Việc dùng giọng lưỡi côn đồ pha lẫn giọng lưỡi những kẻ đạp vào mặt dân tham gia biểu t́nh yêu nước nhằm đe doạ những hạt nhân bản lĩnh và trí tuệ của lực lượng biểu t́nh suốt mấy tháng qua như TS Nguyễn Xuân Diện và TS Nguyễn Quang A đă chứng tỏ hùng hồn những tên phản nước hại dân đă tự lộ mặt bán đứng dân tộc và truyền thống anh dũng bất khuất của tổ tiên để đổi lấy kiếp tôi đ̣i làm tay sai đắc lực cho giặc như đám qúi tộc vua quan Trần Ích Tắc; Trần Kiện và Lê Chiêu Thống năm xưa...
*
Luận về ḷng yêu nước, cách đây hơn trăm năm, cụ Phan Sào Nam đă hồn nhiên nhận định: "Đă là con người th́ ai cũng biết phải trái. Yêu nước là việc phải. Vậy đă là người (Việt Nam) th́ ai cũng có ḷng yêu nước". Phát biểu này của cụ Phan đă bị những người cộng sản phê phán, cho rằng nông nổi, nhẹ dạ, là nguyên nhân dẫn tới thất bại của phong trào cách mạng (Đông du) do chính cụ khởi xướng.
Khác với chủ trương bạo lực của cụ Phan Bội Châu, phong trào Duy Tân của cụ Phan Châu Trinh lại mang tính ôn hoà, khi phong trào này chủ trương "Pháp-Việt đề huề" để từng bước "chấn dân khí, bồi dưỡng dân trí, hậu dân sinh". Nếu dùng ngôn từ của các nhà tuyên giáo ngày nay để suy xét th́ phong trào của cụ Phan Châu Trinh chính là một kiểu "diễn biến hoà b́nh" để từng bước "chuyển hoá từ bên trong, bên trên" nhằm tiến tới "lật đổ chính quyền" của Chủ nghiă Thực dân và Phong kiến.
Cả hai phong trào này đều nguy hiểm với ách thống trị của Pháp thời đó nên đều bị Thực dân Pháp thẳng tay triệt hạ. Mặc dù mang tính ôn hoà nhưng có lẽ phong trào Duy Tân của cụ Phan Châu Trinh nguy hiểm hơn (v́ nó được đông đảo quần chúng hưởng ứng) nên thay v́ đưa vào Huế an trí (như cụ Phan Bội Châu - trở thành "Ông già Bến Ngự") th́ cụ Phan Châu Trinh phải ra "đập đá ở Côn Lôn" và sau đó bị trục xuất sang Pháp.
Ngược ḍng lịch sử, thời nhà Trần, trước hoạ xâm lăng của giặc dữ Nguyên-Mông tới từ phương Bắc, trong nội bộ dân tộc. Đặc biệt trên hàng ngũ lănh đạo thượng tầng. Không phải không có những bất hoà. Phái chủ chiến (mà Trần Quốc Tuấn là đại diện) th́ thể hiện ḷng yêu nước giống như kiểu Lê Mă Lương ("cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù") nên mới có những lời hịch hùng tráng lẫm liệt như: "Dẫu trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, ngh́n xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam ḷng...". Ngược lại phái chủ hoà (Trần Kiện; Trần Ích Tắc * là đại diện) th́ muốn kiểu như phát biểu: "Ta và Trung Quốc cần ḥa b́nh, hữu nghị, hợp tác, đoàn kết để hai dân tộc cùng tiến lên chủ nghĩa xă hội". Để tránh binh đao đầu rơi máu chảy giữa hai dân tộc hay để bảo vệ cái ghế với sự bảo kê của ngoại bang? Trước sự chia rẽ nội bộ ngày càng sâu sắc tới mức, có lúc ngay bản thân nhà vua (Trần Nhân Tông) cũng rất băn khoăn khó nghĩ. Nhưng cái hay của bậc minh quân đứng trước vận nước lâm nguy "ngàn cân treo sợi tóc", các vua sáng nhà Trần đă biết dựa vào ư dân, ḷng dân để bảo vệ cơ đồ xă tắc. Đó là lư do mà "Hội nghị Diên Hồng" được triệu tập. Để mọi người dân (đại diện là các cụ bô lăo) được tham gia bàn việc nước! Chả nhẽ bài học vỡ ḷng về yêu nước như vậy không đáng để hậu thế chúng ta noi theo?
( C̣n tiếp...)
Bookmarks