Nguyễn Bá Chổi
"Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn ḷng"
(Nguyễn Du)
Bần Chổi xin phép cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh “cải biên” tựa bà́ hát “Anh Không Chết Đâu Em” làm đề tài bài viết, “Em Không Ch... Đâu Anh” .
Mặc dù được đàn anh Giao Chỉ Vũ Văn Lộc khuyến khích/cổ vũ/xúi dục/xúi dại/chửi xéo/chửi đểu/ v.v.. “Chửi Nữa Đi Em”, nhưng bần Chổi không đủ cái can đảm của người “đàn anh” viết nguyên chữ “CHỬI” nơi tựa đề; e xúc phạm qúy độc giả.
“Chửi” mà cũng e với sợ! Đúng lắm chứ lỵ .Nhắc đến “chửi” là y như rằng bần Chổi liên tưởng đến “hàng tôm hàng cá” ngoài chợ. Bần Chổi đi qua khu chợ cá chợ tôm, nghe chửi om ṣm rồi cũng về nhà gất đầu “đồng ư nhất trí” với thiên hạ rằng ...”chửi như hàng tôm hàng cá”, trong khi thực tế không biết mô tê cớ sợ nguồn cơn tại sao họ phải chửi kiểu “hàng tôm hàng cá” như vậy. Tương tự, xưa nay bần Chổi cứ đánh giá thấp người “chửi mất gà”, trong khi ḿnh đâu có “rơi vào trường hợp” của kẻ mất gà, tức là có nỗi đau mất gà.
Đă ngộ ra rằng chị hàng tôm hàng cá, bà mất gà, chửi kiểu “hàng tôm hàng cá”, chửi kiểu “mất gà”là có chính nghĩa, th́ bần Chổi há chi phải sợ “chửi” để chối “Em Không Chửi Đâu Anh”.
Thật ra bần Chổi không biết bản thân có xứng đáng được đứng dưới trướng “đàn anh” để nhận lệnh “Chửi Nữa Đi Em”, nhưng v́ bần Chỗi đă lỡ phạm húy qua hai bài viết trước đây là “Chiếu Tướng” và “Ngưng Vinh Danh Các Tướng ...?”, có tật dật ḿnh, cũng thấy nhồn nhột tức là biết “buồn” kiểu ca sĩ Bằng Kiều thuở mới “từ Bắc vô Nam” không phải để “nối ṿng tay lớn”, mà để được cô em Nam Kỳ ôm eo khi ngồi trên Honda (trong Paris By Ngight số...mấy), đành phải lên tiếng .
Anh Giao Chỉ Vũ Văn Lộc ơi, biết anh là cựu Đại Tá, đàn em chỉ là hàng tép riu. Nhưng, mặc dầu Quốc gia VNCH của chúng ta đă vong, Quân Đội VNCH mà chúng ta là thành phần đă tan, ai về nhà nấy, nhưng chúng ta vẫn c̣n giữ được ít ra Danh Dự của một người lính là ḷng tự trọng, và vẫn c̣n biết trước biết sau , đến nay c̣n giữ được ḷng tương kính trong t́nh “huynh đệ chi binh” mà đàn anh thường hay nhắc đến.
Nhắc đến “Huyng đệ chi binh” là nhắc đến t́nh, ai cũng đă rơ .Nhắc đến t́nh th́ chúng ta có đến những bảy thứ. Ở đây đàn em chỉ xin đề cập đến Thương và Giận. Đàn em đă bày tỏ t́nh cảm thương tiếc với các vị đàn anh kiêu hùng lẫm liệt đă “chết với thành”, thi theo lẽ công bằng đàn em cũng có quyền lên tiếng vơi/ về các đàn anh chẳng ra thể thống ǵ (không phải chỉ tội bỏ chạy trước ba quân mà c̣n tội phản chúa ,phản quốc, làm tay sai cho ngoại bang, và phỉnh gạt đồng bào, trấn lột ba quân, ). Đàn em thấm nhuần và chấp hành lời huynh trưởng, “thi hành trước khiếu nại sau”. Đàn em đă tuân lệnh cấp trên bất chấp cả tính mạng v́ đại cuộc mà nghiến răng thi hành trong khi cổ họng cứng đầy những khiếu nại. Nay đàn em dù cờ đă thua cuộc nhưng cũng đă “thi hành” xong th́ cũng xin được quyền “khiếu nại” như lời huynh trưởng dạy .
Đàn em khiếu nại mà sao đàn anh Giao Chỉ lại nỡ ḷng chụp cho cái mũ “chửi nữa đi em “.Khiếu nại mà quy sang “dậu đổ b́m leo” là điều không nên . Dậu có tư cách của Dậu th́ B́m cũng có tư cách của B́m chứ bộ. Con người tự đánh giá ḿnh cao hơn con Kiến nhưng đâu phải con người nào cũng “tư cách “ hơn con kiến nếu không nói là bằng được với loài động vật đa túc thấp cổ bé miệng này.
Đàn em khiếu nại về tư cách của một đàn anh "tệ cỡ" Trần Thiện Khiêm” chứ đâu có ǵ là chửi .
Nếu gọi phản ứng bất ưng (với phía/phe đương sự) là “chưi” để rồi cho phép “chửi nữa đi em “th́ đàn anh cũng hơi bất công rồi đó. Bất công v́ không phải chỉ có đàn “em” mà c̣n có các vị đàn anh của bác Giao Chỉ “chửi” ngài cựu Đại Tướng kiêm Thủ Tướng, và cả đàn cháu cũng “chửi” luôn . (nhan nhản trên các website )
Đàn cháu cũng “chửi”,như cậu đàn cháu ở xứ sở hoa hồng Portland của Tiểu bang Oregon nước Mỹ. Tuần trước “đàn cháu” gọi điện thoại hỏi bần Chổi ai là tác giả bốn câu chữ mà “đàn cháu” gọi là “thơ”:
“Gần đất xa trời, vác mặt ra
Cám ơn các chị với các bà
Đừng quên dến buổi ta nằm xuống
Cờ Vàng sọc đỏ phủ à nha”
Bần Chổi chưa kịp trả lời thắc mắc th́ “đàn cháu” đă tiếp ngay đầu kia điện thọai, rằng “hay quá hay quá”. Bần Chổi chưa chi vội khoái chí vổ đùi cái đét, tưởng rằng ḿnh được “đàn cháu “ khen tài làm thơ, nhưng mừng hụt khi nghe “đàn cháu” với giọng đầy tự tin khẳng định:
“Chửi đúng quá, ông Chổi ơi”.
Không những đàn anh, đàn em, mà cả đàn cháu , hàng bậc nào cũng chửi. Vậy mà đàn anh Giao Chỉ Vũ Văn Lộc c̣n "xin các bạn ngồi lui vào, dành cho tôi một chỗ hàng đầu" để được chửi., để
".. May ra giúp các niên trưởng siêu thoát ngay trong cơi trần gian."
Sao "huynh trướng" chẳng những thách thức ngạo mạn với đàn em mà c̣n khinh thường thần thánh quá vậy: Bị thiên hạ xúm nhau chửi th́ ḿnh phải xét lại ḿnh mà xin giảm bớt tầng sâu của âm ty địa ngục, chứ sao lại càng bị chửi lại càng"siêu thoát" ?
Bookmarks