ương đảng không kỷ luật Bộ chính trị và đồng chí X.

    Đồng chí X là ai, khuyết điểm thế nào mà không bị kỷ luật? Một việc nhỏ như con thỏ mà không công khai, sao muốn dân tin những việc lớn lao?

    Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vẫn là Thủ tướng! Lư do được ông bộc bạch trước nghị trường Quốc hội ngày 14-11 vừa qua: “Trong 51 năm qua, tôi không xin Đảng cho tôi làm chức vụ này hay chức vụ khác. Mặt khác tôi không từ chối, thoái thác bất cứ nhiệm vụ ǵ mà đảng giao phó. Là một cán bộ Đảng viên tôi đă báo cáo nghiêm túc, đầy đủ về ban thân ḿnh. Đảng, Bộ chính trị, BCHTƯ đă hiểu rơ về tôi, cả về ưu điểm, khuyết điểm, cả về phẩm chất đạo đức, tâm tư nguyên vọng, và đảng lănh đạo, quản lư trực tiếp tôi, quyết định phân công tôi tiếp tục làm Thủ tướng Chính phủ. Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi quyết định của Đảng đối với tôi. Gần suốt cả cuộc đời theo Đảng, tôi không chạy, không xin, không thoái thác nhiệm vụ ǵ mà Đảng, Nhà nước phân công, giao phó. Tôi sẽ tiếp tục thực hiện như đă làm trong suốt 50 năm qua!”

    Phải chăng đồng chí X là Thủ tướng, v́ có ai trong Bộ chính trị và trung ương đảng cộng sản Việt Nam phải phân trần như vậy đâu. Nhưng dù là ai cũng không quan trọng nữa bởi có ǵ thay đổi đâu. Có điều qua những lời phân trần của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, thấy ông chỉ quan tâm đến việc nhận đề bạt, nhận phân công công tác, mà không quan tâm đến hoàn thành nhiêm vụ được giao. Ông đă tách cặp phạm trù ra, lờ đi cái trách nhiệm phải hoàn thành nhiệm vụ của ḿnh.

    Trong bất kỳ một thể chế chính trị nào, việc nhận nhiệm vụ không quan trọng bằng việc hoàn thành nhiêm vụ. Nhân nhiệm vụ nhỏ nhưng hoàn thành xuất sắc hơn nhận nhiệm vụ to mà không hoàn thành. Càng tồi tệ hơn nếu ôm đồm một lô trọng trách mà không làm được việc ǵ ra hồn dẫn đến đau dân hại nước.

    Với cương vị điều hành Chính phủ, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng để xảy ra những vụ Vinashin, Vinalines, EVN, Dầu khí làm thất thoát hàng tỷ đô la, để những phe nhóm thâu tóm ngân hàng, đất đai, làm cho nền kinh tế đang chuẩn bị “hóa rồng” bỗng nát vụn ra, khó bề hàn gắn một sớm một chiều, mà chỉ nhận lỗi về “trách nhiệm chính trị” trước đảng. Nhưng, với phương châm “trên t́nh đồng chí thương yêu lẫn nhu, giúp nhau cùng tiến bộ”, và “cảnh báo, cảnh ́nh, giáo dục, răn đe” là chính, Đảng đă không kỷ luật 'đồng chí X ', dù nhẹ như khiển trách, và “Đảng lại tiếp tục phân công tôi làm Thủ tướng” và “tôi sẽ tiếp tục thực hiện như đă làm trong suốt 50 năm qua”?!

    Một người dân như tôi không hiểu được cái “Trách nhiệm chính trị” nó quan trọng thế nào? Phải chăng đó là trách nhiệm tập thể mà lâu nay người ta vẫn sử dụng để không ai phải chịu trách nhiệm?

    Cách đây hơn nửa thế kỷ rồi, đại tá Trần Dụ Châu, được giao chức vụ Cục trưởng Cục Quân nhu, ông ta không hoàn thành nhiệm vụ, lập bè nhóm ăn chặn tiêu chuẩn quân nhu của bộ đội, tham ô, lăng phí, ăn chơi sa đọa. Hồ Chủ tịch phải thức trắng đêm, suy nghĩ trước sau, phân định rạch ṛi giữa công và tội của Trần Dụ Châu và cuối cùng kư lệnh xử bắn.

    Trong cải cách ruộng đất, Tổng bí thư Trường Chinh đă xin từ chức v́ để xảy ra sai lầm, Hồ Chủ tịch đă cúi đầu xin lỗi toàn dân và khóc thực sự.

    Từ những ngày xa xưa ấy Đảng Cộng sản Việt Nam đă đề cao kỷ cương, đă có văn hóa từ chức, đă biết cúi đầu trước dân, có lẽ v́ thế mà mấy chục năm qua dân tin theo đảng. Bây giờ một lời xin lỗi dân mà Thủ tướng vẫn không làm?

    (Tác giả gửi bản thảo đến BVB)

    Minh Diện

    http://bvbong.blogspot.com/2012/11/t...huat-thuo.html

  2. #82
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Nặng trách nhiệm với đảng nhẹ trách nhiệm với dân?
    Thanh Quang, phóng viên RFA
    2012-11-19

    Vừa qua đại biểu Dương Trung Quốc tŕnh bày về lời xin lỗi của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mà người dân không hài ḷng, cùng “văn hoá từ chức” trước quốc hội đă gây khá nhiều lời b́nh luận và châm biếm trên các mạng xă hội tại Việt Nam

    Chinhphu.vn

    Đại biểu Dương Trung Quốc chất vấn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. ngày 14/11/2012


    Chỉ biết có Đảng

    Tại nghị trường Quốc Hội VN hồi sáng 14 tháng 11 vừa rồi, sau khi Đại biểu Dương Trung Quốc tŕnh bày về lời xin lỗi của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mà người dân không hài ḷng, cùng “văn hoá từ chức”, như sau:

    Kính thưa Thủ tướng tóm lại xin có hai câu hỏi. Một: Thủ tướng nghĩ ǵ về ư kiến cho rằng ḿnh đă nặng trách nhiệm với Đảng mà nhẹ trách nhiệm với dân? Thứ hai: Thủ tướng có tán thành sự khởi đầu cho một sự tiến bộ của chính phủ hướng tới một văn hóa từ chức để từng bước đoạn tuyệt với những lời xin lỗi hay không, xin cám ơn Thủ tướng.

    Th́ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng – nói theo blog Dân Làm Báo – “không trả lời trực tiếp đi vào câu hỏi mà bắt đầu ṿng vo câu giờ”, nhưng rồi “cũng buộc phải quay trở lại với câu hỏi đă nêu” bằng câu trả lời “lạc đề” khiến blogger Trương Duy Nhất cho rằng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng “không phân rạch được chỗ nào là trách nhiệm trước dân, chỗ nào là trách nhiệm trước đảng”. Ông Nguyễn Tấn Dũng quên hẳn trách nhiệm với dân, mà say sưa với trách nhiệm với đảng:

    Đối với tôi th́ hôm nay c̣n ba ngày nữa là tṛn 51 năm tôi theo Đảng hoạt động cách mạng. Chịu sự lănh đạo quản lư trực tiếp của Đảng. Trong 51 năm qua tôi không xin với Đảng cho tôi làm, cho tôi đảm nhiệm một chức vụ này hay một chức vụ khác và mặt khác th́ tôi cũng không từ chối, không thối thoát bất cứ nhiệm vụ ǵ mà Đảng, nhà nứơc giao phó cho tôi.

    Vẫn theo Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng th́ gần suốt cuộc đời “đi theo đảng” của ông và được đảng và nhà nước phân công như vậy, ông nguyện sẽ “tiếp tục thực hiện nghiêm túc như đă làm trong suốt 51 năm qua”. Qua bài “Dân-đảng”, blogger Trương Duy Nhất nhận xét:

    Nghe Thủ tướng nói càng thấy đúng là ông chỉ nói về trách nhiệm trước đảng, về sự tận tụy, ḷng trung thành với đảng mà không hề ư thức được trách nhiệm trước dân

    blogger Trương Duy Nhất

    Nghe Thủ tướng nói càng thấy đúng là ông chỉ nói về trách nhiệm trước đảng, về sự tận tụy, ḷng trung thành với đảng mà không hề ư thức được trách nhiệm trước dân. Tôi có cảm giác dường như Thủ tướng nhầm lẫn quốc hội với đảng. Quốc hội là đại diện của dân, trả lời chất vấn trước quốc hội là trách nhiệm trước dân chứ không phải trách nhiệm trước đảng.Trách nhiệm trước dân luôn phải được đề cao và coi trọng hơn trách nhiệm trước đảng.

    Khác với các đảng khác, thậm chí cả các đảng Cộng sản khác, không chỉ chính quyền, đoàn thể mà đảng Cộng sản Việt Nam cũng ăn từ đồng thuế dân nuôi. Người ngoài đảng cũng phải đóng thuế nuôi đảng. V́ thế, không quan chức đảng viên nào được quyền đặt trách nhiệm, lợi ích đảng lên trên trách nhiệm và lợi ích của dân, với dân. Chính khách hàng nguyên thủ càng phải ư thức, phân rạch rơ điều này…Xem ra bài học vỡ ḷng dân-đảng c̣n quá nhiều người chưa thuộc.

    Blogger Vũ Đông Hà đề nghị “Đừng chửi một ḿnh thủ tướng! Ông đang nói giùm cho nhiều cha nội khác!”, nhưng tác giả không quên lưu ư rằng:

    Thủ tướng tui 51 năm theo đảng chứ có đếch theo DÂN à nghe. Cái ghế đang ngồi, cái dinh đang ở, cái nhà họ đă xây, mớ ngân hàng con Phượng làm chủ... là nhờ ơn Bác và Đảng cả. Chẳng có thằng dân đen nào vào đây. Đừng có lộn xộn để rồi lạng quạng!

    Không chỉ chính quyền, đoàn thể mà đảng Cộng sản Việt Nam cũng ăn từ đồng thuế dân nuôi. Người ngoài đảng cũng phải đóng thuế nuôi đảng. V́ thế, không quan chức đảng viên nào được quyền đặt trách nhiệm, lợi ích đảng lên trên trách nhiệm và lợi ích của dân, với dân

    blogger Trương Duy Nhất

    Blog Dân Làm Báo nhắc tới chuyện ông Nguyễn Tấn Dũng “đi theo đảng” đă 51 năm khiến “khá nhiều lời b́nh luận và châm biếm trên các mạng xă hội tại Việt Nam”, như Facebook của Anh Chí phân tích rằng “đồng chí X sinh năm 1949, năm nay 2012. Như vậy ông Nguyễn Tấn Dũng từ năm 12 tuổi (năm 1961) đă đi theo Đảng”. Và

    Facebook này kết luận: “Thảo nào đồng chí X tài thế. Tài thật, tài đến thế là cùng…!”. Một người khác nói tiếp, “ Đảng lừa thằng bé 12 tuổi đi theo, nay nó quay sang lừa lại Đảng”.

    Blog Dân Làm Báo không quên trích dẫn độc giả Nặc Danh nhận xét rằng:

    Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có đầy đủ tố chất để là một nhà chính trị giỏi và là một người lănh đạo sáng suốt của đảng:

    Trung thành, tuyệt đối trung thành: ông Dũng theo đảng gần 51 năm, chưa bao giờ ông làm trái ngược ư kiến của lảnh đạo đảng... cho dù ư kiến ấy sai (thí dụ đề cử một anh y tá miệt vườn lên làm lảnh đạo kinh tế, văn hóa, chính trị cho cả một đất nước gần 90 triệu dân).

    Đảng, Nhà nước và Pháp luật?

    Qua bài “51 năm ‘đi theo đảng’ ”, tác gia Lê Phục Văn “thành thật mà nói” rằng nếu LHQ hay Uỷ ban Nobel có giải thưởng “Chính khách Chai mặt” th́ ứng viên sáng giá nhất trong năm phải là ông Nguyễn Tấn Dũng - c̣n được biết đến với biệt danh “đồng chí X” sau đại hội trung ương 6 vừa rồi. Tác giả Lê Phục Văn giải thích:

    Nhiều công ty doanh nghiệp nhà nước sử dụng hàng trăm tỷ đồng mua sắm những tàu biển, ụ nổi phế thải với tiền của dân...RFA file
    Nhiều công ty doanh nghiệp nhà nước sử dụng hàng trăm tỷ đồng mua những tàu biển, ụ nổi phế thải của nước ngoài với tiền của dân...rồi mang bỏ.RFA file
    Lư do đoạt giải là ông Dũng đă trả lời một cách lưu loát mà không biến sắc mặt, tựa hồ như ông đă biết rơ câu hỏi của ông đại biểu Dương Trung Quốc và đă chuẩn bị sẵn câu trả lời. Xuất sắc hơn nữa là ông c̣n biết tận dụng con số 51 năm để nhắn nhủ là ḿnh có quá tŕnh đóng góp xương máu và mồ hôi nước mắt cho đảng cộng sản, vượt xa nhiều đối thủ đang rắp tâm muốn hạ gục ông.

    Chỉ cần con số 51 năm "đi theo đảng" và câu nói "đảng đă chọn lựa và phó thác chiếc ghế thủ tướng", th́ cả đảng (chứ đừng nói là cái quốc hội nghị gật) sẽ không dám truy hỏi thêm một câu nào khác. Với tội trạng ngập đầu cả nước đều biết mà đại đa số ban chấp hành trung ương đảng không dám đề nghị kỷ luật ông Dũng th́ quốc hội là cái thá ǵ mà dạy dỗ cho ông biết về hành động từ chức để giữ tiết tháo và liêm sỉ của tiền nhân?

    Chỉ cần con số 51 năm "đi theo đảng" và câu nói "đảng đă chọn lựa và phó thác chiếc ghế thủ tướng", th́ cả đảng (chứ đừng nói là cái quốc hội nghị gật) sẽ không dám truy hỏi thêm một câu nào khác

    Tác giả Lê Phục Văn

    Nhân chuyện Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng “đi theo đảng” được 51 năm nay, blogger Hiệu Minh bỗng nhớ chuyện “Từ anh Ba (Duẩn) đến danh Ba (Dũng)”, rồi kể rằng “ Ḿnh nhớ những năm 1980, Giáo sư Phan Đ́nh Diệu, lúc đó là đại biểu QH trẻ nhất, có nói đại ư về TBT Lê Duẩn, anh Ba (Duẩn) rất vĩ đại v́ đă đưa cuộc kháng chiến chống Mỹ đến thắng lợi, nhưng anh sẽ vĩ đại hơn nếu từ chức. Lư do góp ư là bởi Giáo sư nh́n thấy, người lănh đạo thành công trong chiến tranh nhưng thất bại trong ḥa b́nh.

    Bảo vệ đất nước cần một lănh đạo khác và xây dựng đất nước đ̣i hỏi một lớp người khác”. Blogger Hiệu Minh đưa ra bằng chứng cụ thể về những ǵ đă xảy, từ chủ trương hợp tác xă, làm ăn, làm chủ tập thể, cải tạo công thương, ngăn sông cấm chợ.v.v…khiến “cả nước ăn bo bo, đói khát lầm than, đất nước đi vào ngơ cụt” sau 10 năm gọi là “hoà b́nh”. Tác giả cho biết tiếp:

    Người dân chỉ mong Tổng Bí Thư Lê Duẩn ra đi. Ông mất đi rồi, đất nước mới có đổi mới năm 1986 và Việt Nam bước sang trang sử khác. Hôm nay, đại biểu Dương Trung Quốc nói trước VTV truyền h́nh trực tiếp cho cả nước nghe. History repeated. Lịch sử nhắc lại một lần nữa. Có lẽ chúng ta phải đợi thêm 10 năm nữa… Giả sử hôm nay Tổng Bí Thư Lê Duẩn sống lại th́ ông sẽ khuyên ǵ cho Thủ tướng Dũng? Riêng tôi, có một câu cho Thủ tướng đây, liệu ông có thấy 51 năm, một nửa thế kỷ phục vụ Đảng, c̣n quá ít hay sao?

    Sau chuyện 51 năm say sưa “đi theo đảng” như vừa nói của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Blogger Thuỳ Linh nhấn mạnh rằng “ trách nhiệm đầu tiên về t́nh trạng của đất nước hiện nay thuộc về đảng cầm quyền”. Qua bài “Exit” (Lối thoát), nhà văn Thuỳ Linh lưu ư rằng “ Chính ông thủ tướng cũng đă thừa nhận là vẫn đang được đảng tin dùng sau tất cả những ǵ ông thể hiện trong việc điều hành đất nước hết sức tồi tệ trong những năm qua.

    Và với tư cách đảng viên, ông an ḷng ngồi lại ghế thủ tướng v́ được đảng phân công, v́ ư thức trách nhiệm của người đảng viên. Nhận là quản lư yếu kém, để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng cho nền kinh tế, nhưng ông thủ tướng vẫn ‘không thoái thác’ nhiệm vụ được đảng giao, theo lư lẽ, là đảng viên nên ông chịu sự phân công của đảng”. Blogger Thuỳ Linh nhận xét:

    Đến đây câu chuyện đi hay ở của ông thủ tướng không c̣n liên quan đến hơn 80 triệu người dân. Đó là chuyện lănh đạo của đảng. Khó mà nói đây là nhiệm vụ “nhân dân giao phó” cho thủ tướng nữa

    Blogger Thuỳ Linh

    Đến giờ phút này dân chúng có thể hiểu thông điệp của đảng rằng, lối thoát ra khỏi khủng hoảng trầm trọng của đất nước là những “bảo bối”: phê, tự phê, nhận lỗi, nhận trách nhiệm chính trị, sẽ xem xét, sửa chữa, nỗ lực phấn đấu, khắc phục hạn chế yếu kém…Đến đây câu chuyện đi hay ở của ông thủ tướng không c̣n liên quan đến hơn 80 triệu người dân. Đó là chuyện lănh đạo của đảng. Khó mà nói đây là nhiệm vụ “nhân dân giao phó” cho thủ tướng nữa…

    Qua bài “Văn hoá từ chức: bánh vẽ mới của thời đại”, blogger Vũ Đông Hà lưu ư rằng “Nếu Quốc Hội là cơ quan quyền lực tối cao, có quyền hạn băi nhiệm Thủ tướng theo như Điều 84 Hiến pháp th́ thay v́ áp dụng một nền pháp trị công minh, ông ĐBQH Dương Trung Quốc đă mang ‘đức trị’ qua cái gọi là ‘văn hóa từ chức’ vào nghị trường. Và nhiều người vỗ tay, phụ họa ‘văn hóa từ chức phải khởi đầu từ Thủ tướng’. ” Nhà báo Vũ Đông Hà khẳng định:

    Không! Từ chức, băi nhiệm không bắt đầu từ cá nhân nào cả. Nó phải bắt đầu từ việc thi hành nghiêm chỉnh vai tṛ và trách nhiệm của mỗi bộ phận được quy định trong Hiến pháp quốc gia. Nó phải được áp dụng nghiêm khắc lên mọi thành viên - từ những đại biểu quốc hội cho đến Thủ tướng, Chủ tịch nước...Và không phải ai cũng không biết điều này. Biết nhưng lờ đi v́ bất lực trước một xă hội rừng rú và quyền hạn nằm hết trong tay của một tập đoàn tha hóa, sâu bọ mà chính những kẻ đứng đầu tập đoàn cũng phải thú nhận - thú nhận về những điều mà xă hội đă quá tỏ tường.

    Tác giả không quên lưu ư về sự sợ hăi lẫn nhau của chính những kẻ cầm quyền trong nước hiện nay, chứ không phải chỉ có người dân thấp cổ bé miệng mới ngày đêm lo sợ trước hành động đàn áp tuỳ tiện, vô cảm và vô nhân của phe cầm quyền. Tại sao ? Tại v́ kẻ cầm quyền hiểu rằng “chính ḿnh cũng đang là kẻ phạm tội ít nhiều như những tên đồng chí bên cạnh, như tên đồng chí đứng trên kia đang quanh co đạo đức và bề dày cách mạng 51 năm. Nếu đem đặt để con cá kia nằm trên thớt th́ tự họ cũng đang cho ḿnh lên thớt”.

  3. #83
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Thêm một bằng chứng về điều hành kém và tham nhũng của đồng chí Ếch!
    Quanlambao



    - Hăy xem các 'con cưng' của Đồng chí X nè. Vậy mà chỉ nhận trách nhiệm chính trị mà đến giờ cũng chẳng ai biết nó là cái ǵ???? Tiền của nhân dân th́ mất thật, nó chạy vào túi của các quan chức và gia đ́nh đồng chí X... c̣n nhân dân gánh chịu hậu quả!
    V́ cái tựa đề bài viết này mà Chính Phủ đang buộc TTO phải giải tŕnh, kiểm điểm!!!
    Sau chiến thắng tại Hội nghị Trung Ương, thầy tṛ đồng chí X thừa thắng xông sang Quốc Hội, coi khinh luôn 500 con khi ăn theo nói leo mà trong đó đă có con khi đầu đàn mang tiếng con cháu Bác Hồ, nhưng lại đang đào 'mồ mả' cái nền tảng do chính Bác Hồ xây dựng và trở thành một kẻ chỉ biết ngậm đô la và bưng bít cho thầy tṛ đồng chí X.

    B́nh Ruồi trả lời chất vấn không khác chửi cha cả Quốc Hội mà 'con cháu' Bác Hồ c̣n dám mở miệng khen "trả lời chi tiết'! Có lẽ 'on cháu Bsc Hồ' muốn diễn tả tṛ ba hoa, lan man chẳng ra đầu, ra đũa, giễu cợt, khinh khi Quốc Hội là.... Chi tiết chăng!


    Tập đoàn Dầu khí đứng đầu bảng nợ
    Theo báo cáo của Chính phủ gửi các đại biểu Quốc hội với số nợ phải trả lên đến gần 287.000 tỉ đồng, Tập đoàn dầu khí đứng đầu danh sách các tập đoàn, tổng công ty nhà nước có số nợ lớn.

    Tập đoàn Điện lực VN lại đứng đầu danh sách nợ quá hạn lớn với hơn 10.100 tỉ đồng.

    Đó là báo cáo về t́nh h́nh tài chính tại các tập đoàn, tổng công ty nhà nước, tính đến hết năm 2011,

    Trong năm 2011, tổng doanh thu của các tập đoàn, tổng công ty nhà nước là 1.577.311 tỉ đồng, tăng hơn 25% so với năm 2010. Lợi nhuận trước thuế tăng 12% (hơn 135.100 tỉ đồng). Trong điều kiện khó khăn, các tập đoàn, tổng công ty nhà nước đă có nhiều cố gắng trong sản xuất kinh doanh, thực hiện nghĩa vụ và góp phần cùng với Nhà nước b́nh ổn giá cả, kiềm chế lạm phát, ổn định kinh tế vĩ mô, đảm bảo an sinh xă hội.

    Đứng sau Tập đoàn Dầu khí về số nợ là Tập đoàn Điện lực với hơn 257.000 tỉ đồng, Tập đoàn Công nghiệp xây dựng nợ 69.500 tỉ đồng, Tổng công ty Hàng hải Việt Nam nợ gần 62.000 tỉ đồng, Tập đoàn Công nghiệp than - khoáng sản nợ 71.000 tỉ đồng... Ngoài Tập đoàn Điện lực có số nợ quá hạn rất lớn th́ Tập đoàn Dầu khí cũng nợ quá hạn hơn 1.700 tỉ đồng...

    Về số lỗ hợp nhất, Tập đoàn Điện lực Việt Nam lỗ hơn 2.500 tỉ đồng, Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam hơn 2.300 tỉ đồng, Tổng công ty Hàng hải Việt Nam lỗ gần 800 tỉ đồng... Tập đoàn Điện lực giữ kỷ lục về số lỗ lũy kế với hơn 38.000 tỉ đồng, Tổng công ty Hàng hải lỗ hơn 5.700 tỉ đồng, Tập đoàn Xăng dầu Việt Nam giữ vị trí thứ ba với 2.390 tỉ đồng...

    Chính phủ thừa nhận việc thoái vốn đầu tư của các tập đoàn, tổng công ty vào các lĩnh vực chứng khoán, quỹ đầu tư, bảo hiểm, ngân hàng, bất động sản đang gặp nhiều khó khăn. Thủ tướng Chính phủ đă chỉ đạo không cho phép các doanh nghiệp nhà nước đầu tư vào các lĩnh vực trên, trừ những doanh nghiệp có ngành nghề kinh doanh chính là bất động sản hoặc các trường hợp đặc biệt theo quyết định của Thủ tướng. Chính phủ yêu cầu các tập đoàn, tổng công ty phải thực hiện thoái vốn ra khỏi các lĩnh vực đầu tư ngoài ngành trước ngày 31-12-2015.

    LÊ KIÊN - TTO

  4. #84
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    SÓC TRĂNG
    Diễn tập pḥng chống khủng bố

    Thứ bảy, 24/11/2012


    Một t́nh huống dẹp loạn nơi đông người của buổi diễn tập.

    (CT)- Sáng 24-11-2012, Ủy ban nhân dân tỉnh Sóc Trăng tổ chức buổi diễn tập "Phương án pḥng chống tập trung đông người, phá rối an ninh trật tự, bạo loạn, khủng bố, cấp tỉnh (KB-ST 12)". Tham dự có Trung tướng Trần Việt Tân, Thứ trưởng Bộ Công an; ông Sơn Song Sơn, nguyên Phó Trưởng ban Thường trực Ban chỉ đạo Tây Nam bộ cùng với đại diện lănh đạo UBND, Công an các tỉnh, thành khu vực ĐBSCL.

    Giả định buổi diễn tập gây rối được đặt ra: vào một buổi sáng, tại các huyện Kế Sách, Long Phú, Mỹ Tú, thị xă Vĩnh Châu và thành phố Sóc Trăng đă xuất hiện các cuộc biểu t́nh. Ngay sau đó, Ban Thường vụ Tỉnh ủy Sóc Trăng đă tổ chức cuộc họp bất thường, đồng thời thông qua Nghị nguyết giải quyết vấn đề cấp bách này. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đă chỉ đạo các sở, ban ngành, phối hợp với Công an, Bộ Chỉ huy quân sự và Bộ đội biên pḥng tỉnh xuống cơ sở vận động người dân chấm dứt biểu t́nh. Các thế lực thù địch phản động từ bên ngoài lợi dụng các cuộc biểu t́nh này đă hỗ trợ người dân các phương tiện vũ khí để thực hiện kế hoạch đánh chiếm Đài Phát thanh và Truyền h́nh tỉnh và bắt giữ người làm con tin; Khi lực lượng công an bao vây trụ sở Đài Phát thanh và Truyền h́nh tỉnh để giải cứu con tin th́ các đối tượng chủ mưu quá khích đề nghị công an đưa tiền và nguyên liệu để chúng thoát bằng đường thủy. Để bắt trọn bọn khủng bố và đảm bảo an toàn cho con tin công an tỉnh đă đáp ứng yêu cầu của bọn khủng bố và sau đó thực hiện biện pháp giải cứu con tin, bọn khủng bố đă bị bắt giữ trên sông; cuộc biểu t́nh đă được giải tán.

    Ông Nguyễn Trung Hiếu, Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng đă đánh giá cao cuộc diễn tập phương án pḥng chống tập trung đông người là sát với t́nh h́nh thực tế của địa phương và góp phần nâng cao trách nhiệm, tinh thần sẵn sàng chiến đấu và khả năng tác chiến; sự hiệp đồng của các ban ngành, Mặt trận đoàn thể khi xảy ra t́nh huống tập trung đông người, phá rối an ninh trật tự, khủng bố của các thế lực thù địch trên địa bàn tỉnh.

    Dịp này, UBND tỉnh đă tặng bằng khen cho 8 tập thể và 18 cá nhân đă đạt thành tích xuất sắc trong buổi diễn tập.

    Tin, ảnh: LƯ THEN

    Sự thật:

    Tại các huyện Kế Sách, Long Phú, Mỹ Tú, thị xă Vĩnh Châu và thành phố Sóc Trăng xuất hiện các cuộc biểu t́nh rầm rộ.

    Giả định:

    Một trong những t́nh huống giả định là nhiều người tập trung biểu t́nh trước UBND tỉnh.


    Hàng trăm cảnh sát vào cuộc, trái khói được ném mù mịt.


    Ṿi rồng được sử dụng để giải tán đám đông biểu t́nh.


    Một t́nh huống giả định khác là một lực lượng lợi dụng biểu t́nh để hỗ trợ người dân phương tiện, vũ khí để đánh chiếm Đài phát thanh và truyền h́nh tỉnh Sóc Trăng và một số cơ quan quan trọng khác. Nhóm khủng bố đă bắt cóc cán bộ Đài đưa xuống ghe khống chế, đ̣i yêu sách.


    Với sự hỗ trợ của cảnh sát đường thủy, nhóm khủng bố bị bắt, con tin được giải cứu thành công.

    Alamit: Đảng CS VN cho dân biết "thảm trạng" chống Đảng trầm trọng!?

    http://nguyensinhhung.net/soc-trang-...-khung-bo.html

  5. #85
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Giăy chết
    Tuổi 20 (Danlambao)


    - Có một triết lư không ai căi được, dù ở đâu trên trái đất này, theo bất cứ tôn giáo nào, ngay cả vô thần, đó là: Không có ǵ muôn năm trường tồn cả! Ấy thế mà cái đảng cộng sản Việt Nam với hơn ba triệu động vật hoang dă, trên dưới 70, tuổi gần đất xa trời lại cứ u mê tăm tối, tâm thần hoang tưởng, tự sướng cho là ḿnh “Muôn năm”. Mùa xuân một lần nữa lại trở về, những khẩu hiệu trên nền đỏ như máu, chữ vàng như chất thải xuất hiện khắp nơi trên quê hương yêu dấu, đảng lại được dịp khoe cái dốt của ḿnh cho 87 triệu dân c̣n lại xem. Dấu hiệu giẫy chết, hôn mê lâm sàng.

    Nếu đảng quả thật là đă đánh bại hai đế quốc sừng sỏ Pháp và Mỹ th́ sao hôm nay lại hèn mạt đến khốn nạn chẳng dám ẳng lên một tiếng với Tầu? Nếu c̣n một chút “liêm sỉ”, giây thần kinh “tự trọng” chưa đến nỗi tê liệt 100% th́ đảng nên đổi khẩu hiệu từ nay là “Đảng CS Việt Nam bán nước muôn năm”.

    Một đất nước phát triển phải biết tập trung vào hiện tại và tương lai. Nhưng cái đảng cộng sản đáng chết này lại hành xử như những người lú lẫn chỉ biết ăn mày quá khứ. Sự kiện mấy ngày gần đây, 700 cái loa tuyên truyền đua nhau kể lại chuyện bắn hạ máy bay B 52! Xưa rồi “Chú Phỉnh” ơi, hơn 40 triệu dân Việt Nam hôm nay có máy vi tính và biết lên mạng Internet, chúng tôi không dễ bị lừa như thế hệ trước nữa đâu. Đảng chẳng c̣n một sức mạnh nào cả, cứ nh́n xem một bầy BCT, một lũ công an hèn với giặc, ác với dân, xúm lại đánh hội đồng Luật sư Cù Huy Hà Vũ, cả bọn đội trên đầu hai bao cao su đă xử dụng nhớp nhúa, bẩn thỉu, thế mới biết ở Việt Nam ngay cả cái bao cao su cũng trở thành anh hùng! Chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần thấy Nguyễn Tấn Dũng đứng chụp chung h́nh với lĩnh đạo những quốc gia khác, họ th́ tươi cười, tự tin c̣n ông Thủ tướng tốt nghiệp đại học luật trong rừng U Minh thấy sao nó hèn quá, mặc cảm quá, khuôn mặt lúc th́ cúi gầm như chó ăn vụng bột, khi lại câng câng như tên vô học, và tôi lại thấy ḍng nước đặc quánh, sền sệt chẩy từ hai bao cao su ngài đội trên đầu rơi xuống khuôn mặt trơ trẽn.

    Đảng đang giẫy chết, yếu lắm rồi. Ai lại cả một chính quyền mà xúm vào đánh một nữ sinh viên là cô Phương Uyên chỉ v́ những bài thơ yêu nước. Thành tích này c̣n vang dội hơn cả hạ B52 nữa! Không toà án, chẳng xét xử, cấm thăm nuôi. Như thế, chả trách ǵ cả thế giới lên án, chỉ một việc làm ngu xuẩn đảng đă thành công hơn trăm ngàn kiến nghị tố cáo vi phạm nhân quyền của các thế lực thù địch gửi cho Liên Hiệp Quốc và các quốc gia khắp thế giới.

    Đảng đă lú lẫn mất cả trí khôn, hơn một năm trước, người trẻ chúng tôi ngồi uống cà phê nơi công viên gần nhà thờ Đức Bà, nh́n xung quanh chỉ thấy lổn nhổn công an, và chúng tôi tự hỏi: "Làm cách nào để giới thiệu trang Dân Làm Báo, Châu Xuân Nguyễn đến mọi người trong xă hội". Công việc không dễ, sơ hở là ăn cơm tù ngay thôi. Cám ơn ngài Cử nhân Luật, bằng th́ to nhưng óc lại bé, Nguyễn Tấn Dũng đă tranh việc của chúng tôi, ông ta công khai ra văn bản cấm cán bộ công nhân viên nhà nước đọc Dân Làm Báo, Quan Làm Báo… Thế là hắn đă cướp tay trên việc chúng tôi muốn làm. Thế là tuổi trẻ chúng tôi từ nay tha hồ công khai quảng cáo trang Dân Làm Báo, chỉ cần nói: “Thủ tướng cấm đọc đấy, chớ có vào”, và dân Việt ta th́ lại cứ thích chơi đồ cấm, càng cấm càng vào. Mới đây, tên trùm tham nhũng Lê Thanh Hải lại phụ hoạ quảng cáo không công cho Dân Làm Báo. Như thế có phải là chúng đă mất trí rồi không? Kẻ giẫy chết hay nói lảm nhảm và không biết ḿnh muốn nói ǵ. Khổ thân, cha đă lú, chú lại ngu!

    Đảng vẫn tự hào về sức mạnh đoàn kết của đảng viên, trước năm 1975 tôi có thể tin được v́ một nửa miền Bắc sống trong tăm tối, lừa bịp của đảng. Nhưng khi cướp được Sài G̣n lớp vôi xảo trá đă vỡ ra từng mảnh. Nhà văn Dương Thu Hương, nhạc sĩ lăo thành đáng kính Tô Hải, vị tướng có nhiều công trận Trần Độ, giáo sư Tương Lai, giáo sư Huệ Chi, thậm chí đến cả những tay sinh viên từng một thời 'phá rối' như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng cũng đă lần lượt phản tỉnh, rửa đi lớp vôi của lừa bịp và chạy làng. Trước khi là đảng viên, người yêu nước phải là người Việt trước đă. Tổ quốc trên hết. Khi những đảng viên có tŕnh độ, học thức cao như các vị nêu trên từ bỏ, đảng đă mất đi cái xương chống cho chế độ. Đảng đang giẫy chết.

    Lưỡi liềm và búa là hai biểu tượng của đảng tượng trưng cho giai cấp công nhân và nông dân. Nếu ai đó c̣n tin là đảng thật sự đại diện cho hai giai cấp trên họ là kẻ tâm thần nặng không hơn không kém. Nông dân ngày nay mất đất, đảng tước đoạt để làm sân golf, xây resort, buôn bán bất động sản, bồi hoàn một mét vuông đất bằng tiền mua quả trứng. Công nhân th́ khổ như chó, làm quần quật vẫn không đủ ngày hai bữa ăn, trong khi đó chính quyền địa phương từ bí thư tỉnh đến công an xă, xúm vào hút máu mủ các doanh nghiệp, ăn cướp cơm chim của công nhân. Một bữa ăn, công ty trả 10,000 cho một phần th́ qua các nhà thầu chính quyền liếm láp hết phân nửa, may ra người công nhân c̣n lại 5,000 vừa đủ chén cơm và chút canh muối nhiều hơn thịt. Hơn lúc nào hết hai giai cấp đảng mạo danh chỉ chờ băo nổi lên là họ sẽ không ngần ngại dùng búa để bổ vào đầu và liềm để cắt cổ đảng. Đảng đang giẫy chết khi trí thức quay lưng, và công nông uất hận.

    Điểm tựa cuối cùng của đảng hiện nay là đám cán bộ, công an và quân đội. Nhiều người chúng ta cũng đă biết cái quan niệm dùng người dựa trên “Hồng hơn Chuyên” có nghĩa phải là đảng viên trung thành trước (Hồng) c̣n kiến thức chuyên môn (Chuyên) không quan trọng! Chính v́ thế, một tên y tá trong rừng cũng có thể trở thành Thủ tướng, một học tṛ lớp bốn tiểu học (Lê Duẩn) cũng trở thành Tổng Bí Thư. Từ trên xuống dưới càng ngu lâu, dốt bền, càng dễ làm quan to. Đám quan chức cộng sản Việt Nam hôm nay biết rất rơ, chỉ có chế độ này mới nuôi chúng nó mà thôi, đó là lư do Nguyễn Minh Triết nói bỏ điều 4 là tự sát.

    Đám quan chức từ trung ương đến phường xă, từ công an đến những bọn tay sai chỉ là những kẻ ăn bám, đang hút máu, sống nhờ cái xác vật vờ chờ chết của đảng. Khi đảng chết th́ hằng triệu tên này sẽ không c̣n nguồn để sống nữa. Hy vọng bọn họ sẽ c̣n một chút thông minh để bỏ chạy trước khi đảng chui ống cống. Tuy nhiên, tôi không mấy lạc quan về điều này.

    Chứng cớ cuối cùng về lập luận đảng đang giẫy chết là Đại hội 6 vừa qua, lần đầu tiên dân chúng được thấy cảnh quan chức cao cấp đảng đấu đá nhau. Trận chiến giữa Trọng Lú, Tư Sang đối đầu với Ba Dũng là một vở kịch nhạt nhẽo, rẻ tiền, làm thất vọng khán giả! Thằng nào mặt cũng dính “c ..”, chỉ có ít hay nhiều mà thôi. Tuy nhiên, cũng phải khen Đại hội 6, nhờ đó mà cả nước biết được thâm cung bí sử của bè lũ Ba Đ́nh, biết được bộ mặt thật của chúng không dám xử 3X v́ sợ thù oán. Những ai c̣n u mê, ảo tưởng về cộng sản Việt Nam hăy mở to mắt ra xem chúng đục ruỗng đất nước như thế nào. Những Vinashin, Vinalines trộm cắp hằng trăm tỷ mà chúng nó vẫn bao che cho nhau, c̣n dân ra đường gập công an cũng có thể toi mạng v́ một lỗi nhỏ như chơi!

    Thưa quư vị trưởng thượng, những bậc cha anh, chú bác, thưa các bạn trẻ tuổi hai mươi, chúng ta phải làm ǵ trước t́nh h́nh đen tối này? Biển Đông chúng đă bán, vài ngày nữa bước qua năm 2013 bọn Tầu Trung Nam Hải sẽ ngang nhiên kiểm soát tầu bè của chúng ta, ngư dân sẽ tiếp tục bị bắt giam và Lê Thanh Nghị lại được phép ẳng lên vài câu phản đối. Sự im lặng của chúng ta trước tội bán nước chính là bán nước.

    Bọn quan chức cộng sản Việt Nam ngày hôm nay không c̣n mạnh như trước đây, bia rượu, gái gú đă khiến mặt chúng nung núc mỡ và bụng căng một bồ chất thải. Chẳng c̣n kẻ nào dám chui hầm đánh nhau nữa đâu, chúng chỉ mê chui đũng quần chị em thôi. Hăy can đảm rút ra cái ống thở đang giúp chúng thoi thóp.

    Các ông bà, cô chú, anh chị em hải ngoại hăy chấm dứt ngay việc gửi tiền về quê nhà. Chúng tôi không chết đâu, nhưng đảng cộng sản chúng sẽ chết v́ mất đi khúc ruột ngàn dậm. Sống ở xứ sở tự do, quư vị hăy chống đối những dịch vụ gửi tiền về Việt Nam. Tôi được nghe kể, các dịch vụ gửi tiền ở nước ngoài đều làm ăn dưới danh nghĩa bán vé máy bay, hoặc chợ thực phẩm. Hăy tẩy chay những nơi đó.

    Việt kiều cũng đừng gom góp tiền bạc về quê ăn Tết, quê hương giờ chỉ c̣n là những nhà tù nhỏ trong một nhà tù lớn. Trộm cướp, giết người, chặt tay phụ nữ lấy xe, đâm chết nhau chỉ v́ một cái nh́n đểu. Hăy hoăn về quê hai năm thôi là chúng nó toi.

    Đảng đang giẫy chết, chúng không c̣n tiền, nợ xấu gia tăng, bất động sản đóng băng, thị trường chứng khoán giá trị một cổ phiếu không bằng một lá hành ta. Chúng sẽ không c̣n tiền để nuôi những kẻ tay sai, và cái đám trung thành v́ tiền sẽ ră nhanh chóng.

    Trong nước, chúng ta hăy ù lỳ không đóng thuế xe, rút tiền khỏi thị trường chứng khoán, không mua nhà cho dù lăi xuất thấp đến mấy, không giữ tiền Hồ thay vào đó giữ vàng và đô la. Quan trọng hơn cả, hăy chuẩn bị một cái Tết đạm bạc, không mua sắm xa hoa, nhà nhà thắt lưng buộc bụng, người người thắt lưng buộc bụng.

    Mỗi một việc làm có ư nghĩa của chúng ta hôm nay, ở thời điểm lịch sử này là một mũi kim khai tử chế độ cộng sản tàn bạo. Hăy để chúng chết không tiếc thương. Hăy để chúng chết để thế hệ tương lai sống và tổ quốc c̣n.


    Tuổi 20
    danlambaovn.blogspot .com

  6. #86
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Không minh bạch - Nguyên nhân chính của mọi thất bại?
    Quanlambao


    - Loại bệnh nào rồi cũng sẽ có thuốc chữa nhưng riêng bệnh "giấu kín" thông tin, hay thông tin bị bóp méo, sai lệch quá lớn với thực tế th́ quả thật là "thuốc tiên", thậm chí không t́m ra thuốc để mà chữa. Do vậy căn bệnh không minh bạch, kém công khai là nguyên nhân chính dẫn đến kinh tế bị chậm phát triển hoặc phát triển lệch pha, đồng thời cũng là mảnh "đất sống" cho các kiểu tội phạm "tham nhũng" phát triển thành "bầy đàn", không thể triệt tiêu được v́ vậy giải pháp của mọi giải pháp là "công khai minh bạch" đưa mọi thứ ra ánh sáng th́ kẻ trộm khó mà "ăn vụng".

    Giải pháp của mọi giải pháp là công khai minh bạch trên mọi trận tuyến.


    Trong tất cả các lĩnh vực của nền kinh tế xă hội vấn đề ǵ, lĩnh vực nào được đưa vào "tầm ngắm" để thanh tra, kiểm tra đều thấy t́nh trạng báo cáo sai nói "không đúng" hoặc không chính xác với thực tế được coi là chuyện "hiển nhiên", c̣n báo cáo đúng th́ được coi là "lạ". Ví như: Báo chí đưa tin về sự suy giảm của nền kinh tế và hiện tượng "nợ xấu" gia tăng nhưng cho đến giờ phút này th́ con số thực của "nợ xấu" là bao nhiêu? Không ai biết và cũng chẳng ai thông báo chính xác được?

    Rồi thông tin, báo cáo về lăi lỗ của các doanh nghiệp nhà nước...cũng vậy, những sai phạm được đưa ra rồi cũng không t́m ra con số chính xác để xử lư..., mọi vấn đề ǵ bị phát hiện cần đưa ra để công khai th́ lại bị bưng bít "bịt miệng" thế là tất cả xă hội cứ "chạy" trong t́nh trạng "bán tin, bán nghi" "thật giả lẫn lộn", không biết tin vào cái ǵ v́ thông tin nào cũng bị "bóp méo".

    C̣n về lĩnh vực hành chính tổ chức cán bộ cũng có hiện tượng chẳng minh bạch. Ví như gần đây báo chí đưa tin có xă với hơn 9000 dân có đến 500 “cán bộ”. Xă không biết chính xác, huyện cũng chẳng rơ, tỉnh phải vào cuộc và báo cáo khẩn cấp lên Thủ tướng: Không có chuyện có 500 “cán bộ” mà chỉ mới…có 205.

    Một quan chức Bộ Nội vụ cho biết cả nước có hơn 900.000 “cán bộ” thôn, xă. Cải cách hành chính luôn được đề cao, và chúng ta đă chi không biết bao nhiêu tiền để quản lư cán bộ công chức mà t́nh trạng vẫn như thế th́ rất khó chấp nhận. Thông tin như vậy th́ hoạch định chính sách ra sao.

    Người ta nghĩ trong hệ thống ngân hàng th́ kỷ luật thông tin cao hơn nhiều. Nợ xấu là bao nhiêu? Không ai biết. Lúc th́ nói chỉ hơn 3%, rồi 6%, lúc lại bảo 10%, nhưng rồi có lẽ sợ “nhạy cảm” lại không thấy ai chính thức nói đến con số 10% ấy nữa. Gần đây lại có con số 8,6 % và một số tiền đến 202 tỷ đồng, con số tài chính mà cứ nhảy múa kiểu "bọ gậy" gặp trời mưa như vậy th́ căn cứ vào đâu để lập công ty xử lư nợ xấu AMC.

    Có thể nói cả các lĩnh vực ví như quân lệnh như sơn cũng vậy, cả những nghề cao quư như lĩnh vực đào tạo, lương y như từ mẫu cũng thế. Chỉ thấy con số báo cáo h́nh thức và thành tích thôi, c̣n con số thực th́ không bao giờ biết chính xác như vậy th́ căn cứ vào đâu để các nhà quản lư điều hành xă hội lo toan, tính toán để t́m cách ổn định trật tự xă hội chứ nói ǵ đến lập phương án cho sự phát triển.

    Trong y học bác sĩ cần bắt được bệnh rồi mới t́m thuốc chữa cho bệnh nhân, nhưng với căn bệnh trầm kha thế kỷ này "không công khai, minh bạch". Từ đó nó phát đi các "ṿi bệnh như bạch tuộc" như hệ thống các loại bệnh "chạy", các h́nh thức bệnh "tham nhũng" bệnh bưng bít thông tin bệnh gian lận... rồi cuối cùng là cả bệnh lừa cả chính ḿnh. Nhiều thứ bệnh thế làm sao t́m ra đúng bệnh mà cắt thuốc. Thậm chí đến lúc "cuống" th́ cắt nhầm thuốc, điều trị ngược hoặc ngay cả "phẫu thuật" cũng nhầm th́ lại được coi là không lạ? Và như vậy th́ thật khó khăn cho mọi sự điều hành ổn định và làm chậm sự phát triển đất nước.

    Trong kinh doanh những nhà hoạch định chính sách cần xử lư th́ việc được cập nhật thông tin đầy đủ, chính xác là cần thiết và mới có phương án pḥng và xây dựng kế hoạch phát triển "đúng và trúng" được, c̣n thiếu thông tin hoặc thông tin chưa chính xác, th́ quả là quá khó đối với tất cả mọi người chứ không nói ǵ đến nhà lănh đạo và các nhà khoa học nghiên cứu xử lư bằng thông tin con số và thực tế không đồng điệu.

    Vấn đề cần nói đến là nếu có cách làm đúng, sẽ có thông tin đầy đủ hơn, chính xác hơn, ít phế thải thông tin hơn. Và quan trọng nhất thông tin được cập nhật, tích tụ là một tài nguyên vô giá không chỉ cho việc quản lư hữu hiệu hơn mà c̣n giúp cho việc hoạch định chính sách, đào tạo người, phân bổ nguồn lực quư giá nhất – con người – một cách hiệu quả hơn và góp phần đắc lực vào sự phát triển kinh tế-xă hội của đất nước.

    Xă hội càng phát triển công nghệ hiện đại và tiên tiến th́ việc cải cách hành chính là việc cần làm và vấn đề kiểm tra theo dơi giám sát các hoạt động của xă hội theo ngành và lĩnh vực là điều cần thiết và cũng cần sự công khai minh bạch về tổ chức cán bộ, bộ máy làm việc cần gọn nhẹ và hiệu quả. V́ nếu trước kia ta quản lư một khối lượng như vậy rải khắp mọi nơi trên khắp đất nước là chuyện lớn và rất khó, ngày nay đó là “chuyện nhỏ như con thỏ”.

    Với số liệu tập trung ở một nơi thông tin chính xác th́ cấp Trung ương có thể phân tích “giúp” do có chuyên gia giỏi hơn và nhắc nhở các cấp dưới một cách đầy đủ và dễ ràng, nhưng thực tế th́ "ôi thôi" con số báo cáo "báo cày" cử nhảy múa từng cấp độ và rồi không thể t́m ra con số thực và chính xác là ǵ số "thập phân" hay vố "vô tỷ" v́ vậy sự thực thông tin đă bị béo méo trước khi đưa vào xử lư rồi do vậy kết quả xử lư chắc cũng chẳng thể khả thi và hiệu quả?

    Ví như ta có một hệ thống báo cáo công khai minh bạch như vậy, th́ Văn pḥng Chính phủ hay Bộ Nội vụ, có thể kiểm tra ngay trong ṿng vài phút xem chuyện xă có 500 cán bộ thực hư ra sao và khỏi cần phải vào cuộc “rầm rộ” và “khẩn cấp” như vừa qua rồi báo cáo lên vẫn không thể "đúng" v́ từ trước đến nay có báo cáo nào là chính xác đâu?

    Đă có quá nhiều “kế hoạch tổng thể”, đă có quá nhiều lời hô hào cải cách hành chính nhưng chưa thấy mấy kết quả. Xây dựng một vài hệ thống như vậy có thể giúp xóa bỏ t́nh trạng thiếu rơ ràng, cát cứ thông tin, che giấu, thậm chí bóp méo thông tin.Thực hiện ǵ chăng nữa, xây dựng kế hoạch cao cấp hay sơ cấp hay đẳng cấp ǵ ǵ đi nữa mà không công khai minh bạch thông tin th́ tất cả những giải pháp đưa ra đều như "ếch ngồi đáy giếng" mà kêu ?

    Cánh cửa nh́n ra thế giới rộng mở nhất là đối với vấn đề quản lư nền kinh tế xă hội mọi cá nhân, gia đ́nh, tập thể, tổ chức xă hội, thành phố, tỉnh, vùng, miền và quốc gia, khu vực hay thế giới đều cần biết rơ thông tin và cần nhận định chính xác hai chữ "ḿnh là ai? Cần phải làm ǵ? Do vậy những chủ thể nào nêu trên mà thiếu sự công khai minh bạch chắc chắn sẽ là những chủ thể có đeo luôn cái mác và thực tế luôn là chủ thể chậm tiến bộ, chậm phát triển...

    Hay nói cách khác thiếu minh bạch th́ khó có thể phát triển. Quan trọng hơn, sự không minh bạch, sự không nhất quán về thông tin gây lăng phí nguồn tài nguyên vô giá là con người. Điều này th́ quá đúng đối với xă hội chúng ta hiện nay "nguyên nhân của mọi nguyên nhân là không minh bạch". V́ vậy cần thực hiện chiến dịch đối lập là giải pháp của mọi giải pháp là công khai minh bạch trên mọi trận tuyến th́ sẽ thành công và phát triển. Theo tôi hiểu điều này để làm được là rất khó nhưng có khó th́ vẫn phải t́m cách đưa ra và thực hiện v́ nó là cái gốc của thành công, Chúng ta phải chung sức chung tay và chung ḷng cùng toàn dân "vượt khó " với nhiều "rào cản" nhưng vẫn cần phải có ư chí để đi qua.

    Dù biết là rất khó nhưng nếu các nhà lănh đạo cứ điều hành và quản lư theo chiều hướng không biết rơ sự thực ta có cái ǵ và cần phải làm ǵ trong một biển thông tin hỗn độn thật giả, trắng đen th́ quả thực là quá nguy hiểm. Nhất là trong thời đại bùng nổ thông tin như hiện nay mà những điều thật th́ bị bưng bít, c̣n những ǵ không thật lại phô trương cái giả lấn áp cái thật, cái ác thắng cái thiện, thế là chúng ta tự đánh mất niềm tin của nhân dân và một khi đă mất niềm tin tức là chấp nhận đánh mất tất cả ? Có làm ǵ th́ cũng vô nghĩa mà thôi ? Mong sao điều đó đừng sảy ra ? Từ trong sâu thẳm của ḷng ḿnh những người dân yêu nước vẫn trông chờ và ngóng đợi t́m kiếm những nhà lănh đạo của dân có tâm có tầm để dân c̣n có được hai chữ "niềm tin". V́ sự thực măi măi vẫn là sự thực c̣n sự bao che bưng bít thông tin không thực chỉ có thể tồn tại một thời gian nhất định chứ không bao giờ sống măi như sự thực trường sinh. Cần công khai minh bạch để có thể thành công. Biết rằng là rất khó nhưng tôi vẫn cố hy vọng và chờ đợi thành công với sự chân thành và thẳng thắn của con người và xă hội.

    Mai Huy PT-
    (Tamnhin.net)

  7. #87
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Đảng Cộng Sản Việt Nam đă chết
    Nguyễn Gia Kiểng (Thông Luận)



    - "...đừng mất th́ giờ và công sức cho những kiến nghị với Đảng, hay trăn trở t́m cách chấn chỉnh Đảng. Vô ích và vô duyên. Giải pháp cho đất nước chỉ có thể t́m thấy ngoài đảng cộng sản..."

    *

    Sự kiện quan trọng nhất năm 2012 đối với Việt Nam là một biến cố không được thông báo. Đó là cái chết của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Nó đă đến như là kết quả của một tiến tŕnh lăo hóa và phân hóa chậm và liên tục.

    Nói rằng ĐCSVN đă chết chắc chắn không khỏi bị nhiều người cho là lộng ngôn. Trước mắt cả thế giới nó vẫn c̣n đó và c̣n đang gia tăng đàn áp. Tuy vậy cái thấy chưa chắc đă là cái có thực. Nó c̣n đó nhưng nó c̣n sống không? Nó đàn áp hay một thế lực nào đó nhân danh nó để đàn áp?

    Một người chết lâm sàng có thể vẫn c̣n thở, tim có thể vẫn c̣n đập nhưng bộ óc đă ngưng hoạt động, không tri giác và không c̣n phản ứng được với thế giới bên ngoài.

    Đó là đối với một con người. Đảng cộng sản là tổ chức và một chính đảng, cái chết của nó là cái chết của một chính đảng. Một tổ chức là sự kết hợp giữa những con người cùng theo đuổi một mục tiêu chung với cùng một phương thức. Đồng thuận về mục tiêu và phương thức là sức sống của một tổ chức. Khi đồng thuận không c̣n, dù v́ người ta không đồng ư trên những mục tiêu hay v́ không đồng ư trên cách đạt muc tiêu, th́ tổ chức đă chết, ngay cả khi chưa tự giải tán. Một chính đảng là một tổ chức chính trị. Nó sống và chết như một tổ chức, chỉ khác một điều là đồng thuận của nó khó hơn v́ mục tiêu của nó cao cả hơn và hành động của nó ảnh hưởng tới cả một dân tộc. Kinh nghiệm của mọi quốc gia đă chứng tỏ rằng một chính đảng chỉ có thể xây dựng và giữ ǵn được nếu được quan niệm như một kết hợp để thể hiện một tư tưởng chính trị và để thực hiện một dự án chính trị. Khi không c̣n chức năng đó nó không c̣n lư do tồn tại và số phận chờ đợi nó là một cái chết chắc chắn. Hy vọng duy tŕ một đảng cầm quyền bằng quyền lợi, nhất là quyền lợi bất chính, là một hy vọng hăo huyền luôn luôn bị thực tế bác bỏ. Quyền lợi chỉ chia rẽ chứ không bao giờ đoàn kết những con người trong một chính đảng. Vả lại một chính đảng chỉ có thể có những phương tiện cần thiết để thực hiện mục tiêu chứ không thể có quyền lợi, bởi v́ về bản chất nó là một môi trường để hy sinh và đóng góp chứ không phải để thụ hưởng. Cái chết của một chính đảng khác cái chết của một con người ở chỗ nó kéo dài và không có thời điểm chính xác. Đảng mất dần sức sống và chết đứng. Nếu là một đảng đối lập nó ch́m dần vào quên lăng. Nếu là một đảng cầm quyền nó biến thành một hư cấu làm b́nh phong cho một chế độ độc tài cá nhân và tan biến tức khắc cùng với nhà độc tài bởi v́ nó chỉ là một hư cấu. Người ta đă thấy Tập Hợp Dân Chủ Hiến Định tại Tunisia và Đảng Quốc Gia Dân Chủ tại Ai Cập tan biến ngay sau khi Ben Ali và Mubarak bị hạ dù chúng đều là những đảng lâu đời và mới ngày hôm trước c̣n có hàng triệu đảng viên và hàng tỷ USD trong quỹ. Đó cũng đă là số phận của các đảng cộng sản Đông Âu và của đảng Baas của Saddam Hussein tại Iraq. Lư do là v́ chúng chỉ là những hư cấu. Chúng được duy tŕ chỉ v́ một lư do đơn giản là các chế độ độc tài cá nhân đều không muốn thú nhận rằng chúng là những chế độ độc tài cá nhân.

    Sự chuyển hóa sang độc tài cá nhân là một chặng đường tự nhiên trong tiến tŕnh đào thải của một chế độ độc tài đảng trị. Và đó là điều đă xảy ra tại Việt Nam. ĐCSVN đă mất lư tưởng sau ngày thống nhất khi mô h́nh Liên Xô mà Đại Hội IV, tháng 12 năm 1976, đă chọn thất bại một cách bi đát. Từ đó đảng cộng sản cai trị thuần túy bằng bạo lực như một lực lượng chiếm đóng và bắt đầu tiến tŕnh phân hóa. Nó không c̣n dự án nào cho đất nước cả. Các cương lĩnh của các đại hội đảng kế tiếp nhau đều nhàm chán một cách tuyệt vọng. Chúng chỉ là những bản liệt kê những mục tiêu không biết dựa vào đâu mà có và làm thế nào để đạt tới, và được viết một cách gượng gạo. Tệ hơn nữa, chúng c̣n nhắc lại sự trung thành với chủ nghĩa Mác-Lênin, một chủ nghĩa đă chết và bị lên án như một tội ác đối với nhân loại. Và rồi đảng dần dần biến thành một tập đoàn kinh doanh bất chính với những công ty và khách sạn. Tham nhũng v́ thế gia tăng nhanh chóng như là hậu quả tất yếu của một đảng cầm quyền đă mất lư tưởng và đạo đức.

    Năm 2012 đă chứng kiến cố gắng cuối cùng để hồi sinh đảng cộng sản. Tháng 10-2011 hội nghị trung ương 4 ra nghị quyết về "Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay". Những "vấn đề cấp bách" là tham nhũng, lăng phí và chiếm đoạt của công, mua quan, bán chức, chạy tội, chạy án, chạy bằng. Sau đó là trọn một năm chật vật phê b́nh và tự phê b́nh. Một "hội nghị cán bộ toàn quốc" gồm 1000 đại biểu trong đó có toàn bộ trung ương đảng, gần như một đại hội đảng giữa nhiệm kỳ, được triêu tập. Bộ chính trị và ban bí thư họp 21 ngày trong bốn đợt, ba tháng. Một ủy ban được thành lập để giúp bộ chính trị và ban bí thư nghiên cứu và đúc kết những báo cáo. Sau cùng là hai tháng chuẩn bị cho hội nghị trung ương 6, hội nghị kéo dài nhất trong lịch sử đảng. Tất cả với mục đích chỉnh đốn lại đảng để cứu đảng. Trong lịch sử các chính đảng khó có thể có cố gắng chỉnh đốn nào qui mô hơn. Nhưng kết quả đă chỉ là một con số không; không một ai bị kỷ luật cả, kể cả thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mà bộ chính trị qui trách nặng nề. Lư do? Đảng cộng sản không thể làm ǵ cả v́ không c̣n thực chất nào cả, nó chỉ c̣n là một hư cấu. Kết thúc hội nghị tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đă khóc, khóc mếu máo như trong một đám tang người thân. Hơn ai hết ông hiểu rằng đảng cộng sản không c̣n cứu văn được nữa.

    Người ta có thể nghĩ là để tôn trọng h́nh thức việc khiển trách hay băi nhiệm thủ tướng và các bộ trưởng là công việc của quốc hội, ngay cả một quốc hội bù nh́n. Nhưng kỳ họp quốc hội sau đó cũng chẳng có ǵ, tuyệt đối không có ǵ. Năm 2012 đă chứng tỏ mọi cố gắng phục hồi đảng đều vô vọng.

    Cũng có thể là Nguyễn Tấn Dũng sẽ bị loại trong thời gian tới. Ông quá tệ. Nhưng nếu như thế th́ kết quả cũng chỉ là thay thế chính quyền của ông Dũng bằng chính quyền của một người hay một nhóm người khác. Vai tṛ đảng cộng sản cũng sẽ không thay đổi v́ không thể thay đổi. Đó vẫn là một vai tṛ của một xác chết chưa chôn. Đảng cộng sản đă chết, chết đứng.

    Tại sao cần hiểu là đảng cộng sản đă chết?

    Một kết luận là để đừng mất th́ giờ và công sức cho những kiến nghị với Đảng, hay trăn trở t́m cách chấn chỉnh Đảng. Vô ích và vô duyên. Giải pháp cho đất nước chỉ có thể t́m thấy ngoài đảng cộng sản.

    Tháng 12/2012

    Nguyễn Gia Kiểng
    http://ethongluan.org/index.php?opti...=44&Itemid=301

  8. #88
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Cùng nắm tay bước qua sự sợ hăi
    Minh Việt (Danlambao)


    - Nếu bạn ở Việt Nam, đang vượt tường lửa để đọc những ḍng này, chính là bạn đang thực hiện hành vi phản kháng bất bạo động.

    Nếu bạn ở Việt Nam, đang giới thiệu với bạn bè và người thân những thông tin mà chỉ có báo ”lề Dân” đăng, và giúp nhau vào các trang bị tường lửa ngăn cản như vầy, bạn đang phản kháng bất bạo động.

    Nếu bạn ở Việt Nam, đang lên tiếng thông qua những bài viết, những trang blog, những kiến nghị, những tuyên bố, chống lại những áp bức, bất công, nêu lên những giả dối, đưa ra những phản biện chống lại những chính sách, hành vi không đúng của những nhân viên, quan chức chính phủ, một cách ḥa b́nh nhưng mạnh mẽ và dứt khoát, bạn đang phản kháng bất bạo động.

    C̣n rất nhiều những ví dụ khác.

    Phản kháng bất bạo động được diễn dịch đơn giản là những hành động một cách phi bạo lực nhằm xóa bỏ những bất công trong xă hội (chứ không phải để tiêu diệt hay đàn áp những cá nhân, cho dù đó là người thi hành).

    Và do đó, những hành vi phi bạo lực của những cá nhân giúp chống lại những những cấm đoán phi lư của chính quyền được xem là những phản kháng bất bạo lực.

    Chúng ta đă và đang (dù đôi khi một cách vô t́nh) thực hiện những phản kháng bất bạo động này và chúng ta đă và đang chiến thắng.

    Kể từ khi đảng cộng sản cưỡng chiếm miền Nam và cai trị toàn thể đất nước Việt Nam, những phản kháng bất bạo động đă được thực hiện liên tục và từng bước đẩy chính quyền vào thế nhượng bộ, và cuối cùng phải chấp nhận.

    Về mặt kinh tế, sự áp đặt đường lối kinh tế tập trung ngặt nghèo đă đem đất nước đến bờ vực thẳm. Trong suốt thời gian này, những phản kháng bất bạo động thể hiện qua những khoán chui, những hành động buôn lậu, những kiến nghị đổi mới. Những áp lực đă khiến đảng cộng sản nhượng bộ và chấp nhận đường lối kinh tế thị trường, nhưng vẫn theo định hướng xă hội chủ nghĩa với vai tṛ ṇng cốt của các công ty nhà nước. Cuộc đấu tranh nhằm đưa nền kinh tế chuyển hẳn về kinh tế thị trường với các doanh nghiệp tư nhân đóng vai tṛ ṇng cốt vẫn đang tiếp diễn.

    Về mặt văn hóa, sau năm 1975, các ca sỹ, nhạc sỹ của miền Nam bị cấm biểu diễn, các nhạc phẩm bị cấm phổ biến. Tuy nhiên, các ca khúc của miền Nam vẫn được phổ biến theo cách này hay cách khác, thông qua những anh bán kem dạo, những băng đĩa chui... Các ca sỹ vẫn đi hát những bản nhạc cũ tại các tụ điểm âm nhạc. ”Sự phá rào” ở đây hay c̣n gọi là những phản kháng bất bạo động cuối cùng buộc đảng cộng sản chấp nhận sự thật rằng không thể cấm những bản nhạc này, họ buộc phải đồng ư.

    Về mặt chính trị, nếu cách đây 30 năm, những bài viết chống lại chính sách hay chính quyền, tác giả có thể bị ở tù và quy kết cho những tội danh rất nặng. Sự sợ hăi đă bao trùm trong một thời gian rất dài. Ngày nay, sự sợ hăi đang giảm đi, nhường chỗ cho ḷng dũng cảm. Số người thể hiện ư kiến nhiều hơn, viết nhiều đề tài nhạy cảm hơn. Tiếng nói của người dân thể hiện qua báo chí cả chính thống và không chính thống ngày càng mạnh mẽ hơn. Điển h́nh là những áp lực đă khiến quy định phạt xe chính chủ phải ngừng lại ngay lập tức.

    Giờ đây, phong trào phản kháng đang đi những bước quyết liệt tiến tới đang đ̣i quyền tự do báo chí và tự do biểu t́nh. Chúng ta đă đi những bước đầu tiên và đang làm chính quyền lúng túng. Chính phủ đang kêu gọi những nhân viên không xem báo ”lề Dân”, nhưng khi chính những nhân viên chính phủ vượt tường lửa để xem báo lề Dân, họ đang thực hiện những phản kháng bất bạo lực chống lại những quy định sai trái của chính phủ. Khi chính phủ ra những quy định nhằm dẹp tan và kiểm soát các báo lề Dân, chúng ta bằng mọi cách duy tŕ báo lề Dân và cố gắng lên tiếng bảo vệ mọi bất công trong xă hội, chúng ta đang phản kháng bất bạo lực chống lại những quy định sai trái này.

    Một bên là những sai trái: không tự do báo chí, tự do biểu t́nh, tự do lập hội, tự do bầu cử, từng bước một chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện những phản kháng bất bạo động, một cách ḥa b́nh nhưng kiên quyết và mạnh mẽ, nhằm đem lại công bằng cho xă hội. Chúng ta không nhằm tấn công ai, chúng ta chỉ nhằm thay đổi xă hội.

    Chậm nhưng chắc. Sự thật và công lư đang đứng về phía chúng ta.
























    Minh Việt
    danlambaovn.blogspot .com

  9. #89
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Một thảo luận bài viết “Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay”



    Nguyễn Nghĩa 650 (Danlambao) - Đó là bài viết của Thiếu tướng cộng sản Nguyễn Trọng Vĩnh, 96 tuổi, đăng trên boxitvn.net ngày 27/12/2012. Nh́n vào tuổi tác và những trọng trách mà ông thiếu tướng này đă từng đảm nhiệm, th́ nọc tố độc hại (Mác nói là “opium”- thuốc phiện) của CNCS vẫn c̣n ngấm trong xương cốt của ông là điều dễ hiểu.
    Để góp một ư kiến về vai tṛ của ĐCSVN trong giai đoạn lịch sử vừa qua, tôi xin gửi một b́nh luận bài viết này đến bạn đọc.
    1. B́nh luận về mệnh đề:
    “Có những phần tử chống cộng cực đoan phủ định toàn bộ Đảng CSVN, họ nhắm mắt trước thời kỳ huy hoàng của Đảng CS Đông Dương, Đảng Lao động VN (cũng là Đảng cộng sản). Họ không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc. ĐCS sinh ra v́ nước v́ dân, không phải v́ lợi ích riêng tư nào của Đảng.”/xem BVN/
    Trước hết phải khẳng định rằng học thuyết cộng sản do Mác và Lênin khởi xướng, sau này được bảo dưỡng bởi nhà nước cộng sản Liên Xô là một học thuyết độc hại, gây xáo trộn cả thế giới trong hơn một thế kỷ qua.
    Học thuyết này không có tính khoa học với những phỏng đoán suy diễn, gán ghép về tính tiên tiến, tính cách mạng của giai cấp vô sản. Ngày hôm nay, chính những người công nhân của nước Nga, Ba Lan, Đức, Tiệp, Rumani, Bungari… đă bác bỏ học thuyết vô sản này bằng các hành động như giải tán ĐCS Liên Xô, phá bức tường Béc Lanh, các cuộc biểu t́nh của Công đoàn Đoàn kết…
    Học thuyết này là học thuyết của bạo lực với cốt lơi lư luận của nó là “Chuyên chính vô sản”. Đây là học thuyết phi nhân bản. Nó cho phép những người theo học thuyết này có thể tước đoạt của cải, tính mạng… của một nhóm lớn người trong xă hội nhân danh công bằng xă hội.
    Thực ra, quan hệ giữa chính quyền cộng sản và người dân trong chế độ cộng sản là sự nối tiếp của quan hệ nhà nước phong kiến với người dân nô lệ. Không có sự thay đổi về chất. Chỉ có sự thay đổi về tên gọi, về h́nh thức.
    Những ǵ xảy ra ở Campuchia, ở Trung Quốc hay cải cách ruộng đất ở Việt Nam,… rồi xua đuổi hàng trăm ngh́n người Việt xuống thuyền… là những bằng chứng về tính tàn bạo của học thuyết cộng sản.
    Học thuyết cộng sản Mác Lê nin là học thuyết không phù hớp với bản chất con người. CNCS nhằm xây dựng một nhà nước kiểu mới, dựa trên Công hữu. Bản chất của con người từ hàng triệu năm tiến hóa, từ vượn người trở lại đây, là tư hữu. Chính v́ vậy, sự phá sản của kinh tế XHCN là tất yếu. Ước mơ một xă hội cộng sản thịnh vượng, mà mọi người có thể ” làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” là ước mơ hăo huyền của Mác, kẻ chỉ biết ăn bám vào của hồi môn của người vợ ḿnh.
    CNCS đă bị lên án ngang với chủ nghĩa phát xít do những tàn phá của nó mang lại cho loài người. Hầu hết các nước tiên tiến trên thế giới đă đặt chủ nghĩa này ra ngoài ṿng pháp luật.
    Với khẩu hiệu “cách mạng vô sản toàn cầu”, CNCS là lá bài mị dân hoàn hảo, giúp các nước lớn, có mộng đế quốc, dương nó lên, khi kéo quân xâm lược các nước nhỏ khác. Trung Quốc đang xài tiếp tục lá cờ cộng sản này là lư do như vậy.
    Vậy th́, ĐCS VN, kẻ theo học thuyết cộng sản Mác Lênin là đáng lên án. Hơn nữa, những ǵ mà ĐCS VN đă thí nghiệm trên cơ thể dân tộc Việt Nam trong thời gian qua, là đáng lên án 100 lần.
    Tướng Vĩnh có kể một số thành tích của ĐCSVN.
    Cần phân biệt rơ rằng: trong số những người cộng sản thế hệ 1, th́ đại đa số không hiểu ǵ về thực chất của CNCS. Bằng chứng là sự ấu trĩ trong phong trào “Vô sản hóa”. Đại đa số các đảng viên ĐCSVN thế hệ 1 là những người Việt Nam yêu nước nồng nàn. Họ đến với ĐCSVN v́ tin tưởng ở khả năng cứu nước của ĐCSVN, trong khi giới sĩ phu phong kiến đă mất uy tín làm lực lượng lănh đạo cứu quốc. Chỉ có một số rất ít những đảng viên được đào tạo ở Liên Xô như Hồ Chí Minh, Trần Phú, Lê Hồng Phong…, là có căn bản về CNCS của Mác Lê Nin.
    Tướng Vĩnh có thể tự kiểm nghiệm lại bản thân ḿnh. Khi ông ta gia nhập ĐCSVN, ông đă hiểu ǵ về học thuyết cộng sản này chưa? Ông đă hiểu ǵ về nhiệm vụ của giai cấp vô sản Việt Nam, trong khi những công nhân lao động trong nền công nghiệp nhỏ bé Việt Nam chỉ là một nhúm con con.
    Thành tích của ĐCSVN trong giai đoạn đầu là do ḷng yêu nước của nhân dân Việt Nam và sự hi sinh quên ḿnh những đảng viên yêu nước, đặt độc lập dân tộc làm mục đích tối thượng của đời họ.
    Những người cộng sản này không biết rằng, có một nhóm các lănh tụ cộng sản Việt Nam đang mưu sâu kế hiểm, đem quyền lợi của dân tộc Việt Nam hiến dâng cho CNCS, cho cách mạng vô sản thế giới.
    Tướng Vĩnh đă không hiểu điều này và không hiểu nổi sự cướp đoạt công lao của Nhân dân Việt Nam, cướp đoạt công lao của những đảng viên, mà họ vào đảng chỉ do ḷng yêu nước thúc đẩy, hoàn toàn không có liên quan ǵ đến CNCS.
    Sự cướp đoạt công lao này được các con cáo già, lọc lơi chính trị, học ở Liên Xô về, thi hành.
    Bằng chứng là câu nói của Hồ Chí Minh tại Đại hội ĐCS 1951: Đây là chủ nghĩa của 3 ông kia ḱa.
    Rồi họ tiêu diệt tất cả các tiếng nói phản biện (Nhân văn giai phẩm, tiêu diệt các lực lượng phản biện xă hội…) và choàng ách cộng sản lên dân tộc Việt Nam.
    Đây là sự tiếm đoạt quyền lực theo h́nh mẫu phong kiến.
    Được làm vua, Thua làm giặc.
    Nhân dân Việt Nam lại trở về ách nô lệ dưới các khẩu hiệu to tướng như Nhà nước của dân, Dân làm chủ mà Đảng chỉ lănh đạo…
    Trong bài viết của ḿnh, tướng Vĩnh c̣n in đậm ḍng chữ: “ĐCS sinh ra v́ nước v́ dân, không phải v́ lợi ích riêng tư nào của Đảng.”
    Ông Vĩnh đă nhầm. Đă lấy tôn chỉ cộng sản, th́ ĐCS VN phải đặt lợi ích của giai cấp vô sản thế giới là lợi ích cao nhất.
    Mà lợi ích của giai cấp vô sản thế giới là ǵ? sẽ do Liên Xô phán quyết.
    Như vậy ĐCS VN có lợi ích riêng tư của ḿnh chứ không phải không có.
    Có thể ban đầu, những thanh niên yêu nước, sáng lập ĐCS VN, đă ngây thơ tin rằng: dùng lư thuyết của CNCS, họ sẽ t́m ra con đường dành lại độc lập cho Việt Nam.
    Nhưng sau này, khi gia nhập cộng đồng cộng sản thế giới, họ đă bị bất buộc phải bán rẻ lợi ích dân tộc Việt Nam cho 1 cuộc các mạng vô sản ở phương trời nào, không ai biết.
    C̣n dân tộc Việt Nam th́ không cần đến cái lư thuyết lạ lẫm, do các ông “nhiều râu” đặt ra. Ở đây, chỉ có 1 điều đơn giản này: Việt Nam không có giai cấp vô sản như cách hiểu của Mác và Lênin.
    Ông Vĩnh c̣n viết: “nhân dân hết ḷng tin yêu Đảng.”
    Ông Vĩnh phải nhớ rằng t́nh yêu này được xây dựng trên sự dối trá.
    Tuyên truyền cộng sản theo kiểu: sự dối trá tuyên truyền tốt sẽ trở thành sự thực.
    Thử hỏi; Nếu công hàm Phạm Văn Đồng được đăng tải trên công luận 1958, nếu trí thức Việt Nam không bị đàn áp, th́ bộ mặt thật bán nước của ĐCS VN đă bị bóc trần từ những năm 50 rồi. Sự tin yêu ở giai đoạn này đối với ĐCSVN là không thực chất. Nhân dân Việt Nam đă tin yêu đại bộ phận những người đảng viên yêu nước thực sự, không có mầu sắc cộng sản.
    Đánh đổ tầng lớp địa chủ là cương lĩnh của ĐCS VN.
    Tàn bạo với nhân dân là cốt lơi của chuyên chính vô sản.
    Khởi đầu của cách mạng vô sản là tiêu diệt tầng lớp ṇng cột của nông thôn Việt Nam suốt hàng ngh́n năm lịch sử.
    Tầng lớp địa chủ.
    Giọt nước mắt của HCM sau CCRĐ là giọt nước mắt cá sấu.
    H́nh tượng HCM là h́nh tượng của tuyên truyền cộng sản, của tệ sùng bái cá nhân, của thần thánh hóa một con người b́nh thường.
    Hôm nay, những người cha gia đ́nh gương mẫu, lao động cần cù, bền bỉ ǵn giữ sự phát triển của của gia đ́nh, nuôi dậy con cái những điều hay, lẽ phải… có thể tự hào rằng: ta có đạo đức gia đ́nh cao hơn HCM.
    Hôm nay, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Trần Huỳnh Duy Thức…, đă và đang bị tù tội v́ ḷng yêu nước Việt Nam, đă có số ngay bị giam cầm nhiều hơn những ngày HCM ngồi tù.
    Thực tế, trong thành công của HCM có phần rất quan trọng đóng góp của tổ chức cộng sản quốc tế.
    Việc này, hôm nay dân tộc Việt Nam đang trả giá.
    Những giả dối này sẽ bị thời gian bóc trần, đẩy vào lănh quên.
    Những lănh đạo của ĐCS VN thế hệ đầu tiên đă đoạn tuyệt với truyền thống dân tộc, với các bài học cảnh giác mất nước của dân tộc Việt Nam trước bành trướng TQ.
    Họ đă nhận viện trợ của TQ.
    Chính Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh đă tạo các tiền lệ hữu nghị với TQ để hôm nay BCT ĐCSVN đưa TQ vào Tây Nguyên, vào các cánh rừng chiến lược biên giới, vào các tỉnh thuộc Hoàng Liên Sơn, vào Cam Ranh, để cho TQ chiếm Hoàng Sa, Trường Sa…
    Cuộc chiến đấu sinh tồn của tộc Việt trên bán đảo Đông Dương, sau sự tiếm đoạt quyền lực vào tay ĐCS VN, đang gặp lúc nguy cấn.
    Máu của ông cha ta đă đổ hàng ngh́n năm nay có cơ bị uổng phí.
    Mồ hôi xây dựng quốc gia Đại Việt của hàng trăm thế hệ người Kinh, có thể trở thành vài trang của lịch sử thế giới, như các bộ tộc da đỏ tại Châu Mỹ.
    Không phải hoàn toàn tại TQ. Hàng ngh́n năm nay, người TQ bành trướng luôn ŕnh dập trên biên giới phía bắc nước ta.
    Hàng ngh́n năm nay, ông cha ta, cha truyền con nối, luôn dạy nhau bài học cảnh giác Mỵ Châu Trọng Thủy, bài học đoàn kết Diên Hồng, bài học lấy ít địch nhiều, lấy đoản binh thắng trường trận, bài học nh́n thế địch mà chống địch: nếu thấy chúng tiến sang như tằm ăn rỗi, th́ phải chọn tướng giỏi, toàn dân, toàn quân trên dưới 1 ḷng mà cự địch… Hàng ngh́n năm nay, Đại Việt vẫn cứ ” Nam quốc sơn hà, Nam Đế cư”, “Cùng Hán Đường Tống Nguyên, mỗi bên hùng cứ một phương”.
    Hôm nay vận nước đă như trứng để dưới đá, như ngàn cân treo vào sợi tóc.
    Tất cả là tại ĐCS VN.
    TBT Nguyễn Phú Trọng đă hợp tác toàn diện với TQ. Ông ta đă hiến dâng các tỉnh biên giới phương bắc cho TQ trong Tuyên bố chung VN-TQ 15/10/2011. TBT Nông Đức Mạnh đă đưa TQ vào Tây Nguyên. Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và BCT ĐCSVN đă trao các cánh rừng chiến lược quốc pḥng cho TQ…
    Một diện tích lớn đất đai biên giới phía bắc và một phần lănh hải Việt Nam tại Vịnh Bắc Bộ đă bị ĐCS VN bán cho TQ trong hiệp định biên giới và Vịnh Bắc Bộ 2000.
    Hoàng sa bị TQ chiến hoàn toàn, 9 đảo tại Trường Sa cũng đă bị TQ xâm lược.
    Để vận nước rơi vào t́nh huống nguy kịch như hiện nay, chính là “công lao” của ĐCS VN.
    2. Bác bỏ mệnh đề:
    “Đảng không có quyền ǵ và cũng không cần quyền”
    Như đoạn trên, tất cả các thành tích mà tướng Vĩnh liệt kê như Điện Biên Phủ, không chỉ do riêng công lao lănh đạo của ĐCSVN. Nếu không có hàng trăm lượt dân công vận chuyển, nếu không có sự hi sinh quên ḿnh của các chiến sĩ quân đội không đảng viên, nếu chỉ dựa vào một dúm các đảng viên thực sự tin và hiểu CNCS tiến hành vũ trang, th́ ĐSCVN có làm nên tṛ trống ǵ không?
    Tướng Vĩnh viết rằng đảng “không cần quyền” th́ ĐCS VN viết điều 4 vào Hiến pháp VN để làm ǵ. Nếu thực sự họ có một chút biến đổi CNCS mang mầu sắc Việt Nam, th́ họ đă trả lại quyền lực cho dân tộc Việt Nam, người lập nên các chiến công mà ông Vĩnh đă mô tả. Nhưng không, họ cướp công của dân tộc này, đẩy người dân Việt Nam vào vị trí của những người nô lệ trong chế độ phong kiến. Người dân Việt Nam không có quyền ǵ hết, từ tự do ngôn luận, tự do có ư kiến phản biện chính phủ… đến tự do mưu cầu hạnh phúc của ḿnh.
    Sự tin yêu của nhân dân Việt Nam ở giai đoạn này là sự tin yêu của một dân tộc vào những người yêu nước chân chính. ĐCS VN đă đánh tráo sự tin yêu này vào ḿnh. Đảng CSVN rất tham quyền.
    3. Về chiến thắng 1975, cũng cần phải bàn lại.
    Tôi hỏi tướng Vĩnh: Tại sao có vĩ tuyến 17?
    Chính Phạm Văn Đồng đă đặt bút kư Hiệp đinh Giơ ne vơ 1954 theo sự ép buộc của TQ. Vậy th́ chính ĐCS VN đă phản bội chính Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của ḿnh, đă phản bội nhân dân Miền Nam.
    Đem cả dân tộc VN ném vào 1 cuộc chiến tranh v́ sự toàn thắng của CNCS trên toàn bộ Việt Nam là tội ác lớn nhất của ĐCS VN.
    Tinh lực Việt Nam bị kiệt quệ.
    Để hôm nay có rất nhiều người Việt Nam thờ ơ trước sự mất c̣n của đất nước.
    Để hôm nay, Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh… giao dạy người Việt ta: thế nào là yêu nước, thế nào là “tri ân” với TQ…
    Khẩu hiệu “Không có ǵ quí hơn độc lập, tự do” trong những năm 70, đă bị lạm dụng.
    Người Mỹ không hề có ư định xâm lược lănh thổ, lănh hải của Việt Nam.
    Hôm nay chính là lúc phải dương khẩu hiệu này, chống cự lại quân xâm lược TQ, kẻ đă xâm lược đất biên giới, Hoàng Sa, Trường Sa… của Việt Nam.
    ĐCSVN đă lẫn lộn bạn và thù.
    Các ủy viên TW đă bỏ phiếu cho cúi đầu tri ân kẻ xâm lược, đưa Nguyễn Phú Trọng lên làm TBT.
    Họ cũng đă bỏ phiếu cho một Thủ tướng điều hành kém, làm Việt Nam suy nhược.
    Kết luận
    ĐCS VN trước 1975 là tuổi trẻ của tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.
    Ông Nguyễn Trọng Vĩnh không muốn vạch những xấu xa bản chất của ĐCSVN.
    Nhưng v́ tương lai Việt Nam, chúng ta sẽ viết măi, viết nhiều về những độc hại mà ĐCSVN gây nên cho dân tộc Việt Nam, với 1 mong muốn duy nhất là các thế hệ trẻ Việt Nam không bao giờ gập vào loại thuốc phiện độc hại này nữa.
    Từ đại tá Thanh, Nguyễn Chí Vịnh thanh minh cho sự bán nước của ĐCSVN, đến hôm nay ông Nguyễn Trọng Vĩnh nhắc nhở công lao của ĐCSVN.
    ĐCSVN đă hết chỗ dựa lư thuyết lại sai lầm về chiến lược bạn thù.
    Họ đă không c̣n khả năng lănh đạo đất nước này.
    Nguyễn Nghĩa 650
    danlambaovn.blogspot .com

  10. #90
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Mơm ṃm mom!


    Bùi Tín

    01.01.2013
    Bạn đă bao giờ đau răng chưa? Đă bao giờ bạn có chiếc răng sâu bị lung lay, rồi lung lay dữ dội chưa?
    Đă bao giờ bạn bị một chiếc răng sâu, đau đớn, lung lay dữ dội đến độ mơm ṃm mom chưa? Và khi chiếc răng đă lung lay đến độ mơm ṃm mom, chỉ cần một sợi chỉ buộc vào chân răng, dứt phựt một cái là đi đời một chiếc răng, thoát một cơn đau khó chịu, có khi nhức lên óc, nhẹ hẳn người, phải không bạn?

    Hôm nay nhân ngày đầu năm 2013, tôi xin phép bạn mượn chuyện nhổ chiếc răng sâu đă mơm ṃm mom để thưa chuyện với bạn về t́nh cảnh của đảng CS Việt Nam khi bước vào năm 2013 này.

    Vâng, thưa bạn đă đến lúc phải nói cho thật minh bạch sự thật ở nước ta, dù là sự thật có đáng buồn đến đâu cho một số người.

    Đảng CSVN hiện nay không c̣n nữa. Nó không c̣n như xưa nữa. Nó không c̣n là một chính đảng, một đảng chính trị nữa. Cả 14 vị trong Bộ Chính trị, 200 vị ủy viên chính thức và dự khuyết Trung ương đảng có ai nằm trong tù đế quốc đâu, có ai thực sự tham gia chiến đấu đâu, trải qua hy sinh gian khổ đâu. Họ chỉ là tầng lớp hưởng thụ. Họ chỉ biết hưởng thụ, hưởng thụ nữa, hưởng thụ ngày càng nhiều thêm măi. Có lớp lănh đạo nào giỏi đếm và tích lũy tiền của như họ hiện nay ?

    Hàng chục tỷ, trăm tỷ, ngàn tỷ đồng, hàng trăm ngàn đôla, hàng triệu đôla cứ ngon ơ. Tài phiệt xưa, đại điền chủ xưa phải gọi họ bằng «cụ». C̣n có ai giữ phương châm mà đảng viên CS nào cũng thuộc nằm ḷng khi vào đảng: «lo trước cái lo của thiên hạ, hưởng sau cái vui của thiên hạ », để lao lên phía trước cướp của của thiên hạ, đạp dân lại phía sau cho đói nghèo bệnh hoạn, bất kể là mẹ liệt sỹ hay gia đ́nh thương binh, gia đ́nh cựu chiến binh.

    Đảng CS trong cơn suy thoái không ǵ ḱm hăm nổi đă lựa chọn dứt khoát tôn thờ tiền bạc phi nghĩa, quay lưng lại với nhân dân, với dân tộc, đă dứt khoát chọn con đường quỵ luỵ với bành trướng, đàn áp thẳng tay người dân yêu nước, thực hiện chính sách cảnh sát trị với đồng bào ruột thịt của ḿnh. Nó đă tự sát.

    T́nh h́nh đă mơm ṃm mom từ cuối năm 2010 khi gần 30 trí thức tiêu biểu của đất nước, tất cả là đảng viên cao cấp do Bộ Chính trị trực tiếp quản lư, nhất trí cao độ bác bỏ triệt để cơ sở lư luận, ư thức hệ chính trị kinh tế của Đại hội XI năm 2011, tuyên chiến với tất cả các văn kiện Báo cáo Chính trị, Cương lĩnh và Chiến lược của đại hội này, để đến Tết năm 2012 lại tụ nghĩa ở trụ sở báo Tia Sáng giữa thủ đô Hà Nội nhằm khẳng định một lần nữa con đường sai lầm bế tắc của đảng CS - không có lực luợng giám sát, kềm hăm, ngăn chặn và thay thế, không có phanh hăm khi đang lao xuống vực thẳm, mất gốc chân lư, mất gốc dân tộc và nhân dân.

    T́nh h́nh mơm ṃm mom khi mạng bauxite xuất hiện với hàng vài ngàn chữ kư công khai ghi rơ tên tuổi địa chỉ của tập thể trí thức dân tộc, kéo c̣i báo động nguy cơ mất nước khi nhà nước nhượng bộ cho bọn bành trướng sang khai thác bauxite ở Tây Nguyên, với đội quân ngầm đội lốt công nhân; rồi hàng ngàn, hàng vạn trí thức dân tộc đ̣i công lư cho luật sư Cù Huy Hà Vũ; hàng vạn trí thức nữa đ̣i công lư cho 3 nhà báo yêu nước Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải và các chiến sỹ yêu nước và dân chủ khác…

    T́nh h́nh mơm ṃm mom khi liên tiếp 11 chủ nhật trong mùa hè năm 2011 và ngày 9 tháng 12 năm 2012, hàng trăm, hàng ngàn bà con Hà Nội, Sài G̣n, Hải Pḥng, Huế, Cần Thơ… xuống đường ôn ḥa nhưng kiên định, ḥa b́nh nhưng bất khuất, khẳng định không ai có quyền ngăn cản ḷng yêu nước, thương dân, chống quân xâm lược. Hàng loạt nữ nhi kiên cường xuất hiện: Phạm Thanh Nghiên, Lê Thị Công Nhân, Huỳnh Thục Vy, Bùi Minh Hằng, Nguyễn Phương Uyên, Đoan Trang, Dương Thị Xuân, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh…

    T́nh h́nh mơm ṃm mom cho đảng CS cáo chung khi hàng chục nhà luật học, luật sư, hàng trăm nhà báo, blogger tự do, hàng trăm nhà văn nhà thơ nhạc sỹ tiêu biểu của nghĩa khí và văn hóa Việt Nam đứng thẳng dậy dành quyền sống tự do cho nhân dân… với lời tuyên ngôn của nhà thơ - chiến sỹ trẻ Bùi Chí Vinh:

    Quư vị như thế mới là quư vị
    Vô cảm, vô lương, vô đạo đức, vô thần
    Tôi rách rưới như một thằng thi sĩ
    Nhưng hiểu thế nào là sức mạnh nhân dân

    Tính h́nh mơm ṃm mom khi Bí thư đảng ủy Bộ Ngoại giao kiêm Phó Ban biên giới Nguyễn Duy Chiến đăng đàn nói huyên thiên rằng «Trung Quốc cắt cáp của ta cũng như cha mẹ yêu con cho roi cho vọt», liền bị lên án tới tấp và dạy dỗ đến nơi đến chốn, từ đó câm tịt.

    Cũng như mới đây, viên đại tá Trần Đăng Thanh nói năng lảm nhảm bị công kích kịch liệt không kịp chống đỡ, không ai dám bênh. Như thế cũng đủ thấy đảng CS đă lâm vào khốn quẫn cả về lư luận lẫn thực tiễn đến mức nào. Thời thế nào gian hùng ấy, đảng CS vào giai đoạn thoái trào chỉ sinh ra được những quái thai.

    Hăy nghe một nhân vật cừ khôi của đảng CS, đáng bậc thầy của Trần Đăng Thanh, là Giáo sư Thiếu tướng Đặng Quốc Bảo, từng là ủy viên Trung ương đảng, nguyên trưởng ban Khoa giáo Trung ương, nguyên Bí thư thứ nhất Đoàn Thanh niên CS, người nổi tiếng là có tư duy độc lập, từng được coi là có sức lôi cuốn mạnh mẽ đối với tuổi trẻ thủ đô trong các cuộc diễn thuyết, công khai phát biểu «Tai họa sẽ đến Việt Nam nếu những người lănh đạo không nh́n rơ, không thấy được Trung Quốc là một đối thủ nguy hiểm ; Việt Nam cần tồn tại và phát triển, phải có ư chí, có trí tuệ, phải mạnh lên, phải liên minh với các nước khác, như với Ấn Độ, Nga, Nhật Bản thậm chí cả Hoa Kỳ». (Tṛ chuyện với Đặng Quốc Bảo ngày 26/6/2009).

    Đây là lời phê phán nghiêm khắc ngay thẳng của ông giáo sư thiếu tướng đối với tên Đại tá Trần Đăng Thanh. Cần chỉ rơ thêm chính ông Đặng Quốc Bảo đă khẳng định cả cái giống cộng sản đều là độc tài, dù là ở Nga hay ở Tàu, dù ở Bắc Hàn hay Cu Ba và Việt Nam, đều là độc tài chống nhân dân, nên cũng chính ông đă thấy cái đảng này đă mơm ṃm mom, sắp rơi rụng đến nơi rồi vậy, nếu không cải tà quy chính, thực hiện dân chủ hóa đa nguyên.

    Khi ông Lê Hồng Hà, nguyên Chánh văn pḥng kiêm đảng ủy viên Bộ Công an từ bỏ đảng CS, khi ông Nguyễn Trung Thành, vụ trưởng vụ bảo vệ đảng, cánh tay phải của Lê Đức Thọ, từng thụ lư vụ án «xét lại - chống đảng» lên tiếng minh oan cho 34 đảng viên CS bị tù đầy và đ̣i khôi phục danh dự cho họ, th́ chính các nhân vật ấy cùng một loạt các nhân vật Cộng sản ly khai như Trung tướng CS Trần Độ, Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, Đại tá Phạm Quế Dương, Viện trưởng Hoàng Minh Chính, Tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang, Đại tá nhà văn Phạm Đ́nh Trọng, và gần đây là Tiến sỹ Đỗ Xuân Thọ đă công khai đốt thẻ đảng khi đảng vẫn tôn thờ cái lư luận Mác-Lê lẩm cẩm. Tất cả đă dồn đảng CS vào tử huyệt hôm nay, tất cả đều có vinh dự nhân danh công lư, chính nghĩa, nhân danh nhân dân và dân tộc sớm đóng mỗi người một chiếc đinh của ḿnh lên cỗ quan tài của đảng CS.

    Cho đến thanh niên thế hệ trẻ cũng sớm đoạn tuyệt với Mác - Lênin như đảng viên trẻ Nguyễn Chí Đức ngay trước khi bị đạp giày vào mặt, đă «không chịu nổi cảnh xa hoa khệnh khạng ăn tục nói phét của cấp trên» để xin chào từ biệt đảng, «một đi không trở lại».

    Từng là người Cộng sản từ khi trẻ ham lư tưởng, một phần do thời thế đưa đẩy, tôi rất hiểu tâm trạng của nhiều đảng viên tuy đă chán ngấy với cái ư thức hệ ṿng vo, cái lư luận Mác Lê ngụy biện, cái lư tưởng ảo ảnh hàng mă của nó, nhưng vẫn có lúc ngại ngùng, không quả đoán dứt t́nh. Đó c̣n là v́ cái chế độ này quá xảo quyệt, chuyên nghề ăn gian nói dối. Khi nó chưa được công khai hoạt động th́ nó lớn tiếng đ̣i đa nguyên đa đảng, khi nó không được quyền ra báo th́ nó ra rả đ̣i tự do ngôn luận, tự do báo chí, nhưng khi cướp được quyền rồi th́ nó cấm mọi quyền tự do c̣n hơn bọn phát xít. Nay nó sợ nhất là tổ chức, dù là tổ chức đối lập xây dựng cho nó.

    Biết bao người như Phó Thủ tướng Trần Phương, Phó Thủ tướng Vũ Khoan, ủy viên Ban Bí thư Trung ương Nguyễn Đ́nh Hương (Mười Hương), Tướng Đồng Sỹ Nguyên, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Tướng Công an Nguyễn Tài…từng phê phán ngay thật đảng đă mất hoàn toàn tính tiền phong. Như Viện trưởng kinh tế Trần Đ́nh Thiên, Viện trưởng kinh tế thế giới Vơ Đại Lược, các trí thức có thực học, thực tài như Nguyễn Quang A, Nguyễn Trung, Phạm Chi Lan, Dương Thu Hương, Thứ trưởng thỷ lợi Trần Nhơn, nhà sư phạm Phạm Toàn… từng nhận định phiên ṭa xử luật sư Hà Vũ là «lưu manh». Như nhà xă hội học Tương Lai cho rằng phiên ṭa xử các nhạc sỹ Việt Khang và An B́nh là «phát xít». Như nhà văn Vơ Thị Hảo cho rằng đảng CS «hành động kiểu côn đồ và ngu muội hóa nhân dân»…

    Làm sao kể cho xiết những người trí thức chân thành không c̣n một sự kính trọng nào với đảng, với lănh đạo. Hàng ngũ họ tăng lên từng ngày. Mới đây những vị Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Tương Lai, Hồ Ngọc Nhuận đă đứng hẳn về phía nhân dân xuống đường.

    Bởi v́ rơ ràng cả về đức, về tài, về lư luận chính trị, về học thuyết kinh tế, về đường lối đối ngoại, các nam nữ trí thức dân tộc trên đây đều xứng đáng là bậc thầy của tất cả các ủy viên Bộ Chính trị và tất cả ủy viên Trung ương hiện nay ; họ xứng đáng là thầy học để huấn luyện lại, lên lớp lại, giảng bài lại cho tất cả các tiến sỹ vẹt mang bộ óc bă đậu trong cái Học viện Chính trị Quốc gia u tối đến thê thảm, chỉ sản sinh ra những kẻ ngu ngốc thậm tệ như Nguyễn Duy Chiến, Trần Đăng Thanh…

    Các trí thức chân chính trên đây thực sự đă ly khai đảng dứt khoát trên lư trí rồi. Chỉ c̣n rơi rớt chút t́nh cảm và tư ty quyền lợi. Họ là hàng vạn, hàng vạn vốn quư của dân tộc, là tài sản tinh thần vô giá của nhân dân, do hồn thiêng sông núi hun đúc nên. Với đảng Cộng sản, nay họ có thể lẩy Kiều bằng một câu: T́nh trong đă đứt, miệng ngoài c̣n e thay cho T́nh trong như đă,mặt ngoài c̣n e.

    Vậy xin các vị, xin các bạn (v́ tôi từng quen khá thân, khá rơ một tỷ lệ không nhỏ các vị trên đây) xin hăy làm một cố gắng có ư nghĩa, xin đừng e ngại ǵ nữa, hăy cùng buộc một sợi chỉ tḥng ḷng vào chiếc răng sâu đă hết thời sử dụng, cùng giật một cái để khai tử cho nó, rồi cho nó vào bảo tàng, theo chân gần một trăm đảng CS đă lần lượt vào nghĩa địa của nhân loại chỉ trong hai chục năm lại đây. Sự chia tay nào cũng có chút ngậm ngùi, nhưng có khi dứt t́nh là giải thoát, là nhẹ gánh, là yên ḷng và thanh thản từ đây. Để c̣n lo chuyện khác.
    Đây sẽ là hành động anh hùng của các vị và các bạn, thực sự cứu dân, cứu nước, bù đắp những lầm đường lạc lối quá dài vừa qua, trở về với nhân dân và dân tộc, với chính nghĩa và lẽ phải, thuận theo nền văn minh kiến thức của loài người và thời đại mới, cùng nhau mở ra kỷ nguyên dân chủ tự do, mở ra sinh lộ cho Việt Nam.

    Không có đảng chính trị nào là thiêng liêng, thần thánh, trường cửu cả. Đảng chính trị xét cho cùng chỉ là phương tiện trong tay con người, con người sanh ra nó, giao cho nó nhiệm vụ, sử dụng nó v́ lợi ích chung của dân tộc, của nhân dân. Khi nó không c̣n trung thành, tự tư tự lợi, tự nó phản bội nhân dân và dân tộc th́ ta loại bỏ nó đi không thương tiếc, và cùng nhau lập một tổ chức chính trị mới, theo đúng quyền công dân tuyệt đối bất khả xâm phạm, theo đúng hiến chương Liên Hiệp Quốc và Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền, không một ai có quyền cấm cản. Việc Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ra lệnh cho công an ngăn cấm h́nh thành tổ chức đối lập là một quyết định phi pháp, vi hiến, không có mảy may giá trị. Xin nhớ trong bản cáo trạng nguyên Tổng thống Ai Cập Hosni Mubarak có ghi tội «phản nhân dân, ra lệnh giải thể Đảng Công lư và Đảng V́ dân, ra lệnh đàn áp lực lượng đối kháng xuống đường, 2 tội này có thể bị tử h́nh hai lần».

    Đây nên là chủ đề nóng bỏng, cấp bách, hệ trọng, lư thú nhất mà anh chị em trí thức ta tự nhận là lương tri, trí tuệ, tâm huyết của nhân dân và dân tộc rất nên cùng nhau bàn bạc trao đổi ngay từ ngày đầu năm 2013 và trong dịp Tết Nguyên đán sắp đến.

    * Blog của Nhà báo Bùi Tín là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ư của Đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 17-03-2012, 03:16 AM
  2. Replies: 3
    Last Post: 01-09-2011, 09:49 PM
  3. Replies: 10
    Last Post: 09-04-2011, 06:32 PM
  4. Replies: 4
    Last Post: 02-03-2011, 12:46 PM
  5. Replies: 6
    Last Post: 04-12-2010, 01:20 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •