Người dân tội nghiệp này c̣n sức đâu để bỏ chạy , mà họ bắt tay mang c̣ng ?
Bố tôi mỗi lúc đau đớn hơn, đến mức nôn mửa, sùi bọt mép. Họ vẫn nói bố giả vờ.
Tôi xin họ cho mời bác sĩ tư đến phường để khám, họ cũng không chịu.
Chỉ đến khi t́nh trạng của bố đă chuyển biến khá nặng và người bạn của bố đến yêu cầu, họ mới đồng ư cho đi.
Nhưng đến tận lúc đó, họ vẫn bảo là bố giả vờ, họ c̣ng tay bố như một tên tội phạm đến tận pḥng cấp cứu của bệnh viện Bạch Mai. Trong khi bố tôi là một người dân lương thiện, chưa bao giờ làm ǵ trái với pháp luật.
Khi họ đưa bố lên xe thùng chuyển đến viện, họ c̣n không cho mẹ và em tôi đi cùng, họ bắt mẹ ở lại dọn dẹp, lau dọn phường rồi mới cho đi.
Trong ngày bố nằm ở viện Bạch Mai, họ vẫn c̣n nói với các bác sĩ rằng bố tôi là tội phạm cần phải canh giữ. Có lẽ v́ thế mà các bác sĩ nh́n bố với ánh mắt ḱ thị. Chỉ cho đến khi chị họ của tôi vào viện, thấy bố nằm như vậy, không chịu nổi nữa mới nói với mấy người công an đang đứng canh giữ ngoài pḥng bệnh rằng:
"Chỉ v́ không đội mũ bảo hiểm mà các anh đánh người ta ra đến thế này, các anh có c̣n là con người nữa không?" th́ các bác sĩ ở đây mới biết bố tôi không phải là tội phạm.
Và ngay chiều hôm đó, họ cho bố tôi chuyển viện sang Việt Đức với lư do bên này không chuyên về xương.
Ngay sau khi chuyển viện, th́ các bác sĩ bên Việt Đức đă yêu cầu gia đ́nh chuẩn bị tâm lư bởi bố tôi có thể đi bất cứ lúc nào.
Các bác sĩ yêu cầu nhập viện và đưa ra phương án mổ.
Tuy nhiên các bác sĩ có nói: "Dù có mổ hay không th́ cơ hội sống cũng chỉ c̣n 20%".
Lúc đó tôi hy vọng, tôi chỉ cầu mong bố có thể sống, dù chỉ c̣n 1% cơ hội, dù ông bị liệt toàn thân th́ tôi cũng nguyện chăm sóc ông cả đời.
C̣n tiếp...
Bookmarks