Sự dẫy chết của văn hóa Việt
Mỗi dân tộc có một nét văn hóa riêng được thể hiện qua nhiều phương diện: văn học và văn chương, lễ nghĩa và cung cách cư xử trong xă hội, nhận thức và thể hiện quan niệm về nghệ thuật tạo h́nh, về sân khấu, về phim ảnh, sự liên kết xă hội, tương quan giữa giá trị của gia đ́nh với cá nhân… Tại Việt Nam, trong chế độ Cộng Sản, văn hóa được thể hiện dưới sự chỉ đạo của Đảng Cộng Sản:
“Đường lối chỉ đạo của Đảng ta về việc giữ ǵn bản sắc dân tộc của nền văn hóa Việt Nam trong thời ḱ đổi mới: Sinh thời, Chủ tịch HCM đă nói: “V́ lẽ sinh tồn cũng như mục đích của cuộc sống, loài người mới sáng tạo và phát minh ra ngôn ngữ, chữ viết, đạo đức, pháp luật, khoa học, tôn giáo, văn học, nghệ thuật, những công cụ cho sinh hoạt hằng ngày về mặc, ăn, ở và các phương thức sử dụng. Toàn bộ những sáng tạo và phát minh đó tức là văn hoá”. Người đă khẳng định: “Trong công cuộc kiến thiết nước nhà có bốn vấn đề cùng phải chú ư đến và phải coi là quan trọng ngang nhau: chính trị, kinh tế, xă hội, văn hóa”. (Theo http://halongact.edu.vn/vi/bvct/id1239/).
Từ cái định nghĩa độc tài này, Việt Nam có thêm một nền văn hóa khá ngớ ngẩn đó là “văn hóa đọc”. Thư Viện Việt Nam đă định nghĩa một cách mù mờ, nếu không muốn nói là một định nghĩa lộn ngược, kỳ bí, hoa mỹ có mục đích làm cho người đọc phải “tẩu hỏa nhập ma”:
“Văn hoá đọc ở nghĩa rộng là ứng xử, giá trị và chuẩn mục đọc của các nhà quản lư và cơ quan quản lư nhà nước, ứng xử đọc của cộng đồng xă hội và ứng xử đọc của mỗi cá nhân trong xă hội. Ứng xử, giá trị và chuẩn mực đọc của các nhà quản lư và cơ quan quản lư nhà nước là chính sách, đường lối và ứng xử hàng ngày nhằm phát triển nền văn hoá đọc. Các hoạt động này đều nhằm tạo ra hành lang pháp lư phát triển tài liệu đọc có giá trị và lành mạnh cho mọi người đọc khác nhau và sự thuận tiện của tài liệu đọc đến với người đọc …
Đó là chính sách, đường lối phát triển nền công nghiệp sách (từ người viết, người làm sách tới quá tŕnh h́nh thành sách đến tay người đọc) có chất lượng cao, giá cả hợp lư, hợp với túi tiền của mọi người dân và phân phối rộng khắp trên toàn quốc, với các h́nh thức, biện pháp tuyên truyền, hướng dẫn đọc phong phú, đa dạng và hiện đại” (http://nlv.gov.vn/van-hoa-doc/van-ho...-viet-nam.html)
Cũng một danh từ “Văn Hóa”, các định nghĩa khác mọc ra tùy tiện. Trên trang mạng của Biên Pḥng Việt Nam, “Văn hóa” phải tuân theo quy luật “lợi nhuận”:
“Thứ nhất, ngày nay văn hóa cũng như các ngành kinh tế khác, trước tiên phải chịu sự quy định của các quy luật kinh tế thị trường, cơ bản là quy luật lợi nhuận. Trong nền kinh tế thị trường định hướng XHCN ở nước ta, kinh tế và văn hóa gắn liền với nhau hết sức chặt chẽ, kinh tế không tự ḿnh phát triển nếu thiếu nền tảng văn hóa và văn hóa không phải là sản phẩm thụ động của kinh tế. Phát triển văn hóa do đó, phải trên cơ sở kết hợp hài ḥa với phát triển kinh tế. Kinh tế quy định và quyết định văn hóa, v́ xét đến cùng, kinh tế là nền tảng vật chất của văn hóa.” (http://www.bienphongvietnam.vn/nghie...71-vanhoa.html).
Thực tế, th́ Văn Hóa mang bản sắc dân tộc mà HCM đă đặt ra mang tính chất như thế nào? Đó là NÓI LÁO CÓ KẾ HOẠCH, NÓI LÁO TRẮNG TRỢN, NÓI LÁO LIÊN TỤC, KHÔNG CẦN CHỮ TÍN, CHẲNG MÀNG LỄ NGHĨA, nói chung là VÔ VĂN HÓA.
HCM luôn nói “Không có ǵ quư hơn Độc Lập, Tự Do” nhưng đă lẳng lặng bán nước cho Trung Cộng từ lâu. HCM tạo ra chính sách Cải Cách Ruộng Đất để giết nửa triệu người có tài sản, hầu thâu tóm tài sản vào tay Đảng. Cũng họ Hồ, điều khiển cuộc chiến tranh Việt Nam theo lệnh đàn anh vĩ đại Trung Cộng và để cho Đảng nắm lấy quyền lợi trên cả nước.
V́ thế, Thời báo Ba Lan xếp hạng HCM đứng thứ 3 trong số những nhà độc tài đẫm máu nhất thế kỷ 20: “HCM, Việt Nam, cầm quyền 1945-1969, chịu trách nhiệm về cái chết của 1,7 triệu người; tội ác lớn nhất: chiến tranh Việt Nam”. Theo gương họ Hồ, các Tổng Bí Thư kế nhiệm đă thay nhau sang triều kiến Thiên Triều để được tấn phong. Do đó, khi Trung Cộng chiếm biển, bắn giết ngư dân, đâm ch́m tầu ngư dân, bắt dân nộp tiền chuộc mạng, th́ cả 600 cơ quan truyền thông đều nói láo theo lệnh Đảng là “người lạ, tầu lạ” đă gây ra tai nạn! Gần đây nhất, Thứ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Thanh Sơn, đại diện cho Nhà Nước, đă nói láo không biết ngượng khi cho là những người biểu t́nh đều nhận tiền từ các tổ chức phản động nào đó!
Trong suốt mấy chục năm dưới chế độ Cộng Sản miền Bắc, mọi người đều phải nói láo để được thở. Nhà Văn Nguyễn Tuân cho biết ông phải nói láo để sống c̣n. Các nhà văn, nhà thơ khác cũng thay nhau nói láo để tồn tại, và khỏi bị đầy ải như những vị trọng danh dự khác, không thích nói láo, th́ bị tù, bị bỏ rơi cho đến chết. Năm 1975, cả toàn Đảng đều phóng ra một cuộc nói láo không tiền khoáng hậu khi muốn gom toàn bộ các sĩ quan, viên chức chính quyền vào trại trừng giới để giết dần, th́ đồng loạt tung tin là chỉ đi học tập từ 10 ngày đến 1 tháng mà thôi.
Từ chính sách Nói Láo đó mà văn hóa Việt Nam đă đi vào một giai đoạn suy thoái, và đang trên đường tiêu vong:
1-Xă hội là một khối vô cảm, một tập hợp chia rẽ, và vô đạo đức.
Trong một bài báo viết vào thập niên 1970-1980, một người thuộc nhóm phản chiến tại Saigon trước 1975 về thăm Hà Nội và ngạc nhiên khi thấy cách cư xử thật vô học của các thiếu niên đối với cha mẹ và bạn bè. Các học sinh, dù nam hay nữ, dù đă học lớp cuối cùng của bậc Trung Học gọi nhau bằng “mày” và “tao”, và chúng luôn dùng tiếng chửi thề trong mọi trường hợp. Ngoài tiếng “địt mẹ bu”, chúng thường thêm chữ “đéo” vào mọi câu nói. Bố mẹ chúng có la mắng, th́ chúng xưng “ông” và “đéo” lại luôn. “Ông đéo cần! Đéo nghe! Đéo làm!” Ngạc nhiên nhất là khi ngồi ăn cơm trên chiếu, một thằng nhóc khoảng 12,13 tuổi cứ múa đũa vào các đĩa đồ ăn và gắp loạn xạ, không nhường ai. Bố thằng bé mất mặt quá, quát thằng con, th́ thằng bé đứng phắt dậy, tụt quần xuống, đái luôn vào nồi cơm và nói tỉnh bơ: “Tôi khinh bố!” rồi ngoay ngoảy bỏ đi. Bố mẹ thằng bé chỉ biết nói với theo: “Ơ hay! Cái thằng này!” Khách ớn quá, phải kiếu từ về, và lại phải đi qua con hẻm cũ, chui qua hàng chục cái đáy quần đen đàn bà, phơi trên dây kẽm, dăng ngang từ ban công bên này sang ban công bên kia; trên ban công, là một dẫy quần lót và áo lót đàn bà phủ kín.
Từ thời mở cửa đến nay, th́ nạn phơi quần ngang qua ngơ đă bớt, chỉ c̣n treo trên ban công thôi. Nhưng con người Việt Nam th́ càng ngày càng vô cảm. Thấy người bị cướp ngay trước mắt, cũng dửng dưng. Thấy cường quyền áp đảo dân vô tội, để cướp nhà, cướp đất, người hàng xóm đứng nh́n. Xe cộ cán chết người, kẻ đi qua không thèm ra tay giúp đỡ.
Nước Việt bị bán, nhiều tỉnh thành bị biến thành tỉnh của Tầu, người Việt không ai phản đối, mặc dù người Việt bị cấm héo lánh đến gần! Trộm cướp như rươi, cướp bằng mă tấu, không nói không rằng, lẳng lặng vung đao, chặt đứt tay chân, đùi, cẳng của nạn nhân, rồi lên xe dông mất. Biết cửa hàng chuyên bán chất độc của Tầu cho rau cải, trái cây, phở, hủ tiếu, bún.. người ta tỉnh bơ, không thèm báo cáo. Các cơ xưởng chuyên sản xuất thực phẩm độc hại mọc ra như nấm, ăn vào chết ráng chịu.
Hồi thập niên 70-80, hễ cái ǵ sai trái th́ Đảng liền đổ cho “tác hại của tàn dư Mỹ, Ngụy”, nhưng nay, nạn băng đảng hoành hành như cỏ dại, các động chứa mọc tràn lan ngay cả giữa thành phố, gái bán hoa, trai đĩ đực đứng đầy đường lớn. Phải nói nạn đĩ điếm ở Việt Nam bây giờ nhiều nhất Đông Nam Á, chưa kể nạn các phu nhân, tối tối đi t́m Mỹ đen để ngủ qua đêm, thưởng thức tài nghệ “ngoại”, trả thù ông chồng, năm thê bẩy thiếp, gái gọi, chân dài, tổ chức nhẩy truồng với nhau trong nhà hàng hạng sang. Đủ thứ “ôm”: bia ôm, cà phê ôm, hớt tóc ôm, ngủ trưa ôm, tắm ôm, chuối chiên ôm, vơng ôm, chè đậu xanh ôm, mía ôm…Gái quê không chịu lép, nếu không làm điếm ở vườn th́ đua nhau bán thân cho Hàn, cho Hoa, cho Trung Cộng, rồi làm nô lệ t́nh dục tại xứ người. Tệ nhất là nạn cưỡng ép con nít dưới 12 tuổi bán dâm tại các động chứa ở Cam bốt. Theo báo cáo của các tổ chức cứu trẻ em, cứ 10 đứa con nít bán dâm Á Châu, th́ có 7 đứa là trẻ em Việt Nam.
Cũng trong khi đó, các cậu ấm cô chiêu, sống bằng tiền cướp của nhân dân, tiền Xóa đói, giảm nghèo của quốc tế, th́ sống huy hoàng hơn Mỹ, lắc một đêm cả ngàn đô la như chơi.
Âm nhạc trên sân khấu bây giờ là màn thi hở hang tối đa để chiếm tim của các Quan. Ca nghệ sĩ thi nhau làm người t́nh của các đại gia, có cô chân dài, vừa hoa hậu vừa danh ca th́ lănh 10,000 đô một đêm, trung b́nh th́ 2000, cô hạng bét cũng 500 đô
! Ngược lại, “Túng đói biến thành ác nhân: Những Youtube dưới đây cho thấy mẹ bảo mẫu, mẹ ruột, người giữ trẻ ở cô nhi viện hành hạ con nít như thời trung cổ:
https://www.youtube.com/watch?v=-pazix3xGzU :hành hạ trẻ như thời trung cổ
https://www.youtube.com/watch?v=WyjyuKpa9ak :mẹ hành hạ con 9 tháng tuổi
https://www.youtube.com/watch?v=KKKoZniD58s :đánh trẻ em ở cô nhi viện
2-Giáo dục sa đọa:
Trong cuốn phim “Chuyện Tử Tế” của Trần Văn Thủy, khi được hỏi về ông Tô Hiến Thành, một thanh niên có phong thái, đứng cạnh tấm bảng đường đề chữ “đường Tô Hiến Thành” trả lời tỉnh bơ: “À, Tô Hiến Thành là một đồng chí có tinh thần cách mạng cao độ…” Nhiều học sinh thi tốt nghiệp Trung Học tả về Kiều là “nữ công nhân gan dạ, nữ chiến sĩ anh dũng, cán bộ cách mạng, người nông dân vùng lên..” Trên Youtube ngày nay, tràn ngập những cảnh nữ sinh đánh hội đồng, lột cả áo lót nạn nhân, đấm đá như du đăng, mà không ai can ngăn, trong khi nam sinh đứng nh́n.
Bookmarks