Posted on Tháng Hai 27, 2012
Bao lâu người cộng sản c̣n độc tài đảng trị, c̣n tự tôn là “đĩnh cao trí tuệ”. Việt Nam ra ngơ gặp “Tiến sĩ” th́ bấy lâu đất nước vẫn ch́m đắm trong sự nghèo đói, lạc hậu. Bao lâu, những người lănh đạo thiếu cả tài lẫn đức, chỉ đam mê quyền lực, vẫn cố đeo bám để ngồi trên ngai vàng được đúc kết từ xương máu đồng bào cả nước qua cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, th́ bấy lâu người Dân vẫn bị tước đoạt quyền làm người, Tôn giáo vẫn bị đàn áp. Nhân tài phải bỏ nước ra đi, người ở lại không được trọng dụng v́ không thể khom lưng chấp nhận đường lối chính sách luôn đi ngược ḷng Dân của đảng cộng sản.
Họ phải chấp nhận im lặng để tồn tại, hoặc chấp nhận dấn thân để “được nói” và lănh án tù không tội, v́ dám vạch trần sự thật không tốt đẹp của những đầu nậu chính trị, đang điều khiển đất nước bằng cái đầu “thiến lợn” hoặc đôi tay chỉ biết bóp c̣ như thời chiến.
Chiến tranh tạm qua đi từ lâu, nói “tạm qua” v́ đảng cộng sản không thống nhất được ḷng Dân, đảng cộng sản rất giỏi thủ đoạn chính trị dưới sự giúp đỡ của Nga – tàu. Nhưng ngoại bang không thể giúp những người lănh đạo cs VN thống nhất ḷng người, và càng không thể thu phục nhân tài giùm đảng cộng sản được. Tất cả đều phải tự làm lấy, tiếc rằng đảng cs VN chưa đủ tầm trong cách ứng xử của kẻ chiến thắng, để người miền nam phải chạy trốn cộng sản dù cuộc chiến đă kết thúc.
Người cộng sản cướp được miền nam, chỉ làm chủ đất nước trên danh nghĩa bằng bạo lực , nhưng chưa hề làm chủ Saigon đúng nghĩa dù chỉ một ngày. sau gần 37 năm, dùng vũ lực cưỡng chiếm miền nam. Ḷng người ly tán, ư đảng ḷng Dân luôn đối nghịch v́ thói tham tàn của kẻ thắng một trận chiến, nhưng hoàn toàn thua cuộc trong việc trọng dụng nhân tài và thu phục ḷng người. Chiếm được thành nhưng không giữ được thành là vậy.
Hố sâu ngăn cách giữa đảng giàu và Dân nghèo, sự kỳ thị giữa người trong đảng và ngoài đảng đă trở thành vực thẳm khó ḷng lấp đầy, th́ chuyện những người từng theo đảng quay ra chống đảng cũng không có ǵ lạ. Họ hy sinh xương máu hay một phần thân thể cho đất nước, dân tộc với mục đích thoát ách nô lệ ngoại bang, góp phần tái thiết đất nước, chứ họ không hy sinh để đất nước bị cai trị bởi một số người bất tài lẫn bất nhân, chỉ biết mua quan, bán chức, đấu đá nội bộ, tranh giành quyền lực phe nhóm, tàn phá đất nước, bán rừng, bán biển, bán tài nguyên khoáng sản để lấy dollars nuôi riêng bộ máy quyền lực chỉ để hèn với giặc, tàn ác với Dân.
Đảng cộng sản chỉ thật sự thống trị thành công, khi người Việt quốc gia chịu đi bằng hai cái đầu gối để đến “ḥa hợp” theo lời mời của ông thứ trưởng VC Nguyễn thanh Sơn, hoặc ḅ bằng bốn chân để “ḥa giải” với hạng người lănh đạo chẳng bao giờ biết phục thiện. Nghị quyết 36 không bao giờ có thể thành công được, khi người Dân trong nước c̣n chưa được sống đúng nghĩa một con người.
Chỉ khi đảng cộng sản ngừng đàn áp Tôn giáo, chấm dứt nạn quan lại địa phương, chia vùng cát cứ để cướp đất dân lành như đă từng xảy ra trước đây và hiện tại, thôi đàn áp những người bất đồng chính kiến, trả tự do cho những tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm. Chấp nhận đa nguyên đa đảng theo đà tiến hóa không ngừng của Thế giới văn minh.
Khi ấy, đảng cộng sản không cần kêu gọi, không cần bất cứ thứ nghị quyết nào cả. Lập tức sẽ thu hút nhân tài nước Việt trên khắp Thế giới, không ai bảo ai, họ sẽ tự t́m về đất Mẹ. Họ sẽ cống hiến những tinh hoa mà họ đă thu nhận được từ Thế giới tự do, có khi họ chẳng đ̣i hỏi hoặc cần làm ông làm bà ǵ cả, tận đáy ḷng họ yêu nước, thương dân Việt Nam với mong muốn tái thiết đất nước, và quan trọng hơn nữa là thoát hiểm, đại họa mất nước trước bọn giặc xâm lược Trung cộng.
“Cuộc chiến ḷng người” chỉ chấm dứt khi những người lănh đạo cộng sản dám nh́n vào sự thật để thấy những hạn chế của bản thân họ, chính là lực cản lớn nhất cho đà tiến hóa của dân tộc. Và chỉ khi nào lănh đạo cộng sản chuyển giao quyền tự quyết cho toàn dân tộc. Khi ấy người Việt Nam có quyền nghĩ đến hai chữ Ḥa b́nh. Thống nhất nhân tâm.
Đảng cộng sản đang lo sợ chính những quân nhân đang cầm súng, ngày nào đó sẽ chĩa mũi súng về phía những người lănh đạo bất nhân, chứ không phải nhân dân là điều hoàn toàn có thể xảy ra. đó là quy luật, thể chế nào cũng sống và tồn tại nhờ tiền thuế của Dân, quân đội được thành lập để bảo vệ Tổ quốc, không phải để bảo vệ bất cứ đảng phái nào.
Người cộng sản không phải ai cũng xấu, nhưng bản chất chế độ theo chủ thuyết cộng sản là phản nhân loại. Thật Không dễ thừa nhận sai lầm với những điều đă bỏ ra cả đời để theo đuổi thứ lư tưởng cứ tưởng là có lư.
Tư bản “man rợ” hay cộng sản “mọi rợ” . Vô thần hay hữu thần. Chung quy cũng chỉ là đúng hay sai hoặc chân hay giả.
Người cộng sản phủ nhận thể chế tự do – Dân chủ – Nhân quyền, dù non trẻ tại miền nam Việt Nam, họ đạp đổ tất thảy những ǵ người miền nam gầy dựng, đánh cho “Mỹ cút – Ngụy nhào” để rồi gần ba thập niên sau lại trải thảm mời Mỹ đến (dù không dễ). Tha thiết mời “Ngụy” mang dollars về để xây dựng đất nước, miễn đừng nói đến sự ngu dốt của lănh đạo, đừng chứng tỏ tài giỏi, khôn ngoan hơn đảng, th́ mới có thể làm “Việt kiều yêu nước” ở khoảng…giữa hai chân của đảng.
Đảng cộng sản đă đốt cháy những ǵ đáng tôn vinh ở miền nam, để sau cùng cũng phải tôn vinh những ǵ đă đốt cháy.
Còn tiếp...
Theo [urln]http://vietduongnhan.blogsp ot.com/[/url]
Bookmarks