Ngày 17 tháng 2 năm 1979 Trung Quốc xua quân tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới Việt Trung. Quan hệ môi hở răng lạnh của 2 đảng cộng sản vừa là đồng chí vừa là anh em trở thành môi bầm răng mẻ và kẻ thù không đội trời chung. Trong lúc đó, kể từ năm 1975 (cho đến 1994) Hoa Kỳ bao vây kinh tế Việt Nam bằng cấm vận, ngăn cản các nỗ lực giúp đỡ Việt Nam từ quốc tế. Đồng minh duy nhất c̣n lại để đảng CSVN bám víu cho sự sống c̣n là Liên Xô cũ.
Từ thập niên 80s, Liên bang Xô Viết với chính sách từng bước chấm dứt đối đầu với thế giới tư bản, cộng thêm với những khủng hoảng nội tại về kinh tế lẫn xă hội đă không c̣n nhu cầu nuôi dưỡng các đàn em vệ tinh trong khối cộng sản. Năm 1985 Mikhail Gorbachov nhận chức Tổng bí thư và bắt đầu tiến hành chính sách "Cải Tổ" (perestroika – Перестройка) và "Công khai hóa" (Glasnost – Гласность).
Trong suốt thời gian thần phục và được tiếp máu bởi Trung Quốc, cộng với chính sách "Đổi mới" sao bản từ Perestroika và Glasnost, nền kinh tế Việt Nam đă có những "phát triển" đáng kể so với thời kỳ bao cấp. Có giai đoạn giới đầu tư quốc tế hồ hởi dự đoán Việt Nam sẽ trở thành một con hổ Á Châu, một con rồng đang vươn lên. Hơn 20 năm nh́n lại, câu hỏi được đặt ra: tiềm năng và động lực nào giúp Việt Nam "phát triển"?
Đối chiếu khách quan với thực tế:
- Một đất nước phát triển là nhờ vào một chính sách phát triển chủ đạo đúng đắn. Điều này đă không xảy ra tại Việt Nam với chính sách "Kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa". Đă có hàng ngàn bài viết phân tích về vấn đề này, nhưng đơn giản và cô đọng nhất có thể nói: "ngay cả những người đẻ ra khái niệm này, những người kiên quyết bám lấy nó để thực hiện cũng không biết nó là cái ǵ". Vậy th́ chính sách phát triển chủ đạo đúng đắn không có.
- Một đất nước phát triển là nhờ vào kiến thức (lư thuyết) và kỹ năng (thực hành) của công dân nước đó. Nền giáo dục Việt Nam là một nền giáo dục với chính sách đào tạo lạc hậu, đầy rẫy những tệ trạng về thành tích hảo, bằng cấp giả, lư thuyết từ chương, chính trị hóa học đường... mà suốt bao năm qua chính truyền thông báo chí của đảng phải thừa nhận. Dù thế nào, một đất nước 90 triệu người chắc chắn vẫn có những chuyên gia tài giỏi. Nhưng so với nhu cầu của đất nước và so sánh với các nước đang phát triển khác th́ chưa đủ và tập thể này cũng không có được môi trường và cơ hội để phát triển và đóng góp tối đa. Hồng vẫn hơn chuyên. Trường hợp của Viện Nghiên Cứu Phát Triển (IDS) phải tự giải tán là một thí dụ điển h́nh. Nói chung, nền giáo dục Việt Nam đă không đào tạo được đội ngũ nhân sự có thể cạnh tranh với đà phát triển của thế giới.
- Một đất nước phát triển là nhờ vào khả năng quản trị và điều hành vĩ mô của nhà nước (nếu quốc gia đó vận hành theo chiều hướng chính phủ kiểm soát và can thiệp vào nền kinh tế quốc gia). Đánh giá thành quả của các tập đoàn kinh tế quốc doanh được điều hành bởi các đảng viên cộng sản, đo lường khả năng và kiến thức của 14 người trong Bộ Chính trị của đảng "đă quyết" mọi chính sách, đề án lớn của đất nước, và nh́n vào t́nh trạng giáo dục chuyên tu lấy lệ, mua bằng bán cấp của cán bộ cộng sản... đủ để kết luận rằng: Việt Nam không có một đội ngũ lănh đạo có khả năng cao để điều hành và quản trị nền kinh tế.
- Một đất nước phát triển là nhờ vào một hệ thống điều hành kinh tế minh bạch và "trong suốt", kiểm soát bởi một nền pháp lư công bằng và nghiêm minh và một truyền thống tốt đẹp trong quan hệ kinh tế. Việt Nam với căn bệnh trầm kha "tham nhũng là quốc nạn" - một "bầy sâu lớn - nhỏ", với một rừng luật nhưng toàn là luật rừng, với thái độ luật là ta - ta là luật, với thói tật bôi trơn đă thành nếp ở mọi cấp, với truyền thống làm ít nói nhiều, làm giả khai thật, ... đă không có một cấu trúc lành mạnh cho việc phát triển kinh tế.
Vậy th́, một đất nước không có chính sách phát triển đúng đắn, không có một đội quân kinh tế với đủ kiến thức và kỹ năng, không có một tập thể lănh đạo kinh tế giỏi, không có một cấu trúc hạ tầng lẫn thượng tầng lành mạnh, th́ "cái ǵ" giúp đất nước đó "phát triển"?
"Cái ǵ" ???
Ở Việt Nam, "cái ǵ" đó là tài nguyên, là lănh thổ, là biển, là đảo của tổ tiên.
Ở Việt Nam, "cái ǵ" đó là đại chính sách "vay nợ tương lai", tài nguyên - khoáng sản có ǵ đem bán cứ bán, nếu chưa bán được th́ tiến hành chính sách cho "nước lạ" thuê dài hạn để kiếm được chút phồn vinh giai đoạn.
Ở Việt Nam, "cái ǵ" đó không dừng lại ở tài nguyên mà c̣n là danh dự, sĩ diện dân tộc. Những hành động vinh danh "liệt sĩ" Trung Quốc, đục phá bia mộ ghi nhớ công lao chiến sĩ Việt Nam, kỷ niệm ngày 1 tháng 10... tất cả không chỉ là thái độ đê hèn; nó là một sự mua bán đổi chác đă được thương lượng.
Ở Việt Nam, "cái ǵ" đó là những chuyến ngoại giao bí mật, những hiệp định kư kết bí mật, những thỏa thuận mua bán ngầm, cách dàn xếp nhân sự để có được một đội ngũ trung thành và những chiếc ghế quyền lực được bảo chứng.
Tất cả những "cái ǵ" đó là nguồn vốn của "phát triển". Tất cả đều quy về một mối, đổ về một nơi: bản khế ước sang nhượng, mua và bán tổ quốc Việt Nam giữa hai đảng cộng sản Việt Nam và Trung Quốc.
Tất cả những "cái ǵ" đó đều quy về một mục tiêu tối hậu: SỰ SỐNG C̉N của những chiếc ghế quyền lực, núp đằng sau hệ thống - đảng CSVN.
C̣n tiếp...
*
Bookmarks