Một điểm sáng khác đáng ghi nhận về con người của Dũng Việt Nam, là anh cũng như bao nhiêu người khác phải lăn lộn, làm việc cật lực để kiếm miếng cơm manh áo nuôi sống gia đ́nh ḿnh và chính ḿnh. Có lần v́ say sưa với công việc giúp đỡ đồng bào mà anh đă quên người vợ đang tất bật trên vĩa hè đường phố mưu sinh được ghi lại như sau: “Một lần khi anh Dũng đang mải miết phiên dịch cho các ngư dân ở ṭa án đến nỗi quên đi đón vợ, thế là vợ anh tự thuê xe chở cả bao dép bán dở đến ṭa án tỉnh để t́m. Lúc này tôi mới biết người đàn ông thông thạo ba thứ tiếng Việt, Anh, Phi này là một người bán giày dép trên hè phố.”
Câu chuyện về người tốt, việc tốt không hư cấu, tưởng tượng của Dũng Việt Nam có rất nhiều, dưới đây là một trong nhiều câu chuyện thấm đậm t́nh nghĩa đồng bào qua lời kể của anh, được phóng viên ghi lại: “Anh Dũng nói có một câu chuyện mà anh sẽ chẳng bao giờ quên. Đó là vào đầu tháng 8 vừa rồi. Hôm đó đă 22g đêm. Trời mưa to gió lớn. Tôi đang cho mấy đứa con đi ngủ th́ nhận được điện thoại từ Việt Nam. Người đầu dây là anh Sơn, một chủ ghe ở tỉnh Quảng Ngăi: “Dũng ơi, làm ơn cứu nạn cứu khổ giùm 12 ngư dân của tôi đang đánh bắt ở vùng biển nước ḿnh th́ bị băo đánh ch́m ghe. Họ điện về nói đă trôi dạt mấy ngày nay theo hướng nam về vùng biển Philippines. Họ đang cố đu bám vào thuyền thúng trôi dạt giữa biển. Anh nhờ người ở đó cứu giùm, không để đến sáng mai lạnh quá họ chết hết.”
Ngay trong đêm, bằng tất cả mọi mối quen biết, anh Dũng xác định lại chính xác tọa độ nơi 12 ngư dân bị nạn rồi lập tức cầu cứu hải quân Philippines. Nhưng gió giật quá mạnh, 12 ngư dân bị trôi dạt khá xa tọa độ được báo nên tàu hải quân Philippines quần măi mà không thể t́m thấy họ trong đêm. Cũng may sáng hôm sau một tàu cá đă thấy họ trôi dạt và cứu giúp. Ngay sáng hôm đó hải quân Philippines điện hỏi: “Anh có phải người Việt Nam không, có 12 ngư dân nước anh bị nạn trên biển chúng tôi vừa vớt được và họ nói cần gặp anh. Lúc đó biết 12 ngư dân c̣n sống, tôi mừng như cha chết sống lại.” Anh Dũng nhớ lại.
Thuyền trưởng Trần Đại , một trong 12 người bị nạn hôm đó kể rằng, Sáng hôm đó chúng tôi được đưa về làng Việt, sau đó được chăm sóc trong căn cứ quân sự của hải quân Philippines. Anh Dũng đi kiếm chăn gối, quần áo cho anh em mặc. Rồi chụp h́nh, ghi tên tuổi báo với Đại sứ quán Việt Nam ở Manila giúp anh em làm giấy tờ để về nước”.
Mặc dù việc làm tự nguyện giúp đỡ ngư dân gặp nạn trong thời gian dài của anh được nhiều ngư dân biết đến và ghi nhận, thậm chí Nguyễn Thành Công bí thư thứ hai đại sứ quán Việt Nam ở Phi cũng đă không thể phủ nhận, phải lên tiếng về ḷng yêu thương đồng bào của anh: “... anh Dũng là một người sống rất t́nh cảm, nhiệt t́nh giúp đỡ các ngư dân. Không chỉ lần này mà trước đây anh Dũng đă cùng đại sứ quán nhiều lần giúp đỡ các ngư dân Việt gặp nạn khác...”
Thế mà, Dũng Việt Nam khi được hỏi: “Điều ǵ thôi thúc anh giúp họ?” Dù ḷng tốt giúp người của anh, ngư dân lẫn thân nhân của họ ai cũng biết nhưng không phải v́ thế mà anh nhận vơ vào, bắt họ phải thọ ơn anh, như đảng cộng sản nhận vơ tất cả công lao “cướp”, đánh đuổi...vào hết cho ḿnh và muốn người dân bất cứ lễ lạc hội hè, tiệc tùng ma chay, cưới hỏi đều phải mở mồm nói nhờ ơn bác, đảng... cám ơn nhà nước, chính quyền các cấp tạo điều kiện...
Riêng Dũng Việt Nam rất vô tư, rất thật ḷng lẫn nhún nhường đáng kính phục khi trả lời Đ́nh Dân: “V́ họ là đồng hương, thấy đồng hương bị nạn chẳng lẽ bỏ mặc. Tôi cũng chỉ là một trong số những người giúp họ mà thôi, ở đây nhiều người Việt Nam khác như anh Ba Thanh, anh Công, anh Hải, chị Oanh c̣n giúp họ nhiều hơn.”
Thật, không thể không ngưỡng phục tính trung thực, thật thà của Dũng Việt Nam, ở hoàn cảnh đó không thiếu các đảng viên nhân cơ hội báo cáo thành tích, thổi pḥng chiến công tưởng tượng cho riêng ḿnh thậm chí đạp xác đồng chí để tiến lên đài danh vọng, nhưng với Dũng th́ không, anh không nhận vơ vào cho riêng ḿnh: “...tôi là một trong những người giúp họ... c̣n nhiều người Việt Nam khác... giúp họ nhiều hơn...”
Cuối cùng câu nói ấn tượng nhất, câu nói khẳng định nguồn gốc, nhân cách của Dũng Việt Nam: “...một điều mà tôi luôn muốn nói về quê nhà là dù Dũng ở Phi nhưng tâm hồn luôn hướng về đất mẹ Việt Nam.”
Tại sao Dũng Việt Nam phải bỏ nước ra đi mà ḷng luôn hướng về đất mẹ thân yêu là một câu hỏi làm tê buốt ḷng người?
Có lẽ, chính nhận thức này, h́nh thành nhân cách sống, gắn chặt Dũng Việt Nam sống đích thực với ư nghĩa hai chữ đồng bào. Dù hơn hai mươi năm trôi qua, kể từ ngày Dũng Việt Nam ngậm ngùi, gạt nước mắt ra đi vẫn canh cánh bên ḷng, vẫn luôn hướng về một quê hương xa tít tắp bên kia bờ biển Đông, có bà con làng xóm thân yêu, có đồng bào ruột thịt c̣n oằn ḿnh trong băo lửa của địa ngục trần gian!
Anh Dũng (thứ hai từ trái) làm phiên dịch trong buổi khám sức khỏe cho ngư dân - Ảnh: Đ́nh dân - Ảnh: Đ́nh Dân, Tuoitre-online
C̣n tiếp...
Bookmarks