Thuận Thiên Di Sử
---Hồi 18 :
Thiên Hạ Qui Tâm
Hoàng Liên hỏi Triệu Thành:
- Vương gia. Nhược bằng Lư Công-Uẩn bất chấp luật lệ vơ lâm, y cho thiết kị bao vây, bắt hết anh hùng vơ chặt đầu th́ hỏng bét. Vương gia thử nghĩ coi, tỷ như bên Đại-tống, chỉ cần một người nào đó là mối lo ngại, đe dọa cho triều đ́nh, ắt vương gia đă đem quân bắt cả nhà y chặt đầu. Nay bên Đại-Việt, Lư Công-Uẩn không lẽ không làm được việc đó?
Nùng Dân-Phú cũng nói:
- Huống hồ trước đây Lê Ngọa-triều dùng h́nh pháp cai trị dân. Y muốn giết ai th́ giết, mổ bụng đàn bà đẻ làm tṛ vui, chặt dao vào đầu tăng ni để tiêu khiển, đốt người trên cột đồng lấy làm khoan khóai, trói người nh́n nước lên cho chết ngộp giải khuyây. Ngược lại Công-Uẩn là đệ tử yêu của Bồ-tát Vạn-Hành, con nuôi Bồ-tát Lư Khánh-Vân. Y được nuôi dạy trong núi Tiêu-sơn từ nhỏ. Tính t́nh y cẩn trọng, văn mô, vũ lược, vơ công không thua Đại-Việt ngũ long. Khi lên ngôi vua, y đại xá cho cả nước, nhà tù trống rỗng. Kế đó y cho triệt bỏ hết h́nh phạt khắc nghiệt đo luật vua Đinh để lại như chặt tay, cho cọp ăn thịt, nấu vạc dầu. Trong mười bẩy năm trị v́, không có một án tử h́nh nào. Y cho ai có việc oan ức, đến trước điện Càn-nguyên đánh trống khiếu nại. Đích thân y sẽ xử vụ kiện đó. V́ vậy dân chúng ca tụng y đức không kém vua Hùng, vua Trưng.
Đỗ Xích-Thập thở dài:
- Tháng hai năm Thuận-thiên nguyên niên (1010) y về thăm châu Cổ-pháp là cố hương. Y đem lụa phát cho các bậc kỳ lăo. Rồi y ban chiếu rằng trong toàn quốc, bất kỳ nam, nữ, ai tới tuổi sáu mươi đều được ban lụa. Ai đến tuổi bẩy mươi, sẽ được triều đ́nh ban lụa may áo đỏ, ngồi trên bục cao, con cháu phải làm lễ tế sống. Tháng bẩy, y xuất khố hai vạn quan tiền, lập tám cảnh chùa.
Triệu Thành đưa con mắt nghiêm khắc nh́n Vương Duy-Chính. Vương kinh sợ run người lên. Thành hỏi:
- Vương chuyển vận sứ, những tin này người có biết không? Tại sao trong các biểu tâu tŕnh về t́nh h́nh Giao-chỉ không nói tới?
Vương Duy-Chính lạnh người, y nói lắp bắp:
- Khải tấu... vương... vương gia. Những truyện nhỏ nhặt đó, thần biết hết, nhưng không tâu về triều.
Sự thực không phải Vương-duy-Chính bỏ qua những chi tiết đó. Y từ chân đậu tiến sĩ xuất thân, nên những việc làm của vua Lư Thái-tổ để thu phục nhân tâm, y cố t́nh che dấu, có như vậy triều Tống mới quyết tâm theo đề nghị của y, xua quân chiếm Đại-việt. Y nghĩ, với tài kiêm văn vơ của y, nếu triều đ́nh đánh Đại-Việt, y sẽ được cầm quân. Chiếm xong Đại-Việt, th́ cái tước công, tước vương khó chạy khỏi tay. Cho nên y luôn tâu về triều những xấu xa của Đại-việt. Do thế Triệu Thành cứ tưởng vua Lư Thái-tổ là người đi ở chăn trâu cho chùa, chứ không có tài có đức ǵ.
Qua lời thuật của Hoàng Liên, Đỗ Xích-Thập, Hoàng Văn hôm nay, trong ḷng y đă nảy ra những khâm phục đối với vua Lư.
Y hỏi Hoàng Văn:
- Hoàng hầu, người đem tất cả những công việc Lư Công-Uẩn đă làm từ khi lên ngôi vua đến giờ thuật cho cô gia nghe. Tám ngôi chùa đó là chùa nào?
Hoàng-Văn không giám dấu diếm:
- Trong thành Thăng-long dựng tám cảnh chùa. Sau đó c̣n xay thêm chùa Hưng-thiên, Vạn-tuế. Ngoài thành dựng chùa Thắng-nghiêm, Thiên-vương, Cẩm-uy, Long-hưng, Thánh-thọ, Thiên-quang, Thiên-đức. Đă hết đâu, các chùa đổ nát, y xuất công nho tu bổ hết.
Triệu Thành gật đầu:
- Như vậy Lư Công-Uẩn có tài đế vương. Bên nhà Đại-tống ta dùng Nho để lập kỷ cương cai trị thiên hạ. Bên Đại-Việt, Phật giáo ăn sâu vào quần chúng, y xuất thân đệ tử một cao tăng, con nuôi một cao tăng, đó là một điều y thu được nhân tâm. Mới lên ngôi, bỏ h́nh pháp hà khắc cho dân, tức đem ḷng nhân thay bạo tàn. Hai điều y thu phục được nhân tâm. Hành động này y bắt chước vua Cao-tổ nhà Hán. Khi Cao-tổ đánh chiếm Hàm-dương, người cho băi bỏ luật Tần Thủy-Hoàng, ban ước pháp ba chương, dân chúng các nơi hướng về ngài hết. Y lại giữ nguyên họ Lư của nghiă phụ, đó tỏ ra người đại hiếu, đại nghĩa. Người theo Nho, theo Phật đều khâm phục y. Ba điều y thu được nhân tâm. Y bỏ tiền xây chùa, tu bổ chùa, để dân chúng các nơi có chỗ lễ bái, đến chùa nghe kinh, tức nhiên giữ đạo đức. Đó là cách dạy dân của đế vương.
- Cũng năm này, tháng bẩy, y xá thuế ba năm cho cả nước. Tha thuế cho người c̣n nợ mấy năm trước. Tháng tám độ cho hơn ngàn người làm sư, phát ra một ngh́n sáu trăm tám mươi lạng bạc đúc quả chuông lớn treo ở chùa Đại-giác.
Triệu Thành vỗ đùi đánh đét một cái:
- Trong lịch sử các đế vương, vị nào không tăng thuế đă được khen đại minh quân. Đây không những không tăng, c̣n xá thuế nợ cũ, xá thuế ba năm liền. Thế, không thu thuế, y lấy tiền đâu chi dụng trong nước?
Hoàng Văn móc trong túi ra cuốn sách nhỏ, đọc:
- Y đặt ra năm điều tiết kiệm. Một, không trả lương cho quân, mà cấp ruộng. Ai đi lính, được cấp ruộng, tùy theo đẳng trật. Lính trơn được hai mẫu ruộng khỏi nộp thuế. Hai, cho cung nga, thái giám về dân dă làm ăn, nên chi dụng trong hoàng cung tiết giảm rất nhiều. Ba, cấm các hoàng hậu, thân vương, công chúa cùng các quan dùng dân, lính làm tôi tớ. Bốn, cấp ruộng cho hoàng hậu, cung nga, vương thân, chứ không phát tiền. Năm, cấm các quan tiệc tùng, đ́nh đám.
Triệu Thành gật gật đầu:
- Không trả lương, mà cấp ruộng có hai điều lợi. Thứ nhất, bắt buộc quan lại, quân lính ngoài thời gian làm việc, phải canh tác. Thứ nh́, sản lượng trong nước tăng. Không ngờ Lư Công-Uẩn lại giỏi vậy. Việc y độ cho hơn ngh́n người làm sư. Đương nhiên các sư đó trở thành người thân tín của y. Các sư trụ tŕ ở chùa, hàng ngày dạy dỗ dân chúng lương thiện, làm cho kỷ cương trong nước được trọng. Các sư đó nhớ ơn y, sẽ không tiếc lời ca tụng y. Dân chúng lại kính trọng y hơn. Hà... không biết trong nước hiện có mấy thứ thuế?
Hoàng Văn đáp:
- Niên hiệu Thuận-thiên thứ tư (1013), tháng hai, y ban hành chiếu qui định sáu thứ thuế. Một, thuế đầm, ao, ruộng, đất. Hai, thuế băi dâu. Ba, thuế sản vật ở núi rừng. Bốn, thuế mắm, muối. Năm, thuế sừng tê, ngà voi, hương liệu. Sáu, thuế gỗ, hoa quả. Y qui định rất chi tiết như thuế ruộng, chia làm mười loại khác nhau mà thu. Ruộng đất của binh lính, quan vơ được miễn thuế. Ngược lại của hoàng hậu, thái tử, công chúa vẫn phải nộp. Chùa, đền miễn thuế.
Bookmarks