Page 11 of 24 FirstFirst ... 78910111213141521 ... LastLast
Results 101 to 110 of 237

Thread: THÁNG TƯ ĐEN UẤT HẬN

  1. #101
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    NHỮNG V̀ SAO THỜI LỬA ĐẠN ( tập 2 )

    Last edited by Tigon; 16-04-2011 at 12:28 PM.

  2. #102
    Member
    Join Date
    15-08-2010
    Location
    USA
    Posts
    789
    Tháng Tư khỉ đỏ kéo về
    Tigon chúng vặt, Pensée chúng vàu
    Tháng Tư c̣n đấy nỗi đau
    Miền Nam cây quế khỉ vào nó leo

  3. #103
    Member philong51's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    161

    ANH HÙNG Diệt PHÁO: Th/Tá TRƯƠNG PHÙNG

    - http://www.vietbao.com/D_1-2_2-70_4-148733

    ANH Hùng Diệt Pháo Thiếu Tá Trương Phùng



    H́nh bên: Di ảnh Thiếu Tá Trương Phùng. Saigon có thể đă tan nát hơn, chết chóc bi thảm hơn, và sẽ không có những chuyến bay di tản ngày cuối cùng, nếu không có người anh hùng này.









    Sau hơn 33 năm hoàn toàn mất dấu tích, nhờ sự hiển linh và ngoại cảm, t́m thấy di cốt của Thiếu Tá Không Quân VNCH Trương Phùng bị cộng quân xử bắn ngày 29 Tháng Tư 1975, tức ngày 19-3 Ât Mẹo. Di cốt hiện được thờ tại chùa Bửu Quang.

    Ngày 29/4/75, cộng quân khai hoả trận địa pháo lớn nhất cuộc chiến nhắm uy hiếp Saigon. Hàng chục dàn đại pháo, mỗi dàn 4 khẩu, từ Phú Lâm liên tục nhả đạn. Đích nhắm đầu: phi trường Tân Sơn Nhứt, nơi cả ngàn người đang chờ di tản.
    Bốn giờ sáng, dưới mưa pháo, 2 khu trục A-1 của Phi Đoàn 518 Phi Long, Không quân VNCH vẫn dũng cảm cất cánh và mau chóng đánh tan trận địa pháo. Nhờ vậy, Saigon đă tránh được thảm hoạ. Nhưng đi hai, về một. Chiếc A1 do Đại Uư Trần Văn Phúc đáp xuống phi trường. Chiếc thứ hai, loại AD-5 Skyraider của phi tuần trưởng là Thiếu Tá Trương Phùng th́ biến mất, hơn 33 năm không t́m thấy dấu tích.
    Sau cùng, nhờ sự hiển linh của một vị sư già và chính Thiếu tá Phùng, nhờ ngoại cảm, và nhờ t́nh đồng đội, di cốt người anh hùng bị VC xử bắn trong một vườn xoài đă được trở về với gia đ́nh.
    Nhân dịp 30 tháng Tư, tác giả Nguyễn Viết Tân đă giúp Việt Báo sưu tập đầy đủ chi tiết câu chuyện ư nghĩa này. Trước hết, xin mời đọc bài viết của cựu đại uư Trần Văn Phúc, kể về vị đồng đội anh hùng của "phi vụ cuối cùng". Chuyện kể này từng được phổ biến trên trang Không Quân Cánh Thép, được trích đăng với sự cho phép của cựu đại uư Phúc. V́ có những người chưa liên lạc, nên tên của họ trong loạt bài này xin được viết tắt.
    Thiếu tá Trương Phùng sanh năm 1943 tại Thừa Thiên-Huế, gia nhập Không Quân vào đầu năm 1964, khóa 64B SVSQ/TTHLKQ Nha-Trang, tốt nghiệp khóa L-5 Quan Sát, sau đó được tuyển chọn xuyên huấn T28 và A-1 Skyraider tại Hoa Kỳ. Trở về nước, anh phục vụ tại Phi Đoàn 110 Quan Sát-Đà Nẵng, sau cùng là Phi Đoàn 518 Phi Long- Khu Trục A-1 , KĐ23CT, SĐ3KQ Biên Ḥa. Trong những ngày sau cùng, PĐ 518 dọn về Tân Sơn Nhứt.
    ... Anh là mẫu người hùng KQ từng tham dự hầu hết các chiến trường: Cam bốt, Quảng Trị, An Lộc. Là một người đầy nhiệt huyết, không bao giờ từ chối bất cứ một phi vụ nào dù là nguy hiểm, anh là một Phi tuần trưởng gương mẫu, lấy phương châm: Tổ Quốc, Danh Dự và Trách Nhiệm làm điều tâm niệm.
    Trong trận Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, khi Phi đoàn Khu Trục từ Biên Hoà tăng phái cho mặt trận Quảng Trị, anh Phùng chính là một trong ba phi công diệt nhiều xe tăng nhất. Người dẩn đầu là Đ/U Trần Thế Vinh, 20 chiếc, Th/tá Nguyễn Ngọc Lành 17 chiếc và anh Phùng diệt 15 chiếc.
    Tôi được hân hạnh cùng bay chung với anh hai lần...

    * Phi vụ đầu tiên: Thả bom CBU-25
    Vào tháng 8/1974 VC vi phạm Hiệp Định Ba Lê, pháo kích vào phi trường Biên Ḥa. Để trả đũa hành động nầy, Đại Tá Hoàng Thanh Nhă, KĐT KĐ23CT,SĐ3KQ chỉ thị 2 phi tuần Khu Trục A-1 dùng bom CBU-25 để thi hành một nhiệm vụ lịch sử: oanh tạc Tổng Hành Dinh của MTGPMN ở đồn điền Minh Thạnh gần Lộc Ninh. Phi tuần số 1 do Th/tá Phùng và Tr/u Đinh văn Đức. Phi tuần thứ 2 do tôi và Tr/u Nguyễn Tứ Đức. Sau khi nghiên cứu kế hoạch hành quân, tính toán giờ bay, hướng bay một cách rất cẩn thận và để giảm thiểu sự nguy hiểm, Th/tá Phùng đề nghị nhập 2 phi tuần thành 1 hợp đoàn 4 chiếc, dùng chiến thuật truy kích, với yếu tố bất ngờ, chớp nhoáng, bay thấp trên ngọn cây. Với chiến thuật nầy đ̣i hỏi người Leader một khả năng, kinh nghiệm, b́nh tĩnh, sáng suốt cũng như gan ĺ v́ thỉnh thoảng Leader phải lên cao 5 hay 7 trăm bộ để nhận dạng những "check point"(điểm chuẩn) tránh bị bay lạc.
    Lợi dụng mặt trời sắp lặn, chúng tôi lấy Lai Khê làm điểm xuất phát, bay về hướng Bắc dọc theo Quốc Lộ 13, qua khỏi An Lộc 5 dặm, đổi sang hướng Tây, khi thấy Lộc Ninh th́ chuyển hướng Đông Nam để oanh tạc vào bên hông địch. Chúng tôi phải vượt qua hàng rào pḥng không dày đặc, trên đường đi, ngay cả đường về. Rất nhiều lần chúng tôi lướt trên những dàn cao xạ, nh́n thấy bọn chúng quay ṿng những họng súng và bắn vói theo. Nhờ vào sự can đảm phi thường của Th/tá Phùng nên chúng tôi đă hoàn thành sứ mạng và trở về đáp an toàn lúc 8 giờ tối. Một điều tôi ghi nhận thêm là lần đó, Th/tá Phùng thà ngậm đèn bấm soi sáng những phi cụ để bay (v́ phi cơ của anh bị hỏng đèn phi cụ) nhưng nhứt định không chịu hủy bỏ phi vụ dù rằng trong phiên họp buổi trưa Đ/Tá Nhă KĐT KĐ 23CT đă lưu ư 2 lần: "Nếu có ǵ bất trắc các bạn ráng chịu đựng qua đêm, sáng mai mới có trực thăng rescue".

    * Lần thứ hai cũng là "Phi vụ cuối cùng"
    Bốn giờ sáng ngày 29/4/75 VC pháo kích hàng loạt vào phi trường Tân Sơn Nhứt. Tôi nhận điện thoại rồi chuyển lịnh cất cánh khẩn cấp đến Th/tá Lê Văn Sang, Trưởng Pḥng Hành Quân PĐ 518. Sẵn đó ông kêu tôi đi bay, nhưng v́ thấy tôi thiếu wingman nên Th/tá Phùng t́nh nguyện và thách thức:
    - Trâu đạp cũng chết, chó đạp cũng chết! Tao bay với mầy coi có chết thằng tây nào không?
    Trên đường ra băi đậu với tiếng rít, tiếng pháo nổ liên tục nghe rợn người nhưng không làm sờn ḷng Th/tá Phùng mà ngược lại anh đă nung đúc tinh thần tôi qua câu nói:
    - Đ... tụi nó pháo bằng loại súng ǵ mà liên tục, kinh người chưa từng thấy! Bằng mọi giá, tụi ḿnh phải lên (cất cánh) cho bằng được, dù phải hy sinh! Hy vọng ḿnh có thể bảo vệ được bao nhiêu người, trong đó có vợ con ḿnh đang ở đây, chẳng lẽ ḿnh nằm ở đây chờ pháo chết cả đám hay sao?
    Đến băi đậu phi cơ, dù trong mưa pháo, các anh em phi đạo đă chờ sẵn từ lúc nào .. Th/tá Phùng dơng dạc ra lịnh:
    - Quay máy xong các bạn "choke out" ngay, chạy t́m chỗ núp ngay, mặc kệ chúng tôi. Đừng để chết chùm cả đám nghe chưa!
    Tiếng rít, đạn pháo nổ gần đó liên tục, sau khi nổ máy lôi taxi ra khỏi ụ, Th/tá Phùng c̣n đứng dưới đất và ra dấu b́nh điện bị hư không quay máy được, buộc ḷng tôi phải cất cánh một ḿnh. Đến Phú Lâm, theo sự hướng dẫn của Tr/u Trần Văn Bảo, trưởng phi cơ AC-119K-Tinh Long 06, tôi thả 2 trái bom xuống chỗ có 2 làn khói trắng đang bốc lên.
    Xin nói thêm là AC119 là loại vận tải hai đuôi to lớn dềnh dàng, chuyên đi thả trái sáng và yểm trợ Bộ Binh bằng những ụ súng 6 ṇng bắn kêu ̣ ̣ như ḅ rống.
    Sau đó tôi ngưng lại và tiếp tục bao vùng và nh́n thấy vài ba chiếc trực thăng đang quây quần ở hướng Đông. Độ 15 phút sau, có lẽ bọn VC nghĩ rằng phi cơ của tôi đă hết bom nên pháo trở lại liên tục. Quá nhiều dàn pháo! Bấy giờ tôi mới nh́n rơ và đây là lần đầu tiên trên chiến trường tôi gặp phải, mỗi dàn 4 khẩu, đạn pháo không ngớt bay lên. Nh́n về hướng Sàig̣n, những cột lửa bốc cao, ḷng đau như cắt, thương thay cho dân lành vô tội! Không do dự, tôi nhào xuống thả bom nhắm vào một trong những làn khói đang bay lên. Hơn bao giờ hết, tôi thấy cần sự trợ giúp, tôi thầm gọi:
    - Anh Phùng ơi, anh ở đâu, sao không lên đây giúp tôi một tay, tôi đang cần anh, anh có biết không ?
    Chừng 5 phút sau, khi tôi sắp sửa nhào xuống để thả bom, tôi thấy những đám nổ ở dưới đất, tôi nghĩ lầm là do một chiếc trực thăng vơ trang nào đó vừa bắn rocket xuống mục tiêu nên cự nự:
    -Tinh Long 06, bạn đă cho tôi đánh random attack, sao lại cho trực thăng vơ trang vào "ăn có"? Nó bay cao độ thấp, nhỡ tôi không thấy mà nện trên đầu nó th́ sao!
    - Phi Long 51, tôi đă đuổi tụi nó bay sang hướng Đông của Quốc Lộ 4 rồi, chỉ có một ḿnh bạn làm việc mà thôi, nhưng để tôi quan sát kỹ lại xem có phải là tiếng nổ phụ không?
    Ṿng kế tiếp, tôi vẫn thấy đám nổ phụ và nghe Tinh Long 06 trong vô tuyến:
    - Dường như có thêm một chiếc A-1 nào nữa vào đánh phụ bạn đó Phi Long 51! Tôi không thấy rơ và không liên lạc được trong vô tuyến, nhưng không phải là trực thăng đâu bạn!
    Tôi nghĩ ngay tới Th/Tá Phùng.
    -OK, có thể Th/Tá Phùng lên giúp chúng ta, có thể ổng hư vô tuyến nên "monkey see monkey do" bạn đừng lo, thấy tôi đánh ở đâu, anh ấy sẽ thả bom ở đó.
    Chúng tôi quần thảo và cày nát khu vườn đó và cũng nhờ hàng chục hỏa châu soi sáng nên rất dễ dàng "lượm" những dàn pháo nầy.
    Hết 10 trái bom, tôi bay thêm năm bảy ṿng trước khi trở về Tân Sơn Nhứt lúc 05 giờ 30 phút, không quên xin Paris (đài Kiểm Báo TSN) điều động thêm 1 phi tuần lên thay. Sang tần số đài Saigon Tower, tôi hỏi sau tôi có chiếc A-1 nào cất cánh không và được trả lời:
    - Không biết nữa bạn ơi, nó pháo quá, chúng tôi phải chạy xuống hầm và vừa mới trở lên trên đây!
    Tuy nghe vậy nhưng tôi tin chắc với bản tánh can trường, không khuất phục trước mọi khó khăn hay nguy hiểm, Th/Tá Phùng không bao giờ hủy bỏ phi vụ, nhất định là anh đă bay lên cùng tôi chiến đấu bên nhau. Chúng tôi tiếp tục bao vùng trên TSN và vùng phụ cận. Sau đó chiếc chiếc AC-119K Tinh Long 07 do Tr/u Trang Văn Thành, Trưởng phi cơ lên thay thế cho Tinh Long 06 về đáp.
    Chiếc ACK 119, Tinh Long 6 đă có công cứu bao nhiêu đồng đội và dân chúng Thủ Đô vào những giờ phút chót, làm giảm bớt những vụ pháo kích tàn sát của Cộng Quân. Bây giờ Tr/úy Bảo đă bay "chuyến bay vĩnh biệt" anh em tại thành phố New Orleans!
    Đến 6 giờ, trời mờ mờ sáng, tôi thấy anh Phùng bay bên cánh phải với 2 trái bom, đồng thời nghe trên tần số, một phi tuần 2 chiếc A-1 của PĐ 514 cất cánh từ Cần Thơ do Th/tá Hồ Ngọc Ấn và Đ/U Nguyễn Tiến Thụy đang trên đường tiến về Thủ Đô.
    Lúc 6 giờ 25 phút, Tr/U Thành t́nh nghi một đám CSBV định cắt hàng rào pḥng thủ ở hướng Bắc của phi trường, nên hướng dẫn Th/tá Phùng thả 2 trái bom c̣n lại. Sau đó vô tuyến của Th/Tá Phùng bắt đầu hoạt động tốt và anh gọi tôi đáp xuống TSN.
    V́ biết vô tuyến của Th/tá Phùng bất thường nên tôi nhường anh đáp trước. Nhưng trước khi chạm bánh, đột nhiên anh tống ga bay lên và bảo tôi đáp trước rồi chờ anh. Lẽ ra tôi định bay theo nhưng v́ lo lắng an nguy của vợ con đang tạm trú gần nơi bị pháo nên tôi đáp xuống TSN lúc 6 giờ 50 phút.
    ... Khoảng 5 hay 7 phút sau, tôi đứng ngoài phi đạo và theo dơi chiếc Tinh Long 07 đang bắn yểm trợ dọc theo ṿng đai phía Bắc. Th́nh ĺnh động cơ bên phải phi cơ bị hoả tiễn SA7 bắn trúng, kế đó cánh phải đứt ĺa, phi cơ cắm đầu, quay như con vụ và rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng, thương tiếc của hàng vạn người trong và ngoài TSN...
    Chờ Th/tá Phùng thêm 15 phút nữa mà không thấy anh trở về đáp, tôi quá giang xe xăng để vào biệt đội, trong ḷng thầm nghĩ Th/tá Phùng v́ thấy chiếc Tinh Long 07 bị bắn nên đă bay đi Cần Thơ? Chiều hôm đó đáp ở Cần Thơ, tôi cũng không thấy Th/tá Phùng! Coi như anh đă mất tích kể từ đó, không ai biết ǵ ngoài những tin đồn mù mờ.
    Hơn 30 năm, lúc nào tôi cũng ưu tư về sự mất tích của Th/tá Phùng. Thông cảm nỗi niềm của tôi, Nguyễn Chí, một người em KQ đă hết ḷng truy t́m suốt nhiều tháng và cuối cùng Chí đă t́m được hài cốt của Th/tá Phùng, mang về cho gia đ́nh anh ấy ngày 2/12/2008.
    Philong51
    Last edited by philong51; 16-04-2011 at 12:47 PM.

  4. #104
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Cảm nghĩ của một bộ đội CS sau 36 năm giải phóng Sàig̣n

    Chúng tớ, bộ đội miền Bắc vào giải phóng miền Nam phải nói thật, nói thẳng là chúng tớ bị đảng cộng-sản Việt-Nam dối gạt. Họ bảo chúng tớ rằng dân miền Nam đói khổ và bị đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai Thiệu Kỳ, tra tấn, hành hạ, bóc lột đến tận xương tủy! cơm không có đủ ăn, quần áo không đủ mặc…




    Nhưng sau khi Tên Dương Văn Minh đầu hàng, chúng tớ từ trong rừng chiến khu tiến về và vào Sàig̣n, chúng tớ mới thấy Sàig̣n sao mà đẹp thế, nhà cao, cửa rộng, thật khang trang, hoa lệ…dân chúng ăn mặc bảnh bao không như dân tụi tớ ngoài miền Bắc chỉ đội nón cối, áo xanh lao động, hầu như ai cũng ăn mặc giống ai v́ chỉ tiêu chỉ được:

    “Một năm hai thước vải thô,
    làm sao che nổi cụ Hồ đảng ơi!”

    Đơn vị của tớ tới trú đóng tại cao ốc Đời Tân đường Phan Thanh Giản, Sàig̣n. Pḥng nào cũng giường nệm trắng tinh, quạt máy, máy lạnh…ôi sướng làm sao tả hết. Nhưng v́ không có củi thổi cơm, nên tụi tớ đập hết cửa sổ, lấy gỗ làm củi. Bây giờ nghĩ lại, thấy làm như vậy là bố láo quá sức, phá hoại tài sản quốc gia mà không biết, cứ cho là tàn dư của Mỹ ngụy nên đập phá cho thoả thích. Tụi tớ c̣n nuôi lợn, nuôi gà trong sân nữa chứ.

    Sau hai năm đánh tư sản mại bản, dân Sài g̣n tan tác như gà mất mẹ. Tụi tớ biết dân Sàig̣n căm thù tụi tớ cộng sản miền Bắc lắm, nhưng họ không dám ho hoe, v́ sợ bị tóm, đưa đi cải tạo ! họ sợ tụi tớ hơn sợ hùm beo cọp báo; có người c̣n gọi tụi tớ là quỷ đỏ v.v…

    Tớ thích nhất là được lang thang ra chợ Bến Thành, chợ cũ để mua đài mang về miền Bắc…tớ mua được 1 cái đài Philip màu cà phê sữa, chơi được cả băng nhựa làm quà miền Nam cho bố tớ…ông cụ sướng rên người luôn v́ đă lâu ông cụ muốn có 1 cái đài để nghe mà cũng không thể nào mua nổi. Xe gắn máy b́nh bịch đầy rẫy, đủ kiểu, đủ hiệu, tớ mua luôn 1 xe mô-bi-lét cũ màu xanh lơ, đă tróc sơn! leo lên đạp măi mới nổ máy. Hôm về Hà-Nội, tớ chạy ra ga xe lửa Hoà Hưng đưa lên tàu Thống Nhất, về tới thủ đô, oai quá sức, bà con lé mắt. Đấy là quà miền Nam , hàng xóm tới chào và xem một cách thích thú. Ai cũng muốn vào Sàigon một chuyến để xem Sài g̣n như thế nào!

    Sau những đợt đánh tư sản, đổi tiền, đuổi dân đi kinh tế mới…dân Sàig̣n t́m cách vượt biên để t́m tự do nơi hải ngoại. Nhà cửa bị đập phá và bỏ hoang rất nhiều. Những cán bộ cao cấp th́ tịch thu những villa tráng lệ để ở hoặc làm văn pḥng phường, xă hay đồn công-an. Càng ngày dân miền Nam càng chửi cộng-sản một cách thâm tệ, tụi tớ biết thế khi tới thăm ông chú bà bác di cư vào Nam năm 1954. Ông chú tớ bảo:” tao đă chạy cộng sản mấy chục năm bây giờ nó lại bắt được! bây giờ sống làm sao đây?” tôi bảo chú tôi rằng họ bắt cháu phải đi bộ đội nếu không họ cúp tem phiếu và tịch thu hộ khẩu, bố mẹ cháu sẽ chết đói…cháu có muốn đi vào Nam đâu…làng ta đi bao nhiêu là chết bấy nhiêu, cháu cũng sợ lắm!…

    Đă 35 năm trôi qua, Sàig̣n hôm nay đường phố tràn ngập xe gắn máy, chạy bừa băi vô trật tự…dân Hànội chiếm đa số những nhà mặt tiền để làm ăn buôn bán; quán ăn, nhà hàng mọc lên như nấm, tệ nạn xă hội đĩ điếm tràn ngập mọi hang cùng ngơ hẻm, x́ ke, ma túy, cướp giựt, móc túi hoành hành như chỗ không người…Dân bây giờ đếch sợ công an nữa, họ oánh bỏ mẹ công an luôn v́ họ coi công an là kẻ thù của họ…Lănh đạo cao cấp th́ tham nhũng nên giàu có không ai bằng, người dân lao động khổ vẫn hoàn khổ. Đất nước th́ Trung Quốc lăm le xâm lược, chiếm đất, chiếm đảo, chiếm biển và bắn giết ngư dân thoả thích mà đảng ta không dám hé môi; sợ buồn ḷng anh Cả Thiên Triều, láng giềng tốt, hữu nghị bền vững muôn năm. Người dân đấu tranh chống giặc Hán xâm lược th́ bị bắt bỏ tù, dân khiếu kiện đ̣i ruộng đất bị nhà nước tịch thu cũng bị quẳng lên xe đưa về nghỉ ở Hoả-Ḷ…Phải nói thẳng là VN người dân không có tự do và nhân quyền; v́ đảng chủ trương tiến nhanh tiến mạnh lên XHCN nên VN hiện nay đứng gần chót trong bảng xếp hạng các nước trên thế giới. Dân TQ vào tràn ngập VN, họ xây nhà, xây làng, cưói gái Việt, đẻ con và cắm bảng cấm người Việt lai văng tới gần làng của họ ngay trên đất Việt, hỏi có ức không chứ??? VN sớm muôn ǵ cũng trở thành một tỉnh hay một quận của Trung Quốc mà thôi v́ những nhà lănh đạo VN hiện nay đều là người của TQ?

    Nếu muốn có tự do, dân chủ và nhân quyền và có đủ sức mạnh bảo vệ tổ quốc trước hiểm họa bị nô lệ giặc Hán…Toàn thể nhân dân VN phải hành động ngay trước khi quá muộn.


    Loại bỏ chế độ CS độc tài, thành lập chính phủ qua bầu cử tự do, t́m người có TÀI, có ĐỨC ra lănh đạo đất nước th́ mới hy vọng đưa VN tới bến bờ độc lập, tự-do, hạnh phúc thực sự.

    Nhân dân VN khẳng định rằng CSVN không thể đem lại cơm no áo ấm cho toàn dân nên cần phải thay đổi càng sớm càng tốt.

    Trần-Văn-Hát
    QĐND/VN

    http://www.vietthuc.org/2011/04/14/c...-phong-saigon/

  5. #105
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    NHỮNG V̀ SAO THỜI LỬA ĐẠN ( tập 3 )


  6. #106
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Tháng Tư Buồn

    Không biết tự lúc nào sau ngày 30 tháng tư năm 1975, mỗi năm vào dịp nầy ḷng tôi dường như chùng xuống. Mặc dù công việc hàng ngày vẫn chu toàn 8 giờ để trả nợ áo cơm, một vài giờ cho cái business consultant của tôi, và th́ giơ cho các buổi phỏng vấn hay ngồi suy tư và viết bài hay đi đó đi đây…tôi vẫn cảm nhận được một nỗi niềm u uẩn nào đó trong tôi.

    Bỏ qua những ngày tháng nghiệt ngă c̣n lại ở Việt Nam trước khi vượt biên, phải thành thật mà nói lúc đó tôi không có th́ giờ để “buồn” như hôm nay, v́ miếng cơm manh áo và măi lo “t́m đường ra đi” (cứu nước?) cho một gánh nặng với 4 đứa con dại…

    Bỏ qua những năm đầu tiên sống đời tị nạn, tôi cũng chưa thực sự quan tâm ǵ mấy cũng như không co th́ giờ để buồn…như tôi buồn hôm nay v́ cuộc ‘vật lộn” với cuộc sống mớ
    i
    Chỉ trong ṿng 20 năm trở lại đây, khi gia đ́nh tương đối ổn định và sau khi bắt đầu bước vào con đường tranh đấu cho Việt Nam qua ngă môi trường, tôi mới thực sự cảm thấy buồn. Và mỗi năm nỗi buồn đo càng se sắc hơn, ngậm ngùi hơn.

    Buồn để mà buồn một ḿnh!

    Không thể nào nói tôi buồn không hiểu v́ sao tôi buồn được. Mà tôi hiểu và hiểu rất rơ nỗi buồn thực sự của tôi v́ hai lư do: - Đất Nước c̣n điêu linh, - và Bà con ḿnh vẫn c̣n ch́m đắm trong nỗi nhục nhằn làm công dân hạng hai cho một chế độ phản dân tộc chưa từng thấy trong lịch sử Việt Nam.

    Nh́n lại những ngày bắt đầu từ giữa tháng tư năm 75, có thể nói cả thành phố Sài G̣n đang lên cơn sốt. Nào là chạy đôn chạy đáo thăm ḍ t́nh h́nh…mặc dù biết rằng miền Nam đang trong cơn hấp hối, nhưng cũng mong t́m và hy vọng một phép lạ. Nào là, đối với những người có chút tiền, lo chạy đi đổi tiền, làm…áp phe, hay do là tin tức t́m đươờng ra đi.

    Tin tức đồn đăi nhiều khi trái ngược nhau, tin vui lẫn với tin buồn.

    Nhưng nỗi buồn của tôi thực sự buồn khi rời trụ sở USAID ở đường Lê Văn Duyệt sau khi làm “thủ tục”…ra đi. Cầm tấm thẻ vô tri có h́nh của một “ông giáo trẻ” đầy nhiệt huyết, mà khi về lại Việt Nam năm 1973, nguyện sẽ làm một cái ǵ cho thanh niên Việt Nam. Tôi không thiết ăn cơm chiều hôm đó. Nếu tôi nhớ không lầm, đó là ngày thứ tư 09/4/1975.
    Tới thứ hai tuần sau đó, lên Đại học Cao Đài Tây Ninh, tôi lại được mấy anh chàng “CIA” trẻ đóng trên đài phát tuyến ở đỉnh Núi Bà cho tôi biết rằng ngày mai, họ sẽ rút về Mỹ và khuyên tôi nên rời bỏ quê hương qua một giọng Bắc rất rành rọt. Suốt các buổi lên lớp sau đó, tôi nói như người mất hồn, một tâm trạng mà chính giờ phút viết lên ḍng chữ nầy, tôi lại thêm một lần “phiêu diêu” nữa.


    Đi? Ở?

    Hai chữ nầy ám ảnh măi nơi tôi trong suốt thời gian c̣n lại cho đến ngày 30/4 năm đó.

    H́nh ảnh Ba tôi lẩn quẩn trong đầu. H́nh ảnh một ông giáo già đă về hưu từ lâu, căm cuội viết thư cho con ḿnh đi du học mỗi buổi sáng thứ năm trong tuần, để rồi, sang sáng thứ bảy đem thư ra Bưu diện gữi đi cho kịp chuyến máy bay Air France bay về Pháp, để cho con ḿnh nhận được thư đúng ngày thứ hai. Việc nầy xảy ra đúng như in, không hề sai sót suốt hơn hai năm trời cho đến khi Ba tôi mất. Ba tôi mất ngày chủ nhựt và thứ hai sau đó tôi vẫn nhận được thư ba tôi viết trước khi nhận được điện tín của anh tôi.

    C̣n Má tôi. Một người mẹ già gặp lại và sống với con chưa đầy hai năm…Mà cũng chính trong thời gian nầy, tôi luôn bận bịu với những “đam mê” cho cuộc sống, chuẩn bị cho con đường “công danh” của ḿnh… th́ làm sao tôi có th́ giờ chăm sóc hay hỏi han đến mẹ già. Và mỗi khi nh́n lại ḿnh, chính tôi cũng phải tự thú rằng ḿnh cũng không có th́ giờ để nghĩ đến mẹ ḿnh nữa trong thời gian nầy. Tôi thật có tội với má tôi.

    Trở lại thời gian giữa tháng 4 năm xưa. Tâm trí tôi luôn bị ray rứt với tâm trang nửa Ở nửa Đi.

    Đi không đành cũng v́ mẹ già đơn côi.

    Đi không đành cũng v́ bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ kíu kéo lại để làm một “cái ǵ” cho quê hương.

    Và đi cũng không đành v́ một suy nghĩ non dại (mà chắc cũng có nhiểu người suy nghĩ như tôi), đó là “Ḿnh có thể đối thoại với người cộng sản, v́ trước khi họ là cộng sản, họ là người Việt Nam với đầy đủ dân tộc tính; v́ vậy ḿnh có thể hợp tác được”.

    Khi đă biết sai lầm th́ đă muộn, tôi phải trả cái giá gần 8 năm trong nhà tù lớn Việt Nam dưới chế độ nầy.

    Chiều thứ hai 28/4, khi một tên phi công (tôi không muốn nhắc tới tên nầy lên đây, v́ làm sao tôi quên được tên những kẻ phản bội quê hương) dội bom dinh Độc Lập, và từ đó lịnh giới nghiêm 24/24 được ban hành. Tôi liền chạy lên nhà một người bạn vong niên trên cư xá giáo chức ở đường Tự Đức.

    Tôi đă chứng kiến được ǵ và đă học được ǵ?

    Xin ghi lại vài ḍng để chiêm nghiệm nỗi đau thương, nhục nhằn của những đứa con Việt trước cảnh quốc phá gia vong. Đó là:

    H́nh ảnh một Trung tá TQLC chạy từ Đà Nẵng về nhà người anh cũng ở cùng cư xá, h́nh ảnh giọt nước mắt lưng tṛng khi anh cổi chiếc áo trận và cắt từng nút áo cũng như hai bông mai bạc trên cầu vai. Anh nói với người anh qua giọt nước mắt và trong từng tiếng nấc “Anh xem như em đă chết rồi ngày hôm nay”.

    H́nh ảnh từng đoàn trực thăng Mỹ chiếu đèn sáng rọi vào mặt chúng tôi trên sân thượng của cư xá trong lúc tháo chạy và chở người đi ra hạm đội.
    H́nh ảnh những người lính tôi không c̣n nhớ Dù hay Thủy Quân Lục Chiến tiếp tục chiến đấu ở cầu Phan Thanh Giản trên con đường đi ra Ngă tư Hàng Sanh. Tiếng súng bắt đầu ngay sau khi tướng Minh tuyên bố đầu hàng lúc 10 giờ 37 phút sáng 30/4. Tiếng súng chỉ im lặng lúc xế trưa, có nghĩa là tất cả anh em binh sĩ đă chiến đấu cho đến quả lựu đạn cuối cùng.

    Chuyện ĐI và Ở đă được tôi quyết định ở khúc quành định mệnh nầy.
    Qua ngày thứ năm 1/5, lệnh trên radio yêu cầu (bắt th́ đúng hơn) mọi công chức phải đến tŕnh diện tại trụ sở làm việc của ḿnh. Sáng đó, tại cư xá có mặt Ông Khoa trưởng, Ông Phó Khoa trưởng và một số giáo sư, tôi và một giảng nghiệm viên t́nh nguyện vào Trường Sư phạm xem t́nh h́nh.

    Mọi sự có vẻ êm xuôi v́ “họ” chưa có người vào tiếp quản, ngoài một số “cơ sở” địa phương thôi. Nhưng một h́nh ảnh khác làm bẽ bàng và làm đăo lộn những suy nghĩ tốt đẹp trong tôi khi nh́n thấy một số đồng nghiệp của ḿnh mới chỉ vừa cách đây một ngày, nay đă mang “băng đỏ cách mạng” từ cung cách hướng dẫn chỗ để xe, cho tới thái độ trong lúc nói chuyện. Đáng phỉ nhổ nhựt là những người ngày nào thưa anh, xưng em với tôi, mà nay trở mặt dương dương tự đắc tự xưng tôi, tôi, anh, anh một cách trơ trẻn.

    Có những chị giáo sư thướt tha, dịu hiền trong khi lên lớp mà nay ngoài băng đỏ, thậm chí c̣n để lá cờ vàng ba sọc đỏ dưới chỗ chân bàn đạp xe hơi nữa. Và hơn nữa, có giáo sư trong suốt thời gian chưa đầy hai năm ngắn ngũi của tôi, đă xem tôi như “thần tượng” mặc dù biết tôi đă lập gia đ́nh rồi, thường xuyên đi ăn uống chung; thậm chí đă dám cùng tôi “nhậu thịt chó” nữa…Người đó bây giờ là một “công thần” của chế độ.

    Trên đây, tôi xin diễn lại bức tranh vân cẩu chập chùng những ư nghĩ lộn xộn trong những ngày quốc phá gia vong. Xin chia xẻ cùng bà con. Đây không phải là lời tự thú hay than thở, hay nói về ḿnh.

    Nơi đây tôi chỉ muốn nói lên vài điều suy nghĩ chủ quan. Đó là:

    Truyết, mầy đừng bao giờ mơ tưởng người Việt cộng sản là người Việt Nam.

    T́nh đời như chiếc lá, đổi trắng thay đen và ḷng người thật khó lường (hơi cải lương một chút).

    Và để thoát khỏi ư nghĩ tiêu cực trong những ngày đau thương của Đất và Nước, tôi tự điều hướng cho chính ḿnh cần phải hành xử trong tương lai như:

    Đứng trước quá khứ, hăy ngả mũ. Đứng trước tương lai, hăy XẮN TAY ÁO (H.L.Mencken).

    Người khôn ngoan đi t́m nguyên do lỗi lầm ở bản thân. Kẻ khờ dại đi t́m nguyên do ở người khác. (Câu nói của Khổng Tử giản dị như vậy mà c̣n có kẻ không học được!).

    Xin góp phần vào những Ngày Buồn Tháng Tư

    Mai Thanh Truyết
    West Covina 15/4/2011

    ( Mượn của Chị Việt Dương Nhân )

  7. #107
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

  8. #108
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    NHỮNG V̀ SAO THỜI LỬA ĐẠN ( tập 4 )


  9. #109
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Biển Tháng Tư

    Băi biển chiều nay thật vắng người
    Nước xanh, mây trắng, cát vàng tươi
    Ngồi trên ghềnh đá nh́n ra biển
    Thương quá Việt Nam, nẻo cuối trời!

    Chốn ấy, bên kia biển Thái B́nh
    Quê hương tôi đó, khát b́nh minh
    Anh em tôi đó, cần hơi thở
    Và mẹ tôi buồn, mắt lệ quanh

    Trên màu nước bạc thấy quê tôi
    Thấy những hồn oan vói mặt trời
    Thấy những mảnh tàu tan nát vỡ
    Nổi ch́m theo nhịp sóng trùng khơi

    H́nh như tiếng thét vút lên cao
    Thủy quái vung roi, máu lệ trào
    Những chị em tôi quằn quại đó
    Hỏi ḷng nào chẳng cơi ḷng đau ?!

    Nhật nguyệt xoay vần. Lại tháng Tư
    Tháng Tư đẫm máu mỗi ngôn từ
    Tháng Tư sông núi vào tay giặc
    Hồng thủy trào dâng đỏ cơi bờ!

    Biển buồn từ đấy, tháng Tư ơi!
    Bao lớp người chôn đáy biển rồi ?
    Ơi, bậc trượng phu, ơi, tráng sĩ!
    Động ḷng hay để nước mây trôi ???

    Ngô Minh Hằng

  10. #110
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Những Lời Ca Đầy Nhiệt Huyết : TUOI TRE VIET NAM LEN DUONG,


Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 18-04-2012, 09:17 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 12-05-2011, 03:56 PM
  3. Replies: 4
    Last Post: 02-05-2011, 08:06 PM
  4. Replies: 1
    Last Post: 28-04-2011, 06:25 PM
  5. Replies: 6
    Last Post: 07-12-2010, 12:21 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •