Điều nầy hẳn khác Việt Nam nơi mà ông Phạm B́nh Minh muốn đem ra so sánh.
Cồn Dầu có lịch sử hơn 130 năm, nơi những người giáo dân bị bắt bỏ đạo t́m đến sinh sống.
Những người tiên phong đến đây sống bằng nghề trét dầu chai cho ghe thuyền qua lại, dần dần họ định cư, khai hoang đồng ruộng, thành lập xóm đạo.
Cái tên Cồn Dầu có lẽ đă bắt nguồn từ nghề truyền thống dính dáng đến dầu chai cả trăm năm trước.
Công an Việt Nam đàn áp giáo dân Cồn Dầu đi chôn cất người chết.
Gắn liền với ngôi giáo đường là khu nghĩa trang chôn cất những người đă sống và chết với mảnh đất nghèo khó. Năm 2008 thành phố Đà Nẵng bán khu đất cho một công ty khai thác du lịch, đền bù với giá rẻ mạt nên giáo dân không chịu dời đi nơi khác. Vấn đề ở đây là quyết định giải tỏa một xóm đạo với nhiều di tích như thế tự nó đă là một quyết định rất sai trái nhưng UBND Đà Nẵng v́ tham tiền, tham thành tích đă bất chấp mọi hậu quả. Họ tin tưởng ở sức mạnh bạo lực và trên thực tế, bạo lực đă áp dụng một cách dă man đối với những người dân chưa hề đốt nhà, đốt xe hay hôi của.
Nạn nhân vô tội dưới sự trấn áp của công an
Ở Anh, cảnh sát dùng sức mạnh kềm chế đối tượng, c̣ng tay đưa vào tù. Bạo lực trấn áp chỉ xảy ra ngay tại đó và chấm dứt kể từ khi nghi can bị vô hiệu hóa. Nghi can được quyền tiếp xúc luật sư, được đối xử đúng mức cho đến lúc ra ṭa để biết có tội hay không có tội.
Ở Cồn Dầu bạo lực không chỉ xảy ra ngay lúc công an bắt người mà c̣n xảy ra liên tục khi đă về đồn công an tạm giam để điều tra xử lư. Nạn nhân bị đánh đập dă man để cung khai nhận tội.
Chưa nhận th́ đánh cho nhận, nhận rồi th́ đánh cho chừa.
Nhưng không phải ai cũng may mắn sống sót để tường thuật lại câu chuyện hay để chừa lần sau không làm nữa. Ông Nguyễn Thành Năm, một người tham gia lễ tang, bị gọi lên đồn công an quận Cẩm Lệ 4 lần, lần nào cũng bị đánh, đă chết ngày 3/7 2010. Chị Anh, vợ nạn nhân kể:
"“Tại đám tang bà Nhu, anh Năm đă bị đánh vào đầu hai cây. Anh có nói và tôi nói anh đi bệnh viện nhưng anh nói tiền đâu mà đi.
Sau đó công an có gọi lên bốn lần. Về anh có nói với tôi ‘lên đó không có họ đánh cho có; có họ đánh cho chừa’. Đến khi gọi lần thứ năm, anh hoảng sợ không lên quận và bỏ chạy.
Tôi đi t́m từ chín giờ đến 11 giờ đêm, thấy anh tại một nhà cách đây chừng hơn 100 mét. Khi đó người ta c̣ng tay anh đổ máu; người c̣ng đó là ông Đề, dân pḥng. Tôi có khóc xin, thả ra nhưng ông ta nói phải chờ công an tới mới thả v́ có người báo anh Năm ăn trộm.
Khi công an đến họ mới thả ra. Về đến nhà, khi tắm cho anh Năm thấy người đầy bùn, máu lỗ tai đổ ra. Lúc đó có người em gái của anh Năm nữa, anh cho biết xuống đó họ đánh cây qua đầu mà chưa lủng qua.
Tôi nghĩ anh hoảng sợ nói vậy thôi. Tôi cũng nói anh đi bệnh viện nhưng anh nói tiền bạc đâu mà đi bệnh viện. Sáng ra anh trối ‘bà ở lại để nuôi mấy đứa con, cuộc đời của anh có lẽ vậy thôi’.
Đến 1 giờ trưa anh Năm chết, máu miệng đổ ra."
Anh Toma Nguyễn Thành Năm - người bị công an đánh chết
C̣n tiếp...
Bookmarks