Nguyễn Tường Thụy
CƯỚP CẠN GIỮA BAN NGÀY
Vợ tôi vốn là người an phận, chỉ biết chăm lo phục vụ chồng con. Cô là con nhà cách mạng tiền khởi nghĩa. Chẳng bao giờ cô dám dính đến việc biểu t́nh. Không ngăn được chồng biểu t́nh th́ cô đành chịu. Vậy mà sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc ở Bờ Hồ hôm qua, cô phải thốt lên: “Thật kinh khủng. Trước mặt công an mà kẻ cướp không bị trừng trị c̣n người bị cướp kêu cứu không được bênh vực mà c̣n bị bắt. Sao lại vô lư như thế được?”
Chủ nhật 16/10, một số người biểu t́nh hẹn nhau đi dạo Bờ Hồ rồi vào một quán cà phê nào đó. Nói chuyện, nh́n nhau cho đỡ nhớ thôi.
Tôi rủ bà xă cùng đi cho vui. Cũng lâu lắm rồi, chúng tôi không cùng đi chơi ngày chủ nhật. Tôi phải thuyết phục măi, rằng có ai biểu t́nh ǵ nữa đâu mà sợ, rằng mọi người đă nhắc nhau không ai được hô khẩu hiệu, không mang theo cờ hay biểu ngữ ǵ cả, chỉ là đi dạo chơi thôi.
Vậy mà đến Bờ Hồ đă thấy công an, mật vụ dày đặc. Xe công an cũng nhiều. Chúng tôi, người đến sớm, người đến muộn, tất cả chừng hai chục người ǵ đó. Gặp Minh Hằng, cô đưa ngay điện thoại cho tôi xem tin nhắn gửi vào máy cô với giọng đe dọa chửi bới rất tục tĩu, cuối cùng th́ nó thách cô chủ nhật này ra Bờ Hồ, tao sẽ đánh chết mày
Thấy vợ tôi lần đầu xuất hiện, một tay mật vụ mà tôi nhẵn mặt đi sát ḍ hỏi:
“Nhà ở đâu?”.
Tôi thấy thế kéo cô ấy lên đứng cạnh nói to:
“Đây là vợ tôi, c̣n tôi th́ mọi người đă nhẵn mặt, khỏi giới thiệu. Nói thế để mọi người khỏi mất công lẽo đẽo theo sau, điều tra ḍ hỏi làm ǵ. Chúng tôi không làm điều ǵ khuất tất mà sợ”.
Ấy vậy mà bao nhiêu ống kính vẫn thi nhau chĩa vào chúng tôi. Chúng tôi đứng một lúc cho họ quay chụp chán rồi đi tiếp.
C̣n tiếp...
Bookmarks