Page 13 of 29 FirstFirst ... 39101112131415161723 ... LastLast
Results 121 to 130 of 284

Thread: Chương Tŕnh Chiêu Hồi Trong Hồi Kư Của Hồi Chánh Viên Hữu Nguyên

  1. #121
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Qua tṛ chuyện với những người tù địa phương, tôi biết được, trong quá khứ, họ hoặc thân nhân của họ, đều ít nhiều có dính dáng tới VC nên tất cả đều hiểu rơ bản chất của VC và không ưa ǵ VC. Có điều tất cả năm người đều không hề có ư định vượt biên. Để có thể thuyết phục được mọi người cùng vượt biên, tôi phải khéo léo gặp gỡ từng người, tṛ chuyện thăm ḍ và thuyết phục họ.

    Người đầu tiên tôi gặp gỡ là ông HK, 52 tuổi, người già nhất, có phong độ đàn anh nhất. V́ trong lán, ông HK có em trai là HV và X là cháu gọi ông bằng chú, nên tôi nghĩ nếu thuyết phục được ông cùng vượt biên, chắc chắn việc thuyết phục những người c̣n lại sẽ dễ dàng rất nhiều.

    HK có một thân h́nh khôi vĩ, cao to lạ lùng. Ngồi trong lán, đầu ông đụng trần lán, nên ông thường phải khom lưng. Da ông ngăm ngăm nâu, xâm trổ đầy người. Bộ râu quai nón của ông xồm xoàm, tóc ông xoăn thành từng lọn dầy, xoă xuống hai bờ vai vuông, cổ của ông bự, toàn thân ông gân guốc, bắp thịt cuồn cuộn, trông rất uy vũ. Tôi nghe X cháu của ông nói, mấy chục năm trước, ông đă khét tiếng là người đi săn giỏi nhất và là người khoẻ nhất, từng chạy từ chân núi lên đỉnh núi nhanh nhất vùng Đông Hà.

    Hôm đó chúng tôi phải ra ngoài trồng lúa, đến giờ trưa nghỉ ăn cơm nửa tiếng, tôi ăn vội vàng cho xong rồi đến ngồi cạnh ông, tâm sự về cuộc đời của ông. Nghe ông kể xong chuyện ông chém chết vợ và tên công an, tôi hỏi ông:

    - Tội của chú vậy chắc nặng lắm?

    Ông gật đầu:

    - Nặng lắm chớ. Tôi không bị tụi nó tử h́nh th́ cũng bị chung thân. Chém chết hai mạng người không nặng sao được.

    - Nhất là trong hai mạng đó có mạng một thằng công an?

    Ông lắc đầu:

    - Thằng đó “cách mạng 30″ chớ công an ǵ nó. Nó mê vợ của tôi từ lâu, đến khi tụi VC về, nó chạy theo rồi dở tṛ mất dậy. Chứ trước kia, bố bảo nó cũng chả dám, chỉ đứng xa nh́n vợ tôi mà nhỏ răi ra thôi.

    Tôi nhẹ nhàng thăm ḍ:

    - Nếu biết tội của chú nặng vậy, sao chú không trốn đi?

    Ông ngạc nhiên:

    - Trốn đi đâu?

    - Th́ trốn ra ngoại quốc.

    Ông nghi ngờ:

    - Ngoại quốc là quốc nào mới được chứ? Mà tại sao tụi ngoại quốc nó lại nhận ḿnh? Nhận ḿnh đâu có được ích ǵ.

    Tôi liền giải thích ngắn gọn cho ông hiểu, nếu ḿnh trốn ra ngoại quốc trong tư cách là người tỵ nạn chính trị th́ sẽ được các quốc gia khác tiếp nhận và cho đi định cư ở quốc gia tự do như Mỹ, Canada, Úc… Tôi cũng kể cho ông biết hàng trăm ngàn người Việt đă vượt biên tỵ nạn hiện được định cư tại các quốc gia đệ tam. Nghe rồi, ông đăm chiêu cho biết:

    - Chú mày nói vậy th́ tôi biết vậy. Nhưng bỗng dưng ḿnh tay trắng, chẳng có một thứ ǵ, đến quấy rầy họ mà họ nhận th́ tôi thấy khó tin quá. Tôi ghét cộng sản th́ ghét thật, nhưng bảo ghét như vậy là ḿnh trở thành tỵ nạn chính trị th́ nghe không lọt tí nào. Chính trị là ḿnh phải nổi loạn, làm đảo chánh, chiếm đoạt chính quyền…

    Tôi nói:

    - Tỵ nạn chính trị nó có nhiều loại lắm chú ơi. Có loại nổi loạn, đảo chánh, lật đổ chính quyền, nhưng cũng có loại ḿnh bị chính quyền sở tại trù dập, o ép, kỳ thị khiến ḿnh mất tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, th́ ḿnh cũng có quyền xin tỵ nạn chính trị.

    - Chú mày nói vậy th́ cả cái Miền Nam này ai cũng là tỵ nạn chính trị được sao?

    Tôi gật đầu:

    - Chú nói đúng. Tụi VC nó xâm lăng Miền Nam, khiến mọi người bây giờ đều bị cộng sản nó đ́, người th́ phải đi vùng kinh tế mới, người bị bắt vô trại cải tạo, cuộc sống cực khổ, thiếu thốn, không được tự do thờ phụng, làm ăn, học hành, nên ai cũng có quyền xin tỵ nạn chính trị được. V́ vậy chú thấy đó, hễ ai trốn ra được ngoại quốc là đều được ngoại quốc người ta công nhận ḿnh là tỵ nạn ráo trọi. Cái khó là ḿnh có trốn ra được ngoại quốc để xin tỵ nạn hay không.

    Ông gật gù:

    - Ai trốn ra ngoại quốc th́ khó, chứ với tụi này, chuyện đó dễ ợt.

    Tôi ngạc nhiên:

    - Chú nói sao mà dễ ợt?

    - Th́ ở đây dân chúng vẫn đi sang Lào buôn bán làm ăn, kể cả buôn đồ lậu như cơm bữa. Chui vào rừng, đi đường tắt chỉ nội một đêm là đến biên giới. Sang bên kia biên giới là Lào. Như vậy không dễ ợt là ǵ?


    C̣n tiếp....

  2. #122
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi ngây thơ:

    - Nhưng bây giờ ḿnh đang ở trong tù, làm sao chui vô rừng mà đi được?

    Ông trầm ngâm một lúc rồi nói:

    - Nếu xin tỵ nạn chính trị quả thực dễ dàng như chú mày nói, th́ để tôi tính với thằng HV xem. Nó là em tôi, tôi bảo ǵ là nó nghe nấy. Nhưng tôi th́ vợ chết, chẳng c̣n ai thân thuộc, muốn đi đâu cũng được, miễn sống th́ thôi. C̣n nó có vợ con, chuyện đi đứng chẳng dễ dàng, phải hỏi qua nó một câu. Nếu nó đồng ư, th́ thằng X, cháu tôi cũng dễ. Nó chưa vợ con ǵ, tôi đi đâu là nó đi theo đấy. C̣n hai thằng kia, một thằng tôi bảo nó được, v́ nó cũng là em út tôi thôi. Tôi chỉ ngại có thằng c̣n lại là thằng H…

    Tôi lo lắng nhưng im lặng không nói. Ông HK nh́n tôi ngần ngừ một thoáng rồi tiếp:

    - Thằng H bố nó đi theo tụi VC rồi chết mất xác. Nó th́ trước đây làm giao liên cho huyện đội, phạm tội ăn trộm thuốc nổ nên bị bắt. Tính khí nó nhát, nên khi bị bắt, bị tụi VC nó doạ dẫm là nó khai tầm bậy tậm bạ làm luỵ không biết bao nhiêu người. Ḿnh muốn trốn thoát th́ phải rủ cả nó đi theo. Sợ tôi, nó sẽ nhận lời đi theo đấy. Nhưng nếu gặp tụi công an, bộ đội hù doạ là nó sợ, nó dám làm đổ bể mọi chuyện lắm.

    Tôi thăm ḍ:

    - Ngoài cách rủ nó đi theo, ḿnh c̣n cách nào khác không, chú?

    Ông trầm ngâm một chút rồi thong thả:

    - C̣n một cách nữa là không nói ǵ cho nó biết. Đợi đến đêm ḿnh định trốn đi, ḿnh mới rủ nó. Nó chịu th́ cho nó đi cùng. Nó không chịu th́ trùm mền, bịt miệng rồi trói gô cổ nó lại.

    Tôi lo ngại. V́ cách đó xem ra cũng không phải là tuyệt hảo. Ông HK thở dài tiếp:

    - Chú mày đừng nghĩ ngợi làm ǵ, để tôi tính cho. Chuyện đó cứ để từ từ. Trước mắt là để tôi suy nghĩ rồi bàn với thằng HV xem thế nào đă.

    Sau khi nói chuyện với ông HK, tôi thấy có nhiều hy vọng cho cuộc vượt ngục của chúng tôi. Nếu ông HK thực sự nhập cuộc, th́ với sức khoẻ, tuổi đời, kinh nghiệm đi rừng và khả năng thông thuộc địa h́nh rừng núi vùng Đông Hà của ông, ông sẽ giúp chúng tôi vượt qua biên giới Lào Việt dễ dàng. Điều khó khăn nhất hiện nay là làm sao thuyết phục được ông tin tưởng, một khi ra ngoại quốc, ông sẽ được công nhận tư cách tỵ nạn chính trị. Khó khăn thứ hai là làm sao rủ rê để H cùng đi theo.

    Ba ngày sau, ông HK gặp tôi cho biết, cả ba người đều đồng ư sẽ vượt ngục. Nghe vậy tôi mừng quá. Hỏi H thế nào th́ ông bảo, ông chưa hỏi ư kiến v́ sợ y sẽ để lộ bí mật. Theo kế hoạch của ông, vào đêm vượt ngục, khoảng 2 giờ sáng, ông sẽ đánh thức H và cho y biết quyết định vượt ngục cũng chưa muộn. Nếu y thuận, th́ cho đi theo. C̣n nếu y không chấp thuận, chúng tôi sẽ trói y lại, để sau này, y khỏi bị mắc tội liên luỵ, đồng loă với những người vượt ngục.

    Sau khi trói H, chúng tôi chỉ cần nhấc một tấm nhôm lên, là có thể chui xuống tầng hầm bên dưới, rồi phá cửa hầm, vượt thoát ra ngoài dễ dàng. Ngay khi thoát ra ngoài, HV và X sẽ chạy về nhà để mang vợ con của HV và lấy lương thực cùng những thứ cần thiết. Rồi tất cả sẽ gặp nhau tại một điểm hẹn trong rừng, chỉ có ông HK và HV biết.

    Nghe kế hoạch của ông HK tôi tỏ ra lo ngại việc HV và X chạy về nhà mang vợ con theo. Ông HK tự tin trấn an tôi:

    - Chú mày yên tâm. Ra khỏi đây rồi, tụi tôi sẽ không khác ǵ hổ về rừng. Tụi nó có thiên binh vạn mă cũng không tài nào bắt nổi tụi này. Cứ để cho thằng HV nó về mang vợ con theo. Không cho nó về, nó đâu có chịu đi. Vả lại ḿnh cũng cần mang theo chút ít lương thực, vũ khí để khi đi rừng, nhỡ gặp thú dữ như hổ báo c̣n có thứ đối phó. Chúng nó đi về nhà chỉ mất có mấy thôi dao thôi mà.

    Ông HK cũng giải thích cho tôi hiểu, mỗi thôi dao là một đoạn đường một người cầm dao thấy mỏi, phải chuyển sang tay khác. Khoảng cách như vậy tương đương khoảng 500 thước.

    Nghe ông HK nói vậy, tôi cũng yên tâm. C̣n trường hợp của T, tôi cũng cho ông biết:

    - Chú xem có thể giúp T cứu BH ra khỏi lán tù được không? V́ nếu không cứu được BH để BH đi cùng th́ T sẽ không chịu trốn theo ḿnh.

    Chuyện này cả tôi và T đă nói với ông HK từ trước, nên ông trả lời ngay:

    - Yên trí, thằng X sẽ lo chuyện đó. Chỉ cần bảo BH tối hôm đó nhớ thức chờ người mở cửa, rồi nhẹ nhàng chui ra là xong.

    Xem ra kế hoạch vượt ngục đă được hoạch định khá chu đáo và đơn giản. Trông vóc dáng uy vũ của HK cùng thái độ điềm tĩnh, tự tin của ông, tôi rất mừng, đinh ninh mọi chuyện sẽ trôi qua chót lọt. Không ngờ vào một buổi trưa, đang lao động ở ngoài rừng, HK đến gần tôi, vừa lúi húi làm vừa nói nhỏ:

    - Chuyện đó bể rồi….

    Tôi điếng người. Đưa mắt nh́n lẹ chung quanh, thấy mấy tên bộ đội ở xa không để ư, tôi vội hỏi:

    - Đổ bể thế nào, chú?

    Sau một lúc im lặng cắm cúi làm việc, ông mới chậm răi nói:

    - Thằng H nó biết hết chuyện rồi.

    Tôi ngạc nhiên:

    - Ủa, sao nó biết?

    - Chiều qua lúc ăn cơm ở ngoài lán, thằng HV và thằng X nói chuyện với nhau làm sao đó, nó nghe lỏm được hết.

    Tôi bồn chồn lo lắng:

    - Bây giờ ḿnh phải làm sao?

    Ông HK gằn giọng:

    - Tôi đă cảnh cáo thằng H rồi. Nó mà léng phéng bẩm báo, là tôi cắt cổ.

    - Nó nói sao?

    - Nói ǵ. Nó sợ muốn ỉa ra quần, mặt mũi tái xanh, cắt không c̣n hạt máu.

    - Nhưng đó là trước mặt chú. Sau mặt chú, nó đi bẩm báo th́ ḿnh đâu biết.

    - Tôi đă giao cho thằng HV nhiệm vụ theo dơi sát thằng H. Hễ nó đi đâu là theo sát nó đến đó. Nó cũng ngán thằng HV một cây. Bảo đảm từ giờ đến sáng mai là nó không thoát khỏi sự kiểm soát theo dơi của ḿnh

    C̣n tiếp...

  3. #123
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi lo ngại:

    - C̣n ngày mai?

    - Ngày mai, nếu tụi công an gọi nó đi làm việc riêng, không có ḿnh đi theo, th́ ḿnh đành chịu. Hay nó có ám hiệu riêng với tụi công an, để tụi công an gọi riêng nó ra một chỗ, th́ ḿnh cũng bó tay.

    Tôi ngập ngừng đề nghị:

    - Nếu vậy, tại sao ḿnh không trốn ngay tối nay?

    Ông HK lắc đầu:

    - Không được. Tối nay sáng trăng, trốn rất nguy hiểm.

    Trước khi bỏ đi, ông HK trấn an tôi:

    - Chú mày cứ an tâm. Mọi chuyện cứ từ từ để tôi tính. Từ giờ đến tối ḿnh nhớ theo dơi sát thằng H, đừng để cho nó lại gần tụi công an, bộ đội. Tối về lán ḿnh sẽ lo thuyết phục thằng H. Nó không nghe th́ ḿnh có cách.

    Suốt buổi làm chiều hôm đó, tôi lo ngại coi chừng thằng H, mặc dù tôi biết, cả ông HK lẫn HV lúc nào cũng kèm sát bên thằng H.

    Bữa cơm chiều hôm đó, ông HK không cho thằng H đi lấy cơm, lấy nước. Ông bắt nó ngồi im trong lán chờ mọi người bưng cơm nước vô “hầu” nó. Thằng H lo ngại ra mặt, bộ điệu nhấp nhổm không yên, nhưng v́ khiếp hăi uy vũ của ông HK, nên thằng H đành phải chịu trận ngồi bó gối trong lán.

    Giữa lúc chúng tôi đang bồn chồn lo lắng, chờ bữa cơm tối, bỗng tên thiếu uư Biểu đi lại, the thé quát:

    - Thằng H chui đâu rồi?

    Chúng tôi giật ḿnh lo ngại, nhưng ai cũng giả vờ ú ớ quay ngang quay ngửa t́m kiếm. Ai cũng mong tên thiếu uỷ Biểu bỏ đi chỗ khác. Nhưng không. Sau khi quét cặp mắt cú vọ nh́n tất cả mọi người ngồi bên ngoài lán chờ cơm, không thấy H đâu, tên thiếu uư Biển bước đến cửa lán cúi đầu ngó vào trong quát to:

    - Ê H, mày ra đây tao biểu.

    Chúng tôi lạnh người nh́n nhau lo ngại. Nếu thằng thiếu uư Biển lôi H đi khỏi đây, chắc chắn H sẽ bẩm báo chuyện chúng tôi đang dự tính vượt ngục. Như vậy tai hoạ sẽ đổ ập xuống đầu chúng tôi và hậu quả sẽ nguy hiểm không biết đâu mà lường.

    Ngó H lồm cồm chui ra khỏi hầm, chúng tôi sợ điên người, không biết cách nào để ngăn chặn không cho H đi theo tên thiếu uư Biển. Nhưng cuộc đời nhiều khi có những may rủi bất ngờ, vượt xa mọi sự tính toán của con người. Khi H vừa chui ra khỏi cửa lán, tên thiếu uư Biển không nói không rằng, nhanh chóng lùi lại một bước, khẽ xoay nửa người, rồi vung ngược cánh tay phải, làm một quả đấm móc chớp nhoáng vào cằm thằng H. Tôi chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên khô khốc kèm theo tiếng rú của H, và thấy H bật ngửa người đè vào một bên cửa lán. Ngay khi cú đấm thôi sơn vừa trúng cằm H, tên Biển đă bước lên một bước, chân trái đứng tấn, chân phải tung ra cú đá vào ngay bụng H. Tôi chỉ kịp nghe H kêu lên một tiếng “ối”, đă thấy H gập người làm đôi, rồi cả người H bị bắn tung vào trong lán như một trái banh bị một cầu thủ thiện nghệ đá lọt vô gôn.

    Cúi người vô cửa lán, tên Biển cầm chiếc đèn bấm chiếu vào H đang nằm quằn quại trong lán, miệng hét:

    - Sáng mai mày sẽ biết tay tụi tao, H ạ.

    Nói xong, tên Biển lạnh lùng bỏ đi. Chúng tôi nh́n nhau, không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao. Ông HK nh́n HV gật đầu. HV vội vàng chui vô lán chăm sóc và thăm ḍ H.


    C̣n tiếp...

  4. #124
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Bữa cơm tối hôm đó, chúng tôi đều im lặng ngồi ăn, không ai nói với ai một lời. Ông HK nh́n tôi rồi gật gù như gói ghém một ư nghĩa ǵ đó. Lúc đó tôi không biết ông gật gù như vậy là có ngụ ư ǵ, nhưng nh́n vẻ mặt hớn hở của ông, tôi đoán, ông coi chuyện tên thiếu uư Biển đánh H là một điều may mắn cho chuyến vượt ngục của chúng tôi. Lúc đó, tôi cũng có ư nghĩ như ông. Nhưng sự thực đă diễn ra hoàn toàn trái ngược…

    Như thường lệ mọi khi, ăn cơm xong, chúng tôi được ở lại nửa tiếng bên ngoài để rửa ráy chén đũa và vệ sinh cá nhân, trước khi bị nhốt vô trong lán. Trong lúc rửa ráy chén đũa, ông HK kín đáo quan sát chung quanh rồi nói nhỏ với tôi:

    - Thằng H ăng ten, chuyên chỉ điểm cho tụi nó. Nay nó bị thằng Biển đánh cũng đáng kiếp chó săn.

    Tôi băn khoăn hỏi:

    - Nhưng tại sao H bị nó đánh mới được chứ?

    Ông HK trầm ngâm một chút, rồi thở dài:

    - Th́ chắc là chỉ điểm sai trật thế nào đó, nên bị tụi nó đập thôi. Mà chuyện đó đâu có quan trọng. Để ư đến nó làm ǵ.

    Cẩn thận liếc nh́n chung quanh, ông HK tiếp:

    - Dù sao đi nữa, nó bị đập th́ càng dễ cho tụi ḿnh lôi kéo nó vượt ngục theo…

    Ngay lúc đó HV từ trong lán chui ra. Nh́n ông HK, HV lắc đầu không nói. Tôi hiểu, HV đă vô trong lán t́m cách khai thác nhưng không khai thác được H điều ǵ.

    Tối hôm đó, mấy đứa chúng tôi tận t́nh lo chăm sóc, bóp dầu, đấm bóp cho H. Đến khi đi ngủ, ông HK đổi chỗ, nằm cạnh H th́ thầm suốt đêm. Tôi nằm cách xa H, trằn trọc không ngủ. Tuy không nghe rơ ông HK nói ǵ, nhưng tôi biết, ông đang thuyết phục H đồng ư vượt ngục cùng. Trong ḷng, tôi cầu mong ông thành công, nhưng không hiểu sao linh tính khiến tôi bồn chồn lo lắng, cho đến gần sáng tôi mới ch́m vào giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng.

    Ngay khi nghe tiếng kẻng báo thức, tôi giật ḿnh thức giấc. Đầu nhức như búa bổ, miệng đắng nghét, nhưng tôi vội quay nh́n ông HK. Tôi muốn qua nét mặt của ông, đoán biết phần nào kết quả của buổi nói chuyện tối hôm qua. Ông nh́n tôi gật đầu, miệng mỉm cười. Tôi mừng quá, nhưng trong ḷng vẫn lo v́ tôi nhớ tới lời hét tàn nhẫn của tên Biển, “Sáng mai mày sẽ biết tay tụi tao, H ạ”. Nếu sáng hôm nay tên Biển lôi H đi “làm việc” để cho H “biết tay tụi nó” th́ khi một ḿnh H phải đối diện với bầy sói, chắc chắn H khó có thể giữ kín được âm mưu vượt ngục của tụi tôi. Trận đ̣n thù khủng khiếp đối với H có thể khiến cho H thêm căm ghét CS, nhưng biết đâu nó cũng có thể khiến H thêm sợ hăi, sẵn sàng cung khai cho CS biết những ǵ H biết để “chuộc tội” điểm chỉ lầm.

    Nh́n sang H thăm ḍ, tôi chỉ thấy H cúi đầu, vẻ ngượng ngùng xa cách. Thái độ của H khiến tôi càng thêm lo ngại. Kinh nghiệm cho tôi thấy, một người khi đang có những toan tính hại những người đồng cảnh ngộ, người đó thường né tránh những người chung quanh, nhất là mắt của người đó thường không dám nh́n thẳng. Nhưng trong hoàn cảnh lúc đó, tôi đâu có thể làm ǵ H ngoài ḷng mong mỏi, tôi đă nghĩ sai, đoán sai về H.

    Ngồi bó gối trong lán chờ mở cửa đi lao động, ḷng tôi bồn chồn lạ lùng. Liếc nh́n H, tôi thấy H vẫn ngồi im, đầu cúi gằm. Tất cả mọi người, kể cả ông HK cũng im lặng. Không khí trong lán thật ngột ngạt nặng nề.

    Khoảng 10 phút sau, tên công an đến mở cửa lán. Mọi người lần lượt chui ra khỏi lán, lặng lẽ xếp hàng, chuẩn bị đi lao động. Chúng tôi vừa đứng thành hàng xong, chờ mấy tên công an, bộ đội đến dắt đi lao động, th́ tên Biển từ trên thềm đá đi thẳng đến trước mặt H, gằn giọng nói ngắn gọn:

    - Đi theo tao.

    Nói xong, tên Biển quay lưng đi thẳng về khu doanh trại.

    Tên H quay qua ngó trộm chúng tôi rồi lặng lẽ đi theo tên Biển. Chúng tôi không ai bảo ai đều lạnh gáy v́ lo sợ. Rơ ràng, thái độ của tên H khi đi theo tên Biển báo hiệu điềm lành ít dữ nhiều cho chúng tôi


    C̣n tiếp...

  5. #125
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sáng hôm đó, khi đến đồng lúa cạn làm việc, chúng tôi đều bồn chồn lo lắng. Mọi người nh́n nhau lo ngại không sớm th́ muộn phong ba băo táp sẽ tới với chúng tôi. Quả nhiên, làm việc đến gần trưa, bỗng dưng chúng tôi thấy hai toán bộ đội từ trên doanh trại đi thẳng tới chỗ chúng tôi làm. Một toán bọc cách trái, một toán bọc cánh phải. Trong chớp mắt, hơn chục tên bộ đội đă bao vây chúng tôi vô giữa. Tất cả các tên bộ đội đều trang bị súng AK-47 ở tư thế sẵn sàng nhả đạn. Khi toán bộ đội đă bao quanh chúng tôi trong đội h́nh bao vây, sẵn sàng trong tư thế “xử lư” chúng tôi tại chỗ, tên Biển mới xuất hiện. Chúng tôi đứng lặng yên trong tâm trạng sợ hăi. Lúc đó chúng tôi biết chắc, tên H đă khai hết mọi chuyện, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn c̣n le lói hy vọng, mọi chuyện không phải như vậy.

    Nh́n những gương mặt ngơ ngác của chúng tôi, tên Biển gật gù khoái trá. Đi đi lại lại trên bờ ruộng, y hắng giọng hai ba lần đầy vẻ thích thú trong tâm trạng của một con mèo đang vờn chuột. Cuối cùng, y gọi tên tất cả những người trong lán của chúng tôi và ra lệnh ngưng làm, lên bờ. Đến lúc này th́ chúng tôi không c̣n nghi ngờ ǵ nữa về sự phản bội của tên H. Tôi thở dài chán nản bước lên bờ ruộng rồi ngồi phịch xuống cỏ.

    Ngay sau đó, toán bộ đội c̣ng tay tất cả chúng tôi và áp tải về lán mà không hề nói một lần. Vô lán, chúng tôi vẫn bị c̣ng tay, và ngoài cửa lán bỗng dưng có hai tên bộ đội đeo súng AK-47 đứng gác với chó bẹc giê. Nh́n cảnh đó tôi càng ngao ngán thất vọng.

    Trưa hôm đó, chúng tôi bị bỏ đói. Măi đến chiều tối, chúng tôi mới được tháo c̣ng và cho ăn mỗi người một miếng bánh ḿ luộc, một chén canh rau muống, mặn chát, chỉ thấy nước mà không thấy rau. Giữa lúc đang đói khát và chán nản, bỗng dưng trông thấy tên Biển đi ngang qua, tôi vội vă la lớn:

    - Báo cáo cán bộ?

    Tên Biển nh́n vô nạt:

    - Chuyện ǵ?

    Tôi làm bộ thiểu năo:

    - Từ sáng đến giờ chúng tôi chỉ mới được ăn có một bữa…

    Tôi chưa nói hết câu, tên Biển cấm chiếc dùi cui đập đánh sầm vào cửa lán rồi chửi:

    - Đ.M. bây, câm ngay cái họng thối tha tụi bây lại. Cho tụi bây ăn no để tụi bây trốn trại sao?

    Tôi giật bắn người, kịp giật hai bàn tay lại phía sau. Thiệt hú vía, v́ chỉ một ly nữa, là chiếc dùi cui của tên Biển đă đập nát mấy ngón tay của tôi.

    Sau khi chúng tôi ăn xông, tên Biển lại ra lệnh c̣ng tay tôi và T. C̣n những người khác th́ không bị c̣ng. Tối hôm đó, tôi và T phải nằm ngủ trong tư thế tay bị c̣ng, đau đớn thê thảm. Trong hoàn cảnh bi đát đó, ông HK vẫn thản nhiên không một vẻ bi quan chán nản. Đến nửa đêm ông lồm cồm ḅ lại gần tôi và bảo:

    - Chú mày liệu mà lo lấy thân. Một vài hôm nữa, thế nào tụi nó cũng giải băng đảng chú mày về lao Thừa Phủ đó.

    Tôi giật ḿnh hỏi:

    - Lao Thừa Phủ?

    Ông HK hỏi nhỏ:

    - Chú mày biết lao Thừa Phủ không? Ở Huế đó. Do tụi Nhật xây từ thời đệ nhị thế chiến lận. Kiên cố lắm. Ai vô đó rồi là mọt gông, cũng không tài nào trốn được.

    Tôi hoảng sợ, nhưng vẫn cố vớt vát:

    - Sao chú biết là tụi nó sẽ giải chúng tôi về lao Thừa Phủ trong vài ngày nữa?

    - Th́ tôi ở đây cả mấy năm rồi, tôi đâu có lạ ǵ. Tù vượt biên, chúng nó chỉ cho tạm giam ở đây vài tháng rồi giải về lao Thừa Phủ để cho tỉnh đội nó giải quyết.

    C̣n tiếp...

  6. #126
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tôi thắc mắc:

    - Sao chúng không giải chú về lao Thừa Phủ?

    - Tụi tôi khác. Tụi tôi là người địa phương, có bị giam ở đây lâu, chúng mới kiếm chác được. Vả lại, chúng muốn tống tụi tôi đi th́ cũng phải vuốt mặt nể mũi, ớn ớn họ hàng tụi tôi ở đây khắp chung quanh đây nữa chớ.

    Suy nghĩ một lát, tôi lại hỏi:

    - Chú bảo tụi nó giam người vượt biên vài ba tháng. Sao tụi tôi mới bị giam có vài tuần, chúng đă cho chuyển về lao Thừa Phủ?…

    Ông HK hắng giọng rồi nói:

    - B́nh thường th́ tụi nó giảm từ ba đến sáu tháng. Nhưng nay thấy chú mày rủ rê người khác trốn trại, nên chúng nó sợ giam chú mày ở đây lâu dễ có biến, nên giải giao về lao Thừa Phủ cho yên tâm.

    Tôi thở dài ảo năo. Thấy tôi như vậy, ông HK cười nhẹ:

    - Chú mày trông mặt non choẹt, bấm ra sữa, th́ cái tội vượt biên nhẹ hều. Về lao Thừa Phủ chỉ vài tháng là tụi nó thả chú mày về liền à. Có ǵ đâu mà phải thở dài.

    Tôi lặng im không nói, v́ biết ông nói không sai. Chỉ có điều ông không biết rơ hoàn cảnh bi đát của tôi lúc đó, nếu về đến lao Thừa Phủ, không sớm th́ muộn, VC sẽ biết rơ tôi là ai, và khi đó, tôi sẽ bị tù mọt gông, thậm chí có thể bị tử h́nh. Nghĩ đến đó, nước mắt tôi giàn giụa. Tôi khóc âm thầm trong đêm tối… Cho đến khi mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

    Tiếng đập th́nh th́nh vào cửa khiến tôi giật ḿnh thức giấc. Nh́n ra ngoài, trời vẫn c̣n tối đen như mực. Trong ánh đèn bấm loang loáng, tiếng tên công an hét lên the thé ngay trước cửa:

    - Nguyễn Hữu Chí?

    Tôi lồm cồm ngồi dậy, chưa kịp nói, th́ ánh đèn bấm chiếu thẳng vào mặt. Tên công an lại hét lên:

    - Nguyễn Hữu Chí?

    Tôi vội vàng trả lời, giọng run lên:

    - Báo cáo cán bộ, có tôi.

    Tên công an hét tiếp:

    - Nguyễn V.T.

    T lúng túng lên tiếng:

    - Báo cáo cán bộ, có tôi.

    Tên công an quét ánh đèn bấm về phía T. Y hắng giọng hét tiếp:

    - Hai anh có 30 phút chuẩn bị để chuyển trại.

    Nói xong, tên công an quay sang lán của cháu gái tôi là H, báo cho H biết lệnh chuyển trại trong ṿng 30 phút.

    Nghe tên công an hét xong, tôi vô cùng bàng hoàng. Thiệt không ngờ ban chỉ huy trại lại quyết định bắt chúng tôi phải chuyển trại cấp kỳ đến như vậy. V́ lúc đó, tôi và T tay bị c̣ng, nên không có cách nào chuẩn bị được đồ đoàn của ḿnh. Ông HK vội bảo mấy người thu xếp đồ đạc rồi nhét vô ba lô cho chúng tôi

    C̣n tiếp...

  7. #127
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Qua tṛ chuyện với ông HK, tôi biết, đường đi từ Đông Hà về đến lao Thừa Phủ chỉ nội trong ngày. Lúc đó tôi cũng biết chắc, một khi về đến lao Thừa Phủ, tôi sẽ vô phương trốn thoát, nên tôi đă quyết tâm, ngày hôm nay, trên đường từ Đông Hà về đến lao Thừa Phủ tôi sẽ phải trốn thoát bằng mọi giá. Ngày hôm nay, tôi phải chọn trong hai con đường.

    Một là tôi trốn thoát. Bằng không, tôi thà bị bắn chết trên đường tháo chạy. Bằng mọi giá, tôi sẽ nhất quyết không để cho ḿnh bước chân vào lao Thừa Phủ.

    Ngày hôm nay sẽ là ngày định mệnh của tôi. Tôi thầm cầu nguyện Chúa, Phật và tất cả những đấng linh thiêng trên con đời này….

    Cũng v́ quyết tâm vượt thoát như vậy, nên khi X buộc giây giầy cho tôi, tôi đ̣i X buộc lại giây giầy cho tôi ba lần, lần sau chặt hơn lần trước. X cũng ngạc nhiên khi thấy tôi đ̣i như vậy, nên khi tôi đ̣i hỏi buộc lại lần thứ ba, X ngần ngừ không chịu. Ông HK nghe lời năn nỉ van nài của tôi, chắc hiểu được ư tưởng liều lĩnh của tôi, nên ông đẩy X sang bên, rồi chính tay ông buộc giây giầy cho tôi. Buộc xong, ông ghé tai tôi nói nhỏ, “Chúc chú mày may mắn”.

    Không đầy 3 phút sau, ánh đèn bấm loang loáng từ phía doanh trại đi xuống. Nh́n ra ngoài trời tối đen, tôi thấy có gần chục chiếc đèn bấm rọi chiếu loạn xạ. Khi đến gần, tôi thấy có tên Biển đi đầu, rồi bốn tên công an áo vàng đeo súng ngắn, và bốn tên bộ đội đeo súng AK-47.

    Bốn tên công an th́ nét mặt lạnh lùng, súng để nguyên trong bao. C̣n bốn tên bộ đội đeo súng AK-47 th́ đều để súng trong tư thế sẵn sàng nổ súng…

    Cửa lán tù vừa mở, tên Biền ra lệnh cho tôi và T chui ra. Ngay khi ḅ được ra ngoài, chúng tôi thấy mấy tên bộ đội cầm súng AK hườm sẵn, nét mặt lạnh lùng vô hồn. Không đầy mấy phút sau, H từ lán bên cạnh cũng cùng chung số phận được giải tới đứng cạnh chúng tôi. Tên Biền cầm đèn bấm lia ngang lia dọc vô mặt chúng tôi rồi nói giọng xấc láo, hăm dọa:

    - Tụi bây đă phạm tội vượt biên phản bội tổ quốc là tội đáng bắn bỏ ngay tại chỗ, khỏi cần xét xử. Đến khi bị bắt, đảng đă khoan hồn, tha tội chết, nhưng tụi bây vẫn không thành tâm hối cải, tiếp tục có âm mưu trốn trại là lại một lần nữa thêm tội chết. Đă vậy tụi bây lại c̣n kéo bè kết đảng rủ rê những người khác cùng trốn trại là ba tội đáng chết. V́ thế, ban chỉ huy trại quyết định đưa tụi bây đi trại khác, để ở đó sẽ có biện pháp giáo dục tụi bây thích đáng.

    Tên Biền có thói quen khi tức giận chuyện ǵ y chuyên xưng hô mày tao, gọi chúng tôi là “tụi bây”. Thú thực, trong cuộc đời tù đầy của tôi dưới chế độ cộng sản, tôi đă nhiều lần bị đối xử tàn nhẫn, nhưng chưa có lần nào gặp phải lối xưng hô “mày tao, tụi bây” một cách trắng trợn và vô học như tên Biền


    C̣n tiếp...

  8. #128
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sau khi lên lớp một hồi về tội trạng của tụi tôi, tên Biền quay sang tên bộ đội đứng cạnh, gật đầu. Tên bộ đội hiểu ư bước tới, lên đạn, chĩa ṇng súng về phía chúng tôi và ra lệnh chúng tôi đứng nghiêm.

    Một tên công an bước lại, tháo c̣ng, để chúng tôi người nào đeo ba lô của người đó. Sau đó, tên công an tiếp tục c̣ng hai tay chúng tôi về phía trước. Riêng H. có lẽ là con gái, nên chúng không c̣ng tay.

    Cuối cùng, để cho chắc ăn, tên công an lấy ra một sợi dây dù dài, trói tay tôi một đoạn, trói tay T một đoạn, trói tay H một đoạn, rồi đoạn cuối cùng y quấn chặt vào tay của y. Vậy là cả ba chúng tôi đều bị trói chung vô một sợi dây mà một đầu của sợi dây do tên công an nắm giữ.

    Với lối trói như thế, dù có liều mạng cách mấy, tôi cũng chẳng dám và chẳng thể nào chạy trốn.

    Tên công an này là người Nùng, không rơ là họ Nùng hay họ Nông, nhưng chắc chắn tên của y là Trí Vân. Vân có một chiếc răng vàng ở hàm trên, h́nh như đó là phong tục tập quán của người Nùng ở miền thượng du Bắc Việt.

    Người Vân lùn, thân h́nh rắn chắc, da ngăm đen, khi cởi trần trông như khối đồng hun. Vân cuồng tín tin tưởng vào chủ nghĩa cộng sản, nhưng v́ ít học, nên thích nghe chuyện đông tây kim cổ, và dễ nghe lời phỉnh nịnh.

    Trong số những công an, bộ đội giam giữ chúng tôi ở Đông Hà lúc đó, tôi chỉ cầu mong Vân là người giải giao chuyển trại cho chúng tôi. V́ với Vân, tôi hy vọng sẽ dễ dàng qua mặt để biến ḿnh trở thành một tên “tù vượt biên ngu ngơ, dại khờ nhưng thuộc loại con ông cháu cha”… Thiệt may mắn cho tôi, hy vọng của tôi đă thành sự thật…

    B́nh minh hôm đó, trong khí lạnh của núi rừng, tên Biền cùng với bốn tên bộ đội và bốn tên công an áp giải chúng tôi tới bến xe Đông Hà. Có lẽ ban giám đốc bến xe đă nhận được lệnh từ trước, nên chiếc xe đ̣ duy nhất tuy đă đầy khách, vẫn đậu ở bến xe chờ chúng tôi.

    Hai tên công an, trong đó có Vân, giải chúng tôi lên xe. C̣n lại tên Biền, hai tên công an và bốn tên bộ đội th́ quay về ngay khi xe chuyển bánh. Tôi thở phào nhẹ nhơm phần nào v́ lúc trước, tôi cứ đinh ninh, nếu cả bọn bốn tên bộ đội cùng bốn tên công an cùng giải giao chúng tôi về Huế, th́ tôi chẳng có cơ hội nào trốn chạy


    Cả ba chúng tôi được ngồi vô một băng ghế, ngay phía sau tài xế. Một tên công an, ngồi trên chiếc ghế duy nhất ngay bên phải tài xế. Tên Vân ngồi ở ghế bên cạnh, ngang với ghế chúng tôi. Sợi dây dù trói chung chúng tôi được tên Vân buộc cẩn thận vô thành ghế.

    Trong t́nh thế bị c̣ng lại bị trói chung cả ba vô một sợi dây đă buộc vô thành ghế trong xe như vậy, tôi biết, tôi không tài nào có thể trốn được.

    Ngay khi bước lên xe, nh́n lướt qua những hành khách trên xe, tôi nhận ra đa số họ là người miền núi. Chỉ có vài người Kinh ngồi ở phía trước. Thấy ba người chúng tôi bước lên xe, tay bị c̣ng, lưng đeo ba lô, lại bị trói chùm với nhau, mọi người, kể cả viên tài xế, đều không lộ vẻ ǵ ngạc nhiên. Mọi người vẫn tṛ chuyện tự nhiên.

    Vài người, quay nh́n chúng tôi một thoáng rồi tỉnh bơ quay ra ngoài cửa sổ. Điều này chứng tỏ, công an Đông Hà đă thường xuyên trói tù từng chùm rồi giải giao tù bằng xe đ̣.

    Thú thực, thoạt đầu, khi được lệnh chuyển trại, tôi cứ đinh ninh, bị giải giao bằng xe riêng của đồn công an Đông Hà. Nhưng khi thấy ḿnh được giải giao bằng xe đ̣, ḷng tôi có thêm hy vọng.

    Tuy không tin tưởng những người dân trong chuyến xe đ̣ từ Đông Hà sẽ sẵn sàng giúp đỡ tôi như chuyến xe từ Dầu Tiếng về B́nh Dương, nhưng tôi thành thực hy vọng, thế nào cũng có người giúp đỡ tôi không cách này cũng cách khác.

    C̣n tiếp...

  9. #129
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sáng hôm đó, tên Biền chỉ tuyên bố chung chung sẽ chuyển chúng tôi đến một trại giam khác, nhưng qua những lời th́ thầm của ông HK trong đêm, tôi biết chắc chắn, chúng sẽ chuyển chúng tôi về lao Thừa Phủ, Huế.

    Qua chuyện tṛ với ông HK tôi biết, lao Thừa Phủ xây cất rất kiên cố, nếu tôi đă bị giam giữ ở đó, tôi sẽ vô phương vượt ngục. Nguy hiểm thứ hai, một khi đă về đến lao Thừa Phủ, chắc chắn lư lịch của tôi sẽ bị phanh phui, và khi đó tôi sẽ phải chịu nhiều h́nh phạt khủng khiếp, cuộc đời của tôi sẽ vĩnh viễn bị khâm liệm, không bị xử bắn, th́ cũng bị tù mọt gông.

    V́ vậy, tôi đă âm thầm nuôi quyết tâm, trên đoạn đường từ Đông Hà về đến lao Thừa Phủ, bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải chạy trốn. Vẫn biết, chạy trốn trên đoạn đường này, trong khi hai tên công ai giải giao đều đeo súng ngắn, sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng dù vậy, tôi vẫn c̣n có cơ hội thoát cũi sổ lồng nhiều hơn so với khi bị nhốt vô lao Thừa Phủ.

    Trên đoạn đường bị giải giao từ trại tù Đông Hà ra bến xe, tôi miên man nghĩ ngợi cách tẩu thoát. Trước mắt, tôi nghĩ, nếu chúng tôi bị trói chùm lại với nhau bằng một sợi dây, tôi không thể nào chạy trốn một ḿnh được. V́ vậy, điều đầu tiên, tôi phải t́m cách thuyết phục tên Vân công an tháo sợi dây dù trói chung chúng tôi. Có như vậy, tôi mới có thể chạy trốn khi gặp cơ hội.

    Tôi cũng hy vọng, cho dù tôi không thuyết phục được Vân tháo sợi dây dù, th́ trên đoạn đường từ Đông Hà về lao Thừa Phủ, chắc chắn thế nào cũng có lúc, chúng phải cởi sợi dây dù trói chúng tôi để chúng tôi giải quyết chuyện vệ sinh cá nhân. Khi đó sẽ là cơ hội cuối cùng để tôi có thể chạy trốn.

    Để có thể thuyết phục được Vân chấp nhận cởi sợi dây dù, tôi phải t́m cách làm cho Vân lơ là cảnh giác, coi thường chúng tôi. Trong thời gian bị giam giữ ở Đông Hà, chúng tôi cũng đă thành công chứng tỏ cho bộ đội, công an ở đó thấy chúng tôi chỉ là những đứa trẻ ngu ngơ, nghe người khác xúi dục mà đi vượt biên.

    Nhất là T và H, tuổi c̣n quá trẻ, sinh ra và lớn lên ở thành phố, chưa một ngày quen với phong ba băo táp cuộc đời, nên khi đi lao động trong rừng, cả hai đều có tất cả những đường nét ngây thơ, non nớt của tuổi trẻ thành phố. Và đó là những thuận lợi mà tôi thấy cần phải tiếp tục khai thác trong chuyến đi này để hai tên công an mất cảnh giác, coi thường chúng tôi.

    Sau khi th́ thầm bàn bạc với T và H, tôi quay sang Vân xin y cho chúng tôi trích một ít tiền “tang vật” mà chúng đă tịch thu, để chúng tôi có thể mua bán dọc đường. Tên Vân bàn bạc với tên công an kia một lúc, rồi chúng gật đầu chấp thuận.

    Thế là trên đường đi, mỗi khi có dịp, tôi đều gọi mua đồ ăn, thức uống, thuốc lá thật hậu hĩ cho hai tên công an. Cả hai tên đều vui vẻ ăn uống, chấp nhận quà cáp do chúng tôi mua cho. Không khí căng thẳng lúc ban đầu giữa hai tên công an và chúng tôi dần dần giảm bớt cùng với thời gian và đoạn đường chúng tôi đi từ Đông Hà về thị xă Quảng Trị.

    V́ quyết tâm bằng mọi giá, tôi sẽ chạy trốn trên đường từ Đông Hà về lao Thừa Phủ, nên tôi rất lo ngại hai tên công an có súng ngắn sẽ bắn tôi. Tôi không biết khả năng bắn súng của tên công an kia như thế nào, nhưng tên Vân th́ tôi vẫn nghe ông HK và các bạn tù ở Đông Hà ca ngợi tên Vân là tên công an bắn súng giỏi nhất ở Đông Hà.

    Có lẽ là người Nùng, thường xuyên săn bắn thú rừng trước khi vô công an, nên tên Vân bắn súng dài cũng như súng ngắn, súng nào cũng rất thiện nghệ.

    Tôi nghe ông HK nói, chính tên Vân đă có lần bắn hai phát súng hạ hai con sóc cùng một lúc. Ông HK giải thích cho tôi hiểu, con sóc là con vật bé bỏng, lại chạy nhanh khủng khiếp

    . Bắn trúng một con đă khó, huống hồ bắn hạ cả hai con cùng một lúc. Lư do là khi bắn trúng con thứ nhất, con thứ hai sẽ chạy mất tăm hơi ngay, lấy đâu mà nhắm bắn.

    C̣n tiếp...

  10. #130
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Với tài bắn súng thiện nghệ như vậy, tên Vân sẽ bắn chết tôi dễ dàng, nếu tôi chạy trốn. Dù cho tôi có bị bắn bị thương đi nữa, th́ tôi cũng sẽ bị chúng bắt lại và sẽ phải chịu nhiều cực h́nh tra tấn.

    V́ thế, tôi nghĩ, cách duy nhất để tôi có thể trốn thoát, là tôi phải làm cách nào để cho tên Vân không bắn tôi, hoặc nếu có bắn, y sẽ có những tích tắc ngập ngừng, không muốn bắn trúng tôi. Để làm được điều đó, tôi thấy phải làm cả hai cách:

    - Một là tôi phải tạo t́nh thân với y qua quà cáp và tṛ chuyện. Điều này tôi đă và đang làm.

    - Hai là tôi phải t́m cách đánh đ̣n tâm lư qua những câu chuyện, để qua đó, tôi cho y có ư tưởng tôi thuộc loại “con ông cháu cha” có “gốc bự” đang làm cho VC.

    Mà đối với một tên công an người Nùng ở Đông Hà, “gốc bự” phải là một nhân vật có thật, nhân vật đó không thể ở đâu xa, mà phải ở ngay tỉnh Quảng Trị.

    Nhờ tṛ chuyện với ông HK, tôi biết được tên của trưởng ty công an Quảng Trị lúc đó họ Nguyễn, tên là ǵ th́ lâu ngày quá tôi không c̣n nhớ, nên tôi tạm gọi là X. Đợi dịp thuận tiện, tôi hỏi Vân:

    - Thưa cán bộ tôi muốn hỏi cán bộ một câu?

    Tên Vân gật đầu không nói.

    - Thưa cán bộ có biết ông X?

    Tên Vân vừa nhồm nhoàm nhai bánh vừa hỏi lại:

    - X nào?

    - Thưa ông Nguyễn Hữu X, trưởng ty công an nhân dân tỉnh Quảng Trị…

    Vân ngừng nhai, trợn mắt nh́n tôi, ngạc nhiên hỏi:

    - Nguyễn Hữu X trưởng ty công an nhân dân tỉnh Quảng Trị? Sao tôi không biết. Thủ trưởng của tôi mà. Mà làm sao anh biết ổng?

    Không trả lời thẳng câu hỏi của Vân, tôi tỏ vẻ ái ngại, lo sợ, rồi rụt rè nói nhỏ với tên Vân:

    - Nói thật với cán bộ, tụi tôi dại dột nghe người ta xúi dại đi vượt biên. Bây giờ bị bắt, bố tôi tôi không sợ, tôi chỉ sợ chú X thôi.

    Vân kéo vạt áo lên chùi mép, rồi hỏi tôi giọng có vẻ ṭ ṃ:

    - Anh là ai mà dám gọi ông X là chú?

    Thú thực, tôi không biết ǵ về X. Qua chuyện tṛ với ông HK, tôi chỉ biết X là trưởng ty công an, có một vợ, hai con. Có vậy thôi. Chính ông HK cũng không biết ǵ hơn về X. Nay tôi đánh liều đi nước cờ này, để Vân tưởng tôi và ông X có quan hệ ruột thịt.

    Nhưng nếu không cẩn thận, Vân biết rơ về X hơn tôi, hỏi tới mấy câu, th́ tôi đâu biết trả lời làm sao. Như vậy, mọi chuyện đổ bể, tôi càng kẹt, và mối quan hệ giữa tôi và Vân được bồi đắp trên đường đi sẽ bị sụp đổ.

    Nghĩ vậy, tôi không chính thức nhận X là chú, và cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Vân, mà chỉ nói nước đôi:

    - Chú X đă nhiều lần bảo tôi, bây giờ đă giải phóng, đất nước đă thống nhất th́ phải lo mang công sức ra để cống hiến cho cách mạng chứ đừng có dại dột vượt biên đi theo đế quốc nữa…

    Tên Vân gật đầu đồng ư:

    - Đúng như vậy. Tuổi của anh c̣n trẻ, tại sao anh không ở lại phục vụ cách mạng có phải anh có tương lai tươi sáng không nào.

    Nói đến đó, Vân nh́n tôi bán tín bán nghi:

    - Nhất là khi anh lại có chú làm lớn trong ngành công an…

    Tôi giả bộ ăn năn hối hận:

    - Tôi nói, biết cán bộ không tin, nhưng không nói th́ ḷng áy náy vô cùng. Thú thực với cán bộ, ngay hôm tôi bị bắt ở Đông Hà, tôi cứ tưởng ḿnh bất hạnh. Nhưng trong suốt mấy tuần qua, nằm vắt tay lên trán, nghĩ đi nghĩ lại, tôi mới thấy ḿnh bị bắt như vậy đâm ra lại may mắn, v́ có bị bắt, tôi mới có cơ hội nhận ra ḿnh vượt biên là sai lầm. V́ vậy, tôi chỉ mong sao cán bộ đừng cho chú X của tôi biết là tôi vượt biên bị bắt, kẻo chú biết, chú rầy la th́ tôi sợ lắm…

    Công an Vân nh́n tôi có vẻ thương hại, nói:

    - Anh yên tâm đi. Danh sách những người vượt biên giải giao đi lao Thừa Phủ sẽ tŕnh lên bộ nội vụ, nên công an tỉnh không hề hay biết ǵ chuyện này.

    Nh́n vẻ mặt, thái độ và nghe câu nói của Vân, tôi rất mừng. Ít ra, Vân cũng tin tưởng phần nào, tôi là cháu của X. Như vậy, khi tôi chạy trốn, nếu Vân có định bắn tôi, y cũng phải ngần ngừ một hai tích tắc. Và biết đâu, một hai tích tắc đó, sẽ cứu tôi thoát nạn?

    Cho đến nay, tôi không biết sự thực, Vân đă suy nghĩ ǵ khi nổ mấy phát súng lúc tôi chạy trốn trên đường phố Huế cách lao Thừa Phủ có vài trăm thước, nhưng quả thực, không một viên đạn nào trúng tôi. Nhờ vậy, tôi đă trốn thoát, rồi được người khác giúp đỡ, gọi xe ôm ra Huế, và đáp tàu chợ trở lại Biên Hoà ngay tối hôm đó


    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 16-05-2012, 04:42 PM
  2. Replies: 0
    Last Post: 04-04-2012, 06:55 AM
  3. Nữ cận vệ đồng trinh của Gaddafi
    By Vinh Phan in forum Thế Giới Đó Đây
    Replies: 0
    Last Post: 28-05-2011, 05:18 AM
  4. Một Chữ T́nh - Hồ Biểu Chánh
    By Camlydalat in forum Thơ Văn Sưu Tầm
    Replies: 0
    Last Post: 16-12-2010, 01:52 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 07-09-2010, 07:42 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •